[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 51: Uống thuốc
Nhất quyết phải đổ mới chịu uống sao?---Sau khi biết được bệnh tình của Lâm Giản và những khổ sở mà nàng phải chịu đựng trong những năm qua, nói không xót là giả, nhưng không thể tránh khỏi việc mềm lòng với nàng hơn là thật.Cô chỉ thấy Lâm Giản phát bệnh vài lần, đã kinh hoàng đến vậy. Cô không dám tưởng tượng bảy năm qua Lâm Giản đã sống trong cuộc sống như thế nào.Cô cảm thấy hình phạt đã đủ rồi. Lâm Giản đã khổ sở đến vậy, không nỡ để nàng phải chịu khổ thêm nữa.Vì vậy, cô cố gắng hết sức đáp ứng một số yêu cầu không quá quá đáng của nàng.Ví dụ như nắm tay, ôm, hôn má, hôn môi gì đó, nàng chủ động thì cô đều không từ chối, thậm chí cô còn sẵn lòng chiều chuộng nàng ngay cả trước mặt người ngoài. Ngay cả khi bị người khác hỏi có phải là người yêu không, cô cũng im lặng, không muốn thấy Lâm Giản vì sợ cô giận mà thất vọng giải thích với người khác.Nhưng ai có thể ngờ, Lâm Giản - người phụ nữ kiểu vợ hiền biết chăm sóc người khác nhất, biết chia sẻ gánh nặng nhất, hiểu chuyện nhất – lại sợ uống thuốc.Sau khi lấy thuốc từ bác sĩ về, Lâm Giản cứ tìm cớ trì hoãn không uống. Kéo dài vài ngày không trì hoãn được nữa thì nàng lại giả vờ uống. Nếu không phải Lộc Miên quan tâm phát hiện ra điểm bất thường, có lẽ đã bị nàng qua mặt mãi rồi.Mấy ngày nay cô chiều theo cảm xúc của Lâm Giản, để nàng thân mật thế nào cũng được. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà thì hôn một cái, ôm âu yếm một chút, làm một vài hành động thân mật trước khi chia tay. Rõ ràng không phải là người yêu, nhưng lại còn quấn quýt hơn cả người yêu.Nhưng sáng nay, cô phát hiện Lâm Giản không uống thuốc. Cô lý luận với nàng thì nàng lại bảo uống thuốc sẽ bị tăng cân. Lộc Miên lập tức giận tím mặt. Khi nàng ôm tới, cô không thương tiếc đẩy nàng ra.Cô ghét cảm giác bị lừa dối.Mặc dù giây tiếp theo sau khi đẩy người ra, cô đã cảm thấy hối hận. Eo Lâm Giản va vào bàn, phát ra tiếng động không nhỏ."Miên Miên, mình sai rồi..." Lâm Giản lại sà tới. Lần này cô không đẩy ra. Cô âu yếm xoa lưng nàng, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: "Thuốc đâu?"Lâm Giản mím môi không nói.Lộc Miên nhíu mày cúi xuống nhìn nàng: "Cậu vứt hết rồi sao?"Giọng điệu rõ ràng không nặng nề nhưng lại mang đầy sức ép, khiến Lâm Giản run rẩy, giọng nói cũng run: "Không...""Đưa tôi xem."Lâm Giản đành ngoan ngoãn đi lấy thuốc. Lộc Miên bảo nàng bóc ra uống. Lâm Giản lắc đầu, dùng mọi lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, đại loại như: uống thuốc thật sự sẽ bị tăng cân, mình có Miên Miên là đủ rồi, không cần thuốc, vân vân và mây mây...Nói nhiều lời mềm mỏng như vậy, Lộc Miên chỉ rút ra được một thông tin: "Cậu nhất định không chịu uống đúng không?"Lâm Giản tủi thân đến mức mặt mày trĩu xuống, nũng nịu: "Uống thuốc này sẽ bị tăng cân. Mình trước đây đã từng bị tăng cân rồi, mình sợ mình bị tăng cân thì Miên Miên sẽ không thích nữa..."Lộc Miên: "Nếu thật sự tăng cân, bệnh khỏi rồi có thể giảm lại."Lâm Giản kháng cự: "Không chịu...""Cậu có uống không?""Không muốn uống..." Người phụ nữ vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời Lộc