[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 31: Tỉnh táo
Nàng bị Lộc Miên đẩy ra.---"Cậu nói Lâm Giản bệnh, tôi thấy cậu ấy luôn có bệnh. Thời trung học, trước khi cậu tỏ tình, cậu ấy đối xử với cậu tốt đến mức nào. Còn sau khi cậu tỏ tình thì sao? Cô ấy bắt đầu treo cậu, thỉnh thoảng cho cậu một viên kẹo, rồi lại tát cậu một cái đau điếng. Cậu tự biết khoảng thời gian đó hành hạ đến mức nào hơn tôi. Tinh thần suýt nữa đã bị cậu ấy làm cho suy sụp rồi phải không?"Dư Hiểu Vãn càng nói giọng càng trở nên kích động. Bầu không khí trong phòng thay đồ trở nên vô cùng kỳ quái.Kể từ khi Lộc Miên và Lâm Giản gặp lại, chưa từng có ai nói với cô những lời này. Hầu hết bạn bè xung quanh đều tránh nói về chuyện quá khứ của họ.Từ Lộ Lộ cũng giữ thái độ tùy cô, thỉnh thoảng gửi WeChat đến buôn chuyện vài câu.Thật không ngờ, những lời này lại do Dư Hiểu Vãn nói ra.Dư Hiểu Vãn biết Lộc Miên đau khổ đến mức nào trong khoảng thời gian đó. Cô ấy tận mắt chứng kiến Lộc Miên vốn kiêu ngạo trở nên hèn mọn, thậm chí còn nghi ngờ bản thân có xứng đáng được yêu thích hay không.Rơi vào vực sâu của đau khổ và tự nghi ngờ.Thực ra Dư Hiểu Vãn trước giờ không thích Lâm Giản lắm. Cô ấy thấy con người Lâm Giản rất giả tạo, trong ngoài bất nhất. Sau khi Lộc Miên và Lâm Giản chia tay, cô ấy đã ở bên an ủi, động viên với tư cách là một người bạn.Khi Lâm Giản mới về Giang Thành, thái độ của Lộc Miên đối với nàng lạnh nhạt như vậy, nhưng không ngờ chỉ một hai tháng, hai người đã sống chung một nhà, còn có xu hướng tình cũ không rủ cũng tới?Cô ấy thực sự không muốn Lộc Miên lặp lại sai lầm cũ.Lộc Miên mở lời: "Dư Hiểu Vãn, tôi không có—""Bây giờ không có, còn sau này thì sao?" Dư Hiểu Vãn ngắt lời cô."Cậu và cậu ấy sống chung, cậu ấy đối xử với cậu có phải đặc biệt tốt không? Tôi biết cậu đã hoàn toàn dứt bỏ cậu ấy rồi, nhưng mà... Cậu dám chắc cậu sẽ không rung động lần nữa trước sự tấn công của cậu ấy không? Cậu lại dám chắc, sau khi cậu rung động, cậu ấy sẽ không như trước đây, khiến cậu rối ren không?""Lộc Miên, cho dù Lâm Giản ngày xưa có lý do gì, bây giờ lại quay về tìm cậu vì lý do gì đi nữa, những chuyện xảy ra giữa hai người trước đây đã đủ chứng minh cậu ấy nỡ để tấm lòng của cậu bị chà đạp tùy tiện."Lời nói rất thẳng thắn và khó nghe, nhưng Dư Hiểu Vãn vẫn cứ phải nói: "Ngày xưa rõ ràng cậu ấy không thích cậu, bây giờ lại chạy về tìm cậu, tỏ tình với cậu, đối xử tốt với cậu, có mục đích gì, cậu đã nghĩ tới chưa?""Hừ, theo tôi thấy thì, cậu ta chỉ nhắm vào vật chất của cậu thôi. Nếu không thì bảy năm rồi, cậu còn quên, sao cậu ta có thể không quên được? Chẳng lẽ nói cậu ta thực ra còn sâu nặng hơn cậu?"Lộc Miên bị cô ấy nói đến mức không thốt nên lời.Cô đứng yên, rủ mắt xuống. Có thể thấy rõ, sắc mặt cô lạnh đi rất nhiều so với lúc