[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 46: Tỏ tình



Hóa ra ngay từ đầu là sự sắp đặt của Lâm Giản.

---

Lâm Giản nói không sai. Lâm Giản 18 tuổi đối với Lộc Miên 17 tuổi là một người hoàn hảo không tì vết.

Lộc Miên không thấy nàng có bất kỳ khuyết điểm nào. Mặc dù thỉnh thoảng cô vô tình nghe thấy người ta bàn tán về Lâm Giản. Họ nói Lâm Giản rất giả tạo, nói Lâm Giản làm quá, nói Lâm Giản giả dối, nói Lâm Giản thực ra chỉ muốn bám víu vào người giàu, ra sức lấy lòng Lộc Miên.

Nghe nhiều như vậy, Lộc Miên chỉ nghe lọt tai câu cuối cùng.

Lâm Giản có đang lấy lòng cô không?

Mang theo câu hỏi này, Lộc Miên không giữ thể diện mà mắng những người đó một trận. Nhìn họ mặt mày khó coi xin lỗi rồi rời đi, sau đó cô tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này.

Lâm Giản có đang lấy lòng cô không?

Lâm Giản rốt cuộc có thích cô không?

17 tuổi là tuổi thanh xuân tươi đẹp, đối diện với người mình thích, Lộc Miên thực ra đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh hôn nàng hay thậm chí là quấn quýt.

Nhưng 17 tuổi vẫn còn quá non nớt. Mỗi lần cô đều bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, có một cảm giác tội lỗi khủng khiếp, tự thấy mình thật dơ bẩn.

Lâm Giản trong sạch tinh khôi đến thế.

*

Mặc đồ đông rồi lại cởi đồ đông. Thời tiết tháng 5 rất dễ chịu, gió nhẹ hiu hiu, tinh thần sảng khoái.

Khi nghe người trong lớp bàn tán về việc chia lớp, Lộc Miên chợt nhận ra thời gian trôi thật nhanh. Hình như mới đó thôi, mà họ đã sắp lên lớp 12 rồi.

Cô và Lâm Giản đã ngồi cùng bàn gần một năm rồi.

Giang Thành Nhất Trung không cần chia lớp khi nhập học, đều phân chia ngẫu nhiên. Thành tích trong một lớp không đồng đều, có người đứng trong top 10 toàn khối, cũng có người đứng cuối khối.

Nhưng theo thông lệ, khi đến học kỳ hai lớp 11 sẽ có một đợt chia lớp quy mô lớn.

Điều đó cũng có nghĩa là, hiện trạng mà Lộc Miên yêu thích sẽ sớm bị phá vỡ.

Giang Thành Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất toàn Giang Thành, cũng có danh tiếng trên toàn quốc. Những người vào được lớp Một ở đây về cơ bản đều là người có thiên phú đặc biệt.

Tổng điểm luôn đứng đầu khối, hoặc là vận động viên thi đấu. Với thành tích của Lâm Giản, nàng vào lớp Một là chuyện chắc chắn. Nhưng Lộc Miên thì khá mơ hồ.

Thành tích của cô trong lớp hiện tại là rất tốt, nhưng so với toàn khối thì không quá nổi bật. Lộc Miên tự biết rõ, vào lớp Một đối với cô hiện tại vẫn là điều không mấy khả thi.

Thực ra ngay từ đầu cô đã không nghĩ đến việc vào lớp Một. Cô không thích môi trường quá căng thẳng như vậy. Bây giờ cô thấy phiền muộn, chỉ vì sắp phải chia xa Lâm Giản.

Cô không nỡ chia xa Lâm Giản, thường xuyên tưởng tượng, nếu không phải chia lớp thì tốt biết mấy.

Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Điều cô có thể làm bây giờ là trân trọng thời gian, nỗ lực nâng cao thành tích. Lâm Giản luôn ở bên cạnh, ngày tháng cứ thế trôi qua. Một hôm, Từ Lộ Lộ đến nhà cô chơi, vô tình thấy lịch sử tìm kiếm trên máy tính của cô, mới vạch trần cái bí mật đã nửa công khai này.

Cái gọi là nửa công khai, là người nào hơi hiểu cô một chút đều có thể nhận ra.

Trước mắt Từ Lộ Lộ, lịch sử tìm kiếm của cô là:

【Làm sao để xác nhận một người có thích mình không?】

【Làm sao biết cô ấy có thầm mến mình không?】

【Tỏ tình thất bại rồi có thể làm bạn không?】

【Cách tỏ tình ý nhị】

Và nhiều câu hỏi khác...

