[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 37: Quyến rũ
Bị nàng vừa ôm vừa chiếm hữu.---Cô cau mày, muốn xua tan cảm giác vừa nóng vừa choáng váng đó, nhưng vô ích. Cảm giác say lơ lửng không sao rũ bỏ được. Có lẽ cô thực sự hơi say rồi, nhưng cô không hiểu, chỉ là rượu hoa quả thôi, tại sao uy lực lại lớn đến vậy...Trông nó có vẻ có độ cồn khá cao. Cũng có thể là hôm nay tình trạng cô không được tốt."Miên Miên, mặt cậu đỏ quá, có thấy khó chịu không?" Lâm Giản ngồi đối diện hỏi cô với vẻ quan tâm.Thấy cô không trả lời ngay, Lâm Giản đứng dậy, đưa tay ra định đo nhiệt độ cho cô."Không sao." Lộc Miên đặt bát đũa xuống đứng dậy, thậm chí quên mất mục đích ban đầu là phải ăn hết bữa cơm này với Lâm Giản. "Tôi ăn no rồi.""Được." Lâm Giản gật đầu, rụt tay lại."Miên Miên đi nghỉ đi."Lộc Miên đi về phía phòng. Lâm Giản ung dung dùng khăn giấy lau miệng, nhìn bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.Mắt hơi cong, mang theo sự mong đợi chắc chắn sẽ đạt được.Nàng cúi xuống cười, vuốt ve con mèo vàng cam của mình, đút cho nó hai miếng thịt ức gà, rồi thong thả dọn dẹp bàn ăn.Rất nhanh sau đó, nàng trở về phòng mình, mở tủ quần áo, chọn ra bộ đồ Lộc Miên sẽ thích.Trở về phòng, Lộc Miên lập tức vệ sinh cá nhân một lượt, thay một chiếc váy ngủ lụa sạch sẽ, dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.Thật kỳ lạ, thời gian càng trôi qua, đầu cô càng nặng, mặt càng nóng.Khoảng mười phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Giản bước vào từ bên ngoài.Lâm Giản nở nụ cười, xem ra cũng đã tắm rửa xong. Nhờ có hệ thống sưởi trong phòng, nàng chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng màu đen.Mặc dù mặc gì khi ngủ là tự do của Lâm Giản, nhưng...Lộc Miên dù có hơi say, nhưng không đến mức không biết Lâm Giản không nên xuất hiện trong phòng cô.Cô cau mày hỏi: "Cậu vào đây làm gì?"Lâm Giản nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không khỏi cười nhẹ, dịu dàng nói: "Miên Miên say rồi, mình vào xem cậu có cần mình chăm sóc không..."Lộc Miên lạnh lùng như thường lệ: "Không cần, nếu không có việc gì thì cậu ra ngoài đi."Lâm Giản không hề bực bội hay thất vọng, như thể bất luận Lộc Miên nói gì, nàng cũng đã chắc chắn đạt được điều mình muốn. Nàng còn không khỏi cảm thán, Miên Miên bây giờ thật đẹp. Má bị nàng chuốc đến đỏ bừng, trên cơ thể hoàn hảo khoác một chiếc váy ngủ lụa. Sự khác biệt lớn so với thường ngày khiến những lời lạnh lùng cô nói ra cũng không còn sức đe dọa nữa."Không có việc gì thì nhanh ra ngoài." Giọng Lộc Miên lạnh hơn lúc nãy vài phần, không cho phép nghi ngờ.Nhưng nàng như không nghe thấy, tiến lại gần Lộc Miên, ánh mắt quyến rũ pha lẫn lấy lòng: "Có việc chứ. Lát nữa mình có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu."Lộc Miên: "Vậy nói ngay bây giờ đi.""Mình chưa nghĩ xong nên nói thế nào." Lâm Giản ngập ngừng nói: "Mình đang nghĩ... làm sao để nói mà Miên Miên sẽ không tức giận."