[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 49: Dỗ ngọt
"Tiểu Tuệ em ấy sao có thể ly gián quan hệ của chúng ta".
---
Không có quan hệ gì? Lâm Giản nói ư? Hay là Phong Tuệ bịa ra?Lộc Miên nheo đôi mắt, cảm giác áp bức tỏa ra từ cô khiến Phong Tuệ rùng mình trong lòng."Chị nhìn em làm gì, đừng hung dữ thế được không?""Với em không cần phải dịu dàng. Mau tự lo liệu cho mình rồi rời đi."Lộc Miên lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi quay lưng đi. Phong Tuệ nhìn bóng lưng cô lẩm bẩm than vãn: "Chị hung dữ cái gì mà hung dữ? Chuyện lần trước chị làm em mất mặt trước mặt Tần Chỉ tôi còn chưa tính sổ với chị đâu!""Nói gì thì nói chị cũng phải đền bù cho em gì đó. Nói như vậy chị còn nợ em đấy."Lộc Miên cảm thấy mình ngày càng ghét Phong Tuệ. Cô bé nói quá nhiều, lại còn chẳng đáng yêu chút nào.Trước đây còn đỡ, có thể nói là vui vẻ đáng yêu. Kể từ khi chia tay với cô bạn gái cũ gì đó của cô bé, tinh thần cô bé trở nên bất thường, chỉ còn lại sự phiền phức.Có lẽ chính vì sự tồn tại phiền phức của Phong Tuệ, tâm trạng Lộc Miên cũng không tốt, bồn chồn vô cớ, như có một cục tức nghẹn trong lòng.Cô chỉ đặt hai phần ăn sáng. Phong Tuệ tự nhiên nghênh ngang đi ra, vẫn không muốn rời đi. Cô bé thấy con mèo của Lâm Giản thì tỏ vẻ khá bất ngờ, hỏi cô nuôi mèo từ bao giờ, trông cũng đáng yêu đấy.Cô bé ngồi trên ghế sofa đùa giỡn với mèo, đàng hoàng chờ Lâm Giản đi ra. Miệng còn lẩm bẩm chị đẹp tối qua có phải chăm sóc cô bé quá mệt nên giờ chưa dậy không.Khi đồ ăn ngoài đến, Lộc Miên đang nghe điện thoại. Phong Tuệ đi lấy. Gọi điện xong, cô thấy cô bé đã cầm lấy phần ăn sáng cô mua mà ăn rồi.Tính sở hữu của Lộc Miên rất mạnh. Cô không thích người khác tự tiện làm bừa trên lãnh thổ của cô như ở nhà mình: "Ai cho em ăn?"Phong Tuệ vô tư nhún vai: "Ăn một phần ăn sáng của chị thì sao? Thực ra một phần là cho chị đẹp phải không? Đừng lo, em sẽ đặt ngay một phần đắt hơn cho nàng."Lộc Miên: "Lần sau say xỉn đừng đến nhà tôi nữa. Đến nữa tôi sẽ gọi điện thẳng cho anh của em.""Xì, Lộc Miên, chị muốn đuổi em đi như vậy, có phải sợ chị đẹp thích em quá không? Thực ra chị sợ cũng đúng. Tối qua nàng còn nói, nàng chỉ thích em gái kiểu đáng yêu như em."Lộc Miên cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt: "Em mà đáng yêu à?""Sao em lại không đáng yêu?!?"Phong Tuệ không chịu nổi vẻ Lộc Miên không thèm để người khác vào mắt này nhất. Có khác gì cái tên Tần Chỉ đáng ghét kia đâu?Cô bé nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải câu kéo được chị đẹp kia xin WeChat mới được.Đến lúc yêu nhau rồi, sẽ làm Lộc Miên và Tần Chỉ tức chết luôn.Phong Tuệ bực tức ăn hết phần ăn sáng Lộc Miên mua. Phần cô bé mới đặt cũng vừa tới. Cô bé sốt ruột chờ đợi, liên tục lẩm bẩm sao chị đẹp vẫn chưa tỉnh, vẫn chưa tỉnh, còn than phiền nàng ngủ nhiều quá.Phong Tuệ căn bản không thể tưởng tượng được lý do chị đẹp của cô bé ngủ đến giờ vẫn chưa dậy là gì.Lâm Giản tỉnh rồi cũng không muốn dậy. Nàng cuộn tròn trong chăn của Lộc Miên, ôm chiếc gối còn vương mùi thơm nồng nàn của cô, vô cùng quyến luyến.Dù sao, sau ngày hôm nay có còn đường đường chính chính ngủ trên giường Lộc Miên được nữa hay không vẫn là một ẩn số. Mặc dù nàng có đủ mọi cách, nhưng vẫn phải trân trọng thật tốt, cảm nhận thêm một chút, tiện cho sau này hồi tưởng.Khoảng hơn nửa tiếng sau, ý định muốn nằm nán lại thêm một lúc đã không