nãy."Lộc Miên, người trong cuộc thì u mê, cậu đừng rơi vào bẫy của cậu ta nữa. Cậu biết trong đó có gì không? Tôi thực sự không muốn cậu lặp lại sai lầm cũ.""Hay là..." Dư Hiểu Vãn dừng lại một chút, châm chọc: "Cậu thực sự không thể thiếu cậu ta? Bấy nhiêu năm nay, cậu căn bản không buông bỏ cậu ta, vẫn luôn chờ cậu ta quay lại tìm cậu?"Nghe vậy, Lộc Miên nheo mắt lại, nói khẽ: "Cậu biết không phải."Dư Hiểu Vãn lập tức nói: "Nhưng hành động của cậu thực sự khiến người ta hiểu lầm! Mập mờ, không rõ ràng với cậu ta?""Cậu ấy bệnh thì có liên quan gì đến cậu, dù cậu không nỡ nhìn cậu ấy bệnh chết, cậu giao cậu ấy cho bác sĩ là được rồi chứ? Cậu là Bồ Tát sống à?"Lộc Miên hít một hơi thật sâu, mím chặt môi.Cô chưa bao giờ là kiểu người bị lời nói của người khác chi phối. Mối quan hệ của cô với ai như thế nào, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự kích động của người thứ ba.Nhưng từng lời của Dư Hiểu Vãn đều đâm thẳng vào tim cô, khiến cô nhận ra, hình như cô đã thực sự làm mờ đi ranh giới với Lâm Giản.Cô quả thực đã mềm lòng với Lâm Giản vì bệnh tình của nàng. Dưới cùng một mái nhà, lại không giống như những người bạn cùng phòng bình thường. Cô đã vô tình ngày càng lỏng lẻo và dung túng Lâm Giản hơn.Dư Hiểu Vãn cũng nói trúng tim đen. Lâm Giản quả thực đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức dường như thế giới của nàng chỉ có cô, tốt đến mức có thể chịu đựng mọi tính xấu của cô, tốt đến mức những lời sỉ nhục, những trò bắt nạt của cô nàng cũng chấp nhận hết.Lộc Miên không ghét, đôi khi thậm chí còn tận hưởng một Lâm Giản như vậy.Nhưng ngày xưa cũng chính sự tốt đẹp của Lâm Giản đã dụ dỗ cô rung động, sa vào cạm bẫy, cuối cùng mang lại nỗi đau vô tận và sự tối tăm. Mọi thứ đều không hề dính dáng một chút nào đến sự tốt đẹp của tình yêu mà cô tưởng tượng.Cô dùng chút lý trí còn sót lại để rút lui, chạy trốn.Dùng rất nhiều thời gian để buông bỏ, lại dùng rất nhiều thời gian để quên đi.Bây giờ, Lâm Giản đã hoàn toàn trở lại cuộc sống của cô, thậm chí còn sống cùng một mái nhà với cô, mỗi ngày đều đợi cô về, nấu cơm cho cô.Nghe thật đẹp đẽ và ấm áp, nhưng liệu có giống như trước đây, là một cái bẫy mang đến nỗi đau vô tận không?Con người Lâm Giản, Lộc Miên từng ôm vô vàn ảo tưởng về nàng, kết quả là bị vả mặt rất đau, vô cùng đau.Tất cả thông tin đều cho Lộc Miên biết, sự tốt đẹp của Lâm Giản là không đáng tin.Đã bảy năm lâu như vậy rồi. Đời người có được mấy lần bảy năm. Người bảy năm không gặp, nếu không cố ý đi tìm, đáng lẽ nên vĩnh viễn không gặp lại nữa rồi, đúng không?Khoảng thời gian này cô quả thực đã liên tục dung túng Lâm Giản vì bệnh tình của nàng, có một sự thúc đẩy nguy hiểm.Cần phải ngăn chặn kịp thời."Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi." Trạng thái của Lộc Miên trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, cô nhìn Dư Hiểu Vãn nói: "Tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy về bệnh tình của cậu ấy sớm nhất có thể, bảo cậu ấy đi khám và điều trị, sau này sẽ tính tiếp.""Ừm." Xem ra là cô đã nghe lọt tai. Dư Hiểu Vãn cuối cùng cũng nở nụ cười: "Tốt, cậu biết là được rồi. Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi, đừng trách tôi nói khó nghe nhé."Lộc Miên cũng cong môi: "Tôi biết cậu là vì muốn tốt cho tôi.""Học muội khóa dưới còn đang đợi chúng ta. Mau ra ngoài thôi."Hai người cùng rời khỏi phòng thay đồ.Duẫn Noãn và người mẫu số 13, Lê Khiết, đang chờ ở hầm xe. Thấy họ đến, hai cô bé vẫy tay chào: "Lộc Miên tỷ tỷ, Hiểu Vãn tỷ tỷ, ở đây! Ở đây!"Dư Hiểu Vãn nghiêng đầu nhìn Lộc Miên, giả vờ ghen tị: "Rõ ràng tôi mới là học tỷ khóa trên của nó, sao nó lại gọi cậu trước nhỉ."Chưa nói đến gọi ai trước, ánh mắt Duẫn Noãn từ đầu đến cuối đều dừng lại trên người Lộc Miên, mắt long lanh, sự yêu thích thuần khiết không thể che giấu.Lộc Miên không nói gì, bước đến gần hai cô bé. Lê Khiết ngay lập tức khen ngợi: "Lộc Miên tiền bối, gu ăn mặc của chị thật sự rất tuyệt vời. Không chỉ gu ăn mặc tốt, mà dáng đi cũng rất tao nhã. Chị biết không? Vừa nãy lúc chị bước về phía chúng em, em còn tưởng mình đang xem trình diễn thời trang!"Lê Khiết mang lại cảm giác đặc biệt hoạt bát, cởi mở. Nếu nói Duẫn Noãn là mặt trời nhỏ hướng nội dễ xấu hổ, thì cô ấy là mặt trời nhỏ liên tục tỏa sáng và lan tỏa nhiệt huyết."Em thật biết cách khen người khác." Lộc Miên cười một tiếng, nói một cách chân thật không khách sáo: "Phần thể hiện của em cũng rất tốt, là người nổi bật nhất trong đám người đó.""Thật sao ạ? Cảm ơn Lộc Miên tiền bối đã cho em sự tự tin!" Lê Khiết đột nhiên hạ giọng, thì thầm: "Không trách Tiểu Noãn cứ luôn nhắc đến chị. Hôm nay gặp người thật, chị thật sự quá đẹp, chị ơi, em say chị rồi!"Duẫn Noãn sững sờ, vội vàng vỗ vào cánh tay cô ấy: "Đâu, đâu có! Tiểu Khiết cậu đừng nói lung tung!"Dư Hiểu Vãn bị cho ra rìa, giả vờ bất mãn hừ hai tiếng: "Được được được, coi tôi là người vô hình đúng không? Lát nữa muốn đi ăn ở đâu, đã nghĩ ra chưa?""Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi! Bên khu Tây thành có một quán lẩu đặc biệt ngon. Đúng lúc hôm nay trời rất lạnh, có thể làm ấm người."*Lộc Miên lái xe đến, nhưng Dư Hiểu Vãn thông cảm cho cô đã quay phim cả ngày vất vả, đề nghị lái xe giúp cô. Lê Khiết ngồi ghế phụ, còn Duẫn Noãn và Lộc Miên đương nhiên ngồi ở ghế sau.Dư Hiểu Vãn lái xe tập trung, Lê Khiết lách cách trả lời tin nhắn của bạn trai, Duẫn Noãn ngồi cứng đờ, Lộc Miên rũ mắt nghịch điện thoại. Bốn người có thể nói là mỗi người một nỗi niềm.Duẫn Noãn rất gò bó, hơi thở cũng có chút không thông suốt. Giữa cô bé và Lộc Miên cách nhau một khoảng cách của một người. Mặc dù Hiểu Vãn tỷ tỷ bảo cô bé phải chủ động xích lại gần hơn mới có thể tạo ra những cử chỉ chạm nhẹ vô tình nhưng đáng yêu, nhưng cô bé... cô bé thật sự rất ngại.Hơn nữa, Lộc Miên tỷ tỷ trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.