Ánh mắt nàng vô cùng chân thành."Miên Miên, xin cậu, mình thực sự có chuyện muốn nói với cậu."Lộc Miên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dường như đang tìm hiểu điều gì đó. Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, ngầm đồng ý cho hành động của nàng.Lâm Giản đắc ý cười nhẹ, đưa hai tay ra giúp cô mát-xa. Vừa tiến lại gần vừa suy nghĩ nên mở lời như thế nào.Trong căn phòng ấm áp, các phân tử mùi hương càng trở nên sống động. Mùi hương từ hai người hòa quyện vào nhau, bầu không khí cũng trở nên vừa ấm áp vừa thơm tho, thật dễ chịu và thoải mái.Da Lộc Miên săn chắc mịn màng, sờ vào rất thoải mái. Mát-xa được hơn 10 phút, nhìn khuôn mặt Lộc Miên ngày càng đỏ, Lâm Giản vẫn không lên tiếng làm phiền cô.Miên Miên trông như thể bị sốt vậy, chỉ cần hơi đến gần cô, là có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người cô.Mắt Lâm Giản cong nhẹ, nàng cúi người, khẽ gọi tên cô. Lộc Miên lúc này mới mở mắt.Cô nhìn Lâm Giản, ánh mắt mơ màng vì say rượu.Lâm Giản nói bằng giọng nhẹ nhàng dịu dàng: "Vừa rồi có thoải mái không? Miên Miên ngủ thiếp đi rồi."Lộc Miên nheo mắt lại, khàn giọng nói: "Vậy sao cậu còn chưa đi?""Cứ muốn mình đi như vậy sao?"Lâm Giản bĩu môi, ra vẻ rất buồn vì bị đuổi, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích. Nàng dùng tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, rồi lấn tới dịch xuống dưới, đỡ lấy vai cô.Sau đó, cả người nàng ngồi lên đùi cô, hai tay ôm lấy cổ cô.Lộc Miên theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng nàng lại ôm chặt hơn, hoàn toàn không muốn xuống. Hai khuôn mặt gần như áp sát vào nhau. Lâm Giản cúi mắt, nhìn đôi mắt không còn tỉnh táo của cô, nói khẽ đầy lấy lòng: "Mình có chuyện muốn cầu xin Miên Miên đây..."Ánh mắt Lộc Miên trở nên sắc bén, cô lớn tiếng quát: "Đi xuống.""Không, không xuống đâu."Lâm Giản ôm cổ cô, cúi đầu lấy lòng dùng chóp mũi cọ vào má cô: "Miên Miên, xin lỗi cậu..."Hơi nóng từ lời nói phả hết vào má Lộc Miên. Lộc Miên né tránh, nàng lại dính tới."Miên Miên~""Hôm nay mình thật sự rất xin lỗi cậu. Việc Tiểu Quýt cào cậu đều là lỗi của mình... Nhưng, nhưng..."Hơi thở vô cùng nóng bỏng. Lộc Miên không chịu nổi hành động thân mật này, hết chịu nổi: "Nhưng cái gì?"Nhưng cái gì đây? Lâm Giản cứ ngập ngừng không nói rõ, nép vào Lộc Miên, mặt và người dán chặt vào cô, dường như đang hôn cô mà cũng như không, thỉnh thoảng lại thốt ra một hai câu nói nũng nịu.Nàng biết Lộc Miên chịu đựng kém nhất điều gì, nàng