[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 5: Mập mờ



Lộc Miên mang theo cháo trở lại, từ xa đã thấy Lâm Giản một mình đứng ở cửa khu nhà, cô chỉ mặc chiếc váy ngủ kia, trong gió đứng đó, yếu ớt, giống như một cơn gió thổi qua liền ngã xuống.

Lộc Miên bước nhanh hơn.

"Lâm Giản, cậu..."

Lời trách mắng của Lộc Miên còn chưa kịp nói ra, Lâm Giản đã ôm chặt lấy cô.

Lâm Giản gắt gao ôm lấy eo cô, dùng sức khiến hai người dán sát vào nhau, dùng sức để Lộc Miên cảm nhận được sự tồn tại của mình.

Nàng dựa mặt vào vai Lộc Miên, mê luyến ngửi mùi hương của cô: "Miên Miên, mình không biết cậu đi mua đồ ăn cho mình, mình còn tưởng cậu đi rồi."

Lâm Giản sợ cô sẽ nổi giận, xoa xoa gáy của cô, tự trách mềm giọng: "Đừng giận..."

"Mình chỉ nghĩ, nếu cậu chưa đi xa, xuống đây có lẽ có thể giữ cậu lại." Lâm Giản nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy xe của Lộc Miên đỗ gần đó, hối hận bản thân đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn, cũng sẽ không đến mức...

Đôi mắt đen láy của Lâm Giản lóe lên vẻ tham lam, Lâm Giản thấp giọng dỗ dành cô, "Miên Miên, đừng giận, đừng đi..."

Sau bao lời ngon ngọt, đổi lại chỉ có Lộc Miên đẩy nàng ra, cùng một câu cười nhạo: "Lâm Giản, tại sao tôi phải giận? Chỉ là cảm thấy mình quả thật đang lãng phí thời gian."

"Hay là cậu nghĩ như vậy tôi sẽ thương hại cậu?"

Biểu cảm của Lâm Giản đầy tổn thương, không phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng nói bây giờ nàng đã đỡ hơn nhiều, đã không còn sốt, là Miên Miên chăm sóc nàng rất tốt.

Lộc Miên hừ lạnh một tiếng, bị nàng kéo vào trong.

Tầng một của khu nhà tự xây này có một khoảng sân rất lớn, lúc này đang có mấy người đàn ông trung niên đánh mạt chược, nghe thấy động tĩnh, bọn họ nhìn thấy Lâm Giản liền huyết sáo một cách dâm đãng: "Mỹ nữ, em mặc ít như vậy không lạnh sao? Có muốn anh cởi áo khoác cho em không?"

Lộc Miên liếc nhìn đám đàn ông kia với vẻ chán ghét, lại nhìn sang Lâm Giản, cởi áo khoác trên người mình ra khoác lên cho nàng.

Bị mùi hương của Lộc Miên hoàn toàn bao phủ, Lâm Giản mở mắt kinh ngạc. Trên người Lộc Miên chỉ còn một chiếc áo len cổ chữ V, người ướt sủng vì dính mưa, lo cô sẽ cảm lạnh, Lâm Giản nắm tay cô: "Miên Miên, đừng để ý bọn họ, chúng ta về trước đi."

Lộc Miên đương nhiên không để ý nhiều đến mấy người đàn ông kia, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm cô và Lâm Giản, sự dâm uế tràn đầy trong không khí.

Khiến cô rất không thoải mái.

Nơi này một tầng lầu có mấy chục hộ dân, phần lớn đều là những người đàn ông trung niên ít học, không có địa vị xã hội, không thể kiếm được vợ. Cô không khỏi lo lắng, một người phụ nữ độc thân, ở chỗ này nguy hiểm đến mức nào?

Cho đến khi đi tới trước cửa nhà, Lộc Miên đều vẫn đang nghĩ chuyện này, lúc hoàn hồn mới phát hiện bản thân đã bị Lâm Giản nắm tay cả quãng đường.

