[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 30: Dễ vỡ



Chỉ cần là của Lộc Miên, là gì cũng được.

---

Mười giờ tối, ánh đèn trong phòng được điều chỉnh tối đi rất nhiều. Lộc Miên mặc áo choàng ngủ, lười biếng ngả sâu vào ghế sofa. Trên màn hình trước mặt đang chiếu một bộ phim tình cảm nghệ thuật. Phim đang chiếu đến đoạn đầy không khí lãng mạn, nữ chính và nữ phụ gặp lại nhau, vội vã hôn nhau say đắm trong khoang xe chật hẹp, bày tỏ tình cảm.

Tiếng vòi hoa sen róc rách xen lẫn những lời nói yêu đương nồng nàn trong phim, không gian ấm áp trong phòng càng trở nên lãng mạn hơn.

Lộc Miên nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Chỉ có một con mèo ngoan ngoãn nằm đó, mắt không rời màn hình.

Con mèo này quả thực giống như Lâm Giản nói, không hề có tính khí, rất ngoan.

Lộc Miên nhận thấy điều này, nó dường như rất giống cô chủ của mình.

Nó cũng xinh đẹp, bộ lông dài màu cam trắng được chải chuốt rất mượt mà.

Cô chủ của nó đi tắm rồi.

Vì bị đổ rượu vang lên người.

Tại sao bị đổ? Thực ra cũng là lỗi do nàng tự chuốc lấy.

Ăn tối xong, Lộc Miên giải quyết xong công việc và đi tắm đã gần chín giờ. Cô chọn một bộ phim để xem như thường lệ.

Đó là một bộ phim tình cảm đồng tính nữ rất nghệ thuật, âm lượng được chỉnh rất nhỏ, suốt phim không có cảnh nào quá gay cấn.

Lâm Giản xảo quyệt như một con hồ ly, lại sống cùng cô bấy lâu nay, nên nàng biết cô xem thể loại phim này chỉ vì mệt mỏi muốn thư giãn đầu óc, sẽ không quá chú tâm vào cốt truyện.

Vì vậy, Lâm Giản tự nguyện đề nghị, nói rằng nàng vừa học được một kỹ thuật mát-xa mới trên mạng, muốn thử nghiệm cho cô, muốn cô được thoải mái.

Lộc Miên không đáp lời. Nàng rất tự giác hiểu rằng im lặng là đồng ý, chủ động áp sát bên cạnh cô. Vì sự chênh lệch chiều cao của hai người, ngồi mà đưa tay lên sẽ hơi mỏi, Lâm Giản chỉ có thể quỳ gối mát-xa cho cô.

Tư thế phục vụ chủ nhân.

Không thấy mình thấp hèn, Lâm Giản lại cảm thấy rất có cảm giác.

Miên Miên trông cũng không thấy tư thế này có gì không đúng. Có phải là đã coi nàng như người hầu của cô rồi không?

Nghĩ đến đây, một luồng điện chạy qua tim Lâm Giản, khóe môi nàng khẽ nhếch lên.

"Lực có được không ạ?" Chủ nhân.

Hai từ cuối cùng, Lâm Giản giấu trong cổ họng không nói ra.

Lộc Miên nhắm mắt lại, dù thoải mái cũng không thèm đáp lại nàng, giữ thái độ kiêu ngạo.

Nhưng biết làm sao đây? Chỉ có thể nuông chiều thôi.

Sự mệt mỏi được xoa dịu bởi những ngón tay và lời thì thầm nhẹ nhàng của nàng. Có lẽ hôm nay thực sự quá mệt mỏi, tâm trí Lộc Miên dần dần lơ đãng.

Cô mặc kệ nàng vuốt ve trên mặt mình, không bận tâm xem nàng có thật sự đang mát-xa hay không.

Đột nhiên, môi cô chạm vào một vật lạnh lẽo, ngay sau đó, một chất lỏng lạnh ẩm ướt đổ vào miệng cô.

Lộc Miên giật mình, theo phản xạ đẩy thứ đó ra.

Lâm Giản kêu lên một tiếng kinh ngạc. Nhìn sang, Lâm Giản đã bị rượu vang đỏ đổ ướt khắp người.

