[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 54: Nói rõ
Phải thu hồi lại tình cảm rồi.
---
Nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng dần xa, Lâm Giản nhếch môi cười. Nàng lại nhấp thêm vài ngụm nước, rồi cúi đầu, truyền từng chút một cho Lộc Miên.Hiếm khi Lộc Miên không có nhiều sức lực, Lâm Giản chủ động thống trị nụ hôn này. Nàng nhẹ nhàng liếm môi Lộc Miên, khiến đôi môi vốn khô ráp trở nên ẩm ướt ửng hồng, thật quyến rũ.Môi cô nóng hơn bình thường một chút, hôn vào dường như càng thích hơn.Lộc Miên đột nhiên quay mặt sang một bên không cho nàng hôn. Lâm Giản kéo dài giọng hỏi cô bị sao. Miên Miên lúc này, thật sự giống như một đóa hoa kiều diễm tay trói gà không chặt.Quay mặt đi thì có ích gì chứ?Lộc Miên: "Lát nữa lây bệnh cho cậu."Đã đút nhiều nước bọt như vậy rồi mới nghĩ đến vấn đề này, có hơi muộn không?"Không sao đâu." Lâm Giản hôn lên khóe môi cô, dịu giọng dỗ dành: "Mình mới bị sốt cách đây không lâu, có sức đề kháng rồi."Thật sao? Lộc Miên nghĩ, khi lại một lần nữa bị nàng hôn hoàn toàn.Mặc kệ có phải hay không. Dù sao cũng đã hôn rồi. Sự ấm áp sau cơn bệnh thật sự khiến người ta rung động. Cảm giác mê man ngọt ngào đó, ngay cả Lộc Miên cũng chìm đắm vào."Miên Miên, cậu có biết không, cậu dọa mình sợ chết khiếp." Lời nói tràn ngập sự tủi thân, nũng nịu vô cùng.Tư thế này hơi mệt. Lâm Giản chống người dậy, đổi sang quỳ bên giường cúi đầu hôn cô. Nàng hiểu rõ nhất cách làm cô vui lòng. Nhưng chuông điện thoại không may lại reo lên đúng lúc này.Với khí thế không bắt máy không dừng lại.Lâm Giản chống người, thở một hơi. Nàng đỏ mặt lấy túi xách của mình, lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi. Không quên dùng tay vuốt ve má Lộc Miên để an ủi: "Alo?""Lâm tiểu thư, xin chào. Xin hỏi Miên tỷ tỉnh chưa ạ? Nếu tỉnh rồi có thể nhờ cô ấy bật điện thoại lên được không? Có rất nhiều cuộc gọi công việc..." Đàm Mỹ Lệ ở đầu dây bên kia thận trọng nói."Được, tôi sẽ nói với cô ấy. Nếu thật sự có việc gấp, cô có thể nói với họ là gọi vào số điện thoại này của tôi.""Vâng, vâng ạ." Đàm Mỹ Lệ tạ ơn trời đất: "Cảm ơn Lâm tiểu thư."Không lâu sau khi cúp máy, lại có cuộc gọi mới đến. Quả nhiên là tìm Lộc Miên. Lộc Miên gượng ngồi dậy nhận điện thoại. Vẻ mặt nhíu mày cho thấy cô càng đau đầu hơn."Không nghe rõ sao? Dù có trì hoãn hai ngày thì sao? Cậu muốn tôi đang sốt mà đi quay quảng cáo cho cậu à? Cậu nghĩ sản phẩm quay ra trong trạng thái này sẽ tốt sao?""Nếu đã như vậy, vậy cậu đổi người khác đi."Biểu cảm và giọng điệu của cô tiết lộ sự bực bội, nhưng không khiến người ta khó chịu. Ngược lại, nhờ khuôn mặt và khí chất của