[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 44: Giận dỗi
Lâm Giản cũng biết giận dỗi với cô sao?
---
Lộc Miên nói là làm, không còn kháng cự việc tiếp xúc, sự quan tâm và lời tỏ tình của Lâm Giản nữa.Lộc Miên có thể để nàng cùng xuống lầu đi dạo phố mua thực phẩm, có thể để nàng dựa vào mình cùng xem phim, cũng có thể ăn hoa quả nàng tự tay đút. Khi nàng lén uống đồ uống của mình, cô cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Nói tóm lại, những gì có thể làm khi mập mờ với một người, cô đều dung túng cho Lâm Giản làm.Thực ra cô cũng đang tận hưởng, thậm chí còn tận hưởng hơn trước, vì không còn gánh nặng tâm lý, cô thản nhiên tận hưởng mọi thứ từ Lâm Giản, xem nàng như một người theo đuổi cô kiêm đối tượng mập mờ.Chỉ là lúc này, nhìn Lâm Giản ngậm ống hút có vết môi của cô và ăn trái cây cô cắn dở, trong lòng Lộc Miên dâng lên một ham muốn muốn trao đổi nước bọt với nàng.Đương nhiên là vì Lâm Giản đang cố ý quyến rũ.Thần thái và giọng nói của Lâm Giản đều rất gợi tình. Người bình thường ăn uống tuyệt đối không thể tạo ra dáng vẻ này.Cũng phải thôi, Lâm Giản cực kỳ tham lam, căn bản sẽ không hài lòng với thực tại.Bộ phim hôm nay là do Lâm Giản chọn. Đó là một bộ phim mô tả cách yêu đương. Đoạn đầu còn bình thường, nhưng đến giữa và cuối, bộ phim bắt đầu dạy bảo thực sự, khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.Nữ diễn viên rất gợi cảm. Thấy Lộc Miên dường như xem rất say sưa, Lâm Giản liền che mắt cô lại.Lúc này, Lộc Miên chỉ còn nghe thấy âm thanh.Lộc Miên không đẩy ra cũng không bực mình: "Cậu đang làm gì vậy?"Lâm Giản cắn môi nói: "Không muốn cậu nhìn cô ấy."Lộc Miên khó hiểu hỏi: "Không phải cậu bật cho tôi xem sao?"Lâm Giản cúi sát tai cô: "Là để Miên Miên xem, xem xong muốn tìm mình này. Cậu nhìn cô ấy say mê như vậy, sẽ khiến mình nghĩ rằng mình không có thân hình đẹp bằng cô ấy."Lợi dụng việc nhà Lộc Miên có lò sưởi đủ ấm, nàng bỏ tay đang che mắt Lộc Miên ra, cởi áo khoác ngoài. Bên trong nàng chỉ mặc một chiếc váy hai dây, kiểu rất tôn dáng, nói là kiểu đồ ngủ gợi cảm cũng không quá lời.Lộc Miên nhìn một cái, cười nói: "Chúng ta chỉ đang mập mờ thôi, giai đoạn này cậu không nên ý tứ một chút sao?""Ý tứ một chút thì Miên Miên sẽ thích sao? Mình rõ ràng cảm thấy Miên Miên thích kiểu hư hỏng, kiểu chủ động hơn.""Thực ra ở giai đoạn mập mờ, tôi thích cái cảm giác giả vờ ý tứ, trong lòng đoán tới đoán lui, lúc gần lúc xa. Quá thẳng thắn thì mất hết cả ý nghĩa rồi." Lộc Miên nhẹ nhàng giải thích với nàng.Rồi cô lại giả vờ nghi hoặc hỏi nàng: "Cậu chẳng lẽ không biết, đây mới là cái gây nghiện nhất sao?"Quá thẳng thắn thì mất hết cả ý nghĩa rồi?Ánh mắt Lâm Giản đột nhiên tối sầm: "Thật vậy sao?""Ừ."Lâm Giản cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, cắn cắn môi, thoát khỏi bộ phim đang chiếu, khoác lại áo khoác ngoài.Nàng lặng lẽ ngồi sang một bên, cách Lộc Miên những nửa mét."Là mình quá không biết xấu hổ rồi. Hóa ra Miên Miên vẫn thích kiểu thuần khiết." Nàng khẽ lẩm bẩm, giọng điệu dường như có chút oán trách, nhưng lại không dám thể hiện quá rõ.Nàng tìm một bộ phim học đường trong sáng bật cho Lộc Miên xem.Lộc Miên cũng không bày tỏ sự không hài lòng, Lâm Giản bật gì cô xem nấy. Nhưng chính điều này mới là điều khó chịu nhất, chỉ có cô là ung dung nhất, giống như kiểu người phụ nữ xấu xa mà đối phương có đau lòng vì cô cũng thấy chẳng sao cả, thậm chí còn thấy vui.Thanh tiến trình của bộ phim học đường đã đi được một phần ba, Lâm Giản vẫn không nói thêm lời nào.Lộc Miên chống cằm liếc nhìn nàng, nàng đang ôm chặt áo khoác ngoài, không bóc hoa quả cho cô nữa, cũng không lén uống sữa của cô nữa, và ngồi cách cô nửa mét. Nàng đang giận dỗi sao?