[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 41: Tìm thấy



"Cậu đang giận tôi vì để cậu đợi một ngày một đêm sao?"

---

Cúp điện thoại. Lộc Miên đứng bật dậy không cần suy nghĩ, vừa đi về phía thang máy vừa dặn dò Đàm Mỹ Lệ mua vé máy bay về nước sớm nhất.

Đàm Mỹ Lệ hơi choáng váng, gật đầu đồng ý, vội vàng đi theo cô lên phòng thu dọn hành lý.

Rất nhanh, Lộc Miên đã lên xe chạy thẳng đến sân bay.

Trong lúc đó, cô gọi điện lại cho nhân viên sân bay hỏi tình hình Lâm Giản. Cô ấy nói Lâm Giản đã nằm ở bệnh viện, đang truyền nước, không có vấn đề gì lớn, chỉ là hạ đường huyết và quá đau lòng, nhưng vẫn đang hôn mê.

Lộc Miên hơi thở phào, ngay sau đó liên lạc với Trần Giai. Cô còn mất mười mấy tiếng mới về đến. Trong khoảng thời gian này, nếu Lâm Giản không có người quen chăm sóc bên cạnh, thật sự rất đáng lo.

Nhưng không may, Trần Giai đang đi công tác xa, nhất thời không thể về được. Lộc Miên không ngờ lại không nghĩ ra người thứ hai có thể chăm sóc Lâm Giản, người bạn thứ hai của Lâm Giản.

Chỉ đành nhờ bạn bè của mình đến bệnh viện thăm nàng.

Thật ra cô hoàn toàn không nghĩ Lâm Giản sẽ ra sân bay đón cô. Cô cũng không hiểu tại sao Lâm Giản đã đến sân bay mà không đợi được cô lại không liên lạc với cô?

Trong đầu nàng rốt cuộc đang nghĩ gì? Lộc Miên không thể hiểu nổi. Mà cũng đúng thôi, Lâm Giản không bình thường, cô không hiểu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng phải thừa nhận rằng, cô lại một lần nữa làm mới nhận thức của mình về Lâm Giản, và cả... tình cảm hiện tại của Lâm Giản dành cho cô.

Có thể đợi ở sân bay một ngày một đêm, trên thế giới này có được mấy người làm được chuyện đó?

Trước khi lên máy bay, cô lại gọi điện cho Lâm Giản một lần nữa. Người nghe máy là y tá. Lâm Giản vẫn chưa tỉnh.

Vì vé máy bay được đặt gấp, khoang hạng nhất đã hết chỗ. Khoang phổ thông không có mạng, không thể liên lạc với nàng nữa.

Không ngủ được. Cứ nhắm mắt là hình ảnh xót xa Lâm Giản một mình đợi gần 24 tiếng ở sân bay lại hiện ra.

Nếu không phải vì ngất xỉu, Lâm Giản sẽ đợi ở đó bao lâu? Nàng có nói cho cô biết không? Dùng sự uất ức này để đổi lấy một chút thương hại và xót xa từ cô?

Tâm trạng xót xa Lâm Giản mãnh liệt chưa từng có. Không thể nào bình tĩnh lại được.

Mười mấy tiếng đồng hồ. Lộc Miên lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi chậm như thế.

Lâm Giản, Lâm Giản, Lâm Giản...

Xuống máy bay. Thời gian ở Giang Thành đã là một giờ chiều ngày hôm sau. Việc đầu tiên Lộc Miên làm khi mở điện thoại là: gọi điện cho Lâm Giản.

Nhưng gọi mấy cuộc, đều trong tình trạng không có ai nghe máy.

Cô lập tức gọi cho người bạn nhờ đi chăm sóc Lâm Giản. Cô ấy như vừa ngủ dậy, nói Dư Hiểu Vãn đã đi thay cô ấy.

Lộc Miên không khỏi hít một hơi lạnh: "Cậu để Dư Hiểu Vãn đi?"

"Sao thế?" Người bạn này rõ ràng không biết chuyện riêng bên trong: "Dư Hiểu Vãn nghe nói thì chủ động giúp tôi đi mà. Chẳng phải đều là bạn học sao? Có chuyện gì à?"

