[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 47: Tổn thương
Tại sao nàng từ chối cô mà lại không cho phép cô đổi chỗ?---Cuối cùng cũng nói ra câu này, Lộc Miên cảm thấy nhẹ nhõm, rồi sau đó là sự căng thẳng chết người. Cô chăm chú nhìn Lâm Giản, không dám bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt nàng.Tim cô đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến cho Lâm Giản thấy cô đang căng thẳng và mong đợi đến mức nào.Chỉ thấy Lâm Giản hơi mở to mắt, cảm xúc trong mắt nàng Lộc Miên không thể hiểu được.Lâm Giản im lặng vài giây, mỗi giây trôi qua dài như cả năm."Bạn học Lộc Miên..." Vài giây sau, Lâm Giản khẽ gọi tên cô."Ừm..." Lộc Miên thấy cổ họng mình vô cùng khô khốc."Cậu thích mình ở điểm nào?" Lông mi dài của Lâm Giản khẽ rung, nàng hơi ngượng ngùng hỏi nhỏ.Thích Lâm Giản ở điểm nào ư? Thích Lâm Giản rất đẹp, thích tính cách của Lâm Giản, thích Lâm Giản rất dịu dàng, thích Lâm Giản đối xử rất tốt với cô?Bảo Lộc Miên nói, cô thực sự không thể nói hết ngay được. Cô thích Lâm Giản rất nhiều.Lộc Miên dịu dàng nói từ tận đáy lòng: "Rất nhiều điều ở cậu thu hút mình. Trong mắt mình, cậu rất hoàn hảo."Nói xong, Lâm Giản lại im lặng."Bạn học Lộc Miên muốn gì?" Giọng điệu Lâm Giản ngọt ngào run rẩy, khiến người ta lầm tưởng nàng sẽ cho cô bất cứ điều gì cô muốn."Mình..." Đã tỏ tình rồi, không cần phải che giấu gì nữa."Muốn yêu cậu." Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đích thân nói ra lời muốn yêu Lâm Giản, nội tâm cô vẫn bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm."Cậu đồng ý không?""Bạn học Lộc Miên..." Lâm Giản dừng lại một chút, rồi nắm lấy cổ tay cô. Cảm giác bàn tay Lâm Giản ấm áp và mềm mại khiến Lộc Miên run rẩy, ngơ ngác bị nàng kéo đến góc lớp học.Lâm Giản ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt nàng không biết từ lúc nào đã mờ hơi nước, khóe mắt hơi ửng đỏ, có một cảm giác mong manh không thể tả.Lộc Miên nhìn cảnh này, lòng mềm nhũn và xót xa, có chút hối hận vì mình đã quá vội vàng.Lâm Giản quá mong manh, dễ bị khóc vì quá căng thẳng.Đồng thời, trong lòng cô càng mong chờ câu trả lời của Lâm Giản. Lâm Giản đã nắm tay cô, chắc là...Ai ngờ, Lâm Giản khẽ nói: "Bạn học Lộc Miên, chúng ta còn..."Lộc Miên nín thở.Có lẽ là không nỡ làm cô tổn thương, Lâm Giản dừng lại rất lâu mới nói ra: "Không được..."Lộc Miên sững sờ, cảm thấy đầu óc quay cuồng, máu dồn lên đầu. Một lúc lâu sau, cô khó khăn mở lời: "Cậu không thích mình sao?"Lâm Giản siết chặt cổ tay cô hơn, cắn môi im lặng, mặt lộ vẻ do dự."Lâm Giản, cậu—"Đột nhiên, Lâm Giản nhón chân, ôm chầm lấy cô.Lưng Lộc Miên cứng đờ, cô quay đầu sang một bên, vén mái tóc dài rủ xuống ra sau tai, thở ra một hơi thật mạnh, thực sự không biết phải hít thở thế nào nữa.Mỗi hơi thở đều là mùi hương thoang thoảng trên người Lâm Giản.Lâm Giản vùi mặt vào hõm cổ cô, khẽ dỗ dành: "Lộc Miên, cậu đừng buồn, được không?"Làm hành động gợi cảm nhất, nói những lời dịu dàng nhưng giấu dao trong đó.Từ chối cô, rồi lại bảo cô đừng buồn, còn ôm cô an ủi cô. Nàng nói họ không được, có lẽ, Lâm Giản thực sự chỉ coi cô là bạn tốt thôi sao?Lộc Miên cười khổ trong lòng.Lâm Giản buông cô ra, liền thấy vẻ mặt thất vọng của cô.