[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 50: Nuốt kim



Bệnh gọi là Yêu.

---

Không có chỗ để từ chối hay mặc cả. Nếu nàng nuốt lời, nàng biết Lộc Miên sẽ giận đến mức nào. 3 giờ chiều, Lộc Miên chở Lâm Giản đến bệnh viện của người bạn bác sĩ lần nữa.

Lâm Giản vẫn ăn diện rất đẹp. Váy dài kết hợp với bốt, tươi tắn hơn so với hôm trước. Nàng luôn nắm tay Lộc Miên, nhưng Lộc Miên nhanh chóng bị chặn lại ở bên ngoài cửa phòng khám.

Mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, nàng vẫn thể hiện sự lưu luyến, lén hôn lên vành tai Lộc Miên một cái rồi mới chịu đi theo bác sĩ.

Phòng khám được trang trí đơn giản và ấm cúng, bên trong trồng đầy cây xanh, trên tường treo đầy những bức tranh sơn dầu thú vị, có thể giúp người ta thư giãn tinh thần.

Bác sĩ ngồi đối diện nàng, là một gương mặt quen thuộc, cười hiền hòa: "Lâm tiểu thư có vẻ tốt hơn rất nhiều so với lần trước. Gần đây tâm trạng đều khá tốt sao?"

Lâm Giản nở nụ cười rạng rỡ: "Vâng, tâm trạng rất tốt."

"Tâm trạng tốt là được." Bác sĩ tiếp tục khai thác: "Có phải vì tình cảm với A Miên tốt hơn không?"

Lâm Giản hơi ngượng ngùng gật đầu: "Vâng."

Bác sĩ nắm bắt được điểm này, ngay lập tức hỏi tiếp: "Vậy những điều không tốt trước đây cũng có liên quan đến A Miên sao?"

Lâm Giản cúi mắt. Thật ra bác sĩ không hề trò chuyện với nàng mà là đang thu thập thông tin, khiến nàng có chút bất ngờ.

Nhưng nàng vừa hứa với Lộc Miên là sẽ trả lời tốt các câu hỏi của bác sĩ.

Nàng không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của Lộc Miên dành cho mình.

"Vâng, đúng vậy."

Đúng như bác sĩ dự đoán, từng bước tìm hiểu nguyên nhân: "Tại sao vậy? Tôi nghe A Miên nói hai cậu là bạn học cấp ba, nhưng tôi quen cậu ấy từ đại học nên hoàn toàn không biết gì về chuyện cấp ba của cậu ấy. Nếu tiện, cậu có thể kể cho tôi nghe về câu chuyện trước đây của hai người được không?"

"Câu chuyện trước đây..." Lâm Giản nhìn ra ngoài cửa sổ qua bác sĩ, ký ức ùa về trong đầu.

Nàng im lặng rất lâu. Bác sĩ thấy nàng đang chìm vào hồi ức cũng không lên tiếng quấy rầy. Tiếng kim đồng hồ trên tường tí tách, như là nhạc đệm cho những ký ức của nàng. Đột nhiên, Lâm Giản khẽ cười thành tiếng.

Có lẽ là cười sự tươi đẹp của ngày xưa. Bác sĩ cảm thấy nụ cười này mang một vẻ đẹp bi thương.

"Xin lỗi, tôi vừa mất tập trung."

Bác sĩ vội vàng xua tay: "Không sao, hoàn toàn không cần phải xin lỗi."

"Tôi và cậu ấy là bạn học cấp ba, ngồi cùng bàn, chúng tôi nhanh chóng có cảm tình với nhau, tình cảm thầm kín nảy nở. Những ngày thầm yêu nhau vừa chua chát vừa tươi đẹp. Miên Miên là người tỏ tình với tôi trước."

"Lúc đó tôi vì nhiều lý do mà không dám chấp nhận. Miên Miên vẫn luôn dũng cảm, dũng cảm thể hiện bản thân, dũng cảm muốn kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi, dũng cảm dâng hiến mọi thứ của cậu ấy."

"Điều đó rất phù hợp với tính cách của A Miên. Tôi rất muốn biết A Miên 18 tuổi trông như thế nào." Bác sĩ nói.