cô, lại nảy sinh một vẻ đẹp hoang dã khó tả.Lâm Giản đồng hành bên cạnh cô, nắm tay cô, áp mặt vào mặt cô. Thỉnh thoảng lại dỗ dành vài câu, bảo cô đừng giận.Nàng mềm mại vô cùng. Cơn giận tự nhiên bị nàng xoa dịu. Nếu thật sự không xoa dịu được, thì trút lên người nàng là được."Miên Miên vất vả quá. Vẫn còn khó chịu mà phải xử lý nhiều việc như vậy. Hay là chúng ta không nhận nữa, hoặc, mình giúp cậu nhận điện thoại, nói với họ cậu đang không khỏe, hoãn hết việc quay phim lại được không?"Lộc Miên im lặng. Lâm Giản liền coi như cô mặc định đồng ý. Nàng nói với cô đã gọi đồ ăn ngoài, lát nữa sẽ đến, bảo cô chợp mắt một lát.Nhưng như thể không muốn để cô được yên ổn, Lâm Giản nhận được một cuộc điện thoại hạch tội."Lâm Giản, cậu đã nói gì với Duẫn Noãn?" Nghe ra Dư Hiểu Vãn rất nóng giận, giọng điệu rất tệ."Cái gì?" Lâm Giản hoang mang nhìn Lộc Miên một cái. Nàng định đi ra ngoài, nhưng bị Lộc Miên gọi lại. Cô đưa tay ra hiệu Lâm Giản đưa điện thoại cho cô: "Tôi nghe.""Sao thế?"Nghe thấy giọng Lộc Miên, Dư Hiểu Vãn hừ lạnh: "Cậu còn hỏi tôi sao thế? Lộc Miên cậu có tim không vậy?"Lộc Miên nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần: "Dư Hiểu Vãn, cậu nói chuyện có thể đừng thô lỗ như vậy không?""Tôi nói năng thô lỗ? Tôi thô lỗ chỗ nào? Cậu có biết Duẫn Noãn đang ở đâu không? Cô bé đang ngồi trên sân thượng bệnh viện đấy. Lộc Miên cậu có biết ai là người chăm sóc cậu từ sáng đến giờ không? Cậu đối xử với cô bé như vậy sao?"Lộc Miên tóm được thông tin quan trọng: "Cậu nói cô bé ở sân thượng bệnh viện?"Dư Hiểu Vãn có lẽ sắp nổi gân xanh rồi: "Đúng, xách một bát cháo ngồi trên sân thượng bệnh viện. Đáng lẽ là để cho cậu ăn đấy!"Không chịu nổi giọng điệu xỗ sàng đó, Lộc Miên trực tiếp nhấn ngắt cuộc gọi của Dư Hiểu Vãn. Cô ngước mắt nhìn Lâm Giản một cái. Lâm Giản cúi mắt. Cô vén chăn lên đứng dậy: "Tôi lên sân thượng xem sao.""Ừm." Lâm Giản lấy áo khoác lớn choàng lên người cô: "Miên Miên vẫn còn khó chịu, mình không muốn cậu bị lạnh nhiều."Lộc Miên nghe ra ẩn ý trong lời nói thận trọng của nàng. Cô gọi tên nàng. Lâm Giản không đáp, mím môi im lặng."Lâm Giản." Lộc Miên lại gọi một tiếng, bảo nàng ngẩng đầu lên.Lâm Giản ngẩng đầu. Khóe mắt hơi ẩm ướt. Trong mắt nàng chứa đựng rất nhiều thứ: sợ hãi, lo lắng... và cả sự chiếm hữu cẩn thận.Nàng đang sợ, sợ Lộc Miên sẽ vì mềm lòng mà xảy ra chuyện gì với Duẫn Noãn. Nàng không muốn Lộc Miên đi, sợ Lộc Miên đi rồi không quay lại. Nhưng nàng không dám nói, vì nàng không có tư cách đó.Mặc dù đã được Lộc Miên hôn nhiều lần, đã quan hệ với cô, nàng vẫn chưa có tư cách đó.Ngay cả khi Lộc Miên thật sự muốn đi, nàng cũng không có lập trường để ngăn cản.