[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 38: Chia tay
Lộc Miên không đuổi Lâm Giản đi, thậm chí còn chủ động ôm nàng ngủ, chìm vào giấc mộng đẹp của những năm cấp ba.Ngày hôm đó cô đưa Lâm Giản trốn thoát khỏi "nhà" nàng. Hai người ngủ chung một giường, cũng là cảm giác ấm áp như thế này.Khi tỉnh dậy hôm đó, cô thấy Lâm Giản nằm nghiêng, rúc vào lòng cô ngủ say. Cảm giác rung động ấm áp đó khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh, không dám cử động, cũng không muốn đánh thức nàng.Cô cứ cúi đầu nhìn, đếm những sợi lông mi dài và cong của Lâm Giản. Phát hiện Lâm Giản sắp tỉnh, cô mới vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.Thực ra tối qua khi Lâm Giản hôn má cô, cô cũng đang giả vờ ngủ.Cô không biết tại sao Lâm Giản lại hôn cô, có phải cũng thích cô không.Lâm Giản lại chống người dậy, không có động tĩnh gì. Lộc Miên có chút mong chờ khó nói...Một lúc lâu sau, nụ hôn trong tưởng tượng cuối cùng vẫn không rơi xuống. Lâm Giản xuống giường, đi ra ban công, gọi điện thoại cho người nhà.Nội dung cuộc gọi đại khái là giải thích tung tích tối qua, rồi liên tục xin lỗi.Lộc Miên lờ mờ nghe thấy giọng người ở đầu dây bên kia có vẻ rất gắt gỏng.Ngày mùng một tháng một vẫn chưa qua, vẫn là sinh nhật của Lâm Giản. Lộc Miên không hiểu tại sao người nhà Lâm Giản lại thiếu tình người đến vậy, cứ phải cãi nhau với nàng đúng vào ngày sinh nhật.Lộc Miên từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ rằng, là người nhà, nên vô điều kiện đáp ứng, bao dung người có sinh nhật.Cũng có thể cha mẹ Lâm Giản là kiểu người nghiêm khắc.Gọi điện thoại xong, Lộc Miên cảm thấy Lâm Giản đi về phía giường, xì xào không biết đang làm gì. Cô không nhịn được tò mò, giả vờ vừa tỉnh dậy mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt là tấm lưng trắng nõn mịn màng.Lộc Miên nhìn đến ngây người, hơi thở ngưng lại. Lâm Giản nhận ra, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Nàng chộp lấy chiếc gối mình vừa nằm, không nghĩ ngợi gì che lên mặt Lộc Miên. Lộc Miên phát ra vài tiếng giãy dụa. Lâm Giản lập tức giảm lực, sợ làm Lộc Miên bị thương, nàng lấy gối ra, cũng không màng cơ thể mình có bị nhìn thấy hay không."Xin lỗi, mình không cố ý, có làm cậu đau không?" Nàng hỏi với vẻ đầy hối lỗi.Lộc Miên có thể thở được, vừa mở mắt ra, đã thấy Lâm Giản quỳ gối trước mặt cô với vẻ quan tâm, còn chưa kịp mặc quần áo.Chỉ có một chiếc áo lót.Lộc Miên đỏ mặt, ngoảnh mặt đi, tự mình nhắm mắt lại, bảo nàng mau mặc quần áo vào.Ai ngờ Lâm Giản không những không động đậy, mà sau một lúc im lặng, nàng lại như thỏa hiệp: "Bạn học Lộc Miên muốn nhìn thì cứ nhìn đi.""Dù sao... cũng là con gái."Lâm Giản bị làm sao vậy? Rõ ràng giây trước còn xấu hổ giận dữ đến thế, giây sau đã có thể thỏa hiệp sao?Ở bên Lâm Giản lâu, Lộc Miên càng ngày càng cảm thấy mình là người có đặc quyền. Bởi vì từ lúc quen nhau đến nay, không có chuyện gì Lâm Giản thực sự từ chối cô.Vì sự đối xử đặc biệt này, tình cảm trong lòng Lộc Miên ngày càng âm ỉ rục rịch.Cô muốn...