[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 52: Chăm sóc



Lợi dụng lúc Lộc Miên bệnh, muốn giấu cô làm của riêng.

---

Sốt rồi. Lộc Miên tỷ tỷ sốt rồi.

Duẫn Noãn dùng sức bấu vào ngón tay, ép mình phải bình tĩnh. Cô bé lập tức lấy điện thoại liên hệ với đội ngũ quay phim, sau đó thử gọi Lộc Miên dậy.

Gọi vài tiếng, Lộc Miên mới mơ màng có phản ứng. Ánh mắt hoàn toàn không tỉnh táo và sắc sảo như ngày thường, mà mông lung mơ hồ. Xem ra sốt không hề nhẹ.

Nhìn rõ người trước mặt, Lộc Miên đưa tay che mắt đang đỏ hoe, thì thầm như đang lẩm bẩm: "Tiểu Noãn..."

Giọng điệu này khiến tim Duẫn Noãn thót lại: "Lộc Miên tỷ tỷ, chị sốt rồi. Bây giờ chị cảm thấy thế nào?"

Lộc Miên nhíu mày khó chịu, nói không rõ ràng: "Đau đầu."

"Đau đầu sao? Chị đợi em một chút, em giúp chị đo nhiệt độ. Em đã báo cho tiền bối các cô ấy rồi."

Nói rồi, Duẫn Noãn chạy đến hộp thuốc lấy một cây nhiệt kế. Duẫn Noãn chưa từng thấy Lộc Miên như thế này, mong manh, bất lực...

Mặt cô đỏ quá, quyến rũ quá...

Lòng tham riêng tư thúc đẩy cô bé bạo gan chạm vào má Lộc Miên. Nóng đến mức tay cô bé run lên. Nhiệt độ từ đầu ngón tay nhanh chóng lan đến má. Rõ ràng cô bé không sốt, nhưng mặt cũng ửng hồng một cách khác thường.

Đo nhiệt độ cần phải đặt nhiệt kế vào nách, cần phải kéo áo xuống một chút...

Lộc Miên tỷ tỷ trông rất khó chịu, không giống như cô ấy có thể tự làm được... Duẫn Noãn liên tục tự nhủ, kéo cổ áo Lộc Miên ra, tay cầm nhiệt kế thăm dò đưa vào. Xương quai xanh trắng hồng của Lộc Miên khiến cô bé không dám nhìn thẳng. Có một cảm giác tội lỗi như đang báng bổ thần thánh.

Nới lỏng như vậy hoàn toàn không có tác dụng. Cô bé ngượng ngùng nói nhỏ: "Chị kẹp chặt nhiệt kế lại..."

Lộc Miên không đáp. Có lẽ là vì quá khó chịu nên không còn sức. Cô nhíu mày kẹp chặt nhiệt kế.

Duẫn Noãn thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên mép giường chờ kết quả nhiệt kế. Ánh mắt cô bé dán vào má Lộc Miên đang đỏ bừng, không rời nửa bước.

Đây là một cảm giác rất kỳ diệu. Lúc này, cô bé có thể tự nhiên thoải mái nhìn và mô tả khuôn mặt Lộc Miên.

Cô bé rất xót Lộc Miên, nhưng ánh mắt lại dần ám ảnh. Tiếng thông báo của Wechat đã kéo cô bé trở lại.

【Miên tỷ sốt rồi? Có nghiêm trọng không?】 Nhân viên hỏi.

【Hình như khá nghiêm trọng, chị ấy ý thức mơ hồ, không muốn nói chuyện.】

【Em có thể chăm sóc cô ấy một mình được không? Hay cần ai đó chăm sóc cùng em?】

Chăm sóc một mình sao? Chăm sóc cùng người khác...

Duẫn Noãn cắn môi, nhắn tin: 【Em chăm sóc một mình là được rồi ạ.】

Không hiểu sao lòng cô bé hồi hộp. Không phải hồi hộp vì sợ mình chăm sóc Lộc Miên không tốt, mà là hồi hộp vì mình đang lén lút chiếm đoạt một báu vật cho riêng mình.

【Vậy thì, lát nữa bọn chị còn nhiệm vụ phải hoàn thành. Để Tiểu Hào và A Kiệt ở lại đây. Em có bất cứ nhu cầu gì đều có thể gọi họ. Nếu nghiêm trọng quá thì đến bệnh viện. Lộc Miên tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào.】

【Vâng, được ạ.】

【Làm phiền em rồi.】

Không phiền gì cả. Em cầu còn không được! Cô bé trả lời trong lòng.

