[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 45: Giả vờ ngây thơ



Bị Lộc Miên cưỡng ép yêu thương, thì đã sao?

---

"Ô... Miên Miên~" Âm cuối của Lâm Giản run rẩy, như thể người khác đang làm gì đó với nàng, và nàng bất lực không thể chống cự.

Lộc Miên ôm nàng hoàn toàn, không muốn thừa nhận rằng cô xót khi nàng phải ngủ phòng khách. Cô im lặng bế nàng đi về phòng mình.

Hai tay Lâm Giản ôm lấy cổ cô, thân mật áp mặt vào mặt cô, thầm thì bên tai cô.

Nàng mở mắt, đôi mắt hoa đào long lanh trong bóng tối, giọng nói mềm mại: "Bạn học Lộc Miên, sao cậu lại bế mình thế."

Hơi ấm phả vào vành tai Lộc Miên, vừa mềm vừa ẩm.

Tâm trí Lộc Miên bị cái tên gọi quen thuộc bất ngờ này làm xao động.

"Đừng ngọ nguậy." Cô cảnh cáo.

"Mình có ngọ nguậy đâu."

Nàng cứ tìm chỗ để nói chuyện và thổi hơi còn khó chịu hơn cả ngọ nguậy. Trong lòng cô như có kiến bò. Về đến phòng, Lộc Miên dùng chân đóng cửa lại, không mấy dịu dàng quẳng nàng xuống giường.

Chiếc chăn quấn quanh người Lâm Giản rơi ra ngay lập tức, thân thể tuyệt đẹp được bao bọc bởi chút vải đen lập tức phơi bày trước mặt Lộc Miên.

Lâm Giản kêu lên một tiếng ngượng ngùng, rồi lập tức dùng chăn quấn lấy cơ thể mình.

Rõ ràng lúc trước nàng mặc áo khoác rồi tự cởi ra, giờ chỉ quấn một cái chăn, cứ như thể xấu hổ lắm vậy. Mặt nàng đỏ bừng, vội vàng nói: "Bạn học Lộc Miên đừng nhìn, quay lưng lại trước đã..."

Ánh mắt Lộc Miên khẽ thay đổi, không hiểu nàng đang chơi trò gì. Cô làm theo nàng, quay lưng lại.

Nhưng phong thái này thực sự khiến cô nhớ đến Lâm Giản của ngày xưa.

Có lần, cô vô tình nhìn thấy Lâm Giản đang thay quần áo. Lâm Giản phát hiện ra, lập tức dùng gối che mặt cô, lo lắng bảo cô đừng nhìn. Nhưng không hiểu sao, nàng lại tự suy nghĩ, rồi ngượng ngùng chủ động cho cô xem.

Lâm Giản lúc đó trong sáng, dịu dàng, dễ xấu hổ. Nếu không phải thật lòng yêu thích, sao nàng lại cho phép người khác nhìn cơ thể mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lộc Miên chợt dâng lên sự nuối tiếc. Nếu lúc đó Lâm Giản kiên định hơn, thì bọn họ...

Giọng Lâm Giản từ phía sau truyền đến: "Bạn học Lộc Miên, cậu có thể quay lại rồi."

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Lộc Miên quay người lại, liền thấy Lâm Giản đã chui vào chăn cô, quấn chặt lấy mình, nhìn cô với vẻ mặt căng thẳng xấu hổ.

Căn phòng và chiếc giường là nơi riêng tư tuyệt đối đối với Lộc Miên. Dù là trước đây hay bây giờ, cô hầu như không để ai nằm trên giường cô. Ngay cả bạn gái cũ, phần lớn cũng là đến khách sạn.

Mặc dù giờ đây cô đã có ý định để Lâm Giản ngủ lại đây, nhưng sự chủ động và trực tiếp của Lâm Giản vẫn đặc biệt tác động đến nội tâm cô.

Lâm Giản khẽ giục: "Bạn học Lộc Miên, mau nằm xuống đi. Cứ nhìn mình mãi làm gì..."

Nàng diễn đến nghiện rồi sao? Lộc Miên vén một góc chăn nằm vào. Nhiệt độ cơ thể của người kia ở ngay sát bên.

