[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 36: Gây thương tích



Bị Lâm Giản chuốc say.

---

Cuối cùng, Lộc Miên đưa Lâm Giản đến một cơ ngơi khác của gia đình mình.

Hai người vừa bước vào thang máy, bên ngoài có hai người phụ nữ lảo đảo bước vào. Cả hai có vẻ đều say, ôm nhau hôn bất chấp những người xung quanh, còn phát ra tiếng động. Lộc Miên sững sờ, không kìm được liếc nhìn Lâm Giản. Lâm Giản má ửng hồng, che mắt cô lại, kéo cô vào một góc.

"Bạn học Lộc Miên, phép lịch sự không cho phép nhìn những điều không nên nhìn."

Mười mấy giây dài đằng đẵng và khó chịu trôi qua.

Hai người vào trong nhà. Đây là một căn hộ ba phòng ngủ, trang trí đơn giản mà sang trọng. Đó là món quà sinh nhật bố mẹ tặng Lộc Miên vào một năm nào đó. Cô ít khi đến ở, nhưng thiết bị đầy đủ, cũng có người định kỳ đến dọn dẹp.

Hai người vừa vào, chuông cửa đã vang lên. Nghe tiếng chuông, Lâm Giản rõ ràng có chút bất an. Còn Lộc Miên thì bình thản đi mở cửa. Người gõ cửa là nhân viên của tiệm bánh kem.

Họ mang đến một chiếc bánh sinh nhật nhỏ nhắn, tinh xảo.

Có lẽ là Lộc Miên đã lén lút đặt trên đường đến.

Lâm Giản ngẩn ngơ nhìn Lộc Miên giúp nàng mở bánh, kiên nhẫn cắm 18 cây nến, rồi thắp sáng.

Lộc Miên nhìn đôi mắt long lanh như có nước của Lâm Giản, khẽ nói: "Ước một điều ước đi, cô gái sinh nhật."

Cô sẽ không biết, đây là lần đầu tiên trong suốt 18 năm sinh nhật của Lâm Giản, có người nói với nàng câu này.

Lâm Giản nhìn cô thật sâu, quyến luyến nhắm mắt lại, chắp hai tay, thầm ước một điều ước.

Lâm Giản, sinh nhật vui vẻ.

Mở quà của Lộc Miên, cô tặng rất nhiều thứ: vòng cổ, nước hoa, và cả bút máy.

Món nào cũng đắt tiền, rất tinh xảo.

Tất cả đều do Lộc Miên tự tay lựa chọn.

"Nếu không nghe Tưởng Tư Tư nói sinh nhật cậu hàng năm đều đón cùng gia đình, tôi còn có kế hoạch tốt hơn." Lộc Miên nói với vẻ hơi tiếc nuối.

"Cậu đi hỏi Tưởng Tư Tư sao?" Lâm Giản dừng động tác ăn bánh, ánh mắt có chút căng thẳng mà Lộc Miên không nhận ra.

"Ừm, nghe nói cậu ấy là bạn học tiểu học của cậu, chắc sẽ biết nhiều hơn."

Lâm Giản im lặng một lúc: "Lần sau đừng hỏi cậu ấy nữa."

"Ừm?"

Lâm Giản nói bằng giọng mềm mại: "Hãy hỏi mình này."

Giống như đang làm nũng, Lộc Miên: "...Được."

Ăn xong bánh kem, trời đã rất khuya. Lộc Miên hỏi nàng có muốn ngủ không. Lâm Giản nói muốn ngủ cùng cô.

Lộc Miên từ sau 10 tuổi chưa từng ngủ chung giường với ai. Cô sẽ rất không quen, nhưng đối diện với Lâm Giản... cô lại có cảm giác mong cầu.

Cô tự nghi ngờ ý nghĩ này của mình có ti tiện không, thật sự khó nói.

Cô gật đầu đồng ý.

Lâm Giản vệ sinh cá nhân nhanh hơn cô một chút. Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, nàng đã nằm trên giường. Lộc Miên cứng nhắc đi tới, định vòng sang phía bên kia, nhưng Lâm Giản đã chủ động nhường chỗ, dịch người sang bên cạnh: "Cậu ngủ ở đây."

