[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 53: Của cô ấy



"Ừm, đợi một chút, đừng gấp..."

---

"Miên Miên, tỉnh dậy đi..."

"Miên Miên, người cậu nóng quá, cậu sốt rồi sao?"

Trước kỳ chia lớp, giáo viên chủ nhiệm tổ chức cho cả lớp đi chơi xa, ở khách sạn, sắp xếp phòng đôi tiêu chuẩn cho hai người.

Lộc Miên đương nhiên chung nhóm với Lâm Giản. Nhưng cô chê phòng đôi tiêu chuẩn không thoải mái, nên đã đặt một phòng giường đôi sang trọng. Ban đầu cô định đặt thêm một phòng riêng cho Lâm Giản, nhưng bị Lâm Giản chê lãng phí. Nàng nói cái giường lớn như vậy, hai người ngủ hoàn toàn không chật chội chút nào.

Lộc Miên nghe Lâm Giản giáo huấn về việc "cần kiệm trì gia"* tai bỗng đỏ bừng khó hiểu. Cô nghe theo nàng.

(*Cần kiệm trì gia: cần cù tiết kiệm để cân đối, quản lý tài chính gia đình.)

Thế là hai người hợp lý và tự nhiên nằm chung một giường.

Hỏi cảm giác nằm chung giường với người mình thích mơ hồ là như thế nào, Lộc Miên đã kích động đến mức mất ngủ mấy đêm liền.

Ban ngày phải chơi, buổi tối lại ngủ không ngon. Mặc dù rất thích thú, nhưng không biết có phải vì lý do này không, sức đề kháng của cô giảm sút, bị cảm lạnh.

Đến ngày phải về, cô bị sốt, ngủ cực kỳ say.

Lâm Giản bên cạnh gọi mấy tiếng mà cô không đáp lời. Nàng vén chăn lên kiểm tra trán mới phát hiện mặt cô rất đỏ, trán nóng rực.

Dùng nhiệt kế của khách sạn đo, hiển thị 39 độ, là sốt cao.

Lâm Giản gọi cô dậy, cô trả lời đứt quãng, ý thức không được tỉnh táo. Lâm Giản lúc đó gấp gáp, không suy nghĩ nhiều, đút cô uống thuốc có sẵn trong khách sạn. Cả lớp đã đi trước, nàng ở lại chăm sóc cô.

Lộc Miên khi bị sốt cả người rất mơ hồ, miệng luôn lầm bầm đau đầu, như bị sốt làm cho ngốc đi, ngoan ngoãn mặc người khác xoay sở, lại khiến người ta xót thương.

"Được rồi, ngủ một lát, ngủ một lát sẽ không khó chịu nữa đâu."

"Yên tâm đi, có mình ở đây, mình sẽ ở bên cậu, ngủ ngon nhé..."

Sự chăm sóc của Lâm Giản rất tận tình chu đáo. Nàng giúp cô lau mặt, đút cô ăn cháo, giúp cô hạ nhiệt vật lý, hỏi cô có khó chịu không.

Lộc Miên muốn ôm nàng, nàng liền chiều chuộng để cô ôm thế nào cũng được, miễn là trong vòng tay nàng.

Nàng thường xuyên áp mặt vào mặt cô để cảm nhận nhiệt độ của cô, còn lén lút hôn lên má cô vài cái.

Nàng rất thích thú cảm giác này: nóng rực, ấm áp, mơ hồ, riêng tư...

Nghe những lời mê sảng của Lộc Miên vì sốt, nàng đều đáp lại từng câu.

Dỗ dành cô, chiều chuộng cô vô bờ bến.

Lộc Miên đáng lẽ phải hạ sốt nhanh chóng.

Nhưng không hiểu sao, Lộc Miên lại sốt ngày càng nặng hơn. Trên người cô xuất hiện ban đỏ, hơi thở trở nên gấp gáp, nhíu mày khó chịu. Lâm Giản lúc đó thật sự hoảng sợ, vội vàng đưa Lộc Miên đến bệnh viện.

Nàng mãi mãi nhớ cảm giác lúc đó: tim bị treo lên cao, vô cùng lo lắng, lưng toát mồ hôi lạnh.

Trong lòng nàng cầu nguyện một vạn lần Lộc Miên đừng xảy ra chuyện gì.