Ánh mắt mong manh đáng thương sợ bị bỏ rơi này khiến tim Lộc Miên nhói đau khó chịu. Cô hoàn toàn không thể không mềm lòng.Lộc Miên khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng hơn: "Tôi chỉ đi nói rõ với cô bé thôi."Lâm Giản nhìn cô, biết rõ mà vẫn hỏi: "Nói rõ chuyện gì..."Nói rõ chuyện gì? Nói chưa đủ rõ sao?Lâm Giản biết, chỉ là muốn thông qua cách này để lấy thêm cảm giác an toàn từ cô. Lộc Miên: "Nói rõ tôi không thích cô bé."Sự kiên nhẫn và dịu dàng của Lộc Miên dễ dàng nuôi dưỡng người khác trở nên được đà lấn tới: "Lỡ cậu mềm lòng thì sao? Cô bé đáng yêu như vậy.""Sẽ không đâu.""Sẽ đấy..." Lâm Giản lầm bầm: "Miên Miên dễ mềm lòng nhất."Lộc Miên nhướng mày: "Hửm? Lâm Giản, bây giờ cậu muốn tôi cam đoan điều gì với cậu sao?"Đúng vậy, chính là muốn cô cam đoan điều gì đó, nói vài lời hay, có thể dỗ dành, an ủi nàng.Lâm Giản nắm chặt vạt áo cô, không muốn buông ra, ánh mắt khao khát.Thật ra qua cuộc điện thoại của Dư Hiểu Vãn, Lộc Miên lờ mờ đoán được tại sao Duẫn Noãn lại xách cháo lên sân thượng. Bát cháo đó là Duẫn Noãn mua cho cô. Nhưng vừa nãy Lâm Giản cố tình để cô bé nhìn thấy họ hôn nhau. Duẫn Noãn không chịu nổi cảnh tượng đó, nên chạy lên sân thượng rồi sao?Lâm Giản quá nhiều mưu mẹo, nhưng cảm giác này lại không hề đáng ghét.Thậm chí còn khiến người ta không kiềm chế được mà xót cho nàng, ví dụ như bây giờ.Tại sao vậy? Lâm Giản thật kỳ lạ, giống như hoa anh túc. Biết nàng nguy hiểm, không hề ngây thơ như vẻ ngoài, nhưng lại thấy vô tư thậm chí thích thú với dáng vẻ giả vờ của nàng.Thật kỳ lạ.Lộc Miên hỏi nhỏ: "Cậu muốn tôi nói gì với cậu?"Gì chứ, sao lại hỏi nàng câu này? Rõ ràng cô biết nàng muốn nghe gì, nói gì có thể dỗ được nàng."Những lời có thể làm mình yên tâm ấy, ví dụ như cậu sẽ quay lại ngay, cậu bây giờ đã thích mình một chút rồi, đại loại thế."Lộc Miên cười: "Tất nhiên tôi sẽ quay lại ngay."Rõ ràng cho câu trả lời là một trong hai, nhưng cái được chọn lại không đủ thỏa mãn. Lâm Giản tiếp tục hỏi, rất gấp gáp: "Vậy... thích thì sao?""Thích?" Lộc Miên thốt ra tiếng nghi vấn."Miên Miên, cậu đừng treo mình nữa..." Nàng dịu giọng van xin.Lộc Miên nhìn nàng sâu sắc, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Bầu không khí được khuấy động trở nên rất mập mờ. Lâm Giản tưởng cô sẽ nói ra câu trả lời xác nhận. Tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn.Nhưng cô chỉ nở một nụ cười vô tâm đáng ghét: "Tôi chính là đang treo cậu đấy."Cô đang trả đũa. Nhưng Lâm Giản ngoài việc đỏ mắt nhìn cô thì hoàn toàn không có cách nào khác.Nàng giục cô nhanh đi, phải giữ lời hứa quay lại nhanh.