Đây là lần đầu tiên Lâm Giản giận dỗi với cô. Nên miêu tả thế nào đây? Được cưng chiều nên sinh kiêu?Lộc Miên lại thấy thú vị. Cô tò mò xem nàng có thể giận được bao lâu, dù sao cuối cùng chẳng phải nàng cũng sẽ chủ động đến làm lành với cô sao?Lộc Miên cảm thấy hấp dẫn.Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lớn cắt ngang sự yên tĩnh lúc này."Lộc Miên! Lộc Miên cậu ra đây cho tôi! Ừm... mở cửa cho tôi!""Lộc Miên, đồ khốn..."Mặc dù cách âm tốt như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói say khướt từ bên ngoài cửa. Lộc Miên nghe ra đó là ai, trong lòng dâng lên sự phiền toái, cô tặc lưỡi bất mãn. Lâm Giản nhanh chân đứng dậy đi mở cửa.Người ở ngoài cửa là Phong Tuệ. Lộc Miên nhớ rõ Lâm Giản hôm đó có sự thù địch rất lớn với Phong Tuệ.Cô đã giả làm bạn gái của Phong Tuệ, mà Phong Tuệ lại nửa đêm đến tìm cô. Liệu Lâm Giản có hiểu lầm không?Lâm Giản sẽ phản ứng thế nào?"Đồ khốn Lộc Miên! Đồ khốn! Mau ra mở cửa cho tôi..."Trước khi mở cửa, Lâm Giản bình tĩnh quay đầu nói với Lộc Miên: "Nếu thấy phiền thì cậu có thể tránh đi một lát, cứ giao cho mình là được.""Lộc Miên! Mau mở cửa!"Giọng nói đó oang oang khiến Lộc Miên đau đầu. Cô dứt khoát giao lại cho nàng, muốn xử lý thế nào thì xử lý. Bản thân cô đứng dậy quay về phòng."Lộc Miên... toàn tại cậu, ợ~ khụ..."Phong Tuệ say khướt chống vào khung cửa, không ngừng gõ cửa. Vì vừa say vừa dùng sức mạnh, khi cửa mở ra nàng suýt nữa thì ngã nhào, may mà được Lâm Giản đỡ lấy."Lộc Miên, chậm chạp quá, ợ...""Cẩn thận một chút nha." Lâm Giản đỡ nàng đi vào bên trong.Phong Tuệ say mèm không còn tỉnh táo, nhưng sự khác biệt quá lớn khiến nàng nhận ra điều không đúng. Sao Lộc Miên lại có thể dịu dàng như vậy chứ? Người phụ nữ Lộc Miên đó quá đáng, hại nàng thê thảm xong là bỏ mặc, sao cô lại có thể dịu dàng thế được.Phong Tuệ chống vào vai Lâm Giản ngẩng đầu lên nhìn, nàng cố gắng chớp mắt. Khuôn mặt người trước mặt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng trong tầm mắt nàng.Mặt đẹp như hoa đào, dịu dàng như nước, hệt như Hằng Nga trên trời. Phong Tuệ sững sờ, bộ não say xỉn chạy nhanh để suy nghĩ, có phải mình gõ nhầm cửa rồi không?Nàng định ra ngoài xem số nhà thì bị Lâm Giản giữ lại: "Không nhầm đâu, đây chính là nhà của Lộc Miên mà."Đây là nhà Lộc Miên?Phong Tuệ nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra: "Cô, cô là, cô là người phụ nữ ấy ấy với Lộc Miên, với Lộc Miên trong nhà vệ sinh hôm đó!"Ấy ấy? Ấy ấy cái gì?Lâm Giản không phủ nhận: "Ừm."Phong Tuệ nhìn xung quanh: "Lộc Miên đâu? Lộc Miên đi đâu rồi?""Cậu ấy không có ở đây. Cô tìm cậu ấy có việc gì sao?""Không có ở đây... Cậu ta dựa vào đâu mà không có ở đây chứ! Cậu ta hại tôi thê thảm mà lại không có ở đây." Phong Tuệ hét lớn. Lâm Giản đóng cửa lại, đỡ nàng vào trong. Phong Tuệ ngã vật xuống ghế sofa: "Đồ khốn..."Lâm Giản đi rót một cốc nước nóng cho nàng. Nàng không uống, mà buông lời chỉ trích: "Còn cả cô nữa, cô cũng hại tôi thê thảm."Lâm Giản rất kiên nhẫn: "Ừm? Chuyện gì vậy?"Phong Tuệ tủi thân muốn chết: "Toàn là vì hai người ấy ấy trong nhà vệ sinh, làm tôi mất mặt trước người yêu cũ. Hôm nay tôi còn bị cô ta công khai chế giễu. Tôi thấy tôi sắp không sống nổi ở Giang Thành nữa rồi, mất mặt chết đi được.""À, ra là vậy. Cô ta chế giễu cô thế nào?"Phong Tuệ nhớ lại, than vãn: "Hôm nay tôi đang uống rượu với người ta rất vui vẻ, cô ta không biết từ đâu xông ra, nói tôi lại đi tìm diễn viên mới dùng trò đó để chọc tức cô ta. Cái quái gì vậy, sao cô ta lại tự luyến đến thế chứ, tức chết tôi rồi!""