[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 39: Cuộc gọi



Miên Miên biết nàng lén ngủ trên giường cô, chắc chắn sẽ mắng nàng ti tiện phải không?

---

Lộc Miên nói xong, lấy tai nghe bluetooth đeo vào, kiên nhẫn chờ Lâm Giản trả lời câu hỏi này. Lâm Giản ở đầu dây bên kia thở dốc, nghẹn ngào nói lời xin lỗi mấy lần.

"Nếu cậu chỉ biết nói xin lỗi, vậy tôi nghĩ không cần thiết phải lãng phí thời gian cho cuộc điện thoại này nữa." Giọng Lộc Miên rất lạnh, mang theo sự thất vọng.

Lâm Giản vội vàng nói: "Đừng!"

Lộc Miên hít sâu một hơi, đợi nàng đưa ra một lý do.

Những người xung quanh Lộc Miên cảm nhận được áp suất thấp từ cô, đều không lên tiếng nữa. Chiếc xe nhanh chóng chạy về phía sân bay.

"Miên Miên... ngày xưa có phải cậu nghĩ mình không thích cậu không?"

Đúng vậy, cảm giác nàng mang lại cho Lộc Miên chính là như thế.

Sau khi họ chia tay, người khác hỏi Lộc Miên cô và Lâm Giản có quan hệ gì, Lộc Miên chưa bao giờ nói Lâm Giản là bạn gái cũ của mình. Cô cảm thấy họ không tính là gì. Việc xác nhận quan hệ giữa họ lúc đó, ngoài một tiếng "Ừm" của Lâm Giản, không có bất cứ điều gì khác.

Cô chưa từng thực sự có được Lâm Giản. Thực ra sau này cô cũng có thể hiểu được tâm trạng đó. Đối mặt với người mình không thích, chỉ là không muốn để tâm, không muốn đối xử chân thành, thậm chí cảm thấy bực bội.

Lộc Miên đã nhận ra sự thật này từ lâu.

Cô đã bị ám ảnh về chuyện tình cảm. May mắn thay, cô đã gặp người bạn gái sau này, mới phát hiện ra, hóa ra tình yêu song phương lại tuyệt vời đến thế.

Họ có thể cùng nhau hẹn hò, cùng nhau du lịch, cùng nhau tổ chức sinh nhật cho nhau, thoải mái khoe ân ái trước mặt bạn bè, yêu thương đối phương không hề e dè, xuất hiện ngay lập tức khi đối phương cần.

"Không phải... thực sự không phải..." Lâm Giản lo lắng nói: "Lúc đó mình cũng rất thích cậu, cậu tin mình đi..."

Nghe giọng nàng nức nở, Lộc Miên càng thêm bồn chồn khó chịu, cô trầm giọng nói: "Tôi không cảm nhận được sự yêu thích của cậu."

Đối mặt với vấn đề này, Lâm Giản rất bất lực: "Miên Miên, cậu không biết."

"Lúc đó mình rất sợ. Một mặt muốn đẩy cậu ra nhưng mặt khác lại không nỡ. Là mình đã chấp nhận cậu rồi lại không giữ chân cậu, khiến cậu đau khổ suốt thời gian dài. Sau này mỗi khi nghĩ lại, mình đều rất đau lòng... Mình không nên đối xử với cậu như vậy."

"Sợ?" Lộc Miên rất không hiểu. Nàng sợ gì? Sợ yêu đương với cô sao? Có ai đe dọa nàng không?

Đe dọa nàng điều gì?

"Cậu sợ cái gì?" Áp suất của Lộc Miên thấp đến đáng sợ: "Tốt nhất cậu đừng dùng những lý do ngụy tạo để lừa tôi. Điều đó khiến tôi thấy buồn nôn nhất."

Từ "buồn nôn" thực sự quá chói tai. Giọng Lâm Giản nghẹn lại: "Mình không có, thực sự không phải... Khụ khụ, khụ khụ!"

Lâm Giản dường như không thở nổi. Tiếng ho từng hồi như những lưỡi dao cứa vào tim Lộc Miên. Lâm Giản khổ sở, cô cũng không dễ chịu gì. Cô giảm nhẹ giọng điệu: "Cậu sợ cái gì?"