Nửa đầu là một câu chuyện tươi đẹp. Lâm Giản thở dài, ánh mắt mang theo sự hối hận: "Nhưng tôi quá mềm yếu."

"Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy khiến tôi cảm thấy tự ti, không có cảm giác an toàn. Tôi hết lần này đến lần khác xúc phạm chân tình của cậu ấy. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Cậu ấy cũng sẽ mệt, cậu ấy cũng rất khó khăn. Cuối cùng, kỳ thi đại học kết thúc, chúng tôi mỗi người một ngả."

Bác sĩ lắng nghe rất chăm chú, nghe xong gật đầu: "Thì ra là vậy."

"Ngày xưa cậu ấy rất dũng cảm, đã hy sinh rất nhiều cho người cậu ấy thích là cô. Sự tự ti và mềm yếu của cô khiến cô không thể đáp lại trực tiếp tình cảm này, dẫn đến việc làm tổn thương cậu ấy. Nhưng đây không phải ý muốn của cô. Thực ra trong lòng cô cũng rất thích cậu ấy, rất muốn ở bên cậu ấy, đúng không?"

Lâm Giản gật đầu.

"Vậy sau khi chia tay, cô có thường xuyên cảm thấy hối tiếc, giá như có thể quay lại ngày xưa không?"

Lâm Giản: "Vâng."

Bác sĩ tiếp tục hỏi: "Côcó luôn bận tâm, không thể nào quên được, không thể nào buông bỏ được không? Có thường xuyên trong mơ, hoặc khi tỉnh táo, thấy lại những cảnh tượng năm xưa không?"

Lâm Giản lại gật đầu.

Bác sĩ thừa thắng xông lên: "Cô có thể mô tả chi tiết những cảnh tượng cô thường thấy không?"

Lâm Giản chậm rãi mô tả: "Sau khi chia tay Miên Miên, tôi thường nhớ lại lần cuối cùng gặp cậu ấy. Cảnh cậu ấy quay lưng, để lại bóng lưng xa dần. Mỗi khi nhớ lại những điều này, tôi sẽ khóc, tim đập nhanh, toát mồ hôi lạnh, tê liệt toàn thân, chóng mặt, khó thở, rất khó chịu và đau khổ, tra tấn cả về tâm lý lẫn thể xác."

"Những triệu chứng này không hề dịu đi theo thời gian. Ngược lại, thời gian càng lâu, tần suất càng cao, triệu chứng cũng càng nhiều, khiến tôi thường xuyên bị ảo giác và ảo thanh. Khi phát bệnh, tôi cảm thấy mình như trở thành một người điên."

"Cái ảo thanh mà Miên Miên nói với cô là vì lý do này."

Những ngày tháng nghiêm trọng nhất, Lâm Giản không thể phân biệt ngày đêm, không phân biệt hiện thực và giấc mơ. Cứ nhắm mắt lại là thấy bóng lưng Miên Miên rời đi, xung quanh là một mảng tối. Chỉ có Miên Miên có ánh sáng, nhưng Miên Miên đã hoàn toàn rời bỏ nàng, Miên Miên đã hoàn toàn từ bỏ nàng.

Nàng sợ hãi tột độ cái cảm giác bị Lộc Miên bỏ rơi hoàn toàn này. Giống như không ai có thể bình tĩnh chấp nhận ánh sáng duy nhất của mình dần biến mất trong bóng tối. Nỗi sợ hãi này khiến nàng dũng cảm hơn nàng của trước đây. Mỗi lần thấy lại, nàng đều cầu xin Lộc Miên trong ảo giác ở lại, cầu xin cô quay đầu nhìn mình một cái. Nhưng không thể thay đổi kết cục, cũng không thể mang lại cho nàng dù chỉ một chút an ủi ngắn ngủi.

Lộc Miên đã dốc hết tất cả, một khi đã đi sẽ không quay đầu lại.

Mỗi lần, cô ấy đều để lại nàng một khóc lóc điên loạn thất thanh.