Miên lại ngoan cố chống cự như vậy, xem ra là thật sự không muốn uống.Nhưng không uống thì bệnh làm sao mà khỏi được?Phải tuân theo lời dặn của bác sĩ.Trong chuyện này, Lộc Miên nhất quyết không nhượng bộ một chút nào. Ánh mắt cô quyết đoán, dường như đã đến giới hạn chịu đựng: "Tôi hỏi cậu lần cuối, có uống không?"Lâm Giản mím chặt môi, lắc đầu.Nàng biết hậu quả khi chọc Lộc Miên giận, nhưng vẫn không muốn uống thuốc.Nàng tưởng Lộc Miên sẽ giận dữ đóng sầm cửa bỏ đi. Không ngờ cô lại nắm lấy cổ tay nàng, quăng mạnh nàng xuống sofa.Lâm Giản không kịp phòng bị, kêu lên một tiếng.Lộc Miên ngước mắt lên, nhìn nàng từ trên cao. Cô tự tay đổ thuốc vào lòng bàn tay, cầm cốc nước đặt trên bàn, từng bước tiến gần nàng.Áp lực quá lớn khiến nàng theo bản năng muốn chạy trốn. Lâm Giản vừa chống người dậy đã bị cô kẹp lại đè xuống sofa. Mặt nàng bị bóp mạnh, bị bắt há miệng."Ưm! Ưm!"Viên thuốc trắng nhanh gọn được đặt vào miệng, ngay sau đó là nước ấm đổ vào. Lâm Giản muốn nhổ ra, bị Lộc Miên lời lẽ nghiêm khắc quát: "Nuốt xuống!"Tiếng mệnh lệnh này khiến Lâm Giản cảm thấy mình như bị bỏ bùa, ngoài việc vâng lời ra thì không thể làm gì khác.Hành động chống cự của nàng lập tức yếu đi rất nhiều. Đôi mắt ngập hơi nước nhìn Lộc Miên đáng thương vô cùng, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của cô. "Ục" một tiếng, thuốc được nuốt xuống."Huhu..." Nước mắt sinh lý không kìm được tuôn ra. Lộc Miên cuối cùng cũng buông nàng ra. Nhìn biểu cảm, cô vẫn không vui lắm."Lâm Giản, cậu ngoan ngoãn uống thuốc không được sao? Nhất định phải để người khác đổ cho cậu mới chịu à?"Lâm Giản vô thức lắc đầu. Giọng nói trầm ấm của Lộc Miên phả vào tai nàng cùng với hơi thở: "Nhất định phải bị bóp mới chịu uống thuốc sao?"Nàng run lên bần bật."Không... Miên Miên, cậu quá đáng lắm..." Lâm Giản khóc nức nở tố cáo.Lâm Giản không biết dáng vẻ nàng lúc này gợi cảm đến mức nào. Nước mắt chảy dài, mặt dính nước vừa bị đổ vào tràn ra, tóc dài rối bù, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ hai dây cố ý mặc để quyến rũ cô từ tối qua.Trông như vừa bị xâm phạm, mặc dù chỉ là cho uống thuốc thôi.Ánh mắt Lộc Miên sâu thẳm. Cô bảo nàng há miệng lần nữa, nói là để kiểm tra xem thuốc có thật sự được nuốt xuống không. Lâm Giản xấu hổ và giận dữ vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể để mặc đầu ngón tay cô thăm dò trong khoang miệng nàng, không bỏ sót một tấc nào.Mãi một lúc, xác nhận nàng thật sự đã nuốt thuốc, Lộc Miên mới rút tay về, đầu ngón tay kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh, búng vào cằm Lâm Giản.Lộc Miên rút một tờ khăn giấy lau tay, nhân tiện nhìn đồng hồ treo tường. Thời gian đã không còn sớm nữa."Lần sau không muốn uống thuốc thì nói thẳng, tôi sẽ tìm lúc thời gian dư dả, chứ không đến mức phải vội vã như bây giờ."Giọng điệu rõ ràng không hung dữ, nhưng lại có một ma lực khiến người ta sợ hãi, kích thích một số điểm trên cơ thể Lâm Giản, khiến nàng vừa khóc vừa gật đầu.Thật không ngờ, lớn như vậy rồi mà vẫn phải bị đổ thuốc, thật sự quá xấu hổ.Hôm nay việc quay phim diễn ra ngoài trời. Địa điểm quay được chọn là một ngọn núi ở ngoại ô phía Bắc Giang Thành. Vừa hay