Trên da, trên quần áo, vùng xương quai xanh và ngực bị dính nhiều nhất. Vệt nước màu hồng nhạt như một đóa hoa đang nở rộ, vừa lôi thôi vừa gợi cảm.

Nàng cứ thế quỳ gối trước mặt cô.

Ánh mắt Lộc Miên thay đổi, một điểm nào đó trong lòng cô bị kích thích. Lâm Giản than thở: "Mình chỉ muốn đút cho Miên Miên một ngụm rượu vang thôi mà."

"Rượu đắt tiền thế này, phí quá."

Rượu vang vẫn đang nhỏ giọt tí tách. Nàng kéo dài âm cuối, vẻ mặt quyến rũ, ra vẻ muốn Lộc Miên làm gì đó.

Cuối cùng vẫn bị một câu "đi tắm đi" đuổi đi.

Lúc đi, nàng hơi ngượng nghịu, không cam lòng.

Lộc Miên luôn là người vô tình như vậy.

Nửa tiếng trôi qua, trong miệng Lộc Miên vẫn còn lưu lại mùi vị của một chút rượu vang đỏ vừa được đút cho.

Dần dần, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn. Từ bên trong vọng ra một giọng nói rất nhẹ nhàng, gọi tên cô, bảo cô qua một lát.

Giọng Lâm Giản có vẻ yếu ớt hơn lúc nãy. Lộc Miên thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước đến bên cửa phòng tắm hỏi vào trong: "Sao thế?"

"Mình tới tháng rồi, có thể giúp mình lấy một miếng băng vệ sinh được không?"

"Cậu đợi một chút."

"Ừm."

Lộc Miên lấy băng vệ sinh quay lại. Cánh cửa mở một khe nhỏ, Lộc Miên đưa vào cho nàng, hỏi nàng kích cỡ này có được không, nàng đáp là được.

"Cần gì nữa không?"

"Chỉ cái này thôi."

Lộc Miên đứng ở cửa một lúc, bên trong có tiếng sột soạt, chắc là nàng đang mặc quần áo. Cô không nán lại nữa, quay người rời đi.

Rất nhanh, Lâm Giản bước ra khỏi phòng tắm. Làn sương mỏng manh bao quanh, làn da sạch sẽ, sáng trong. Vẻ đẹp trong veo này còn có một mùi vị khác biệt hơn cả lúc trang điểm.

Lộc Miên đã thấy nhiều lần rồi, nhưng lần này cô nhận thấy môi nàng hơi tái, trông có vẻ yếu.

Lâm Giản không làm phiền Lộc Miên xem phim nữa. Nàng lấy sữa tươi tách béo trong tủ lạnh ra hâm nóng rồi mang đến trước mặt Lộc Miên, nói rằng nàng hơi buồn ngủ, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.

Thời gian không còn sớm, Lộc Miên cũng không còn hứng thú xem phim nữa, cô tắt đi rồi về phòng.

Cô vệ sinh cá nhân, dưỡng da một lúc, nằm trên giường nhắm mắt lại, nhưng không thấy buồn ngủ lắm.

Có lẽ vì vướng bận trong lòng nên giấc ngủ rất nông. Nửa đêm không biết mấy giờ, cô bị đánh thức.

Con mèo vàng cam cứ kêu không ngừng trước cửa phòng cô.

Cô mở cửa, vừa lúc thấy Lâm Giản đang khom lưng khó nhọc bước từ nhà vệ sinh về phòng mình.

Lộc Miên không gọi nàng lại, mà đi theo.

Lâm Giản không khóa cửa, cô dễ dàng đẩy cửa bước vào, thấy Lâm Giản đang co ro thành một cục trong chăn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, cô thấy trán nàng nhăn lại, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh.

Lộc Miên không nói gì, đưa tay chạm vào trán nàng. Lâm Giản cảm nhận được cô đến, hé mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự khát khao và nhu cầu mãnh liệt. Trong khoảnh khắc yếu đuối này, ánh mắt nhìn người như vậy thật sự rất thấp thèn.

Lộc Miên rụt tay lại, không nói gì, rời khỏi phòng.