Lộc Miên hơi lơ mơ không hiểu ý nàng là gì. Cho đến khi nằm xuống, cảm nhận được một vùng ấm áp, cô mới hiểu ra, Lâm Giản đang làm ấm chỗ ngủ cho mình.

Lâm Giản cũng không dịch ra xa lắm. Chiếc giường rộng lớn, nhưng vai họ gần như tựa vào nhau.

Hơi ấm từ người kia gần trong tầm tay, quả thực ấm hơn rất nhiều so với ngủ một mình...

"Ở đây chỉ có hai chúng ta." Lâm Giản nằm nghiêng đối diện với cô, nói nhỏ.

Lộc Miên hơi gượng gạo: "Ừm."

"Thật an toàn." Lâm Giản thì thầm, "An toàn hơn cả ở nhà mình nữa."

Ở đây không ai có thể làm phiền nàng, không ai có thể bắt nạt nàng, chỉ trích nàng, sẽ không khiến nàng cảm thấy gò bó, áp lực, bất an.

Ngủ ở đây, chắc chắn sẽ ngủ rất ngon, sẽ không bị giật mình chỉ vì một tiếng động nhỏ.

Lâm Giản hiếm khi bộc lộ sự mong manh với Lộc Miên.

Cảm giác an toàn ư? Lâm Giản rất thiếu cảm giác an toàn sao? Lộc Miên không thể hiểu rõ cảm giác đó, nhưng cô hứa với nàng: "Sau này cậu cãi nhau với người nhà thì nói với mình, mình sẽ đưa cậu đến đây nữa."

Lâm Giản nhìn cô sâu sắc: "Bạn học Lộc Miên, tại sao cậu lại tốt với mình đến thế?"

"Vì cậu cũng rất tốt với mình, không phải sao?"

Lâm Giản hỏi: "Vừa rồi cậu có thấy kỳ lạ không?"

"Kỳ lạ gì?"

"Hai người phụ nữ hôn nhau trong thang máy lúc nãy."

Trong bầu không khí như thế này mà hỏi câu đó, Lộc Miên cảm thấy tim mình đang đập liên hồi, thình thịch thình thịch.

"Không kỳ lạ."

"Nói cách khác, bạn học Lộc Miên không ghét."

"Ừm..."

Lâm Giản chợt cười một tiếng, khẽ khàng: "Cũng đúng, chúng ta đã làm rồi mà."

Lộc Miên nhìn chằm chằm trần nhà, lại rặn ra một tiếng "Ừm" từ cổ họng.

"Họ nói hôn nhau sẽ rất dễ chịu. Bạn học Lộc Miên chẳng lẽ không tò mò cảm giác thế nào sao?"

Giọng nàng mềm mại, ngọt ngào, giống như cảm giác lông vũ khẽ cào vào tim.

Hơi thở Lộc Miên hơi nặng nề: "Chẳng lẽ cậu rất tò mò?"

"Không tò mò." Lâm Giản nhìn thẳng vào Lộc Miên: "Nếu bạn học Lộc Miên rất tò mò, mình có thể giúp cậu một tay."

"Dù sao chúng ta trước đây cũng đã từng rồi, hôn thêm..." Hôn thêm mấy lần nữa cũng không sao, đúng không? Những lời này Lâm Giản còn chưa kịp nói ra, đã bị Lộc Miên nghiêm giọng ngắt lời: "Không cần."

"Sao mình có thể tò mò về chuyện đó được?"

"À, vậy thôi." Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, Lâm Giản chu môi cười, có chút nuối tiếc nói: "Mình còn tưởng bạn học Lộc Miên sẽ rất tò mò. Dù sao ở lứa tuổi này, là lúc khao khát nhất về chuyện đó mà."

"Đừng nói bừa." Miệng nói bảo nàng đừng nói bừa, nhưng chính Lộc Miên lại mất kiểm soát mà tưởng tượng ra. Cô quả thực rất khao khát, nhưng cô không muốn chỉ vì khao khát mà...

Cô cau mày: "Lâm Giản, cậu chu đáo đến mức này sao? Người khác muốn thử là cậu cho họ hôn sao?"

"Tất nhiên là không rồi, chỉ giới hạn là bạn học Lộc Miên thôi."

Câu nói này lại một lần nữa gợn sóng trong lòng Lộc Miên, khiến cô không biết phải thở như thế nào.

