[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 32: Tết Dương lịch



Miên Miên có thấy không nỡ không.

---

"Miên Miên?" Nàng hơi khựng lại, giọng điệu khó hiểu.

Lộc Miên cúi xuống thay giày cao gót, lách qua Lâm Giản đi vào trong: "Sao còn chưa ngủ?"

"Cậu biết mà, mình đang đợi cậu." Lâm Giản đi theo sau cô, nói nhỏ, không ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình đối với Lộc Miên.

Nhưng Lộc Miên không để ý, nàng lại hỏi: "Hôm nay Miên Miên bị sao vậy? Trước đây vẫn cho mình ôm mà..."

Lời nói của Lâm Giản lại một lần nữa nhắc nhở Lộc Miên về những gì mình đã làm trước đây.

Đi đến quầy bar tự rót cho mình một cốc nước, cô liếc nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt: "Lần sau đừng đợi nữa."

Lâm Giản ngoan cố lắc đầu: "Mình muốn đợi. Không gặp được Miên Miên mình rất bất an, cậu biết mà."

Lộc Miên im lặng, dường như muốn nói tùy nàng, nhưng đó không phải là dung túng, mà là lạnh lùng đến đáng sợ.

Lạnh lùng giống như cái đêm họ mới gặp lại, nhưng Lâm Giản bây giờ đã không thể chịu đựng được, vì nàng đã nếm được sự mềm mỏng của Lộc Miên.

Rõ ràng sáng nay vẫn còn rất tốt. Sáng nay nàng còn tự tay đeo khăn quàng cổ cho cô.

Tại sao lại đột nhiên lạnh nhạt với nàng? Trả lời tin nhắn hời hợt, lại còn về nhà muộn như vậy.

Lâm Giản tủi thân nhìn cô, mắt bị hơi nước làm mờ: "Có phải mình đã làm sai chuyện gì không?"

Nàng lại mắt đẫm lệ, tủi thân đến mức khiến người ta tan chảy, vô cùng cầu xin.

Rất nhiều lần cô đã mềm lòng, sa vào cạm bẫy vì nước mắt của nàng. Nhưng bây giờ cứ mỗi lần nhớ lại, Lộc Miên lại nghĩ đến những chuyện không hay, làm sao có thể vì thế mà rung động được nữa.

"Không."

Không, vậy tại sao?

Lâm Giản có thể tự tìm cho mình rất nhiều lý do. Nàng cố gắng kiềm chế, dịu giọng: "Hôm nay Miên Miên gặp chuyện không vui à? Không sao đâu, cậu nói cho mình biết, mình sẽ dỗ cậu vui lên. Mình rất giỏi dỗ người khác."

"Đừng chiến tranh lạnh với mình, được không?"

Đã từng nhận được sự dịu dàng của Lộc Miên, bảo nàng quay lại như trước, làm sao nàng chịu nổi?

Nàng không chấp nhận sự thay đổi đột ngột của Lộc Miên. Ngoài Lộc Miên, nàng không muốn gì cả. Ngoài sự lạnh lùng của Lộc Miên, những thứ khác nàng đều có thể chịu đựng.

Có thể chịu đựng Lộc Miên nổi giận với nàng, có thể chịu đựng Lộc Miên trút ham muốn lên nàng, thậm chí có thể chịu đựng cả sự sỉ nhục của Lộc Miên.

Nàng rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất mong manh. Nàng cần được yêu thương, nàng chỉ cần sự yêu thương của Lộc Miên.

Nhưng Lộc Miên lại rất nghiêm túc nói: "Lâm Giản, tôi không chiến tranh lạnh với cậu."

"Mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ nên như vậy, không phải sao? Cần phải giữ một khoảng cách thích hợp. Trước đây là cậu đã vượt quá giới hạn, sau này xin cậu đừng có những hành động quá thân mật vượt trên mức bạn bè bình thường nữa."

Giọng Lộc Miên bình thản, không phải kiểu cố tình lạnh nhạt sau khi tức giận, mà là đang nói chuyện này một cách rất nghiêm túc.