Cô cắm sạc túi chườm nóng, rót nước nóng vào cốc. Lộc Miên nhớ lại bảy, tám năm trước, mỗi lần Lâm Giản đến kỳ kinh nguyệt đều đau. Sau bao nhiêu năm, không những không điều hòa được, mà còn nghiêm trọng hơn.

Cũng phải thôi. Nghĩ đến cảnh nàng uống rượu say bí tỉ ở quán bar để kiếm tiền lúc mới gặp lại, làm sao mà điều hòa được cơ thể chứ.

E rằng cơ thể đã tan hoang rồi cũng nên.

Lúc cô vào phòng Lâm Giản lần nữa, Lâm Giản đã co mình hoàn toàn vào trong chăn, không để lộ ra chút nào. Chiếc chăn rung động nhè nhẹ, phát ra tiếng thút thít ngắt quãng.

Lộc Miên đặt đồ trên tay sang một bên, đưa tay vén chăn nàng lên, thấy mắt nàng đỏ hoe, nước mắt làm ướt gối, đang lén lút khóc một mình.

Nhận thấy cô đang nhìn mình, nàng cố gắng nín khóc.

"Miên Miên..."

"Đau lắm sao? Sao lại khóc?" Giọng Lộc Miên lúc này rất nhẹ nhàng, trầm ấm, càng làm tăng thêm sự tủi thân của người nào đó.

"Đau lắm..."

"Dậy trước đi, uống trà gừng đường đỏ đã."

Lâm Giản lau mắt, được Lộc Miên đỡ ngồi dậy dựa vào. Chiếc chăn trượt khỏi người, để lộ cơ thể mỏng manh. Nàng khàn giọng nói: "Là trong lòng đau nên mới khóc."

Sao lại đau lòng? Có phải vì vừa nãy đã hiểu lầm cô làm lơ nàng không? Quả thực là quá yếu đuối và nhạy cảm.

Lộc Miên ngồi bên mép giường, đưa trà gừng đường đỏ và viên thuốc đến trước mặt nàng: "Nếu đau lòng, không biết thuốc Ibuprofen có tác dụng không, cứ uống đi đã."

Thuốc Ibuprofen không thể chữa được nỗi đau trong lòng nàng. Uống thuốc kèm trà gừng đường đỏ, Lâm Giản vẫn không khá hơn là bao so với lúc nãy. Nàng tâm sự với Lộc Miên: "Lúc nãy mình cảm thấy vô cùng bất lực, cảm thấy mình thật nực cười, vẫy đuôi cầu xin làm nhiều như vậy, lại không đổi được dù chỉ một chút quan tâm từ Miên Miên."

"Mình bắt đầu nghi ngờ bản thân bây giờ có phải rất tồi tệ không, mình không biết phải làm sao cho tốt nữa..."

"May mà, Miên Miên không thật sự bỏ mặc mình."

Lộc Miên rủ mắt nhìn nàng. Lâm Giản tối nay mong manh hơn ngày thường, chịu đựng cơn đau quặn ở bụng, thổ lộ tâm sự và khao khát được cô quan tâm với giọng khóc nức nở.

Nàng cũng biết mình đang giống như vẫy đuôi cầu xin, mà những kẻ vẫy đuôi cầu xin đều là thú cưng, sẽ cảm thấy tự ti và lo lắng.

Lo lắng không biết mình có phải là kẻ thừa thãi đối với chủ nhân hay không, làm nhiều như vậy, rốt cuộc có chiếm lại được một chút vị trí trong lòng cô ấy không.

Nếu ngay cả sự đau lòng cũng không có, thì có lẽ là không có một chút nào cả?

Lộc Miên không trả lời từng câu nói của nàng, chỉ bảo nàng nằm xuống cho thoải mái.

Cô nhét túi chườm nóng vào chăn, đặt lên bụng nàng.

Lâm Giản hơi bất ngờ, ôm chặt túi chườm.

"Nóng không?" Lộc Miên hỏi.

"Vừa đủ ấm." Nàng gối đầu lên gối, ngước mắt nhìn Lộc Miên: "Không đau nhiều nữa."