Lâm Giản lấy lại hơi. Lộc Miên cũng im lặng. Chỉ còn lại tiếng tim đập nhanh không ngừng. Cho Lâm Giản đủ thời gian, nàng cuối cùng cũng mở lời:

"Miên Miên, lúc đó, thực ra mình không tốt đẹp như cậu tưởng... Cậu nói mình rất hoàn hảo, nhưng thực ra mình chẳng hoàn hảo chút nào. Bố mẹ mình không muốn mình. Cậu mợ mình cũng không yêu thương mình lắm. Thật ra sinh nhật 18 tuổi là lần đầu tiên mình có một sinh nhật có người ở bên. Cậu đã ở bên mình. Từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng có ngày nào vui vẻ như ngày hôm đó..."

Nhắc đến chuyện cũ, cảm xúc càng không kiểm soát được. Nước mắt Lâm Giản chảy không ngừng. Nàng chỉ có thể vừa lau vừa thỉnh thoảng nói ra, nói về những điều trước đây nàng cố gắng che giấu khỏi Lộc Miên.

Nàng nói: "Hồi nhỏ mình đã làm rất nhiều chuyện không tốt. Mình đã ăn cắp kẹo nhà người ta. Mình đã nhặt đồ chơi người ta vứt đi. Mùa đông mọi người đều có áo bông mặc, chỉ có mình không có... Bố mình từng vào tù. Mẹ mình vì muốn lấy người đàn ông khác đã cố sống cố chết đẩy mình cho bố trước tòa. Nhưng bố mình không có tiền, mình chỉ đành... chỉ đành trở thành gánh nặng ở nhà cậu mợ."

"Thầy cô nghĩ mình rất xuất sắc, mọi người đều nghĩ mình rất xuất sắc. Cậu biết không? Khi cậu nói cậu thấy mình rất hoàn hảo, mình thực sự rất chột dạ. Mình thực sự rất sợ. Sợ cậu thích mình là vì cậu nghĩ mình hoàn hảo."

"So với cậu, so với bạn bè cậu, mình thực sự chẳng dính dáng gì đến từ hoàn hảo cả. Mình rất tự ti. Mình càng không dám để cậu biết sự tồi tệ của mình. Mình không dám cho cậu đến nhà mình, vì ở đó không có phòng riêng của mình. Mình chỉ có thể ngủ ở phòng khách, ngăn cách bằng một tấm rèm. Mình chưa bao giờ cảm thấy đó là nhà của mình."

"Mình không dám để cậu tìm hiểu quá khứ của mình. Mỗi lần biết cậu cố gắng hỏi ai đó, lòng mình hoảng loạn không thôi, cứ như sắp bị vạch trần vì làm chuyện xấu vậy."

"Tưởng Tư Tư là bạn học cấp một của mình. Cô ta biết hết những quá khứ này của mình. Anh trai cô ta thích cậu. Cô ta đã soạn một đoạn văn rất dài trước mặt mình, toàn bộ là những chuyện đó của mình. Cô ta đe dọa mình rằng, nếu mình dám ở bên cậu, cô ta sẽ đăng lên diễn đàn trường."

"Miên Miên, gia đình cậu rất tốt. Cậu được nuông chiều từ nhỏ. Cậu có thể không hiểu được cảm giác đó, nhưng thực sự là—"

"Mình rất sợ. Mình thực sự không dám..." Nói xong, nàng nức nở không ngừng.

Lộc Miên nghe mà nhíu chặt mày, ngực nghẹn lại, khó thở vô cùng.

"Thực ra mình luôn nhớ sinh nhật Miên Miên. Nhưng Tưởng Bất Hoặc muốn tạo bất ngờ cho cậu. Tưởng Tư Tư không cho phép mình nhúng tay. Hơn nữa... hơn nữa mình cũng không có quà tặng gì tốt để tặng cậu. Một sợi dây chuyền? Đồng hồ? Hay thứ gì khác giá vài trăm tệ? Mọi thứ Miên Miên tặng mình đều có giá ba bốn ngàn. Mình không có mặt mũi để tặng. Nhưng mình thực sự không có tiền."

Lâm Giản đã liều rồi.

Những vấn đề này đối với nàng thực sự rất khó mở lời. Nhưng bây giờ, nàng đã hiểu rõ cái gọi là "lòng tự trọng" quan trọng hơn, hay Lộc Miên quan trọng hơn.