Ánh mắt Lâm Giản đầy vẻ xót xa, bàn tay nàng đi xuống, xoa xoa lòng bàn tay cô.Một hành động thân mật đến thế, không biết người ta còn tưởng Lâm Giản đã đồng ý lời đề nghị yêu đương của cô rồi.Lộc Miên im lặng không nói, không khí giữa hai người ngượng nghịu hơn bao giờ hết. Lâm Giản dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng. Một lúc lâu sau, Lâm Giản buông tay cô ra: "Mình về nhà trước đây."Lộc Miên không biết phải nói gì, nội tâm bị cảm giác thất vọng nhấn xuống đáy: "...Ừm."Nhìn Lâm Giản vội vàng dọn đồ bỏ đi, Lộc Miên thở ra một hơi thật mạnh. Cảm giác vô lực khiến cô khó khăn ngay cả việc cử động. Cô đứng một mình ở góc lớp rất lâu mới dọn đồ đi.Quá vội vàng, Lộc Miên hối hận sâu sắc. Về đến nhà, tắm xong vẫn không thể bình tĩnh lại được. Cả đêm trong đầu cô lặp đi lặp lại cảnh tỏ tình với Lâm Giản, những lời Lâm Giản nói, mọi hành động của Lâm Giản.Lâm Giản đã từ chối cô.Lâm Giản không thích cô.Không thích cô, tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Không thích cô, tại sao lại đặc biệt với cô như thế?Không thích cô, tại sao lại dịu dàng như vậy khi từ chối. Cũng đúng, Lâm Giản vốn dĩ đã dịu dàng rồi.Lộc Miên lần đầu tiên trải qua cảm giác khó chịu đến thế. Lòng cô trống rỗng, dũng khí đã tích góp tan thành tro bụi.Lộc Miên thức trắng cả đêm. Sáng hôm sau, cô chỉ cảm thấy mắt rất mệt, cơ thể rất uể oải, nhưng não vẫn hưng phấn, không hề có chút buồn ngủ nào.Hôm nay vẫn phải đi học. Cô tự pha cho mình một ly cà phê. Mẹ cô thấy vẻ mặt mệt mỏi này của cô còn giật mình, hỏi cô bị sao, có phải bị ốm không, có cần xin phép nghỉ học không.Thực ra Lộc Miên cũng muốn xin nghỉ, nhưng kỳ thi cuối kỳ đã cận kề, những gì giáo viên giảng trên lớp đều là trọng tâm. Hơn nữa, vì bị từ chối tỏ tình mà xin nghỉ học, thì có vẻ làm quá rồi.Lộc Miên vừa kịp giờ đến lớp. Bước vào cửa, cô ngước nhìn chỗ ngồi, Lâm Giản không có ở đó.Cô thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào, đặt cặp sách xuống, vùi đầu vào việc riêng. Dáng vẻ bề ngoài không khác gì ngày thường, nhưng nhịp tim không ngừng bồn chồn của cô thì không thể lừa dối cô được.Cả người cô mất hồn, ngay cả tổ trưởng gọi cô nộp bài tập cô cũng không để ý."Ài, thôi bỏ đi. A Miên hôm nay có lẽ tâm trạng không tốt. Bài tập của cậu ấy có lẽ ở chỗ Lâm Giản. Cậu lát nữa hỏi Lâm Giản đi.""Cũng đúng."Bài tập có thể ở chỗ Lâm Giản, quả thật là như vậy. Đôi khi cô viết bài tập nhanh, Lâm Giản sẽ thu lại để kiểm tra. Không chỉ cô thấy bình thường, mà cả lớp cũng thấy bình thường và vô thức quen thuộc với điều đó.Nếu chỉ là bạn học bình thường, ai lại vô cớ làm đến mức này chứ?Cũng chính những hành động này đã cho Lộc Miên dũng khí rằng mình là người đặc biệt.Lộc Miên cảm thấy một cơn khó chịu tràn qua, bất cẩn hỏi nam sinh bàn sau: "Lâm Giản đâu?""Bị giáo viên gọi đi rồi, chắc lát nữa về.""