"Thật không?" Lộc Miên biết nàng chỉ nói lời dễ nghe cho cô thôi.

"Thật mà." Lâm Giản đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo tay cô vào trong chăn, giúp cô ủ ấm: "Miên Miên có thể ở lại với mình thêm một lát được không?"

Lộc Miên im lặng. Trong đêm tối, Lâm Giản không thể phân biệt được cảm xúc trong mắt cô, nàng cũng không có tinh thần để đoán. Nàng áp sát vào Lộc Miên, trán chạm vào đùi cô, nhắm mắt lại.

"Lâm Giản, những năm qua cậu sống có tốt không?" Trong sự ấm áp, giọng Lộc Miên truyền đến từ phía trên.

Lâm Giản nói: "Thực ra không tốt lắm."

"Nhưng cảm giác được quan tâm thật sự rất tuyệt." Lâm Giản dùng chóp mũi cọ cọ vào bên đùi cô: "Miên Miên đừng vạch trần mình, dù là tự lừa dối bản thân, cũng hãy để mình vui vẻ một chút đi."

Màn đêm sâu thẳm, Lâm Giản cuộn tròn bên đùi Lộc Miên như một con vật nhỏ, nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch.

Về mặt tâm lý đã được an ủi, thuốc Ibuprofen bắt đầu phát huy tác dụng, Lâm Giản nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mặc dù, Lộc Miên chỉ ở lại bên nàng có năm phút.

*

"Giản Giản, Lộc Miên hình như có bạn gái rồi."

"Giản Giản, cậu vẫn chưa quên được sao? Mình thực sự rất đau lòng cho cậu. Lộc Miên đã quên rồi."

"Giản Giản, đi gặp bác sĩ đi. Bác sĩ có thể giúp cậu mà, cậu đừng tiếp tục thế này nữa."

"Mình đi gặp bác sĩ rồi, hình như không có tác dụng, thuốc thật sự rất kinh khủng, mình không uống nổi nữa. Cậu nói xem có phải mình sẽ không bao giờ khỏi được không?"

"Nhưng Lộc Miên thật sự đã không còn thích cậu nữa rồi."

"Biết trước sẽ thành ra thế này, vậy tại sao lúc đầu cậu lại..."

"Không, mình có thể khiến Lộc Miên thích mình lại. Chỉ cần cô ấy thích mình lần nữa, bệnh của mình sẽ khỏi thôi."

"Giản Giản..."

Lộc Miên không phải là người sắt đá. Lộc Miên thích kiểu con gái nào, Lộc Miên chịu không nổi kiểu làm nũng nào, Lâm Giản đều nắm rõ.

Nàng rất giỏi lợi dụng. Nàng tỏ ra đáng thương, yếu đuối, nàng gợi cảm, quyến rũ, dùng mọi cách để chạm đến dây thần kinh của Lộc Miên.

Khiến cô mềm lòng, khiến cô rung động, khiến cô nảy sinh ham muốn.

Lâm Giản luôn về nhà trước Lộc Miên. Khi Lộc Miên về, việc đầu tiên nàng làm là mặc kệ mọi thứ, nhiệt tình chạy đến ôm cô.

Ôm rất chặt, rất thân mật, còn quấn quýt hơn cả một con thú cưng ở nhà đợi chủ nhân rất lâu.

Lộc Miên lúc đầu sẽ đẩy nàng ra ngay, nhưng thời gian này mỗi ngày lại kéo dài thêm. Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây cũng được rồi.

Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, nàng còn nài nỉ Lộc Miên đi cùng nàng vài lần xuống siêu thị mua sắm nguyên liệu, đi dạo trung tâm thương mại, thậm chí còn cùng nhau đi xem phim ở rạp một lần.

Tuy rằng tối nào họ cũng xem phim cùng nhau ở nhà, nhưng cảm giác đi xem ở rạp lại rất khác, giống như đang hẹn hò hơn.

Trước mặt người ngoài, Lâm Giản cũng như ở nhà, đút cho Lộc Miên ăn, uống nước mà Lộc Miên đã uống, không hề né tránh làm những hành động thân mật nhỏ.

