[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 43: Tinh ranh
Bạn gái mới? Nàng thật dịu dàng.---Lâm Giản đã nói rất nhiều, mong mỏi Lộc Miên có thể gật đầu đồng ý với nàng. Sự thật chứng minh, Lộc Miên quả thực không phải sắt đá, nhưng cô cũng có điều kiện."Cậu nói nhiều lời ngọt ngào tinh ranh như vậy? Vậy vài hôm nữa cậu cùng tôi nghiêm túc đi khám bác sĩ.""Đâu có tinh ranh, đều là thật lòng mà." Lâm Giản nhẹ giọng nói: "Đều nghe lời Miên Miên."Lộc Miên đứng dậy đi lấy thuốc hạ sốt. Chân trước vừa ra khỏi phòng, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Nhưng cô cũng không vội vàng quay lại nghe. Chỉ vài giây sau, cô mang thuốc hạ sốt trở lại phòng Lâm Giản, bẻ hai viên đặt vào tay Lâm Giản, bảo nàng tự uống với nước.Cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi của Ôn Khuynh Nguyệt.Lúc cô về rất vội, về rồi tìm người cũng rất gấp. Giờ cô mới nhớ ra mình chưa kịp nói với Ôn Khuynh Nguyệt việc mình đã về nước."Alo, chị? Sao chị đột nhiên về nước rồi? Cũng không nói tiếng nào."Cô nghe điện thoại, vừa đi được hai bước về phía cửa, phía sau đột nhiên vang lên một tràng ho dữ dội."Sặc sao?" Lộc Miên vội vã quay lại bên cạnh Lâm Giản, vỗ lưng giúp nàng thuận khí: "Cậu uống thuốc vào chưa?"Lâm Giản ngưng lại: "Ừm."Nàng hứ vài tiếng: "Miên Miên, mình hơi khó chịu.""Cậu khó chịu ở đâu?"Nàng rưng rưng nhìn Lộc Miên, giọng điệu vừa nũng nịu vừa dịu dàng: "Chỉ là họng khó chịu thôi. Cậu nghe xem giọng mình có bị khó nghe không?"Khó nghe sao? Chẳng qua là hơi khàn một chút, nặng giọng mũi một chút, Lộc Miên chẳng hề cảm thấy vậy.Lộc Miên nói: "Mai là khỏi thôi.""Miên Miên vẫn đang gọi điện sao? Chắc có việc quan trọng. Đừng ngó lơ người ta nữa." Lâm Giản mềm mại, dịu dàng nói với vẻ thấu hiểu.Lộc Miên hơi sững người, nhìn chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi bị cô bỏ quên bên cạnh, không khỏi cười hừ một tiếng.Lâm Giản thật sự rất giống một con hồ ly. Sao bệnh rồi mà vẫn tinh ranh đến vậy.Lộc Miên cầm lại điện thoại. Lâm Giản tựa vào cô. Vì bị sốt nên hơi thở nặng hơn một chút. Cô dám chắc, đầu dây bên kia nhất định nghe thấy tiếng thở của Lâm Giản."Xin lỗi, vừa nãy có chút việc.""Chị ơi, hai hôm trước chị còn nói với em là vì mệt mỏi công việc nên không có hứng thú yêu đương. Ồ, hóa ra không phải mệt mỏi công việc, mà là mệt mỏi vì chăm sóc người bệnh sao?" Ôn Khuynh Nguyệt trêu chọc, giọng điệu nghe có vẻ tò mò lại thoải mái."Vì mọi chuyện khá gấp, nên tôi không kịp nói với em. Xin lỗi, e rằng không thể cùng em đi xem cực quang được rồi.""Ái dà, thông cảm, thông cảm." Ôn Khuynh Nguyệt thì thoáng hơn: "Chỉ là không ngờ chị bây giờ lại thích kiểu này. Nàng thật dịu dàng. Là bạn gái mới quen sao? Hay là tình nhân được bao dưỡng?"Lúc Lộc Miên im lặng, Lâm Giản cọ cọ vào người cô, phát ra tiếng sột soạt và hơi thở."Không phải tình nhân, cũng chưa phải bạn gái."Bên Ôn Khuynh Nguyệt ngập ngừng hai giây, rồi cười nói: "Ồ, ra vậy.""Cũng không có gì. Chỉ là gọi điện hỏi thăm tình hình chị thôi. Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể gặp lại sau khi em về nước.""