[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 55: Say mê
Hôn bạn gái cũ rất dịu dàng, nhưng luôn muốn thô bạo với Lâm Giản.
---
"Lộc Miên tỷ tỷ, sau này em sẽ không thích chị nữa. Sẽ không quấn quýt chị làm những trò vặt vãnh phiền phức đó nữa." Hai người ngồi cạnh nhau trên sân thượng. Duẫn Noãn nhìn về phía xa nói.Lộc Miên: "Thật ra rất đáng yêu."Duẫn Noãn phàn nàn: "Chị đừng khen em đáng yêu nữa. Như vậy em sẽ cảm thấy không cam tâm."Lộc Miên làm vẻ mặt vô tội chỉ là đang nói sự thật: "Thật sự đáng yêu mà.""Vậy... Lộc Miên tỷ tỷ có phải chị suýt rung động với em không?" Duẫn Noãn lau nước mắt. Giọng điệu là đùa cợt, nhưng không giấu được sự cay đắng: "Nên em thật sự không bằng người chị bên cạnh chị."Người chị đó? Cô bé nói Lâm Giản sao?Lộc Miên cũng cảm thấy rất kỳ lạ, kỳ lạ khó tả.Người cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, sau 7 năm lại tái ngộ, còn trở thành tình cảnh này. "Tiểu Noãn, đây có lẽ là hữu duyên vô phận." Ngoài câu này, Lộc Miên cũng không biết phải giải thích thế nào.Hữu duyên vô phận?Ha ha, hữu duyên vô phận gì chứ. Thật ra cô bé và Lộc Miên cũng không duyên phận đến thế. Trừ khoảng thời gian ban đầu, những lần gặp mặt sau này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, đều là cô bé lén lút sắp xếp. Đôi khi để được nhìn Lộc Miên thêm vài lần, được ở bên Lộc Miên thêm chút thời gian, cô bé đã phải thầm tốn rất nhiều công sức.Nhưng Lộc Miên không biết. Cô bé cũng không muốn Lộc Miên biết.Có lẽ là biết rồi thì có thể sẽ không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa. Duẫn Noãn dứt khoát hỏi hết những điều muốn hỏi. Cô bé cũng chuyển sang vẻ mặt tám chuyện."Lộc Miên tỷ tỷ, em nghe Hiểu Vãn học tỷ nói chị và người chị kia từng là bạn học. Vậy các chị có phải từng có một câu chuyện khắc cốt ghi tâm không ạ?"Lộc Miên hơi ngạc nhiên: "Sao em lại hỏi những chuyện này?""Muốn biết ạ.""Thật sự tò mò?"Duẫn Noãn gật đầu. Trong mắt cô bé quả thực có sự mong đợi: "Em thật sự rất tò mò. Chị biết không? Em cảm thấy các chị là một cặp trời sinh đấy. Kiểu như, dù trải qua bao nhiêu năm, quay đi quay lại vẫn là người ấy, gặp lại vẫn còn có thêm điểm cộng từ ký ức. Những người khác đều là vai phụ và chuyện đã qua."Duẫn Noãn như đang mô tả tình tiết trong tiểu thuyết, thật nhiều cảm giác định mệnh. Lộc Miên không khỏi khẽ cười: "Thật ra chỉ là mối tình đầu đã nếm trải đủ thăng trầm thôi.""Mối tình đầu?" Duẫn Noãn lập tức cảm thấy mình thua nàng là điều tất yếu: "Sao các chị lại chia tay? Ai là người nói chia tay?"Lộc Miên nói: "Tôi nói."Là cô nói. Nhưng lúc đó trong mắt cô, hai chữ "chia tay" Lâm Giản đã lặng lẽ nói rất nhiều lần rồi.Duẫn Noãn hỏi tại sao. Cô nói nhẹ nhàng: "Đó là một mối tình không lành mạnh. Chia tay là để ngừng tổn thương."Duẫn Noãn lại hỏi: "Vậy chị ấy không quên được chị. Bây giờ chị ấy quay lại tìm chị. Các chị bây giờ là một mối tình lành mạnh sao?"Lộc Miên khựng lại, nhận ra ngay cả bây giờ, cô cũng không thể thốt ra hai từ lành mạnh.Họ dường như dù là trước đây hay bây giờ đều không được bình thường cho lắm.Cô chỉ có thể trả lời: "Chúng tôi chưa hẹn hò."Duẫn Noãn cười: "Nhưng cũng chắc chắn rồi."Lộc Miên không trả lời.Nhưng bất kể câu trả lời của Lộc Miên là có hay không, Duẫn Noãn phải thu hồi lại tình cảm của mình rồi.Nâng lên được, buông xuống được. Yêu thầm thất bại cũng không có gì to tát. Ai mà chẳng thất bại vài lần khi yêu thầm chứ? Không đạt được mới là trạng thái bình thường. Ngay cả người ưu tú như Lộc Miên tỷ tỷ, trước đây cũng từng thất bại trong tình trường mà.Nghĩ vậy, cô bé cũng không còn buồn bã nữa.Biết Lộc Miên bây giờ cơ thể yếu, không thể ở lâu trên sân thượng, Duẫn Noãn không hỏi nhiều. Cô bé chào tạm biệt cô, rời bệnh viện trước.Lộc Miên vừa về phòng bệnh, Lâm Giản đã chào đón cô bằng cách nắm lấy tay cô. Nàng trách yêu cô đi lâu quá, bàn tay vốn đã được ủ ấm lại lạnh trở lại rồi.Sau đó nàng ngửi trên người cô, như thể đang ngửi xem có mùi của người khác không.Nàng sợ cô ôm Duẫn Noãn? Hoặc, làm điều gì thân mật trước khi chia tay với Duẫn Noãn?Nếu có thì sao?Lâm Giản sẽ phản ứng thế nào? Tủi thân? Giận dữ? Phẫn nộ? Hay muốn cô cởi bỏ bộ quần áo này? Nếu cô không cởi thì sao?Thật đáng tiếc. Trên người cô ngoài mùi nước khử trùng và mùi của nàng thì không có gì khác. Cô không thể thấy phản ứng thú vị của Lâm Giản.Lâm Giản lại ủ ấm tay cho cô.