[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 33: Lãng quên



Ngay cả Lộc Miên cũng không tránh khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.

---

Ngoài cửa sổ kính lớn, là khung cảnh đêm phồn hoa nhất Giang Thành.

Đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt. Thậm chí thỉnh thoảng có pháo hoa bung nở giữa không trung. Mọi người đều đang ăn mừng Tết Dương lịch, ăn mừng năm mới đến.

Sự náo nhiệt và ăn mừng vô vàn này, không có một chút nào là của Lâm Giản.

Nàng ngồi dựa vào cửa sổ kính lớn, điện thoại cô đơn đặt ở một bên. Màn hình điện thoại hiển thị khung chat với Lộc Miên.

Nhưng đã lâu không có phản hồi, màn hình điện thoại đang dần tối đi, rồi tắt hẳn.

Ngoại trừ hai năm có Lộc Miên bầu bạn, mọi người chỉ ăn mừng Tết Dương lịch, không có sinh nhật của Lâm Giản.

Tuổi thơ trước năm tuổi của Lâm Giản là sống cùng mẹ.

Mẹ nàng sống bê tha mỗi ngày, thường xuyên đến quán mạt chược cùng đàn ông đánh mạt chược. Mẹ nàng ở ngoài rất yếu đuối, trước mặt đàn ông chỉ biết nịnh hót, chịu ấm ức cũng không dám trút giận. Về đến nhà, chỉ có thể trút cảm xúc lên nàng, đứa con gái yếu ớt.

Lâm Giản sợ mẹ, sợ mẹ không vui, sợ bị mẹ chú ý. Từ nhỏ nàng đã biết cách giảm bớt sự tồn tại của mình, không nói lời nào, chỉ làm việc.

Nàng rất giỏi quan sát sắc mặt người khác. Một ngày nọ, nàng thấy mẹ hình như tâm trạng khá tốt, vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế sofa đếm tiền, miệng còn vui vẻ ngân nga một điệu nhạc.

Nàng rụt rè và nịnh nọt hỏi mẹ, khi nào là sinh nhật nàng. Những đứa trẻ khác đều được tổ chức sinh nhật, có cả bánh kem, có quà sinh nhật.

Nàng cũng muốn quà.

Ai ngờ, mẹ nàng nghe xong, lập tức giận dữ.

"Tại sao mày nghĩ mày có thể tổ chức sinh nhật? Mày có biết ngày tao sinh mày ra tao đau đớn đến mức nào không? Hai giờ sáng, khó sinh suýt chút nữa lấy mạng tao, để lại một vết sẹo dài như thế này trên bụng tao. Mày lại còn muốn ăn mừng? Mày muốn dùng nỗi đau của tao để ăn mừng sao?!"

Tiểu Lâm Giản không hiểu những điều này, nhưng nhìn giọng điệu hung dữ và vẻ mặt dữ tợn của mẹ, nàng biết mình không nên tổ chức sinh nhật. Sinh nhật nàng chắc chắn là một ngày rất tồi tệ. Sinh nhật nàng khiến mẹ tức giận, khiến mẹ không vui.

Nàng không bao giờ nhắc đến chuyện sinh nhật nữa.

Nhưng dù nàng ngoan ngoãn, tốt bụng như vậy, thường xuyên được hàng xóm và người lạ khen ngợi, nàng dường như vẫn không nhận được chút tình mẫu tử nào từ mẹ.

Cứ như là, cho nàng một miếng ăn, đã là ân huệ lớn nhất đối với nàng.

Sau này, nàng gặp bố nàng. Bố nàng là một người đàn ông vừa cao vừa to, đầu trọc, trông rất hung dữ.

Nhưng nàng cảm thấy bố rất tốt, bởi vì khi gặp bố, ông đã mua cho nàng một cây kẹo mút.

Lúc đó nàng còn tưởng tượng, bố hào phóng như vậy, liệu sinh nhật nàng bố có tặng quà không?

Chỉ là không đợi được đến sinh nhật. Sau này ở tòa án, nàng tận mắt chứng kiến hai người cãi vã điên cuồng. Nội dung cãi nhau không ngoài xoay quanh nàng. Họ muốn ly hôn, nhưng không ai muốn giữ nàng.

Sau đó, nàng đến nhà cậu mợ.

Nhà cậu mợ có một người anh họ. Gia đình họ vào Tết Dương lịch sẽ về nhà ngoại của anh ấy. Năm đầu tiên Lâm Giản đến nhà cậu mợ, họ cũng cãi nhau. Tuy không cãi trước mặt nàng, nhưng phòng cách âm không tốt, nàng trốn trong nhà vệ sinh vẫn có thể nghe thấy.

"Con bé mới 5 tuổi, làm sao có thể để nó ở nhà một mình?"