*Giấc ngủ này Lộc Miên ngủ rất sâu. Giống như bên cạnh là một lò sưởi ấm áp, vô cùng thoải mái và yên ổn.Ý thức đã dần tỉnh táo, nhưng cảm giác ấm áp dễ chịu này lại khiến cô nảy sinh ý nghĩ ngủ nướng. Muốn chợp mắt thêm một lát, nằm thêm một chút.Nhưng cô nhanh chóng cảm thấy có điều không đúng.Sự ấm áp này căn bản không đến từ lò sưởi nào, mà nguồn gốc là từ trong vòng tay cô.Cô mở mắt, nghiêng đầu, nhìn thấy một cái đầu đen. Ánh mắt dời xuống, cô thấy khuôn mặt Lâm Giản đang ngủ yên bình thanh thản và bờ vai trần lộ ra.Lâm Giản ôm cô, cơ thể trần truồng áp sát vào cô, rúc vào lòng cô, là một tư thế vô cùng thân mật dựa dẫm.Trên vai, bên má, cổ cô, đều có những dấu vết đỏ mờ ám.Lộc Miên nhớ lại sự hoang đường của đêm qua.Lâm Giản cố ý chuốc say cô để cầu xin cho con mèo, hôn cô, vẫn chưa đủ, lại dẫn dụ cô và mọi chuyện đi đến một mức độ mất kiểm soát.Mất kiểm soát, vượt giới hạn, quan hệ tình dục trong lúc say...Lộc Miên bực bội nhắm mắt lại. Nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Lâm Giản chủ động cầu xin cô tối qua. Cô hít sâu một hơi, đẩy người trong lòng ra.Lâm Giản lại quấn lấy cô như tối qua."Đừng..." Nàng khẩn cầu trong mơ.Lộc Miên không hề thương xót.Lâm Giản tỉnh giấc, mở mắt. Lộc Miên đang ngồi dậy mặc quần áo. Cô quả không hổ danh là người mẫu, xương bướm, vai vuông, trắng nõn mảnh mai nhưng không kém phần khỏe mạnh.Lâm Giản từ từ chống người dậy. Chăn nệm trượt khỏi vai nàng. Chỉ có tóc che đi một phần. Nàng trườn về phía Lộc Miên. Lúc này nàng đặc biệt cần cảm giác an toàn. Nàng từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng môi nhẹ nhàng cọ xát vành tai cô.Ánh nắng bên ngoài xuyên qua khe hở của rèm cửa rải lên hai cơ thể mỹ miều này. Nếu vẽ vào tranh, chắc chắn là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo."Miên Miên..." Giọng nói vừa tỉnh ngủ vừa mềm mại ngọt ngào, lại còn hơi khàn, vô cùng rung động."Có đau đầu không? Lát nữa mình nấu cho cậu một ly trà giải rượu nhé?" May mà nàng còn nhớ tội lỗi chuốc say Lộc Miên tối qua.Thật là chu đáo.Lộc Miên không dành thời gian âu yếm cho nàng. Cô đứng dậy tự mình mặc quần áo, quay đầu liếc nhìn nàng đang quỳ trên giường khỏa thân: "Mặc quần áo vào.""Ừm." Lâm Giản chỉ vào chiếc áo hai dây màu đen rơi trên sàn, cầu xin Lộc Miên giúp nàng lấy. Lộc Miên cúi xuống nhặt lên. Mùi hương nồng nặc ám trên quần áo. Lộc Miên cau mày, đưa quần áo cho Lâm Giản.Còn mặc được nữa sao? Đã bê bối hết rồi.Nhưng đó không phải là vấn đề Lộc Miên nên quan tâm. Cô bước vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân. Lâm Giản mặc chiếc áo hai dây màu đen vào, rất tự giác rời khỏi phòng Lộc Miên.Lộc Miên ở trong phòng vệ sinh gần nửa tiếng. Khi cô bước ra, tất cả những vết hôn trên người đã được che lại bằng kem che khuyết điểm.Cô trở lại vẻ ngoài lạnh lùng thờ ơ, như người không vướng bụi trần.Hoàn toàn trái ngược với Lâm Giản.Lâm Giản không màng đến cơ thể bừa bộn của mình, việc đầu tiên khi ra ngoài là nấu cho cô một ly trà giải rượu. Trà đã nguội, được nàng hâm nóng lại.Thấy Lộc Miên cuối cùng cũng chịu ra, nàng mang trà đến trước mặt cô, dỗ dành cô uống một chút. Vẻ ngoài quyến luyến hơn hẳn ngày thường.Lẽ ra không nên thân mật dính lấy như thế này. Nhưng mọi dấu vết trên người nàng đều là do cô cố chấp muốn lưu lại tối qua. Nếu bây giờ còn nói "giữ khoảng cách", sẽ trở nên vô cùng mâu thuẫn và nực cười...Mọi chuyện xảy ra tối qua đã hoàn toàn vượt ra khỏi cái gọi là "giữ khoảng cách" mà Lộc Miên đã nói.Nhưng, đó không phải ý định của cô.Lòng Lộc Miên rất hỗn loạn, rất bực bội: "Lâm Giản, cậu muốn gì?"Lâm Giản chớp mắt: "Muốn Miên Miên uống hết trà giải rượu."Lộc Miên biết nàng đang giả vờ ngây thơ, cô gay gắt hơn: "Cậu nghĩ, ngủ với nhau một đêm, cậu đã có quyền yêu cầu tôi rồi sao?"Ánh mắt Lộc Miên lúc này khiến Lâm Giản cảm thấy cô như đang nhìn một người phụ nữ ti tiện bất chấp thủ đoạn để lên giường với cô. Nàng có một cảm giác xúc phạm khó tả. Ngủ xong cũng không cần phải dịu dàng đối đãi, nhưng không còn cách nào khác, đây là sự thật, là nàng tự chuốc lấy.Là nàng tự mình leo lên giường cô, là nàng van xin cô chiếm lấy nàng.Nếu bây giờ còn dùng chuyện này để đe dọa hay bán thảm, e rằng sẽ gây ra sự phản cảm vô hạn cho Miên Miên?Nàng biết Miên Miên ghét nhất là bị đe dọa, bị ép buộc."Mình không yêu cầu Miên Miên, mình đang cầu xin Miên Miên." Lâm Giản ngoan ngoãn dễ bắt nạt, ra vẻ hoàn toàn nghe theo, Miên Miên muốn sao cũng được."Nếu là bạn gái, thì phải thực sự thích mới được, đúng không? Miên Miên không thích mình, chỉ là thỏa mãn một chút khát khao buông thả của mình thôi.""Người ti tiện là mình, Miên Miên không hề sai chút nào."Có lẽ vì đã phơi bày mặt buông thả này, Lâm Giản lại sợ cô hiểu lầm, nàng bổ sung: "Mình chỉ làm như vậy với Miên Miên thôi, với người khác chưa từng có.""Tối qua, là lần đầu tiên của mình."Lộc Miên lên tiếng thắc mắc: "Nhấn mạnh những điều này với tôi làm gì?""Muốn cậu biết thôi."Tại sao muốn cô biết? Nghe có vẻ đao to búa lớn, nhưng Lâm Giản vẫn có ý đồ xấu.Nhưng thực ra điều này dù nàng không nói, Lộc Miên cũng rõ ràng như ban ngày.Vết máu đỏ trên đầu ngón tay tối qua tác động mạnh vào lòng cô, khiến cô càng hiểu rõ mình rốt cuộc đã làm gì.Thấy Lộc Miên cau mày với vẻ bực bội, Lâm Giản đưa tay ra vuốt ve, lo lắng cô bị đau đầu. Nàng đưa ly trà giải rượu về phía trước hơn, hối lỗi nói: "Hôm qua không nên chuốc Miên Miên uống nhiều rượu như vậy.""Uống vào sẽ không khó chịu nữa. Nếu không mình sẽ cắn rứt đến chết mất."Cuối cùng, Lộc Miên vẫn bị Lâm Giản dụ dỗ, uống hết ly trà giải rượu đó.Rõ ràng tối qua vừa mới mắc bẫy của nàng.*Sống chung với người mình đã quan hệ là một quá trình vô cùng mài mòn ý chí của con người.Mặc dù miệng nói không cần cô chịu trách nhiệm, Lâm Giản vẫn bám riết lấy cô, tấn công cô. Khi bị cô ngăn cản hay chất vấn, nàng nói nàng không kiểm soát được.Nàng oan ức và tự trách nói rằng, nàng chỉ là muốn gần gũi, dựa dẫm cô hơn trước.Thực ra, điều này có thể giải thích được trong tâm lý học. Một số người sau khi có hành vi thân mật, sẽ trở nên đặc biệt phụ thuộc vào bạn tình của mình. Tình trạng này sẽ càng rõ rệt và nghiêm trọng hơn ở những người vốn đã có bệnh tâm lý.