Nàng có một chiếc hộp, bên trong đựng rất nhiều ảnh của Lộc Miên, nhưng mỗi bức ảnh đều nhăn nheo rồi lại được vuốt phẳng đi, bởi vì khi phát bệnh nàng sẽ lấy ra xem, sẽ không thể kiểm soát mà siết chặt trong tay.

Nàng không thể tự chữa lành, cũng không thể được người khác chữa trị. Khi tình trạng nghiêm trọng, nàng không thể sống bình thường, giống như một người điên. Khi không quá nghiêm trọng, nàng có thể gượng gạo thở một hơi. Nàng thường coi đây là sự thương hại của Lộc Miên.

Tất cả những điều này đều là quả báo. Kẻ phụ bạc chân tình phải chịu nỗi đau như nuốt một vạn cây kim.

Lâm Giản bình tĩnh nói xong những điều này. Bác sĩ gật đầu, ghi chép vào máy tính.

"Về cơ bản có thể xác nhận, là Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD)."

"Vì chấn thương quá mức không được chữa lành, sự bận tâm, tự trách, tội lỗi và một loạt cảm xúc tiêu cực bao vây cô, dẫn đến trở thành một loại bệnh tâm lý."

Lâm Giản gật đầu, không ngạc nhiên về câu trả lời: "Tôi đã biết từ lâu rồi."

"Trước đây cô đã từng đi khám bác sĩ rồi đúng không?"

"Khám rồi, không có tác dụng."

Bác sĩ nói đùa: "Điều này có lẽ có thể được gọi là, bệnh gọi là Yêu chăng?"

Lâm Giản cũng khẽ cười thành tiếng, đôi mắt đẹp cong như vầng trăng khuyết, nhẹ nhàng thốt ra từng chữ: "Vốn dĩ là vậy mà."

Bác sĩ khụ khụ hai tiếng: "Gần đây còn xuất hiện ảo giác không?"

"Gần đây không có." Lâm Giản lắc đầu, hồi tưởng lại: "Xa nhất thì phải truy ngược về khoảng thời gian Miên Miên đi công tác nước ngoài."

"Sau khi cậu ấy trở về thì không còn nữa."

Chỉ cần ở bên cạnh là được sao? Bác sĩ phân tích: "Tức là, việc Lộc Miên ở bên cạnh cô và tình cảm giữa hai người tốt đẹp hiệu quả hơn các loại thuốc và phương pháp điều trị khác sao?"

"Đúng vậy."

"Cô có nghĩ là thuốc cô uống không chính quy không?" Tấm ảnh thuốc mà Lộc Miên gửi cho cô lần trước vẫn còn trong điện thoại cô. Loại thuốc đó chỉ có thể có tác dụng giảm nhẹ tạm thời, không thể chữa khỏi tận gốc.

Lâm Giản biết bác sĩ muốn nói gì: "Bác sĩ, thuốc đắt tiền, trước đây tôi cũng đã từng uống."

"Vậy cô có thể mô tả chi tiết cảm giác khi có Lộc Miên ở bên cạnh không?"

Nói đến đây, nụ cười hạnh phúc hiện lên trong mắt Lâm Giản: "Tức là có Miên Miên ở bên, tôi có thể rất yên tâm và bình tĩnh, có thể ngủ ngon, sẽ không sợ bị giật mình tỉnh giấc."

Bác sĩ "Ừm" một tiếng: "Hiện tại cô chắc hẳn rất phụ thuộc vào cậu ấy phải không?" Cô đã thấy dáng vẻ nàng phụ thuộc vào Lộc Miên rồi, quả thực quá ngọt ngào và quyến rũ.

Lâm Giản nghiêng đầu: "Bác sĩ là bạn của Miên Miên, chắc chắn hiểu rõ cậu ấy. Cô nghĩ cậu ấy sẽ thích sự phụ thuộc này của tôi không?"

Bác sĩ suy nghĩ một lát, đưa ra câu trả lời rất khách quan: "A Miên có vẻ rất hợp với kiểu này của cậu."

Lâm Giản bị lời của bác sĩ chiều lòng: "Nhưng tôi vẫn chưa theo đuổi được cậu ấy mà."