cũng biết rượu đang phát tác trong cơ thể Miên Miên. Càng về sau, cô không muốn né tránh nữa.Một lúc sau, ánh mắt Lộc Miên nhìn nàng đã khác trước. Khóe mắt cô ửng đỏ, bị hơi nóng của nàng hun cho.Cô lại có cảm giác như bị nàng mê hoặc, mất kiểm soát."Miên Miên, có phải cậu muốn hôn mình rồi không?" Ánh mắt nàng cũng mơ hồ sâu thẳm, bóp giọng mũi hỏi Lộc Miên.Lộc Miên dao động giữa mê muội và tỉnh táo: "Lâm Giản, có phải cậu cố ý chuốc say tôi không?"Lâm Giản cảm thấy hơi oan ức: "Rõ ràng Miên Miên cũng thấy rượu đó rất ngon, tự mình uống nhiều, không phải sao?"Lộc Miên khịt mũi một tiếng lạnh lùng.Nàng lại có lý do chính đáng, nũng nịu nói: "Nhưng Miên Miên, mình không còn cách nào khác. Mình không nỡ xa Tiểu Quýt...""Mình sợ, khi cậu tỉnh táo, lòng sẽ không mềm như vậy."Nói xong, nàng cúi đầu in một nụ hôn lên môi Lộc Miên, rồi lùi lại nhìn ánh mắt cô, cười quyến rũ với cô.Lộc Miên như rơi vào bẫy của nàng, không thể lùi bước.Cứ như vậy bị nàng hôn đi hôn lại vài lần, nghe nàng nói nhiều lời mềm mại gợi tình, suy nghĩ của Lộc Miên dần trôi dạt, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, sắc mặt càng đỏ hơn.Vẻ ngoài đã động tình, ánh mắt không còn là sự kháng cự đơn thuần nữa, mà rất xâm chiếm.Muốn làm chuyện xấu rồi. Lâm Giản bị cô nhìn đến mức cơ thể run nhẹ.Lâm Giản khen cô gợi cảm quá, hỏi cô, có phải muốn hôn nàng rồi không."Không sao đâu, Miên Miên không cần chống lại chính mình. Chỉ là muốn hôn mình thôi. Hôn sẽ gây nghiện đó. Có lẽ lần trước mình cho Miên Miên cảm giác khá tốt nhỉ?""Đều là người trưởng thành rồi, hôn nhau thôi, không có gì sai cả."Lâm Giản từ từ dỗ dành, vén tóc dài ra sau tai, ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Lộc Miên nhắm mắt lại, chủ động mở môi. Hai người trao đổi nước bọt.Nụ hôn này không hung dữ như lần trước, mà ngược lại, nồng nàn mật ngọt, quấn quýt không dứt. Hai người dường như đắm chìm trong biển tình.Lộc Miên chủ động ôm lấy eo Lâm Giản, hôn nàng sâu hơn. Lâm Giản không hề giữ lại, muốn trao tất cả mọi thứ của mình cho cô. Nàng có thể cảm nhận được, Lộc Miên không phải trút giận như đêm hôm đó, mà là hoàn toàn đắm chìm vào, hoàn toàn tận hưởng thôi."Miên Miên..." Sắp nghẹt thở rồi. Lâm Giản luyến tiếc rời khỏi cô, vuốt ve má cô, tràn đầy tình cảm nhìn cô."Tiểu Quýt thực ra rất ngoan mà. Hôm nay nó tấn công Miên Miên có lẽ là vì thấy cậu làm vậy với mình, nó tưởng cậu bắt nạt mình, nên..."Lộc Miên nheo mắt lại, không vui: "Chỉ là để lấy lòng tôi bằng cái này thôi sao?"Giọng nói của Lộc Miên sau khi hôn vô cùng gợi cảm. Lâm Giản rất thích nghe, lại hôn cô, khẩn cầu: "Vậy Tiểu Quýt có thể ở lại không...""Mình đảm bảo không có lần sau nữa."Thực ra Lộc Miên ban đầu cũng