"Tại sao chỉ giới hạn là mình?" Vừa hỏi, Lộc Miên vừa nghiêng đầu nhìn nàng, lập tức bắt gặp đôi mắt hoa đào vừa thanh thuần vừa quyến rũ của nàng.

Lâm Giản nằm nghiêng bên cạnh cô, rất gần.

"Vì bạn học Lộc Miên là quan trọng nhất đối với mình. Cậu tốt với mình như vậy, mình thực sự cũng rất muốn làm gì đó cho cậu, chỉ cần cậu hài lòng."

Lộc Miên sững lại, hàng mi dài cong khẽ rung. Vẻ ngoài và lời nói của Lâm Giản lúc này giống như một chất dinh dưỡng hoàn hảo nhất, nuôi dưỡng dục vọng mà chính cô cũng cảm thấy tồi tệ sâu thẳm trong lòng.

Thật sự có thể cầu gì được nấy sao?

Vậy thì...

Một tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ bầu không khí lúc này. Lộc Miên hoàn hồn, cuống quýt đứng dậy nghe máy. Là mẹ cô gọi đến, hỏi cô đang ở đâu, bao giờ về nhà.

Trước đó cô toàn tâm toàn ý lo cho Lâm Giản, quên mất chưa nói với mẹ là tối nay không về... Lộc Miên giải thích xong, lại nằm xuống giường.

Không tiếp tục chủ đề vừa rồi, hai người chúc nhau ngủ ngon.

Đêm càng lúc càng sâu, trong căn phòng yên tĩnh và ấm áp, Lâm Giản nhẹ nhàng chống người dậy, vén mái tóc dài xuống, in một nụ hôn lên má Lộc Miên.

Đã không đếm xuể rồi, tối nay không biết có bao nhiêu khoảnh khắc, Lâm Giản mất kiểm soát muốn trao tất cả mọi thứ của mình cho Lộc Miên.

*

Tỉnh dậy sau giấc mơ, trong mơ vẫn còn sót lại hình ảnh hạnh phúc của Lâm Giản. So với hiện tại, thật sự là vật đổi sao dời, không khỏi cảm thấy buồn lòng.

Bị người quan trọng quên sinh nhật là một chuyện rất rất buồn. Nếu Lâm Giản thực sự thấy cô quan trọng, vậy tại sao? Tại sao khi đến sinh nhật cô, nàng lại như thể hoàn toàn không nhớ gì.

Nàng chu đáo như vậy, tỉ mỉ như vậy, trừ phi không quan trọng, nếu không sao lại không nhớ.

Nếu Lâm Giản thực sự thấy cô quan trọng, tại sao lại thà để cô tự đi bộ về trong ngày mưa lạnh 1 - 2 độ, cũng không chịu cho cô vào nhà nàng tránh mưa tránh rét?

Nếu Lâm Giản thực sự thấy cô quan trọng, tại sao khi cô cuối cùng cũng đạt được ước nguyện ở bên nàng, nàng lại không muốn công khai với bất cứ ai, che giấu cô rất kỹ, thậm chí còn giữ khoảng cách.

Lộc Miên cảm thấy, nếu một người thực sự yêu thích một người, chẳng phải nên nóng lòng tuyên bố chủ quyền với cả thế giới sao?

Còn rất nhiều điều tương tự nữa. Lộc Miên không hiểu, Lâm Giản thực sự rất kỳ lạ.

Nhìn giờ trên điện thoại, đã là 10 giờ sáng. Lộc Miên cuối cùng nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương, thức dậy vệ sinh cá nhân, mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng.

Hôm nay trời có nắng, những tia nắng lớn chiếu qua cửa sổ kính lớn vào trong nhà. Căn nhà vốn có tông màu xám tối giản cũng trở nên đặc biệt ấm cúng.

Không thấy bóng Lâm Giản. Con mèo vàng cam ban đầu đang nằm cuộn tròn bên cửa sổ kính lớn phơi nắng, nhìn thấy cô xuất hiện, nó quay đầu lại, nửa thân trước áp xuống sàn nhà. Đôi mắt có đồng tử nhỏ như lỗ kim nhìn chằm chằm vào cô, vẻ ngoài rất cảnh giác. Không biết có phải vì tối hôm qua nó tận mắt chứng kiến cô ức hiếp chủ nhân của nó không.