Được, cúp máy đây."Cúp điện thoại của Ôn Khuynh Nguyệt. Lộc Miên cúi đầu nhìn người trong lòng. Cả khuôn mặt vùi vào cô. Nàng lầm bầm: "Người yêu cũ của Miên Miên luôn gọi cậu là chị sao?""Kỳ lạ sao? Tôi hơn cô ấy hai tuổi."Lâm Giản nói khẽ: "Mình ghen tị quá."Nàng thẳng thắn nói ra lời ghen tị như vậy, nhưng biết làm sao được?Hiện tại nàng chưa có tư cách để Lộc Miên bảo người khác đổi cách xưng hô.Thuốc hạ sốt dần phát huy tác dụng. Lâm Giản trở nên rất buồn ngủ. Nàng muốn Lộc Miên ở bên nàng. Lộc Miên im lặng đồng ý. Cô ngồi bên giường nàng, không rời đi.Không giống lần trước chỉ ở lại vài phút. Vì lần này cô không còn đấu tranh tâm lý nữa.Nhìn khuôn mặt mềm mại đang ngủ say của nàng dưới ánh đèn vàng cam. Lộc Miên đột nhiên rất tò mò, mười mấy ngày cô không có ở đây, Lâm Giản đã sống như thế nào?Thế là cô lấy điện thoại ra, đeo tai nghe, mở ghi hình camera giám sát.Ngày 24 tháng 1. Sau khi Lâm Giản một mình về nhà, nàng chơi với mèo một lúc, rồi ôm mèo ngồi thẫn thờ trên ghế sofa.Thẫn thờ cho đến giờ ăn trưa, nàng mới vào bếp làm qua loa bữa trưa, rồi cho mèo ăn.Sau đó, nàng một mình ngồi trên bệ cửa sổ, lướt điện thoại. Lộc Miên không nhìn rõ nội dung trong điện thoại là gì.Sau khi tắt điện thoại, Lâm Giản lại bắt đầu thẫn thờ. Lộc Miên luôn hoài nghi video có bị đứng hình không, rõ ràng đã tua nhanh gấp năm lần, mà mấy phút rồi cảnh quay vẫn bất động.Ngoại trừ cảnh trời bên ngoài đang dần tối.Lộc Miên kéo thanh tiến trình. Buổi tối nàng ăn xong cơm, đi tắm. Mọi thứ đều có vẻ rất bình thường, ngoại trừ một chút lạnh lẽo và cô đơn.Cô luôn cảm thấy Lâm Giản rất mất tinh thần.Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Lâm Giản sau khi tắm xong đã vào phòng cô mà không hề xin phép.Kể từ khi Lâm Giản chuyển đến, phòng cô luôn khóa khi cô không ở nhà. Hôm đó có lẽ cô đã quên...Phòng Lộc Miên cũng được lắp camera giám sát. Cô lập tức mở ra xem, có chút căng thẳng nhìn màn hình, muốn xem Lâm Giản định làm gì.Lộc Miên nhanh chóng tưởng tượng ra vài khả năng tệ hại: Nàng trộm gì? Hay lén xem gì? Hay là...Tim cô đập rất nhanh. Cô không muốn Lâm Giản làm ra chuyện đó, một chút cũng không muốn.Chỉ thấy Lâm Giản trong màn hình lấy một chai nước hoa cô thường dùng, xịt lên giường cô, sau đó vén chăn và nằm xuống.Nàng cuộn tròn trên giường cô, ôm chiếc gối của cô, nhắm mắt lại, vẻ mặt thưởng thức...Lộc Miên sững sờ. Trong khi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô đồng thời dâng lên một cảm xúc không tên.Lâm Giản lợi dụng lúc cô không có nhà, lén lút lên giường cô ngủ?Cô thật sự không ngờ, Lâm Giản lại hành động như vậy...Chợt liên tưởng đến điều gì đó, Lộc Miên điều chỉnh camera giám sát ngày cô gọi điện cho Lâm Giản.Khoảng mười giờ sáng, Lâm Giản quả nhiên đang ở trên giường cô, dường như cuộn tròn lại. Camera có tiếng, từng âm tiết mềm mại run rẩy vang vào tai Lộc Miên, lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Giản...Hơi thở Lộc Miên trở nên nặng nề.Không lâu sau, Lâm Giản trong camera nhận được điện thoại của cô.Nàng đưa tay ra khỏi chăn tìm điện thoại, nhìn màn hình vài giây mới dám nghe: "Miên Miên...""Vừa nãy mình đang ngủ..."Nhận điện thoại của cô, nàng lại không hề kiềm chế, cứ như thể làm vậy sẽ kích thích hơn. Lâm Giản trong màn hình ngửa cổ, cắn cắn môi, vẻ mặt khó nén, cố gắng hết sức kiểm soát giọng nói: "Không, không làm phiền đâu."Nhịp độ tăng lên rõ rệt. Cơ thể nàng cùng chiếc chăn run rẩy. Đột nhiên nàng bụm miệng lại, sau đó mọi thứ như một quả bóng xì hơi. Điện thoại rơi khỏi tay nàng xuống tấm chăn mềm mại. Trong điện thoại truyền đến giọng cô đang hỏi han.Nàng phải bình tĩnh rất lâu mới dám thốt ra một câu: "Đừng..."