[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 35: Tốt đẹp
Là cô oan uổng nàng.---Trong phòng tắm mờ hơi nước, nước nóng dội xuống người, mùi rượu bị rửa trôi, nhưng Lộc Miên vẫn cảm thấy xung quanh tràn ngập mùi hương của Lâm Giản.Điều này nhắc nhở Lộc Miên, vừa rồi họ đã hôn nhau, một nụ hôn đúng nghĩa, hôn lưỡi...Là cô quá tức giận, là cô say rượu, là Lâm Giản quyến rũ cô, là Lâm Giản chủ động hôn cô, là Lâm Giản tự làm tự chịu.Sự thật là như vậy, nhưng cảm giác hối hận trong lòng Lộc Miên vẫn không hề giảm bớt chút nào.May mà Lâm Giản rất biết thân biết phận, không có ý định dùng chuyện này để quấn lấy cô.Cô chỉ dùng nàng để trút giận một chút mà thôi.Ngày mai, mọi thứ sẽ lại trở về như cũ.Đêm nay mơ màng này, chỉ là một giấc mơ mà thôi.Nhưng còn chưa kịp hết đêm nay, vừa nằm xuống giường nhắm mắt, cô đã nhận được một đoạn video có thể khiến cô hối hận về những hành động ngày hôm nay của mình.Từ Lộ Lộ: 【Ối trời ơi, A Miên nhìn nè, video tôi vừa thấy trong một group hóng chuyện thị phi.】Lộc Miên nhìn câu đầu tiên, vốn không muốn để ý, ngay trước giây định thoát ra, Từ Lộ Lộ gửi tới một đoạn video.Ngón tay Lộc Miên khựng lại, chưa kịp mở lên, cô đã nhận ra rõ ràng, một trong những người trong video là Lâm Giản.Cô như bị ma xui quỷ khiến mà nhấp vào.Video dài đến năm phút.Nhìn góc quay, video này có lẽ là quay lén. Trong video có lẽ là một buổi tiệc đang được tổ chức, trang trí sang trọng, đồ ăn thức uống đầy đủ. Xung quanh đầy tiếng ồn ào. Ở một góc khuất, Tưởng Tư Tư mặc chiếc váy dạ hội công chúa màu trắng, đội vương miện vàng, trang điểm rất xinh đẹp. Xem ra, cô ta dường như là nhân vật chính của ngày hôm nay.Lâm Giản đứng đối diện cô ta, không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy được bóng lưng.Tại sao Lâm Giản lại ở đó? Lâm Giản và Tưởng Tư Tư không phải là..."Cậu thấy hôm nay thế nào? Có phải rất sang trọng, hoành tráng không?" Tưởng Tư Tư nhướng mày, nhìn biểu cảm, vừa đắc ý vừa khinh miệt."Ừm, rất hoành tráng," Lâm Giản nói.Tưởng Tư Tư lại hỏi: "Cậu có phải đặc biệt ghen tị không?""Ghen tị ư? Chắc nhiều người cũng ghen tị chứ?"Vẻ thờ ơ của Lâm Giản khiến Tưởng Tư Tư không thoải mái. Cô ta nhất định phải tìm ra điểm yếu của nàng mới được: "Tất nhiên tôi biết cậu ghen tị rồi. Tôi còn nhớ hồi tiểu học, lần nào cậu đến tiệc sinh nhật tôi cũng ăn rất nhiều bánh kem, như chưa từng được ăn bao giờ. Ánh mắt đó, ghen tị đến mức chỉ mong thay thế tôi đúng không?""Tôi còn nhớ, cậu lén lút nhét một hộp kẹo vào túi áo. Bé tí đã biết ăn cắp rồi. Lúc đó tôi đã thấy cậu không phải là người hiền lành gì.""Lúc đó rõ ràng nhà tôi không hề chào đón cậu một chút nào, nhưng cậu lại kém tinh tế đến mức không nhận ra, cứ chạy đến nhà tôi xem mèo. Tôi