Một con mèo ngốc rất có linh tính, Lộc Miên liếc nhìn nó một cái, tự đánh giá trong lòng.

Mở tủ lạnh, Lộc Miên lấy ra một bắp ngô và một quả trứng, cho vào nồi hấp, định dùng làm bữa sáng. Cần đợi khoảng 5 phút. Cô bước về phía sofa, lúc này mới phát hiện trên bàn trà có đặt một ly trà giải rượu.

Không cần nghĩ cũng biết là Lâm Giản chuẩn bị cho cô. Lâm Giản có lẽ nghĩ tối qua cô đã uống rất nhiều, dù sao cũng đã mất kiểm soát đến mức làm ra chuyện đó.

Nhìn chằm chằm vào ly trà giải rượu, Lộc Miên do dự vài phút. Trong đầu cô liên tục hiện lên cảnh Lâm Giản tối qua bị Tưởng Tư Tư bắt nạt, sỉ nhục bằng tiền, thương tâm đáng thương, không có ai nương tựa.

Cô như bị ma xui quỷ khiến mà cầm lên, uống một ngụm.

Mới một ngụm, con mèo vàng cam vốn đã không được cô để tâm lại đột nhiên vồ tới. Lộc Miên không kịp đề phòng, chiếc ly trà rơi xuống. Trên cánh tay trắng nõn mịn màng lộ ra của cô, hiện rõ hai ba vết cào màu đỏ.

Lộc Miên hít một hơi lạnh đứng bật dậy. Con mèo giữ tư thế chuẩn bị tấn công, lại vồ tới, bám vào chân cô. Lộc Miên thực ra có ác cảm tâm lý với mèo vì hồi nhỏ từng bị mèo cào cắn mạnh. Cô theo bản năng hất con mèo ra. Con mèo vàng cam bị hất văng đến gần cửa. Cùng lúc đó, Lâm Giản vừa mở cửa trở về.

Lâm Giản hơi sững lại. Lộc Miên vẫn chưa hết hoảng hồn. Con mèo cứ gào lên với cô. Dáng vẻ này, hệt như cô đang ngược đãi con mèo của nàng.

Sắc mặt Lộc Miên trầm xuống, lười giải thích. Cô vừa định tự đi tìm hộp y tế để sát trùng, đã thấy Lâm Giản đặt đồ xuống, đi nhanh về phía mình, vẻ mặt đầy lo lắng và vội vã.

"Miên Miên... cậu không sao chứ?"

Không cần Lộc Miên nói, nàng cũng thấy những vết cào trên cánh tay cô. Nàng lập tức đi tìm hộp y tế, xách hộp y tế đến, nắm tay Lộc Miên, bảo cô ngồi xuống sofa. Nàng quỳ xuống trước mặt cô một cách rất tự nhiên, dùng cồn để sát trùng vết thương.

Con mèo vàng cam ra tay hơi mạnh, có hai vết cào đã rỉ máu.

"Sẽ hơi đau một chút, cố chịu nhé..." Ánh mắt Lâm Giản đầy xót xa.

Cồn chạm vào vết thương vẫn rất đau. Lộc Miên hít sâu một hơi lạnh. Nàng vội vàng dùng tay kia xoa mu bàn tay cô để an ủi.

Lộc Miên cúi mắt nhìn nàng. Sau khi thoa cồn xong, nàng lại lấy thuốc khác bôi cho cô. So với sự vô cảm và máy móc khi nàng tự bôi thuốc cho mình tối qua, động tác lúc này nhẹ nhàng không thể tả, cố gắng giảm tối đa cảm giác đau cho Lộc Miên.

Lộc Miên đã nghĩ, nàng yêu mèo đến thế, thấy mèo mình bị hất, sẽ quan tâm con mèo trước tiên.

Nhưng bây giờ, cứ như thể người bị thương là chính nàng vậy.

Điều này khiến Lộc Miên nảy sinh một loại ảo giác, rằng cô đang được nàng coi trọng như báu vật.

"Tạm thời đừng để tay chạm nước. Hai ngày sẽ khỏi thôi, sẽ không để lại sẹo đâu. Tiểu Quýt đã tiêm vắc xin phòng dại rồi, không sao đâu." Giọng Lâm Giản dịu dàng ngọt ngào, cố gắng xoa dịu cơn giận của Lộc Miên.