*Chiều hôm đó Lộc Miên được xuất viện.Vì sốt nên cô bị chóng mặt, nhìn điện thoại sẽ đau đầu. Trong thời gian này điện thoại cô luôn tắt nguồn. Những cuộc gọi công việc đó đều gọi vào số điện thoại của Lâm Giản. Lâm Giản bận rộn trả lời, còn bị nhầm là trợ lý mới của Lộc Miên.Dáng vẻ nàng như vậy trông khá giống thật. Nói chuyện trôi chảy rành mạch, rất nghiêm túc, có trách nhiệm?Lộc Miên không ngờ nàng lại thật sự muốn cướp bát cơm của Đàm Mỹ Lệ.Tối trước khi ngủ, Lâm Giản lại vào phòng Lộc Miên. Lộc Miên vừa từ phòng tắm bước ra. Ban đỏ trên người đã lặn gần hết. Da cô trắng trẻo, khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng như trước.Lâm Giản lấy máy sấy tóc giúp cô sấy tóc. Lộc Miên không từ chối, tận hưởng sự phục vụ của nàng.Gió rất ấm. Lực xoa đầu của Lâm Giản cũng rất vừa phải, dễ chịu đến mức khiến người ta buồn ngủ."Miên Miên, tối nay mình ở lại chăm sóc cậu được không?" Tắt máy sấy tóc, Lâm Giản cúi đầu hỏi nhỏ vào tai cô."Hửm?" Lộc Miên từ từ mở mắt: "Tôi hạ sốt rồi mà? Có gì mà chăm sóc?""Chính là có." Lâm Giản tủi thân nói: "Miên Miên, cậu không hề biết mình đã lo lắng cho cậu đến mức nào. Bây giờ vẫn còn hoảng sợ. Tối nay cậu lại sốt thì sao? Bây giờ bảo mình không thấy cậu mà quay về ngủ một mình, mình chắc chắn sẽ mất ngủ.""Nghiêm trọng đến vậy sao?" Lộc Miên thản nhiên cảm thán.Thật đáng giận quá đi, phản ứng lại lạnh nhạt như vậy."Nếu cậu không muốn mình ngủ trên giường cậu, vậy mình sẽ canh bên giường cậu cả đêm, được không?" Lâm Giản nhượng bộ, dường như chỉ cần được ở bên cạnh Lộc Miên, thế nào cũng được.Lộc Miên nhìn thấu nàng, biết nàng nói những lời này là dựa vào việc mình bây giờ sẽ xót nàng. Sao cô có thể thật sự để nàng ngồi canh cả đêm chứ?Bị Lộc Miên nói trúng tim đen, Lâm Giản đột nhiên im lặng. Bầu không khí trở nên trầm lắng. Lộc Miên nhận thấy cảm xúc của nàng dường như có chút không đúng thật.Mãi một lúc lâu, nàng mới lên tiếng: "Nhưng mình thật sự rất muốn ở bên cậu...""Lúc cậu khó chịu nhất mình lại không ở bên cậu. Là người khác ở bên cậu."Lộc Miên nhíu mày. Lâm Giản tiếp tục nói: "Cứ nghĩ đến việc là người khác chăm sóc cậu, đút thuốc đút cơm cho cậu, lại còn vì không hiểu mà đút nhầm thuốc cho cậu, làm cậu phải chịu khổ. Lòng mình rất khó chịu. Cảm thấy mình chẳng làm được gì, thật sự rất thừa thãi."Lộc Miên lập tức nói: "Tôi không nghĩ như vậy. Cậu không ở bên tôi làm sao làm được những việc đó?""Duẫn Noãn thích cậu. Lúc cô bé chăm sóc cậu chắc chắn đã chạm vào mặt cậu, kiểm tra trán cậu. Cậu không biết đâu, cô bé còn từng muốn lén hôn cậu. Mình rất ghen, ghen chết đi được."Lộc Miên nhíu mày sâu hơn. Cô đứng dậy, đối diện với Lâm Giản. Nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của Lâm Giản, đầy sự hối hận và tự trách sâu sắc."Lâm Giản, tôi đã nói rõ với Duẫn Noãn rồi. Cậu biết mà.""Tôi biết." Lâm Giản suy nghĩ một lúc về cách diễn tả điều mình nghĩ, có chút lộn xộn: "Nhưng khi mình tưởng tượng ra những cảnh đó mình vẫn cảm thấy rất khó chịu. Lẽ ra mình phải là người chăm sóc Miên Miên mới đúng... Khi cậu bất lực mong manh như vậy, sao có thể có người khác?""Chính vì mình không ở bên cậu nên mới có người khác. Nếu mình ở đó, người khác làm sao có cơ hội muốn lén hôn cậu.""Và cậu... không thích mình lắm." Nói đến đây, Lâm Giản quay mặt đi: "Ai cũng nói khi bị bệnh là lúc mong manh nhất. Lỡ khi người khác chăm sóc cậu, cậu rung động thì sao? Chuyện này ai mà nói trước được. Lúc đó mình phải làm sao?"Nói xong, vai Lâm Giản hơi run rẩy, không nhìn cô, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. Nàng tủi thân như thể