Ừm? Sao cô ta lại để tâm đến cô như vậy? Có phải cô ta vẫn chưa quên được cô không?""Tôi biết đâu. Rõ ràng là cô ta bỏ rơi tôi trước, làm như thể không có cô ta tôi không sống nổi vậy, tức chết." Phong Tuệ say quá, nói được một lúc thì hụt hơi.Lâm Giản vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng khuyên nhủ: "Đừng giận nữa. Rõ ràng là cô ta vẫn luôn không quên được cô và còn nhớ nhung cô nên mới để tâm như vậy, cứ nghĩ phải vạch trần cô thì cô ta mới yên lòng. Người nên bị chế giễu phải là cô ta mới đúng.""Thật sao..." Phong Tuệ nghĩ một lát, cười khúc khích: "Đúng rồi, người nên bị chế giễu là cô ta, chính cô ta là người theo đuổi ngược tôi!""Ừm, vậy nên đừng giận nữa nha."Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Điện thoại trong túi Phong Tuệ rung bần bật. Nàng lấy ra xem, lập tức ngồi bật dậy, giận tím mặt: "Sao cô ta lại ám ảnh như vậy chứ?!"Phong Tuệ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Giản: "Chị ơi, giúp em!"Chị ư? Lâm Giản có chút thích cách gọi này. Nàng nhớ lại lúc Phong Tuệ gọi Lộc Miên là chị ở nhà hàng cũng ngọt ngào như vậy."Tôi phải giúp cô thế nào?"Say đến mức này, Phong Tuệ căn bản không nghĩ được nhiều, chỉ cần có thể làm Tần Chỉ tức chết là được."Tôi không biết, cô mau giúp tôi, làm cô ta tức chết!""Được thôi." Lâm Giản đồng ý rất dứt khoát, nhưng nàng cũng có điều kiện: "Vậy cô hứa với tôi, tôi giúp cô rồi, sau này cô không được đến làm phiền Miên Miên nữa nha."Lâm Giản dùng giọng điệu thương lượng, rõ ràng là dịu dàng hết mức, nhưng lại vô cớ khiến người ta có cảm giác... nếu từ chối, sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.Phong Tuệ gật đầu lia lịa. Lâm Giản cười hài lòng, cầm lấy điện thoại trên tay nàng, làm động tác im lặng với nàng. Phong Tuệ lập tức nín thở. Lâm Giản nghe điện thoại."Alo? Em đang ở đâu? Say rồi thì đừng có chạy lung tung, nguy hiểm lắm, không biết sao?" Giọng nói bồn chồn nhưng đầy lo lắng của người phụ nữ kèm theo tiếng gió truyền đến. Lâm Giản nhìn Phong Tuệ một cái, lên tiếng: "Cô ấy hiện tại rất an toàn."Tần Chỉ đứng trước xe bên bờ sông, bị gió lạnh quất mạnh. Vừa nãy cô ta lơ là hai giây đã để Phong Tuệ chạy mất, tìm một hồi không thấy, lòng như lửa đốt. Nghe câu này, cô ta sững sờ hai giây, trong lòng trĩu xuống, chất vấn: "Cô là ai?""Hửm?" Cô ta nghe thấy giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia uể oải mà gợi cảm, hình như đang hỏi người bên cạnh: "Tôi là ai?"Ngay sau đó, Tần Chỉ nghe thấy giọng Phong Tuệ say khướt nhưng mang theo ý cười: "Chị ơi~"Trán Tần Chỉ giật thót, cảm giác lạnh lẽo thấm khắp tứ chi. Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: "Theo chị đi ngủ nha, có được không?""Được ạ~"Ngay sau đó, điện thoại bị tắt.Tần Chỉ tức đến phát điên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn. Cô ta gọi lại, nhưng bị cúp máy không chút do dự, như thể sợ bị làm phiền chuyện tốt."Xong rồi, tôi đã giúp cô chọc tức cô ta rồi nha. Bây giờ cô có thấy khó chịu ở đâu không? Có cần tôi gọi người nhà cô đến đón không?"Lâm Giản bắt đầu lật danh bạ của Phong Tuệ, muốn tìm người thân."Không, đừng." Phong Tuệ giật lấy điện thoại, tắt nguồn: "Về thế này chắc chắn bị anh tôi mắng. Tôi không về đêm nay đâu, ở... ở nhờ một đêm."Lâm Giản chần chừ một chút, rồi lại cong môi cười: "Được thôi. Vậy tôi đỡ cô dậy, đi nghỉ nha, được không?""Ừm ừm..."Lâm Giản đỡ Phong Tuệ đang say khướt vào căn phòng mà mình đã dọn dẹp hai hôm trước. Con mèo mướp tò mò nép trong góc, thò đầu ra nhìn. Có lẽ nó chưa từng thấy một loài người như vậy.Lâm Giản chu đáo giúp Phong Tuệ cởi áo khoác và giày, dùng bông tẩy trang giúp nàng tẩy trang. Cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, Phong Tuệ mở mắt, ngây dại nhìn Lâm Giản, lại một lần nữa cảm thán: Chị gái này thật đẹp, thật dịu dàng quá..."Chị ơi, chị là bạn gái của Lộc Miên sao?"Ngón tay Lâm Giản dừng lại một chút. Câu hỏi thật thẳng thắn. Nàng rất thích cách nói này, muốn nàng ấy hỏi thêm vài lần nữa."Hửm? Cô hỏi gì cơ?""Chị và Lộc Miên đã ấy ấy trong nhà vệ sinh rồi, hai người có quen nhau không?" Phong Tuệ giục: "Nói đi, nói mau."