Lộc Miên không muốn giải thích nhiều. Cô vội vàng cúp điện thoại, gọi cho Dư Hiểu Vãn. Dư Hiểu Vãn bắt máy rất nhanh: "Sao thế? A Miên?"

"Cậu đến bệnh viện thăm Lâm Giản rồi à?"

"Đúng vậy." Dư Hiểu Vãn thản nhiên: "Cậu ấy chỉ bị hạ đường huyết thôi. Tỉnh rồi mà."

"Sao nàng không nghe điện thoại?"

Dư Hiểu Vãn nhún vai: "Tôi làm sao biết? Cậu ấy tỉnh thì tôi đi rồi."

Cách điện thoại vẫn có thể cảm nhận được sự sốt ruột của Lộc Miên. Dư Hiểu Vãn hơi không vui: "Sao thế A Miên, cậu ấy chỉ hạ đường huyết do không ăn thôi, không có chuyện gì lớn đâu."

"Cậu quan tâm cậu ấy làm gì nhiều thế?"

Lộc Miên không muốn nói nhiều với cô ấy. Cô bắt một chiếc taxi đi bệnh viện. Nhưng đến nơi, cô y tá ở quầy lễ tân nói với cô, bệnh nhân tên Lâm Giản đã ra viện lúc 9 giờ sáng.

Về nhà rồi sao? Lộc Miên hơi thở phào. Sau khi hỏi thăm một vài thông tin, cô vội vã chạy về nhà. Cô mở camera giám sát ở phòng khách, gọi điện cho Lâm Giản, gửi tin nhắn cho Lâm Giản.

Cả điện thoại lẫn tin nhắn đều không có bất kỳ phản hồi nào.

Khó khăn lắm mới về đến nhà, Lộc Miên sững sờ tại chỗ. Không chỉ Lâm Giản không có ở đó, mà cả mèo của Lâm Giản cũng không còn. Phòng của Lâm Giản rất bừa bộn, và, đã thiếu đi rất nhiều đồ đạc.

Cảm giác mang lại cho Lộc Miên giống như là biết tai họa sắp đến, vơ vội đồ đạc để chạy nạn.

Lộc Miên mất một lúc mới hoàn hồn. Não cô như bị đứng máy. Lâm Giản đi rồi... Tại sao Lâm Giản lại đi?

Lâm Giản đi đâu rồi?

Gọi thêm bao nhiêu cuộc điện thoại, đều hiển thị đã tắt máy.

Cảm thấy hoảng hốt, Lộc Miên buộc mình phải bình tĩnh. Cô gửi tin nhắn cho nàng trước, rồi điều chỉnh lại camera giám sát khoảng 9 giờ rưỡi sáng. Trong màn hình, Lâm Giản loạng choạng bước vào nhà, rồi khuỵu xuống, ôm lấy con mèo mướp của nàng.

Có vẻ, cảm xúc của nàng rất bất ổn, lau nước mắt mấy lần.

Một lúc lâu, nàng thất thần đứng dậy, lại vội vàng đi vào phòng. Thanh tiến trình lướt qua khoảng nửa tiếng. Sau đó, nàng đẩy vali hành lý rời đi.

Nàng muốn đi? Lộc Miên hoàn toàn không ngờ.

Rõ ràng hai hôm trước vẫn còn bình thường, tại sao đột nhiên lại như vậy? Vì tuyệt vọng khi đợi một ngày một đêm ở sân bay mà không gặp được người sao? Không, không thể nào. Nếu chỉ như vậy, Lâm Giản sẽ không kích động đến mức phải bỏ đi. Khả năng cao nhất là...

Dư Hiểu Vãn đã nói gì đó kích thích nàng khi đến chăm sóc nàng.

Lộc Miên bây giờ cơ bản là hoàn toàn mất phương hướng. Điện thoại Lâm Giản không gọi được, tin nhắn không trả lời. Không biết nàng ở đâu, có an toàn không, có nghĩ quẩn không. Một loạt những lo lắng này đè nén cô đến mức nghẹt thở.