hôm nay trời đổ tuyết, cả đoàn phải lái xe 2 tiếng đồng hồ lên núi.Thời gian trên xe không hề nhàm chán. Điện thoại của Lộc Miên liên tục có tin nhắn xin lỗi từ Lâm Giản gửi đến. Lộc Miên nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng liếc nhìn. Lâm Giản gửi mười câu, cô cũng không trả lời lấy một câu, lạnh lùng đến cực điểm.Cô vẫn còn đang giận. Cô lo lắng cho bệnh tình của Lâm Giản như vậy, hy vọng Lâm Giản có thể khỏe lại, thế mà Lâm Giản lại lén lút không uống thuốc, còn lừa dối cô, còn chống đối cô.Cô thấy đối phó với Lâm Giản cũng rất đơn giản. Vì nàng không chịu nổi việc cô không quan tâm, vậy thì cứ không quan tâm nàng lâu hơn một chút đi. Cái giá phải trả lớn hơn một chút, lần sau nàng mới không dám làm chuyện này nữa.Sợ tăng cân? Đây là cái lý do vớ vẩn gì thế.Xe chầm chậm chạy lên núi. Lộc Miên bị nhân viên khẽ gọi dậy: "Miên tỷ, đến rồi."Trên núi lạnh hơn dưới núi vài độ. Mở cửa xe, một luồng gió lạnh ùa tới, thổi khiến người ta không mở mắt ra được. Nhìn ra ngoài, một màu trắng xóa."Miên tỷ, ngoài trời lạnh, khoác cái này vào."Hôm nay Đàm Mỹ Lệ có việc gấp ở nhà nên xin nghỉ một ngày không đến được. Công ty sắp xếp một trợ lý nam, làm việc không được thuận tay cho lắm. Lộc Miên cũng không thích bị chạm vào. Cô nhận lấy áo khoác từ tay anh ta: "Tôi tự mình làm.""A, vâng."Vào đến khách sạn ở đây, Lộc Miên mới phát hiện có người quen đi cùng đoàn.Duẫn Noãn chủ động chào hỏi cô. Cô bé quấn rất nhiều lớp, có vẻ trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu. Vẫn nhiệt tình và ngọt ngào như trước.Lâu rồi không nghĩ đến người này, Lộc Miên tưởng cô bé đã biến mất khỏi cuộc sống của mình. Không ngờ lại gặp lại vì công việc.Cũng không có gì lạ. Duẫn Noãn đã hỗ trợ cô vài lần, việc công ty cô bé cử cô bé đến cũng là chuyện bình thường.Nghỉ ngơi một lúc trong khách sạn, bối cảnh quay phim cũng đã bố trí gần xong. Lộc Miên liền phải ra ngoài chụp. Lúc này người vất vả nhất chính là người mẫu. Tuyết rời trắng trời, nhưng trang phục chụp lại vô cùng mỏng manh. Ngay cả người giỏi chịu lạnh đến mấy cũng không thể ngừng run rẩy.Trợ lý nam mới đến thì vụng về, không chuẩn bị bất cứ thứ gì. Đúng lúc Lộc Miên đang tâm trạng tồi tệ, Duẫn Noãn đưa đến vài miếng túi sưởi."Lộc Miên tỷ tỷ, dán vài miếng lên người đi, sẽ ấm hơn một chút.""Ừm, cảm ơn em."Duẫn Noãn nói giọng ngọt ngào cổ vũ: "Lộc Miên tỷ tỷ cố lên!"*Buổi chụp diễn ra khá thuận lợi, nhưng dù có thuận lợi đến mấy thì chụp một bộ đồ cũng mất khoảng hơn 10 phút. Tác dụng của túi sưởi là rất ít ỏi. Lộc Miên lạnh đến mức tay chân cứng đờ, mặt mày tái nhợt. Duẫn Noãn vội vàng cầm áo khoác lớn lao tới choàng lên người cô, đưa nước ấm và túi chườm nóng."Lộc Miên tỷ tỷ, mau uống chút nước ấm đi." Duẫn Noãn mặt đầy lo lắng, thậm chí muốn ôm lấy để Lộc Miên ấm hơn.Nhưng cô bé vẫn không dám.Cô bé dám làm, cũng chỉ là đóng vai trò trợ lý, làm những việc chu đáo mà không vượt quá giới hạn cho cô.