Ánh mắt Lâm Giản vui vẻ, mím môi, giả vờ buồn bã thở dài: "Miên Miên vẫn chưa cho tôi danh phận.""Cậu ấy vừa nãy còn chê tôi nữa. Tôi hơi buồn."Phong Tuệ: "....?!"Lộc Miên làm sao nỡ?!Một chị gái xinh đẹp, chu đáo, dịu dàng, quyến rũ và đảm đang như thế, cái tên Lộc Miên đó làm sao nỡ?!Nếu cái tên đó không biết thưởng thức... Phong Tuệ lờ đờ suy nghĩ, nở một nụ cười.Hì hì."Thôi nào, đến giờ đi ngủ rồi nha."Lâm Giản đứng dậy, tắt đèn rồi rời đi.Bước ra khỏi phòng, nàng thấy Lộc Miên khoanh tay, dựa vào khung cửa đứng ở bên cửa phòng.Lâm Giản đóng cửa phòng lại, bước về phía cô."Tiểu Tuệ đã ngủ rồi."Tiểu Tuệ?Lộc Miên khẽ nhíu mày, có vẻ không vui vì Phong Tuệ không làm phiền cô nữa. Cô mở lời hỏi: "Cô ấy ngủ phòng cậu thì cậu ngủ đâu?"Nhà Lộc Miên có rất nhiều phòng, nhưng vì hiếm khi có người đến ngủ qua đêm, các phòng khác hoặc là chưa được dọn dẹp, hoặc là dùng cho mục đích khác. Chỉ có phòng ngủ chính và phòng của Lâm Giản là có thể ngủ được.Lâm Giản cười, tỏ ra rất hiểu chuyện, không hề làm mình làm mẩy: "Thì ngủ ở phòng khách thôi."Đôi mắt phượng của Lộc Miên hơi nheo lại, không nói gì.Lâm Giản lại ân cần hỏi: "Miên Miên còn muốn xem phim không?"Lộc Miên thấy mình không được vui lắm.Mặc dù vẫn gọi là Miên Miên, nhưng giọng điệu và biểu cảm lại khác hẳn lúc trước. Trước đây dính lấy cô đến chết, còn bây giờ...Thậm chí còn không dịu dàng và có cảm xúc bằng lúc nàng nói chuyện với Phong Tuệ lúc nãy."Không xem nữa." Lộc Miên khẽ nói."Được." Lâm Giản nói chúc ngủ ngon với cô, rồi quay về phòng mình lấy chăn và gối.Kể từ khi về nước, mỗi lần Lâm Giản nói chúc ngủ ngon với cô đều là lúc ôm nhau, nàng dùng giọng điệu ngọt ngào gợi cảm nói khẽ với cô.Nàng còn dùng ánh mắt mong manh đáng thương nhìn cô. Dù không nói ra, Lộc Miên cũng biết nàng đang cầu xin cô đưa nàng về phòng cùng.Nhưng lần này thì không. Chỉ là một lời chúc ngủ ngon bình thường, không có ánh mắt và giọng điệu quyến rũ đó.*Lộc Miên trở về phòng, nằm trên giường, nhắm mắt nhưng không hề có chút buồn ngủ nào.Thái độ của Lâm Giản là đang giận dỗi sao? Hay là đang thực hành điều nàng nói về giai đoạn mập mờ mà cô thích?Có lẽ là cả hai.Điểm hấp dẫn của giai đoạn mập mờ là không ai nói rõ, nhưng một chút chuyện nhỏ cũng đủ làm trái tim đối phương rung động, lúc gần lúc xa, ghen tuông, suy nghĩ lung tung, cuối cùng được đối phương dỗ dành.Lộc Miên phải thừa nhận, Lâm Giản đã thành công khiến cô trải nghiệm cảm giác không thoải mái của sự lúc gần lúc xa.Bây giờ cô không thấy thú vị, mà thấy khó chịu, trong lòng bí bách.Cô không phải không có tính chiếm hữu với Lâm Giản. Điểm này Lâm Giản thật sự biết tận dụng.Dù sao thì, ngay cả khi chỉ là thú cưng, nàng cũng quá biết cách lấy lòng người khác. Ai lại không có tính chiếm hữu với thú cưng ngoan ngoãn nhưng cũng hư hỏng của mình chứ?Không chỉ vậy, Lâm Giản còn lợi dụng việc mình mới bị ốm, tình trạng sức khỏe không tốt.Vừa mới khỏi cảm lạnh, sốt xong, không thích hợp để ngủ ở phòng khách. Mặc dù phòng khách cũng có lò sưởi, nhưng vẫn không ấm bằng phòng ngủ.Hơn nữa, việc ngủ ở phòng khách, dù nghe hay nhìn đều khiến người ta thấy nàng thấp kém và đáng thương, khiến người khác sinh lòng thương hại.Mỗi khi bắt đầu nghĩ đến việc Lâm Giản đáng thương, trong đầu Lộc Miên lại không tự chủ được mà hiện lên rất nhiều hình ảnh thảm thương của nàng.Lâm Giản ngủ phòng khách, Lâm Giản ngồi bên cửa sổ không có gì làm, chỉ mong cô trở về, Lâm Giản chờ cô ở sân bay một ngày một đêm, Lâm Giản... Lâm Giản...Không biết đã qua bao lâu, kim đồng hồ đã quay bao nhiêu vòng, Lộc Miên hít một hơi thật sâu, ngồi dậy khỏi giường, mở cửa phòng, đi đến trước ghế sofa, nhìn người đang cuộn tròn ngủ say trên ghế.Lộc Miên không lên tiếng gọi nàng dậy. Cô cúi xuống, vừa mới ôm lên một chút, cổ đã bị nàng quấn chặt."Ừm~ Miên Miên..."
