[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 29: Hụt hẫng



Nói chuyện với nàng cứ như đang làm nũng vậy.

—-

【Miên Miên ăn trưa chưa?】
Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Lâm Giản.

【Đang ăn.】
Lộc Miên trả lời đơn giản.

"Vừa nãy bị một khách hàng mắng một trận, giờ mình không vẽ tiếp được nữa."

Lâm Giản gửi tin nhắn thoại cho Lộc Miên, giọng điệu mềm mại, đầy vẻ tủi thân.

Mấy ngày trước Lâm Giản có thử tìm việc, nhưng đều không phù hợp với nàng, liên tục gặp trở ngại, thậm chí còn buồn bã cả một đêm vì chuyện đó.

Tối hôm đó nàng trông ủ rũ, mắt rủ xuống, buồn bã không vui.

Lộc Miên sợ nàng tái phát bệnh, chủ động hỏi han xem nàng bị làm sao.

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thăm, nàng liền tỏ vẻ yếu đuối, tâm sự với Lộc Miên về những điều không vui của mình.

Mấy ngày này, Lâm Giản có dùng iPad để nhận đơn vẽ minh họa trên mạng xã hội, nhưng công việc này rất không ổn định, nàng thường xuyên không vẽ được, rất dễ bị ảnh hưởng.

Chịu một chút ấm ức là nàng không vẽ nổi nữa, thật là quá kiểu cách.

Lộc Miên trả lời nàng:
【Vậy thì không vẽ nữa. Khi nào muốn vẽ thì vẽ.】

【Nhưng mình bị mắng ấm ức quá, người đó không nói lý lẽ...】

【Lâm Giản, tôi sẽ không dỗ cậu đâu.】

Lâm Giản cũng không hề giận, cũng không hề làm mình làm mẩy, mà lùi một bước: "Vậy Miên Miên gọi video với mình một chút được không? Chỉ một phút thôi, mình chỉ nhìn cậu thôi, không nói gì cũng được."

Thấy Lộc Miên không trả lời, tưởng cô lại định phớt lờ cho qua chuyện, Lâm Giản lại lùi thêm một bước nữa: "Chỉ ba mươi giây thôi."

Nói rồi, nàng gọi video cho Lộc Miên.

Điện thoại của Lộc Miên hiện lên giao diện chờ nhận cuộc gọi.

Nghe hay từ chối.

Nếu nghe thì Lâm Giản sẽ rất vui, nếu từ chối thì nàng cũng chỉ buồn thầm một mình, đối với Lộc Miên thì vô hại.

Dù Lộc Miên lạnh nhạt hay dịu dàng, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy.

Nghe hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của Lộc Miên.

Lộc Miên đặt điện thoại lên giá đỡ trước bàn, nhấn nghe, điềm nhiên ăn cơm.

"Miên Miên~"

Trên màn hình là khuôn mặt không tì vết của Lâm Giản. Thấy Lộc Miên đang ăn cơm, nàng chỉ gọi một tiếng rồi không lên tiếng làm phiền nữa.

Cứ thế nhìn cô ăn, mặc dù cả hai không nói gì, nhưng lại có một cảm giác dính chặt, mơ hồ.

Cho đến khi, ánh mắt Lâm Giản dừng lại ở chiếc hộp cơm màu hồng khá nữ tính trước mặt Lộc Miên.

*

【Hiểu Vãn tỷ, Lộc Miên tỷ tỷ ăn hết rồi!】

Trốn trong nhà vệ sinh gửi xong tin nhắn này cho Dư Hiểu Vãn, Duẫn Noãn ngượng ngùng che miệng, nhưng vẫn không ngăn được niềm vui sướng của mình.

【Chị ấy còn nói với em rất ngon, khen em giỏi lắm, chị ấy còn nói, chị ấy không hề giỏi nấu ăn chút nào...】

Duẫn Noãn cũng không biết mình đang nói gì, cô bé cảm thấy mình sắp nói năng lộn xộn rồi.

Không lâu sau, Dư Hiểu Vãn đã trả lời: 【Tuyệt vời nha.】

Dư Hiểu Vãn giúp cô bé phân tích: 【Xem ra cô ấy thật sự khá thích em đấy. Người này rất kén chọn, còn hơi sạch sẽ quá đáng nữa, chịu ăn cơm của em thật sự là có cảm tình rồi, biết đâu thật ra bây giờ cô ấy đã thích em rồi thì sao?】

【Có muốn dũng cảm thêm chút nữa không?】

Cô ấy xúi giục.

Sao có thể?