thể chống lại nỗi nhớ muốn thân mật với Lộc Miên, nàng mới chậm rãi rời khỏi giường.Khoác hờ chiếc áo ngủ trắng, nàng soi mình trong gương. Nàng không hề có ý định che giấu những dấu vết trên cơ thể. Những thứ giống như đóng dấu này nàng thích nhìn, nàng biết Lộc Miên còn thích hơn.Mở cửa bước ra, chưa kịp tìm Lộc Miên, nàng đã bị một giọng nói khác gọi lại."Chị đẹp~" Phong Tuệ đổi sang một khuôn mặt ngọt ngào."Tiểu Tuệ?"Lộc Miên nhận thấy, Lâm Giản nhanh tay lẹ mắt chỉnh lại chiếc áo ngủ vốn đang lỏng lẻo của mình cho tạm coi là nghiêm chỉnh.Phong Tuệ đứng dậy chào nàng: "Chị đẹp buổi sáng tốt lành! Để cảm ơn chị tối qua đã chăm sóc, em mua đồ ăn sáng cho chị, mau đến ăn đi."Lâm Giản bước tới, nhìn lướt qua hai phần thức ăn với bao bì khác nhau trên bàn, rồi nhìn sang Lộc Miên đang ngồi ở sofa khác thao tác máy tính với vẻ mặt không tốt, nàng nhận ra không khí có chút sai sai."Miên Miên ăn sáng chưa?" Lâm Giản lên tiếng hỏi."Ôi chị đừng bận tâm chị ấy, cái này không ăn nhanh sẽ nguội mất." Phong Tuệ kéo tay nàng. Lâm Giản không do dự gỡ tay ra, trước tiên đi xem Lộc Miên.Phong Tuệ dường như thấy gì đó ở bên cổ Lâm Giản, nhưng chưa kịp nhìn rõ, nàng đã đi đến bên cạnh Lộc Miên, dịu dàng cúi người hỏi Lộc Miên có phải đồ ăn sáng không hợp khẩu vị không.Lộc Miên lạnh nhạt: "Không có khẩu vị."Sao lại có thể như vậy? Sự dịu dàng như thế mà chỉ nhận lại sự đối đãi lạnh nhạt này! Không có khẩu vị thì đừng quan tâm chị ấy nữa! Phong Tuệ hét lên trong lòng.Lâm Giản không giận, nhẹ nhàng vuốt tóc cho Lộc Miên, như vuốt ve lông mèo, dịu dàng đến mức không có tí tính khí nào: "Vậy mình đi làm cho cậu một chút nhé. Có lẽ Miên Miên ăn quen đồ mình làm, không quen đồ bên ngoài rồi."Lộc Miên ngước mắt nhìn Phong Tuệ. Thấy Phong Tuệ bị ánh mắt mình châm chọc, cô bất cần nói: "Được thôi."Lâm Giản nhếch môi cười: "Ừm, khoảng 15 phút là xong."Lâm Giản chỉ đặt Lộc Miên ở vị trí đầu tiên. Lộc Miên không giận cũng thế, Lộc Miên giận càng là như thế. Giải quyết xong chuyện của Lộc Miên, đáp ứng xong nhu cầu của Lộc Miên, Lâm Giản mới quay lại nói với Phong Tuệ: "Tiểu Tuệ em tự ăn đi. Lát nữa chị và Miên Miên ăn là được rồi. À, đầu em còn đau không?"Phong Tuệ bĩu môi không vui, làu bầu: "Không đau nữa...""Ừm, vậy thì tốt rồi."Và, hết rồi.Lâm Giản vào bếp. Trong phòng khách chỉ còn lại cô bé và Lộc Miên. Lộc Miên chăm chú vào máy tính, khiến Phong Tuệ tức tối trong lòng. Mình nỗ lực như vậy, nhiệt tình như vậy, đáng yêu như vậy mà không bằng cái thái độ lạnh nhạt kia sao? Cái thái độ cao ngạo đó, không biết chị đẹp chịu đựng bằng cách nào. Ai không biết còn tưởng chị ấy là nữ hầu của cô.Mẹ kiếp, Phong Tuệ cảm thấy mình bị tự vả.Không hiểu Lộc Miên và loại người như Tần Chỉ có gì đáng để thích, ngông cuồng tự đại.Không lấy lòng được, Phong Tuệ không còn phô trương nữa. Lộc Miên cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều, nhưng có vài lời vẫn còn bận tâm...Khoảng ba bốn phút sau, giọng Lâm Giản vang lên từ nhà bếp: "Miên Miên, cậu có thể qua đây một chút không?"Lộc Miên dừng công việc trong tay. Phong Tuệ lại càng vội vàng hơn, tự nguyện giúp đỡ: "Chị đẹp, có chuyện gì để em giúp chị?"Lâm Giản vội vàng từ chối: "Không cần!"Nghe giọng điệu nàng, Lộc Miên đặt máy tính xuống, sải bước về phía nhà bếp."Sao thế?"Trên kệ bếp bày thành phẩm của bánh mì sandwich. Lâm Giản đứng thẳng lưng, quay đầu ra hiệu về phía sau