Bầu không khí nồng ấm, ngọt ngào đã biến mất ngay khoảnh khắc Lộc Miên đẩy nàng ra, ngày càng lạnh lẽo. Lâm Giản cố gắng chống cự, muốn sưởi ấm nó, nhưng vô ích.

Chỉ xa nhau một ngày, Lộc Miên trở nên vô cùng lạnh lùng, vô tình.

Lâm Giản nhìn cô sâu sắc. Nàng không hiểu: "Tại sao? Sự gần gũi của mình làm Miên Miên khó chịu sao?"

Lộc Miên bưng cốc nước đi về phòng: "Ừm, đúng là không thích."

"Vậy tại sao trước đây cậu lại đồng ý? Tại sao cậu đột nhiên ghét mình..." Lâm Giản truy hỏi, vừa buồn bã vừa lo lắng.

Lộc Miên không trả lời.

Mắt Lâm Giản càng đỏ hơn một vòng, nàng không chịu bỏ cuộc, bám theo sau cô hỏi: "Có phải vì Miên Miên có cô gái khác rồi, nên muốn giữ khoảng cách với mình không? Miên Miên về muộn như vậy, là đi hẹn hò với cô gái khác sao?"

"Đừng làm như cậu là bạn gái tôi, xen vào việc của người khác quá rồi." Lộc Miên quay đầu nhìn nàng một cái, bỏ lại câu này, rồi đóng cửa phòng lại.

"Rầm" một tiếng, Lâm Giản bị cô lập bên ngoài cánh cửa. Khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt bối rối, thảm hại của Lâm Giản khiến tim Lộc Miên nhói lên một cái.

Nhưng chưa đủ để thay đổi quyết định của cô.

Cánh cửa vẫn bị đóng lại.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo, ánh mắt Lâm Giản dần dần từ mơ hồ trở nên sâu thẳm không thấy đáy.

Tại sao...

*

Sáng hôm sau, Lộc Miên vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi phòng. Không nằm ngoài dự đoán của cô, Lâm Giản đã dậy rồi, vẫn đang bận rộn trong bếp. Lâm Giản nghe thấy tiếng động, vui vẻ quay đầu lại, chúc cô buổi sáng tốt lành, bảo cô đợi một chút, bữa sáng sắp xong rồi.

Giọng điệu của nàng không khác gì ngày thường, thậm chí còn nhiệt tình hơn. Nếu không phải mắt nàng có vẻ sưng đỏ vì khóc, Lộc Miên còn tưởng đêm qua chỉ là mình mơ.

"Không cần đâu." Lộc Miên vừa rót cho mình một cốc nước vừa nói: "Tôi phải ra ngoài gấp."

Hành động của Lâm Giản khựng lại một chút, rồi nàng lại nhanh hơn, dịu giọng nói: "Rất nhanh thôi. Mình có thể đựng vào hộp cơm, Miên Miên đợi một chút."

"Lâm Giản." Lộc Miên cau mày không vui, nói lạnh nhạt: "Không cần đâu."

"Sau này cậu làm phần của cậu thôi, không cần làm phần của tôi."

Lâm Giản nghe xong đặt việc đang làm xuống, đi đến trước mặt Lộc Miên.

"Dù là bạn cùng phòng bình thường giúp nhau nấu ăn cũng đâu có sao? Mình không vượt quá giới hạn, Miên Miên..."

"Cậu ít nhất phải cho mình biết mình đã làm sai chuyện gì..."

Lâm Giản với đôi mắt sưng đỏ không hề xấu, ngược lại còn có một ma lực khiến người ta muốn trân trọng hơn. Nàng nói linh tinh những lời kiểu như "mình sẽ sửa", "mình sai rồi", "sau này mình sẽ ngoan", không có câu nào là không khiến người ta mềm lòng.

Nhưng vẻ mặt Lộc Miên vẫn thản nhiên.

Như đánh vào bông.

Lâm Giản cố gắng nén giọng run rẩy, chất vấn cô: "Nếu Miên Miên ngay cả điều này cũng không muốn, vậy chắc chắn là rất rất ghét mình. Đã ghét mình đến thế, vậy tại sao còn cho mình ở nhà cậu?"

"Rõ ràng vừa cho mình hy vọng, lại để mình như thế này... Miên Miên, cậu đang báo thù mình sao?"