Đột nhiên, tiếng gọi "Miên Miên" ngoài đời thực kéo cô ra khỏi màn hình giám sát.Cô nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường. Có lẽ vì đang ra mồ hôi do hạ sốt, nàng ngủ không yên, chiếc chăn đã đắp kín không biết từ lúc nào đã để lộ bờ vai trần.Trán nàng cũng ướt đẫm mồ hôi, tóc bết vào mặt, má ửng hồng.Ánh mắt Lộc Miên khẽ thay đổi. Cô đưa tay giúp nàng đắp chăn lại, vô tình chạm vào má nàng, nhiệt độ vẫn còn rất cao. Vì ra mồ hôi, hương thơm càng trở nên nồng nàn hơn...Lúc đó cũng là như thế này sao? Trên giường cô...Đối với hành vi này của Lâm Giản, cô giận sao? Phản cảm? Hình như đều không hoàn toàn đúng. Chỉ là có một chút xúc động, không cần biết nàng có đang sốt hay không, cô cũng muốn kéo nàng dậy, làm những điều không dịu dàng với nàng, để giải tỏa cảm xúc của chính mình lúc này.Đồ phụ nữ hư hỏng không biết liêm sỉ.Lộc Miên thầm mắng trong lòng.Tiếp tục xem, quả nhiên không chỉ một lần.Nhưng ban ngày nàng hầu như không làm gì ngoài nấu cơm và xem điện thoại. Nàng luôn cầm iPad lên định vẽ rồi lại đặt xuống. Lộc Miên có thể cảm nhận được sự cô đơn và mất tinh thần của Lâm Giản qua màn hình.Mãi đến sáng hôm cô nói sẽ về nước, Lâm Giản mới chăm chút trang điểm, và 12 giờ đã vội vàng ra ngoài đón cô.Nàng nhớ cô đến vậy sao? Nàng không thể sống thiếu cô đến vậy sao?Lộc Miên đã làm theo ý nàng, không rời đi, ở bên nàng gần như suốt cả đêm.Mọi thứ hiện tại đã phát triển theo một cách mà trước đây cô không bao giờ nghĩ tới. Cô hy vọng lần này, Lâm Giản sẽ không khiến cô lặp lại sai lầm cũ.Sáng hôm sau, Lâm Giản đã hoàn toàn hạ sốt. Lộc Miên đã mệt mỏi rất lâu, giờ như trút được gánh nặng, trở về phòng nghỉ ngơi, gần như vừa chạm giường là ngủ ngay.*Thực ra bảy tám năm trước, Lộc Miên cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người đến như vậy.Ở trường có rất nhiều người yêu nhau. Họ rất ngọt ngào, luôn nói sau này sẽ cùng thi vào một trường đại học, sau này sẽ cùng làm việc ở một thành phố, khoe khoang tình yêu một cách điên cuồng, nhưng rồi lại nhanh chóng chia tay vì một trở ngại nhỏ.Chứng kiến quá nhiều chuyện như vậy, Lộc Miên cảm thấy tình yêu của họ thật tùy tiện. Mới chỉ là cấp ba thôi, làm sao có thể thích một người nhiều đến thế?Cô không ngờ rằng, kiểu yêu thích này lại xảy ra với chính mình. Cô thực sự rất thích Lâm Giản, thích đến mức trở nên nhút nhát, thích đến mức hy vọng những ngày cấp ba vốn nhàm chán trôi qua chậm hơn, thích đến mức muốn đưa nàng vào, hoặc là đưa mình vào tương lai của nàng.Một ngày nọ, Lộc Miên không kìm được mà hỏi Lâm Giản một câu: "Cậu muốn thi vào trường đại học nào?"Lâm Giản không trả lời cô, mà lại hỏi ngược lại: "Thế còn bạn học Lộc Miên thì sao?""Đại học Giang Thành.""Nếu là mục tiêu đó, thành tích cần phải cải thiện một chút nữa đó."Lộc Miên quan tâm đến nàng: "Cậu thì sao?"Lâm Giản nhìn cô nói: "Chắc là Đại học Thủ Đô."Nghe vậy, tâm trạng Lộc Miên chùng xuống, nhận ra mục tiêu của họ dường như không giống nhau."Tại sao lại là Đại học Thủ Đô?""