Lâm Giản đóng cửa, kéo cô ngồi trên ghế sofa, rút vài tờ giấy, ôn nhu giúp cô lau giọt nước trên mặt, trong mắt toàn là lo lắng: "Nếu bị cảm thì phải làm sao đây? Vào phòng tắm tắm nước nóng, có được không?"

Lâm Giản nói câu này, giọng mũi lại khàn khàn, Lộc Miên thu lại suy nghĩ hỗn loạn, lấy khăn giấy từ tay cô, tự mình lau:

"Tôi tự làm."

Ánh mắt Lâm Giản đượm buồn, nhưng cũng ngoan ngoãn ừ một tiếng, lặng lẽ chỉnh điều hòa tăng thêm hai độ, rõ ràng rất ấm áp, nhưng nàng cũng không nỡ cởi áo khoác mà Lộc Miên khoác cho.

Nàng đặc biệt trân trọng ăn cháo Lộc Miên mua cho, giờ này chắc không có nhiều cửa hàng bán cháo còn giao hàng, nên Lộc Miên mới đành phải ra ngoài mua.

Thật chu đáo.

Lâm Giản vui mừng đồng thời lại muốn thời gian trôi chậm một chút, vừa rồi Lộc Miên đo nhiệt độ cho cô, hơn ba mươi bảy độ một chút, ăn xong bát cháo nóng này chắc nàng cũng sắp hạ sốt rồi.

Lộc Miên cũng nên đi rồi.

"Miên Miên... mấy năm nay sống có tốt không?" nàng mở miệng tìm đề tài.

Lộc Miên lạnh nhạt: "Cũng tạm ổn."

Lâm Giản mỉm cười, vì cô mà cảm thấy tự hào: "Miên Miên bây giờ thật xuất sắc, mình thường xuyên thấy cậu trên đủ loại quảng cáo cho các nhãn hàng lớn, thật lộng lẫy."

"Ừm... còn mình thì rất tệ." nàng ngừng lại một chút rồi nói.

Quả thật rất tệ.

Cho dù tự mình làm ăn thất bại thì gia đình chắc cũng phải giúp đỡ một chút chứ? Đã về Giang Thành rồi, vì sao không về nhà ở? Vì có chồng nên không tiện?

Thế nhưng căn phòng này lại không hề có dấu vết người khác ở, chồng của nàng đâu?

Anh ta đi đâu rồi?

"Bảy năm không gặp, sao lại biến mình thành bộ dạng chật vật thế này?"

"Chính là khởi nghiệp thất bại thôi, cậu cũng biết đó, trước kia trong nhà là cậu mợ nuôi mình, bọn họ nói, họ chỉ phụ trách đến khi mình tốt nghiệp trung học thôi."

Nàng nói đến những chuyện này như gió nhẹ mây trôi, trong mắt lại che giấu không hết dư vị chua xót.

Lộc Miên không hiểu: "Chẳng phải cậu tốt nghiệp Đại học Đế Đô sao? Tìm một công việc tử tế, lương cao hẳn không thành vấn đề."

"Thực ra cũng đã tìm rồi, nhưng chưa được mấy ngày thì nghỉ, những công việc đó... không thích hợp với mình."

Lúc này, Lâm Giản luôn có một loại cảm giác yếu ớt mà Lộc Miên không nói thành lời, dường như đã trải qua quá nhiều chịu, nàng đã rất mệt mỏi.

"Chồng cậu đâu?"

"Không có chồng, trước đây chẳng phải đã nói với Miên Miên rồi sao."

Lâm Giản cũng không có ý trách cứ, chỉ giả vờ ủy khuất: "Vì sao Miên Miên không tin mình?"

Lộc Miên nheo mắt, cố gắng xác định lời nàng nói là thật hay giả.