không hề có ý định thật sự gửi con mèo vàng cam đi: "Ừm..."Một tiếng "Ừm" đổi lấy một nụ hôn nồng nhiệt và sâu sắc hơn từ Lâm Giản.Cứ hôn mãi, không biết là ai dẫn dắt ai, Lâm Giản gối đầu lên gối của Lộc Miên, thở hổn hển vì thiếu oxy quá lâu, ngực phập phồng dữ dội. Nàng mở mắt ra, nhìn người phụ nữ trước mặt."Miên Miên..."Lộc Miên quỳ bên cạnh nàng. Mái tóc dài xoăn nhẹ của cô bị nàng vò hơi rối, cô cũng đang thở dốc, mang một vẻ đẹp mê ly hỗn loạn.Cô cúi mắt nhìn nàng. Lâm Giản không nhìn ra ý nghĩa trong mắt cô, chỉ biết mọi tế bào trong tim và cơ thể mình đều đang mong đợi.Mong đợi được cô chiếm hữu.Ý thức của Lộc Miên thực ra vẫn tỉnh táo. Cô biết mình đang làm gì, biết mình vừa mất kiểm soát. Nhưng rượu luôn có thể làm suy yếu "ranh giới" của con người, phóng đại "dục vọng" của con người.Là Lâm Giản chuốc say cô. Lâm Giản muốn chính là hiệu quả này, muốn thấy cô không thể chống lại cám dỗ như khi cô tỉnh táo thường ngày."Lâm Giản, khi nào cậu trở nên mất giới hạn đến vậy?" Lộc Miên kìm nén sự bực bội, hỏi khẽ: "Vì chuyện nhỏ thế này mà có thể cầu xin người khác đến mức này sao?""Không đúng." Lâm Giản sửa lời cô: "Miên Miên vừa rồi đã đồng ý không gửi Tiểu Quýt đi rồi. Bây giờ mình cầu xin không phải chuyện đó."Nàng lật người nằm sấp trước mặt Lộc Miên, quay đầu nhìn cô, ánh mắt yêu thương tràn đầy."Vừa rồi hôn Miên Miên là để cầu xin Miên Miên có thể giữ lại Tiểu Quýt. Bây giờ thì..."Lâm Giản gợi mở nửa chừng. Thấy Lộc Miên lộ ra vẻ mặt không hiểu, nàng nũng nịu cầu xin điều gì đó. Lộc Miên nheo mắt lại, trong mắt tràn ngập sự xâm chiếm mãnh liệt.Lâm Giản biết, Lộc Miên đã bị nàng chọc đến rồi.Cảm nhận được lớp bảo vệ cuối cùng bị tước bỏ, nàng siết chặt chiếc gối của Lộc Miên, vùi mặt vào đó hít lấy mùi hương của cô. Cảm giác giống như được Lộc Miên ôm trọn vậy.Bước vào giấc mộng đẹp mà nàng đã khao khát từ lâu.*Ngoài cửa sổ là bóng đêm lạnh giá. Bên trong nhà, ánh đèn vàng ấm áp luôn bật sáng. Đồng hồ đã điểm nửa đêm. Trong không gian ấm áp và ẩm ướt, hương thơm lan tỏa.Mặt Lâm Giản ửng hồng. Lộc Miên bảo nàng làm gì thì nàng làm đó, không màng đến bản thân, giúp Lộc Miên dọn dẹp.Mắt Lộc Miên đỏ hoe. Mỗi khung cảnh trước mắt đều tác động mạnh vào nội tâm cô. Cô không chịu nổi, rút tay ra, quẹt lên mặt mình.Lộc Miên lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm, rồi lại tắm thêm lần nữa.Đợi cô bước ra, Lâm Giản đã ngồi trên giường. Cô nhìn Lâm Giản với vẻ thăm dò. Có lẽ vì sợ bị cô đuổi đi, Lâm Giản chủ động trườn vào lòng cô, âu yếm hôn lên má cô.Cơ thể Lộc Miên rất ấm áp. Lâm Giản như được bao bọc trong hơi ấm từ đầu đến chân. Mọi tế bào của nàng đều cuồng si cảm giác này. "Mình hết sức rồi, Miên Miên đừng đuổi mình đi..."