"Đưa nó về nhà mẹ tôi, mẹ tôi sẽ nghĩ sao? Cái ngày này còn muốn ăn Tết nữa không? Anh còn muốn làm con rể mẹ tôi không?"

Lâm Giản không hiểu những cảm xúc quá phức tạp, nhưng nàng có thể cảm nhận được, cậu muốn đối xử tốt với nàng. Nàng mong cậu có thể cứng rắn hơn một chút, hay nói cách khác, kiên quyết chọn nàng hơn.

Nhưng kết quả thì không.

Cậu vẫn nghe lời mợ, để nàng một mình ở nhà.

Tuy nhiên, trước khi đi, cậu thường lén nhét cho nàng 5 đồng, bảo nàng đến tiệm bánh tự mua một cái bánh kem ăn.

Cậu có nhớ sinh nhật nàng, nhưng cậu không biết, chiếc bánh kem nhỏ rẻ nhất ở tiệm bánh là 7 đồng, chỉ khi tối chín giờ sắp đóng cửa mới bán giảm giá đặc biệt, bán 5 đồng.

Tết Dương lịch là mùa đông, lúc nào cũng lạnh như vậy. Nhưng may mắn là tiệm bánh đó là của nhà bạn cùng lớp nàng, Tưởng Tư Tư, mở. Nàng có thể lấy lý do đến tìm Tưởng Tư Tư chơi để ngồi đợi bên trong.

Tưởng Tư Tư có nhiều đồ chơi, cũng có nhiều bạn. Vì nàng không hiểu chuyện lắm, Tưởng Tư Tư thường không chơi với nàng. Nàng cứ ngồi nhìn.

Ngồi đến khi tiệm sắp đóng cửa, giá bánh kem trong tủ kính từ bảy đồng đổi thành năm đồng, nàng mới móc ra năm đồng nhăn nhúm, nói với nhân viên nhà cô bé là muốn mua một cái.

Lúc đó nàng còn không hiểu những lời chế nhạo của Tưởng Tư Tư.

Không thấy có vấn đề gì.

Sau này, khoảng mười tuổi, nàng hiểu ra, cũng có lòng tự trọng, nên không bao giờ đi mua bánh kem nữa, không bao giờ tự tổ chức sinh nhật cho mình nữa.

Sinh nhật lạnh lẽo như bây giờ, nàng đã quen từ lâu rồi, không còn quá buồn nữa.

*(Editor: OMG đọc đoạn này mà tui xót dã man...)*

Bữa ăn tối gia đình kết thúc khoảng mười một giờ đêm. Lộc Miên uống một chút rượu. Hoắc Uyển dọn phòng cho cô, bảo cô ngủ lại nhà đêm nay, dù sao cũng hiếm khi về một lần.

Đang định đi tìm đồ ngủ để tắm, Hoắc Uyển đột nhiên kéo cô lại, dẫn cô ra góc phòng, bảo cô ngồi xuống, vẻ mặt tò mò cười: "Miên Miên, con có bao dưỡng tình nhân không?"

Lộc Miên sững lại, vừa kinh ngạc vừa buồn cười: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế?"

"Mẹ vừa thấy rồi!" Hoắc Uyển ra vẻ "con không thể thoát khỏi mắt mẹ" nhìn cô: "Con không phải ở một mình sao? Sao lại có người hỏi con mấy giờ về nhà?"

Thấy hết rồi ư? Lộc Miên chợt hiểu ra, chắc là lúc cô trả lời tin nhắn Lâm Giản trên bàn ăn đã bị bà thấy.

Lộc Miên thở dài: "Mẹ, đó không phải tình nhân. Đó chỉ là một người bạn tạm thời ở nhờ nhà con."

Hoắc Uyển không tin chút nào: "Con nói với chú thím là thú cưng ở nhà bị bệnh, thực ra là cô ấy bị bệnh sao?"

"Không phải..." Lộc Miên muốn phủ nhận.

"Miên Miên!" Hoắc Uyển đột ngột ngắt lời cô: "Con còn muốn lừa mẹ nữa sao?"

Hoắc Uyển hừ một tiếng. Đôi mắt sắc sảo giống hệt Lộc Miên nhìn chằm chằm cô: "Nếu là bạn bè, con nhiều nhất cũng chỉ cho cô ấy mượn tiền để tìm chỗ ở thôi, sao lại đưa về nhà? Nói thật với mẹ, con có bao dưỡng tình nhân không? Nếu con thực sự thích người ta, dù là nam hay nữ mẹ đều chấp nhận. Đừng làm cái trò bao nuôi đó, muốn hẹn hò thì cứ hẹn hò đi!"

Lộc Miên bị bà nói đến mức cau mày, nhất thời cạn lời.