Đây là điều nàng không thể kiểm soát. Nàng cần tìm kiếm cảm giác an toàn từ bạn tình đã chiếm lấy mình.Lòng Lộc Miên rất hỗn loạn. Vì lòng hỗn loạn, nên khi Lâm Giản đến gần, cô thường tỏ ra bực bội. Mỗi lúc như vậy, Lâm Giản sẽ rất ngoan ngoãn, kiên nhẫn giúp cô giải tỏa, tỏ ra yếu đuối, thăm dò, rồi lại tiến gần hơn.Nàng rất cao tay, luôn dỗ dành cô đến mức hết giận, rồi lại tiến tới.Nàng trở nên lì lợm hơn trước, nhưng cũng ngoan ngoãn hơn. Bất luận Lộc Miên nói gì, châm chọc nàng ra sao, nàng cũng không lùi bước, uất ức nhưng lại càng tha thiết cần cô hơn.Đã nhiều lần, Lâm Giản đỏ hoe mắt, khẽ khàng cầu xin Lộc Miên, thậm chí chủ động tuột dây áo vai.Giới hạn sâu thẳm nhất đã bị phá vỡ. Bất luận cô tự trấn an thế nào để vá víu lại, cũng không thể trở về trạng thái ban đầu nữa.Thậm chí, điều đó thường khiến Lộc Miên dao động, nảy sinh ý nghĩ cứ như vậy đi, lỡ rồi thì làm tới.Nhưng nỗi đau là, mỗi khi nảy sinh ý nghĩ này khi đối diện với Lâm Giản, lời nói của Dư Hiểu Vãn lại nhảy ra cảnh báo cô.Lộc Miên vẫn có thể giữ được lý trí. Cô biết làm vậy là không đúng. Có lẽ, đây cũng là một phần cái bẫy của Lâm Giản?Trước đây không yêu cô, bây giờ lại mất kiểm soát một cách vô lý như vậy. Cô không phải đồ chơi của nàng, càng không phải không thể thiếu nàng. Cô sẽ không để nàng dễ dàng lừa gạt như vậy.Nếu vậy, cô sẽ không còn là Lộc Miên nữa.Nhưng cũng chính vì đã có hành vi thân mật, cô không thể đối xử với Lâm Giản lạnh nhạt như trước nữa. Cô luôn mềm lòng vì bệnh tật và sự đáng thương của nàng. Đồng thời, cô cũng không thể chấp nhận sự tốt bụng của Lâm Giản. Cô không thể vượt qua cửa ải của chính mình, rơi vào mâu thuẫn, tiến thoái lưỡng nan.Tình trạng này rất bất lợi cho cô. Cô muốn thoát ra để thở phào một chút. Nhưng may mắn là Tuần lễ thời trang mùa đông của thương hiệu ký hợp đồng sắp tới, Lộc Miên cần xuất ngoại một thời gian.Khi cô nói tin này cho Lâm Giản, đã là sáng ngày cô lên máy bay.Lúc đó Lâm Giản đang pha cà phê, mặc váy ngủ, đeo tạp dề. Mái tóc dài buộc hờ sau gáy. Ánh nắng ấm áp rải lên người nàng, mang lại một vẻ đẹp dịu dàng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.Nghe tin này, nàng khựng lại một chút, đặt đồ trên tay xuống, đi về phía Lộc Miên, hỏi cô có thật không.Nàng có chút không tin, dù sao chuyện này quá đột ngột.Nhận được câu trả lời khẳng định từ Lộc Miên, vẻ mặt nàng xụ xuống. Vẻ ngoài dịu dàng ban đầu biến thành sự buồn bã và luyến tiếc sâu sắc, tạo nên một sự tương phản. Vừa rồi là chị gái tri thức dịu dàng chu đáo, giờ phút chốc biến thành tiểu người hầu không nỡ chủ nhân rời đi.Nàng mang theo chút oán trách, nhiều hơn là giọng làm nũng hỏi: "Miên Miên sao không nói với mình sớm hơn?"Lộc Miên thờ ơ nói: "Nói sớm hay nói muộn thì có khác gì nhau?"Đối với Lâm Giản mà nói, đương nhiên là không giống nhau. Bây giờ nàng hoàn toàn không phòng bị, cảm thấy rất bất lực."Phải đi bao lâu?""Tối ngày 7/2 lên máy bay, chiều ngày 8 đến nơi."Bây giờ là ngày 24/1, phải đi mười mấy ngày.Là mười mấy ngày, không phải vài ngày. Nhiều hơn Lâm Giản tưởng tượng rất nhiều. Lòng nàng có một sự hoảng loạn không thể kìm nén, vô cùng bất an, nhưng cũng hoàn toàn bó tay."Hành lý của Miên Miên đã sắp xếp xong chưa?"Lộc Miên phát hiện mắt nàng bắt đầu đỏ hoe, một vẻ uất ức."