eo, nói nhỏ: "Dây áo ngủ hình như hơi lỏng, sắp tuột rồi. Tay mình dính tương cà rồi, giúp mình buộc lại được không?"Lộc Miên đứng sau nàng, vòng tay qua eo nàng giúp nàng buộc lại. Cơ thể Lâm Giản thả lỏng. Lộc Miên hỏi: "Cậu cố ý nới lỏng như thế làm gì."Lâm Giản ngại ngùng: "Mình không biết Tiểu Tuệ còn ở đây."Nhà bếp là kiểu bán mở, không cách âm. Lâm Giản nói rất nhỏ, lại có cảm giác như hai người đang hẹn hò lén lút.Thực ra nàng hoàn toàn có thể rửa sạch tương cà trên tay rồi tự mình buộc lại dây, nhưng lại cố tình gọi cô."Thật sao?"Lâm Giản làm xong phần cuối, rửa tay rồi quay người lại đối diện với Lộc Miên: "Hôm nay Miên Miên có vẻ không vui lắm, sao thế?"Lộc Miên mím môi, có vẻ không muốn nói. Lâm Giản đành vừa dỗ dành vừa đoán.Nàng đưa tay lên vuốt ve má Lộc Miên. Lộc Miên hơi nghiêng đầu, tay Lâm Giản liền chủ động trượt xuống, nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Vai Lộc Miên rất đẹp, đang mặc chiếc áo ngủ lụa tơ tằm màu xanh đậm. Ánh nắng chiếu vào, quý giá như một tác phẩm nghệ thuật.Lâm Giản đoán: "Có phải Tiểu Tuệ chọc cậu giận rồi không?"Rõ ràng là vậy rồi. Rõ ràng lúc mới ngủ dậy tâm trạng cô còn rất tốt."Em ấynói gì? Có liên quan đến mình không? Mình không muốn thấy Miên Miên không vui..."Lộc Miên cúi đầu nhìn vết hôn lộ ra khi nàng buộc tóc dài lên, ý muốn chiếm hữu trong lòng càng mạnh mẽ. Cô mở lời: "Em ấy không nói gì quá đáng.""Mình không cần biết em ấy có nói lời quá đáng hay không, mình chỉ quan tâm lời em ấy nói có làm Miên Miên không vui không." Ánh mắt Lâm Giản dịu dàng như nước, dịu dàng đến mức dường như có thể giải tỏa mọi phiền muộn của cô, bao dung mọi thứ của cô và chỉ thuộc về cô.Ai được Lâm Giản dỗ dành như thế này thì thái độ cũng sẽ mềm mỏng. Lộc Miên cũng bị nàng chiều chuộng mà hài lòng: "Cậu thật sự muốn nghe?""Muốn chứ." Đôi mắt Lâm Giản sáng rực.Lộc Miên tiến thêm một bước, dồn nàng tựa lưng vào tủ bếp. Biểu cảm Lâm Giản không hề phản kháng, chờ cô nói ra điều không vui trong lòng."Lâm Giản, cậu nói với em ấy là cậu và tôi không có quan hệ gì sao?""Tất nhiên là không rồi!" Lâm Giản lập tức phủ nhận, ánh mắt cũng thay đổi, vội vàng đến mức nói năng lộn xộn, hờn trách: "Em ấy sao có thể ly gián quan hệ giữa mình và cậu như vậy?"Lộc Miên nhướng mày: "Tôi và cậu có quan hệ gì?"Lâm Giản ngập ngừng, nhất thời cạn lời.Miên Miên thật sự rất kiêu ngạo và quyền lực. Rõ ràng cô bận tâm đến vấn đề mà Phong Tuệ nói, sau khi nàng giải thích rồi còn quay lại hỏi giữa bọn họ có quan hệ gì.Lộc Miên không hề biết Lâm Giản đang châm chọc mình trong lòng. Cô ghé tai nàng nói nhỏ: "Em ấy lại thích cậu đấy."Lâm Giản lắc đầu, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô, dùng giọng điệu vô cùng mềm mại nũng nịu: "Nhưng mình thích Miên Miên. Miên Miên biết mà.""Thật sao?" Lộc Miên lật lại chuyện cũ: "Tôi nhớ hồi nhỏ cậu rất giỏi treo lơ lửng tôi đấy."Mắt Lâm Giản hơi mở to, rồi nàng mềm giọng: "Mình sai rồi...""Vậy nên bây giờ Miên Miên cũng cứ treo mình đi. Còn chúng ta có quan hệ gì, đương nhiên là Miên Miên quyết định. Tối qua mình nói với em ấy là Miên Miên còn chưa cho mình danh phận thôi."Lâm Giản thật sự rất biết cách tỏ ra yếu thế với cô. Nói đến cuối còn mang theo giọng điệu tủi thân. Chưa có danh phận cơ đấy, thật đáng thương."Là mình dùng từ không đúng. Sau này mình sẽ nói thẳng là..." Lâm Giản ngừng lại một chút, "Miên Miên là chủ nhân