thật sự sợ cậu sẽ ăn trộm cả con mèo đi."Lâm Giản dường như thực sự bị chạm vào nỗi đau, không lên tiếng. Tưởng Tư Tư hừ lạnh một tiếng đắc ý: "Thật ra tôi không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy, vẫn có thể gặp lại cậu ở cấp ba. Càng không ngờ, ở cấp ba cậu lại xinh đẹp đến thế, còn trở thành hoa khôi của trường. Người khác đều nghĩ cậu là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chỉ có tôi biết, cậu thực ra chỉ là một con rệp đáng thương từ nhỏ không có mẹ dạy, không có cha quản, chỉ có thể làm liên lụy đến gia đình cậu mình mà thôi.""Một thân nghèo hèn, cứ phải giả vờ mình hoàn hảo đến vậy." Tưởng Tư Tư cười đầy ẩn ý: "Tôi còn nhớ ánh mắt sợ hãi của cậu khi mới gặp tôi ở cấp ba, cái vẻ sợ bị lật tẩy quá khứ đó."Lâm Giản lên tiếng: "Tưởng Tư Tư, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu nhất thiết phải nói những điều này sao?"Tưởng Tư Tư cố tình nói: "Đừng tưởng tôi không biết, dạo trước Lộc Miên đưa cậu đến bệnh viện tâm thần, đúng không?""Cậu chỉ có thể dùng những mánh khóe nhỏ mọn này thôi. Giống như bạch liên hoa dựa vào những thứ này để Lộc Miên thương hại cậu." Ánh mắt Tưởng Tư Tư khinh thường và ghê tởm, ở trên cao coi thường nàng.Lâm Giản trong màn hình rõ ràng đang phản kháng, nàng lùi lại mấy bước, muốn bỏ đi. Tưởng Tư Tư đuổi theo, nắm lấy cổ tay nàng: "Cậu quay về bám víu cậu ấy, chẳng phải là vì tiền của cậu ấy sao? Thật ghê tởm. Nếu không phải vì anh mình, tôi còn không muốn nói chuyện với loại người như cậu. Cậu muốn tiền cũng được thôi, tôi đưa cậu hai trăm vạn, cậu cút càng xa càng tốt có được không?""Tôi không phải.""Năm trăm vạn được không? Đừng tưởng cậu đáng giá lắm!"Lâm Giản vùng vẫy thoát khỏi cô ta, nhưng cô ta lại nhất quyết không buông. Không cẩn thận, Lâm Giản ngã xuống sàn, lòng bàn tay không biết bị vật gì cứa vào, rách một vết, máu tươi chảy ra.Tưởng Tư Tư cũng giật mình, vội vàng gọi người. Video cũng kết thúc tại khoảnh khắc này.Lộc Miên sững sờ, cho đến khi màn hình điện thoại tắt, cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.Hôm đó ở bữa tiệc của Bạch Lê, cô đã không hiểu tại sao Tưởng Tư Tư đột nhiên lại ác ý lớn như vậy với Lâm Giản, hóa ra luôn luôn...Lâm Giản và Tưởng Tư Tư luôn chỉ là quan hệ bề ngoài. Chẳng trách, trước đây cô luôn cảm thấy thái độ của Lâm Giản đối với Tưởng Tư Tư rất kỳ lạ. Đôi khi, thậm chí còn cảm thấy Lâm Giản có chút sợ cô ta.Vừa kinh ngạc, lòng Lộc Miên gần như bị cảm giác tội lỗi che lấp.Cơn giận và hành động của cô ngày hôm nay, hoàn toàn là do cô nghĩ Lâm Giản tự làm đau mình mà ra. Không ngờ, là cô đã oan uổng cho nàng.Bởi vì Lâm Giản dạo này quá bệnh hoạn, khiến cô không thể không nghĩ theo hướng đó, thậm chí còn cho rằng lời giải