May mắn thay, Lộc Miên không sao.

Chỉ là tin Lộc Miên sốt phải nhập viện nhanh chóng lan truyền. Cô còn đang hôn mê đã có vài người bạn đến thăm.

Dư Hiểu Vãn vừa thấy Lâm Giản liền bắt đầu nói những lời mỉa mai: "May mà cậu còn ngồi cùng bàn với Lộc Miên hai học kỳ đấy, sao lại không biết cậu ấy dị ứng với Ibuprofen hả? Không biết thì cũng phải hỏi chứ, để cậu ấy phải chịu khổ thế này."

"Dù sao thì hỏi mình cũng được mà, haizz, hết nói nổi."

Lâm Giản không phản bác một lời nào.

Không lâu sau, Tưởng Tư Tư cũng đến, theo sau là anh trai cô Tưởng Bất Hoặc. Từ lúc cô ấy xuất hiện, cùng với Dư Hiểu Vãn, tiếng châm chọc mỉa mai trong phòng bệnh không hề ngớt. Tưởng Bất Hoặc cũng thỉnh thoảng xen vào vài câu.

"Nếu đổi lại là tôi chăm sóc thì sẽ không xảy ra chuyện này."

"Cậu thật sự chẳng đáng tin chút nào."

"Nếu Lộc Miên xảy ra chuyện gì, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?"

"Sau khi chia lớp, nhớ tránh xa Lộc Miên một chút đấy."

Điều duy nhất Lâm Giản nói là xin họ nói nhỏ lại, nhưng vẫn làm Lộc Miên tỉnh giấc.

Lộc Miên hé mắt. Đập vào mắt cô là Lâm Giản đang đứng đó, cúi đầu, bị mọi người nói tới nói lui.

Lộc Miên mắng một câu "ồn ào chết đi được", bực bội ra lệnh cho tất cả mọi người cút ra ngoài. Lúc đó Lâm Giản cũng bước chân ra phía cửa, Lộc Miên yếu ớt gọi nàng lại.

"Lâm Giản, cậu đừng đi."

Lâm Giản khựng lại, quay người lại. Trong mắt nàng đã giăng đầy nước mắt, giọng khóc nức nở rất nặng: "Miên Miên... mình xin lỗi..."

Lộc Miên vẫn còn hơi đau đầu, nhíu mày gượng ngồi dậy trên giường. Lâm Giản vội vàng đi đến bên cạnh cô đỡ cô.

Nàng xin lỗi hết lần này đến lần khác, tiếng khóc nức nở mỗi lúc một dày đặc hơn.

Nàng tự trách sâu sắc vì đã làm Lộc Miên bị dị ứng.

Mỗi tiếng nàng khóc đều đáng yêu và kích thích bản năng bảo vệ của người khác.

Lộc Miên thích nàng. Mỗi khung hình của nàng đều kích thích thần kinh cô. Làm sao cô có thể nhìn nàng như vậy được. Cô dịu giọng nói với nàng: "Sao lại phải nói xin lỗi? Cậu đã chăm sóc mình mà. Là mình sốt mê man quên không nói với cậu là mình bị dị ứng với Ibuprofen. Sao có thể trách cậu được? Cậu đừng nghe những lời đó của họ. Trong lòng mình không hề trách cậu một chút nào."

"Lát nữa mình sẽ nói chuyện với họ một lượt. Cậu đừng bận tâm."

Lộc Miên rất dịu dàng. Lâm Giản không thể gồng được nữa, cẩn thận ngả người xuống, vùi vào lòng cô thút thít thút thít.

Bị người mình thích ôm như vậy, người mình thích lại khóc vì mình. Lộc Miên xao động. Cô cũng ôm lại nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, vuốt mái tóc dài của nàng.

"Không sao đâu, đừng khóc nữa. Mình thật sự không sao."

"Thật sự không sao đâu. Mình nghĩ bây giờ đã không còn khó chịu nữa rồi."

Mãi một lúc sau, Lâm Giản mặt đầy nước mắt rời khỏi lòng cô. Nàng hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không, vừa bị làm tỉnh giấc có ngủ đủ chưa, có muốn ngủ tiếp không.