của mình thì sao?""Có hơi quá lộ liễu không, sẽ dọa họ sợ mất. Vậy thì... mình đang theo đuổi cậu."Không có mâu thuẫn hay hiểu lầm nào mà không thể được xoa dịu bằng cách Lâm Giản dỗ dành. Cái cảm giác bực bội lúc nãy trên người Lộc Miên đã tan biến hết. Lâm Giản có thể cảm nhận được cô đang hưởng thụ.Thực ra Lộc Miên khá dễ dỗ dành. Chỉ cần đáp ứng được điều cô muốn trong lòng là được. Những điều này, Lâm Giản là người hiểu rõ nhất.Lúc này... Lộc Miên thường muốn hôn phải không? Ồ, không, là nàng rất muốn hôn Lộc Miên.Bây giờ lại dỗ cô vui rồi, điều này đã cho Lâm Giản một lý do lớn lao để có thể hôn.Nàng cũng không bận tâm đây là bếp mở và Phong Tuệ đang ngồi ngoài. Dù sao Miên Miên thích cái cảm giác trong lòng mình và trong mắt mình chỉ có cô trước mặt bất kỳ ai.Lâm Giản tha thiết nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, nhón chân in một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.Đây chỉ là thăm dò. Nàng lùi lại xem phản ứng của Lộc Miên. Thấy ánh mắt Lộc Miên thay đổi, nàng mới vén tóc dài của cô, ôm eo cô, lần nữa sà tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.Lộc Miên nhanh chóng chủ động, nhắm mắt lại, ôm lấy mặt nàng hôn nàng một cách chiếm hữu hơn. Môi lưỡi quấn quýt.Phong Tuệ nghĩ Lâm Giản chỉ hỏi Lộc Miên muốn ăn gì. Cô bé ngồi một mình đùa với mèo được vài phút vẫn không thấy Lộc Miên đi ra, trong lòng bắt đầu nghi hoặc. Thời gian càng trôi, cảm giác muốn khám phá càng không thể kìm nén được. Nhưng hình như cũng không cần thiết, cô bé đứng dậy vừa gọi tên Lộc Miên vừa bước về phía nhà bếp."Lộc..." Bước chân khựng lại. Từ cuối cùng trong cổ họng cô bé không thể thốt ra được nữa, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.Lâm Giản ngồi trên tủ bếp, Lộc Miên chồm lên phía trước hôn nàng một cách thân mật và mãnh liệt. Lâm Giản không những không phản kháng mà còn vuốt ve mặt cô cố gắng đáp lại. Má nàng ửng hồng vì thiếu dưỡng khí.Trước đây tóc dài xõa xuống nên Phong Tuệ không để ý. Giờ Lâm Giản vì làm đồ ăn nên đã buộc tóc lên, Phong Tuệ mới nhìn thấy vết hôn trên chiếc cổ trắng ngần của Lâm Giản.Phong Tuệ vẫn còn rối bời. Lộc Miên buông Lâm Giản ra, liếc cô bé một cái, nhưng cô bé không có cơ hội châm chọc. Lâm Giản mặc kệ có người ngoài hay không, hừ nhẹ một tiếng bất mãn, vội vàng ôm lấy cổ Lộc Miên hôn sâu cô lần nữa.Hoàn toàn khác biệt với vẻ dịu dàng vừa rồi, giống như một yêu tinh hút hồn, không thể sống thiếu nụ hôn của Lộc Miên.Phong Tuệ bị cảnh tượng trước mắt kích thích, ánh mắt thậm chí không thể dời đi. Sau khi nhận ra tình cảnh khó xử của mình, cô bé mới chuồn mất.Lộc Miên không chịu cho nàng danh phận ư? Hai người lại lén lút khóa môi mãnh liệt như vậy trong bếp.Phong Tuệ lúc này mới nhận ra muộn màng, lúc nãy Lâm Giản bước ra từ phòng Lộc Miên.Chết tiệt, cô bé đã hiểu tại sao ánh mắt Lộc Miên nhìn mình lại khinh miệt như vậy.Quá nhục nhã rồi! Huhu, mất mặt trước Tần Chỉ, sau này cũng không thể ngẩng đầu lên trước mặt Lộc Miên nữa rồi, huhu...Lộc Miên thích thú với nụ hôn, càng thích thú nhìn Lâm Giản bị hôn đến mặt đỏ tía tai và rối bời sau khi được hôn: "Đi rồi à?"Lâm Giản chống vai cô để thở, chậm rãi một lúc lâu: "Ừm..."Hai người âu yếm nhau một lát. Lâm Giản rút khăn giấy mềm nhẹ nhàng lau cho Lộc Miên, bảo cô đợi thêm một chút, bánh mì sandwich sắp xong rồi.Lộc Miên không đi, tựa vào một bên nhìn nàng."Tôi hẹn bệnh viện ba giờ chiều nay."Động tác Lâm Giản chậm lại một chút: "Ừm."