Cô rất bực mình, sắc mặt trầm uất không thôi. Cô gọi điện lại cho Dư Hiểu Vãn, chất vấn cô ấy đã nói gì với Lâm Giản.

"A Miên, cậu kích động như thế làm gì?" Dư Hiểu Vãn rất không hiểu: "Tôi chỉ nói với cậu ấy một vài vấn đề mà cậu ấy vốn nên nhận ra, nhắc nhở cậu ấy đừng quấn quýt cậu nữa thôi. Chẳng phải cậu cũng nghĩ như vậy sao? Vậy thì vai kẻ xấu cứ để tôi đóng cho."

"Hơn nữa, cậu ấy đã là người trưởng thành 26 tuổi rồi. Cậu hoảng lên thế làm gì? Cậu sợ cô ấy xảy ra chuyện? Không phải chứ? Cậu ấy đã giả vờ thế nào trước mặt cậu vậy? Khiến cậu nghĩ cậu ấy thiếu cậu liền không sống nổi? Sẽ gặp nguy hiểm gì? A Miên, cậu tỉnh táo một chút được không? Nếu thực sự là như vậy, thì 7 năm qua cô ấy sống bằng cách nào?"

"Và cậu xem, từ rất lâu trước đây cậu đã nói với tôi sẽ đưa cậu ấy đi chữa bệnh, rồi để cậu ấy rời khỏi nhà cậu. Bây giờ thì sao? Tôi cảm thấy cậu thật sự là vết thương lành nên quên mất đã từng đau thế nào rồi. Không ai nhắc nhở thì cậu lại mê muội trong đó. Cậu trở nên thiếu lý trí như vậy từ khi nào—"

"Dư Hiểu Vãn!"

Những lời lộn xộn này càng nói càng khiến lòng cô nổi giận và bực bội. Lộc Miên mở lời ngắt lời cô ấy, giọng điệu trầm đến mức lạnh người: "Dư Hiểu Vãn, tôi đã nói rồi, nàng không giống người bình thường."

Dư Hiểu Vãn bị giọng điệu này của cô làm cho sững sờ một lúc lâu.

"Lộc Miên...?"

"Cậu có phải đang—"

"Cậu đừng quan tâm tôi có phải hay không. Tôi hỏi cậu, cậu có biết cậu ấy đi đâu rồi không?"

Một lúc sau, Dư Hiểu Vãn "khinh miệt" cười khẩy một tiếng, rồi lạnh lùng nói: "Tôi không biết. Tôi đưa cho cậu ấy một chùm chìa khóa nhà, bảo cô ấy nếu còn tự trọng thì mau chóng dọn khỏi nhà cậu. Còn việc cậu ấy có dọn đến đó không, tôi không rõ."

Lộc Miên nhíu mày mạnh mẽ: "Địa chỉ."

Vừa ngồi máy bay hơn mười tiếng, còn chưa kịp thở dốc, Lộc Miên lại lái xe đi đến địa chỉ Dư Hiểu Vãn vừa nói.

Mặc dù theo tính cách Lâm Giản, nàng khó có khả năng chấp nhận sự bố thí của Dư Hiểu Vãn. Nhưng đây là manh mối duy nhất hiện tại.

Nó khá xa nhà cô. Mất một tiếng mới đến nơi. Cô vội vã gõ cửa căn nhà Dư Hiểu Vãn nói. Người mở cửa lại là một bạn học cũ khác.

"Lâm Giản? Cậu ấy chưa bao giờ đến đây. Cậu ấy làm sao có thể đến chỗ tôi được? A Miên, cậu có nhầm không?"

Lộc Miên lập tức nhận ra Dư Hiểu Vãn đang lừa cô.

Tại sao phải lừa cô đến đây? Nếu không muốn nói thì cứ nói không biết là được. Cô cũng không thể làm gì cô ấy, phải không?

Lộc Miên mở điện thoại ra. Lâm Giản vẫn bặt vô âm tín.