---
Lộc Miên nói là làm, không còn kháng cự việc tiếp xúc, sự quan tâm và lời tỏ tình của Lâm Giản nữa.Lộc Miên có thể để nàng cùng xuống lầu đi dạo phố mua thực phẩm, có thể để nàng dựa vào mình cùng xem phim, cũng có thể ăn hoa quả nàng tự tay đút. Khi nàng lén uống đồ uống của mình, cô cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Nói tóm lại, những gì có thể làm khi mập mờ với một người, cô đều dung túng cho Lâm Giản làm.Thực ra cô cũng đang tận hưởng, thậm chí còn tận hưởng hơn trước, vì không còn gánh nặng tâm lý, cô thản nhiên tận hưởng mọi thứ từ Lâm Giản, xem nàng như một người theo đuổi cô kiêm đối tượng mập mờ.Chỉ là lúc này, nhìn Lâm Giản ngậm ống hút có vết môi của cô và ăn trái cây cô cắn dở, trong lòng Lộc Miên dâng lên một ham muốn muốn trao đổi nước bọt với nàng.Đương nhiên là vì Lâm Giản đang cố ý quyến rũ.Thần thái và giọng nói của Lâm Giản đều rất gợi tình. Người bình thường ăn uống tuyệt đối không thể tạo ra dáng vẻ này.Cũng phải thôi, Lâm Giản cực kỳ tham lam, căn bản sẽ không hài lòng với thực tại.Bộ phim hôm nay là do Lâm Giản chọn. Đó là một bộ phim mô tả cách yêu đương. Đoạn đầu còn bình thường, nhưng đến giữa và cuối, bộ phim bắt đầu dạy bảo thực sự, khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.Nữ diễn viên rất gợi cảm. Thấy Lộc Miên dường như xem rất say sưa, Lâm Giản liền che mắt cô lại.Lúc này, Lộc Miên chỉ còn nghe thấy âm thanh.Lộc Miên không đẩy ra cũng không bực mình: "Cậu đang làm gì vậy?"Lâm Giản cắn môi nói: "Không muốn cậu nhìn cô ấy."Lộc Miên khó hiểu hỏi: "Không phải cậu bật cho tôi xem sao?"Lâm Giản cúi sát tai cô: "Là để Miên Miên xem, xem xong muốn tìm mình này. Cậu nhìn cô ấy say mê như vậy, sẽ khiến mình nghĩ rằng mình không có thân hình đẹp bằng cô ấy."Lợi dụng việc nhà Lộc Miên có lò sưởi đủ ấm, nàng bỏ tay đang che mắt Lộc Miên ra, cởi áo khoác ngoài. Bên trong nàng chỉ mặc một chiếc váy hai dây, kiểu rất tôn dáng, nói là kiểu đồ ngủ gợi cảm cũng không quá lời.Lộc Miên nhìn một cái, cười nói: "Chúng ta chỉ đang mập mờ thôi, giai đoạn này cậu không nên ý tứ một chút sao?""Ý tứ một chút thì Miên Miên sẽ thích sao? Mình rõ ràng cảm thấy Miên Miên thích kiểu hư hỏng, kiểu chủ động hơn.""Thực ra ở giai đoạn mập mờ, tôi thích cái cảm giác giả vờ ý tứ, trong lòng đoán tới đoán lui, lúc gần lúc xa. Quá thẳng thắn thì mất hết cả ý nghĩa rồi." Lộc Miên nhẹ nhàng giải thích với nàng.Rồi cô lại giả vờ nghi hoặc hỏi nàng: "Cậu chẳng lẽ không biết, đây mới là cái gây nghiện nhất sao?"Quá thẳng thắn thì mất hết cả ý nghĩa rồi?Ánh mắt Lâm Giản đột nhiên tối sầm: "Thật vậy sao?""Ừ."Lâm Giản cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, cắn cắn môi, thoát khỏi bộ phim đang chiếu, khoác lại áo khoác ngoài.Nàng lặng lẽ ngồi sang một bên, cách Lộc Miên những nửa mét."Là mình quá không biết xấu hổ rồi. Hóa ra Miên Miên vẫn thích kiểu thuần khiết." Nàng khẽ lẩm bẩm, giọng điệu dường như có chút oán trách, nhưng lại không dám thể hiện quá rõ.Nàng tìm một bộ phim học đường trong sáng bật cho Lộc Miên xem.Lộc Miên cũng không bày tỏ sự không hài lòng, Lâm Giản bật gì cô xem nấy. Nhưng chính điều này mới là điều khó chịu nhất, chỉ có cô là ung dung nhất, giống như kiểu người phụ nữ xấu xa mà đối phương có đau lòng vì cô cũng thấy chẳng sao cả, thậm chí còn thấy vui.Thanh tiến trình của bộ phim học đường đã đi được một phần ba, Lâm Giản vẫn không nói thêm lời nào.Lộc Miên chống cằm liếc nhìn nàng, nàng đang ôm chặt áo khoác ngoài, không bóc hoa quả cho cô nữa, cũng không lén uống sữa của cô nữa, và ngồi cách cô nửa mét. Nàng đang giận dỗi sao?