Lộc Miên thật ra vẫn còn khá khó chịu, cô nói người rất ngứa. Lâm Giản liền đỡ cô nằm gối đầu lên gối, lấy khăn ấm, nhẹ nhàng bảo cô nhắm mắt ngủ. Nàng sẽ giúp cô lau những ban đỏ trên người.

Hàng mi rủ xuống của Lâm Giản ướt đẫm. Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, như lông vũ cào trên người, cơn ngứa biến thành sự dễ chịu. Nàng nói khẽ, giọng nói rất ru ngủ, như một xoáy nước dịu dàng, quyến rũ Lộc Miên sa vào một cách không thể cưỡng lại trong vô thức.

Lộc Miên sẽ sa vào thôi. Nàng muốn sau này, ngoài nàng ra không ai có thể làm Lộc Miên hạ sốt được.

Nàng muốn chiếm hữu cô cho riêng mình.

Nhưng cảnh tượng lúc này khiến Lâm Giản muốn phát điên.

Lộc Miên đang nằm trên giường bệnh. Một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương đang ngồi bên mép giường cạnh cô, khoảng cách không quá hai nắm tay.

Gần quá. Cô bé vừa chăm sóc Lộc Miên sao? Cô bé vừa cúi người, là muốn hôn Lộc Miên sao?

Sao có thể?

Sao lại có thể như thế chứ?

Miên Miên sốt sẽ rất khó chịu, mặc cho người khác xoay sở, giống như một bông hoa kiều diễm bị trói tay không có khả năng phản kháng. Nhưng phải do nàng tận tâm chăm sóc mới đúng.

Mỗi khoảnh khắc Lộc Miên mong manh, người ở bên cạnh cô phải là nàng mới đúng.

Sao lại có thể là người khác?

Cảm giác vật sở hữu của mình bị người khác cướp đi khiến Lâm Giản ngạt thở. Tâm lý Lâm Giản đang vặn vẹo, dưới vẻ ngoài vô cùng dịu dàng là một luồng hung hăng không thể kiềm chế được đang thoát ra ngoài.

Bầu không khí xung quanh lạnh lẽo như hầm băng.

Duẫn Noãn thậm chí nín thở, không dám hít thở.

Người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, rất có khí chất, chỉ là ánh mắt hơi lạnh lùng, kiểu lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Cái lạnh khiến người ta lúng túng, muốn vội vàng bỏ chạy.

Tim Duẫn Noãn thắt lại. Cô bé cố hết sức kiềm chế ham muốn muốn chạy trốn này.

Chuyện gì đang xảy ra thế này...

Khuôn mặt này cô bé không phải lần đầu tiên thấy. Trước đây cô bé đã từng thấy ở công ty. Thấy cô ấy đi cùng Lộc Miên tỷ tỷ, gọi Lộc Miên tỷ tỷ là Miên Miên, khoác tay Lộc Miên tỷ tỷ...

Nghe Hiểu Vãn học tỷ nói, cô ấy và Lộc Miên chỉ là bạn học cũ.

Vừa nãy cô bé bị ma xui quỷ khiến muốn lén hôn Lộc Miên tỷ tỷ. Cô ấy có thấy không?

Duẫn Noãn nuốt nước bọt, mở miệng nói nhỏ chào hỏi nàng: "Chị, chào chị..."

Người phụ nữ không đáp lại Duẫn Noãn ngay lập tức. Đôi mắt đen thẳm ấy dường như ẩn chứa những con rắn đen đáng sợ, khiến Duẫn Noãn cảm thấy ngạt thở khi bị nàng nhìn chằm chằm.

"Chào em." Nửa ngày sau, Lâm Giản cười. Dường như sự thù địch vừa rồi chỉ là ảo giác của Duẫn Noãn.

Duẫn Noãn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Giản bước về phía giường bệnh: "Miên Miên thế nào rồi?"

Giọng nói này quen thuộc quá. Hóa ra cô ấy chính là người vừa gọi điện cho mình. Duẫn Noãn lộ vẻ xin lỗi, cúi đầu xuống: "Trên người chị ấy nổi ban đỏ, vẫn chưa lặn hết. Bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Chị ấy đang ngủ rồi ạ."

Lâm Giản không nói gì. Duẫn Noãn cảm thấy xấu hổ vô cùng: "Xin lỗi chị, em không biết chị ấy dị ứng với Ibuprofen. Lần sau em nhất định sẽ chú ý."