Nàng sẽ đi đâu đây? Nàng mang nhiều hành lý như vậy thì có thể đi đâu? Khách sạn? Nhà bạn bè?

Chẳng lẽ phải hỏi hết tất cả bạn học cấp ba sao? Kể cả như vậy cũng chưa chắc...

Lộc Miên chợt nhận ra điều gì đó.

Cô mở bản đồ điện thoại ra. Quả nhiên, Ga Giang Thành cách đây đến 25 cây số.

Lâm Giản đi Ga Giang Thành sao? Nếu muốn rời đi, sân bay có vẻ khả thi hơn, nhưng sân bay quá gần đây. Nếu Dư Hiểu Vãn muốn đánh lạc hướng cô để kéo dài thời gian, đương nhiên sẽ không để cô đến đây.

Hơn nữa, Lâm Giản đã đợi một ngày một đêm ở sân bay. Liệu nàng có bị ám ảnh tâm lý không? Cũng sẽ sợ vụng về mà tình cờ gặp cô ở đó? Vì vậy, Ga Giang Thành là nơi Lâm Giản có nhiều khả năng đến nhất.

Bây giờ đã gần bốn tiếng kể từ khi Lâm Giản rời đi theo camera giám sát. Nếu nàng định đi bằng tàu, có lẽ đã khởi hành lâu rồi?

Lâm Giản muốn đi đâu? Nàng có thể đi đâu? Tóm lại, nàng muốn rời khỏi Giang Thành.

Lâm Giản rời đi, cô sẽ được "giải thoát" rồi phải không? Tại sao bây giờ lại khó chịu và lo lắng đến vậy? Cô mong nàng nên ở yên trong nhà cô, đừng đi đâu cả.

Lộc Miên cảm thấy có lẽ mình thật sự hơi bao dung quá mức, hay là một cái gì đó khác... nhưng bây giờ cô không có thời gian để nghĩ. Cô lái xe về hướng Ga Giang Thành.

Bình tĩnh lại mà nghĩ. Lâm Giản mang theo mèo của nàng, nhưng thủ tục mang mèo lên tàu cao tốc rất rắc rối. Mà con mèo đó lại là mèo bị bỏ rơi, sổ tiêm phòng căn bản không nằm trong tay Lâm Giản. Rất có thể nàng không thể lên tàu cao tốc được.

Nhưng Ga Giang Thành rộng lớn như vậy, thật sự không biết phải tìm từ đâu.

Miệng thì nói không ngừng là không thể sống thiếu cô, kết quả ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, điện thoại cũng không nghe.

Nghe lời người khác, tự ý bỏ đi.

Nghĩ đến đây, Lộc Miên ấm ức trong lòng.

Cô tìm khắp nơi bên trong và xung quanh Ga Giang Thành, nhưng không thấy bóng dáng nàng. Trời đã tối hẳn, giống như mò kim đáy bể.

Có phải nàng đi ở khách sạn không?

Có rất nhiều khách sạn gần Ga Giang Thành, cô phải làm sao để tìm thấy Lâm Giản?

Trời càng lúc càng lạnh. Lộc Miên ngồi trên ghế dài ngoài trời, mở điện thoại ra. Lâm Giản vẫn bặt vô âm tín. Ngược lại, Dư Hiểu Vãn lại gửi tin nhắn cho cô.

【A Miên, Lâm Giản là người trưởng thành mà? Cậu đừng làm như thú cưng của trẻ con bị lạc mà cuống cuồng lo lắng an toàn cho cô ấy. Tôi nói thẳng cho cậu biết nhé. Tôi đã đặt cho cô ấy một vé tàu. Cô ấy đã rời khỏi Giang Thành rồi.】

Lộc Miên nhìn thấy hai từ "rời khỏi", một cảm giác khó chịu và tức giận tràn lên không rõ từ đâu.

Đã rời đi rồi sao?

Có phải cô đã quá kích động rồi không? Lâm Giản là người trưởng thành, không phải trẻ con. Nàng muốn đi, là lựa chọn của nàng. Có phải cô đã nghĩ bệnh của Lâm Giản quá nghiêm trọng rồi không? Cứ luôn nghĩ, Lâm Giản có đang khóc ở đâu đó không, có gặp bất trắc gì không.