Đương nhiên là vì nơi đó rất tốt. Mặc dù Đại học Giang Thành cũng rất tốt, nhưng chẳng lẽ bạn học Lộc Miên không muốn ra ngoài khám phá một chút sao? Cứ muốn mãi ở lại Giang Thành à?"So với Đại học Giang Thành, Đại học Thủ Đô chắc chắn tốt hơn, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều. Lộc Miên không quá bận tâm đến sự hơn kém đó, cô chỉ muốn ở lại Giang Thành thôi. Cô luôn nghĩ như vậy, chưa bao giờ có ý định thay đổi.Nhưng bây giờ...Lâm Giản cười hỏi cô: "Bạn học Lộc Miên, cậu nói xem, sau khi chúng ta tốt nghiệp và chia xa, có còn thân thiết như bây giờ không?"Chia xa? Giang Thành cách Thủ Đô xa như vậy, chia xa rồi họ không thể thường xuyên gặp mặt, mỗi người bị mắc kẹt trong chuyện riêng, mỗi người có những người bạn mới. Lộc Miên trong lòng thực sự không chắc chắn rằng họ có thể thân thiết như bây giờ.Thế nên cô rất quyến luyến Lâm Giản, cảm giác như nếu không có Lâm Giản bên cạnh, mọi thứ đều trở nên vô vị, không còn gì đáng mong chờ nữa.Đại học Giang Thành mà cô vẫn luôn kiên định theo đuổi, cứ thế dễ dàng lung lay trong lòng cô.Đại học Thủ Đô, nếu cố gắng hơn nữa, cũng không phải là không thể.Hóa ra là thật, khi thích một người, thực sự có thể muốn cùng người đó hẹn ước cùng nhau thi đại học, muốn sau khi tốt nghiệp, vẫn có thể cùng nhau đi thật lâu, thật lâu.Mặc dù sau này, chính cô là người chủ động từ bỏ cơ hội được ở cùng thành phố với nàng.*Lộc Miên đã mệt mỏi hai ngày, không hề chợp mắt, giấc ngủ này kéo dài đến tận chiều mới tỉnh. Trong phòng không bật đèn, rất tối tăm, có vẻ hơi cô đơn.Thực ra Lộc Miên đã rất quen với cảm giác này, nhưng lần này, cảm giác cô đơn không tồn tại được bao lâu đã tan biến vì sự xuất hiện của Lâm Giản.Lâm Giản đã nấu đồ ăn, dịu dàng dỗ cô dậy ăn. Giọng nàng hơi khàn một chút, nhưng dường như lại hay hơn. Nàng chống tay bên mép giường cô, hương thơm trên người nàng bao trùm lấy cô.Bước ra khỏi phòng, con mèo mướp nằm trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn những món ăn thơm lừng trên bàn ăn, có vẻ rất thèm thuồng.Lâm Giản đặt thức ăn cho mèo, nó lập tức ngấu nghiến ăn. Những con mèo đã từng bị bỏ rơi, lang thang là như vậy, lo sợ không có bữa sau, có đồ ăn là luôn ngấu nghiến, dù no rồi cũng phải ăn."Cậu còn thấy khó chịu trong người không?" Lộc Miên nhận ra rằng sau khi vượt qua được rào cản tâm lý của chính mình, việc nói những lời quan tâm với Lâm Giản trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.Lâm Giản lắc đầu: "Không khó chịu nữa. Tối qua mình ngủ ngon lắm."Tối qua? Lộc Miên nhìn nàng một cái, ý tứ mơ hồ: "Mấy tối tôi ra nước ngoài thì sao?""Đương nhiên là trong mơ cũng nhớ Miên Miên rồi."Trong mơ cũng nhớ cô? Hừ, vậy nên mới tự an ủi trên giường cô sao?Tối qua khi Lộc Miên quay về giường mình ngủ, cô luôn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Không biết là do tâm lý, hay là Lâm Giản, người phụ nữ hư hỏng này, đã cố tình xịt nước hoa lên giường cô mà không thèm giặt ga.Nhưng vì quá mệt, cô không có tinh thần để thay ga giường, chỉ đành bất lực ngủ cùng với mùi hương đó suốt cả ngày.