Ồ."Lát nữa sẽ về sao? Lộc Miên hơi không muốn đối mặt với Lâm Giản. Có chuyện gì khủng khiếp hơn việc bị từ chối tỏ tình mà vẫn phải ngồi cùng bàn với người đó không?Cô quen với y tá trường. Cô đứng dậy đi đến phòng y tế, tìm một chiếc ghế nằm xuống. Trong lúc đầu óc mụ mị nửa tỉnh nửa mê, cô bị một tiếng loa phát thanh làm tỉnh giấc.Yêu cầu học sinh toàn khối 11 đến phòng thu nghe buổi nói chuyện. Lộc Miên vốn không muốn đi, nhưng y tá trường cho rằng điều đó rất quan trọng nên không giữ cô lại. Cô đành phải đi ra ngoài.Phòng y tế cách phòng thu hơi xa. Lộc Miên là người đến cuối cùng. Trong phòng thu hơi ồn ào. Cô lướt mắt qua, xác định vị trí lớp mình. Vừa định bước tới, cô lại thấy khu vực lớp mình đã ngồi đầy, chỉ còn... một chỗ trống bên cạnh Lâm Giản.Lộc Miên dừng lại một chút, nhìn sang các lớp khác, thấy lớp bên cạnh có chỗ ngồi, liền lập tức đổi hướng, đi về phía lớp bên cạnh.Bên cạnh chỗ trống ở lớp bên cạnh là một nữ sinh. Thấy Lộc Miên đi về phía cô ấy, cô ấy gần như ngập tràn sự bất ngờ và mong đợi, thậm chí căng thẳng nắm chặt tay người bên cạnh."Lộc, Lộc Miên, cậu có việc gì sao?""Làm phiền một chút, chỗ bên cạnh cậu có ai ngồi không?""Không có, lớp mình vừa thiếu một người." Cô ấy vội vàng nói: "Cậu muốn ngồi không?""Có được không?""Đương nhiên là được!" Nữ sinh chủ động giúp Lộc Miên gập tay vịn ghế xuống.Lộc Miên vừa ngồi xuống, bạn học cùng lớp cô ở gần đó đã bắt đầu lẩm bẩm: "Lộc Miên cậu phản bội à. Lớp mình đâu phải không có chỗ ngồi, cậu đi sang lớp Bốn làm gì? Chỗ bên cạnh Lâm Giản để dành cho cậu đấy!"Lâm Giản để dành cho cô sao? Cô cũng thấy rồi, nhưng..."Tôi chỉ muốn ngồi đây thôi.""Ê! Cậu bị làm sao thế?"Buổi nói chuyện bắt đầu. Người lên sân khấu là một ông lão hói đầu khoảng 60 tuổi. Tốc độ nói của ông rất chậm, lại còn có chút giọng địa phương, đặc biệt dễ gây buồn ngủ. Lộc Miên thả lỏng tâm trí. Cô gái bên cạnh đưa cho cô một viên kẹo, nói là kẹo bạc hà, rất tỉnh táo.Lộc Miên nói cảm ơn, nhận lấy bỏ vào miệng, tiếp tục thả lỏng.Trong lòng nghĩ về Lâm Giản, nhưng không biết rằng ánh mắt Lâm Giản vẫn luôn dán chặt vào cô.Buổi nói chuyện 40 phút cuối cùng cũng kết thúc. Từ Lộ Lộ là người đầu tiên tìm thấy cô, kéo cô lên sân thượng nói chuyện."Chuyện gì thế? Cậu lại không ngồi cạnh Lâm Giản mà chạy đi ngồi với người lớp khác, bị sao thế? Cãi nhau rồi à?" Lộc Miên cũng không thích che giấu, khẽ nói: "Tôi tỏ tình với cậu ấy rồi.""Trời ơi!!?" Từ Lộ Lộ kinh ngạc, mở to mắt hỏi cô kết quả thế nào.Mặc dù kết quả dường như đã rất rõ ràng. Với vẻ chiến tranh lạnh này, phần lớn là bị từ chối rồi.Thật khó tin, Lâm Giản lại từ chối Lộc Miên.Lộc Miên hít một hơi: "Cậu ấy từ chối tôi rồi."Trong dự đoán, nhưng cũng ngoài dự đoán."Cậu ấy nói gì?"Lộc Miên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, ánh mắt buồn bã, vô lực nói: "Cậu ấy nói chúng tôi không được.""Trời ơi, không thể nào..."Từ Lộ Lộ tiêu hóa một lúc lâu, mới đưa tay vỗ vai cô, an ủi một cách ung dung: "Không sao không sao, Lâm Giản từ chối cậu là cậu ấy có mắt như mù thôi. Không cần phải buồn vì cậu ấy quá lâu đâu. Trên