Cất điện thoại. Duẫn Noãn lấy nhiệt kế kẹp dưới nách Lộc Miên ra xem: 38,5 độ.

Quả nhiên là sốt rồi. May mà không quá nghiêm trọng. Duẫn Noãn vội vàng đi tìm thuốc hạ sốt trong hộp thuốc, tìm thấy một hộp Ibuprofen. Nhưng tờ hướng dẫn sử dụng nói không được uống khi bụng đói, nhất định phải ăn một chút gì đó lót dạ trước.

Duẫn Noãn gọi dịch vụ phòng yêu cầu một bát cháo thịt bằm. Cháo nhanh chóng được mang đến, nhưng Lộc Miên dường như đã ngủ thiếp đi. Nhìn thấy cô như vậy thật đau lòng, Duẫn Noãn cũng không nỡ đánh thức.

"Lộc Miên tỷ tỷ, chị đang sốt cao, phải uống một chút cháo rồi mới uống thuốc được. Ngồi dậy ăn một chút cháo, được không ạ?"

Cô bé nói năng thận trọng, sợ làm Lộc Miên bực bội. Duẫn Noãn cứ nghĩ Lộc Miên sốt sẽ rất khó chịu, nhưng không ngờ cô mở mắt ra, lấy lại sức một lúc rồi tự mình cố gượng ngồi dậy. Chăn mền tuột xuống, tóc dài rủ xuống. Làn da trắng trẻo ửng hồng. Đôi mắt nhắm nghiền, trông rất ốm yếu và mong manh.

Đẹp quá. Duẫn Noãn ngẩn người nhìn. Mãi một lúc không hành động. Lộc Miên thều thào thúc giục: "Nhanh lên, tôi khó chịu..."

Duẫn Noãn xấu hổ giật mình trở lại. Cô bé khuấy cháo trong bát, đưa tay đút cho Lộc Miên.

"Nóng không ạ?" Cô bé hỏi nhỏ. Lộc Miên không trả lời.

Lộc Miên tỷ tỷ chắc chắn đã không còn sức để trả lời cô bé nữa rồi. Nhưng dáng vẻ ăn cháo trông ngoan ngoãn quá.

Hóa ra, Lộc Miên tỷ tỷ trông vô địch và bất khả chiến bại cũng có lúc mong manh cần người chăm sóc như thế này.

Duẫn Noãn ích kỷ muốn lén lút chiếm giữ Lộc Miên như thế này cho riêng mình. Nhưng cô bé nhanh chóng cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.

Lộc Miên tỷ tỷ bây giờ khó chịu như vậy, chắc chắn là do hôm qua bị lạnh quá lâu. Tất cả là tại mình hôm qua đã không chăm sóc cô ấy tốt. Nếu cho cô ấy thêm vài miếng túi sưởi, chuẩn bị quần áo ấm hơn một chút, có lẽ đã không xảy ra chuyện này rồi.

Nghĩ đến việc Lộc Miên bị lạnh đến mặt tái nhợt hôm qua, Duẫn Noãn cảm thấy day dứt vô cùng. Rõ ràng tiền bối cử cô bé đến là để cô bé chăm sóc Lộc Miên thật tốt, vậy mà cuối cùng vẫn không chăm sóc tốt, để cô ấy bị bệnh, khiến cô ấy khổ sở đến vậy, làm lỡ biết bao nhiêu việc.

"Lộc Miên tỷ tỷ, em xin lỗi..."

"Em xin lỗi, tất cả là do hôm qua em không chăm sóc chị tốt. Chắc chắn là bị nhiễm lạnh rồi."

"Tại em hết, làm chị khó chịu." Cô bé vừa đút cháo vừa tự trách lẩm bẩm.

"Thôi được rồi..." Lần nữa đút cháo, Lộc Miên quay mặt đi, yếu ớt nói ra câu này. Không biết là cô đang đáp lại lời xin lỗi của cô bé hay là bảo cô bé đừng đút nữa.

Duẫn Noãn cất muỗng đi, rút khăn giấy giúp cô lau khóe miệng, đỡ cô nằm xuống.

Canh giờ, mười phút sau, cô bé đỡ cô dậy cho uống thuốc hạ sốt.

"Xong rồi ạ, Lộc Miên tỷ tỷ ngủ nhanh đi ạ."