Nàng rất xinh đẹp, ra ngoài không bao giờ thiếu người đến xin WeChat, đi cùng Lộc Miên cũng vậy.

Nhưng chỉ cần có người hỏi, nàng sẽ nắm lấy tay Lộc Miên, lịch sự từ chối người khác.

Dường như trong lòng và trong mắt nàng chỉ có cô.

Bị hỏi nhiều, nàng còn nửa đùa nửa thật nói với Lộc Miên: "Sau này Miên Miên giúp mình từ chối được không?"

"Tại sao?"

Nàng nói: "Làm như vậy sẽ khiến mình cảm thấy, mình là của cậu."

"Của tôi cái gì?"

"Chỉ cần là của Miên Miên, cái gì cũng tốt."

Trong một khoảng thời gian như vậy, nhân viên tiếp tân dưới lầu đều nhầm họ là người yêu, còn khen họ rất xứng đôi ngay trước mặt họ.

Mặc dù Lộc Miên đã phủ nhận ngay lúc đó.

Cô nhân viên tiếp tân vừa thấy hơi ngượng, vừa thấy tiếc nuối và thương xót. Tiếc vì họ trông thực sự rất xứng đôi, thương vì Lâm Giản. Nàng trông thực sự rất yêu người phụ nữ bên cạnh mình, luôn quấn quýt lấy cô như một vũng nước, nói chuyện với cô cứ như đang làm nũng, không hề có chút tính khí nào.

Nhưng thái độ của người phụ nữ kia đối với nàng lại không hề nhiệt tình như vậy.

Cô ấy sợ là sẽ đau lòng lắm nhỉ?

Cũng không biết người phụ nữ kia làm sao mà nhẫn tâm được.

Thôi, chuyện tình cảm yêu đương gì đó, cô ấy không hiểu.

Tất cả là thuận theo ý muốn của cả hai.

Lâm Giản quả thực cam tâm tình nguyện, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để được gần cô hơn, gần hơn nữa.

Mối quan hệ của họ tuy không có tiến triển thực chất nào, nhưng so với lúc mới gặp lại đã tốt hơn rất nhiều. Lộc Miên cũng bất giác ngày càng dung túng nàng hơn, ngày càng mềm lòng hơn mà không hề hay biết.

Nàng cẩn thận vun đắp, nhưng sự tốt đẹp này vẫn như hoa trong gương, trăng dưới nước, vô cùng dễ vỡ.

Không chịu đựng được một chút sóng gió nào.

*

Không biết có phải là cảm giác sai lầm của Lộc Miên không, dạo này Duẫn Noãn ít nhắn tin cho cô hơn.

Trước đây cô bé rất hay chia sẻ, thấy cái gì hay ho, đáng yêu cũng đều muốn gửi qua WeChat cho cô, nói những lời rất dễ thương.

Lộc Miên có thiện cảm với cô bé, nên không thấy phiền, nhưng bây giờ cô bé không chia sẻ nữa, cô không hề thấy thất vọng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Cô không muốn đi sâu tìm hiểu nguyên nhân.

"Miên tỷ, chị có rảnh không? Tổng giám đốc Phong nói công ty mới có một lô người mẫu mới đến, hình như toàn là sinh viên mới tốt nghiệp khoa Thiết kế Thời trang của Đại học A, bảo chị đến xem thử. Mắt nhìn của chị độc đáo, người chị chọn chắc chắn sẽ là hạt giống tốt."

"Thế à? Tổng giám đốc Phong đã coi trọng tôi như vậy, vậy thì đi xem thử đi." Lộc Miên vừa kết thúc buổi chụp hình, đứng trước gương tháo chiếc khuyên tai to và quá khổ xuống, vuốt lại tóc, ngắm nghía vẻ đẹp của mình một lúc, rồi bảo nhân viên dẫn đường.

Lộc Miên và trợ lý đi thang máy lên tầng mười tám, bước vào phòng phỏng vấn. Vừa mở cửa, đập vào mắt là ba hàng người mẫu đang mặc đồ bó sát màu đen. Nghe thấy tiếng động, mọi người đồng loạt ngước nhìn.