Báo thù?

Từ một góc độ nào đó, cô quả thực đã cho Lâm Giản hy vọng rồi lại khiến nàng tuyệt vọng. Tuy nhiên cô không hề mang tâm lý muốn báo thù, mà chỉ là cô đã tỉnh táo lại thôi.

Việc dung túng sự thân mật của nàng trước đây, rất dễ trở thành thói quen, từ đó ngày càng sa lầy.

Cô chỉ đang kịp thời ngăn chặn tổn thất cho bản thân mà thôi.

Nhưng dường như không có lời giải thích nào tốt hơn, Lộc Miên dứt khoát gật đầu.

"Lâm Giản, cậu có thể nghĩ như vậy."

Lâm Giản sững lại, những gì muốn nói đều nuốt ngược vào trong. Nàng nhìn Lộc Miên rất lâu, cố gượng cười: "Ừm, phải rồi, đều là những điều mình đáng phải chịu."

Lộc Miên còn tưởng Lâm Giản sẽ nói những lời như cô rất quá đáng.

Nhưng ánh mắt nàng buồn bã nhưng đầy mê đắm, ngoan ngoãn hết mực: "Không sao đâu. Sự tốt đẹp mà Miên Miên dành cho mình trước đây, đã đủ để mình hồi tưởng rất rất lâu rồi."

Chỉ cần hồi tưởng lại những điều tốt đẹp mà Lộc Miên từng dành cho nàng, nàng có thể tự chữa lành cho mình. Khoảng trống bị tổn thương trong tim cũng có thể được lấp đầy.

"Mình có thể chịu đựng được sự báo thù của Miên Miên."

*

Thực ra Lâm Giản đã thử níu kéo, giống như lúc nàng mới gặp lại Lộc Miên trước đây: quyến rũ cô, nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô, thậm chí giả vờ đáng thương, làm nũng trước mặt cô... nhưng đều vô ích. Nàng không cảm thấy Lộc Miên đang dần dần sa vào lưới, nàng chỉ cảm thấy Lộc Miên đang phòng bị.

Cô sẽ mở lời quan tâm đến bệnh tình và sự an toàn cá nhân của nàng, nhưng không cho phép nàng có những hành động thân mật mờ ám quá mức với mình, không ăn cơm nàng nấu, không ngồi xem phim cùng nàng, cũng không đi xuống lầu mua sắm thực phẩm cùng nàng.

Khi nàng cố gắng quyến rũ, cô sẽ vạch trần không chút do dự rồi bỏ đi, hoặc buông lời châm chọc.

Cô bình tĩnh và lý trí.

Khiến người ta bó tay.

Sự dung túng và dịu dàng mà Lâm Giản đã tốn công sức nài nỉ mới có được từ cô đã bị thu hồi lại không sót một chút nào.

Đối với Lâm Giản, nó giống như một giấc mơ, nàng còn chưa kịp tận hưởng được mấy ngày.

Mà phải dựa vào sự dịu dàng của mấy ngày đó để từ từ chống đỡ.

Lâm Giản đối với cô vẫn dịu dàng và nhiệt tình, lặng lẽ chuẩn bị những thứ cô cần. Có vài lần không may bị phát hiện, cô không chấp nhận, nàng cũng không hề oán trách.

Nàng sẽ buồn, sẽ khóc, nhưng không bao giờ phàn nàn trước mặt Lộc Miên, lặng lẽ chịu đựng sự "báo thù" của Lộc Miên.

Thực ra Lộc Miên cũng từng nghĩ liệu mình làm như vậy có khiến bệnh tình của nàng nặng thêm không. Mỗi khi nghĩ sâu hơn, cô lại nảy sinh sự dao động mềm lòng. Cô không thích cảm giác này, nên dứt khoát nghĩ rằng, nếu nàng thực sự phát bệnh trở lại, cô sẽ cân nhắc buộc Lâm Giản đến bệnh viện, để nàng nhập viện, để bác sĩ điều trị.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của Lộc Miên, Lâm Giản không có dấu hiệu tái phát bệnh. Trước mặt cô, trạng thái của nàng vẫn luôn rất tốt.

Mặc dù không biết, có phải chỉ là trước mặt cô.