*Sân thượng rất lạnh, gió thổi mạnh vô cùng. Lộc Miên bước ra, thấy một khối màu hồng.Duẫn Noãn đang ngồi trên bậc thang, ôm đầu gối, cuộn tròn lại.Không phải cô bé quẫn trí, chỉ là không biết đi đâu, nơi duy nhất cô bé nghĩ đến là nơi ít người này."Tiểu Noãn."Nghe thấy giọng Lộc Miên, Duẫn Noãn lập tức quay đầu lại, rồi hốt hoảng dùng tay áo lau mắt.Cô bé không ngờ Lộc Miên sẽ đến tìm mình, cũng không biết phải đối mặt với cô như thế nào.Chắc chắn là Hiểu Vãn học tỷ đã nói với cô rồi phải không? Với tính cách của Hiểu Vãn học tỷ, có khi nào đã nói cả chuyện cô bé thích cô rồi không?Xấu hổ quá...Nhưng Lộc Miên đang bước về phía cô bé, cô bé không thể từ chối."Lộc Miên tỷ tỷ, ở đây lạnh lắm..."Lộc Miên thở dài: "Đúng vậy, ở đây lạnh lắm. Em không nên ở đây.""Em xin lỗi, em..."Lộc Miên rõ ràng không có ý trách mắng cô bé, sao cô bé lại xin lỗi nữa rồi?"Tiểu Noãn, cảm ơn em đã chăm sóc tôi lâu như vậy."Duẫn Noãn sững sờ một chút. Trong lòng cô bé dấy lên một dự cảm chẳng lành: mọi ảo tưởng của mình sắp tan vỡ rồi."Em phải xin lỗi chị mới đúng. Em làm chị bị dị ứng, em quá bất cẩn."Lộc Miên lắc đầu: "Không phải lỗi của em."Làm sao đây, nước mắt lại sắp trào ra rồi. Duẫn Noãn né tránh ánh mắt cô.Tại sao Lộc Miên lại dịu dàng như vậy chứ? Từ lần đầu gặp gỡ cô đã dịu dàng như thế rồi. Dịu dàng bao dung cô bé ngơ ngác không biết gì. Dạy cô bé cách làm việc, cách phản kháng. Cho cô bé cảm nhận được sự ấm áp ở một nơi xa lạ. Khiến cô bé không tự chủ được mà ngưỡng mộ, yêu thầm.Cô bé thật đê tiện. Ham muốn tỏ tình với Lộc Miên lại đạt đến đỉnh điểm vào lúc này, sau khi nhìn thấy cô hôn một người phụ nữ khác.Cô bé cuối cùng cũng không nhịn được nói ra: "Lộc Miên tỷ tỷ, thật ra em thích chị.""Tôi biết. Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn tình cảm của em."Lộc Miên cười với cô bé. Không hiểu sao, mọi sự ngượng ngùng, bối rối, xấu hổ của Duẫn Noãn đều tan biến sau khi Lộc Miên nói ra.Ánh mắt Lộc Miên không hề có sự khinh thường, chán ghét, ghê tởm hay khó chịu mà cô bé từng lo sợ.Cô ấy thật sự đang cảm ơn cô bé. Khiến Duẫn Noãn cảm thấy mình cũng là một người tốt, tình cảm của mình cũng xứng đáng được cảm ơn, được trân trọng.Duẫn Noãn cay mũi: "Không cần cảm ơn đâu ạ. Lộc Miên tỷ tỷ rất xứng đáng.""Thật sự cảm ơn em."Thật ra Duẫn Noãn là một cô gái rất đáng yêu, xứng đáng được yêu thương. Nhưng duyên phận là một thứ thật kỳ diệu. Cô và Duẫn Noãn, có lẽ là hữu duyên vô phận.Lộc Miên cười, dịu dàng nói: "Nhưng, bây giờ em phải thu hồi lại tình cảm của mình rồi nhé."Duẫn Noãn không biết nên khóc hay nên cười: "Ừm, em biết rồi. Cảm ơn chị."Tệ quá. Giọng khóc nức nở và nước mắt, vẫn không thể kìm lại được.