"A Miên, cậu tìm mấy cái này làm gì?" Từ Lộ Lộ kinh ngạc hỏi Lộc Miên.

Lộc Miên thấy vậy vội vàng rút dây nguồn: "Từ Lộ Lộ cậu lén xem máy tính của tôi!"

Nhìn cô, Lộc Miên đã đỏ bừng mặt, giống như một con sư tử xù lông.

Từ Lộ Lộ lần đầu thấy Lộc Miên như vậy, chế giễu: "Tôi nào có lén xem, tôi đang tìm tài liệu mà? Hơn nữa căn bản không cần hỏi cậu đâu, người sáng mắt đều nhìn ra cậu thích Lâm Giản!!"

Lộc Miên sững sờ, môi mấp máy mãi không nói được một lời nào.

"Rất, rất rõ ràng sao?" Cô lại nói lắp.

"Rất rõ ràng, quá rõ ràng ấy chứ. Chưa nói đến gần đây, học kỳ trước tôi đã thấy không đúng rồi. Ban đầu tôi định giúp cậu một tay, nhưng thấy cậu còn chưa nhận ra nội tâm mình, thôi thì cứ để hai người tự phát triển đi. Ài, tôi còn tưởng lần giả làm cặp đôi kia hai người sẽ giả vờ thành thật luôn chứ, không ngờ đến giờ vẫn chưa yêu nhau."

Lộc Miên rất lâu sau mới nói được một câu.

Cô đang nghĩ, nếu ngay cả Từ Lộ Lộ cũng nhìn ra cô thích Lâm Giản, vậy Lâm Giản có lẽ cũng đã nhìn ra rồi sao?

Nghĩ đến khả năng này, Lộc Miên chợt thấy lúng túng.

"Thích một người thì có gì mà ngại ngùng không dám thừa nhận?" Từ Lộ Lộ nhướng mày với cô: "Cậu là Lộc Miên mà! Được nhiều người thích như vậy, cậu cứ tỏ tình là sẽ có ngay một cuộc tình ngọt ngào thôi, tin tôi đi!"

Lộc Miên không chắc chắn hỏi: "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"

Thấy cô vẫn còn chưa tự tin, Từ Lộ Lộ vỗ vai cô với vẻ "thất vọng": "Cậu không nhìn lại cái mặt cậu xem, bao nhiêu người theo đuổi cậu."

"Còn tôi nữa, trước đây không phải tôi nói với cậu là tôi có ý với Trần Hạo sao? Tôi cũng thấy cậu ta có ý với tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt khác, tôi lập tức đi tỏ tình, thế là yêu nhau rồi còn gì?"

"Cậu nghĩ tôi tỏ tình là mù quáng xông lên à? Trực giác của chị cưng rất chuẩn đấy nha?"

"Cậu là Lộc Miên mà, tôi thừa nhận cậu đẹp hơn tôi, còn ai mà không thích cậu chứ?"

Quả thật, trước đây Lộc Miên rất tự tin. Dù sao từ nhỏ đã theo cha mẹ gặp gỡ nhiều người và đi nhiều nơi, từ nhỏ đã được tỏ tình rất nhiều. Cô luôn biết mình rất đẹp và được nhiều người yêu thích.

Nhưng đối mặt với Lâm Giản thì lại rất căng thẳng.

Từ Lộ Lộ chợt buồn bã nói: "Lâm Giản cậu ấy có gì tốt chứ?"

Lộc Miên vẫn im lặng bỗng lập tức lên tiếng: "Lâm Giản có gì không tốt?"

Vẻ mặt Lộc Miên trở nên nghiêm túc, như thể Từ Lộ Lộ mà dám nói xấu nàng một câu là cô sẽ tranh luận với cô ấy một trận vậy.

Từ Lộ Lộ thở dài, vẻ mặt "Cô bé, cậu đã rơi vào lưới tình rồi": "Xem ra cậu thực sự thích cậu ấy rồi."

"Nắm bắt cơ hội đi nha. Sắp chia lớp rồi, không tỏ tình sớm, cậu ấy đi với người khác lúc nào thì cậu sẽ buồn bã đau khổ đấy."

"Mặc dù lớp Một chắc chắn không có ai hơn cậu đâu."

Một hồi khuyên giải tốt bụng, không biết Lộc Miên có nghe lọt tai không. Từ Lộ Lộ vẫn lén lút quan sát hai người, cảm thấy hai người vẫn giữ cách thức ở bên nhau như trước.