đời này đâu phải không có người xinh đẹp hơn Lâm Giản, dịu dàng hơn Lâm Giản."Lộc Miên nhìn cô ấy một cái, im lặng không nói.Từ Lộ Lộ quen thói ung dung rồi, có lẽ không thể hiểu được tâm trạng của người đã thầm yêu lâu như vậy, mà ảo mộng bị tan vỡ.Mọi mong đợi đều tan biến.Từ Lộ Lộ lần đầu tiên thấy ánh mắt buồn bã như vậy của Lộc Miên, tim cô ấy đập thót một cái, lắp bắp mãi mới nói được câu an ủi thứ hai: "Đây là thử thách. Cậu từ chối người khác quá nhiều rồi, ông trời cũng muốn cậu trải nghiệm cảm giác bị từ chối."Có cách nói này sao? Đây chẳng lẽ là quả báo trong truyền thuyết? Vậy thì, việc cô từ chối người mình không thích trước đây cũng là lỗi của cô sao?Ồ, không phải. Vậy thì việc Lâm Giản từ chối cô bây giờ cũng không sai."Cầu mà không được là chuyện thường tình. Có những chuyện rất kỳ diệu, không thể cưỡng cầu. Buồn một thời gian ngắn là được rồi. Nếu không, những người bị cậu từ chối làm sao sống nổi? Có thấy được an ủi không? A Miên, chúng ta phải nhìn về phía trước!"Gió trên sân thượng hơi lạnh, thổi tung mái tóc trên trán Lộc Miên. Cô cúi mắt im lặng, vẻ mặt vốn đã chán đời lại càng thêm u sầu, toát ra sự buồn bã mong manh hiếm thấy, nhìn thấy khiến người ta muốn bất chấp an ủi. Ví dụ như Tô Uẩn. Cô ấy đã theo cô đến đây từ sau khi buổi nói chuyện kết thúc, nội tâm rục rịch.Từ Lộ Lộ biết Lộc Miên cần một mình yên tĩnh một lát, không quấy rầy cô quá nhiều, rất nhanh đã tự rời đi. Chuông vào học vang lên, Lộc Miên vẫn chống vào lan can không muốn cử động. Cô không biết phải đối mặt với Lâm Giản như thế nào.Làm sao cô có thể bình thường tiếp tục ngồi cùng bàn với Lâm Giản được.Đứng trước mặt Lâm Giản thôi cũng sẽ thấy ngượng rồi phải không?Không biết bao lâu, Tô Uẩn đang đứng bên cạnh cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước đến."Lộc Miên."Giọng Tô Uẩn hơi giống Lâm Giản. Khi bị gọi, tim Lộc Miên như bị điện giật, lan khắp cơ thể. Cô cứng đờ quay đầu lại, thấy là cô gái vừa nãy ngồi cạnh mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng."Bạn học Lộc, cậu có chuyện buồn phiền sao? Sao không vào học?" Tô Uẩn bước đến bên cạnh cô, cười hỏi."Ừm, một chút." Lộc Miên bây giờ không muốn trò chuyện, ý tứ muốn cô ấy rời đi trước: "Vào học rồi, cậu mau đi đi."Tô Uẩn lắc đầu: "Lát nữa là tiết Ngữ Văn. Không biết cậu có quen Phong lão sư không, ông ấy giảng bài nhàm chán lắm, mình không thích nghe.""Cậu bạo dạn thật đấy." Trông như một cô gái ngoan ngoãn, nhưng lại nói chuyện trốn học dễ dàng như vậy, thật sự rất khác biệt."Bạn học Lộc cũng vậy mà?" Tô Uẩn hỏi ngược lại. Lộc Miên không nói gì. Tô Uẩn nói ở sân thượng rất có thể bị giáo viên đi tuần bắt gặp và bị trừ điểm, đề nghị có một chỗ có thể trốn mà không bị giáo viên đi tuần phát hiện, hỏi cô có muốn đến đó nghỉ ngơi không.Lộc Miên đồng ý, nhưng nhìn bóng lưng Tô Uẩn dẫn cô đi, cô vô cớ nhớ đến cảnh Lâm Giản dẫn cô đến "căn cứ bí mật" của họ vào mùa đông năm ngoái, trong lòng lại khó chịu và buồn bã, lập tức muốn quay về. Nhưng nghĩ đến bây giờ trong lớp đang học, Lâm Giản