---
Không có quan hệ gì? Lâm Giản nói ư? Hay là Phong Tuệ bịa ra?Lộc Miên nheo đôi mắt, cảm giác áp bức tỏa ra từ cô khiến Phong Tuệ rùng mình trong lòng."Chị nhìn em làm gì, đừng hung dữ thế được không?""Với em không cần phải dịu dàng. Mau tự lo liệu cho mình rồi rời đi."Lộc Miên lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi quay lưng đi. Phong Tuệ nhìn bóng lưng cô lẩm bẩm than vãn: "Chị hung dữ cái gì mà hung dữ? Chuyện lần trước chị làm em mất mặt trước mặt Tần Chỉ tôi còn chưa tính sổ với chị đâu!""Nói gì thì nói chị cũng phải đền bù cho em gì đó. Nói như vậy chị còn nợ em đấy."Lộc Miên cảm thấy mình ngày càng ghét Phong Tuệ. Cô bé nói quá nhiều, lại còn chẳng đáng yêu chút nào.Trước đây còn đỡ, có thể nói là vui vẻ đáng yêu. Kể từ khi chia tay với cô bạn gái cũ gì đó của cô bé, tinh thần cô bé trở nên bất thường, chỉ còn lại sự phiền phức.Có lẽ chính vì sự tồn tại phiền phức của Phong Tuệ, tâm trạng Lộc Miên cũng không tốt, bồn chồn vô cớ, như có một cục tức nghẹn trong lòng.Cô chỉ đặt hai phần ăn sáng. Phong Tuệ tự nhiên nghênh ngang đi ra, vẫn không muốn rời đi. Cô bé thấy con mèo của Lâm Giản thì tỏ vẻ khá bất ngờ, hỏi cô nuôi mèo từ bao giờ, trông cũng đáng yêu đấy.Cô bé ngồi trên ghế sofa đùa giỡn với mèo, đàng hoàng chờ Lâm Giản đi ra. Miệng còn lẩm bẩm chị đẹp tối qua có phải chăm sóc cô bé quá mệt nên giờ chưa dậy không.Khi đồ ăn ngoài đến, Lộc Miên đang nghe điện thoại. Phong Tuệ đi lấy. Gọi điện xong, cô thấy cô bé đã cầm lấy phần ăn sáng cô mua mà ăn rồi.Tính sở hữu của Lộc Miên rất mạnh. Cô không thích người khác tự tiện làm bừa trên lãnh thổ của cô như ở nhà mình: "Ai cho em ăn?"Phong Tuệ vô tư nhún vai: "Ăn một phần ăn sáng của chị thì sao? Thực ra một phần là cho chị đẹp phải không? Đừng lo, em sẽ đặt ngay một phần đắt hơn cho nàng."Lộc Miên: "Lần sau say xỉn đừng đến nhà tôi nữa. Đến nữa tôi sẽ gọi điện thẳng cho anh của em.""Xì, Lộc Miên, chị muốn đuổi em đi như vậy, có phải sợ chị đẹp thích em quá không? Thực ra chị sợ cũng đúng. Tối qua nàng còn nói, nàng chỉ thích em gái kiểu đáng yêu như em."Lộc Miên cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt: "Em mà đáng yêu à?""Sao em lại không đáng yêu?!?"Phong Tuệ không chịu nổi vẻ Lộc Miên không thèm để người khác vào mắt này nhất. Có khác gì cái tên Tần Chỉ đáng ghét kia đâu?Cô bé nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải câu kéo được chị đẹp kia xin WeChat mới được.Đến lúc yêu nhau rồi, sẽ làm Lộc Miên và Tần Chỉ tức chết luôn.Phong Tuệ bực tức ăn hết phần ăn sáng Lộc Miên mua. Phần cô bé mới đặt cũng vừa tới. Cô bé sốt ruột chờ đợi, liên tục lẩm bẩm sao chị đẹp vẫn chưa tỉnh, vẫn chưa tỉnh, còn than phiền nàng ngủ nhiều quá.Phong Tuệ căn bản không thể tưởng tượng được lý do chị đẹp của cô bé ngủ đến giờ vẫn chưa dậy là gì.Lâm Giản tỉnh rồi cũng không muốn dậy. Nàng cuộn tròn trong chăn của Lộc Miên, ôm chiếc gối còn vương mùi thơm nồng nàn của cô, vô cùng quyến luyến.Dù sao, sau ngày hôm nay có còn đường đường chính chính ngủ trên giường Lộc Miên được nữa hay không vẫn là một ẩn số. Mặc dù nàng có đủ mọi cách, nhưng vẫn phải trân trọng thật tốt, cảm nhận thêm một chút, tiện cho sau này hồi tưởng.Khoảng hơn nửa tiếng sau, ý định muốn nằm nán lại thêm một lúc đã không thể chống lại nỗi nhớ muốn thân mật với Lộc Miên, nàng mới chậm