[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 4: Nai con ngủ giữa khu Rừng
Lộc Miên ngồi xuống ghế sofa cách Lâm Giản ba bốn mét, lười biếng nghiêng người, mặt không cảm xúc nhìn nàng."Xem ra cậu rất ý thức được hành vi của mình.""Mình nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng, Miên Miên đang đi xem phim sao?"Lâm Giản lại thêm một câu: "Cùng bạn gái xem phim sao?""Sao?" Lộc Miên nghi ngờ, "Lâm Giản, cậu cũng thích bát quái như vậy?""Mình chỉ là đối với những chuyện liên quan đến Miên Miên hiếu kì mà thôi." Ngữ điệu của Lâm Giản dịu dàng, ngoan ngoãn, mềm mại, mềm đến mức có thể bao bọc những lời lạnh lùng của Lộc Miên."Hình như không cần thiết.""Mình muốn biết...""Cậu nhìn như phấn chấn hơn nhiều?"Lời nói Lộc Miên đầy ẩn ý, làm sao Lâm Giản lại nghe không hiểu, bộ dáng cô tuyệt tình như vậy, không chừng một giây sau sẽ lập tức rời đi không ngoảnh mặt lại.Lâm Giản nhẹ nhàng lắc đầu, "Mình một chút cũng không ổn, rất khó chịu, chóng mặt, nhưng đã lâu rồi không được gặp Miên Miên, hôm nay mình không muốn lãng phí cơ hội."Nàng cảm thấy trong lúc mình ngủ nhất định Lộc Miên sẽ rời đi, nên nàng cố gắng chống đỡ đến hiện tại, mắt cũng sắp không mở ra nổi, cố gắng cùng Lộc Miên nói thêm mấy câu.So với việc tìm cớ để nói chuyện giữ cô lại, dáng vẻ này của nàng càng làm người ta không nỡ buông tay.Lộc Miên cười cười, "Lâm Giản, cậu không cần khoa trương như vậy, đưa thuốc hạ sốt cho cậu không có nghĩa là chuyện đã xong, còn phải xem sau đó có thật sự hạ sốt không nữa, tôi đã lựa chọn làm người tốt, thì sẽ làm đến cùng."Lâm Giản lộ ra vẻ vui mừng."Nếu cậu không nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi sẽ cảm thấy mình đang lãng phí thời gian.""Không có... Mình nghe lời."Lâm Giản kéo chăn, nằm xuống giường, nghe lời Lộc Miên nói, nhắm mắt nghỉ ngơi.Chỉ là thỉnh thoảng sẽ lén mở mắt, vụng trộm kiểm tra xem Lộc Miên có thật sự còn ở đó không, ánh mắt lưu luyến si mê.Nàng không kiên trì bao lâu lập tức ngủ thiếp đi, nhưng khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, giống như là... Lộc Miên cho nàng chút đường, nàng đã có thể vui vẻ thật lâu.Từng cử chỉ, từng lời nói đều vô cùng cảm động, để người hiểu lầm.Thật là làm cho Lộc Miên không thể không suy nghĩ nhiều.Người bình thường sau 7 năm gặp lại bạn học cũ từng thân thiết, không phải phản ứng đều là lịch sự xa cách sao? Huống hồ cô cùng Lâm Giản còn có đoạn quá khứ như vậy, Lâm Giản hẳn là càng phải dè dặt và khách sáo một chút mới đúng chứ?Vì sao Lâm Giản lại như vậy? Hoặc nói, mục đích của nàng là gì?Có hai loại khả năng bày ra trước mặt Lộc Miên.Một, nàng phá sản thiếu nợ, hẳn là muốn bấu víu lấy quan hệ, từ đó lấy lòng bản thân, lợi dụng chính mình. Việc này vô cùng phổ biến ở bạn học cũ không gặp nhiều năm.Hai, chính là nàng không tỉnh táo, vì hai lần gặp gỡ không phải say rượu thì lại là phát sốt. Nhưng kết hợp với việc trước đó Lâm Giản hỏi cô có muốn bao nuôi nàng hay không, Lộc Miên vẫn cảm thấy khả năng thứ nhất cao hơn.Nhưng bất luận thế nào, có phải lúc này Lâm Giản vẫn cảm thấy, bản thân vẫn là Lộc Miên của 7 năm về trước?Lộc Miên không thích những người coi chuyện là đương nhiên.Cô dựa vào ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng đứng dậy kiểm tra nhiệt độ của Lâm Giản, đêm càng lúc càng tĩnh mịch...Một chút ký ức ùa về trong tâm trí cô.