Hoàn thành nhiệm vụ. Duẫn Noãn cũng không dám lơ là. Cô bé đi tìm nhân viên khách sạn lấy miếng dán hạ sốt, dán lên trán Lộc Miên. Vì có danh nghĩa là người chăm sóc cô làm chỗ dựa, cô bé kề cận bên cô không rời nửa bước. Cứ vài phút lại sờ trán cô, cứ nửa tiếng lại đo nhiệt độ cho cô một lần.

Cô bé không hề thấy vất vả, thậm chí còn không nỡ chớp mắt. Hóa ra chăm sóc người mình thích lại có thể hạnh phúc đến vậy.

Không muốn Lộc Miên khó chịu, muốn Lộc Miên nhanh khỏi bệnh, nhưng lại muốn khoảng thời gian này kéo dài thêm một chút. Cô bé thật ích kỷ quá đi.

Mặt khác.

Bây giờ đã là 11 giờ sáng. Lâm Giản đã gọi cho Lộc Miên 13 cuộc điện thoại mà không được bắt máy.

Wechat cũng nhắn tin, nhưng không có tin nhắn nào được trả lời.

Lộc Miên vẫn còn đang giận sao? Không thể nào. Tối hôm qua nàng đã dỗ cô vui rồi mà.

Lộc Miên mất liên lạc vô cớ với nàng. Cảm giác mất kiểm soát này khiến Lâm Giản vô cùng bất an. Nàng có số điện thoại của Đàm Mỹ Lệ. Nàng hỏi Đàm Mỹ Lệ. Đàm Mỹ Lệ đang ở quê nên không biết. Thế là nàng nhờ Đàm Mỹ Lệ liên hệ với nhân viên đội ngũ quay phim.

Câu trả lời nhận được là Lộc Miên bị sốt, nhưng không cần lo lắng, đã có người chăm sóc.

Lộc Miên sốt? Có người chăm sóc?

"Miên Miên bây giờ vẫn còn trên núi sao? Ai đang chăm sóc cô ấy? Uống thuốc hạ sốt gì?"

Ấn tượng của Đàm Mỹ Lệ về Lâm Giản là một người dịu dàng chu đáo. Đây là lần đầu tiên cô thấy nàng gấp gáp đến vậy. Đàm Mỹ Lệ liên tục an ủi: "Lâm tiểu thư, cô không cần lo lắng đến vậy, sẽ không sao đâu. Chỉ là bị cảm lạnh nên sốt thôi."

Thái độ Lâm Giản cứng rắn: "Trả lời câu hỏi của tôi."

Trước đây Lộc Miên cũng từng bị sốt. Lâm Giản đã tự tay chăm sóc cô. Nàng biết khi cô sốt sẽ bị đau đầu, ý thức mơ hồ, sẽ không muốn làm gì ngoài ngủ, mặc cho người khác xoay sở.

Những điều đó không phải là quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là cô bị dị ứng với một loại thuốc hạ sốt rất phổ biến trên thị trường. Nếu là người không quen biết chăm sóc mà vô tình đút cô uống loại thuốc đó, thì...

*

"Ba mươi... ba mươi chín độ năm!" Duẫn Noãn kinh hãi thốt lên. Cô bé nghi ngờ mình nhìn nhầm, xem lại vài lần. Nhiệt kế hiển thị thật sự là 39,5 độ. Sao lại như vậy? Uống thuốc hạ sốt rồi mà còn cao hơn lúc đầu 1 độ.

Duẫn Noãn lập tức hoảng loạn vô cùng. Cô bé cố gắng gọi Lộc Miên dậy. Không gọi được cô, lại còn phát hiện trên cổ và xương quai xanh cô nổi lên những vết ban đỏ mờ nhạt.

"Lộc Miên tỷ tỷ...?" Duẫn Noãn mở to mắt. Đây là... Đây là bị dị ứng rồi!

"Lộc Miên tỷ tỷ, Lộc Miên tỷ tỷ, chị tỉnh lại đi!" Duẫn Noãn gấp đến mức sắp khóc. Cô bé dùng sức đẩy cô vài cái, cô mới gượng gạo mở mắt ra. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô bé, cô không biết mình bị làm sao, khẽ an ủi cô bé không sao.

Nhưng giọng điệu còn yếu ớt hơn lúc nãy.

Lời an ủi của Lộc Miên khiến nước mắt Duẫn Noãn vỡ òa, nhưng cô bé biết bây giờ không phải lúc để khóc. Duẫn Noãn lau nước mắt, cố gắng ổn định hơi thở, tự bảo mình phải bình tĩnh: "Em phải đưa chị đến bệnh viện trước, đúng rồi, đến bệnh viện!"