---
Nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng dần xa, Lâm Giản nhếch môi cười. Nàng lại nhấp thêm vài ngụm nước, rồi cúi đầu, truyền từng chút một cho Lộc Miên.Hiếm khi Lộc Miên không có nhiều sức lực, Lâm Giản chủ động thống trị nụ hôn này. Nàng nhẹ nhàng liếm môi Lộc Miên, khiến đôi môi vốn khô ráp trở nên ẩm ướt ửng hồng, thật quyến rũ.Môi cô nóng hơn bình thường một chút, hôn vào dường như càng thích hơn.Lộc Miên đột nhiên quay mặt sang một bên không cho nàng hôn. Lâm Giản kéo dài giọng hỏi cô bị sao. Miên Miên lúc này, thật sự giống như một đóa hoa kiều diễm tay trói gà không chặt.Quay mặt đi thì có ích gì chứ?Lộc Miên: "Lát nữa lây bệnh cho cậu."Đã đút nhiều nước bọt như vậy rồi mới nghĩ đến vấn đề này, có hơi muộn không?"Không sao đâu." Lâm Giản hôn lên khóe môi cô, dịu giọng dỗ dành: "Mình mới bị sốt cách đây không lâu, có sức đề kháng rồi."Thật sao? Lộc Miên nghĩ, khi lại một lần nữa bị nàng hôn hoàn toàn.Mặc kệ có phải hay không. Dù sao cũng đã hôn rồi. Sự ấm áp sau cơn bệnh thật sự khiến người ta rung động. Cảm giác mê man ngọt ngào đó, ngay cả Lộc Miên cũng chìm đắm vào."Miên Miên, cậu có biết không, cậu dọa mình sợ chết khiếp." Lời nói tràn ngập sự tủi thân, nũng nịu vô cùng.Tư thế này hơi mệt. Lâm Giản chống người dậy, đổi sang quỳ bên giường cúi đầu hôn cô. Nàng hiểu rõ nhất cách làm cô vui lòng. Nhưng chuông điện thoại không may lại reo lên đúng lúc này.Với khí thế không bắt máy không dừng lại.Lâm Giản chống người, thở một hơi. Nàng đỏ mặt lấy túi xách của mình, lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi. Không quên dùng tay vuốt ve má Lộc Miên để an ủi: "Alo?""Lâm tiểu thư, xin chào. Xin hỏi Miên tỷ tỉnh chưa ạ? Nếu tỉnh rồi có thể nhờ cô ấy bật điện thoại lên được không? Có rất nhiều cuộc gọi công việc..." Đàm Mỹ Lệ ở đầu dây bên kia thận trọng nói."Được, tôi sẽ nói với cô ấy. Nếu thật sự có việc gấp, cô có thể nói với họ là gọi vào số điện thoại này của tôi.""Vâng, vâng ạ." Đàm Mỹ Lệ tạ ơn trời đất: "Cảm ơn Lâm tiểu thư."Không lâu sau khi cúp máy, lại có cuộc gọi mới đến. Quả nhiên là tìm Lộc Miên. Lộc Miên gượng ngồi dậy nhận điện thoại. Vẻ mặt nhíu mày cho thấy cô càng đau đầu hơn."Không nghe rõ sao? Dù có trì hoãn hai ngày thì sao? Cậu muốn tôi đang sốt mà đi quay quảng cáo cho cậu à? Cậu nghĩ sản phẩm quay ra trong trạng thái này sẽ tốt sao?""Nếu đã như vậy, vậy cậu đổi người khác đi."Biểu cảm và giọng điệu của cô tiết lộ sự bực bội, nhưng không khiến người ta khó chịu. Ngược lại, nhờ khuôn mặt và khí chất của cô, lại nảy sinh một vẻ đẹp hoang dã khó tả.Lâm Giản