Đây là lần đầu tiên Lâm Giản giận dỗi với cô. Nên miêu tả thế nào đây? Được cưng chiều nên sinh kiêu?Lộc Miên lại thấy thú vị. Cô tò mò xem nàng có thể giận được bao lâu, dù sao cuối cùng chẳng phải nàng cũng sẽ chủ động đến làm lành với cô sao?Lộc Miên cảm thấy hấp dẫn.Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lớn cắt ngang sự yên tĩnh lúc này."Lộc Miên! Lộc Miên cậu ra đây cho tôi! Ừm... mở cửa cho tôi!""Lộc Miên, đồ khốn..."Mặc dù cách âm tốt như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói say khướt từ bên ngoài cửa. Lộc Miên nghe ra đó là ai, trong lòng dâng lên sự phiền toái, cô tặc lưỡi bất mãn. Lâm Giản nhanh chân đứng dậy đi mở cửa.Người ở ngoài cửa là Phong Tuệ. Lộc Miên nhớ rõ Lâm Giản hôm đó có sự thù địch rất lớn với Phong Tuệ.Cô đã giả làm bạn gái của Phong Tuệ, mà Phong Tuệ lại nửa đêm đến tìm cô. Liệu Lâm Giản có hiểu lầm không?Lâm Giản sẽ phản ứng thế nào?"Đồ khốn Lộc Miên! Đồ khốn! Mau ra mở cửa cho tôi..."Trước khi mở cửa, Lâm Giản bình tĩnh quay đầu nói với Lộc Miên: "Nếu thấy phiền thì cậu có thể tránh đi một lát, cứ giao cho mình là được.""Lộc Miên! Mau mở cửa!"Giọng nói đó oang oang khiến Lộc Miên đau đầu. Cô dứt khoát giao lại cho nàng, muốn xử lý thế nào thì xử lý. Bản thân cô đứng dậy quay về phòng."Lộc Miên... toàn tại cậu, ợ~ khụ..."Phong Tuệ say khướt chống vào khung cửa, không ngừng gõ cửa. Vì vừa say vừa dùng sức mạnh, khi cửa mở ra nàng suýt nữa thì ngã nhào, may mà được Lâm Giản đỡ lấy."Lộc Miên, chậm chạp quá, ợ...""Cẩn thận một chút nha." Lâm Giản đỡ nàng đi vào bên trong.Phong Tuệ say mèm không còn tỉnh táo, nhưng sự khác biệt quá lớn khiến nàng nhận ra điều không đúng. Sao Lộc Miên lại có thể dịu dàng như vậy chứ? Người phụ nữ Lộc Miên đó quá đáng, hại nàng thê thảm xong là bỏ mặc, sao cô lại có thể dịu dàng thế được.Phong Tuệ chống vào vai Lâm Giản ngẩng đầu lên nhìn, nàng cố gắng chớp mắt. Khuôn mặt người trước mặt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng trong tầm mắt nàng.Mặt đẹp như hoa đào, dịu dàng như nước, hệt như Hằng Nga trên trời. Phong Tuệ sững sờ, bộ não say xỉn chạy nhanh để suy nghĩ, có phải mình gõ nhầm cửa rồi không?Nàng định ra ngoài xem số nhà thì bị Lâm Giản giữ lại: "Không nhầm đâu, đây chính là nhà của Lộc Miên mà."Đây là nhà Lộc Miên?Phong Tuệ nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra: "Cô, cô là, cô là người phụ nữ ấy ấy với Lộc Miên, với Lộc Miên trong nhà vệ sinh hôm đó!"Ấy ấy? Ấy ấy cái gì?Lâm Giản không phủ nhận: "Ừm."Phong Tuệ nhìn xung quanh: "Lộc Miên đâu? Lộc Miên đi đâu rồi?""Cậu ấy không có ở đây. Cô tìm cậu ấy có việc gì sao?""Không có ở đây... Cậu ta dựa vào đâu mà không có ở đây chứ! Cậu ta hại tôi thê thảm mà lại không có ở đây." Phong Tuệ hét lớn. Lâm Giản đóng cửa lại, đỡ nàng vào trong. Phong Tuệ ngã vật xuống ghế sofa: "Đồ khốn..."Lâm Giản đi rót một cốc nước nóng cho nàng. Nàng không uống, mà buông lời chỉ trích: "Còn cả cô nữa, cô cũng hại tôi thê thảm."Lâm Giản rất kiên nhẫn: "Ừm? Chuyện gì vậy?"Phong Tuệ tủi thân muốn chết: "Toàn là vì hai người ấy ấy trong nhà vệ sinh, làm tôi mất mặt trước người yêu cũ. Hôm nay tôi còn bị cô ta công khai chế giễu. Tôi thấy tôi sắp không sống nổi ở Giang Thành nữa rồi, mất mặt chết đi được.""À, ra là vậy. Cô ta chế giễu cô thế nào?"Phong Tuệ nhớ lại, than vãn: "Hôm nay tôi đang uống rượu với người ta rất vui vẻ, cô ta không biết từ đâu xông ra, nói tôi lại đi tìm diễn viên mới dùng trò đó để chọc tức cô ta. Cái quái gì vậy, sao cô ta lại tự luyến đến thế chứ, tức chết tôi rồi!""Ừm? Sao cô ta lại để tâm đến cô như vậy? Có phải cô ta vẫn chưa quên được cô không?""Tôi biết đâu. Rõ ràng là cô ta bỏ rơi tôi trước, làm như thể không có cô ta tôi không sống nổi vậy, tức chết." Phong Tuệ say quá, nói được một lúc thì hụt hơi.Lâm Giản vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng khuyên nhủ: "Đừng giận nữa. Rõ ràng là cô ta vẫn luôn không quên được cô và còn nhớ nhung cô nên mới để tâm như vậy, cứ nghĩ phải vạch trần cô thì cô ta mới yên lòng. Người nên bị chế giễu phải là cô ta mới đúng.""Thật sao..." Phong Tuệ nghĩ một lát, cười khúc khích: "Đúng rồi, người nên bị chế giễu là cô ta, chính cô ta là người theo đuổi ngược tôi!""