Cô bé gọi Tiểu Hào, bảo anh nhanh chóng đi lấy xe. Cô bé quấn cho Lộc Miên một chiếc áo khoác lớn rồi dìu cô xuống lầu.

Lộc Miên cao hơn 1m7, còn cô bé chỉ cao 1m6. Có vài lần suýt làm Lộc Miên ngã. Lên xe, cô bé để Lộc Miên gối đầu lên đùi mình.

Tiểu Hào lái xe ở ghế trước vội hỏi: "Miên tỷ sao rồi?"

Nhìn khuôn mặt nhắm nghiền đang nằm trên đùi mình, Duẫn Noãn nói năng lộn xộn: "Chị ấy vẫn còn sốt, đã hơn 39 độ rồi, còn bị dị ứng nữa. Em cũng không biết..."

"Sao lại bị dị ứng được?" Tiểu Hào nói.

Cô bé cũng không biết tại sao...

Cô bé chưa từng biết chuyện này. Duẫn Noãn tay run rẩy dùng điện thoại tra cứu hậu quả sau khi dị ứng. Những kết quả có thể xảy ra, như hạ huyết áp, ảnh hưởng tim mạch, nguy hiểm đến tính mạng, vân vân và mây mây. Những từ này như những mũi kim đâm vào tim cô bé, khiến cô bé lạnh sống lưng, liên tục cầu nguyện Lộc Miên đừng xảy ra chuyện gì.

Cô bé nghĩ đến Dư Hiểu Vãn. Người bạn cũ này của Lộc Miên giống như cọng rơm cứu mạng lúc này của cô bé. Cô bé vội vàng gọi điện, kể sơ qua chuyện đút nhầm thuốc cho Lộc Miên.

Dư Hiểu Vãn vội vàng an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu. A Miên hồi nhỏ cũng từng uống nhầm thuốc rồi. Hình như chỉ nổi ban đỏ trên người khó chịu một chút thôi, sẽ không có chuyện gì như em nói đâu. Việc em cần làm bây giờ là bình tĩnh chờ đợi, cho cô ấy uống thêm nhiều nước. Chị đi ngay bây giờ, lát nữa chúng ta gặp nhau ở bệnh viện."

"... Vâng." Lời của Dư Hiểu Vãn đã an ủi Duẫn Noãn phần nào, nhưng cô bé vẫn nghẹn ngào: "Chị Hiểu Vãn, em sợ..."

Dư Hiểu Vãn đang thay quần áo, vừa thay vừa cầm điện thoại kề bên tai an ủi cô bé: "Đừng sợ, không nghiêm trọng đến vậy đâu, thật đấy."

"Ừm."

Trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng như tính từng giây, cuối cùng cũng đến bệnh viện. Bác sĩ lập tức đẩy Lộc Miên vào phòng khám. May mắn là đưa đi kịp thời, không có gì nguy hiểm lớn.

Trái tim Duẫn Noãn treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống. Lộc Miên trên giường bệnh đang truyền nước, lại một lần nữa chìm vào hôn mê.

Lúc này, một số lạ gọi đến.

Duẫn Noãn nhận máy mà không nghĩ nhiều. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ dịu dàng nhưng gấp gáp: "Miên Miên bây giờ thế nào rồi? Em đút cho cô ấy uống Ibuprofen đúng không?"

Tim Duẫn Noãn lỡ một nhịp. Cô bé không biết người gọi đến là ai, nhưng cô bé đã làm sai, nghe câu nào cũng giống như đang hạch tội: "Xin lỗi, đút là Ibuprofen. Lộc Miên tỷ tỷ đã ở bệnh viện rồi, bác sĩ nói không sao."

Cô bé cúi gằm mặt, sẵn sàng tinh thần bị trách mắng.

Không ngờ đối phương chỉ hỏi: "Bệnh viện nào?"

Cô bé trả lời địa chỉ, đầu dây bên kia cúp máy.

Một lát sau, Dư Hiểu Vãn vội vã bước vào phòng bệnh.

Cô liếc nhìn Lộc Miên trên giường bệnh, ánh mắt dừng lại lâu hơn trên người Duẫn Noãn. Nhìn thấy cô bé nước mắt lấp lánh, có thể tưởng tượng được cô bé đã lo lắng gấp gáp đến mức nào trên đường đi.

"Sao rồi? Không sao chứ?"