"Bạn học Lộc Miên, giường nhà cậu mềm thật đấy."

Lộc Miên khẽ hừ một tiếng, nói cứ như mới biết vậy: "Thế à?"

"Ừm, mềm hơn ghế sofa. Ghế sofa vừa lạnh vừa cứng, không thoải mái..."

"Vừa nãy còn nói ngủ sofa là được cơ mà?"

Lâm Giản xích lại gần cô: "Vừa nãy mình thấy cũng ổn, nhưng bây giờ đã trải nghiệm giường của bạn học Lộc Miên rồi, thì thấy chẳng ổn chút nào."

"Lâm Giản, cái miệng cậu có phải là ai cũng có thể dỗ cho xoay như chong chóng không?"

"Đâu có. Bạn học Lộc Miên sẽ không phải là đang ghen đấy chứ?"

Lộc Miên quay đầu liếc nàng một cái: "Ghen? Ghen cái gì?"

Lâm Giản làm ra vẻ "Sao cậu cứ chối" rồi nói: "Ghen Tiểu Tuệ đó."

Không đợi Lộc Miên nói, nàng tiếp tục: "Bạn học Lộc Miên, cậu thật độc đoán, rõ ràng mình chỉ là bạn cùng bàn của cậu, làm như thể mình là đồ độc quyền của cậu vậy. Ngoài cậu ra, không được dỗ ai khác sao?"

"Hơn nữa mình làm thế với cậu nhiều lần rồi, mới dỗ nàng ấy một lần mà cậu đã không vui rồi? Cậu đối với bạn cùng bàn trước đây cũng keo kiệt như thế à?"

Nàng thở dài một hơi, ghé sát tai Lộc Miên nói: "Cũng chỉ có mình chịu đựng được cậu thôi."

"Ý của bạn học Lâm Giản là, muốn tôi không được đi tìm người khác?"

Lộc Miên lật lại chuyện cũ: "Nhưng tôi nhớ bạn học Lâm Giản lúc chuyển lớp cũng dịu dàng chu đáo với bạn cùng bàn mới như thế, cậu có phải tình thương tràn lan, gặp ai cũng phải đối tốt với người đó không?"

Nghe vậy, Lâm Giản chớp chớp mắt, cười cảm thán: "Tính chiếm hữu của bạn học Lộc Miên sao mà mạnh thế."

"Mình chỉ giúp nàng ấy lấy nước, mua bữa sáng vài lần và cho nàng ấy dựa vai ngủ một giấc thôi, mà bạn học Lộc Miên đã để tâm đến vậy, còn nhớ đến tận bây giờ."

"Người ta chiếm hữu bạn gái còn chẳng mạnh bằng cậu, cậu bị làm sao thế..." Lâm Giản nói càng lúc càng nhỏ, như thể mình cũng đang rất xấu hổ, dứt khoát kéo chăn lên, che nửa dưới khuôn mặt.

Ánh mắt nàng lại ẩn chứa sự tinh quái.

Lộc Miên cau mày, nghi ngờ mình đã rơi vào bẫy của nàng, thừa nhận rằng sau bao nhiêu năm vẫn nhớ chuyện ghen tuông ngày đó. Mắt cô nheo lại có chút bực bội.

"Lâm Giản, cậu giả vờ cái gì?"

Bị cô mắng, vẻ mặt Lâm Giản thay đổi, vội vàng an ủi: "Bạn học Lộc Miên đừng giận."

"Nếu cậu thật sự để tâm, sau này mình sẽ không đối xử với người khác như vậy nữa. Nàng ấy chỉ dựa vào vai mình ngủ thôi, mình sẽ bù đắp cho cậu những điều mà nàng ấy chưa từng trải nghiệm, có được không?"

Nói rồi, không đợi Lộc Miên đồng ý, Lâm Giản đã chống người nhích lên một chút. Cơ thể vốn được chăn che kín hoàn toàn lộ ra, nàng nằm nghiêng, đối diện với Lộc Miên.

Lộc Miên vẫn chưa nhận ra nàng định làm gì.