Sao có thể chứ? Sao Lộc Miên tỷ tỷ có thể thích cô bé rồi được? Nhưng sao lại không thể chứ? Cảm giác như Hiểu Vãn tỷ phân tích rất có lý. Cô bé cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

【Làm sao để dũng cảm hơn ạ...】
Cô bé gửi kèm một biểu tượng mặt ngại ngùng che mặt.

【Ví dụ như, sau khi công việc kết thúc thì rủ cô ấy đi ăn tối chẳng hạn?】

Dư Hiểu Vãn có rất nhiều chiêu trò, cô ấy dứt khoát gửi tin nhắn thoại: "Ăn tối xong có thể cùng nhau xem một bộ phim để thư giãn, lần trước xem phim kinh dị rồi, lần này em chọn một bộ phim les đi, vừa hay có thể trực tiếp bày tỏ xu hướng tính dục của em với cô ấy, hoàn toàn có thể tiến thêm một bước nữa."

"Xem phim xong nếu còn thời gian thì có thể cùng nhau đi dạo, rồi cô ấy đưa em về nhà. Em nhất định phải nắm bắt cơ hội này, tăng thêm những cử chỉ chạm nhẹ vô tình với cô ấy, tạo ra bầu không khí mập mờ sẽ dễ khiến người ta mê hơn. Hay là, lúc ngồi xe cô ấy, em giả vờ không tìm thấy dây an toàn, để cô ấy giúp em thắt đi."

"Haizz, nếu em có thể thẳng thắn hơn một chút thì tốt quá. Nếu trực tiếp hôn lên thì chị đoán tối nay hai người có thể hẹn hò luôn rồi."

Duẫn Noãn nghe mà đỏ mặt: 【Cái gì mà...】

"Ê không không, em đừng vội hẹn cô ấy. Hôm nay cô ấy ăn cơm của em, nợ em một ân tình, nên cô ấy sẽ chủ động mời em đấy. Em đừng nói gì với cô ấy vội, cứ chờ xem sao."

"...Dạ."

Sắp đến giờ chụp hình rồi, Duẫn Noãn nói với Dư Hiểu Vãn kết thúc trò chuyện, cô bé ôm ngực cố gắng điều chỉnh hơi thở, đứng trước gương nhìn rất lâu, xác nhận mình trông vẫn ổn, không có gì khác thường thì mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Mấy giờ tiếp theo, tim cô bé đập nhanh hơn bình thường.

Cô bé nhìn Lộc Miên từ xa, thường xuyên rơi vào trạng thái tự nghi ngờ, một người chị xinh đẹp và ưu tú như thế, liệu mình có xứng không?

Nhưng rồi lại nghĩ, Lộc Miên tuy bây giờ trông thanh lãnh, khó với tới, nhưng thực ra cũng sẽ cười với cô bé, cũng sẽ bị cô bé chọc cười, còn ăn cơm do cô bé nấu...

Thực ra, chị ấy thật sự có chút thiện cảm với mình đúng không?

Mang theo sự băn khoăn, hồi hộp và mong chờ như vậy, Duẫn Noãn đặc biệt tận hưởng thời gian làm việc, muốn ở lại lâu hơn, ở bên cạnh chị ấy lâu hơn... dù chỉ là đứng nhìn từ xa như bây giờ.

*

Buổi chụp hình dự kiến hoàn thành vào khoảng năm, sáu giờ chiều, nhưng vì khâu bố trí bối cảnh xảy ra trục trặc nên mọi người trở nên luống cuống, chắc chắn phải làm thêm giờ. Cụ thể bao lâu, Lộc Miên cũng không rõ.

【Hôm nay có lẽ sẽ về muộn, không biết đến mấy giờ. Cơm cậu cứ tự ăn trước đi.】

Lộc Miên gửi một tin nhắn WeChat cho Lâm Giản.

Hai người sống cùng nhau, tuy không phải là người yêu, không có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào, nhưng Lâm Giản vẫn luôn làm những điều chu đáo và thân thiết cho cô.

Mỗi sáng, nàng đều bám riết hỏi cô mấy giờ tan làm về nhà, hỏi đến khi có câu trả lời mới thôi. Mục đích là để nếu cô tan làm sớm, nàng có thể nấu bữa tối và ăn cùng cô.

Vì nàng hỏi nhiều quá, Lộc Miên dứt khoát gửi lịch trình làm việc của mình cho nàng.

Giờ làm việc của Lộc Miên không ổn định, làm đến nửa đêm hay rạng sáng là chuyện bình thường. Dù cô về lúc nào, Lâm Giản cũng đợi cô.