Nàng chỉ muốn Lộc Miên, có thể từ bỏ tất cả mọi thứ khác.

"Là lòng tự trọng nực cười của mình đã làm Miên Miên bị tổn thương. Mình không xứng với sự tốt đẹp của cậu, không xứng với những gì cậu đã trao. Thật sự xin lỗi..."

Nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe, Lộc Miên không biết từ lúc nào đã đỏ hoe mắt. Cổ họng cô khô khốc khó mà cất thành lời. Cô khó mà tưởng tượng được...

Là vì những điều này sao?

Vì sự tự ti của nàng, vì lời đe dọa của Tưởng Tư Tư sao?

Chuyện đã làm khó Lộc Miên suốt bao nhiêu năm dường như cuối cùng đã có sự thật. Hóa ra ngày xưa cô không phải là người không đáng được yêu, mà là người thích cô không dám thích cô.

Hóa ra là vậy.

Hóa ra là vậy.

Giọng Lộc Miên khàn đục: "Nếu đã như vậy, bây giờ cậu trở về làm gì?"

"Bảy năm rồi, tôi đã quên rồi, cậu còn chưa quên sao?"

Nói xong, Lộc Miên thấy Lâm Giản ở đầu dây bên kia che miệng, bỏ điện thoại ra, không dám để cô nghe thấy tiếng khóc của nàng.

Lộc Miên cũng không dễ chịu gì. Cô cũng biết câu nói này đối với Lâm Giản lúc này rất tổn thương.

"Mình biết mình trở về đã gây phiền phức cho Miên Miên. Xin lỗi..."

"Nhưng mình không thể quên được. Mỗi ngày mình đều rất khó chịu. Mình chẳng vui vẻ chút nào. Mình thực sự rất nhớ cậu, rất rất nhớ cậu. Mình luôn muốn quay lại tìm cậu. Mình đã trở lại Giang Thành ba lần. Cả ba lần đều thấy cậu có bạn gái rồi. Mình không dám tìm cậu..."

Thật sao?

Vậy là Lâm Giản đã tìm cô hơn một lần sao?

Nàng không nói, Lộc Miên không hề hay biết. Cô cũng quả thật đã có bạn gái mới.

Đã quên sạch nàng rồi.

Thật nực cười. Giờ cô mới biết, ánh trăng sáng ngày xưa, người cô khát khao mà không có được lại cũng thích cô. Nhưng nàng lại là một kẻ hèn nhát hoàn toàn.

Lẽ nào tình yêu của cô chưa đủ nồng nhiệt sao? Chưa thể hiện đủ kiên định sao? Tại sao Lâm Giản lại nghĩ cô sẽ không thích nàng vì thân thế của nàng, vì những khổ đau nàng phải chịu đựng khi còn nhỏ?

Chẳng lẽ không phải sẽ thương xót sao? Lộc Miên lúc này cảm nhận rõ rệt sự xót xa. Nếu là lúc đó, cô sẽ càng thương Lâm Giản hơn, hận không thể nâng niu nàng trong lòng bàn tay, chiều chuộng yêu thương nàng, giúp nàng xoa dịu mọi vết thương phải không?

Bây giờ cô mới biết, Lâm Giản tưởng chừng hoàn hảo kia, ngày xưa lại phải sống một cuộc đời như thế.

Cảm xúc của Lâm Giản khá kích động. Nói xong nàng cứ nức nở, rất lâu không thể bình tĩnh lại được. Thấy Lộc Miên im lặng đã lâu, nàng cẩn thận gọi tên cô.

Chiếc xe chạy nhanh. Đã đi được một đoạn khá xa khỏi Vọng Vân Vịnh. Lộc Miên chợt lên tiếng: "Lâm Giản."

"Miên Miên..."

Lộc Miên nói khẽ: "Cậu nói đúng. Cậu quả thực không xứng với sự tốt đẹp của tôi."

Lâm Giản như lại bị tổn thương, sắp khóc lần nữa. Nàng cắn môi kìm lại: "Ừm, xin lỗi..."

"Lúc đó tôi hoàn toàn không cảm nhận được cậu thích tôi."

"Xin lỗi..."

"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Giọng Lộc Miên đã dịu đi rất nhiều.

"Ở bãi đậu xe."