chắc chắn đang ở chỗ ngồi, cô đành cắn răng đi theo Tô Uẩn đến nơi cô ấy nói có thể nghỉ ngơi.Hóa ra là phòng làm việc của hội học sinh. Lộc Miên không quan tâm đến hội học sinh, không biết Tô Uẩn là người của hội học sinh.Thậm chí bây giờ cô còn không biết tên Tô Uẩn, chỉ cảm thấy, họ hẳn là đã từng giao thiệp với nhau.Hơn 30 phút, Tô Uẩn rất tâm lý không quấy rầy cô. Lộc Miên suy nghĩ rất nhiều, nghĩ Từ Lộ Lộ nói đúng, cầu mà không được mới là chuyện thường tình. Cô muốn quyết tâm không thích nàng nữa, nhưng luôn dao động. Giá như Lâm Giản không đặc biệt với cô đến thế, không tốt với cô đến thế thì tốt biết mấy. Giá như Lâm Giản từ chối cô mà không nắm tay cô, không ôm cô thì tốt biết mấy.Chính vì những điều này, Lộc Miên thực ra trong lòng vẫn còn giữ một chút mong đợi: Liệu Lâm Giản có thực sự thích cô không?Nếu không, tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Nhưng cũng có thể Lâm Giản vốn dĩ đã là người như thế, đổi sang người khác nàng cũng sẽ đối xử như vậy.Là cô đa tình rồi.Sau khi chuông tan học vang lên, Lộc Miên chào Tô Uẩn rồi trở về lớp. Trên đường đi cô rất căng thẳng. Về đến lớp thấy Lâm Giản không có ở đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.Chỗ ngồi của họ vẫn như cũ, sách vở trên bàn thậm chí còn gọn gàng hơn cả lúc sáng cô mới đến."Ê? A Miên, sao cậu lại về rồi? Vừa tan học Lâm Giản đã ra ngoài tìm cậu rồi."Lâm Giản đi tìm cô sao? Tìm cô làm gì? Lộc Miên bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cảm giác này làm cô muốn phát điên. Cô đảo mắt nhìn quanh lớp, đi đến trước mặt một nữ sinh, hỏi cô ấy: "Tôi đổi chỗ với cậu, được không?"Nữ sinh sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Cậu nói thật sao?""Thật."Mặc dù thấy rất kỳ lạ, nhưng ngồi cùng bàn với Lâm Giản chẳng khác nào có một gia sư riêng miễn phí sao? Nữ sinh gật đầu, đồng ý đổi chỗ."Lát nữa giáo viên hỏi thì làm sao?""Tôi sẽ đi nói với giáo viên.""Được rồi."Lộc Miên quay về chỗ mình dọn đồ. Ngồi cùng Lâm Giản lâu, đồ đạc của họ hơi lẫn lộn. Lộc Miên phát hiện trên bàn mình có rất nhiều đồ của Lâm Giản: Bút của Lâm Giản, gối nhỏ của Lâm Giản, bài kiểm tra của Lâm Giản, cốc nước của Lâm Giản...Gợi lại rất nhiều kỷ niệm. Lòng Lộc Miên khó chịu và luyến tiếc, nhưng không còn cách nào khác. Vì cửa sổ giấy đã bị chọc thủng, mối quan hệ của họ không thể quay lại như xưa, nên không thể ngồi cùng nhau nữa, sẽ ảnh hưởng đến cả hai.Cô đưa từng món đồ thuộc về Lâm Giản trả lại chỗ cũ, sau đó nhấc cả cái bàn lên, bước về phía chỗ mới.Cả lớp ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, như thể chứng kiến một sự kiện kỳ lạ, bàn tán xôn xao.Lúc này, Lâm Giản vừa vặn trở về, đứng ở cửa lớp. Có người hỏi nàng và Lộc Miên có chuyện gì. Lộc Miên nghe thấy tên mình liền vô thức quay đầu lại, nhìn thấy nàng. Chưa kịp phân biệt biểu cảm của nàng, cô vội vàng quay đầu lại, tiếp tục bê ghế.Ai ngờ, Lâm Giản chạy nhanh tới, hai tay ấn lên bàn học của cô, dùng cơ thể chắn đường cô đi.Đôi mắt hơi ửng đỏ toát lên sự cứng đầu không cho phép cô dời đi.