Ừm, vậy nên đừng giận nữa nha."Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Điện thoại trong túi Phong Tuệ rung bần bật. Nàng lấy ra xem, lập tức ngồi bật dậy, giận tím mặt: "Sao cô ta lại ám ảnh như vậy chứ?!"Phong Tuệ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Giản: "Chị ơi, giúp em!"Chị ư? Lâm Giản có chút thích cách gọi này. Nàng nhớ lại lúc Phong Tuệ gọi Lộc Miên là chị ở nhà hàng cũng ngọt ngào như vậy."Tôi phải giúp cô thế nào?"Say đến mức này, Phong Tuệ căn bản không nghĩ được nhiều, chỉ cần có thể làm Tần Chỉ tức chết là được."Tôi không biết, cô mau giúp tôi, làm cô ta tức chết!""Được thôi." Lâm Giản đồng ý rất dứt khoát, nhưng nàng cũng có điều kiện: "Vậy cô hứa với tôi, tôi giúp cô rồi, sau này cô không được đến làm phiền Miên Miên nữa nha."Lâm Giản dùng giọng điệu thương lượng, rõ ràng là dịu dàng hết mức, nhưng lại vô cớ khiến người ta có cảm giác... nếu từ chối, sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.Phong Tuệ gật đầu lia lịa. Lâm Giản cười hài lòng, cầm lấy điện thoại trên tay nàng, làm động tác im lặng với nàng. Phong Tuệ lập tức nín thở. Lâm Giản nghe điện thoại."Alo? Em đang ở đâu? Say rồi thì đừng có chạy lung tung, nguy hiểm lắm, không biết sao?" Giọng nói bồn chồn nhưng đầy lo lắng của người phụ nữ kèm theo tiếng gió truyền đến. Lâm Giản nhìn Phong Tuệ một cái, lên tiếng: "Cô ấy hiện tại rất an toàn."Tần Chỉ đứng trước xe bên bờ sông, bị gió lạnh quất mạnh. Vừa nãy cô ta lơ là hai giây đã để Phong Tuệ chạy mất, tìm một hồi không thấy, lòng như lửa đốt. Nghe câu này, cô ta sững sờ hai giây, trong lòng trĩu xuống, chất vấn: "Cô là ai?""Hửm?" Cô ta nghe thấy giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia uể oải mà gợi cảm, hình như đang hỏi người bên cạnh: "Tôi là ai?"Ngay sau đó, Tần Chỉ nghe thấy giọng Phong Tuệ say khướt nhưng mang theo ý cười: "Chị ơi~"Trán Tần Chỉ giật thót, cảm giác lạnh lẽo thấm khắp tứ chi. Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: "Theo chị đi ngủ nha, có được không?""Được ạ~"Ngay sau đó, điện thoại bị tắt.Tần Chỉ tức đến phát điên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn. Cô ta gọi lại, nhưng bị cúp máy không chút do dự, như thể sợ bị làm phiền chuyện tốt."Xong rồi, tôi đã giúp cô chọc tức cô ta rồi nha. Bây giờ cô có thấy khó chịu ở đâu không? Có cần tôi gọi người nhà cô đến đón không?"Lâm Giản bắt đầu lật danh bạ của Phong Tuệ, muốn tìm người thân."Không, đừng." Phong Tuệ giật lấy điện thoại, tắt nguồn: "Về thế này chắc chắn bị anh tôi mắng. Tôi không về đêm nay đâu, ở... ở nhờ một đêm."Lâm Giản chần chừ một chút, rồi lại cong môi cười: "Được thôi. Vậy tôi đỡ cô dậy, đi nghỉ nha, được không?""Ừm ừm..."Lâm Giản đỡ Phong Tuệ đang say khướt vào căn phòng mà mình đã dọn dẹp hai hôm trước. Con mèo mướp tò mò nép trong góc, thò đầu ra nhìn. Có lẽ nó chưa từng thấy một loài người như vậy.Lâm Giản chu đáo giúp Phong Tuệ cởi áo khoác và giày, dùng bông tẩy trang giúp nàng tẩy trang. Cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, Phong Tuệ mở mắt, ngây dại nhìn Lâm Giản, lại một lần nữa cảm thán: Chị gái này thật đẹp, thật dịu dàng quá..."Chị ơi, chị là bạn gái của Lộc Miên sao?"Ngón tay Lâm Giản dừng lại một chút. Câu hỏi thật thẳng thắn. Nàng rất thích cách nói này, muốn nàng ấy hỏi thêm vài lần nữa."Hửm? Cô hỏi gì cơ?""Chị và Lộc Miên đã ấy ấy trong nhà vệ sinh rồi, hai người có quen nhau không?" Phong Tuệ giục: "Nói đi, nói mau."