"Bây giờ, về nhà đi."

"Được."

Lâm Giản rất ngoan ngoãn. Lộc Miên nghe thấy tiếng nàng đứng dậy, tiếng vào thang máy, tiếng bấm mật khẩu mở cửa.

Một tiếng mèo kêu. Lâm Giản hít hít mũi nói: "Mình về đến nhà rồi."

"Khoảng thời gian này tôi sẽ rất bận. Tôi cần có trạng thái và tâm trạng tốt nhất. Những chuyện này tôi tạm thời không muốn nghĩ đến, không muốn bị cậu làm phiền. Chúng ta nên bình tĩnh một thời gian, cậu hiểu không?"

Lâm Giản gật đầu: "Ừm."

Cảm xúc của Lâm Giản đã ổn định hơn nhiều: "Được, Miên Miên, mình đợi cậu trở về."

Cúp điện thoại, Lâm Giản khuỵu người xuống, xoa đầu mèo, mặt rạng rỡ nụ cười: "Miên Miên à..."

Lộc Miên à, lòng cô ấy mềm lắm, cô ấy thích nàng, cô ấy quan tâm nàng đấy.

Không cần nàng nói, nàng cũng biết, cô ấy sẽ sớm quay lại thôi.

Từ Lộ Lộ nói đúng. Miên Miên sẽ chỉ thương nàng thôi.

"Cậu thích Lộc Miên đến vậy, tại sao không ở bên cô ấy?"

"Cậu thích Lộc Miên đến vậy, tại sao cứ lùi bước hết lần này đến lần khác?"

"Thực ra cậu không cần sợ. Những chuyện đó, Lộc Miên sẽ chỉ thương cậu thôi."

"Cậu cũng thương mình sao?"

"Đúng vậy, nói ra thì ai mà không thương chứ?"

"Nếu cậu thực sự thương mình, vậy xin cậu giúp mình giữ bí mật này nhé."

*

Là người mẫu chuyên nghiệp, Lộc Miên có rất nhiều việc phải làm trong Tuần lễ thời trang: tổng duyệt không ngừng, tham gia buổi ra mắt, trình diễn thời trang, tham dự tiệc tùng, v.v...

Cần phải giao thiệp với rất nhiều người. Mọi người tưởng chừng đều dễ gần, nhưng thực ra mỗi người đều có toan tính riêng. Một câu nói, một biểu cảm, đều phải cân nhắc lặp đi lặp lại.

Lộc Miên xưa nay ghét làm những chuyện bề ngoài này. Điều đó khiến cô rất mệt mỏi. Đến nỗi khi ngủ vào ban đêm, cô luôn mơ thấy Lâm Giản. Trước mặt Lâm Giản, cô không cần phải giả tạo gì cả, muốn làm gì thì làm.

Mơ thấy ân ái với Lâm Giản, hôn hít,...

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng bất kể là hôn hay lúc bị chiếm hữu, từng phản ứng của Lâm Giản đều kích thích kỳ lạ điên cuồng thỏa mãn thú vui tình dục của cô.

Khi tỉnh dậy, cô luôn có một thúc đẩy muốn Lâm Giản ở ngay bên cạnh, có thể lấy nàng để giải tỏa dục vọng bất cứ lúc nào.

Rõ ràng lúc rời đi tâm trạng còn rất vui vẻ, cảm thấy cuối cùng cũng có thể thở phào... Lộc Miên thậm chí còn nghi ngờ Lâm Giản đã bỏ bùa cô.

Không, là vì cuộc điện thoại Lâm Giản đã gọi cho cô.

Đó là lý do Lâm Giản đối xử với cô như vậy ngày xưa. Nàng tự ti, nàng cũng có lòng tự trọng. Nàng bị Tưởng Tư Tư đe dọa.

Đó quả thực là chuyện Tưởng Tư Tư có thể làm.

Vì anh trai cô ta, cô ta dùng mọi thủ đoạn.

Giả sử không có Tưởng Tư Tư, giả sử cô có thể phát hiện sự tự ti của Lâm Giản, liệu họ ngày xưa có thể không kết thúc như vậy không?

Lộc Miên cảm thấy cô chưa từng trải nghiệm một ngày hẹn hò thực sự với Lâm Giản.