"Chỉ là vấn đề thời gian một chút thôi mà."

Bác sĩ hỏi nàng thêm vài câu, đưa nàng đi làm một số kiểm tra não bộ. Về cơ bản có thể chẩn đoán là Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD).

Mở cửa phòng khám bước ra, bóng dáng Lộc Miên đang vắt chéo chân ngồi trên ghế nghỉ ngơi lập tức lọt vào mắt Lâm Giản. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, một bên tóc dài vén sau tai, mặc áo khoác da và quần ống rộng. Cả người trông xinh đẹp và lười biếng.

Vô cùng có khí chất, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã rất thu hút sự chú ý.

Phát hiện Lâm Giản đang nhìn mình, biết nàng đã ra ngoài, Lộc Miên cất điện thoại đứng dậy đi tới: "Sao rồi?"

Tâm trạng Lâm Giản có vẻ không bị ảnh hưởng, ánh mắt dịu dàng, ngoan ngoãn nói với cô: "Mình đã phối hợp tốt với bác sĩ rồi, cô ấy hỏi gì mình trả lời nấy."

Nàng ra vẻ muốn đòi hỏi điều gì đó. Tâm trạng vốn hơi lo lắng của Lộc Miên cũng được xoa dịu: "Thật không?"

"Đương nhiên là thật."

Bác sĩ đi theo sau, cầm theo phiếu kết quả: "A Miên, sao lại nghi ngờ nàng chứ, Lâm tiểu thư rất phối hợp."

"Tình hình thế nào?"

"Là Rối loạn căng thẳng sau chấn thương."

"Rối loạn căng thẳng?"

Bác sĩ giải thích tóm tắt tình hình chung cho Lộc Miên. Lộc Miên hiểu ý, nhưng không thể cảm nhận được. Cô quay sang hỏi Lâm Giản. Lâm Giản cười, lặp lại những lời vừa nói với bác sĩ trong phòng khám cho cô nghe.

Kể lại một cách dễ dàng như vậy, là bởi vì đối với nàng những chuyện này đã đến mức hoàn toàn có thể gọi là quen thuộc rồi.

Lộc Miên khó mà tin nổi.

Cảm giác này không biết phải mô tả thế nào. Cô vốn dĩ không hề nghĩ tới, hóa ra bệnh của Lâm Giản lại liên quan đến cô, liên quan đến quá khứ của hai người họ.

Lúc đó cô buông tay hoàn toàn, nghĩ rằng chuyện hoang đường đó nên kết thúc triệt để. Hoàn toàn không ngờ, Lâm Giản vẫn bị mắc kẹt trong đó, hơn nữa còn bị mắc kẹt suốt 7 năm.

Bây giờ cô lại một lần nữa nhận thức sâu sắc tính xác thực của câu nói Lâm Giản từng nói: rằng sau khi rời xa cô, nàng không có một ngày nào sống tốt.

Lại một lần nữa nhận thức sâu sắc Lâm Giản đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở. Từng thấy vài lần nàng phát bệnh kinh hoàng đến mức nào, lại không ngờ đối với nàng thì đó chỉ là chuyện thường ngày.

Bảy năm sống không có một ngày tốt đẹp. Cô không kìm được muốn hỏi, muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải diễn đạt thế nào: "Lâm Giản, sao cậu lại..."

Thấy cô ngập ngừng, Lâm Giản chớp mắt, cười tinh quái: "Miên Miên đang xót mình sao?"

"Trong lòng cậu có cảm giác xót mình không?" Âm cuối nàng nhướn lên, vui vẻ muốn có một câu trả lời.

"Những điều này đều là hình phạt mình đáng phải chịu. Nếu Miên Miên xót mình, mình sẽ cảm thấy rất xứng đáng, rất hạnh phúc..."

Xót sao? Lộc Miên chỉ cảm thấy 7 năm qua nàng nhất định rất đau khổ. Nếu cần phải trừng phạt, Lộc Miên thấy hình phạt này quá nặng rồi. Bị trừng phạt như vậy suốt 7 năm, cũng đủ rồi phải không?