đã bị bỏ rơi rồi.Sao lại tủi thân đến mức này, có cần tủi thân đến thế không?Lộc Miên khẽ thở dài: "Vậy thì ngủ chung nhé, được chưa?"Một câu nói tùy tiện lại là một câu trả lời hấp dẫn đến vậy. Giọng điệu như đang bất lực dỗ dành cô bạn gái vô lý làm nũng.Lâm Giản rõ ràng muốn đồng ý, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, khẽ nói: "Muốn ở bên cậu là muốn chăm sóc cậu. Còn muốn tranh thủ nâng cao thiện cảm của cậu đối với mình, để cậu có thể nhanh chóng thích mình hơn một chút. Mình không muốn cậu miễn cưỡng vì thương hại mình.""Miễn cưỡng?" Lộc Miên nhắc lại một cách khó hiểu."Chính là cảm thấy cậu rất miễn cưỡng..." Lâm Giản đột nhiên bướng bỉnh hơn một chút: "Như vậy, thà để mình mất ngủ cả đêm một mình còn hơn."Lâm Giản rất thuận theo cô, làm mọi điều cô muốn. Nhưng thỉnh thoảng nàng cũng giận dỗi nhỏ. Kiểu làm nũng nhỏ này lại không hề khiến người ta ghét bỏ.Lộc Miên hứng thú hỏi: "Mất ngủ cả đêm, rồi sao nữa?""Rồi tìm cách khác để Miên Miên thích mình hơn một chút, để sau này ngủ với mình sẽ không cảm thấy miễn cưỡng."Đúng là không bỏ cuộc."Trước đó tôi lỡ rung động với người khác chăm sóc tôi thì sao?"Lâm Giản sững sờ một chút. Viền mắt nàng dễ thấy đỏ lên. Rõ ràng là không ngờ Lộc Miên lại thật sự đang suy nghĩ về vấn đề này.Thật quá đáng, còn quay lại hỏi nàng."Làm sao? Mình có thể làm gì? Lại chờ vài năm nữa, chờ Miên Miên chia tay thôi." Lâm Giản hơi kích động. Giọng khóc nức nở không tự chủ được trào ra.Hai chữ "lại chờ vài năm nữa" đột ngột đâm vào tim Lộc Miên. Biểu cảm ung dung của cô khựng lại.Lộc Miên nhận ra mình hình như đã quên một chuyện. Lâm Giản có bệnh. Tâm lý không giống người bình thường, rất mong manh. Căn nguyên bệnh tâm lý của nàng chính là vì sự chia tay của họ. Có những lời, không thể tùy tiện trêu chọc.Lại chờ vài năm nữa? Lại kéo dài trái tim đang bệnh nặng đó thêm vài năm nữa sao?Thật ngạt thở.Làm Lâm Giản khóc thì phải dỗ thế nào đây? Lộc Miên nghĩ hai giây. Cô nghĩ đến một câu trả lời mà hôm nay nàng rất muốn nghe. Cô khẽ nói với nàng: "Lâm Giản, tôi bây giờ đã thích cậu một chút rồi."Không phải chỉ thích một chút, sao lại có nụ hôn, sao lại có quan hệ.Thật ra không chỉ thích một chút. Lâm Giản thật kỳ lạ. Lộc Miên trước đây thậm chí còn rất khinh thường từ "gương vỡ lại lành".Tại sao cô lại thật sự muốn "gương vỡ lại lành" với nàng?Đây là một xu hướng rất nguy hiểm, nhưng...Lâm Giản trông thật thỏa mãn.Lâm Giản mở to mắt, trong mắt ngập tràn sự bất ngờ. Nhưng nước mắt dường như không vì thế mà ngừng lại, ngược lại còn chảy nhiều hơn, nhanh hơn."Miên Miên..."Nàng nhìn Lộc Miên sâu sắc. Trong đầu nàng có một giọng nói không ngừng lặp lại một câu nói hằng mong ước: Lâm Giản, cậu sắp thành công rồi.Nàng bước tới ôm lấy cổ Lộc Miên, cọ mũi vào mũi cô. Khoảng cách gần đến mức Lộc Miên có thể nhìn rõ nhất đôi mắt nàng.Cho cô thấy, lúc này trong mắt nàng chỉ toàn là cô."Vậy Miên Miên có muốn hôn mình không?" Nàng khẽ hỏi với vẻ mong đợi. Thật ra là lời mời gọi. Dù chỉ thích một chút, một người phụ nữ đáng yêu như vậy mời gọi thì thật khó mà từ chối.Chỉ nói thích một chút thôi, mà đã vội vàng muốn dâng hiến mình cho cô.Lộc Miên dùng hành động trả lời nàng.Môi vừa chạm nhau, Lâm Giản lập tức vội vã hưởng ứng nụ hôn xâm nhập của cô. Nàng còn hòa hợp với cô, mặc cho cô làm loạn trong khoang miệng nàng. Bị bắt nạt quá đáng thì khẽ thút thít. Lộc Miên không buông tha nàng, cũng khiến nàng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng làm cô thỏa mãn hơn.Kết thúc, nàng còn chủ động giúp cô lau sạch nước bọt cô dây lên môi nàng."Mặc cho người ta định đoạt" chính là nói về nàng. Trên người nàng, không cần xuất hiện từ kiềm chế. Cô có thể thật sự tự do tự tại theo ý mình.Lộc Miên hơi thích thú cảm giác này. Mặc dù Lâm Giản bây giờ vẫn chưa phải bạn gái cô, nhưng lại có cảm giác hơn hẳn khi hôn bạn gái cô và cô cùng thích nhau trước đây. Hôn bạn gái cũ rất dịu dàng. Tại sao với Lâm Giản cô lại luôn muốn thô bạo hơn một chút.Lâm Giản không phải bạn gái cô, giống như thú cưng của cô, thú cưng để cô tùy tiện trút giận tùy tiện ngược đãi.Lộc Miên ôm eo nàng ấn nàng vào bàn. Cô ôm nàng từ phía sau, tay vuốt lên chiếc cổ trơn láng mong manh của nàng, từ từ siết lại, kiểm soát nàng trong tay. Cô cúi đầu tiếp tục hôn nàng.Nụ hôn này nồng nàn đến mức khóe miệng Lâm Giản không ngừng rỉ ra nước bọt đậm đặc. Mắt Lâm Giản rất đỏ, như đã chịu hết mọi sự tủi thân. Mặc dù cơ thể mềm nhũn nhưng nàng vẫn rất chủ động.Lộc Miên ngừng lại, mở mắt. Cô chiêm ngưỡng dáng vẻ dâm đãng mà vẫn ngoan ngoãn của nàng."