Hoắc Uyển với tư thế của một người lớn khuyên nhủ tận tình: "Mẹ thấy con, đối xử với người ta chẳng chút dịu dàng nào. Người ta gửi mấy tin nhắn con mới hời hợt trả lời hai chữ. Con có biết không, ăn nhiều thất vọng thì người ta sẽ bỏ đi đấy."

Ăn nhiều thất vọng thì người ta sẽ bỏ đi, đúng không?

Lộc Miên rất đồng tình với câu này.

Chỉ là dùng câu này để cảnh báo cô, bảo cô phải trân trọng Lâm Giản, thì có vẻ hơi khôi hài.

Lộc Miên cười chế nhạo một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt đi vào phòng tắm.

Hoắc Uyển sững lại một lúc, vẻ mặt tế nhị, nhận ra sự việc có vẻ không đơn giản như vậy.

Thú vị.

*

Sáng hôm sau, Lộc Miên ăn sáng ở nhà họ Lộc, sau đó lái xe trở về Vân Hoa Phủ.

Không khí lễ hội vẫn còn sót lại. Nhân viên tiếp tân dưới lầu lịch sự và thân thiện chúc cô năm mới vui vẻ. Cô cũng đáp lại năm mới vui vẻ.

Tưởng cuộc trò chuyện kết thúc ở đây, không ngờ nhân viên tiếp tân lại cười nói: "Tôi cứ tưởng Lộc tiểu thư ở nhà chứ. Tối qua tôi thấy Lâm tiểu thư mua rất nhiều đồ ăn, còn tặng quà nhỏ cho chúng tôi, nói là sinh nhật cô ấy. Cứ tưởng tối qua hai cô ăn mừng cùng nhau."

Lộc Miên khựng người, nụ cười đông cứng trên mặt, có chút sững sờ, thất thần. Cô không nhớ mình đã nói gì để đáp lại nhân viên tiếp tân, rồi bước vào thang máy.

Tối qua không chỉ là Tết Dương lịch, mà còn là sinh nhật Lâm Giản.

Cái ngày đã bị phủ bụi rất lâu trong đầu cô hiện về.

Ngày một tháng một, sinh nhật Lâm Giản.

Cô mở điện thoại xem lại lịch sử trò chuyện với Lâm Giản tối qua, mãi mới nhận ra, Lâm Giản thực ra đã luôn thăm dò, nấu rất nhiều món ăn, muốn cô về nhà sớm, cùng nhau đón Tết Dương lịch.

Cái ngày này từng được Lộc Miên 17 18 tuổi đặt ở vị trí quan trọng nhất, là khoảnh khắc cô gái mà cô yêu thích nhất ra đời.

Lộc Miên 17 18 tuổi không bao giờ mong đợi Tết Dương lịch, chỉ mong đợi sinh nhật Lâm Giản.

Nhưng sự ghi nhớ này thuở ban đầu trong dòng chảy thời gian cũng không chịu được thử thách, cùng với sự ám ảnh và tình yêu cô dành cho Lâm Giản mà tiêu tan hết.

Không biết từ năm nào, khi nhắc đến ngày 1/1, cô không còn nghĩ đến sinh nhật Lâm Giản, mà là Tết Dương lịch phải đón cùng bố mẹ.

Kết quả này chắc chắn đã làm Lâm Giản rất thất vọng, đúng không?

"Đing" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Lộc Miên nhìn về phía cửa nhà mình, đứng yên khoảng mười mấy giây. Cô vẫn về nhà. Phòng khách trống rỗng, nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lâm Giản đâu.

Cực kỳ lạnh lẽo.

Sự lạnh lẽo này là điều mà Lộc Miên đã rất rất lâu không trải qua. Kể từ khi Lâm Giản chuyển đến nhà cô, nhà cô tự dưng có thêm một chút ấm áp dễ chịu.

Bây giờ mọi thứ dường như lại trở về như trước, khiến Lộc Miên có một linh cảm không lành.

Cô nhìn cánh cửa phòng Lâm Giản đang đóng chặt, không gõ, mà quay về phòng mình.

Lâm Giản có lẽ không ngờ rằng cô thực sự sẽ quên sinh nhật nàng, giống như hồi đó, chính cô cũng không thể ngờ nàng lại quên sinh nhật mình.

Lộc Miên không cảm thấy hối lỗi, chỉ thấy rất tò mò, phản ứng của Lâm Giản đêm qua sẽ như thế nào?

Bao nhiêu ngày qua, cô đều đối xử lạnh nhạt với nàng, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng tỏ ra nhiệt tình, kiên nhẫn, dịu dàng. Mặc dù luôn luôn là nàng mặt nóng dán vào mông lạnh*

(*Mặt nóng dán mông lạnh: dùng sự nhiệt tình để đáp lại sự lạnh nhạt).

Rốt cuộc vì điều gì, nàng có thể làm được điều hèn mọn đến vậy?