Lộc Miên không muốn nghĩ sâu.

*

Thời gian trôi qua từng ngày, mùa đông ngày càng sâu, lịch đã lật đến cuối, thoáng cái đã đến năm mới.

Ánh mắt Lâm Giản dừng lại trên lịch sử trò chuyện của cô và Lộc Miên rất lâu. Lần cuối cùng Lộc Miên nhắn tin cho nàng là năm ngày trước, nói rằng cô phải quay phim đến nửa đêm, sẽ không về nhà.

Lâm Giản trả lời được, bảo cô chú ý nghỉ ngơi.

Tiếp theo là một màn độc thoại rất dài, rất dài của một mình Lâm Giản.

Chụp ảnh động vật nhỏ đáng yêu nhìn thấy bên ngoài gửi cho Lộc Miên, ảnh con mèo vàng cam ở nhà đáng yêu làm thành meme gửi cho Lộc Miên, đồ ăn ngon nàng nấu gửi cho Lộc Miên, kèm theo rất nhiều tin nhắn thoại của nàng.

Ngay cả việc Lộc Miên có nhấn vào xem hay không nàng cũng không biết.

Nàng đã quen rồi, chỉ là hôm nay, nàng thực sự hy vọng Lộc Miên có thể trả lời tin nhắn của nàng một lần.

【Miên Miên, hôm nay là Tết Dương lịch. Nếu công việc không bận, cậu có thể về sớm không? Tết Dương lịch... chúng ta có thể ở bên nhau chứ?】

Ở một diễn biến khác.

"Miên tỷ, quà em mua đã để ở cốp xe sau cho chị rồi." Đàm Mỹ Lệ nói.

"Ừm." Lộc Miên mặc chiếc áo khoác lông chồn đen, nhận lấy chìa khóa xe mở cửa: "Vất vả rồi, mau về nhà đón lễ đi."

"Cảm ơn Miên tỷ."

Đàm Mỹ Lệ vừa rời đi, Lộc Miên còn chưa kịp lái xe, đã có điện thoại gọi đến. Là mẹ của Lộc Miên, giục cô nhanh lên, các bậc trưởng bối đã đến đông đủ rồi.

Lộc Miên đáp được, tắt điện thoại rồi lái xe về nhà.

Xe chạy vào khu biệt thự sang trọng nhất Giang Thành. Kể từ khi Lộc Miên tốt nghiệp trung học và chuyển ra ngoài ở riêng, bố mẹ Lộc đã chuyển đến đây. Vì thường ngày Tết Dương lịch Lộc Miên đều có lịch trình phải chạy, nên đã mấy năm rồi họ không ăn Tết cùng nhau. Vài ngày trước họ bắt đầu giục Lộc Miên, yêu cầu cô năm nay nhất định phải về ăn Tết cùng.

"Cô chủ về rồi à?" Bà giúp việc thấy Lộc Miên liền vội vàng chào. Mẹ Lộc Miên, Hoắc Uyển, đang ở trong nhà, lớn tiếng gọi Lộc Miên, bảo Lộc Miên nhanh vào. Lộc Miên xách quà vào. Bàn ăn nhà họ Lộc đã có một vòng người lớn vây quanh. Lộc Miên nhìn lướt qua, hầu hết là người lớn tuổi, cũng có người bằng tuổi cô, nói chung là không khí rất náo nhiệt.

"Con bé Miên Miên này sao lại gầy đi nữa rồi. Làm người mẫu vất vả lắm!"

"Chẳng phải sao? Bảo nó cũng không nghe. Ở nhà có sản nghiệp không quản, cứ thích ra ngoài tìm khổ mà chịu."

Hoắc Uyển vừa cằn nhằn vừa gắp thức ăn cho con gái mình. Bà mặc một chiếc sườn xám, đã ngoài năm mươi nhưng làn da vẫn mịn màng, không có nếp nhăn, xinh đẹp hơn cả nữ diễn viên, toát ra vẻ sang trọng, thanh lịch.

Bên cạnh bà là bố Lộc Miên, Lộc Hữu Nghiệp, cũng hùa theo vợ mình cằn nhằn con gái, đầy vẻ hờn trách nhưng cũng cưng chiều.