rãi rời khỏi giường.Khoác hờ chiếc áo ngủ trắng, nàng soi mình trong gương. Nàng không hề có ý định che giấu những dấu vết trên cơ thể. Những thứ giống như đóng dấu này nàng thích nhìn, nàng biết Lộc Miên còn thích hơn.Mở cửa bước ra, chưa kịp tìm Lộc Miên, nàng đã bị một giọng nói khác gọi lại."Chị đẹp~" Phong Tuệ đổi sang một khuôn mặt ngọt ngào."Tiểu Tuệ?"Lộc Miên nhận thấy, Lâm Giản nhanh tay lẹ mắt chỉnh lại chiếc áo ngủ vốn đang lỏng lẻo của mình cho tạm coi là nghiêm chỉnh.Phong Tuệ đứng dậy chào nàng: "Chị đẹp buổi sáng tốt lành! Để cảm ơn chị tối qua đã chăm sóc, em mua đồ ăn sáng cho chị, mau đến ăn đi."Lâm Giản bước tới, nhìn lướt qua hai phần thức ăn với bao bì khác nhau trên bàn, rồi nhìn sang Lộc Miên đang ngồi ở sofa khác thao tác máy tính với vẻ mặt không tốt, nàng nhận ra không khí có chút sai sai."Miên Miên ăn sáng chưa?" Lâm Giản lên tiếng hỏi."Ôi chị đừng bận tâm chị ấy, cái này không ăn nhanh sẽ nguội mất." Phong Tuệ kéo tay nàng. Lâm Giản không do dự gỡ tay ra, trước tiên đi xem Lộc Miên.Phong Tuệ dường như thấy gì đó ở bên cổ Lâm Giản, nhưng chưa kịp nhìn rõ, nàng đã đi đến bên cạnh Lộc Miên, dịu dàng cúi người hỏi Lộc Miên có phải đồ ăn sáng không hợp khẩu vị không.Lộc Miên lạnh nhạt: "Không có khẩu vị."Sao lại có thể như vậy? Sự dịu dàng như thế mà chỉ nhận lại sự đối đãi lạnh nhạt này! Không có khẩu vị thì đừng quan tâm chị ấy nữa! Phong Tuệ hét lên trong lòng.Lâm Giản không giận, nhẹ nhàng vuốt tóc cho Lộc Miên, như vuốt ve lông mèo, dịu dàng đến mức không có tí tính khí nào: "Vậy mình đi làm cho cậu một chút nhé. Có lẽ Miên Miên ăn quen đồ mình làm, không quen đồ bên ngoài rồi."Lộc Miên ngước mắt nhìn Phong Tuệ. Thấy Phong Tuệ bị ánh mắt mình châm chọc, cô bất cần nói: "Được thôi."Lâm Giản nhếch môi cười: "Ừm, khoảng 15 phút là xong."Lâm Giản chỉ đặt Lộc Miên ở vị trí đầu tiên. Lộc Miên không giận cũng thế, Lộc Miên giận càng là như thế. Giải quyết xong chuyện của Lộc Miên, đáp ứng xong nhu cầu của Lộc Miên, Lâm Giản mới quay lại nói với Phong Tuệ: "Tiểu Tuệ em tự ăn đi. Lát nữa chị và Miên Miên ăn là được rồi. À, đầu em còn đau không?"Phong Tuệ bĩu môi không vui, làu bầu: "Không đau nữa...""Ừm, vậy thì tốt rồi."Và, hết rồi.Lâm Giản vào bếp. Trong phòng khách chỉ còn lại cô bé và Lộc Miên. Lộc Miên chăm chú vào máy tính, khiến Phong Tuệ tức tối trong lòng. Mình nỗ lực như vậy, nhiệt tình như vậy, đáng yêu như vậy mà không bằng cái thái độ lạnh nhạt kia sao? Cái thái độ cao ngạo đó, không biết chị đẹp chịu đựng bằng cách nào. Ai không biết còn tưởng chị ấy là nữ hầu của cô.Mẹ kiếp, Phong Tuệ cảm thấy mình bị tự vả.Không hiểu Lộc Miên và loại người như Tần Chỉ có gì đáng để thích, ngông cuồng tự đại.Không lấy lòng được, Phong Tuệ không còn phô trương nữa. Lộc Miên cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều, nhưng có vài lời vẫn còn bận tâm...Khoảng ba bốn phút sau, giọng Lâm Giản vang lên từ nhà bếp: "Miên Miên, cậu có thể qua đây một chút không?"Lộc Miên dừng công việc trong tay. Phong Tuệ lại càng vội vàng hơn, tự nguyện giúp đỡ: "Chị đẹp, có chuyện gì để em giúp chị?"Lâm Giản vội vàng từ chối: "Không cần!"Nghe giọng điệu nàng, Lộc Miên đặt máy tính xuống, sải bước về phía nhà bếp."Sao thế?"Trên kệ bếp bày thành phẩm của bánh mì sandwich. Lâm Giản đứng thẳng lưng, quay đầu ra hiệu về phía sau eo, nói nhỏ: "Dây áo ngủ hình như hơi lỏng, sắp tuột rồi. Tay