Rốt cuộc nàng quấn quýt lấy cô vì cái gì, mặc cho cô lạnh nhạt sỉ nhục? Rốt cuộc là âm mưu toan tính gì, có thể khiến nàng làm được đến mức độ này?

Lộc Miên càng ngày càng tò mò về phản ứng của nàng đêm qua. Thấy cô thực sự quên sinh nhật nàng, thực sự không còn thích nàng nữa, nàng sẽ phản ứng thế nào.

Là sự tức giận bẽ bàng vì kế hoạch không thành, hay là lặng lẽ đau buồn?

Ý nghĩ này nảy mầm trong lòng Lộc Miên. Cô điều chỉnh lại camera giám sát phòng khách tối qua.

Bảy giờ tối, Lâm Giản một mình ngồi trên tấm thảm trước cửa sổ kính lớn, quay lưng về phía camera, tay cầm điện thoại, con mèo vàng cam lông dài nằm bên cạnh nàng.

Và ở bàn ăn không xa, có một chiếc bánh kem tinh xảo được đặt ở giữa, xung quanh bánh là một vòng thức ăn, toàn bộ đều là món Lộc Miên thích ăn.

Màn hình giám sát rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào, như thể bị đóng băng. Chỉ có ánh sáng từ điện thoại trong tay Lâm Giản cứ hai ba phút lại từ từ tối đi, rồi lại được nàng bật sáng lên.

Màn hình điện thoại luôn dừng lại ở một chỗ, không nhìn rõ là gì.

Lộc Miên tua thời gian đến chín giờ tối.

Lâm Giản đang lần lượt mang các món ăn trên bàn ăn đi hâm nóng bằng lò vi sóng, bày lại như cũ, sau đó ngồi lại chỗ cũ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thỉnh thoảng có pháo hoa bung nở. Điện thoại rơi xuống bên cạnh, màn hình đã tắt.

Lộc Miên lại tiếp tục tua nhanh thời gian. Mười giờ, mười một giờ, Lâm Giản vẫn ngồi ở vị trí đó. Ngay cả mèo cũng không ở bên nàng nữa, nàng vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng dáng mỏng manh dưới ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ trông đặc biệt cô đơn, lẻ loi.

Đồng hồ điểm 20h, Lâm Giản cuối cùng cũng cử động một chút, rất khó khăn và vô lực nhặt chiếc điện thoại không có tin nhắn nào lên khỏi thảm, gửi một tin nhắn.

【Miên Miên tối nay không về nữa sao?】

Lúc đó Lộc Miên đã ngủ rồi.

Nàng cứ ôm điện thoại chờ, chờ mãi, chờ đợi không biết bao lâu, bầu trời ngoài cửa sổ đã hơi sáng lên, nàng mới động đậy thân mình, gượng dậy, đứng lên khỏi tấm thảm. Không biết có phải quá mệt mỏi, hay do hạ đường huyết, nàng đứng lên chưa được hai giây, lại ngã vật xuống tấm thảm.

Cả người nằm sấp, bất động.

Đồng tử Lộc Miên giãn ra, tim cô đập mạnh một cái.

Mèo vàng cam nghe tiếng chạy đến, không ngừng đi vòng quanh cơ thể nàng kêu meo meo, tỏ ra rất lo lắng.

Lộc Miên cũng hốt hoảng, tua nhanh khoảng mười phút, Lâm Giản mới khó khăn chống người dậy, tóc tai rối bù, mặt mày tái nhợt. Loạng choạng bước đến bàn ăn, dùng tay bốc mấy miếng bánh kem đưa vào miệng mình.

Mơ hồ, Lộc Miên nghe thấy một tiếng thút thít bị kìm nén. Nàng trong màn hình đang cố gắng ăn, vừa nhếch nhác vừa lau nước mắt. Mặc dù đã tủi thân đến mức này, nàng vẫn cố gắng nhịn, không để mình khóc thành tiếng.

Lộc Miên vô cớ cảm thấy bồn chồn, cau mày không ngừng tua nhanh, khí áp rất thấp.

Năm giờ rưỡi sáng, Lâm Giản trong màn hình đã hoàn hồn, im lặng dùng một chiếc túi đen gói chiếc bánh kem lại rồi vứt vào thùng rác, đặt những món ăn đã nguội lạnh trên bàn vào tủ lạnh, sau đó thất thần quay về phòng mình.

Khôi phục mọi thứ về nguyên trạng, như thể chưa từng có ý định tổ chức sinh nhật.

Ngay cả Lộc Miên cũng không tránh khỏi cảm thấy xót xa trong lòng, rất khó chịu.

Có chuyện gì thế này, rõ ràng mình cũng đã từng trải qua cảm giác kỳ vọng tan vỡ này từ nàng, bây giờ thấy nàng thảm hại như vậy, tại sao lại không có khoái cảm báo thù?

Cô vốn dĩ không muốn báo thù nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...