Ánh mắt Lâm Giản vui vẻ, mím môi, giả vờ buồn bã thở dài: "Miên Miên vẫn chưa cho tôi danh phận.""Cậu ấy vừa nãy còn chê tôi nữa. Tôi hơi buồn."Phong Tuệ: "....?!"Lộc Miên làm sao nỡ?!Một chị gái xinh đẹp, chu đáo, dịu dàng, quyến rũ và đảm đang như thế, cái tên Lộc Miên đó làm sao nỡ?!Nếu cái tên đó không biết thưởng thức... Phong Tuệ lờ đờ suy nghĩ, nở một nụ cười.Hì hì."Thôi nào, đến giờ đi ngủ rồi nha."Lâm Giản đứng dậy, tắt đèn rồi rời đi.Bước ra khỏi phòng, nàng thấy Lộc Miên khoanh tay, dựa vào khung cửa đứng ở bên cửa phòng.Lâm Giản đóng cửa phòng lại, bước về phía cô."Tiểu Tuệ đã ngủ rồi."Tiểu Tuệ?Lộc Miên khẽ nhíu mày, có vẻ không vui vì Phong Tuệ không làm phiền cô nữa. Cô mở lời hỏi: "Cô ấy ngủ phòng cậu thì cậu ngủ đâu?"Nhà Lộc Miên có rất nhiều phòng, nhưng vì hiếm khi có người đến ngủ qua đêm, các phòng khác hoặc là chưa được dọn dẹp, hoặc là dùng cho mục đích khác. Chỉ có phòng ngủ chính và phòng của Lâm Giản là có thể ngủ được.Lâm Giản cười, tỏ ra rất hiểu chuyện, không hề làm mình làm mẩy: "Thì ngủ ở phòng khách thôi."Đôi mắt phượng của Lộc Miên hơi nheo lại, không nói gì.Lâm Giản lại ân cần hỏi: "Miên Miên còn muốn xem phim không?"Lộc Miên thấy mình không được vui lắm.Mặc dù vẫn gọi là Miên Miên, nhưng giọng điệu và biểu cảm lại khác hẳn lúc trước. Trước đây dính lấy cô đến chết, còn bây giờ...Thậm chí còn không dịu dàng và có cảm xúc bằng lúc nàng nói chuyện với Phong Tuệ lúc nãy."Không xem nữa." Lộc Miên khẽ nói."Được." Lâm Giản nói chúc ngủ ngon với cô, rồi quay về phòng mình lấy chăn và gối.Kể từ khi về nước, mỗi lần Lâm Giản nói chúc ngủ ngon với cô đều là lúc ôm nhau, nàng dùng giọng điệu ngọt ngào gợi cảm nói khẽ với cô.Nàng còn dùng ánh mắt mong manh đáng thương nhìn cô. Dù không nói ra, Lộc Miên cũng biết nàng đang cầu xin cô đưa nàng về phòng cùng.Nhưng lần này thì không. Chỉ là một lời chúc ngủ ngon bình thường, không có ánh mắt và giọng điệu quyến rũ đó.*Lộc Miên trở về phòng, nằm trên giường, nhắm mắt nhưng không hề có chút buồn ngủ nào.Thái độ của Lâm Giản là đang giận dỗi sao? Hay là đang thực hành điều nàng nói về giai đoạn mập mờ mà cô thích?Có lẽ là cả hai.Điểm hấp dẫn của giai đoạn mập mờ là không ai nói rõ, nhưng một chút chuyện nhỏ cũng đủ làm trái tim đối phương rung động, lúc gần lúc xa, ghen tuông, suy nghĩ lung tung, cuối cùng được đối phương dỗ dành.Lộc Miên phải thừa nhận, Lâm Giản đã thành công khiến cô trải nghiệm cảm giác không thoải mái của sự lúc gần lúc xa.Bây giờ cô không thấy thú vị, mà thấy khó chịu, trong lòng bí bách.Cô không phải không có tính chiếm hữu với Lâm Giản. Điểm này Lâm Giản thật sự biết tận dụng.Dù sao thì, ngay cả khi chỉ là thú cưng, nàng cũng quá biết cách lấy lòng người khác. Ai lại không có tính chiếm hữu với thú cưng ngoan ngoãn nhưng cũng hư hỏng của mình chứ?Không chỉ vậy, Lâm Giản còn lợi dụng việc mình mới bị ốm, tình trạng sức khỏe không tốt.Vừa mới khỏi cảm lạnh, sốt xong, không thích hợp để ngủ ở phòng khách. Mặc dù phòng khách cũng có lò sưởi, nhưng vẫn không ấm bằng phòng ngủ.Hơn nữa, việc ngủ ở phòng khách, dù nghe hay nhìn đều khiến người ta thấy nàng thấp kém và đáng thương, khiến người khác sinh lòng thương hại.Mỗi khi bắt đầu nghĩ đến việc Lâm Giản đáng thương, trong đầu Lộc Miên lại không tự chủ được mà hiện lên rất nhiều hình ảnh thảm thương của nàng.Lâm Giản ngủ phòng khách, Lâm Giản ngồi bên cửa sổ không có gì làm, chỉ mong cô trở về, Lâm Giản chờ cô ở sân bay một ngày một đêm, Lâm Giản... Lâm Giản...Không biết đã qua bao lâu, kim đồng hồ đã quay bao nhiêu vòng, Lộc Miên hít một hơi thật sâu, ngồi dậy khỏi giường, mở cửa phòng, đi đến trước ghế sofa, nhìn người đang cuộn tròn ngủ say trên ghế.Lộc Miên không lên tiếng gọi nàng dậy. Cô cúi xuống, vừa mới ôm lên một chút, cổ đã bị nàng quấn chặt."Ừm~ Miên Miên..."