Được rồi, thích hôn đến vậy sao?"Khi rút ra, một sợi bạc kéo dài theo khóe môi. Lâm Giản mơ màng đuổi theo môi cô như chưa hôn đủ, rõ ràng đã bị hôn đến tơi tả.Lộc Miên không cho nàng hôn nữa. Nàng còn lộ ra vẻ mặt tủi thân không hiểu.Bên cạnh vừa vặn có một chiếc gương, phản chiếu rõ ràng thân thể dán chặt vào nhau của họ cho họ xem.Lộc Miên thì thầm gợi cảm bên tai nàng: "Nhìn dáng vẻ cậu bây giờ kìa..."Lâm Giản ngoan ngoãn quay đầu lại, đối diện với chính mình trong gương. Bị kích thích, nàng hừ lên muốn quay mặt đi. Nhưng bị Lộc Miên siết cổ, không thể cử động.Người trong gương đó thật sự là nàng sao? Biểu cảm dâm đãng quá... Tóc dài rối bời, má đỏ ửng như có thể nhỏ ra nước, tiếng rên phát ra cũng thật quyến rũ.Miên Miên chắc chắn sẽ rất thích, đúng không? Cô kiểm soát nàng đến mức không thể cử động, như thể nàng là vật sở hữu của cô, chuẩn bị dùng nàng để trút giận."Miên Miên, Miên Miên...""Lâm Giản, ham muốn của cậu phát ra từ tận xương tủy, cậu sinh ra là để tôi đối xử như thế này, đúng không?" Lộc Miên áp vào vành tai nàng cảm thán."Ừm, sinh ra là của Miên Miên. Trước đây mình đã ảo tưởng rất nhiều lần được Miên Miên đối xử như vậy, nhưng mình không dám nói, sợ làm cậu sợ..."Lộc Miên lộ vẻ đáng tiếc: "Vậy chẳng phải tôi đã bỏ lỡ rất nhiều sao?"Trong gương, chiếc váy bó sát không biết từ lúc nào đã bị cô cuộn lên đến eo. Chỉ cần bị cô chạm vào một chút, Lâm Giản đã tan chảy. Nàng ngắt quãng một hồi lâu cũng không thể đáp lại trọn vẹn lời đáng tiếc của Lộc Miên.Lý trí nàng đã phân tán. Ánh mắt nàng rơi vào nơi xấu hổ trong gương.Bàn tay trắng trẻo thon dài của Lộc Miên lại rút đi như thể đang hành hạ nàng. Lâm Giản ngay cả mình cũng không thể tin được, nàng lại vì không được tiếp tục mà tủi thân gọi tên cô mấy lần."Gấp gì chứ?" Lộc Miên hỏi câu này, thật sự khiến nàng có vẻ trơ trẽn quá.Lộc Miên không nhanh không chậm lục lọi trên bàn. Không tìm thấy trên bàn, cô lại lật tìm trong ngăn kéo, lấy ra một món đồ chơi nhỏ màu tím nhạt. Hình dáng tinh tế đáng yêu. Lộc Miên cầm nó, cẩn thận khử trùng trước mặt Lâm Giản, rồi bấm thử công tắc."Thấy sao? Có thích không? Tôi thấy nó rất hợp với cậu."Tiếng rung ù ù xâm nhập vào màng nhĩ. Biểu cảm Lâm Giản vừa sợ hãi lại vừa mong chờ: "Miên Miên mua lúc nào vậy?""Mấy hôm trước thì phải?""Có thể đừng dùng không...""Sợ thế à? Trước đây chưa từng dùng sao?" Có lẽ để nàng làm quen trước, Lộc Miên ghé sát vào mắt nàng đùa nghịch một chút, đưa nó chạm vào môi nàng."Ư..." Lâm Giản rụt cổ lại, nhưng nàng không thể né tránh được."Giả vờ thanh cao gì chứ? Hôm qua lén bò lên giường tôi lúc tôi không có ở đây, không tự mình thỏa mãn sao?"Lâm Giản chống tay lên bàn, tay bắt đầu run rẩy. Rõ ràng cô chỉ ấn vào chỗ lõm ở eo nàng: "Cậu hỏi mình làm gì, Miên Miên xem camera là biết mà?"Lộc Miên cười khẽ, vượt qua ranh giới, đưa món đồ trong tay vào nàng: "Cậu cũng biết phòng tôi có camera à?"Lâm Giản siết chặt nắm tay, ngửa cổ rên lên. Muốn ôm Lộc Miên nhưng đang quay lưng lại nên không ôm được, chỉ có thể nhìn vào thân thể dán chặt vào nhau của hai người trong gương để tìm kiếm cảm giác an toàn.Biết, biết thì sao?Biết, càng khiến nàng hưng phấn hơn, đúng không? Mơ màng nhìn mình đang run rẩy toàn thân trong gương. Lâm Giản nghĩ, cho dù cảnh tượng mình đang bị xâm nhập và khám phá từ từ trong gương lúc này bị Miên Miên tải về và cho vào danh sách yêu thích thì có sao đâu?Chỉ chứng minh rằng, Lộc Miên cũng rất say mê nàng mà thôi.