Giây tiếp theo, Lâm Giản nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, kéo cô áp vào nàng. Mùi hương trên người Lâm Giản ngay lập tức chiếm trọn hơi thở cô.

"Nghe người ta nói, ngủ như thế này sẽ thoải mái hơn... Bạn học Lộc Miên đừng nghĩ nhiều, chúng ta đều là con gái."

Giọng Lâm Giản hơi run. Câu "đều là con gái" đã được nàng dùng làm cớ không biết bao nhiêu lần khi làm những chuyện thân mật hơn.

Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Lộc Miên, thỉnh thoảng chạm vào hàm dưới, chạm vào dái tai cô.

Lộc Miên cũng không nhúc nhích, cứ như thể thực sự định ngủ như vậy.

"Có thoải mái không, bạn học Lộc Miên cũng có thể ôm mình. Tư thế này sẽ thoải mái hơn."

"Mình chưa từng cho phép ai làm thế này, chỉ có bạn học Lộc Miên thôi. Tính chiếm hữu của cậu đã được thỏa mãn chưa? Giờ thì không giận nữa nha?"

"Khuya lắm rồi, không giận nữa thì ngủ đi."

Nói xong câu này, Lâm Giản im lặng. Trong không gian chỉ có hai người họ, chỉ còn lại tiếng thở của hai người.

Yên tĩnh mà ấm cúng.

Nếu không phải nàng cố ý ngọ nguậy liên tục, Lộc Miên đã thực sự nghĩ rằng nàng đã ngủ rồi.

Do ngọ nguậy vô ý chạm vào, Lộc Miên rõ ràng cảm thấy nàng rùng mình một cái, còn khẽ hỏi cô đã ngủ chưa.

Thấy cô không trả lời, Lâm Giản lại lén lút kéo chăn lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "May mà bạn học Lộc Miên ngủ rồi, nếu không sẽ xấu hổ lắm..."

Lâm Giản thật sự giả vờ giỏi quá.

Lộc Miên suýt nữa thì nghĩ rằng nàng đúng là Lâm Giản của tuổi 18. Nàng vừa kéo chăn lên, Lộc Miên liền giật xuống.

"Bạn học Lộc Miên, cậu làm gì vậy?" Lâm Giản kinh ngạc kêu lên, vội vàng rụt người lại, dùng chăn che kín mình.

Lộc Miên ngước nhìn nàng, qua ánh đèn vàng cam, cô thấy vẻ mặt xấu hổ giận dữ của nàng, gần như y hệt lần đầu tiên hai người "tiếp xúc" với nhau.

"Bạn học Lộc Miên, cậu tự xem mặt trời mọc đi, mình đi trước đây."

"Bạn học Lộc Miên, không được như vậy, cậu tự ngủ đi..."

Vậy thì lúc đó, Lâm Giản có đang giở trò câu dẫn không? Lúc đó, nội tâm nàng có giống như bây giờ, cố ý quyến rũ không?

Nghĩ đến khả năng này, tim Lộc Miên như bị điện giật, cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.

Lúc đó Lâm Giản trong lòng cô là hình tượng bạch nguyệt quang thuần khiết không tì vết.

Lộc Miên mắt nheo lại, kéo Lâm Giản lại, véo cằm nàng và hôn. Lâm Giản nửa muốn từ chối nửa muốn chấp nhận một lúc, rồi không kiềm chế được mà ôm lấy mặt cô, đáp lại cô, chịu đựng sự không mấy dịu dàng của cô.

Lâm Giản liên tục gọi cô là bạn học Lộc Miên, bạn học Lộc Miên. Rõ ràng là một cách xưng hô rất trẻ con, nhưng lại kích thích nội tâm Lộc Miên.

Nhiều khoảnh khắc Lộc Miên đã lầm tưởng người lúc này thực sự là Lâm Giản 18 tuổi.

Lâm Giản hiểu Lộc Miên, nàng biết làm thế nào để thỏa mãn tính chiếm hữu và mong muốn kiểm soát trong lòng Lộc Miên.