"Lần sau?" Lâm Giản nhắc lại rất nhỏ, ngụ ý khó hiểu.

Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lộc Miên, khẽ thì thầm: "Không sao là tốt rồi."

"Cậu ấy sốt lên là rất đáng sợ, khó chịu vô cùng. Thật sự làm phiền em rồi. Tôi thật không biết phải cảm ơn em thế nào cho phải."

Rõ ràng là nói lời cảm ơn, nhưng Duẫn Noãn nghe lại thấy vô cùng khó chịu trong lòng. Cảm giác gì đây? Cứ như thể chính chủ đang cảm ơn cô bé, cảm ơn cô bé đã giúp nàng chăm sóc bảo bối của nàng một lát.

Duẫn Noãn nói nhỏ: "Không cần cảm ơn ạ. Vì em chăm sóc không tốt mới khiến chị ấy bị sốt. Chăm sóc chị ấy là điều em nên làm. Em... em cũng rất sẵn lòng chăm sóc chị ấy."

Lâm Giản cong môi, như đang tán gẫu với cô bé: "Nói như vậy, tôi hình như đã gặp em rồi."

Nàng nói chuyện thật sự rất áp lực. Rõ ràng nàng trông dịu dàng hiền lành như vậy, Duẫn Noãn không thể kiểm soát được việc cấu ngón tay mình: "Vâng, chúng ta đã gặp nhau rồi, ở công ty."

"Em thường xuyên làm việc bên cạnh Miên Miên sao?"

Duẫn Noãn: "Thỉnh thoảng. Lộc Miên tỷ tỷ có hợp tác với công ty em."

"À, ra vậy." Lâm Giản khách sáo chu đáo như vô tình hỏi: "Vậy em có bận gì không? Có cần đi làm việc trước không?"

Cô ấy... đang đuổi mình đi sao?

Duẫn Noãn nhạy cảm như vậy, làm sao không hiểu được ẩn ý trong lời nàng.

Từ nhỏ cô bé đã rụt rè, không dám cãi vã hay cãi lời người khác. Lên đại học cũng vậy, đi làm cũng vậy.

Bị bắt nạt, công lao bị cướp đi, cô bé luôn âm thầm nhịn nhục như một cục bột.

Mặc dù chị Hiểu Vãn nói cô ấy và Lộc Miên tỷ tỷ chỉ là bạn bè, nhưng cô bé cũng cảm nhận được người phụ nữ trước mặt này đối với Lộc Miên tỷ tỷ tuyệt đối không chỉ là bạn bè đơn thuần.

Trước đây, nếu bị người khác đuổi, cô bé tuyệt đối sẽ không còn mặt mũi nào mà ở lại.

Nhưng lần này, cô bé thật sự rất luyến tiếc. Trong lòng cô bé ảo tưởng rất nhiều, muốn dũng cảm hơn một chút.

Hơn nữa, cô bé còn chưa tự mình nói lời xin lỗi với Lộc Miên.

Vẫn chưa...

Duẫn Noãn lấy hết can đảm làm liều đối kháng: "Không bận ạ. Hôm nay em đã xin nghỉ rồi. Nhiệm vụ là chăm sóc Lộc Miên tỷ tỷ thật tốt. Lộc Miên tỷ tỷ chưa tỉnh em không yên tâm, nên... em muốn ở bên chị ấy."

Lâm Giản nghe vậy, cũng không bực tức, ngược lại còn mỉm cười. Nàng lấy khăn trong chậu, dịu dàng lau cho Lộc Miên.

Nàng lau mặt, lau tay. Cả những chỗ không có ban đỏ cũng lau qua, như thể muốn lau sạch dấu vết của ai đó.

Mỗi cử chỉ đều ung dung như vậy, mỗi nụ cười đều rất quyến rũ.

Đây là điều Duẫn Noãn không thể không thừa nhận.

Ung dung đến mức, dường như Lộc Miên là vật sở hữu của nàng, sẽ không rời xa nàng, không phản bội nàng.

Còn mình, chỉ là một gã hề tự mình đa tình.

Hai giờ sau đó, căn phòng bệnh này là một không gian khiến Duẫn Noãn cảm thấy ngạt thở hoàn toàn.