đồng hành bên cạnh cô, nắm tay cô, áp mặt vào mặt cô. Thỉnh thoảng lại dỗ dành vài câu, bảo cô đừng giận.Nàng mềm mại vô cùng. Cơn giận tự nhiên bị nàng xoa dịu. Nếu thật sự không xoa dịu được, thì trút lên người nàng là được."Miên Miên vất vả quá. Vẫn còn khó chịu mà phải xử lý nhiều việc như vậy. Hay là chúng ta không nhận nữa, hoặc, mình giúp cậu nhận điện thoại, nói với họ cậu đang không khỏe, hoãn hết việc quay phim lại được không?"Lộc Miên im lặng. Lâm Giản liền coi như cô mặc định đồng ý. Nàng nói với cô đã gọi đồ ăn ngoài, lát nữa sẽ đến, bảo cô chợp mắt một lát.Nhưng như thể không muốn để cô được yên ổn, Lâm Giản nhận được một cuộc điện thoại hạch tội."Lâm Giản, cậu đã nói gì với Duẫn Noãn?" Nghe ra Dư Hiểu Vãn rất nóng giận, giọng điệu rất tệ."Cái gì?" Lâm Giản hoang mang nhìn Lộc Miên một cái. Nàng định đi ra ngoài, nhưng bị Lộc Miên gọi lại. Cô đưa tay ra hiệu Lâm Giản đưa điện thoại cho cô: "Tôi nghe.""Sao thế?"Nghe thấy giọng Lộc Miên, Dư Hiểu Vãn hừ lạnh: "Cậu còn hỏi tôi sao thế? Lộc Miên cậu có tim không vậy?"Lộc Miên nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần: "Dư Hiểu Vãn, cậu nói chuyện có thể đừng thô lỗ như vậy không?""Tôi nói năng thô lỗ? Tôi thô lỗ chỗ nào? Cậu có biết Duẫn Noãn đang ở đâu không? Cô bé đang ngồi trên sân thượng bệnh viện đấy. Lộc Miên cậu có biết ai là người chăm sóc cậu từ sáng đến giờ không? Cậu đối xử với cô bé như vậy sao?"Lộc Miên tóm được thông tin quan trọng: "Cậu nói cô bé ở sân thượng bệnh viện?"Dư Hiểu Vãn có lẽ sắp nổi gân xanh rồi: "Đúng, xách một bát cháo ngồi trên sân thượng bệnh viện. Đáng lẽ là để cho cậu ăn đấy!"Không chịu nổi giọng điệu xỗ sàng đó, Lộc Miên trực tiếp nhấn ngắt cuộc gọi của Dư Hiểu Vãn. Cô ngước mắt nhìn Lâm Giản một cái. Lâm Giản cúi mắt. Cô vén chăn lên đứng dậy: "Tôi lên sân thượng xem sao.""Ừm." Lâm Giản lấy áo khoác lớn choàng lên người cô: "Miên Miên vẫn còn khó chịu, mình không muốn cậu bị lạnh nhiều."Lộc Miên nghe ra ẩn ý trong lời nói thận trọng của nàng. Cô gọi tên nàng. Lâm Giản không đáp, mím môi im lặng."Lâm Giản." Lộc Miên lại gọi một tiếng, bảo nàng ngẩng đầu lên.Lâm Giản ngẩng đầu. Khóe mắt hơi ẩm ướt. Trong mắt nàng chứa đựng rất nhiều thứ: sợ hãi, lo lắng... và cả sự chiếm hữu cẩn thận.Nàng đang sợ, sợ Lộc Miên sẽ vì mềm lòng mà xảy ra chuyện gì với Duẫn Noãn. Nàng không muốn Lộc Miên đi, sợ Lộc Miên đi rồi không quay lại. Nhưng nàng không dám nói, vì nàng không có tư cách đó.Mặc dù đã được Lộc Miên hôn nhiều lần, đã quan hệ với cô, nàng vẫn chưa có tư cách đó.Ngay cả khi Lộc Miên thật sự muốn đi, nàng cũng không có lập trường để ngăn cản.