Lộc Miên liếc nhìn con mèo vàng cam đã bắt đầu liếm lông, trông như không có chuyện gì, cô nói với giọng khinh thường: "Cậu không phải nói nó rất ngoan sao?"

Biểu cảm Lâm Giản cứng lại, như đang đối mặt với kẻ thù lớn. Một lúc lâu sau, nàng ngước mắt nhìn Lộc Miên, mặt đầy hối lỗi: "Là trách nhiệm của mình, xin lỗi cậu. Mình cũng không biết hôm nay nó bị làm sao..."

Lộc Miên ban đầu chỉ buột miệng than phiền. Nhưng giờ thấy vẻ mặt nàng lo lắng, sợ cô vì chuyện này mà đuổi con mèo đi, không hiểu sao tính xấu trỗi dậy, cô đột nhiên lại không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy.

"Cậu đã đảm bảo với tôi rồi."

Lâm Giản cắn môi, bất lực trước sự uy hiếp của Lộc Miên.

"Xin lỗi cậu..."

"Thật sự xin lỗi cậu rất nhiều..."

Nàng tự biết mình đang sống nhờ nhà người khác, mà Miên Miên lại không thích mèo đến thế. Cô đã rộng lượng lắm rồi khi cho nàng mang mèo vào ở. Giờ mèo của mình làm Lộc Miên bị thương, chẳng khác nào bị tuyên án trục xuất.

Nhưng... Lộc Miên thật sự không thể khoan dung với nàng hơn một chút, chỉ một chút thôi sao?

"Miên Miên..." Nàng khẩn cầu gọi tên Lộc Miên, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt.

Lộc Miên không hề lay động.

Nàng phải làm sao đây? Nhưng nàng không có gì cả. Nàng không thể làm nũng với Lộc Miên, càng không có tư cách để làm mình làm mẩy với cô.

Giờ đây, nàng chỉ là một gánh nặng phiền toái, như Tưởng Tư Tư nói, dùng bệnh tật để đổi lấy chút thương hại cuối cùng từ sự tử tế của Lộc Miên mà thôi.

Lâm Giản từ từ cúi mắt xuống. Tệ thật đấy.

Lộc Miên vẫn im lặng theo dõi phản ứng của nàng.

Cuối cùng, nàng dường như đã thỏa hiệp, thất thần nói: "Mình sẽ sớm tìm chủ mới cho nó."

Lộc Miên hơi giật mình, có chút bất ngờ.

Cô đã nghĩ Lâm Giản sẽ nói những lời hay ý đẹp để cầu xin cô.

Nếu nàng cầu xin cô, cô sẽ nói không có lần sau, nhưng giờ nàng lại thỏa hiệp rồi. Lộc Miên làm sao có thể chủ động nói với nàng rằng có thể giữ con mèo lại chứ.

Lâm Giản đứng dậy, lặng lẽ dọn dẹp mặt bàn, xếp hộp y tế gọn gàng đặt về chỗ cũ, đi dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn, sau đó lấy đồ hộp cho mèo vừa mua ngoài về, ôm con mèo vàng cam về phòng.

"Tại sao lại không thể ngoan một chút chứ? Mẹ đã nói với con rồi mà? Không ngoan là sẽ bị đuổi đi đó..." Trong giọng nói nàng đầy sự thất vọng và bất lực.

Thực ra Lộc Miên nghe thấy lòng cũng khó chịu. Nhưng ngay sau đó một tiếng chuông điện thoại kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Không lâu sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô liền ra ngoài.

Nhưng thật trùng hợp, buổi chụp hình hôm nay diễn ra ngoài trời. Trong bụi cỏ gần đó, có người phát hiện một con mèo trắng, trông rất quý phái. Một nhóm người vây quanh, khen nó xinh đẹp.

Lộc Miên cũng liếc nhìn. Quả thực rất đẹp, nhưng, con mèo vàng cam kia vẫn hơn hẳn một bậc.

Nhớ lại lời Tưởng Tư Tư đã nói với Lâm Giản: "Lúc đó rõ ràng nhà tôi không hề chào đón cậu một chút nào, nhưng cậu lại kém tinh tế đến mức không nhận ra, cứ chạy đến nhà tôi xem mèo. Tôi thật sự sợ cậu sẽ ăn trộm cả con mèo đi."