*Sau kì nghỉ hè năm lớp 10, khai giảng năm lớp 11 bắt đầu. Thời điểm đó cách giấc mơ về nụ hôn của Lộc Miên tầm khoảng một tháng, nghĩ đến từ ngày hôm đó trên vách đá, số lần "va chạm" với Lâm Giản cũng ngày càng ít, đối với Lâm Giản cũng không còn tò mò như trước.Cứ như vậy, không lâu sau Lộc Miên hẳn là sẽ quên đi chuyện đó, giữa các nàng vẫn sẽ không liên quan nhiều đến nhau. Nhưng giống như định mệnh sắp đặt, vào ngày đầu tiên đến trường sau kì nghỉ hè, tại sơ đồ chỗ ngồi trên bục giảng, tên của Lộc Miên cùng Lâm Giản được đặt cạnh nhau.【Lộc Miên Lâm Giản】Bốn chữ này đặt cùng một chỗ không hiểu sao lại hợp nhau đến kì lạ, Lộc cùng Lâm, nai (Lộc) con ngủ giữa khu rừng (Lâm).Lâm Giản đến sớm, đã ngồi vào chỗ của mình, Lộc Miên đến muộn một chút, tiết học buổi sáng đã bắt đầu.Cô gấp gáp đặt balo xuống, xếp chồng sách dày lên bàn, rồi vội vàng tìm sách. Thấy giáo viên Ngữ Văn cầm sách đi về phía mình, Lộc Miên đang định qua loa lật một trang, một bàn tay trắng trẻo bỗng đặt lên sách của cô, nhanh chóng dùng đầu ngón tay lật sách, ngay khoảnh khắc nàng thu tay lại, Lộc Miên nghe tiếng nàng khẽ nói: "Đoạn thứ ba."Lộc Miên nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nàng đã quay đi như không có chuyện gì, chăm chú đọc sách, nhưng Lộc Miên thì lại ngẩn ra, ký ức đêm hôm đó ùa về.Tiếp đó, cô bị giáo viên Ngữ Văn dùng sách gõ lên đầu.Phía bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ.Hai ngày sau đó, khi ở chỗ ngồi, Lộc Miên đều vô cùng thận trọng, vì sự thất thố đêm hôm ấy, cô không muốn để Lâm Giản nghĩ mình là loại người tùy tiện.Hai người cũng liền "tương kính như tân".Chỉ là có một hôm trong giờ học, giáo viên dạy Toán nói với cô, phải biết trân trọng tài nguyên bên cạnh mình. Ý chính là, phải thường xuyên trao đổi với bạn cùng bàn, nàng ấy là học sinh giỏi nhất khối, có cái gì không hiểu thì phải hỏi nàng ấy.Thành tích của Lộc Miên ở trong lớp xem như khá, thi cử bình thường không có vấn đề gì, nhưng theo lời giáo viên thì cô còn có thể học tốt hơn nữa.Chỉ là bản thân cô đối với việc học không có bao nhiêu nhiệt tình, cũng không muốn quá nỗ lực, đa phần thời gian đều tùy hứng lười biếng.Cô cúi đầu lật xem bức thư tình không biết ai nhét vào ngăn bàn, giáo viên đi tới nói bài tập làm sai rất nhiều, không hiểu thì nên hỏi bạn cùng bàn. Cô chỉ ngẩng mặt lên lạnh nhạt nhìn giáo viên một cái, bộ dạng thờ ơ kia đủ để giáo viên tức giận không ít.Có lẽ Lộc Miên thật sự hơi kiêu ngạo, ngoài nghe giảng, nàng xưa nay chưa từng hỏi người khác, tất nhiên cũng sẽ không đi hỏi Lâm Giản. Bởi vì nếu cô thật sự muốn hiểu rõ hơn, chỉ cần tìm tòi trên điện thoại, bỏ chút công sức tự mày mò cũng sẽ hiểu.Nhưng cô không ngờ, bạn cùng bàn mới lại nhiệt tình như vậy, chủ động lại gần, sát đến mức lời nói đều ở bên tai: "Cậu chắc chắn vẫn chưa nghe giảng, để mình chỉ cậu nhé."Giọng nàng nhẹ nhàng, lại lễ phép, giáo viên trên bục còn đang chú ý, Lộc Miên chỉ đành đem thư tình ném lại vào ngăn bàn, giả vờ nghe Lâm Giản giảng bài.Cô vốn cho rằng Lâm Giản làm vậy chỉ để ứng phó với giáo viên, giả vờ một chút mà thôi, không ngờ lại nghiêm túc như thế, giáo viên đã đi rồi, nàng giảng mỗi một