thích của nàng đều là ngụy biện.Lúc đó, Lâm Giản chắc cũng vừa mới về nhà được một lúc, định tự xử lý vết thương cho mình...Thực ra, vết thương của nàng lúc đó đã cầm máu rồi. Vết thương lại bị cô làm rách, lại chảy rất nhiều...Lộc Miên hít một hơi thật sâu. Đôi mắt vốn luôn kiêu ngạo lần đầu tiên tràn đầy sự hổ thẹn như vậy, nhìn ra ngoài cửa.Rõ ràng đã uống rượu, nhưng cô lại mơ màng không sao ngủ được. Trong đầu cô hồi tưởng lại rất nhiều, rất nhiều chuyện đã qua.*Tính cách Tưởng Tư Tư kiêu căng, là đại tiểu thư của nhà họ Tưởng, điều này là chuyện ai cũng biết trong toàn trường.Cứ đến sinh nhật cô ta, tất cả mọi người trong lớp, chỉ cần không có quan hệ quá tệ với cô ta, đều sẽ được cô ta mời đến biệt thự nhà mình để tổ chức sinh nhật.Lâm Giản nghiễm nhiên là người đi nhiều nhất, sáu năm tiểu học, rồi lại ba năm cấp ba.Theo lời Tưởng Tư Tư, xem sinh nhật cô ta, có lẽ là sinh nhật linh đình, hoàn hảo nhất mà Lâm Giản có thể thấy trong đời.Nói rằng trong lòng nàng ghen tị biết bao nhiêu.Thực tế không phải vậy. Trong mắt Lâm Giản, những bữa tiệc sinh nhật xa hoa, long trọng của cô ta suốt những năm qua, cũng không thể sánh bằng giấc mơ mà Lộc Miên đã dành tặng cho nàng vào năm mười tám tuổi.Một giấc mơ có thể khiến nàng ghi nhớ suốt đời, hoài niệm suốt đời.Năm đó, nàng mười tám tuổi.Mùa đông ngày càng lạnh, một năm sắp trôi qua. Lộc Miên đã thấy sinh nhật Lâm Giản trong bảng thông tin của nhóm lớp.Mùng một tháng Một, năm một nghìn chín trăm chín mươi bảy (1/1/1997).Nàng lớn hơn hầu hết các bạn cùng khối một tuổi rưỡi. Nghe nàng nói, là do khi sắp vào tiểu học nàng bị ốm nên đi học muộn một năm.Lâm Giản còn từng đùa với cô, nếu không đi học muộn một năm, thì bạn học Lộc đã phải gọi mình là chị rồi.Chị ư? Lộc Miên tưởng tượng một chút. Nếu là chị, cô sẽ quen Lâm Giản như thế nào?Bây giờ vẫn tốt hơn.Cô nghĩ, đây là duyên phận giữa cô và Lâm Giản.Lâm Giản nhiều lần đùa bảo cô gọi một tiếng "chị" để nghe thử, cô đều im lặng không nói.Cô cảm thấy Lâm Giản trông giống như em gái hơn, là người cần được bảo vệ hơn. Mặc dù không thể phủ nhận, Lâm Giản chăm sóc cô rất chu đáo, rất giống một người chị kiên nhẫn.Lộc Miên rất muốn tổ chức sinh nhật cho nàng, và đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật.Nhưng cô hoàn toàn không biết gì về những sinh nhật trước đây của Lâm Giản, cảm thấy hơi bối rối. Có lần cô gặp Tưởng Tư Tư, nghĩ rằng Tưởng Tư Tư là bạn học tiểu học của nàng, cô dứt khoát hỏi cô ta.Tưởng Tư Tư hơi ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười rất khó hiểu: "Lộc Miên, cậu muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ấy à?""Có chuyện gì sao?"Tưởng Tư Tư cố tình than vãn: "Sao sinh nhật anh tôi không thấy cậu quan tâm nhỉ?"Lộc