Tần suất Lộc Miên đỏ tai ngày càng cao. Lâm Giản giống như một con thỏ nhỏ, cười với Lộc Miên, khi giận thì nhẹ nhàng véo tay Lộc Miên, có chút kiêu căng, nhưng không quá đáng. Thỉnh thoảng làm nũng một chút, là kiểu làm nũng rất đáng yêu, căn bản không bao giờ thực sự giận Lộc Miên, rất chiều chuộng và yêu thương cô.

Từ Lộ Lộ còn nhớ, mùa hè năm ngoái, gần như tất cả gió từ quạt nhỏ của Lâm Giản đều thổi về phía Lộc Miên.

Từ Lộ Lộ cảm thấy Lộc Miên thật sống trong phúc mà không biết hưởng phúc. Nếu cô đưa ra bất kỳ yêu cầu khó khăn nào, Lâm Giản gần như không thể từ chối cô, huống chi là chuyện yêu đương.

Lâm Giản e là còn mong muốn điều đó nữa chứ?

*

Gần đến kỳ chia lớp, Lâm Giản ngày càng "nghiêm khắc" hơn với Lộc Miên. Nàng kiểm soát hành động của Lộc Miên một cách rất dịu dàng, hễ tan học là giảng bài sai cho cô, có người tìm thì dỗ cô không được đi, bất kể là ai.

Lộc Miên thích nàng, đương nhiên không có lý do gì để từ chối nàng, thậm chí còn tận hưởng cảm giác này.

Nhưng càng tốt đẹp, lại càng sợ bị phá vỡ.

Cô lo lắng không biết Lâm Giản có thích cô không, có nên nói ra lòng mình với Lâm Giản không.

Cô sợ nếu Lâm Giản không thích cô, thì ngay cả mối quan hệ hiện tại của họ cũng không thể duy trì được.

Nhưng, lại có quá nhiều bằng chứng cho thấy Lâm Giản cũng thích cô bày ra trước mắt.

Lộc Miên cần thêm một chút dũng khí.

Dũng khí này nhanh chóng đến.

Trước khi chia lớp, lớp họ tổ chức một buổi tiệc chia tay. Lộc Miên có việc bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng. Trước khi đi, giáo viên chủ nhiệm nhờ cô tiện thể mang một bảng phân chia chỗ ngồi cho Lâm Giản.

"Cái này không phải bí thư đoàn làm sao? Thầy đưa cho Lâm Giản làm gì?" Lộc Miên ban đầu chỉ hỏi bất cẩn.

"Bảng chỗ ngồi vẫn luôn là Lâm Giản làm. Em ấy tự nguyện xin làm, mà cũng phân chia rất tốt."

"Đều là Lâm Giản làm...?" Lộc Miên sững người một chút, vội vàng hỏi: "Bảng chỗ ngồi đầu học kỳ trước cũng là cậu ấy làm sao?"

"Đúng vậy." Giáo viên chủ nhiệm còn thấy hơi lạ khi Lộc Miên là bạn cùng bàn của Lâm Giản mà lại không biết chuyện này.

Đúng vậy.

Những gì giáo viên chủ nhiệm nói sau đó, Lộc Miên căn bản không nghe lọt tai, ngơ ngác bước ra khỏi văn phòng.

Bảng chỗ ngồi đều là Lâm Giản làm. Điều này cũng có nghĩa là, cô và Lâm Giản ngồi cùng bàn, ngay từ đầu là do Lâm Giản sắp đặt?

Lâm Giản nàng... nàng làm thế để làm gì?

Trước khi ngồi cùng bàn, rõ ràng cô và Lâm Giản không hề có giao thiệp gì. Lâm Giản còn chưa nói chuyện với cô được mấy lần, ngoại trừ lần đó vì sinh nhật bạn học cùng đi khu nghỉ dưỡng nông thôn, ở riêng một mình trên vách đá...

Lộc Miên vẫn nhớ cảnh tượng lúc đó... Rõ ràng là cô đã xúc phạm Lâm Giản, tại sao Lâm Giản lại chủ động ngồi cùng bàn với cô?

Biết được tin này, Lộc Miên cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Cảm giác tội lỗi vì đã mộng xuân về Lâm Giản rất lâu sau đêm đó ngay lập tức giảm đi rất nhiều.

Vậy thì, Lâm Giản nàng...

Lộc Miên không thể tránh khỏi sự hưng phấn, vui sướng, suy nghĩ lung tung.

Trở lại lớp học, Lâm Giản không có ở đó. Cả người cô mất hồn, tâm trí bay theo Lâm Giản.