đoạn đều hỏi mình có hiểu chưa.Lộc Miên qua loa lấy lệ ừ một tiếng, nàng còn dùng tư thái nghiêm khắc của giáo viên nói: "Vậy cậu lặp lại một lần nữa."Lộc Miên hơi cau mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, Lâm Giản lại đổi giọng: "Sao cậu lại không tập trung như vậy? Đang nghĩ gì thế?"Lâm Giản ghé sát cô, giọng mềm như nước: "Rất đơn giản thôi, bạn học Lộc thông minh như vậy, chỉ cần nghe nghiêm túc một chút là sẽ hiểu ngay."Lộc Miên không hiểu vì sao Lâm Giản lại cố chấp muốn dạy cô làm bài đến thế, nhưng cô vốn ăn mềm không ăn cứng, trước sự dịu dàng của Lâm Giản, nếp nhăn giữa lông mày cũng dần giãn ra.Nhìn dáng vẻ của cô, Lâm Giản biết cô đã mềm lòng, bèn dùng giọng nói dịu dàng, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.Giảng xong, nàng nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đã rơi vào trầm tư của Lộc Miên, ánh mắt cong cong, khẽ hỏi: "Hiểu chưa?"Lộc Miên trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại, hời hợt đáp một tiếng: "Ừ."Lâm Giản mỉm cười hài lòng, lấy lại giấy nháp: "Vậy cậu tự mình sửa lại, nhớ phải viết rõ ràng từng bước."Đợi Lộc Miên sửa xong thì vừa đúng lúc tan học, sau khi cô đi ra ngoài quay về chỗ ngồi, trên bàn đã nhiều thêm một viên kẹo dẻo vị kiwi.Lộc Miên vốn không thích ăn ngọt, nhưng lần này ôm tâm lý thử xem, bất ngờ phát hiện kẹo chua ngọt vừa miệng, không hề ngấy, cô không ghét, ngược lại còn thấy hợp khẩu vị.Những ngày sau đó, từ chỗ Lâm Giản, cô nhận được rất nhiều, rất nhiều phần thưởng như thế.*Lâm Giản tỉnh lại, là bị một tiếng sấm đánh thức.Mở mắt ra, chống thân thể yếu ớt ngồi dậy, đập vào mắt là sự trống rỗng khiến nàng nghẹt thở.Trái tim nàng chợt nặng trĩu, ánh mắt vốn mơ hồ dần trở nên tối sầm - Lộc Miên đã đi rồi sao?Không phải đã hứa với nàng là sẽ không đi sao?Trong đầu Lâm Giản thoáng hiện lên hình ảnh 7 năm trước lúc Lộc Miên rời đi, tim đau như bị xé, như có vô vàn con kiến từ gan bàn chân bò ngược lên, từng chút cắn xé đến tận tim gan nàng, nàng khó chịu nặng nề thở phì phò, đôi mắt vốn đỏ vì sốt nay lại càng đỏ hơn, nàng hất chăn, xỏ dép rồi lao ra cửa.Nàng biết, mình không thể ở lại căn phòng tĩnh mịch ấy một mình, nàng không thể nào chịu nổi.Băng qua hành lang âm u ẩm thấp, nàng vội vàng chạy xuống lầu, luồng khí lạnh quét thẳng lên người. Trước mắt tối đen mịt mù, chỉ có một cửa hàng tạp hóa bên cạnh còn sáng đèn, soi rõ những hạt mưa dày đặc rơi xuống.Đâu còn thấy bóng dáng Lộc Miên.Lâm Giản đứng bất động tại chỗ. Buồn bã? Thất vọng? Không cam lòng? Nàng cố gắng ép mình thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn, nhưng lại đau đớn đến mức không sao chịu nổi, cơn nghẹn chực trào ra.Bàn tay nàng siết càng chặt, gần như móng tay sắp đâm vào da thì đột nhiên, nơi góc đường phía trước xuất hiện một bóng người.Bóng người kia nhìn thấy nàng, rõ ràng bước nhanh hơn.Bàn tay Lâm Giản bỗng buông lỏng, giống như kẻ nghiện ngửi thấy mùi thuốc, cơ thể không kìm được muốn chạy lại gần cô.Nhưng nàng mới chỉ bước một bước, liền bị tiếng quát phía trước chặn lại.Nàng nghe lời đứng yên, chỉ đến khi Lộc Miên tiến lại gần, trong khoảnh khắc ấy, vẻ lo lắng cùng cố chấp trong mắt nàng bỗng hóa thành yếu đuối cùng nước mắt.Nàng giấu đi thật kỹ, không để cô phát hiện.