Ánh mắt mong manh đáng thương sợ bị bỏ rơi này khiến tim Lộc Miên nhói đau khó chịu. Cô hoàn toàn không thể không mềm lòng.Lộc Miên khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng hơn: "Tôi chỉ đi nói rõ với cô bé thôi."Lâm Giản nhìn cô, biết rõ mà vẫn hỏi: "Nói rõ chuyện gì..."Nói rõ chuyện gì? Nói chưa đủ rõ sao?Lâm Giản biết, chỉ là muốn thông qua cách này để lấy thêm cảm giác an toàn từ cô. Lộc Miên: "Nói rõ tôi không thích cô bé."Sự kiên nhẫn và dịu dàng của Lộc Miên dễ dàng nuôi dưỡng người khác trở nên được đà lấn tới: "Lỡ cậu mềm lòng thì sao? Cô bé đáng yêu như vậy.""Sẽ không đâu.""Sẽ đấy..." Lâm Giản lầm bầm: "Miên Miên dễ mềm lòng nhất."Lộc Miên nhướng mày: "Hửm? Lâm Giản, bây giờ cậu muốn tôi cam đoan điều gì với cậu sao?"Đúng vậy, chính là muốn cô cam đoan điều gì đó, nói vài lời hay, có thể dỗ dành, an ủi nàng.Lâm Giản nắm chặt vạt áo cô, không muốn buông ra, ánh mắt khao khát.Thật ra qua cuộc điện thoại của Dư Hiểu Vãn, Lộc Miên lờ mờ đoán được tại sao Duẫn Noãn lại xách cháo lên sân thượng. Bát cháo đó là Duẫn Noãn mua cho cô. Nhưng vừa nãy Lâm Giản cố tình để cô bé nhìn thấy họ hôn nhau. Duẫn Noãn không chịu nổi cảnh tượng đó, nên chạy lên sân thượng rồi sao?Lâm Giản quá nhiều mưu mẹo, nhưng cảm giác này lại không hề đáng ghét.Thậm chí còn khiến người ta không kiềm chế được mà xót cho nàng, ví dụ như bây giờ.Tại sao vậy? Lâm Giản thật kỳ lạ, giống như hoa anh túc. Biết nàng nguy hiểm, không hề ngây thơ như vẻ ngoài, nhưng lại thấy vô tư thậm chí thích thú với dáng vẻ giả vờ của nàng.Thật kỳ lạ.Lộc Miên hỏi nhỏ: "Cậu muốn tôi nói gì với cậu?"Gì chứ, sao lại hỏi nàng câu này? Rõ ràng cô biết nàng muốn nghe gì, nói gì có thể dỗ được nàng."Những lời có thể làm mình yên tâm ấy, ví dụ như cậu sẽ quay lại ngay, cậu bây giờ đã thích mình một chút rồi, đại loại thế."Lộc Miên cười: "Tất nhiên tôi sẽ quay lại ngay."Rõ ràng cho câu trả lời là một trong hai, nhưng cái được chọn lại không đủ thỏa mãn. Lâm Giản tiếp tục hỏi, rất gấp gáp: "Vậy... thích thì sao?""Thích?" Lộc Miên thốt ra tiếng nghi vấn."Miên Miên, cậu đừng treo mình nữa..." Nàng dịu giọng van xin.Lộc Miên nhìn nàng sâu sắc, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Bầu không khí được khuấy động trở nên rất mập mờ. Lâm Giản tưởng cô sẽ nói ra câu trả lời xác nhận. Tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn.Nhưng cô chỉ nở một nụ cười vô tâm đáng ghét: "Tôi chính là đang treo cậu đấy."Cô đang trả đũa. Nhưng Lâm Giản ngoài việc đỏ mắt nhìn cô thì hoàn toàn không có cách nào khác.Nàng giục cô nhanh đi, phải giữ lời hứa quay lại nhanh.