Dù với lý do gì đi nữa, việc Lâm Giản đã từng thực sự làm tổn thương cô cũng là một sự thật không thể xóa nhòa.

Nếu Lâm Giản ngày xưa thích cô hơn, kiên định hơn một chút, liệu nàng đã không sợ lời đe dọa của Tưởng Tư Tư, cũng không sợ cái gọi là "chuyện cũ" bị vạch trần? Đó căn bản không phải là chuyện trời không dung đất không tha, mà là những kinh nghiệm kiên cường khiến người ta xót xa và cảm thán.

Nhưng, nàng cũng có lòng tự trọng mà.

Vấn đề này dường như không có đúng sai tuyệt đối.

Lòng Lộc Miên rất hỗn loạn.

May mắn thay, cô không có quá nhiều thời gian để bận lòng, một núi công việc đang chờ đợi cô.

Buổi tối, Lộc Miên tham gia một bữa tiệc tối tại một trang viên. Khi đi vào nhà vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm, cô bắt gặp hai người phụ nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt. Bị Lộc Miên bắt gặp, một trong hai người phụ nữ ngượng ngùng vùi vào lòng người phụ nữ kia. Người phụ nữ mà cô ấy dựa dẫm cũng không hề xấu hổ, ngược lại còn đánh giá Lộc Miên, hỏi cô có muốn tham gia không với vẻ rất thích thú.

Người phụ nữ trong lòng cô ấy rõ ràng run lên một chút, nhưng không có vẻ sẽ từ chối cô ấy.

Người phụ nữ kia cười nói: "I'm her master." (Tôi là chủ nhân của cô ấy.)

Người ở đây rất thoáng, Lộc Miên có thể hiểu, nhưng cô không thoáng đến mức đó, cũng không có sở thích tham gia vào cuộc vui của người khác.

Nói một câu không cần, Lộc Miên dặm lại lớp trang điểm rồi quay lưng rời đi.

Nhưng, không hiểu sao, ý niệm nhớ đến Lâm Giản trong cô lại tăng vọt rất nhiều.

Hơn một tuần qua, Lâm Giản thực sự không gửi một tin nhắn nào, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào cho cô.

Mặc dù chính miệng Lộc Miên đã nói nàng đừng làm phiền cô, nhưng người phụ nữ thường ngày dính người như vậy giờ lại im bặt, Lộc Miên lại cảm thấy hơi không quen.

Muộn hơn một chút, trở về khách sạn tắm rửa xong, cô mở camera giám sát ở phòng khách.

Hành động "nhìn trộm" này cô không hề có chút gánh nặng tâm lý nào. Dù sao Lâm Giản đã chính miệng nói, nàng khao khát được cô giám sát.

Nhưng phòng khách trống rỗng, không thấy bóng người.

Bây giờ là 1 giờ sáng ở A quốc, tức khoảng 10 giờ sáng ở Hoa Quốc.

Lâm Giản đã ngủ dậy chưa? Lộc Miên không biết. Cô chỉ biết mình, là chủ nhà, có trách nhiệm quan tâm đến an toàn thân thể của Lâm Giản.

Lâm Giản có phát bệnh không, có tiêu cực không, có lén lút khóc một mình không. Thậm chí, Lâm Giản còn ở nhà cô không, Lộc Miên cũng cảm thấy mình cần phải lo lắng một chút.

Thế là, cô gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Giản.

Chuông reo khoảng 10 giây mới được bắt máy.

Đập vào tai là một tràng tiếng thở dốc khàn khàn, và tiếng vải vóc cọ xát.

"Miên Miên..." Giọng Lâm Giản rất mềm, hơi nũng nịu, run rẩy, như thể chưa tỉnh ngủ, hơi khàn.

Xung quanh tĩnh mịch, mọi chi tiết đều lọt vào tai Lộc Miên: "Đang làm gì?"

Lâm Giản vô thức rên rỉ vài tiếng, ngọt ngào gợi tình, ám ảnh trong lòng người mà nàng không hề hay biết: "Vừa nãy đang ngủ..."

Lộc Miên nghe giọng điệu của nàng càng lúc càng thấy không tự nhiên, trong đầu không thể tránh khỏi hiện lên cảnh quấn quýt đêm hôm đó.

Hơi thở, giọng điệu đều rất giống... chỉ là không rõ ràng bằng.