Lâm Giản nghiễm nhiên thay thế vị trí của cô bé, ngồi bên giường canh chừng Lộc Miên.

Có y tá đến kiểm tra một lần, nói ban đỏ trên người Lộc Miên đã lặn đi nhiều, cô ấy có thể sắp tỉnh rồi. Nếu được, người nhà nên chuẩn bị chút đồ ăn, tỉnh dậy có thể sẽ đói.

Ở cùng Lâm Giản trong một không gian thật sự quá ngạt thở. Duẫn Noãn sắp sụp đổ, chủ động đề nghị: "Em đi mua đồ ăn cho Lộc Miên tỷ tỷ nhé."

"Được, làm phiền em rồi." Lâm Giản nở nụ cười biết ơn với cô bé: "Miên Miên không ăn hành, gừng, tỏi. Em nhớ chú ý nhé."

Nàng cũng rõ sở thích của Lộc Miên đến vậy sao?

"Ừm, em biết rồi..."

Nhìn Duẫn Noãn rời đi, bóng lưng biến mất. Lâm Giản khẽ thở dài, cúi mắt, nhìn lại Lộc Miên.

Lộc Miên nhắm chặt mắt, hơi thở ổn định. Bị bệnh trông thật mong manh.

Nhưng thật xinh đẹp, thật mềm mại. Lâm Giản đưa tay chạm vào má cô. Hàng mi dài của cô run rẩy, quay đầu đi.

Ngủ lâu rồi, sắp tỉnh chưa?

Ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, Lâm Giản cúi người xuống, khẽ thì thầm vào tai cô điều gì đó. Lộc Miên từ từ mở mắt, nhận ra Lâm Giản, khàn giọng gọi nàng một tiếng. Ánh mắt vẫn còn mơ hồ.

Lộc Miên lúc nào cũng rất quyền lực, chỉ khi sốt thì cả người mới ốm yếu, cần người chăm sóc.

Lúc mong manh như thế này, là lúc dễ bị người ta thừa cơ hội nhất.

Vì vậy, sau này nàng phải ở bên cô mới được.

"Miên Miên, tỉnh rồi. Mình ở đây."

Lâm Giản vuốt ve má cô, ánh mắt đầy xót xa.

Lộc Miên: "Tôi hạ sốt chưa?"

Lâm Giản: "Vẫn còn hơi sốt nhẹ."

Lộc Miên nhắm chặt mắt, có lẽ đầu vẫn còn đau.

Ánh mắt Lâm Giản từ từ di chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào môi cô và nói: "Môi cậu khô quá. Bác sĩ nói cậu phải uống nhiều nước."

"Có phải vẫn còn rất khó chịu không? Không muốn ngồi dậy sao? Không sao, mình giúp cậu."

Vừa dứt lời, Lâm Giản cầm lấy cốc nước đặt trên tủ đầu giường, nhấp một ngụm. Sau đó nàng vén tóc dài lên, cúi đầu áp vào môi cô.

Môi nàng hé mở, dịu dàng chu đáo truyền nước ấm trong miệng sang miệng người phụ nữ đang bệnh. Lộc Miên vốn đã khát, tiếp xúc với nguồn nước liền phản xạ đón nhận. Lâm Giản nghịch ngợm nhắm môi lại. Lộc Miên không uống được nước nữa, một tay ấn đầu Lâm Giản, không cho nàng rời đi.

Cô thò lưỡi ra muốn lấy nước. Cô đối với Lâm Giản chính là như vậy, muốn cái gì của nàng, cứ mạnh mẽ lấy từ người nàng là được.

"Ưm..."

"Thôi nào, Miên Miên. Hết rồi. Tôi phải uống một ngụm trước mới có thể cho cậu được."

"Ừm, đợi một chút, đừng gấp..."

Giọng người phụ nữ quyến rũ trêu chọc rõ ràng truyền qua khe cửa ra ngoài. Duẫn Noãn nhìn chằm chằm xuống chân, cúi đầu rất thấp, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ còn lại một vùng bóng tối.

Cô bé không dám ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu lên sẽ thấy một góc độ mập mờ.

Cơ thể cô bé run rẩy, cắn chặt môi, siết chặt bát cháo nóng đang cầm trong tay. Sợ nó rơi xuống, sợ mình bị phát hiện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...