Cô không biết nói gì để diễn tả tâm trạng của mình.

Cũng không thể xuyên không về quá khứ để cứu vãn.

Cô chuyển hướng suy nghĩ vài lần, cuối cùng vẫn chỉ có thể quan tâm đến hiện tại hơn. Lộc Miên mở lời hỏi: "Sau khi sống chung với tôi, cậu thật sự không còn khó chịu nữa sao?"

"Có chứ."

Lông mày Lộc Miên nhíu lại, nhìn là biết đã hiểu lầm. Lâm Giản khẽ cười thành tiếng, đưa tay xoa nếp nhăn giữa hai lông mày cô, dịu giọng giải thích: "Miên Miên không nhớ sao? Khoảng thời gian đầu sống với cậu, cậu có thể bỏ rơi mình bất cứ lúc nào, mình sẽ rất buồn, suy nghĩ nhiều lắm..."

"Vì cảnh cậu rời đi lúc đó đã khắc quá sâu, quá nặng nề trong lòng mình. Mỗi khi mình thấy bóng lưng cậu rời đi, mình đều cảm thấy ngạt thở. Nếu nhẹ thì cố gắng phân tán sự chú ý là có thể giảm nhẹ, nghiêm trọng thì giống như lần trước cậu đi A quốc, mình tiễn cậu ở dưới lầu vậy. Lúc đó mình không hề giả vờ, thật sự rất khó chịu..."

Lúc đó sao? Lộc Miên nhớ ra rồi. Lâm Giản nói nàng rất khó chịu. Lúc đó cô cũng rất khó chịu, không kìm được mà châm biếm, gặng hỏi nàng.

Lộc Miên nghĩ mình nên dịu dàng hơn mới đúng.

Càng không nên để nàng đợi ở sân bay một ngày một đêm. Lộc Miên tuy không thể đồng cảm hoàn toàn, nhưng chỉ dựa vào tưởng tượng thôi cũng đã thấy nghẹt thở.

"Mỗi lần tôi rời đi cậu đều khó chịu sao?" Lộc Miên khẽ hỏi.

Những lời như vậy, thật sự rất mong manh dễ vỡ.

Giọng điệu Lộc Miên dịu dàng, Lâm Giản bắt đầu tủi thân: "Nếu Miên Miên có thể làm một vài hành động thân mật với mình trước khi đi, thì có thể giảm nhẹ rất nhiều, nhưng quá trình chờ đợi vẫn rất khó khăn..."

Đây là lý do tại sao trước đây nàng lại mặt dày quấn quýt một lúc trước khi cô đi làm sao? Lộc Miên an ủi nàng: "Không sao, sẽ chữa khỏi thôi."

Lâm Giản ngước mắt nhìn cô, mắt ngập nước, mang theo sự khao khát: "Miên Miên sẽ ở bên cạnh mình chứ?"

Nàng đã nghe lời đến bệnh viện, phơi bày tất cả mọi thứ của mình trước mặt Lộc Miên, cả những điều khó coi... Nếu Lộc Miên xót nàng, vậy thì xin hãy cứu nàng, hãy ở bên cạnh nàng.

Lộc Miên không do dự quá lâu: "Ừm."

Bác sĩ kê một số loại thuốc. Mặc dù Lâm Giản đã không phát bệnh được một thời gian nhờ có cô bầu bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này cũng sẽ không. Xét đến nhiều tình huống hơn, phối hợp uống thuốc vẫn tốt hơn.

Lâm Giản có một chút phản đối, nhưng sự phản đối này hoàn toàn không có tác dụng gì trước mặt Lộc Miên.

Bác sĩ đã gặp không ít trường hợp rối loạn căng thẳng như thế này. Đôi khi, vấn đề tâm lý quả thực là chuông ai buộc thì người nấy cởi. Sự che chở và quan tâm của người bên cạnh hữu ích hơn nhiều so với thuốc. Nhưng với bệnh nhân như Lâm Giản, nhỡ một ngày nào đó...

Vẫn nên uống thuốc thì hơn.

Nhưng cũng không chắc chắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...