Có thể là nàng đang chơi với mèo trên tấm thảm, có thể là đang ngồi vẽ tranh trên sofa, cũng có thể vì quá buồn ngủ mà ngủ quên trên sofa, bị tiếng động cô về đánh thức, mắt còn ngái ngủ đã chạy tới ôm cô.

Lộc Miên thậm chí còn không nhận ra, cô đã quen với việc Lâm Giản sẽ đợi mình, và việc cô không thể về đúng giờ thì sẽ báo cho nàng một tiếng.

Cô vừa gửi tin nhắn xong, chuông điện thoại đã reo, là Lâm Giản gọi đến.

"Alo?"

"Miên Miên, mình đang ở dưới lầu của cậu, mình lên được không?" Giọng Lâm Giản mềm mại kèm theo tiếng xe cộ và một số tiếng ồn ào khác.

"Sao cậu lại đến?"

"Mình đến trung tâm thương mại gần đây mua chút đồ, nghĩ tiện thể có thể cùng Miên Miên về luôn." Lâm Giản cười nói: "Mình có thể lên trên đợi cùng được không? Sẽ không làm phiền cậu đâu."

Đến trung tâm thương mại ở gần đây mua đồ?

Nhưng ở đây cách nhà đến mười cây số, mà dưới lầu nhà cô đã có một trung tâm thương mại lớn rồi, Lâm Giản mua thứ gì mà cần phải đi đường vòng đến đây?

Mua đồ là giả, đến tìm cô mới là thật.

Đến tìm cô làm gì?

Lộc Miên khịt mũi cười khẩy một tiếng, nhìn thấu ý đồ của nàng nhưng vẫn không hề nể tình, thản nhiên nói: "Cậu cứ đợi ở dưới đi."

Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai giây, hơi thở nặng hơn một chút, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn đáp: "Ừm..."

Thật là chẳng có tí tính khí nào.

Lộc Miên biết, nàng nhất định sẽ đợi ở dưới, đợi cô xuống rồi sẽ trưng ra vẻ mặt tủi thân chào đón, để được người ta đồng cảm, thương xót.

Nàng rất giỏi chịu đựng, lại còn rất xảo quyệt.

Lộc Miên không định thật sự để nàng đợi ở dưới, chỉ là sợ nàng bị lạc đường, nên bảo Đàm Mỹ Lệ xuống đón.

Đàm Mỹ Lệ bước ra khỏi thang máy nhìn về phía cửa, từ xa đã thấy một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu be đứng bên cạnh cửa. Mái tóc dài xõa xuống, trông cô ấy dịu dàng, tri thức. Cô đoán đó chính là người mà Lộc Miên nhắc đến, bèn bước tới hỏi: "Chào cô, cô tìm Lộc Miên đúng không?"

Lâm Giản nhìn cô ấy, khóe mắt khẽ cong lên: "Ừm, đúng vậy. Miên Miên bảo cô xuống đón tôi sao?"

"Vâng, tôi là trợ lý của Miên tỷ." Đàm Mỹ Lệ chủ động muốn giúp nàng xách đồ, nhưng bị nàng từ chối.

"Tôi tự xách là được rồi."

"Vâng."

Đàm Mỹ Lệ đi trước, hai người bước vào trong. Lâm Giản vừa đi vừa nhìn cô ấy, chủ động bắt chuyện: "Trông cô trẻ quá, mới tốt nghiệp không lâu à?"

"À, vâng đúng rồi." Đàm Mỹ Lệ hơi bất ngờ khi Lâm Giản bắt chuyện với mình. Bạn bè của Lộc Miên đều là người giàu có hoặc quý tộc, hầu hết sẽ không dành sự chú ý cho một trợ lý nhỏ bé.

"Mới tốt nghiệp không lâu." Đàm Mỹ Lệ cười đáp.

"Cô tên gì?"

"Tôi tên Đàm Mỹ Lệ."

Có lẽ để không khí bớt ngại ngùng, Lâm Giản hỏi vài câu xã giao: "Là trợ lý riêng của Miên Miên sao? Tôi thấy cô ở bên cạnh Miên Miên mấy lần rồi."

"Vâng, là Miên tỷ tự mình tuyển dụng tôi ạ." Đàm Mỹ Lệ cười xòa.

Lâm Giản mỉm cười, gật đầu: "Thì ra là vậy."

Đàm Mỹ Lệ khẽ cúi đầu.

Mặc dù người phụ nữ này trông dịu dàng, hòa nhã, không hề có ác ý hay tính công kích, nhưng trên suốt quãng đường đi Đàm Mỹ Lệ vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào, có một cảm giác rất lạ, không thể diễn tả được.

Cô nhanh chóng đưa Lâm Giản đến chỗ Lộc Miên.

Lộc Miên đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi, uống nước. Cô cảm nhận được một ánh mắt dịu dàng nhưng nóng bỏng đang đặt trên người mình.

Hôm nay Lâm Giản ăn mặc đặc biệt đằm thắm, nàng cười với Lộc Miên: "Miên Miên."

"Miên tỷ, đây là ai vậy ạ?" Lâm Giản xinh đẹp, vừa bước vào đã thu hút không ít ánh nhìn. Một chàng trai trông rất trẻ hỏi.

"Tôi là bạn của Miên Miên." Lâm Giản trả lời trước Lộc Miên một bước.

"Oa, xinh quá. Tôi cứ tưởng là chị người mẫu nào chứ."

Lời nói của chàng trai thu hút sự chú ý của nhiều người. Duẫn Noãn đang kiểm tra quần áo ở gần đó cũng đã sớm nhìn theo.

Cô bé phát hiện bên cạnh Lộc Miên không biết từ lúc nào đã có thêm một người phụ nữ vô cùng dịu dàng và xinh đẹp.

Nàng ấy đẹp thật, Duẫn Noãn cũng ngây người vài giây.

Nàng ấy nói là bạn của Miên Miên.

Duẫn Noãn không khỏi cảm thán, quả nhiên, bạn bè của Lộc Miên tỷ tỷ toàn là mỹ nữ.

Nhưng Duẫn Noãn nhìn một hồi, dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cả chiếc sofa rộng như thế, nàng ấy và Lộc Miên lại ngồi rất sát nhau, cánh tay gần như chạm vào nhau. Nàng ấy dường như đang nói nhỏ gì đó với Lộc Miên, Lộc Miên đang lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại.

Rất bình thường, nhưng lại quá thân mật. Sự thân mật của bạn bè sao? Nhưng Duẫn Noãn lại thấy, bầu không khí giữa hai người họ có gì đó không đúng...

Mơ hồ nghe thấy người phụ nữ đó gọi Lộc Miên tỷ tỷ là "Miên Miên", còn thân mật nói những câu như "nhớ cậu lắm".

Duẫn Noãn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Khoảng hơn mười phút sau, bối cảnh được sắp xếp lại, Lộc Miên đi chụp hình. Người phụ nữ dịu dàng kia vẫn ngồi yên ở đó, tay cầm điện thoại của Lộc Miên nghịch ngợm. Ánh mắt Duẫn Noãn vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, không thể kiềm chế được ý muốn nhìn. Đột nhiên, nàng cũng nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.

Đồng tử của người phụ nữ rất đen, sáng và trong suốt, thoạt nhìn thì dịu dàng, quyến rũ, nhưng giây tiếp theo, Duẫn Noãn lại cảm thấy dường như không phải vậy.

Ánh mắt nàng sâu thẳm, có chút... đáng sợ, khó dò.

Duẫn Noãn không dám nhìn thẳng vào nàng nữa, vội vàng quay mặt đi, giả vờ bận rộn với đồ đạc trong tay.

Thấy vậy, Lâm Giản cong khóe môi cười, khẽ cười một tiếng gần như không thể nghe thấy.

*

Khoảng hai mươi phút sau, Lộc Miên cuối cùng cũng kết thúc công việc.

Duẫn Noãn lén nhìn thấy, người phụ nữ kia đi theo Lộc Miên vào phòng thay đồ.

Hôm nay dường như không còn chỗ cho cô bé bên cạnh Lộc Miên tỷ tỷ nữa rồi. Bạn đến, chắc chắn phải đi cùng bạn rồi?

Cô bé hơi thất vọng.

Vì lời của Hiểu Vãn tỷ tỷ, cô bé đã mong chờ cả ngày để được ăn tối cùng Lộc Miên tỷ tỷ, thậm chí còn hy vọng Lộc Miên sẽ chủ động mời mình.

Mặc dù cô bé biết đó chỉ là mơ tưởng, nhưng vẫn rất thất vọng.

Tuy nhiên, cô bé vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội nói lời tạm biệt với Lộc Miên, bởi vì Lộc Miên tỷ tỷ bận rộn như vậy, lần sau có thể gặp lại chị ấy, không biết là khi nào.

Duẫn Noãn sắp xếp lại cảm xúc, nở nụ cười, bước về phía phòng thay đồ của Lộc Miên.

Thế nhưng, cô bé còn chưa kịp mở cửa, thì cửa đã được trợ lý Đàm Mỹ Lệ mở ra từ bên trong. Cô bé đứng sững lại tại chỗ.

Giây tiếp theo, Lâm Giản khoác tay Lộc Miên bước ra khỏi phòng thay đồ.