Lâm Giản biết các bạn học cũ ở Giang Thành đã hiểu lầm vài chuyện, Miên Miên sẽ không cố tình tìm hiểu, nghe nhiều như vậy, cũng liền vô thức cho rằng nàng đã thật sự lập kết hôn rồi.

Nàng giải thích: "Trước đây ở Đế Đô có một khách hàng giới thiệu đối tượng cho mình, mình không tiện từ chối, từng gặp người đó vài lần, cũng từng định hẹn hò thử xem sao, vì thua trò chơi trên bàn rượu mà đăng vài dòng trên vòng bạn bè dễ gây hiểu lầm, sau này nhận thấy không hợp nên không qua lại nữa."

"Mình cũng không biết sao lại thế, truyền đến tai Miên Miên thì thành mình đã kết hôn rồi, những năm nay mình đều chỉ có một mình, chưa từng có ai khác."

"Miên Miên những năm này vẫn luôn nghĩ mình kết hôn rồi sao?"

Cô khẽ cười, dùng giọng điệu thoải mái nói: "Tất nhiên là nghĩ như vậy, dù sao bạn học Lâm Giản vốn nổi tiếng đào hoa, vệ tinh xung quanh lại rất nhiều."

"Không sao cả, Miên Miên bây giờ biết là được." Giọng điệu kia ẩn ý rõ ràng đến không thể rõ hơn.

Lộc Miên không đáp lại.

Lâm Giản rất ngoan, nàng ăn hết sạch bát cháo cô đội mưa mua về cho. Trời còn chưa sáng, Lộc Miên bảo nàng về giường ngủ thêm, nàng lại không làm theo, có lẽ là biết cô thật sự phải đi rồi, nên không nỡ.

Lộc Miên cũng không miễn cưỡng, mặc kệ nàng làm gì thì làm, cầm lấy túi xách bên cạnh chuẩn bị đi. Bỗng nhiên nàng cũng đứng dậy, bước tới ôm chặt lấy cô, hai người cùng ngã xuống ghế sofa.

"Cậu làm gì vậy?"

Lâm Giản ngồi lên người Lộc Miên, cúi đầu nhìn cô: "Miên Miên, bây giờ cậu có bạn gái không?"

"Trước khi đến gặp mình, Miên Miên đi xem phim với ai?"

Đôi mắt nàng đẹp cánh hoa đào, vì phát sốt mà đỏ thắm. Dùng ánh mắt chất chứa tình cảm như vậy để nhìn người, lại càng quyến rũ động lòng, khiến người ta thương cảm.

Giống như chỉ cần cô nói một chữ "có", nàng sẽ lập tức vỡ nát.

Nhưng vì sao? Vì sao cô lại cảm thấy như vậy? Nàng vì sao lại biểu hiện ra vẻ thâm tình như thế, đúng là một người phụ nữ xảo quyệt.

Đã thế, Lộc Miên quả thực muốn xem nàng vỡ nát thế nào, cô vẫn bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng lại tuyệt tình.

Cô thốt ra hai chữ: "Có rồi."

Trong khoảnh khắc ấy, không biết có phải ảo giác của Lộc Miên hay không, sự dịu dàng trong mắt Lâm Giản vỡ tan, thay bằng sự giận dữ. Nhưng cũng chỉ thoáng chốc, nhanh đến mức khiến người ta không chắc nó đã từng tồn tại hay không.

Lâm Giản cắn môi, rũ mắt xuống. Dáng vẻ tuyệt vọng thê lương đến cực điểm, thật sự đã vỡ nát rồi sao?

Đã đủ triệt để chưa?

"Cho nên, Lâm tiểu thư như vậy là không đúng rồi."

"Loại ôm ấp thân mật thế này, chỉ có thể dành cho bạn gái của tôi, cậu không được phép."

Giọng điệu Lộc Miên vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.

Phải làm sao đây, thật khiến người ta say mê.

Lâm Giản lại ngước mắt lên, nàng không những không kiềm chế, ngược lại càng thêm quá đáng, vòng tay ôm lấy cổ cô, để tư thế của hai người càng thêm thân mật.