Ừm." Lộc Miên gật đầu. "Tôi trang điểm một chút, lát nữa sẽ có người đến."Lâm Giản gật đầu: "Được."Không lâu sau, có tiếng gõ cửa. Lâm Giản đi ra mở cửa. Người đến là trợ lý Đàm Mỹ Lệ và một người phụ nữ thấp hơn, tóc ngắn gọn gàng chuyên nghiệp, trông khoảng hơn ba mươi tuổi.Đàm Mỹ Lệ thấy Lâm Giản liền chủ động chào hỏi. Lâm Giản đáp lại rất dịu dàng. Nhưng đến người kia, nàng lại làm ngơ, tự mình bước vào trong nhà.Dường như đã rất quen thuộc với chủ nhân căn nhà này rồi.Đàm Mỹ Lệ vội vàng giới thiệu: "Lâm tiểu thư, đây là Dương tỷ, là quản lý của Miên tỷ. Lần này sẽ đi cùng chúng ta."Lâm Giản mỉm cười: "Ừm, em mau vào đi."Đàm Mỹ Lệ cười nói cảm ơn. Dương tỷ rất tùy tiện ngồi xuống sofa, gọi: "Lộc Miên, chuẩn bị đến đâu rồi?"Nghe giọng điệu, cô ta quả thực rất thân với Lộc Miên. Lâm Giản nói: "Miên Miên vẫn đang trang điểm trong phòng, có lẽ phải đợi thêm một lát."Dương tỷ liếc Lâm Giản hai cái, không thèm để ý đến nàng, gọi Đàm Mỹ Lệ: "Cô vào xem cô ấy còn cần sắp xếp gì nữa không."Đàm Mỹ Lệ gật đầu: "Vâng ạ."Một lát sau, Lộc Miên bước ra khỏi phòng. Cô đã trang điểm nhẹ, mặc một bộ vest nữ kiểu thường ngày. Đàm Mỹ Lệ đẩy hai chiếc vali ra, nói với Dương tỷ: "Xong rồi ạ."Dương tỷ xác nhận lại: "Được rồi, vậy xuống thôi. Xe đã đợi ở dưới rồi.""Ừm." Lộc Miên đáp lời, vừa định bước đi thì tay bị người khác nắm lấy. Cô nghiêng đầu nhìn, không quá bất ngờ khi đối diện với đôi mắt đầy lưu luyến của Lâm Giản.Lâm Giản không biết đã thay váy ngủ từ lúc nào, mặc váy dài khoác áo khoác ngoài. Lộc Miên lập tức hiểu ý nàng."Mình đưa cậu xuống."Lên thang máy, Lâm Giản bắt đầu lấn tới: "Mình muốn đưa cậu ra sân bay, được không?"Đưa ra sân bay, có cần thiết không? Lãng phí thời gian lại vô nghĩa, cứ như là cặp tình nhân chia tay. Lộc Miên nhạt nhẽo: "Có gì mà phải đưa tiễn?""Tin tức này quá đột ngột, mình chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Mình rất sợ.""Xe đã đủ người rồi." Giọng Lộc Miên vừa bất đắc dĩ vừa qua loa: "Không còn chỗ cho cậu đâu."Thực ra xe có đủ người hay không, chỉ là một câu nói của Lộc Miên. Nhưng cô không muốn làm điều đó vì Lâm Giản. Lâm Giản đành bó tay.Ánh mắt Lâm Giản dưới sự lạnh nhạt của cô dần dần từ mong đợi chuyển sang thất vọng.Nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành lùi một bước: "Vậy có thể đến nơi thì nhắn cho mình một tin không? Mình có thể gọi video cho cậu vào giờ nghỉ không?""Lâm Giản, tôi và cậu có chênh lệch múi giờ, hơn nữa tôi sẽ rất bận. Việc điện thoại không ở bên cạnh là chuyện thường xuyên. Tin nhắn và cuộc gọi của cậu tôi chưa chắc đã xem được, đừng nói là có thời gian phản hồi."Nghe xong, hàng lông mày xinh đẹp của Lâm Giản nhíu lại, vẻ mặt không thể rời xa cô.Nàng không ngần ngại có người ngoài ở đó, nắm lấy tay Lộc Miên áp lên ngực mình. Nàng ghé vào tai Lộc Miên nói: "Mình sẽ rất nhớ cậu."Thật sự, thật sự, sẽ rất nhớ cậu."Ting~" Cửa thang máy mở ra, đã đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lộc Miên rút tay lại, bước ra ngoài.Một chiếc xe tiện nghi sang trọng đậu ngay bên cạnh. Tài xế xuống mở cửa. Trước khi lên xe, Lộc Miên quay đầu lại. Lâm Giản đang ngoan ngoãn đứng cạnh thang máy, vẫy tay chào cô.Mắt nàng đỏ hơn lúc nãy, dường như rất muốn khóc. Thấy Lộc Miên quay đầu lại, lòng nàng vui mừng, ý định muốn bước tới lại rục rịch. Nhưng giây tiếp theo, Lộc Miên đã lên xe.Bước chân nàng đang bước dở đứng khựng lại.Cửa xe đóng, chiếc xe quay đầu, dần dần lăn bánh đi xa.Lộc Miên rời đi rồi. Lộc Miên đang rời xa nàng. Lâm Giản nhìn theo thân xe. Nó đi càng xa, tim nàng càng đập nhanh hơn. Cảm giác hoảng loạn lan tràn trong lòng, khiến tay nàng run rẩy không kiểm soát, khó thở.Cảm giác như có kiến đang bò từ khắp tứ chi lên đến tim, từng chút từng chút gặm nhấm nàng, hành hạ nàng... Giống như lên cơn nghiện, lên cơn bệnh, khó chịu vô cùng.Điều nàng chịu đựng kém nhất chính là cảnh này.Nàng muốn đuổi theo, nhưng nàng biết mình không thể đuổi kịp. Giống như bảy năm trước, khi Lộc Miên hoàn toàn rời bỏ nàng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, hoàn toàn bó tay.Cứ như thể ánh sáng duy nhất đã biến mất, thế giới của nàng lại trở thành một mảng tối mịt mùng.Cảm giác nghẹt thở lúc đó, là nỗi ám ảnh mà đến tận bây giờ nàng vẫn không thể xóa bỏ.Khoảnh khắc này, như tái hiện lại.Khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nàng không chống đỡ được nữa, khuỵu xuống. Nàng không mang theo thuốc. Nàng cảm thấy mình sắp phát điên. Tay run rẩy gọi điện cho Lộc Miên.Lộc Miên nhanh chóng bắt máy. Nàng thở dốc không nói nên lời. Nghe thấy tiếng người bên kia hỏi Lộc Miên: "Là bạn gái mới à? Xinh đẹp thật đấy."Lộc Miên nói: "Không phải.""Ồ, vậy là nhân tình được bao nuôi?"Lộc Miên không trả lời, hỏi nàng bị làm sao.Lâm Giản nói năng lộn xộn về cảm giác hiện tại của mình.Nàng nói, nàng rất nhớ cô, nàng rất khó chịu, có thể yêu cầu cô ở bên nàng một chút, nói chuyện với nàng một lát, hoặc nói những lời an ủi kiểu như "Tôi sẽ sớm quay lại" không.Lộc Miên im lặng. Bên cạnh có người đang hùa vào trêu chọc rằng hóa ra Lộc Miên thích kiểu người này, hỏi rốt cuộc hai người có quan hệ gì, có phải người tình hay không.Những tiếng trêu chọc đó sẽ khiến Lộc Miên bực bội, Lâm Giản biết. Quả nhiên, Lộc Miên lạnh giọng hỏi: "Lâm Giản, cậu không thể rời xa tôi đến thế sao?""Rốt cuộc cậu đang giả vờ cái gì?""Mình không có...""Lâm Giản, nếu cậu thực sự không thể sống thiếu tôi đến thế, vậy bảy năm qua có ý nghĩa gì?"Đây là lần đầu tiên Lộc Miên nhắc đến chuyện bảy năm trước. Lâm Giản sững sờ."Rõ ràng không ai rời xa ai mà không sống nổi. Cậu đã có thể bặt vô âm tín suốt bảy năm, bây giờ bộ dạng này, thực sự khiến tôi thấy rất nực cười."Lộc Miên không kiểm soát được cảm xúc: "Nếu cậu thực sự yêu tôi đến mức độ này, tại sao ngày xưa lại đối xử với tôi như thế?"Đây là lần đầu tiên Lộc Miên tha thiết muốn Lâm Giản trả lời câu hỏi này đến vậy.Lâm Giản ngây người lắng nghe. Một lúc sau, khóe môi nàng nhếch lên một đường cong.Cảm giác nghẹt thở đó biến mất ngay lập tức.