【Miên Miên, bây giờ mình chưa về nhà, có lẽ không kịp nấu bữa tối rồi. Hôm nay có thể làm cậu chịu khó ra ngoài ăn không? Tối mình đền bù cho cậu nha?】Hôm nay Lâm Giản tổng cộng gửi cho cô ba tin nhắn. Một tin chúc cô quay phim thuận lợi, một tin nói nhớ cô, và tin này là tin cuối.Chịu khó, đền bù?Đầy tâm tình, khiến người ta tưởng tượng lung tung.Lộc Miên chưa bao giờ yêu cầu, nàng đã quá chủ động tự đưa mình vào vai diễn rồi.Khoảng thời gian này vẫn luôn như vậy. Nếu không nhờ Dư Hiểu Vãn đánh thức, Lộc Miên còn không nhận ra mình đã sắp quen rồi.Có một giọng nói trong lòng bảo Lộc Miên rằng nàng bị bệnh, lại còn là bệnh tâm thần, nên chiếu cố cảm xúc của nàng, trả lời nàng vài câu.Nhưng Lộc Miên bây giờ không có tâm trạng. Cô đang tự trách bản thân và bối rối.Cô tắt điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.Duẫn Noãn không dám cử động.Dư Hiểu Vãn ngồi ở ghế trước, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, vô cùng thất vọng.Khoảng nửa tiếng sau, cả nhóm đến quán lẩu.Quán lẩu này đông khách, người xếp hàng rất nhiều. May mắn là Duẫn Noãn đã đặt trước một vị trí khá yên tĩnh. Chẳng mấy chốc, lẩu được mang ra.Món chủ đạo của quán này là lẩu cay. Ban đầu Lê Khiết, người không ăn được cay nhiều, đã chuẩn bị tinh thần bị cay chết, không ngờ lại là lẩu uyên ương (hai ngăn)."Ủa? Lẩu uyên ương nè. Tiểu Noãn cậu chu đáo quá, biết mình không ăn được cay. Chắc là chị mình nói với cậu đúng không?"Dư Hiểu Vãn: "Chị đâu có nói với em ấy đâu.""À?""Chỉ là... chỉ là mình nghĩ có thể sẽ quá cay thôi."Lê Khiết vô tư, ăn nói không kiêng nể: "Chu đáo thật. Sau này ai có được bạn gái như cậu thì hạnh phúc chết. Vừa ngoan, vừa xinh đẹp lại còn chu đáo. Ừm, nếu là con trai, mình nhất định sẽ theo đuổi cậu.""Không có gì đâu, đừng nói mấy lời đó."Trong lúc nói, cô bé liếc nhìn Lộc Miên, không dám dừng lại lâu, rồi nhanh chóng quay đi.Muốn cô chú ý, nhưng lại sợ cô chú ý.Kết quả là thực sự không được chú ý. Duẫn Noãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, tha thiết muốn thể hiện rõ ràng thêm một chút nữa.*Dư Hiểu Vãn đã theo dõi Duẫn Noãn rất lâu rồi.Theo dõi cô bé cặm cụi bóc một đĩa tôm hùm, rồi lại ngần ngại không dám đưa ra.Nhút nhát như vậy, Dư Hiểu Vãn đành phải giúp cô bé một tay, hỏi: "Ừm? Tiểu Noãn, em không phải dị ứng hải sản sao? Sao lại bóc tôm hùm vậy? Định bóc cho chị ăn à?"Giống như làm chuyện xấu bị phát hiện, Duẫn Noãn giật mình, lắp bắp: "Ừm... Tại Lộc Miên tỷ tỷ hình như đang đeo móng tay giả nên không bóc được, nên em