Ánh mắt mê ly, miệng gọi bạn học Lộc Miên, ôm lấy cô chủ động hôn, rồi nói những lời mềm mỏng huyên thuyên rằng làm thế này sẽ khiến bạn học Lộc Miên hết giận vui vẻ, dù có hung dữ hơn một chút cũng không sao.

Tư thái khó xử nhưng kiều diễm, như thể chuyện này đối với nàng là không đúng, nhưng vì bạn học Lộc Miên, thì làm gì cũng được.

Lộc Miên càng lúc càng chìm đắm.

Cô không cần phải kiềm chế bất cứ điều gì với Lâm Giản, đối xử tùy theo ý mình, thế nào cũng được.

Cô chưa từng có cảm giác này, thật chết người. Khi yêu người cũ, cô cảm thấy mình không phải là người quá say mê chuyện này, cũng không nghĩ mình có thói quen này.

Người yêu cũ đánh giá cô là người rất dịu dàng. Lâm Giản chắc chắn sẽ không đánh giá như vậy, dù có, cũng chắc chắn không phải thật lòng.

Cô chưa từng có dục vọng tồi tệ như thế này với người khác, thật chết người, muốn ngược đãi, muốn phá hoại, muốn kiểm soát, độc chiếm.

Thế là, cô tuân theo nội tâm, không kiềm chế mà để lại trên người Lâm Giản rất nhiều dấu vết, chỉ thuộc về cô.

*

Một giờ sáng, Lộc Miên giơ cánh tay thon dài lên không trung, nước từ tay cô nhỏ xuống, rơi trên mặt, trên cổ Lâm Giản.

Lộc Miên nhìn xuống người phụ nữ đang có ánh mắt mê ly lúc này, trong lòng vô cớ rất vui vẻ: "Lâm Giản, cậu nói lát nữa chúng ta ngủ ở đâu đây?"

Rõ ràng mình mới là người gây ra tội, nhưng lại cứ đổ lỗi cho nàng như thế. Lâm Giản vô thức rên rỉ vài tiếng. Nàng cũng không biết phải làm sao. Vừa bị bắt nạt, giờ nàng chỉ muốn sự dịu dàng của Lộc Miên.

Nàng khó khăn chống người dậy, mái tóc dài rối bù rũ xuống. Lộc Miên dùng bàn tay ướt của mình chạm vào mặt nàng, đặt cạnh môi nàng. Lâm Giản ngước mắt nhìn cô một cái, hiểu ý vén tóc dài ra sau tai, giúp cô lau sạch.

Lộc Miên thưởng thức vẻ quyến rũ này của nàng.

Lâm Giản giúp cô lau sạch xong, dùng ánh mắt khao khát nhìn cô, hy vọng cô có thể ôm mình. Nhưng Lộc Miên không làm vậy. Lộc Miên quay người bước vào phòng tắm. Lâm Giản nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tối sầm, vô cùng u oán.

Nàng cắn môi, căm ghét sự ung dung của Lộc Miên lúc này.

Nhưng không ngờ ba bốn phút sau, Lộc Miên lại bước ra khỏi phòng tắm, bế xốc nàng rối bời lên.

Lâm Giản sững lại một chút, rồi lập tức "Ô" lên một tiếng tủi thân, vòng tay ôm lấy cổ Lộc Miên.

Trong phòng tắm, bồn tắm đã được Lộc Miên xả đầy nước nóng. Lộc Miên đặt Lâm Giản vào. Đó là... sự chu đáo sau khi xong việc?

Lâm Giản muốn mời cô vào cùng, nhưng cô không để ý, đi đến phòng tắm ở phòng khách.

Sau khi Lâm Giản tắm xong đi ra, ga giường cũng đã được thay. Lộc Miên tựa lưng trên giường, cầm điện thoại lướt web.

Nàng chui vào lòng cô, ngẩng đầu hôn cô.

Nụ hôn này dịu dàng hơn nhiều. Lâm Giản tận hưởng sự dịu dàng hiếm hoi của Lộc Miên lúc này. Hôn nhau rất lâu, nàng nhân cơ hội nói rất nhiều lời tình tứ với cô mới chịu ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...