Trước khi phỏng vấn, họ đã nghe nhân viên nói hôm nay Lộc Miên cũng có mặt, không ngờ lại thực sự xuất hiện. Một người mẫu nổi tiếng mà bình thường chỉ thấy trên tạp chí quảng cáo.

"Lộc Miên, cô đến rồi." Vị tổng giám đốc đứng một bên với vẻ mặt nghiêm nghị, thấy Lộc Miên liền trở nên dễ gần, tiến lên giới thiệu những người mẫu mới đến phỏng vấn này cho cô.

"Cô xem thử xem, có ai hợp mắt cô không. Chúng tôi nhất định sẽ bồi dưỡng tốt, cũng nhờ cô chỉ bảo thêm." Tổng giám đốc còn nói đùa: "Tốt nhất là bồi dưỡng được một 'tiểu Lộc Miên' thì có tốn bao nhiêu tài nguyên cũng đáng."

Lộc Miên cười nhẹ, không nói gì.

Cô đi vòng quanh ba hàng người mẫu, ánh mắt lướt qua đánh giá từ trên xuống dưới, không nói lời nào, chỉ bước đi một cách thong dong, rất có khí chất, rất có sức áp đảo.

Có thể thấy, Lộc Miên có địa vị rất cao trong công ty này.

Nếu được cô ấy để mắt đến, chỉ cần cô ấy mở lời, thì tài nguyên sau này không cần phải lo lắng nữa rồi, đúng không?

Xu hướng tính dục của Lộc Miên được xem là bán công khai. Cô chưa bao giờ phủ nhận bạn gái đã từng bị chụp ảnh đi ăn tối cùng. Khi được hỏi thích kiểu đàn ông nào trong một cuộc phỏng vấn, câu trả lời của cô rất thẳng thắn: "Không có hứng thú với đàn ông."

Bản thân Lộc Miên đã có giá trị rất cao, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng sát gái, rất khó để người ta không rung động.

Lộc Miên trông không phải là kiểu người quá cứng nhắc hay cấm dục, hay nói cách khác, cô trông giống như kiểu phụ nữ... sẽ có rất nhiều nhân tình.

Dù là gay hay thẳng, đều có người hy vọng mình sẽ là kiểu người mà Lộc Miên thích. Thậm chí có người còn lén lút gửi đến Lộc Miên những ánh mắt ám chỉ tinh tế.

Một kiểu ám thị, hy vọng cô ấy có thể hiểu. Dù chỉ là tình một đêm, cũng chỉ có lời chứ không lỗ.

Lộc Miên nhìn một lượt, thu lại ánh mắt.

Cô bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lười biếng ngả lưng, nói với giám đốc: "Bảo họ đi một lượt đi."

Vị giám đốc vỗ tay, "Đi một lượt theo số thứ tự."

Các người mẫu bắt đầu trình diễn, đi theo số thứ tự.

Mắt Lộc Miên đen láy, dài mà không hẹp. Khi nheo mắt đánh giá người khác, ánh nhìn rất sắc lạnh, khiến người ta thấy nguy hiểm, lại còn quyến rũ một cách khó hiểu.

Cô ngắm nhìn màn trình diễn của các người mẫu mới. Có lẽ chỉ cần cô muốn, bất cứ ai ở đây cũng có thể là người trong tay cô.

Chắc chắn có rất nhiều người thích Lộc Miên tỷ tỷ. Lộc Miên tỷ tỷ có trêu đùa họ không?

Duẫn Noãn đứng ở cửa, thầm nghĩ, rõ ràng đã nghĩ chị ấy là phụ nữ xấu rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà mê mẩn chị ấy.

Đi hết một lượt, các người mẫu đều căng thẳng chờ đợi lời đánh giá của Lộc Miên. Cô nhẹ nhàng nói: "Số mười và số mười ba không tệ. Tỉ lệ cơ thể tốt, gương mặt cũng dễ phối hợp với nhiều phong cách, khí chất cũng ổn. Những người khác, mọi người có thể tự xem."

Vị giám đốc hiểu ý, hùa theo: "Tôi cũng thấy hai người họ không tệ."

"Giám đốc Trần có mắt nhìn tốt đấy."