"Miên Miên vừa rồi đẹp quá. Mình lén chụp vài tấm ảnh, muốn dùng làm hình nền điện thoại."

"Xóa đi."

"Không được đâu."

"Cậu nói không được là không được sao?"

"Tối nay Miên Miên muốn ăn gì? Mình sẽ nấu cho cậu ăn, để đổi lấy việc không xóa ảnh nha?" Giọng Lâm Giản mềm mại, ngọt ngào và mơ hồ.

"Cậu không phải tối nào cũng nấu cho tôi sao?" Lộc Miên thản nhiên nói: "Điều kiện trao đổi này không có sức hấp dẫn lắm."

Dù không đồng ý đổi thì nàng chẳng phải vẫn sẽ nấu sao?

"Vậy cậu muốn đổi bằng cái gì thì nói đi..."

Giọng hai người dần xa, Duẫn Noãn không được chú ý đến vẫn đứng tại chỗ, nhìn họ thân mật không khoảng cách.

Duẫn Noãn nhớ lại những lần mình đi cùng Lộc Miên, cô bé cũng luôn muốn khoác tay cô, nhưng cô bé hoàn toàn không dám chủ động như người phụ nữ kia.

Cô bé cũng không xinh đẹp và có khí chất bằng người phụ nữ đó.

Đi cùng Lộc Miên, cô bé hoàn toàn giống như một người ngoài cuộc. Cảm giác này thật tồi tệ.

"Oa, cô bạn của Miên tỷ chắc không phải bạn bè bình thường đâu nhỉ?" Đúng lúc này lại có người cảm thán như vậy, thật là đâm vào tim cô bé.

Duẫn Noãn tâm trạng rất tệ, việc mong chờ cả ngày đã tan thành mây khói. Cô bé thất thần về nhà, ngồi thẫn thờ trên giường, không muốn làm gì cả.

Trong khoảng thời gian này, Dư Hiểu Vãn liên tục nhắn tin hỏi thăm tình hình cô bé ra sao. Những dòng chữ này nhìn thật xót xa, Duẫn Noãn dứt khoát gọi điện cho cô ấy.

"Alo? Tình hình thế nào rồi? Lộc Miên tỷ tỷ đưa em về nhà chưa?"

"...Chưa."

Giọng điệu ủ rũ như thất tình khiến Dư Hiểu Vãn dừng lại một chút, thận trọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Lộc Miên tỷ tỷ đi cùng một người phụ nữ khác rồi." Duẫn Noãn vùi mặt vào đầu gối.

"Phụ nữ? Ai vậy?"

"Một người phụ nữ rất xinh đẹp, giọng nói của cô ấy đặc biệt hay, nói chuyện với Lộc Miên tỷ tỷ cứ như đang làm nũng vậy, cô ấy còn khoác tay Lộc Miên tỷ tỷ, Lộc Miên tỷ tỷ nói cô ấy tối nào cũng nấu cơm cho chị ấy..." Duẫn Noãn tuôn ra một tràng, sau đó thút thít: " Hiểu Vãn tỷ tỷ, có phải Lộc Miên tỷ tỷ đã có bạn gái rồi không? Họ còn sống chung nữa..."

"Không, không phải..." Dư Hiểu Vãn ở đầu dây bên kia cũng sững sờ: "Người phụ nữ đó tóc đen, cao khoảng 1m68 không? Có phải tên là Lâm Giản không?"

"Hình như tên là Lâm Giản."

Dư Hiểu Vãn hít một hơi sâu, an ủi Duẫn Noãn: "Em đừng nghĩ lung tung. Lâm Giản là bạn học cũ của bọn chị, bạn bè lâu năm rồi. Cô ấy mới về Giang Thành gần đây, không có chỗ ở nên tạm thời sống ở nhà Lộc Miên thôi. Trời có sập thì Lộc Miên cũng không thể ở bên cô ấy được, em đừng nghĩ ngợi linh tinh."

"Thật không ạ?"

"Ừ, thật mà." Nghe giọng Duẫn Noãn sắp khóc, Dư Hiểu Vãn cảm thấy khó chịu trong lòng, cô ấy rũ mắt xuống: "Đừng sợ, lát nữa chị sẽ nói chuyện với cô ấy, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi."

"Lộc Miên sẽ không ở bên cô ấy đâu."
—-
Update: Tôi đã siêng năng mỗi ngày 1 chương, đăng vào 8h tối, hiện tại tôi đã edit đến chương 50 rùi, kính mời quý vị độc giả mại dzô ủng hộ nhen~~

Chương trước Chương tiếp
Loading...