Đưa nước ấm, đưa áo khoác lớn. Câu hỏi cô bé hỏi cô nhiều nhất là còn lạnh không? Tìm đủ mọi cách để Lộc Miên ấm hơn.Cô bé sẽ cười với Lộc Miên khi Lộc Miên quay đầu nhìn sang, nụ cười vẫn ngọt ngào như vậy, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Mà đúng thật, quả thực là chưa có chuyện gì xảy ra.Chỉ là bị Lộc Miên lạnh nhạt vô cớ mà thôi.Lộc Miên chợt cảm thấy day dứt. Một cô gái tinh tế như Duẫn Noãn làm sao có thể không nhận ra. Chắc là cô bé đã tự hỏi mình nhiều lần trong lòng, khó ngủ mấy đêm rồi.Nhưng vẫn lấy hết can đảm...Buổi chụp cứ gián đoạn liên tục cho đến hơn 9 giờ tối mới kết thúc. Trời đã tối đen, nhiệt độ ban đêm còn thấp hơn. Tất cả mọi người đều lạnh cóng. Lộc Miên rõ ràng là người bị nặng nhất, được Duẫn Noãn dìu về phòng khách sạn."Lộc Miên tỷ tỷ, em giúp chị xả nước nóng, chị tắm nước nóng trước đi."Lộc Miên ngước mắt nhìn cô bé. Rõ ràng mặt cô bé cũng tái nhợt vì lạnh, cơ thể run rẩy."Không cần đâu, để trợ lý của tôi làm. Em về lo cho bản thân trước đi."Duẫn Noãn vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu ạ! Em không sao. Lộc Miên tỷ tỷ mới quan trọng. Hơn nữa, tiền bối bảo em đến là vì nghĩ em quen chị hơn nên để em chăm sóc chị. Nếu chị bị bệnh, cô ấy chắc chắn sẽ giận em."Cô bé không nghe lời khuyên, giúp Lộc Miên xả đầy nước nóng vào bồn tắm rồi mới rời đi.Lộc Miên ngâm mình trong nước nóng. Cơ thể cô mới dần ấm lại, khôi phục được cảm giác.Khoảng 20 phút sau, Lộc Miên mới bước ra khỏi bồn, quấn khăn tắm, mở điện thoại. Toàn bộ là tin nhắn chưa đọc của Lâm Giản.Vừa xin lỗi vừa quan tâm cô, có cả biểu tượng cảm xúc, ảnh tự sướng, và cả một đoạn video quỳ trước gương tự quay để xin lỗi. Đại ý là, đã quỳ sẵn rồi, ngoan ngoãn chờ chủ nhân về trừng phạt.Bộ đồ hầu gái đen trắng khiêu gợi vô vàn tưởng tượng, thỏa mãn khuynh hướng tình dục của Lộc Miên tuyệt đối. Cô cảm thấy đây quả thực là một ý kiến hay.Lộc Miên đã bắt đầu mong chờ được về nhà.Nhưng mọi chuyện không như ý muốn. Lát sau có nhân viên gọi điện đến báo đường xuống núi xảy ra tai nạn, hiện tại đã phong tỏa, phải đến ngày mai mới có thể xuống núi được.Lộc Miên lập tức nhíu mày, chỉ thấy phiền phức mất hứng."Miên tỷ, đường xuống núi bị phong tỏa rồi. Tối nay chỉ có thể ngủ lại ở đây thôi. Chị có xuống lầu ăn tối không? Hay em bảo họ mang lên cho chị?" Trợ lý nam gõ cửa, hỏi từ bên ngoài.Lộc Miên thiếu kiên nhẫn: "Bảo họ mang lên cho tôi.""Vâng ạ."Nhưng không lâu sau, người mang đồ ăn đến là Duẫn Noãn.Không chỉ có đồ ăn, còn có một bát canh gừng. Cô bé nói sợ cô bị cảm lạnh, đã đến bếp khách sạn mượn bếp tự tay nấu. Uống vào có thể làm ấm cơ thể.Có lẽ là thật sự lo lắng cho sức khỏe của cô. Cô bé tỏ ra vô cùng chủ động và nhiệt tình. Lộc Miên thở dài: "Tiểu Noãn, em trông cũng không được khỏe lắm, em tự uống đi."Duẫn Noãn vội vàng lắc đầu: "Em không sao đâu ạ! Em không quan trọng bằng Lộc Miên tỷ tỷ. Hơn nữa, tiền bối bảo em đến là vì thấy em quen chị hơn nên để em chăm sóc chị. Nếu chị bị bệnh, cô ấy chắc chắn sẽ mắng em."Duẫn Noãn vội vàng nhìn cô, sợ cô không chấp nhận, tha thiết muốn cô chấp nhận.Nói vài câu kích động, cô bé trông như sắp khóc, dùng ánh mắt cầu xin.Lộc Miên quan sát cô bé một lúc. Một số chuyện quá nhẫn tâm, bảo cô nói ra lúc này, thật sự hơi khó mở lời."Được, em đặt vào trong đi.""Vâng." Duẫn Noãn nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn ăn cho Lộc Miên, ánh mắt đầy biết ơn.Lộc Miên: "Nếu không có việc gì, mau về lo cho bản thân đi.""Vâng, được ạ." Duẫn Noãn vội vàng gật đầu.