*Sân thượng rất lạnh, gió thổi mạnh vô cùng. Lộc Miên bước ra, thấy một khối màu hồng.Duẫn Noãn đang ngồi trên bậc thang, ôm đầu gối, cuộn tròn lại.Không phải cô bé quẫn trí, chỉ là không biết đi đâu, nơi duy nhất cô bé nghĩ đến là nơi ít người này."Tiểu Noãn."Nghe thấy giọng Lộc Miên, Duẫn Noãn lập tức quay đầu lại, rồi hốt hoảng dùng tay áo lau mắt.Cô bé không ngờ Lộc Miên sẽ đến tìm mình, cũng không biết phải đối mặt với cô như thế nào.Chắc chắn là Hiểu Vãn học tỷ đã nói với cô rồi phải không? Với tính cách của Hiểu Vãn học tỷ, có khi nào đã nói cả chuyện cô bé thích cô rồi không?Xấu hổ quá...Nhưng Lộc Miên đang bước về phía cô bé, cô bé không thể từ chối."Lộc Miên tỷ tỷ, ở đây lạnh lắm..."Lộc Miên thở dài: "Đúng vậy, ở đây lạnh lắm. Em không nên ở đây.""Em xin lỗi, em..."Lộc Miên rõ ràng không có ý trách mắng cô bé, sao cô bé lại xin lỗi nữa rồi?"Tiểu Noãn, cảm ơn em đã chăm sóc tôi lâu như vậy."Duẫn Noãn sững sờ một chút. Trong lòng cô bé dấy lên một dự cảm chẳng lành: mọi ảo tưởng của mình sắp tan vỡ rồi."Em phải xin lỗi chị mới đúng. Em làm chị bị dị ứng, em quá bất cẩn."Lộc Miên lắc đầu: "Không phải lỗi của em."Làm sao đây, nước mắt lại sắp trào ra rồi. Duẫn Noãn né tránh ánh mắt cô.Tại sao Lộc Miên lại dịu dàng như vậy chứ? Từ lần đầu gặp gỡ cô đã dịu dàng như thế rồi. Dịu dàng bao dung cô bé ngơ ngác không biết gì. Dạy cô bé cách làm việc, cách phản kháng. Cho cô bé cảm nhận được sự ấm áp ở một nơi xa lạ. Khiến cô bé không tự chủ được mà ngưỡng mộ, yêu thầm.Cô bé thật đê tiện. Ham muốn tỏ tình với Lộc Miên lại đạt đến đỉnh điểm vào lúc này, sau khi nhìn thấy cô hôn một người phụ nữ khác.Cô bé cuối cùng cũng không nhịn được nói ra: "Lộc Miên tỷ tỷ, thật ra em thích chị.""Tôi biết. Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn tình cảm của em."Lộc Miên cười với cô bé. Không hiểu sao, mọi sự ngượng ngùng, bối rối, xấu hổ của Duẫn Noãn đều tan biến sau khi Lộc Miên nói ra.Ánh mắt Lộc Miên không hề có sự khinh thường, chán ghét, ghê tởm hay khó chịu mà cô bé từng lo sợ.Cô ấy thật sự đang cảm ơn cô bé. Khiến Duẫn Noãn cảm thấy mình cũng là một người tốt, tình cảm của mình cũng xứng đáng được cảm ơn, được trân trọng.Duẫn Noãn cay mũi: "Không cần cảm ơn đâu ạ. Lộc Miên tỷ tỷ rất xứng đáng.""Thật sự cảm ơn em."Thật ra Duẫn Noãn là một cô gái rất đáng yêu, xứng đáng được yêu thương. Nhưng duyên phận là một thứ thật kỳ diệu. Cô và Duẫn Noãn, có lẽ là hữu duyên vô phận.Lộc Miên cười, dịu dàng nói: "Nhưng, bây giờ em phải thu hồi lại tình cảm của mình rồi nhé."Duẫn Noãn không biết nên khóc hay nên cười: "Ừm, em biết rồi. Cảm ơn chị."Tệ quá. Giọng khóc nức nở và nước mắt, vẫn không thể kìm lại được.