Miên thấy vô lý: "Tôi và anh cậu thân lắm sao?""Sao lại không thân? Anh ấy đã làm nhiều thứ cho cậu mà, đối với cậu còn tốt hơn đối với tôi, em gái ruột của anh ấy.""Cậu có biết không, hôm đó chơi trò chơi, anh ấy ở lại là vì cậu đó. Kết quả cậu lại đi với người khác. Anh ấy để giữ cho mình trong sạch, kiên quyết không ghép cặp với con gái, kéo theo một thằng con trai. Cậu xem anh ấy hy sinh lớn đến mức nào. Thấy cậu và Lâm Giản tình tứ ngọt ngào trong nhóm, có lần sáng tôi thấy mắt anh ấy đặc biệt đỏ, không biết có phải nửa đêm trốn trong chăn khóc thầm không."Khóc thầm ư? Lộc Miên cũng cảm thấy buồn cười: "Vậy cậu có thể khai thông cho anh ấy, bảo anh ấy đi thích người khác không?""Tôi thật sự không thích anh ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thích rồi.""Vậy cậu thực sự thích Lâm Giản?" Tưởng Tư Tư đột nhiên hỏi.Lộc Miên khựng lại, trái tim bị câu nói này kích động mạnh. Bề ngoài cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi lại: "Giúp bạn tốt tổ chức sinh nhật là thích sao?""Nếu anh cậu là bạn tôi, chứ không phải là một người theo đuổi mặt dày, tôi có lẽ cũng sẽ cân nhắc đi cùng anh ấy đón sinh nhật."Tưởng Tư Tư nhìn chằm chằm cô một lúc, dường như muốn nhìn ra điều gì đó nhưng lại không nhìn ra được gì. Cô ta mím môi, nhìn lên bầu trời hồi tưởng: "Lâm Giản à, sinh nhật cậu ấy vào ngày Tết Dương lịch. Chúng tôi đều phải ở bên gia đình vào ngày đó, không thể đi cùng cậu ấy được. Cậu ấy cũng chưa bao giờ mời chúng tôi. Vì vậy, sinh nhật của cậu ấy thường là tự đón cùng gia đình thôi."Là vậy sao? Tết Dương lịch quả thực là ngày để ở bên gia đình. Lộc Miên cảm thấy hơi tiếc nuối. Tưởng Tư Tư lại lên tiếng: "Nhưng hồi tiểu học cậu ấy...""Ừm?"Tưởng Tư Tư lại không nói nữa, cong môi cười: "Thực ra không có gì, cũng gần giống bây giờ thôi."Mặc dù đã biết sinh nhật Lâm Giản chỉ đón cùng gia đình, Lộc Miên vẫn ôm hy vọng. Dù sao nhà cô rất gần nhà Lâm Giản. Đến lúc đó, vẫn có thể tự tay mang quà đến trước mặt nàng chứ?Đây là lần đầu tiên Lộc Miên mong chờ sinh nhật của một người đến vậy, mong muốn được chúc mừng sinh nhật nàng ngay tại chỗ. Cô cảm thấy vô cùng may mắn vì nàng đã được sinh ra trên thế giới này.Thậm chí, cô còn cảm thấy sự ra đời và đồng hành của nàng là món quà mà ông trời ban tặng cho cô.Nhất định phải ăn mừng thật tốt mới được.Tối ngày 31/12, mọi người đều háo hức chờ đón năm mới. Bố mẹ Lộc Miên đã thay đồ ngủ ngồi xem TV trên sofa, nhưng Lộc Miên lại mặc áo khoác, xách theo một hộp quà và bó hoa định ra ngoài."Miên Miên, đi đâu vậy?" Hoắc Uyển gọi cô lại."