---
"Lộc Miên tỷ tỷ, sau này em sẽ không thích chị nữa. Sẽ không quấn quýt chị làm những trò vặt vãnh phiền phức đó nữa." Hai người ngồi cạnh nhau trên sân thượng. Duẫn Noãn nhìn về phía xa nói.Lộc Miên: "Thật ra rất đáng yêu."Duẫn Noãn phàn nàn: "Chị đừng khen em đáng yêu nữa. Như vậy em sẽ cảm thấy không cam tâm."Lộc Miên làm vẻ mặt vô tội chỉ là đang nói sự thật: "Thật sự đáng yêu mà.""Vậy... Lộc Miên tỷ tỷ có phải chị suýt rung động với em không?" Duẫn Noãn lau nước mắt. Giọng điệu là đùa cợt, nhưng không giấu được sự cay đắng: "Nên em thật sự không bằng người chị bên cạnh chị."Người chị đó? Cô bé nói Lâm Giản sao?Lộc Miên cũng cảm thấy rất kỳ lạ, kỳ lạ khó tả.Người cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, sau 7 năm lại tái ngộ, còn trở thành tình cảnh này. "Tiểu Noãn, đây có lẽ là hữu duyên vô phận." Ngoài câu này, Lộc Miên cũng không biết phải giải thích thế nào.Hữu duyên vô phận?Ha ha, hữu duyên vô phận gì chứ. Thật ra cô bé và Lộc Miên cũng không duyên phận đến thế. Trừ khoảng thời gian ban đầu, những lần gặp mặt sau này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, đều là cô bé lén lút sắp xếp. Đôi khi để được nhìn Lộc Miên thêm vài lần, được ở bên Lộc Miên thêm chút thời gian, cô bé đã phải thầm tốn rất nhiều công sức.Nhưng Lộc Miên không biết. Cô bé cũng không muốn Lộc Miên biết.Có lẽ là biết rồi thì có thể sẽ không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa. Duẫn Noãn dứt khoát hỏi hết những điều muốn hỏi. Cô bé cũng chuyển sang vẻ mặt tám chuyện."Lộc Miên tỷ tỷ, em nghe Hiểu Vãn học tỷ nói chị và người chị kia từng là bạn học. Vậy các chị có phải từng có một câu chuyện khắc cốt ghi tâm không ạ?"Lộc Miên hơi ngạc nhiên: "Sao em lại hỏi những chuyện này?""Muốn biết ạ.""Thật sự tò mò?"Duẫn Noãn gật đầu. Trong mắt cô bé quả thực có sự mong đợi: "Em thật sự rất tò mò. Chị biết không? Em cảm thấy các chị là một cặp trời sinh đấy. Kiểu như, dù trải qua bao nhiêu năm, quay đi quay lại vẫn là người ấy, gặp lại vẫn còn có thêm điểm cộng từ ký ức. Những người khác đều là vai phụ và chuyện đã qua."Duẫn Noãn như đang mô tả tình tiết trong tiểu thuyết, thật nhiều cảm giác định mệnh. Lộc Miên không khỏi khẽ cười: "Thật ra chỉ là mối tình đầu đã nếm trải đủ thăng trầm thôi.""Mối tình đầu?" Duẫn Noãn lập tức cảm thấy mình thua nàng là điều tất yếu: "Sao các chị lại chia tay? Ai là người nói chia tay?"Lộc Miên nói: "Tôi nói."Là cô nói. Nhưng lúc đó trong mắt cô, hai chữ "chia tay" Lâm Giản đã lặng lẽ nói rất nhiều lần rồi.Duẫn Noãn hỏi tại sao. Cô nói nhẹ nhàng: "Đó là một mối tình không lành mạnh. Chia tay là để ngừng tổn thương."Duẫn Noãn lại hỏi: "Vậy chị ấy không quên được chị. Bây giờ chị ấy quay lại tìm chị. Các chị bây giờ là một mối tình lành mạnh sao?"Lộc Miên khựng lại, nhận ra ngay cả bây giờ, cô cũng không thể thốt ra hai từ lành mạnh.Họ dường như dù là trước đây hay bây giờ đều không được bình thường cho lắm.Cô chỉ có thể trả lời: "Chúng tôi chưa hẹn hò."Duẫn Noãn cười: "Nhưng cũng chắc chắn rồi."Lộc Miên không trả lời.Nhưng bất kể câu trả lời của Lộc Miên là có hay không, Duẫn Noãn phải thu hồi lại tình cảm của mình rồi.Nâng lên được, buông xuống được. Yêu thầm thất bại cũng không có gì to tát. Ai mà chẳng thất bại vài lần khi yêu thầm chứ? Không đạt được mới là trạng thái bình thường. Ngay cả người ưu tú như Lộc Miên tỷ tỷ, trước đây cũng từng thất bại trong tình trường mà.Nghĩ vậy, cô bé cũng không còn buồn bã nữa.Biết Lộc Miên bây giờ cơ thể yếu, không thể ở lâu trên sân thượng, Duẫn Noãn không hỏi nhiều. Cô bé chào tạm biệt cô, rời bệnh viện trước.Lộc Miên vừa về phòng bệnh, Lâm Giản đã chào đón cô bằng cách nắm lấy tay cô. Nàng trách yêu cô đi lâu quá, bàn tay vốn đã được ủ ấm lại lạnh trở lại rồi.Sau đó nàng ngửi trên người cô, như thể đang ngửi xem có mùi của người khác không.Nàng sợ cô ôm Duẫn Noãn? Hoặc, làm điều gì thân mật trước khi chia tay với Duẫn Noãn?Nếu có thì sao?Lâm Giản sẽ phản ứng thế nào? Tủi thân? Giận dữ? Phẫn nộ? Hay muốn cô cởi bỏ bộ quần áo này? Nếu cô không cởi thì sao?Thật đáng tiếc. Trên người cô ngoài mùi nước khử trùng và mùi của nàng thì không có gì khác. Cô không thể thấy phản ứng thú vị của Lâm Giản.Lâm Giản lại ủ ấm tay cho cô.