Vẻ mặt Lộc Miên u buồn, nhìn bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Cô thấy ngày hôm nay thật hoang đường.

Cô cười nhạt một tiếng, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, cô nhận được một cuộc điện thoại.

Tim Lộc Miên lại thắt lại: "Alo?"

"Xin chào, xin hỏi cô có phải là bạn của Lâm tiểu thư không?" Bên kia truyền đến giọng nữ lạ: "Tôi là cảnh sát ở Sở Công An thành phố Giang Thành. Lâm tiểu thư hiện đang ở cục cảnh sát chúng tôi. Cô có thể đến một chuyến không?"

Lộc Miên hít sâu một hơi: "Được, tôi đi ngay."

Đây là lần thứ hai cô phải đến cục cảnh sát vì Lâm Giản.

Biết được tung tích của người. Một nửa gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ. Đến cục cảnh sát, nữ cảnh sát nói với cô, có người nhìn thấy Lâm Giản cô đơn một mình bên bờ sông, sợ nàng nghĩ quẩn nên đã báo cảnh sát. Sau khi Lâm Giản được đưa đến cục cảnh sát, tinh thần vẫn luôn rất tồi tệ, không muốn giao tiếp với cảnh sát. Thậm chí còn sợ hãi tất cả mọi người xung quanh. Dường như kèm theo các triệu chứng rối loạn tâm thần như ảo thanh.

Hiện tại nàng đang nghỉ ngơi trong một phòng chờ riêng biệt.

Lộc Miên được cảnh sát dẫn đến. Đứng ở cửa, cô thấy Lâm Giản cô độc khuỵu người ở góc phòng. Mở cửa bước vào, Lâm Giản ngay lập tức hoảng sợ, như chim sợ cành cong.

"Đã nói là đừng đến rồi mà. Cứ để tôi bình tĩnh một mình là được. Đừng đến, đừng đến..."

Giọng Lâm Giản run rẩy, cơ thể rụt lại phía sau. Tình cảnh giống hệt lần phát bệnh trước.

Lòng Lộc Miên đau nhói.

Không dám ngẩng đầu nhìn người. Lộc Miên đành dùng giọng nói để nói cho nàng biết cô là ai. Kiên nhẫn, lặp đi lặp lại, từ từ tiến lại gần...

Giống như đang dỗ dành một con mèo con bị hoảng sợ.

Dần dần, Lâm Giản ngẩng đầu nhìn cô. Lộc Miên thấy đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của nàng. Ngọn lửa giận trong lòng cô tức khắc bị dập tắt, tất cả hóa thành từng cơn xót xa.

Ánh mắt Lâm Giản chuyển động. Lộc Miên biết Lâm Giản đã nhận ra cô. Cô chầm chậm khuỵu xuống trước mặt Lâm Giản, bất đắc dĩ nói: "Lâm Giản, cậu không phải đã nói sẽ đợi tôi ở nhà sao? Sao lại chạy đến cục cảnh sát rồi?"

"Xin lỗi, mình, mình... xin lỗi..." Lâm Giản nhìn cô, nói năng lộn xộn.

Mỗi tiếng xin lỗi đều như kim châm vào tim Lộc Miên: "Lâm Giản, cậu bị làm sao vậy?"

Lâm Giản túm chặt vạt áo trên vai cô, run rẩy cầu xin: "Bây giờ đầu mình loạn quá. Cậu có thể ôm mình một cái không?"

Lúc này, Lộc Miên có lý do gì để từ chối nàng? Chỉ còn lại sự xót xa. Cô nghiêng người tới trước, chủ động ôm nàng vào lòng.

Lâm Giản run rẩy trong vòng tay cô, thút thít không ngừng.

"Miên Miên... mình buồn quá..."

Lộc Miên vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi: "Những lời Dư Hiểu Vãn nói, cậu không cần để tâm."