Khó khăn lắm mới đến buổi chiều tan học, cô đứng ở hành lang cửa sau lớp chờ người. Nhìn từ xa thấy Lâm Giản đi tới.

Đã tan học khá lâu rồi, trời tối dần. Xung quanh chỉ có hai người họ. Nàng mặc chiếc áo sơ mi đồng phục trắng sạch sẽ, tay ôm tài liệu.

Gió nhẹ thổi qua, làm tóc rối bù. Nàng đưa tay vuốt tóc, cười với Lộc Miên. Ánh đèn trắng chiếu vào nàng, trong trẻo như ánh trăng.

Lộc Miên nhìn đến mất hồn, cảm thấy mọi thứ trên đời đều là vật tô điểm cho Lâm Giản.

"Nhìn gì thế? Mình đã nói là sẽ rất muộn, không phải đã bảo cậu về trước sao?" Lâm Giản có chút xót Lộc Miên: "Cậu đứng đợi lâu lắm rồi đúng không? Lẽ ra mình nên nhanh hơn một chút."

"Mình cũng có chút việc phải nán lại."

"Ồ, ra là vậy~"

Lâm Giản lắc lắc mấy tập tài liệu giảng dạy trong tay: "Bạn học Lộc Miên về nhà cũng không được lười biếng, phải mang về xem đó. Mình lấy được từ chỗ Quý lão sư đấy."

Lộc Miên nhận lấy: "Còn chưa thi đại học mà, bạn học Lâm Giản sao lại căng thẳng thế?"

"Chưa thi đại học, nhưng sắp chia lớp rồi." Lâm Giản kéo cô đi vào lớp, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng và luyến tiếc mơ hồ: "Muốn bạn học Lộc Miên cố gắng hơn nữa, cùng mình vào lớp Một."

Lộc Miên im lặng, tay cô buông thõng bên chân khẽ nắm chặt.

Hóa ra Lâm Giản cũng rất muốn cùng lớp với cô sao?

Lộc Miên vô cùng hối hận, tại sao mình lại không nỗ lực hơn một chút chứ?

"Lâm Giản, mình có lẽ... không vào được lớp Một."

Thấy Lộc Miên tự trách, Lâm Giản mỉm cười, xoa xoa tay cô: "Ừm, không vào được cũng không sao đâu."

"Không vào được lớp Một là chuyện bình thường. Thành tích của bạn học Lộc Miên đã rất tốt rồi. Thế giới của cậu rất tuyệt vời, cậu có rất nhiều sở thích, không chỉ có học tập thôi đâu. Vào lớp một cậu cũng có thể không thích không khí ở đó."

Nhưng Lộc Miên cảm thấy những điều nàng nói đều không quan trọng. Điều quan trọng là có thể ở bên Lâm Giản.

"Lâm Giản..."

"Chúng ta cứ ôn tập tốt đã. Nếu bạn học Lộc Miên thật sự muốn vào, vẫn còn cơ hội mà. Thành tích tốt học kỳ hai lớp 12 có thể xin giáo viên."

Lộc Miên khẽ "Ừm" một tiếng.

"Lâm Giản..."

"Ừm?"

"Không có gì. Chỉ là mình hơi quyến luyến cậu." Lần này, Lộc Miên không còn giả vờ ung dung nữa.

Lâm Giản nhìn cô, khẽ nói: "Mình cũng quyến luyến cậu."

"Mình muốn nói với cậu một chuyện."

"Cậu nói đi."

"Mình muốn thi vào Đại học Kinh Đô."

"Hả?" Lâm Giản có chút khó hiểu, nhưng vẻ mặt rõ ràng vui hơn vài phần.

"Mục tiêu của bạn học Lộc Miên không phải luôn là Đại học Giang Thành sao? Sao đột nhiên lại muốn đi Kinh Đô?"

Lâm Giản quả nhiên hỏi.

Lộc Miên đã ngầm nghĩ trong lòng, nếu Lâm Giản hỏi cô tại sao, cô sẽ nói.

Thịch, thịch, thịch...

Tiếng tim đập vang dội. Lâm Giản khẽ véo ngón tay trắng nõn sạch sẽ của cô. Đây là thói quen nhỏ mà Lâm Giản hay làm khi chờ đợi câu trả lời.

Lộc Miên bị Lâm Giản dường như cũng đang mong đợi trước mắt làm cho mất bình tĩnh.

"Bởi vì... mình thích cậu."

Chương trước Chương tiếp
Loading...