*Chiều hôm đó Lộc Miên được xuất viện.Vì sốt nên cô bị chóng mặt, nhìn điện thoại sẽ đau đầu. Trong thời gian này điện thoại cô luôn tắt nguồn. Những cuộc gọi công việc đó đều gọi vào số điện thoại của Lâm Giản. Lâm Giản bận rộn trả lời, còn bị nhầm là trợ lý mới của Lộc Miên.Dáng vẻ nàng như vậy trông khá giống thật. Nói chuyện trôi chảy rành mạch, rất nghiêm túc, có trách nhiệm?Lộc Miên không ngờ nàng lại thật sự muốn cướp bát cơm của Đàm Mỹ Lệ.Tối trước khi ngủ, Lâm Giản lại vào phòng Lộc Miên. Lộc Miên vừa từ phòng tắm bước ra. Ban đỏ trên người đã lặn gần hết. Da cô trắng trẻo, khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng như trước.Lâm Giản lấy máy sấy tóc giúp cô sấy tóc. Lộc Miên không từ chối, tận hưởng sự phục vụ của nàng.Gió rất ấm. Lực xoa đầu của Lâm Giản cũng rất vừa phải, dễ chịu đến mức khiến người ta buồn ngủ."Miên Miên, tối nay mình ở lại chăm sóc cậu được không?" Tắt máy sấy tóc, Lâm Giản cúi đầu hỏi nhỏ vào tai cô."Hửm?" Lộc Miên từ từ mở mắt: "Tôi hạ sốt rồi mà? Có gì mà chăm sóc?""Chính là có." Lâm Giản tủi thân nói: "Miên Miên, cậu không hề biết mình đã lo lắng cho cậu đến mức nào. Bây giờ vẫn còn hoảng sợ. Tối nay cậu lại sốt thì sao? Bây giờ bảo mình không thấy cậu mà quay về ngủ một mình, mình chắc chắn sẽ mất ngủ.""Nghiêm trọng đến vậy sao?" Lộc Miên thản nhiên cảm thán.Thật đáng giận quá đi, phản ứng lại lạnh nhạt như vậy."Nếu cậu không muốn mình ngủ trên giường cậu, vậy mình sẽ canh bên giường cậu cả đêm, được không?" Lâm Giản nhượng bộ, dường như chỉ cần được ở bên cạnh Lộc Miên, thế nào cũng được.Lộc Miên nhìn thấu nàng, biết nàng nói những lời này là dựa vào việc mình bây giờ sẽ xót nàng. Sao cô có thể thật sự để nàng ngồi canh cả đêm chứ?Bị Lộc Miên nói trúng tim đen, Lâm Giản đột nhiên im lặng. Bầu không khí trở nên trầm lắng. Lộc Miên nhận thấy cảm xúc của nàng dường như có chút không đúng thật.Mãi một lúc lâu, nàng mới lên tiếng: "Nhưng mình thật sự rất muốn ở bên cậu...""Lúc cậu khó chịu nhất mình lại không ở bên cậu. Là người khác ở bên cậu."Lộc Miên nhíu mày. Lâm Giản tiếp tục nói: "Cứ nghĩ đến việc là người khác chăm sóc cậu, đút thuốc đút cơm cho cậu, lại còn vì không hiểu mà đút nhầm thuốc cho cậu, làm cậu phải chịu khổ. Lòng mình rất khó chịu. Cảm thấy mình chẳng làm được gì, thật sự rất thừa thãi."Lộc Miên lập tức nói: "Tôi không nghĩ như vậy. Cậu không ở bên tôi làm sao làm được những việc đó?""Duẫn Noãn thích cậu. Lúc cô bé chăm sóc cậu chắc chắn đã chạm vào mặt cậu, kiểm tra trán cậu. Cậu không biết đâu, cô bé còn từng muốn lén hôn cậu. Mình rất ghen, ghen chết đi được."Lộc Miên nhíu mày sâu hơn. Cô đứng dậy, đối diện với Lâm Giản. Nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của Lâm Giản, đầy sự hối hận và tự trách sâu sắc."Lâm Giản, tôi đã nói rõ với Duẫn Noãn rồi. Cậu biết mà.""Tôi biết." Lâm Giản suy nghĩ một lúc về cách diễn tả điều mình nghĩ, có chút lộn xộn: "Nhưng khi mình tưởng tượng ra những cảnh đó mình vẫn cảm thấy rất khó chịu. Lẽ ra mình phải là người chăm sóc Miên Miên mới đúng... Khi cậu bất lực mong manh như vậy, sao có thể có người khác?""Chính vì mình không ở bên cậu nên mới có người khác. Nếu mình ở đó, người khác làm sao có cơ hội muốn lén hôn cậu.""Và cậu... không thích mình lắm." Nói đến đây, Lâm Giản quay mặt đi: "Ai cũng nói khi bị bệnh là lúc mong manh nhất. Lỡ khi người khác chăm sóc cậu, cậu rung động thì sao? Chuyện này ai mà nói trước được. Lúc đó mình phải làm sao?"Nói xong, vai Lâm Giản hơi run rẩy, không nhìn cô, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. Nàng tủi thân như thể đã bị bỏ rơi rồi.Sao lại tủi thân đến mức này, có cần tủi thân đến