Đi đón Tết Dương lịch với bạn học ạ.""Muộn thế này rồi, có cần bố đưa đi không?""Không cần đâu ạ, gần lắm."Mặc dù Lộc Miên chưa từng đến nhà Lâm Giản, nhưng cô từng đưa nàng về bằng xe điện. Nhà nàng rất gần nhà cô, chỉ chưa đến một cây số. Trong gió lạnh, cô đi bộ khoảng mười phút thì đến cổng khu dân cư nhà Lâm Giản.Giang Thành năm đó thực sự rất lạnh, -2 độ. Đường phố vắng người. Mặc dù Lộc Miên khoác chiếc áo khoác đắt tiền, nhưng ngón tay vẫn cứng đờ. Cô lấy điện thoại ra, gõ từng chữ hỏi Lâm Giản có nhà không.Bây giờ là 23 giờ 55 phút.Tim cô đập rất nhanh.【Có chứ, sao thế?】Lâm Giản trả lời cô ngay lập tức.【Bây giờ cậu có tiện không?】【Tiện.】【Tôi đang ở cổng khu nhà cậu, ra đây một chút.】Phía Lâm Giản khựng lại một chút.23 giờ 56 phút.Lòng Lộc Miên có chút sốt ruột: 【Không được sao?】【Đợi một chút, mình đi thay đồ cái đã.】【Được.】Có được câu trả lời, Lộc Miên lại gọi điện cho Từ Lộ Lộ để xác nhận tình hình: "Bên cậu chuẩn bị xong chưa?""Yên tâm đi A Miên, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ mốc 0h nữa thôi."Lộc Miên an tâm, tắt điện thoại đặt lên ngực, nhìn vào bên trong khu dân cư. Đôi mắt vốn luôn bình tĩnh và thờ ơ của cô giờ đây lộ rõ sự căng thẳng và mong chờ hiếm thấy.Cô không biết nhà Lâm Giản là căn nào, không biết từ đó đi ra đến cổng mất bao lâu. Liệu có thể chúc mừng sinh nhật nàng ngay giây phút đầu tiên không?Trời càng lúc càng lạnh. Điện thoại hiện lên nhiều tin nhắn, có người báo cho cô, hình như tuyết rơi rồi.Lộc Miên ngẩng đầu nhìn trời, hình như tuyết thật sự đang rơi. Những bông tuyết li ti, dày đặc bay lả tả từ trên không. Giang Thành đã nhiều năm không có tuyết, khó thấy lắm. Người mà cô nóng lòng muốn chia sẻ nhất chính là Lâm Giản.23 giờ 59 phút, Lâm Giản cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Lộc Miên đứng yên tại chỗ, nhìn nàng từng bước chạy nhanh về phía mình. Chuyện gì thế này, tại sao lại cảm thấy thời gian trôi chậm như thế này chứ?"Lộc Miên, cậu đến đây làm gì?"Lâm Giản đứng trước mặt cô, hơi thở dốc, vừa bất ngờ vừa lo lắng hỏi cô.Vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc tiếp theo, một chùm pháo hoa tím rực rỡ bùng nổ trên bầu trời không xa. Ngay sau đó, hai chùm, ba chùm, liên tiếp, không ngừng nghỉ.Lâm Giản giật mình, ngẩng đầu nhìn lên. Đồng tử nàng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.Vì là Tết Dương lịch, xung quanh cũng có rất nhiều người đốt pháo hoa, lớn nhỏ, đủ màu sắc, nhưng những chùm pháo hoa tím rực rỡ kia, không phải vì Tết Dương lịch, mà là đặc biệt để chúc mừng sự ra đời của Lâm Giản.Năm mới đã bắt đầu, tuổi 18 độc quyền của Lâm Giản. Lộc Miên nhếch môi cười, giữa tiếng pháo hoa, cô đưa hoa và quà đến trước mặt nàng, chân thành nói: "Bạn học Lâm Giản, chúc mừng sinh nhật tuổi 18."Sinh nhật vui vẻ...Lâm Giản có chút ngỡ ngàng, cảm thấy mình đang mơ.Những điều này, có thực sự là những thứ nàng có thể sở hữu sao?"Pháo hoa màu tím là cậu đốt sao?" Lâm Giản nhìn cô, đôi mắt long lanh như nước, lộ rõ sự xúc động, cố gắng kiềm chế không khóc.Lộc Miên cố tỏ ra bình tĩnh, cười nói: "Mừng bạn học Lâm Giản ra đời, chẳng lẽ không nên đốt pháo hoa sao?"Một câu nói nghe thật hay.Lâm Giản đưa tay nhận lấy món quà của cô, không nhịn được dùng tay lau nước mắt: "Cảm ơn cậu.""Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, cảm ơn cậu đã dành cho mình sự bất ngờ này. Mình rất thích." Nàng tiến lên, ôm lấy cô.Lộc Miên cảm thấy cổ mình lạnh toát, chắc là nước mắt của Lâm Giản. Cảm giác xót xa và vui sướng cùng kéo đến. Cô đưa tay ôm lại nàng.Hai người không nói gì, cứ thế ôm nhau. Cơ thể Lâm Giản cứ run rẩy mãi. Toàn thân Lộc Miên sôi sục, không cảm thấy chút lạnh lẽo nào.Mãi đến khi tiếng pháo hoa xung quanh dần tan đi, Lâm Giản mới rời khỏi vòng tay cô. Lộc Miên hỏi: "Cậu về nhà nhé?"Lau khô nước mắt, Lâm Giản ngước đôi mắt đỏ hoe, ẩm ướt nhìn cô. Có bông tuyết đậu trên hàng mi, càng khiến nàng thêm lay động lòng người."Không." Nàng lắc đầu, nắm lấy tay Lộc Miên, nhìn vào mắt cô, khẽ nói: "Tối nay cậu đưa mình đi, được không?""Gì cơ?" Lộc Miên chưa kịp phản ứng.Lâm Giản nói: "Mình cãi nhau với người nhà rồi, không muốn về. Chỉ muốn ở bên cậu thôi. Cậu đưa mình đi đâu cũng được, nhé?"Chỉ muốn ở bên cậu...Câu nói này mạnh mẽ khuấy động dây đàn trong tim Lộc Miên. Cô không thể chống cự lại ánh mắt mềm mại, biết ơn và tin tưởng của Lâm Giản. Cô như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu."Được."Lâm Giản cười nhẹ một tiếng: "Bạn học Lộc Miên, cậu tốt quá."Thật sự quá tốt."Cậu muốn đến nhà mình không?" Lộc Miên nghĩ một lát, "Có người lớn, chắc sẽ thấy gò bó nhỉ? Mình đưa cậu đi chỗ khác."Lâm Giản quan sát khuôn mặt cô, càng thấy cô hoàn hảo không tì vết. Nàng nắm tay cô chặt hơn: "Ừm, được.""Tay bạn học Lộc Miên lạnh quá, có phải tự đi bộ từ nhà đến không?"Lộc Miên nói không sao: "Chú Trần nghỉ phép rồi, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi.""Mình giúp cậu làm ấm nhé." Lâm Giản dịu dàng nói, cùng tay cô cho vào túi áo của mình.Được bao bọc trong hơi ấm, Lộc Miên cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi.Cảm giác vừa căng thẳng vừa thích thú này, cô luôn nhận được từ Lâm Giản.Cô nghĩ, cô thích Lâm Giản, rất thích Lâm Giản. Không phải là kiểu thích giữa bạn bè, giữa bạn thân.Mà là kiểu thích muốn đưa nàng đi, muốn bảo vệ nàng, muốn nắm tay nàng mãi như thế này, muốn vô điều kiện đứng về phía nàng, muốn nàng luôn ở bên cạnh mình.Cô rất thích Lâm Giản. Một cô gái vừa dịu dàng, xinh đẹp, xuất sắc, lại thỉnh thoảng tinh nghịch, trêu chọc người khác như vậy, cô không thể kháng cự.Lộc Miên từ tận đáy lòng cảm thấy, Lâm Giản thật tuyệt vời.