"Bác sĩ nói không sao rồi ạ." Giọng Duẫn Noãn vẫn còn âm vang khóc nức nở khó che giấu. Cô bé đứng dậy, kéo Dư Hiểu Vãn ra một bên, không muốn làm phiền Lộc Miên nghỉ ngơi.

Dư Hiểu Vãn xót xa xoa đầu cô bé: "Không sao là tốt rồi. Chị đã bảo là không sao mà. Em không cần tự trách, cũng không cần sợ hãi. Cô ấy tỉnh lại sẽ không trách em đâu."

Sự tự trách của Duẫn Noãn không phải là thứ mà người khác có thể xóa bỏ bằng một hai câu nói. Cô bé che mặt lầm bầm: "Chị ấy vốn đã khó chịu rồi, còn làm chị ấy phải chịu khổ như vậy nữa. Ấn tượng của chị ấy về em chắc chắn sẽ trở nên rất tệ..."

"Ôi, sao lại thế được."

Lời an ủi nhạt nhẽo hoàn toàn không có tác dụng.

Dư Hiểu Vãn do dự trong lòng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định dạy cô bé bí quyết: "Lộc Miên không phải người như vậy. Em nghe chị này. Khi cô ấy tỉnh lại, em cứ ôm cô ấy, rúc vào lòng cô ấy mà khóc. Ra sức xin lỗi cô ấy và làm nũng với cô ấy. Khóc cho cô ấy xem. Cô ấy tuyệt đối sẽ không trách em, thậm chí còn xót em nữa kìa."

Dư Hiểu Vãn hạ giọng: "Em và cô ấy trải qua chuyện này, tình cảm có khi còn thăng hoa lên cũng nên."

Duẫn Noãn ngước mắt nhìn cô, hơi nghẹn ngào: "Thật không ạ?"

"Thật, đương nhiên là thật." Lần này Dư Hiểu Vãn không nói bừa. Năm đó cô đã tận mắt chứng kiến rồi.

Năm đó Lâm Giản cũng từng đút nhầm thuốc cho Lộc Miên, chính là nhờ cách này, còn khiến Lộc Miên quay lại an ủi nàng.

Cảnh tượng đó Dư Hiểu Vãn sẽ không bao giờ quên. Lộc Miên ốm yếu dựa vào giường bệnh, cúi đầu dỗ dành người trong lòng đừng khóc nữa.

Lộc Miên chịu thua nhất là chiêu này.

Dư Hiểu Vãn giơ ba ngón tay thề thốt: "Chị lấy 10 năm tình bạn với Lộc Miên ra đảm bảo với em! Em cứ làm theo lời chị nói đi. Nếu không chị độc thân 3 năm không tìm được người yêu!"

"Được rồi ạ, cảm ơn chị Hiểu Vãn."

Duẫn Noãn cuối cùng cũng mỉm cười một chút. Miệng thì coi như Dư Hiểu Vãn đang nói đùa, nhưng trong lòng lại không kìm được âm thầm ghi nhớ bí quyết này, không nhịn được ngước mắt lén nhìn Lộc Miên trên giường bệnh.

Dư Hiểu Vãn lấy cớ không làm phiền thế giới hai người của họ. Không ở lại lâu cô liền rời đi.

Sau khi Dư Hiểu Vãn đi, Duẫn Noãn lại đi đến bên giường, dùng tay kiểm tra trán Lộc Miên. Vẫn còn rất nóng.

Những vết ban đỏ trên cổ cô đặc biệt đáng sợ. Nhớ đến lời bác sĩ nói có thể dùng nước ấm lau, cô bé cầm khăn mặt, thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt và những vết ban đỏ trên cổ Lộc Miên.

Ánh mắt cô bé cúi xuống đầy day dứt.

Khi Lộc Miên tỉnh lại, cô bé nhất định phải xin lỗi thật tốt.

Thật sự, Duẫn Noãn muốn đền bù cho Lộc Miên bất cứ điều gì.

Trải qua chuyện này, cô bé rất muốn nói với cô, mình thật sự rất thích cô.

Lộc Miên đang ngủ ít hung hăng hơn ngày thường. Duẫn Noãn muốn lén hôn cô...

Như bị ma xui quỷ khiến, Duẫn Noãn khẽ cúi đầu xuống.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị mở ra. Duẫn Noãn giật mình như chim sợ cành cong, thẳng lưng đứng dậy. Cô bé đỏ mặt quay đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau với Lâm Giản.

Bầu không khí ấm áp yên tĩnh bị phá hủy ngay lập tức bởi một luồng áp lực thấp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...