thế không?Lộc Miên khẽ thở dài: "Vậy thì ngủ chung nhé, được chưa?"Một câu nói tùy tiện lại là một câu trả lời hấp dẫn đến vậy. Giọng điệu như đang bất lực dỗ dành cô bạn gái vô lý làm nũng.Lâm Giản rõ ràng muốn đồng ý, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, khẽ nói: "Muốn ở bên cậu là muốn chăm sóc cậu. Còn muốn tranh thủ nâng cao thiện cảm của cậu đối với mình, để cậu có thể nhanh chóng thích mình hơn một chút. Mình không muốn cậu miễn cưỡng vì thương hại mình.""Miễn cưỡng?" Lộc Miên nhắc lại một cách khó hiểu."Chính là cảm thấy cậu rất miễn cưỡng..." Lâm Giản đột nhiên bướng bỉnh hơn một chút: "Như vậy, thà để mình mất ngủ cả đêm một mình còn hơn."Lâm Giản rất thuận theo cô, làm mọi điều cô muốn. Nhưng thỉnh thoảng nàng cũng giận dỗi nhỏ. Kiểu làm nũng nhỏ này lại không hề khiến người ta ghét bỏ.Lộc Miên hứng thú hỏi: "Mất ngủ cả đêm, rồi sao nữa?""Rồi tìm cách khác để Miên Miên thích mình hơn một chút, để sau này ngủ với mình sẽ không cảm thấy miễn cưỡng."Đúng là không bỏ cuộc."Trước đó tôi lỡ rung động với người khác chăm sóc tôi thì sao?"Lâm Giản sững sờ một chút. Viền mắt nàng dễ thấy đỏ lên. Rõ ràng là không ngờ Lộc Miên lại thật sự đang suy nghĩ về vấn đề này.Thật quá đáng, còn quay lại hỏi nàng."Làm sao? Mình có thể làm gì? Lại chờ vài năm nữa, chờ Miên Miên chia tay thôi." Lâm Giản hơi kích động. Giọng khóc nức nở không tự chủ được trào ra.Hai chữ "lại chờ vài năm nữa" đột ngột đâm vào tim Lộc Miên. Biểu cảm ung dung của cô khựng lại.Lộc Miên nhận ra mình hình như đã quên một chuyện. Lâm Giản có bệnh. Tâm lý không giống người bình thường, rất mong manh. Căn nguyên bệnh tâm lý của nàng chính là vì sự chia tay của họ. Có những lời, không thể tùy tiện trêu chọc.Lại chờ vài năm nữa? Lại kéo dài trái tim đang bệnh nặng đó thêm vài năm nữa sao?Thật ngạt thở.Làm Lâm Giản khóc thì phải dỗ thế nào đây? Lộc Miên nghĩ hai giây. Cô nghĩ đến một câu trả lời mà hôm nay nàng rất muốn nghe. Cô khẽ nói với nàng: "Lâm Giản, tôi bây giờ đã thích cậu một chút rồi."Không phải chỉ thích một chút, sao lại có nụ hôn, sao lại có quan hệ.Thật ra không chỉ thích một chút. Lâm Giản thật kỳ lạ. Lộc Miên trước đây thậm chí còn rất khinh thường từ "gương vỡ lại lành".Tại sao cô lại thật sự muốn "gương vỡ lại lành" với nàng?Đây là một xu hướng rất nguy hiểm, nhưng...Lâm Giản trông thật thỏa mãn.Lâm Giản mở to mắt, trong mắt ngập tràn sự bất ngờ. Nhưng nước mắt dường như không vì thế mà ngừng lại, ngược lại còn chảy nhiều hơn, nhanh hơn."Miên Miên..."Nàng nhìn Lộc Miên sâu sắc. Trong đầu nàng có một giọng nói không ngừng lặp lại một câu nói hằng mong ước: Lâm Giản, cậu sắp thành công rồi.Nàng bước tới ôm lấy cổ Lộc Miên, cọ mũi vào mũi cô. Khoảng cách gần đến mức Lộc Miên có thể nhìn rõ nhất đôi mắt nàng.Cho cô thấy, lúc này trong mắt nàng chỉ toàn là cô."Vậy Miên Miên có muốn hôn mình không?" Nàng khẽ hỏi với vẻ mong đợi. Thật ra là lời mời gọi. Dù chỉ thích một chút, một người phụ nữ đáng yêu như vậy mời gọi thì thật khó mà từ chối.Chỉ nói thích một chút thôi, mà đã vội vàng muốn dâng hiến mình cho cô.Lộc Miên dùng hành động trả lời nàng.Môi vừa chạm nhau, Lâm Giản lập tức vội vã hưởng ứng nụ hôn xâm nhập của cô. Nàng còn hòa hợp với cô, mặc cho cô làm loạn trong khoang miệng nàng. Bị bắt nạt quá đáng thì khẽ thút thít. Lộc Miên không buông tha nàng, cũng khiến nàng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng làm cô thỏa mãn hơn.Kết thúc, nàng còn chủ động giúp cô lau sạch nước bọt cô dây lên môi nàng."Mặc cho người ta định đoạt" chính là nói về nàng. Trên người nàng, không cần xuất hiện từ kiềm chế. Cô có thể thật sự tự do tự tại theo ý mình.Lộc Miên hơi thích thú cảm giác này. Mặc dù Lâm Giản bây giờ vẫn chưa phải bạn gái cô, nhưng lại có cảm giác hơn hẳn khi hôn bạn gái cô và cô cùng thích nhau trước đây. Hôn bạn gái cũ rất dịu dàng. Tại sao với Lâm Giản cô lại luôn muốn thô bạo hơn một chút.Lâm Giản không phải bạn gái cô, giống như thú cưng của cô, thú cưng để cô tùy tiện trút giận tùy tiện ngược đãi.Lộc Miên ôm eo nàng ấn nàng vào bàn. Cô ôm nàng từ phía sau, tay vuốt lên chiếc cổ trơn láng mong manh của nàng, từ từ siết lại, kiểm soát nàng trong tay. Cô cúi đầu tiếp tục hôn nàng.Nụ hôn này nồng nàn đến mức khóe miệng Lâm Giản không ngừng rỉ ra nước bọt đậm đặc. Mắt Lâm Giản rất đỏ, như đã chịu hết mọi sự tủi thân. Mặc dù cơ thể mềm nhũn nhưng nàng vẫn rất chủ động.Lộc Miên ngừng lại, mở mắt. Cô chiêm ngưỡng dáng vẻ dâm đãng mà vẫn ngoan ngoãn của nàng."