mình dính tương cà rồi, giúp mình buộc lại được không?"Lộc Miên đứng sau nàng, vòng tay qua eo nàng giúp nàng buộc lại. Cơ thể Lâm Giản thả lỏng. Lộc Miên hỏi: "Cậu cố ý nới lỏng như thế làm gì."Lâm Giản ngại ngùng: "Mình không biết Tiểu Tuệ còn ở đây."Nhà bếp là kiểu bán mở, không cách âm. Lâm Giản nói rất nhỏ, lại có cảm giác như hai người đang hẹn hò lén lút.Thực ra nàng hoàn toàn có thể rửa sạch tương cà trên tay rồi tự mình buộc lại dây, nhưng lại cố tình gọi cô."Thật sao?"Lâm Giản làm xong phần cuối, rửa tay rồi quay người lại đối diện với Lộc Miên: "Hôm nay Miên Miên có vẻ không vui lắm, sao thế?"Lộc Miên mím môi, có vẻ không muốn nói. Lâm Giản đành vừa dỗ dành vừa đoán.Nàng đưa tay lên vuốt ve má Lộc Miên. Lộc Miên hơi nghiêng đầu, tay Lâm Giản liền chủ động trượt xuống, nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Vai Lộc Miên rất đẹp, đang mặc chiếc áo ngủ lụa tơ tằm màu xanh đậm. Ánh nắng chiếu vào, quý giá như một tác phẩm nghệ thuật.Lâm Giản đoán: "Có phải Tiểu Tuệ chọc cậu giận rồi không?"Rõ ràng là vậy rồi. Rõ ràng lúc mới ngủ dậy tâm trạng cô còn rất tốt."Em ấynói gì? Có liên quan đến mình không? Mình không muốn thấy Miên Miên không vui..."Lộc Miên cúi đầu nhìn vết hôn lộ ra khi nàng buộc tóc dài lên, ý muốn chiếm hữu trong lòng càng mạnh mẽ. Cô mở lời: "Em ấy không nói gì quá đáng.""Mình không cần biết em ấy có nói lời quá đáng hay không, mình chỉ quan tâm lời em ấy nói có làm Miên Miên không vui không." Ánh mắt Lâm Giản dịu dàng như nước, dịu dàng đến mức dường như có thể giải tỏa mọi phiền muộn của cô, bao dung mọi thứ của cô và chỉ thuộc về cô.Ai được Lâm Giản dỗ dành như thế này thì thái độ cũng sẽ mềm mỏng. Lộc Miên cũng bị nàng chiều chuộng mà hài lòng: "Cậu thật sự muốn nghe?""Muốn chứ." Đôi mắt Lâm Giản sáng rực.Lộc Miên tiến thêm một bước, dồn nàng tựa lưng vào tủ bếp. Biểu cảm Lâm Giản không hề phản kháng, chờ cô nói ra điều không vui trong lòng."Lâm Giản, cậu nói với em ấy là cậu và tôi không có quan hệ gì sao?""Tất nhiên là không rồi!" Lâm Giản lập tức phủ nhận, ánh mắt cũng thay đổi, vội vàng đến mức nói năng lộn xộn, hờn trách: "Em ấy sao có thể ly gián quan hệ giữa mình và cậu như vậy?"Lộc Miên nhướng mày: "Tôi và cậu có quan hệ gì?"Lâm Giản ngập ngừng, nhất thời cạn lời.Miên Miên thật sự rất kiêu ngạo và quyền lực. Rõ ràng cô bận tâm đến vấn đề mà Phong Tuệ nói, sau khi nàng giải thích rồi còn quay lại hỏi giữa bọn họ có quan hệ gì.Lộc Miên không hề biết Lâm Giản đang châm chọc mình trong lòng. Cô ghé tai nàng nói nhỏ: "Em ấy lại thích cậu đấy."Lâm Giản lắc đầu, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô, dùng giọng điệu vô cùng mềm mại nũng nịu: "Nhưng mình thích Miên Miên. Miên Miên biết mà.""Thật sao?" Lộc Miên lật lại chuyện cũ: "Tôi nhớ hồi nhỏ cậu rất giỏi treo lơ lửng tôi đấy."Mắt Lâm Giản hơi mở to, rồi nàng mềm giọng: "Mình sai rồi...""Vậy nên bây giờ Miên Miên cũng cứ treo mình đi. Còn chúng ta có quan hệ gì, đương nhiên là Miên Miên quyết định. Tối qua mình nói với em ấy là Miên Miên còn chưa cho mình danh phận thôi."Lâm Giản thật sự rất biết cách tỏ ra yếu thế với cô. Nói đến cuối còn mang theo giọng điệu tủi thân. Chưa có danh phận cơ đấy, thật đáng thương."Là mình dùng từ không đúng. Sau này mình sẽ nói thẳng là..." Lâm Giản ngừng lại một chút, "Miên Miên là chủ nhân của mình thì sao?""Có hơi quá lộ liễu không, sẽ dọa họ sợ mất. Vậy thì... mình đang theo đuổi cậu."Không có mâu thuẫn hay hiểu lầm nào mà không thể được xoa dịu bằng cách Lâm Giản dỗ dành. Cái cảm giác bực bội lúc nãy trên người Lộc Miên đã tan biến hết. Lâm Giản có thể cảm nhận được cô đang hưởng thụ.Thực ra Lộc Miên khá dễ dỗ dành. Chỉ cần đáp ứng được điều cô muốn trong lòng là được. Những điều này, Lâm Giản là người hiểu rõ nhất.Lúc này... Lộc Miên thường muốn hôn phải không? Ồ, không, là nàng rất muốn hôn Lộc Miên.Bây giờ lại dỗ cô vui rồi, điều này đã cho Lâm Giản một lý do lớn lao để có thể hôn.Nàng cũng không bận tâm đây là bếp mở và Phong Tuệ đang ngồi ngoài. Dù sao Miên Miên thích cái cảm giác trong lòng mình và trong mắt mình chỉ có cô trước mặt bất kỳ ai.Lâm Giản tha thiết nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, nhón chân in một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.Đây chỉ là thăm dò. Nàng lùi lại xem phản ứng của Lộc Miên. Thấy ánh mắt Lộc Miên thay đổi, nàng mới vén tóc dài của cô, ôm eo cô, lần nữa sà tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.Lộc Miên nhanh chóng chủ động, nhắm mắt lại, ôm lấy mặt nàng hôn nàng một cách chiếm hữu hơn. Môi lưỡi quấn quýt.Phong Tuệ nghĩ Lâm Giản chỉ hỏi Lộc Miên muốn ăn gì. Cô bé ngồi một mình đùa với mèo được vài phút vẫn không thấy Lộc Miên đi ra, trong lòng bắt đầu nghi hoặc. Thời gian càng trôi, cảm giác muốn khám phá càng không thể kìm nén được. Nhưng hình như cũng không cần thiết, cô bé đứng dậy vừa gọi tên Lộc Miên vừa bước về phía nhà bếp."Lộc..." Bước chân khựng lại. Từ cuối cùng trong cổ họng cô bé không thể thốt ra được nữa, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.Lâm Giản ngồi trên tủ bếp, Lộc Miên chồm lên phía trước hôn nàng một cách thân mật và mãnh liệt. Lâm Giản không những không phản kháng mà còn vuốt ve mặt cô cố gắng đáp lại. Má nàng ửng hồng vì thiếu dưỡng khí.Trước đây tóc dài xõa xuống nên Phong Tuệ không để ý. Giờ Lâm Giản vì làm đồ ăn nên đã buộc tóc lên, Phong Tuệ mới nhìn thấy vết hôn trên chiếc cổ trắng ngần của Lâm Giản.Phong Tuệ vẫn còn rối bời. Lộc Miên buông Lâm Giản ra, liếc cô bé một cái, nhưng cô bé không có cơ hội châm chọc. Lâm Giản mặc kệ có người ngoài hay không, hừ nhẹ một tiếng bất mãn, vội vàng ôm lấy cổ Lộc Miên hôn sâu cô lần nữa.Hoàn toàn khác biệt với vẻ dịu dàng vừa rồi, giống như một yêu tinh hút hồn, không thể sống thiếu nụ hôn của Lộc Miên.Phong Tuệ bị cảnh tượng trước mắt kích thích, ánh mắt thậm chí không thể dời đi. Sau khi nhận ra tình cảnh khó xử của mình, cô bé mới chuồn mất.Lộc Miên không chịu cho nàng danh phận ư? Hai người lại lén lút khóa môi mãnh liệt như vậy trong bếp.Phong Tuệ lúc này mới nhận ra muộn màng, lúc nãy Lâm Giản bước ra từ phòng Lộc Miên.Chết tiệt, cô bé đã hiểu tại sao ánh mắt Lộc Miên nhìn mình lại khinh miệt như vậy.Quá nhục nhã rồi! Huhu, mất mặt trước Tần Chỉ, sau này cũng không thể ngẩng đầu lên trước mặt Lộc Miên nữa rồi, huhu...Lộc Miên thích thú với nụ hôn, càng thích thú nhìn Lâm Giản bị hôn đến mặt đỏ tía tai và rối bời sau khi được hôn: "Đi rồi à?"Lâm Giản chống vai cô để thở, chậm rãi một lúc lâu: "Ừm..."Hai người âu yếm nhau một lát. Lâm Giản rút khăn giấy mềm nhẹ nhàng lau cho Lộc Miên, bảo cô đợi thêm một chút, bánh mì sandwich sắp xong rồi.Lộc Miên không đi, tựa vào một bên nhìn nàng."Tôi hẹn bệnh viện ba giờ chiều nay."Động tác Lâm Giản chậm lại một chút: "Ừm."