[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 3: Sốt



"Cái gì" Lộc Miên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Miên Miên, mình giống như phát sốt..." Ngữ khí của Lâm Giản so với khi say rượu vào tuần trước còn suy yếu hơn, qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận được nàng đang khó chịu.

Lộc Miên nhíu mày, nhưng không hề lo lắng, chỉ có lạnh lùng: "Tại sao cậu phát sốt lại gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

"Không còn ai khác để..."

"Chồng cậu đâu?"

"Mình không có chồng..."

Không phải chồng không ở đó, mà là không có chồng.

Ly hôn?

Bên đầu kia điện thoại, Lâm Giản hô hấp nặng nề, nói chuyện đều khó khăn.

Lộc Miên trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Nếu như thật sự khó chịu, cậu có thể gọi 120, tìm tôi làm cái gì? Hay là muốn tôi giúp cậu gọi?"

Cô ở trong rạp phim cố gắng hết sức hạ thấp âm thanh, nghe rất say lòng người, nhưng lời nói ra càng là vô tình.

Lúc trước, Lâm Giản ở Giang Thành Nhất Trung nhân duyên rất tốt, quen biết rất nhiều bạn bè ở Giang Thành, vì sao hết lần này tới lần khác muốn đến quấy rầy cô?

Lộc Miên có chút tức giận, chẳng lẽ trong lòng Lâm Giản mình chẳng có chút tôn nghiêm nào sao?

Hết lần này tới lần khác muốn tìm cô? Cảm thấy dù là bảy năm có qua đi, cô vẫn là cái dạng như cũ chỉ cần gọi là đến đuổi là đi?

Phía bên kia điện thoại chưa có lời hồi đáp, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề cùng âm thanh vải vóc ma sát, cách điện thoại đều làm người ta liên tưởng đến hình ảnh người sốt cao, khó chịu lăn qua lộn lại.

"... Lâm Giản?"

Chậm chạp, bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào cùng tự trách: "Thật xin lỗi..."

Nàng như ý thức được, đáng lẽ không nên quấy rầy Lộc Miên.

"..."

Cúp điện thoại, Lộc Miên nhét vào túi, một lần nữa lại nhìn màn hình lớn.

Duẫn Noãn an vị bên cạnh cô, mặc dù không nghe thấy tiếng của Lâm Giản, nhưng nghe được câu trả lời lạnh như băng của Lộc Miên, nhìn Lộc Miên một chút, thấy cô có chút không yên, thế là khéo hiểu lòng người nói: "Lộc Miên tỷ tỷ, bạn của chị... Nàng chắc hẳn là không có biện pháp mới tìm đến chị, nếu là nhỡ đâu để cho... phát sốt nghiêm trọng, thì lại nóng hỏng đầu mất."

Duẫn Noãn nói không sai.

Phát sốt quá nặng sẽ thực sự sốt hỏng đầu óc, cùng với việc trước đây nhân viên phục vụ quán bar có nói qua trạng thái của Lâm Giản, Lộc Miên lo lắng, nàng không chỉ là phát sốt.

Nếu còn gặp phải chuyện gì khác thì sao...? Nghĩ tới một họ hàng nhà mình phát sốt dẫn đến viêm màng não lập tức qua đời, Lộc Miên lòng có chút bất an.

Thà Lâm Giản không gọi cho cô còn tốt, bây giờ nàng đã tìm mình, nếu mình bỏ mặc để nàng gặp phải chuyện gì, Lộc Miên nghĩ sau này bản thân cũng sẽ không dễ chịu.

Trong lòng vốn là hỗn loạn xoắn xuýt, bên tai Duẫn Noãn lại hiểu ý thuyết phục, cô vẫn là muốn đi nhìn nàng một chút.

Dù sao, sinh mệnh đáng quý.

Lộc Miên cầm lấy túi xách, đối với Duẫn Noãn cười nói một tiếng thật có lỗi, "Lần này xem như chị lỡ hẹn, lần sau chị mời em ăn cơm, có được không?"

"Lộc Miên tỷ tỷ có thể cùng em đi xem phim em đã rất vui rồi..." Duẫn Noãn biết bản thân nên biết đủ, nhưng vẫn không đành lòng từ chối "đền bù" từ Lộc Miên, nhỏ giọng nói: "Lộc Miên tỷ tỷ mau đi đi".

Lộc Miên gật đầu, cầm túi chân dài bước nhanh rời khỏi rạp chiếu phim.

Cô còn nhớ rõ địa chỉ nhà Lâm Giản, cách nơi này cũng không phải rất xa, sau nửa tiếng, cô mang theo thuốc hạ sốt tới trước cửa nhà Lâm Giản.

Vẫn là u ám ẩm ướt, mấy ngày trước đèn còn lúc sáng lúc tối nay đã hoàn toàn hư, cô dùng đèn pin trong di động chiếu sáng, gõ gõ cửa nhà Lâm Giản, một hồi lâu cũng không có ai ra mở.

Cô đành phải gọi điện cho Lâm Giản một lần nữa, rất lâu mới có người tiếp, Lộc Miên gọi nàng ra mở cửa, nàng nói có chìa khóa dự phòng để dưới tấm thảm. Thanh âm của nàng nghe giống như càng thêm suy yếu, Lộc Miên tranh thủ thời gian lật lên thảm trải sàn tìm chìa khóa, mở cửa nhà Lâm Giản.