Nàng nheo mắt nhìn Lộc Miên chan chứa tình ý, khẽ thì thầm: "Bạn gái của Miên Miên có biết Miên Miên đến thăm mình không? Nàng có biết... mình ngồi trên người cậu thế này, ôm cổ cậu thế này không?"

Lộc Miên hơi sững sờ, ngay sau đó khinh bỉ nói: "Lâm Giản, bảy năm không gặp, cậu sao lại trở nên hạ tiện như vậy?"

Rất tiện, quả thật rất tiện.

Bảy năm trước làm đối phương trái tim tan nát, bảy năm sau lại vô duyên vô cớ quay lại, quấn lấy đối phương, cố ý quyến rũ.

Quả thật rất hạ tiện, nàng cũng biết mình đang hèn hạ nhường nào.

Thế nhưng nàng không thể kiềm chế được.

"Vừa biết đối phương có bạn gái, mà vẫn còn liều lĩnh gần gũi như vậy, nói mấy lời ong bướm sẽ bị người khinh bỉ, quả thật rất hạ tiện đó~"

Nàng kéo dài âm cuối, như một chiếc móc câu, bất chấp tất cả, đâm lao phải theo lao.

"Thế nhưng đối phương là Lộc Miên, mình thật sự không kiềm chế được, cho dù hạ tiện đến đâu cũng được."

Nàng cuối cùng cũng chịu cởi chiếc áo khoác do chính tay cô khoác lên người nàng, trân trọng lại dịu dàng đặt sang một bên, lộ ra thân hình gợi cảm.

"Miên Miên rất thích đáng yêu sao? Thế còn gợi cảm thì sao?"

Lâm Giản cúi người xuống tựa đầu vào người cô, cố ý hạ thấp eo. Nàng cầm lấy tay Lộc Miên đặt lên eo mình, dùng môi đùa nghịch đôi khuyên tai ngọc trai của cô.

Mập mờ muốn chết.

Lâm Giản không phải kiểu mỹ nhân gầy gò. Đúng như cô từng nói, thuộc loại phụ nữ trưởng thành gợi cảm đầy đặn.

Dù là bị nàng ôm hay bị nàng đè, cô đều không cảm thấy khó chịu, đường cong hoàn hảo, mềm mại như nước.

Toàn thân toát ra khí chất của Đát Kỷ, quyến rũ đến mê hoặc lòng người.

"Mình có thể gợi cảm, cũng có thể dễ thương, muốn xem một chút không? Hửm?"

Vừa dứt lời, một nụ hôn khẽ rơi vào má Lộc Miên.

Lộc Miên giật thót tim, vội vàng đẩy nàng ra. Có lẽ trong lúc ấy không kiểm soát được sức lực nên đã đẩy Lâm Giản ngã xuống đất. Mái tóc dài của nàng tán loạn, dáng vẻ hết sức luộm thuộm.

Sàn nhà không trải thảm, ngã xuống chắc chắn rất đau, bị đẩy ngã thế này thực sự vừa đau vừa tủi nhục. Nhưng Lâm Giản oán trách nửa lời, chỉ lặng lẽ chống người ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Lộc Miên.

Nàng trông thấy gương mặt Lộc Miên thoáng hiện vẻ khó chịu xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp.

Sao vậy? Chẳng lẽ là đau lòng sao?

Khóe mắt Lâm Giản khẽ dâng lên một tầng hơi nước.

"Xin lỗi." Miệng thốt ra hai chữ xin lỗi, nhưng giọng điệu lại chẳng hề có sự ấm áp và dịu dàng mà một lời xin lỗi nên có.

"Không sao cả." Lâm Giản không để Lộc Miên đỡ, tự mình đứng dậy, khẽ mỉm cười với cô: "Là mình tự chuốc lấy, đã làm lỡ nhiều thời gian của Miên Miên, thật sự xin lỗi. Lần sau... mình mời cậu ăn tối nhé."