Được rồi, thích hôn đến vậy sao?"Khi rút ra, một sợi bạc kéo dài theo khóe môi. Lâm Giản mơ màng đuổi theo môi cô như chưa hôn đủ, rõ ràng đã bị hôn đến tơi tả.Lộc Miên không cho nàng hôn nữa. Nàng còn lộ ra vẻ mặt tủi thân không hiểu.Bên cạnh vừa vặn có một chiếc gương, phản chiếu rõ ràng thân thể dán chặt vào nhau của họ cho họ xem.Lộc Miên thì thầm gợi cảm bên tai nàng: "Nhìn dáng vẻ cậu bây giờ kìa..."Lâm Giản ngoan ngoãn quay đầu lại, đối diện với chính mình trong gương. Bị kích thích, nàng hừ lên muốn quay mặt đi. Nhưng bị Lộc Miên siết cổ, không thể cử động.Người trong gương đó thật sự là nàng sao? Biểu cảm dâm đãng quá... Tóc dài rối bời, má đỏ ửng như có thể nhỏ ra nước, tiếng rên phát ra cũng thật quyến rũ.Miên Miên chắc chắn sẽ rất thích, đúng không? Cô kiểm soát nàng đến mức không thể cử động, như thể nàng là vật sở hữu của cô, chuẩn bị dùng nàng để trút giận."Miên Miên, Miên Miên...""Lâm Giản, ham muốn của cậu phát ra từ tận xương tủy, cậu sinh ra là để tôi đối xử như thế này, đúng không?" Lộc Miên áp vào vành tai nàng cảm thán."Ừm, sinh ra là của Miên Miên. Trước đây mình đã ảo tưởng rất nhiều lần được Miên Miên đối xử như vậy, nhưng mình không dám nói, sợ làm cậu sợ..."Lộc Miên lộ vẻ đáng tiếc: "Vậy chẳng phải tôi đã bỏ lỡ rất nhiều sao?"Trong gương, chiếc váy bó sát không biết từ lúc nào đã bị cô cuộn lên đến eo. Chỉ cần bị cô chạm vào một chút, Lâm Giản đã tan chảy. Nàng ngắt quãng một hồi lâu cũng không thể đáp lại trọn vẹn lời đáng tiếc của Lộc Miên.Lý trí nàng đã phân tán. Ánh mắt nàng rơi vào nơi xấu hổ trong gương.Bàn tay trắng trẻo thon dài của Lộc Miên lại rút đi như thể đang hành hạ nàng. Lâm Giản ngay cả mình cũng không thể tin được, nàng lại vì không được tiếp tục mà tủi thân gọi tên cô mấy lần."Gấp gì chứ?" Lộc Miên hỏi câu này, thật sự khiến nàng có vẻ trơ trẽn quá.Lộc Miên không nhanh không chậm lục lọi trên bàn. Không tìm thấy trên bàn, cô lại lật tìm trong ngăn kéo, lấy ra một món đồ chơi nhỏ màu tím nhạt. Hình dáng tinh tế đáng yêu. Lộc Miên cầm nó, cẩn thận khử trùng trước mặt Lâm Giản, rồi bấm thử công tắc."Thấy sao? Có thích không? Tôi thấy nó rất hợp với cậu."Tiếng rung ù ù xâm nhập vào màng nhĩ. Biểu cảm Lâm Giản vừa sợ hãi lại vừa mong chờ: "Miên Miên mua lúc nào vậy?""Mấy hôm trước thì phải?""Có thể đừng dùng không...""Sợ thế à? Trước đây chưa từng dùng sao?" Có lẽ để nàng làm quen trước, Lộc Miên ghé sát vào mắt nàng đùa nghịch một chút, đưa nó chạm vào môi nàng."Ư..." Lâm Giản rụt cổ lại, nhưng nàng không thể né tránh được."Giả vờ thanh cao gì chứ? Hôm qua lén bò lên giường tôi lúc tôi không có ở đây, không tự mình thỏa mãn sao?"Lâm Giản chống tay lên bàn, tay bắt đầu run rẩy. Rõ ràng cô chỉ ấn vào chỗ lõm ở eo nàng: "Cậu hỏi mình làm gì, Miên Miên xem camera là biết mà?"Lộc Miên cười khẽ, vượt qua ranh giới, đưa món đồ trong tay vào nàng: "Cậu cũng biết phòng tôi có camera à?"Lâm Giản siết chặt nắm tay, ngửa cổ rên lên. Muốn ôm Lộc Miên nhưng đang quay lưng lại nên không ôm được, chỉ có thể nhìn vào thân thể dán chặt vào nhau của hai người trong gương để tìm kiếm cảm giác an toàn.Biết, biết thì sao?Biết, càng khiến nàng hưng phấn hơn, đúng không? Mơ màng nhìn mình đang run rẩy toàn thân trong gương. Lâm Giản nghĩ, cho dù cảnh tượng mình đang bị xâm nhập và khám phá từ từ trong gương lúc này bị Miên Miên tải về và cho vào danh sách yêu thích thì có sao đâu?Chỉ chứng minh rằng, Lộc Miên cũng rất say mê nàng mà thôi.