Đóng cửa lại. Nhìn những món ăn được coi là cao lương mỹ vị trên bàn và bát "canh gừng ai cũng có" kia, Lộc Miên không hề có chút hứng thú ăn uống nào.Lạnh nhạt với Lâm Giản cả ngày, giờ lại không thể về. Dù nói là về để trừng phạt nàng, nhưng cũng có chút day dứt.Lộc Miên gửi cho nàng một tin nhắn: 【Đường lên núi xảy ra tai nạn, tối nay không về được.】Lâm Giản: 【Ừm, ban đêm đường núi nguy hiểm lắm, rất dễ xảy ra tai nạn. Miên Miên ngày mai về cũng phải cẩn thận nhé.】Lâm Giản là người rất biết cách phân biệt chuyện và hoàn cảnh. Khi cần làm nũng thì cố chấp làm nũng. Đến việc chính thì lại rất dịu dàng, chu đáo, hiểu chuyện.Lộc Miên không trả lời nàng. Sau một lúc lâu, nàng lại gửi thêm một câu: 【Giá như mình có thể ở bên Miên Miên thì tốt biết mấy.】Lộc Miên nhìn tin nhắn này, lòng mềm nhũn.Lòng người đều mềm mại. Dưới sự tấn công ngọt ngào không hề giữ lại này, cô sẽ càng sa vào nhanh hơn...Khuya hơn, rõ ràng đã rất mệt và buồn ngủ. Nằm trên giường, Lộc Miên lại không ngủ được. Trong lòng cô nghĩ Lâm Giản chỉ có một mình, lo lắng Lâm Giản có khó khăn hay không.Cô lo lắng rằng cả ngày hôm nay cô không quan tâm nàng nhiều, nàng có suy nghĩ nhiều không? Có mong manh, buồn bã không?Chính cô cũng không nhận ra, cô đã coi Lâm Giản như một con búp bê dễ vỡ.Mặc dù vẫn còn giận nàng không uống thuốc, cô vẫn gọi điện thoại cho nàng một cuộc.Lâm Giản giống như đang chờ cô vậy, bắt máy ngay lập tức."Miên Miên, sao còn chưa ngủ?" Giọng Lâm Giản ẩn chứa sự vui vẻ.Lộc Miên hờ hững: "Chút nữa sẽ ngủ.""Không có cậu mình không ngủ được." Lâm Giản bắt đầu làm nũng.Nói như thể lúc Lộc Miên ở nhà thì cô ngủ cùng nàng vậy. Thực ra không phải vẫn mỗi người một phòng sao, có khác gì bây giờ đâu.Lộc Miên giọng trêu chọc: "Cậu có thể ngủ à? Cậu không đang quỳ sao?""À..." Lâm Giản ngượng ngùng một lúc, nũng nịu nói: "Miên Miên có mở video đâu, mình quỳ cậu cũng không thấy."Lộc Miên hừ lạnh một tiếng.Lâm Giản nằm trên giường, lật người, không nhịn được nói lời yêu với Lộc Miên: "Nhớ cậu quá... muốn gặp cậu ngay lập tức, muốn ở bên cậu mãi mãi...""Miên Miên buồn ngủ rồi à? Đừng cúp máy nhé, chúng ta treo điện thoại trong khi ngủ nhé? Trên mạng đang phổ biến cái này đấy.""Muốn nghe tiếng thở của cậu, rồi ôm gối của cậu, cứ như là...""Gối của tôi?"Lâm Giản cảm thán: "Miên Miên phản ứng nhanh ghê, mình đang ở trên giường của cậu mà ~"Lâm Giản lải nhải bằng giọng thì thầm ở đầu dây bên kia. Thật sự có tác dụng gây ngủ. Lộc Miên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Đêm tĩnh lặng. Điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi, cho đến khi hết pin tự ngắt.*Sáng hôm sau, khoảng tám chín giờ, cả đoàn chuẩn bị xuống núi. Lộc Miên mãi không xuống lầu. Duẫn Noãn đến phòng cô gõ cửa. Gõ lâu không ai trả lời. Gọi điện thoại cũng không được. Lòng cô bé hoảng hốt, có một dự cảm không lành. Cô bé đi tìm nhân viên khách sạn mở cửa."Lộc Miên tỷ tỷ, Lộc Miên tỷ tỷ?"Đi đến giường Lộc Miên, cô đang nằm trên giường nhưng bất tỉnh nhân sự, mặt mày đỏ bừng. Duẫn Noãn sững sờ, cẩn thận chạm vào trán cô. Nóng đến đáng sợ...