Lâm Giản từ nhỏ đã rất khao khát có một con mèo của riêng mình. Vậy bây giờ, nàng đã tìm được chủ mới cho nó chưa?

Mang theo sự lo lắng mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra, Lộc Miên trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, cả căn nhà đã tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng. Là Lâm Giản đang nấu lẩu.

Thấy Lộc Miên trở về, Lâm Giản đi tới đón, không chạm vào cô, trên mặt nở nụ cười dịu dàng ôn hòa: "Miên Miên ăn tối chưa?"

Lộc Miên cúi xuống thay đôi giày cao gót mười phân, ngước mắt nhìn nàng một cái, nói: "Chưa."

Lâm Giản nói: "Mình nấu lẩu rồi, có thể ăn cùng nhau, sẽ rất ấm người."

Ăn cùng nhau ư? Lộc Miên không quên chuyện phải giữ khoảng cách với Lâm Giản. "Không ăn cơm nàng nấu" cũng là lời cô đã tự nói ra. Nhưng xét đến việc Lâm Giản có lẽ muốn dùng cách này để lấy lòng cô, nói chuyện giữ lại con mèo, thì ăn một bữa cùng nhau, cũng không phải là không thể.

Ngay cả bạn cùng phòng bình thường cũng sẽ ăn cơm cùng nhau.

Lộc Miên gật đầu: "Được, tôi đi rửa tay."

"Ừm."

Hai người lại một lần nữa ngồi ăn cơm cùng nhau. Lâm Giản chọn nước lẩu thanh đạm, rất phù hợp với Lộc Miên. Nàng còn pha nước chấm cho Lộc Miên, cũng là loại không cay chút nào.

Kể cả nguyên liệu gì, đều là những thứ Lộc Miên thích, hoặc từng thích.

Lộc Miên trước đây đã quen tận hưởng sự chu đáo như vậy của nàng, không hề nghĩ tại sao Lâm Giản lại nhớ rõ đến thế. Bây giờ, cô chợt nghĩ đến một câu hỏi: Lâm Giản thích ăn gì?

Lâm Giản thích ăn gì nhỉ?

Cô giật mình nhận ra, ngay cả cô cũng không nhớ.

Cô từng thích Lâm Giản đến vậy, đương nhiên phải nắm rõ mọi thứ Lâm Giản thích ăn, không thích ăn. Nhưng rồi cô cũng đã hoàn toàn quên lãng theo dòng thời gian.

Cô không nhớ sinh nhật Lâm Giản, Lâm Giản thích ăn gì, nhưng ngược lại, tại sao Lâm Giản lại nhớ rõ đến thế?

Rõ ràng đến mức ở đây không có một nguyên liệu nào cô không thích ăn.

Cô có chút ngẩn người nhìn Lâm Giản. Lâm Giản đang yên lặng ăn rau. Phát hiện cô đang nhìn mình, nàng lên tiếng hỏi: "Sao thế? Không hợp khẩu vị à?"

"Cũng được."

Lâm Giản cười cười, gắp một gắp nấm kim châm nhúng vào nồi lẩu, lấy ra một chai rượu, tự rót cho mình một ly, rồi rót cho Lộc Miên một ly. Nàng dịu dàng nói: "Đây là rượu hoa quả, mùa đông uống sẽ rất ấm người. Miên Miên thử xem?"

Lộc Miên không nghi ngờ gì, nhấp một ngụm. Vị trái cây rất đậm, cũng khá dễ uống.

"Đây là rượu thương hiệu gì?"

Lâm Giản nói: "Tất nhiên không phải thương hiệu lớn mà Miên Miên sưu tầm rồi, loại này bình dân hơn. Nếu Miên Miên thích, sau này mình sẽ thường xuyên mua."

Lộc Miên không phủ nhận.

Bầu không khí vẫn có thể gọi là ấm cúng. Lâm Giản không làm chuyện gì hay nói lời nào vượt quá giới hạn, nhiều nhất là gắp thức ăn và rót rượu cho cô. Chỉ là đến đoạn sau... Lộc Miên cảm thấy mặt ngày càng nóng ran, đầu óc bắt đầu hơi choáng váng.

Cô chậm rãi nhận ra, nồng độ rượu này có vẻ không hề đơn giản.

Chương trước Chương tiếp
Loading...