Lộc Miên dường như là thuốc an thần của nàng. Có Lộc Miên, nàng có cảm giác an toàn. Rất nhanh cơ thể nàng không còn run rẩy nữa, chỉ còn thút thít từng cơn. Nàng vùi trong lòng cô, không chịu ngẩng ra, cũng không nói lời nào.

Lộc Miên cứ như vậy ôm nàng gần mười phút. Cơ thể cô đã thấm đẫm mùi của nàng.

Thấy cũng ổn rồi, Lộc Miên nhẹ nhàng đẩy nàng ra: "Được rồi, về với tôi thôi."

Lâm Giản cắn môi không lên tiếng, hốc mắt đỏ hoe, một vẻ uất ức. Lộc Miên không biết nàng đang nghĩ gì, chắc là cảm thấy uất ức thôi. Quả thật rất uất ức. Vậy dỗ dành nàng một chút thì có sao đâu?

Lộc Miên giúp nàng vuốt lại mái tóc rối bời, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: "Đừng buồn nữa. Tôi về rồi mà?"

Cô vừa lên tiếng, nước mắt Lâm Giản dường như lại sắp rơi xuống. Nàng vội vàng lau đi, cúi mắt xuống, nhưng hình như vẫn chưa được dỗ dành hoàn toàn.

Im lặng như người câm, Lâm Giản trở nên khó dỗ đến thế từ bao giờ?

Lộc Miên nheo mắt, nói với giọng khó hiểu: "Cậu không muốn về với tôi?"

Quả nhiên, Lâm Giản lập tức không còn làm mình làm mẩy nữa, vội vàng nói: "Không phải..."

Lộc Miên lúc này cũng không muốn dùng lời nói như vậy để khiến nàng sốt ruột buồn bã nữa. Cô kiên nhẫn hỏi rõ nguyên do: "Sao thế? Là giận tôi để cậu đợi một ngày một đêm không về? Tại sao cậu không nói với tôi là cậu đang đợi?"

Nói đến đây, nước mắt Lâm Giản thực sự không kìm được mà tuôn rơi: "Nói cho Miên Miên biết thì Miên Miên sẽ về sao?"

Lộc Miên cau mày, không hiểu ý nàng là gì.

Kể cả không về, thì ít nhất cũng có thể bảo nàng về trước, đừng ngồi chờ đợi vô ích ở sân bay, phải không?

Nhưng câu trả lời của Lâm Giản ngay sau đó lại khiến Lộc Miên không thốt nên lời.

"Chẳng phải Miên Miên đang đi cùng bạn gái cũ mừng sinh nhật sao?"

Lộc Miên sững sờ.

Nước mắt Lâm Giản rơi không ngừng. Nàng buồn bã kích động đến mức cơ thể run rẩy, như thể đang chịu uất ức tột cùng:

"Miên Miên không muốn về. Miên Miên đang đi cùng bạn gái cũ mừng sinh nhật. Mặc dù biết là mình không xứng, tất cả là do minh tự chuốc lấy, là quả báo mình đáng phải nhận. Nhưng nghĩ đến sinh nhật của mình gần đây, cả đêm chỉ có mình một mình cô đơn, Miên Miên hoàn toàn không nhớ, mình buồn quá, buồn quá..."

Nàng khó thở, nói được một đoạn ngắn là phải hít một hơi kèm tiếng khóc nấc.

"Ở sân bay mình đã rơi rất nhiều nước mắt, khóc đến mức đầu óc choáng váng... không thấy rõ gì cả."

"Bạn gái cũ của cậu còn đăng Weibo nói, hai hôm nữa sẽ cùng cậu đi xem cực quang... Chuyện lãng mạn như cùng nhau xem cực quang, có phải là hai người sắp quay lại rồi phải không? Mình có lẽ thật sự là một trò cười. Mình quá tự lừa dối bản thân. Vẫn còn hy vọng, sau khi thổ lộ mọi chuyện với Miên Miên, Miên Miên sẽ... khụ khụ, khụ khụ...!"

Lâm Giản ho khan, dường như đã đến giới hạn. Cơ thể mất sức ngã về phía trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...