Nhà Lâm Giản rất nhỏ, liếc mắt một cái đã nhìn hết toàn bộ, chăn mền trên giường hở ra, Lâm Giản nằm co ro ở đó.

Lộc Miên đóng cửa lại, sải bước đi tới, Lâm Giản mặt đỏ đến không được, hốc mắt đỏ rực, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, vạn phần khó chiuk.

Lộc Miên đưa tay sờ thử cái trán, rất nóng, "Lâm Giản?"

Lâm Giản chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt suy yếu nhưng vui mừng, làm người động lòng.

Nàng hé đôi môi khô khốc, "Miên Miên..."

Bộ dáng bệnh tất này thật đúng làm người ta lo lắng, Lộc Miên hỏi: "Đã đo qua nhiệt độ chưa?"

"Hừ... ừ..."

Xem ra căn bản nàng không trả lời được.

Thần sắc Lộc Miên lại nghiêm túc mấy phần, may mắn vừa rồi có mua thuốc, tiện đường mua nhiệt kế, cô xoay người lật lên một góc chăn mền của Lâm Giản, Lâm Giản mở hé hai mắt, như bị sốt đến mơ hồ, tùy ý cô muốn làm gì thì làm.

Lộc Miên gọn gàng dứt khoát đem nhiệt kế để vàng dưới nách của nàng, lại đắp chăn lên, đi đến đun một chút nước nóng.

Sau năm phút, cô mang nhiệt kế ra nhìn, 39.5 độ, cô nhất định phải xác nhận một chút đầu Lâm Giản có phải bị cháy hỏng rồi hay không, suy nghĩ ngay lập tức phải đưa người đi bệnh viện.

"Lâm Giản, Lâm Giản?"

Cô lấy tay nâng lấy gương mặt đang đỏ chói của Lâm Giản, qua mấy lần người này mới có phản ứng, mở ra đôi mắt hoa đào ngập sương mù.

Ánh mắt vẫn là rất mê ly.

Lộc Miên mang nàng kéo lên, chăn mền từ trên vai nàng trượt xuống, lộ ra bờ ra trắng nõn cùng mảng lớn xương quai xanh, vai đều bị sốt thành màu hồng, vẻ đẹp mong manh yếu ớt.

Đầu của nàng vô cùng nặng nề, vô lực tựa trên người Lộc Miên, ngay sau đó vai được nâng để không ngã xuống đất.

Lộc Miên cau mày, gương mặt nguyên bản xinh đẹp xa cách lại có vẻ lạnh lùng cường thế hơn, cô nâng cằm Lâm Giản, vỗ nhẹ hai cái trên mặt nàng, "Tôi là ai?"

Lâm Giản híp mắt, qua một hồi, giọng nói của nàng ôn nhu cực kì, "Là Miên Miên a."

"Tên."

"Ừm... Lộc Miên."

Lộc Miên suy nghĩ một chút,  "Sinh nhật của cậu ngày mấy?"

Ngữ khí không cứng rắn, ngược lại trầm thấp quyến rũ, nhưng chính là có loại cao cao tại thượng không chút ôn nhu.

Lãnh đạm.

"..."

"Hả? Sinh nhật... Mình thật ra nhớ kỹ sinh nhật của Miên Miên, ngày 7 tháng 8 năm 1998, là –"

Giống như bị chạm đến điều cấm kỵ, đôi mắt Lộc Miên nhíu lại, cắt ngang lời nàng, "Xem ra đầu óc vẫn không có bị sốt đến hư."

Lộc Miên buông bờ vai của nàng ra, nàng không còn gì chống đỡ, suýt nữa đã ngã xuống, may mà còn chống được hai tay, nàng giương mắt, yếu ớt nhìn về phía bóng lưng Lộc Miên đang đứng.

Tóc dài hơi cuộn, gần như dài đến eo, tỉ lệ cơ thể đặc biệt tốt, khi đi bộ trông rất ưu nhã, mặc dù vừa rồi đối với nàng một chút cũng không ôn nhu.

Nghe được câu trả lời cần nghe, ngay cả đỡ cũng không nguyện đỡ bệnh nhân một chút.

Thật sự là, cao ngạo lại lạnh lùng.

Nàng nói: "Trên bàn có thuốc, tự uống."

Thân thể Lâm Giản lùi về sau, đệm chăn chỉ đắp đến bên hông, trên người nàng chỉ có áo ngủ mỏng manh, vì bị sốt nên cả cơ thể phiếm hồng, rất gợi cảm. Dùng ánh mắt này nhìn Lộc Miên, ai không biết còn tưởng nàng cùng Lộc Miên có quan hệ gì, vừa rồi lại mới làm cái gì.

Nàng rất nghe lời uống thuốc, mọi cử động rất ốm yếu.

"Cám ơn Miên Miên, vậy mà chịu đến xem mình, mình cho rằng, cậu nghe điện thoại nhất định sẽ đối với mình càng thêm phản cảm phiền chán, sẽ không đến..." Lúc nói đến mấy chữ phản cảm phiền chán, ánh mắt nàng cũng ảm đạm xuống.

Nghĩ đến mình giống như sống sót sau tai nạn, nàng vẫn còn rất khó chịu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...