Nàng mang vẻ buồn bã nhưng lại rất ngoan ngoãn, không hề có chút công kích nào, như thể Lộc Miên muốn làm gì với nàng cũng được - có thể bắt nạt, có thể nhục mạ, có thể làm tổn thương, nàng đều sẽ không nói một lời oán trách.

Nàng ôm lấy chiếc áo khoác của Lộc Miên, rồi lại từ tủ quần áo lục ra một chiếc áo khoác còn nguyên nhãn mác, chưa từng mặc, đưa cho cô:
"Miên Miên, áo khoác của cậu để mình giặt sạch rồi trả lại nhé. Chiếc này coi như là quà mình tặng cậu, rất rẻ thôi, nếu không thích thì..."

"Nếu không thích thì khi về nhà cứ vứt đi, ngoài trời lạnh thế này, chỉ mặc mỗi áo len sẽ dễ cảm lạnh lắm."

"Nếu cảm thì Miên Miên sẽ bị nghẹt mũi, chảy nước mũi. Mình vẫn nhớ lần đó cậu cào đến trầy chóp mũi, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau, rất khó chịu." Lâm Giản nhớ lại chuyện cũ.

Đúng là như vậy, Lộc Miên mỗi lần cảm lạnh đều nghẹt mũi, chảy nước mũi, dùng hết cả đống khăn giấy đến nỗi da mũi bong tróc.

Ngày đó, Lâm Giản nhìn thấy, hôm sau liền mang tới một tuýp thuốc mỡ, tự tay bôi cho cô. Thuốc đó rất hiệu quả, chỉ cần thoa một chút dưới mũi là hết nghẹt ngay, nhưng tác dụng ngắn, khoảng một tiếng lại phải bôi thêm.

Khi ấy đang là năm cuối cấp ba, cô và Lâm Giản bị phân vào hai lớp khác nhau. Thuốc mỡ Lâm Giản không đưa cho cô giữ, mà mỗi lần hết tiết lại đến tìm, nhất quyết tự tay bôi cho cô mới chịu.

Cô không thấy phiền, trái lại còn rất hưởng thụ.

Ha, giờ tất cả đều là chuyện quá khứ, vốn không nên nhắc lại.

Lâm Giản nghe theo lời Lộc Miên, ngoan ngoãn nằm trở lại giường, cuộn mình thành một khối.

Nàng không còn quấn lấy cô nữa, đôi mắt nhắm chặt, trông như chỉ một giây là ngủ say.

Lộc Miên im lặng. Cảm xúc phức tạp trong mắt cô từng chút từng chút bình ổn lại. Cô không định mặc chiếc áo khoác Lâm Giản đưa, có lẽ vì chất vải thực sự kém, hoặc đơn giản chỉ vì không muốn dùng đồ của nàng.

Nó mang đầy mùi của Lâm Giản, cô không thích.

Cô định tìm lại áo khoác của mình. Ngó nhìn trên sofa không thấy, cô đi đến bên giường, liền thấy trong vòng tay nàng ôm một mảng màu đen.

Là áo khoác của cô.

Nửa khuôn mặt nàng vùi trong đó, mang theo một vẻ lệ thuộc đặc biệt.

Lộc Miên cau mày, nhưng rồi lại nghĩ, nếu rút áo khoác ra, Lâm Giản tỉnh dậy chắc chắn sẽ bày ra bộ mặt uất ức kia, khiến người khó xử, nên cô bỏ đành bỏ cuộc.

Cô xoay người định rời đi. Sau lưng, không rõ nàng đã ngủ hay chưa, khóe môi lại thì thầm mơ hồ một tiếng: "Miên Miên, xin lỗi..."

Lộc Miên khựng lại, bàn tay buông thõng dần nắm chặt rồi lại nới lỏng. Trong hơi thở bật ra một tiếng cười nhạo, không biết là đang nhằm vào ai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...