nghĩ sẽ bóc giúp chị ấy một chút. Khó khăn lắm mới đến đây một lần, không ăn được tôm hùm của quán này thì tiếc quá."Nói rồi, Duẫn Noãn không dám nhìn vào mắt Lộc Miên, đẩy đĩa tôm hùm đến trước mặt cô."Lộc Miên tỷ tỷ..."Lộc Miên sững lại, sau đó khẽ cười: "Chu đáo quá, cảm ơn em."Duẫn Noãn ngượng ngùng không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể thầm vui trong lòng.Dư Hiểu Vãn cũng hài lòng nhếch môi.So với Lâm Giản, người phụ nữ đầy toan tính kia, Tiểu Noãn chẳng phải tốt hơn nhiều sao?*Vì có Lê Khiết ở đó, không khí bữa ăn khá tốt. Rời khỏi nhà hàng đã là tám giờ tối.Vừa ra khỏi cửa, Dư Hiểu Vãn liền đưa Lê Khiết chặn một chiếc taxi rồi đi, để lại một mình Duẫn Noãn cho Lộc Miên.Mặc dù mọi chuyện đều do Dư Hiểu Vãn sắp đặt, nhưng việc ở riêng đến quá đột ngột, Duẫn Noãn vẫn lúng túng, ấp úng không nói nên lời.Lộc Miên nhìn cô bé, dịu dàng hỏi: "Muốn về nhà không? Hay muốn đi dạo thêm một chút."Duẫn Noãn nắm chặt tay: "Muốn... muốn đi dạo thêm một chút.""Được."Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại là một con phố ven sông dài. Các cặp đôi nắm tay nhau đi dạo có thể thấy ở khắp nơi.Duẫn Noãn nhìn người ta rồi lại nhìn mình và Lộc Miên. Hai người đi bộ song song, khoảng cách chỉ cách nhau một nắm tay.Duẫn Noãn căng thẳng đến mức hầu như không thở được.Cô bé khẽ nói: "Lộc Miên tỷ tỷ, hôm nay chị hình như không vui lắm."Lộc Miên thản nhiên: "Ừm? Có sao?"Duẫn Noãn nhìn cô, lấy hết can đảm: "Nếu chị không ngại, có thể nói với em. Tuy em có thể không giúp được gì, nhưng chưa biết chừng? Em cũng có thể an ủi chị."Lộc Miên nhìn cô bé, cô bé lập tức chớp mắt, giống như một con nghêu nhỏ, vỏ sò nhỏ? Muốn rụt mình vào vỏ.Gan nhỏ như vậy, nhút nhát như vậy, mà còn muốn an ủi cô.Thực ra cũng không hẳn là không vui, chỉ là hơi tự trách thôi.Hơi không nỡ phụ lòng nhiệt tình của Duẫn Noãn, Lộc Miên tùy tiện bịa ra một lý do không vui. Duẫn Noãn nghe rất chăm chú, cũng rất quan tâm, vụng về an ủi cô, còn vì muốn chọc cô cười mà kể một câu chuyện cười rất nhạt.Quả thực đã làm Lộc Miên bật cười. Dù là nụ cười có chút chế nhạo, Duẫn Noãn cũng cam lòng, chỉ cần Lộc Miên tỷ tỷ có thể vui lên.Tâm trạng Lộc Miên được Duẫn Noãn làm cho thoải mái hơn rất nhiều. Cô nhìn thấy một quán trà sữa phía trước, cô hỏi: "Thích uống trà sữa không? Ở đó có một quán, chị mời em uống nhé?""Ừm, ừm."Đẩy cửa bước vào, hơi ấm trong nhà bao trọn cơ thể. Lộc Miên dẫn cô bé đến quầy gọi món: "Muốn uống gì nào? Em gọi đi."Duẫn Noãn nghiêm túc gọi món. Trong lúc chờ đợi, Lộc Miên tùy ý nhìn quanh quán trà sữa một vòng. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc bàn góc khuất nhất của quán.Có nên nói là trùng hợp không? Lại có thể gặp Lâm Giản ở đây.Lâm Giản quay lưng lại với cô, đang nói chuyện với một người đàn ông.Người đàn ông đó khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặt vàng vọt, râu ria lởm chởm, trông rất tiều tụy, ánh mắt rất bất lực, thậm chí còn mang theo một chút cầu xin.Anh ta đang cầu xin Lâm Giản? Cầu xin Lâm Giản chuyện gì?Lộc Miên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông đó suy ngẫm. Có vài khoảnh khắc cô thấy anh ta hơi quen mặt, lẽ ra đã từng xuất hiện trong ký ức của cô? Nhưng thực sự không nhớ ra là ai."Trà sữa của quý khách đây, xin cầm cẩn thận."Nghe thấy trà sữa đã xong, Lộc Miên thu lại ánh mắt, nói với Duẫn Noãn: "Chúng ta đi thôi."Duẫn Noãn hớp một ngụm trà sữa, cảm thấy cả người ấm áp: "Cảm ơn Lộc Miên tỷ tỷ, ngon quá.""Có gì mà phải cảm ơn."Lộc Miên làm sao biết được, cô bé thật sự cực kỳ vui. Vui không chỉ vì được uống trà sữa do Lộc Miên tỷ tỷ mua, mà còn rất vui vì được đi dạo phố cùng Lộc Miên tỷ tỷ, lát nữa rất có thể Lộc Miên tỷ tỷ còn đưa cô bé về nhà. Lần trước Lộc Miên tỷ tỷ đưa cô bé về nhà là lúc cô bé say rượu, thật sự rất mất mặt. Duẫn Noãn bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngượng...Ra khỏi quán trà sữa, Lộc Miên cùng Duẫn Noãn đi xem kịch nói. Xem được khoảng hơn nửa tiếng, Lâm Giản đã gửi đến mấy tin nhắn, kiểu như hỏi Miên Miên sao chưa về nhà, Miên Miên có phải đang tăng ca quay phim không, còn hỏi cô đã ăn gì chưa, có cần nàng chuẩn bị đồ ăn khuya không.Nàng gửi nhiều tin nhắn như vậy, Lộc Miên chỉ trả lời một tin, nói với nàng là cô đã ăn rồi, không cần chuẩn bị đồ ăn khuya.Để khỏi lãng phí.Sau đó, những lời ngọt ngào, nhiệt tình, đầy yêu thương khác đều bị Lộc Miên phớt lờ bằng một câu "Tôi đang bận".Lộc Miên đã có một thời gian không hời hợt với nàng như vậy.Cô cất điện thoại, bình tĩnh tiếp tục xem kịch nói cùng Duẫn Noãn, không để mình nghĩ thêm về Lâm Giản. Cô cũng không thể tưởng tượng được, cảm xúc của Lâm Giản lúc này.Những gì cô có thể tưởng tượng được, chẳng bằng một phần vạn.*Đợi xem xong kịch nói, đưa Duẫn Noãn về nhà, Lộc Miên lái xe xuống hầm của khu chung cư đã là 12h đêm.Cô không biết Lâm Giản đã ngủ chưa, cô hy vọng nàng đã ngủ, cho đỡ phiền.Nhưng không như ý muốn. Vừa mở cửa phòng, Lâm Giản đang nằm nghiêng trên sofa lập tức bước nhanh đến, vẻ mặt vừa nhớ nhung vừa tủi thân, "U" một tiếng, ôm lấy eo cô, tha thiết ôm cô.Thể hiện sự nhớ nhung và sự tủi thân vì bị lạnh nhạt.Nàng chắc là vừa tắm xong không lâu, mùi sữa tắm trên người rất nồng, hòa quyện vào từng tấc không khí xung quanh Lộc Miên.Bầu không khí trong khoảnh khắc này trở nên nồng nàn, ngọt ngào. Lâm Giản ôm chặt cô, hít lấy mùi hương trên người cô như thể cai nghiện, nhưng chưa kịp tận hưởng giây nào, nàng đã bị Lộc Miên đẩy mạnh ra.Rất mạnh, không chừa một chút dư địa nào.Lâm Giản sững sờ, ánh mắt vô vọng.Miên Miên đẩy nàng ra.Tại sao? Rõ ràng cô đã quen rồi mà?