Lộc Miên chiều lòng người lớn, liên tục nói rằng mình sai rồi, rồi tán gẫu chuyện gia đình.

"À mà Miên Miên khi nào có người yêu đây, không biết năm nay đón lễ có cơ hội không nhỉ?" Chú ba Lộc Miên cười hỏi.

"Nhắc đến chuyện này là tôi lại bực. Tuần trước, con trai một người bạn của tôi từ nước ngoài du học về, tôi đã nói trước với Miên Miên rồi, thế mà đến lúc lại bùng hẹn. Tôi tức không chịu được. Anh không biết con trai nhà người ta giỏi đến mức nào đâu, là tổng giám đốc của một công ty niêm yết đấy. Cậu ấy còn cố ý hỏi thăm tôi về con bé, rất có ý với con bé đấy."

"Hôm nay con phải giải thích cho thím biết, nếu không thím sẽ không vui đâu nhé." Thím giả vờ đe dọa.

Ừm? Có chuyện này sao? Lộc Miên không nhớ rõ lắm. Cô nhớ lại một chút, hình như hôm đó con mèo của Lâm Giản không khỏe, bị ói, cô chở Lâm Giản đến bệnh viện thú y, làm một loạt xét nghiệm, cuối cùng phát hiện là do ăn nhầm đồ bẩn, được kê thuốc. Tổng cộng mất hơn một tiếng, bất đắc dĩ phải lỡ hẹn.

Cô không thấy phiền, đối với cô đây là một chuyện tốt, đỡ phải tốn lời với đàn ông.

Trong khi đó Lâm Giản lại rất biết ơn. Về nhà cho mèo uống thuốc, an ủi nó ngủ xong thì đến tìm cô, khẽ hỏi cô có muốn xem nàng khóc không.

Nàng nói, nếu cô muốn, không cần cô động tay, nàng có thể tự khóc cho cô xem.

Có lẽ vì đã lâu không được trân trọng, không được đối xử dịu dàng, một chút ân huệ thôi cũng khiến Lâm Giản rất cảm động, tha thiết muốn làm gì đó cho cô.

Nhưng nàng cũng biết bản thân chẳng có gì cả.

Điều duy nhất nàng nghĩ đến, là cô có thể thích xem nàng khóc.

Mặc dù cô đã nói không muốn, Lâm Giản vẫn khóc trước mặt cô. Quả thực khóc rất đáng thương, nhưng cô cũng chỉ nhìn vài lần rồi thôi.

Lộc Miên thu lại suy nghĩ, cười nhạt trả lời thím: "Không phải con đã nói với thím rồi sao, thú cưng ở nhà bị bệnh, con đưa nó đi bệnh viện một chuyến."

Thím hừ một tiếng: "Sau đó cũng không thấy con hẹn người ta một lần khác."

Rõ ràng là Lộc Miên không muốn đi. Thím nói cô vài câu cũng không làm khó, bảo cô tìm người mình thích là được.

Ăn xong, người lớn trò chuyện, Lộc Miên ngồi bên cạnh bồi tiếp. Thỉnh thoảng cô lấy điện thoại ra xem, thấy tin nhắn của Lâm Giản, tiện tay trả lời là phải ăn Tết với gia đình.

Ngay sau đó, Lâm Giản hỏi cô mấy giờ về.

【Tùy tình hình.】

Mỗi lần trả lời tin nhắn của Lâm Giản, nàng chắc chắn sẽ tiếp tục hỏi tới cùng. Lộc Miên đã quen với việc hời hợt trả lời nàng, không định trả lời nữa, tắt điện thoại.

Tin nhắn lại chìm vào biển sâu.

Lâm Giản tắt màn hình, ngước nhìn bầu trời đã tối đen.

Bên chân nàng là một con mèo lông dài màu vàng cam đang nằm.

Kéo dài khung cảnh ra, trên bàn ăn bày biện bữa tối thịnh soạn, và một chiếc bánh sinh nhật dành riêng cho người được tổ chức.

Trong lòng nàng vẫn còn le lói một niềm hy vọng.

Miên Miên có nhớ không, có thấy không nỡ không...

Chương trước Chương tiếp
Loading...