Phải thừa nhận, Lâm Giản mang lại trải nghiệm rất tốt cho cô. Mỗi phản ứng đều đánh trúng cô, thậm chí đến mức nghiện rồi.

Rõ ràng chỉ cần chạm nhẹ là không chịu nổi, nhưng nàng vẫn vì muốn lấy lòng cô mà tự mình chủ động, khiến bản thân khóc nức nở.

"Sao vẫn còn ngủ, làm phiền cậu rồi à?"

Lâm Giản rụt vào trong chăn, nửa khuôn mặt vùi vào đó. Giọng nói của Lộc Miên khơi gợi khiến nàng càng thêm hưng phấn. Câu hỏi của Lộc Miên khiến tim nàng đập nhanh, cảm thấy thật kích thích.

"Không có, không làm phiền..."

Vì Miên Miên không ở bên cạnh, vì ngủ trên giường của Miên Miên, nên đương nhiên không muốn dậy.

Nếu Miên Miên biết nàng tự ý vào phòng cô, chắc chắn sẽ rất tức giận phải không?

Cô sạch sẽ đến vậy, nhưng chiếc giường lại bị nàng ngủ, bị nàng dùng để tự an ủi.

Miên Miên chắc chắn sẽ mắng nàng ti tiện, mắng nàng trơ trẽn.

Nhưng chiếc giường này đã được cả hai sử dụng rồi, dù có dính thêm vài lần chất lỏng của nàng cũng không sao, phải không? Chỉ cần giặt sạch trước khi cô ấy về là được.

"Vậy bây giờ cậu định ngủ tiếp sao?"

Lâm Giản không trả lời ngay. Lộc Miên cảm thấy hơi thở bên kia điện thoại nặng nề hơn rất nhiều, dường như đang cố gắng kìm nén...

Hơi thở đó như xuyên qua điện thoại, thổi vào vành tai cô. Lộc Miên không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Cô hỏi lại lần nữa: "Lâm Giản, cậu đang làm gì?"

Lâm Giản không trả lời cô. Vài giây sau, nàng như mất sức, thều thào: "Đừng..."

"Mình nhớ quá..." Nàng dừng lại một chút, nhận ra Lộc Miên không thích nghe nàng nói nhớ cô, không nỡ xa cô nữa.

Lúc chia tay hôm đó cô hung dữ lắm, làm nàng bị ám ảnh tâm lý rồi.

Bây giờ chưa được cô cho phép, nàng không dám nói những lời như vậy.

Lâm Giản đổi lời: "Muốn biết Miên Miên gọi điện cho mình làm gì."

Lộc Miên nhận thấy Lâm Giản ngập ngừng khi nói: "Xác nhận an toàn thân thể của cậu."

Lâm Giản im lặng một lúc rồi nói: "Mình rất tốt."

Quả nhiên, sau khi hoàn thành thủ tục xác nhận nàng vẫn ổn, Lộc Miên định cúp máy.

"Cúp đây."

Lâm Giản ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.

Nhưng nút cúp máy của Lộc Miên lại không ấn xuống ngay.

"Gần đây có bị ảo thanh không?"

"Không có."

"........."

"Cúp đây." Lần thứ hai nói cúp, Lộc Miên thực sự cúp máy luôn.

Nghe thấy tiếng "tút tút", Lâm Giản bỏ điện thoại ra khỏi tai, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Cơ thể rụt vào trong chăn, nửa khuôn mặt vùi vào đó.

Mọi ngóc ngách ở đây đều phảng phất mùi hương của Lộc Miên, còn trộn lẫn cả mùi của chính nàng...

Khiến nàng cảm thấy, người vừa mới chiếm hữu nàng, thực sự là Lộc Miên.

Nàng nắm điện thoại, gõ rồi xóa suốt năm phút, cuối cùng mới gửi cho Lộc Miên một tin:

【Miên Miên làm việc thuận lợi, nhớ chú ý ăn uống nghỉ ngơi nhé.】

Lộc Miên nhìn điện thoại, liên tục hiển thị "đối phương đang nhập..." suốt năm phút mới nhận được tin nhắn.

Không ngờ lại khách sáo như vậy. Cô còn tưởng nàng sẽ trân trọng cơ hội này để gửi một bài diễn văn dài chứ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...