"A Miên, tan ca rồi mà còn phải tăng ca à." Đột nhiên, một giọng nói vang lên, trêu cô.

Lộc Miên nghe tiếng quay đầu nhìn sang, cô chú ý ngay đến Dư Hiểu Vãn và Duẫn Noãn đang đi theo phía sau.

Cô bé căng thẳng bước về phía mình.

"Em đến làm gì?" Lộc Miên đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Duẫn Noãn, khiến cô bé nhất thời không biết cô đang hỏi ai, mặt hơi đỏ, lắp bắp nói: "Là, là Hiểu Vãn tỷ tỷ cứ đòi dẫn em đến."

Lộc Miên: "À, ra vậy."

Lộc Miên dường như đã nhìn thấu cô bé. Duẫn Noãn cố gắng tiếp tục giả vờ: "Ừm... có phải đã làm phiền Lộc Miên tỷ tỷ rồi không?"

Dư Hiểu Vãn cười nói: "Làm gì có chuyện đó. Lộc Miên tỷ tỷ của em tan ca lâu rồi, cô ấy chỉ đến xem cho vui thôi."

"Thật không ạ?"

Lộc Miên cười nhạt: "Ừm, tan ca rồi, không bị làm phiền." Lần này cô nhìn sang Dư Hiểu Vãn: "Sao vậy? Tìm tôi có việc à?"

Dư Hiểu Vãn hơi tự hào nói: "Tôi có một cô em gái phỏng vấn ở đây, đến xem thử. Không ngờ lại thực sự được cậu chọn, chính là cô số mười ba đó, không tệ chứ?"

Lộc Miên nhướng mày: "Vậy thì đúng là quá có duyên rồi."

"Lát nữa có thể cùng nhau ăn cơm không? Đại người mẫu Lộc có rảnh không?"

Không biết có phải là cảm giác sai lầm của Lộc Miên không, cô thấy giọng điệu Dư Hiểu Vãn hỏi câu này có chút tế nhị.

Rõ ràng biết cô hôm nay đã tan ca rồi, lại còn hỏi câu hỏi này.

Chỉ vì lần cuối tuần trước họ rủ cô đi uống rượu cô không đi? Lộc Miên do dự một lát: "Được, tôi đi thay quần áo trước."

"Ok, ok."

Dư Hiểu Vãn liếc nhìn Duẫn Noãn đang vui thầm, ánh mắt phức tạp.

Ba người rời khỏi phòng phỏng vấn. Lộc Miên đi vào phòng thay đồ thay quần áo của mình. Khi cô bước ra, Duẫn Noãn đã biến mất, chỉ còn lại một mình Dư Hiểu Vãn ở đó.

"Tiểu Noãn đâu?"

"Tôi bảo cô bé đi đón em gái tôi rồi."

Trông thật sự giống như cố tình đuổi cô bé đi. Dư Hiểu Vãn nói thẳng: "A Miên, hôm đó sao lại là Lâm Giản đến đón cậu? Nghe nói bây giờ cô ấy sống cùng cậu?"

Quả nhiên là có chuyện. Lộc Miên không cần phải giấu giếm, vẻ mặt thản nhiên: "Ừm, cậu ấy bị bệnh."

"Bị bệnh à? Bệnh gì thế?" Dư Hiểu Vãn không hề quan tâm đến bệnh tình của nàng, ngược lại mỉa mai: "Vậy thì cậu ấy quả thật vẫn như xưa, luôn thích dùng việc bị bệnh để lấy lòng thương của cậu."

Lộc Miên nhíu mày, giọng điệu thay đổi: "Hiểu Vãn, cậu ấy thật sự bị bệnh."

"Cậu ấy bệnh, sao không đi gặp bác sĩ?" Dư Hiểu Vãn đứng dậy, đi đến trước mặt Lộc Miên, nhìn chằm chằm cô hỏi: "A Miên, có phải cậu lòng tốt dư thừa không biết dùng vào đâu không?"

Mắt Lộc Miên trầm xuống, đôi môi mím chặt.

"Sao cậu lại không nhớ dai như vậy, hết sẹo rồi quên đau?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...