[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 2: Bạn học Lộc



Mười một giờ đêm, xe Lộc Miên chạy về Vân Hoa Phủ, tiểu khu đắt tiền nhất Giang Thành.

Mở cửa vào, cô đem túi treo ở trên vách, xoay người đem giày cao gót đổi thành dép lê.

Tháo bỏ xuống bông tai cùng tẩy trang, cô rửa tay tìm đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong tự mình rót một cốc sữa bò, lười biếng tựa ở trên ghế sofa, vừa uống sữa bò vừa ngồi đối diện cửa sổ với khung cảnh bờ sông lặng lẽ trôi.

Lâm Giản, một cái tên quen thuộc lại xa lạ, thật là làm người cảm khái.

Ngay tại nửa giờ trước, cô đỡ Lâm Giản đang say rượu lên một tòa nhà tự xây, hành lang u ám chật hẹp lại ẩm ướt, tản ra một cỗ mùi hôi khó ngửi, đem người đưa tới cửa liền rời đi, một là cô không biết bên trong còn có người khác hay không, miễn cho phải xấu hổ. Hai nữa, gặp bạn cũ bảy năm không có liên lạc làm đến nước này, đã là hết tình hết nghĩa.

Đến nỗi, Lâm Giản có khó chịu hay không, có thể say đến mức trực tiếp ngủ trên mặt đất hay không, đây đã là chuyện chỉ có thể là cô của bảy năm trước mới quan tâm đến.

Bảy năm trước, cô xác thực từng thích Lâm Giản, thích đến nỗi... một câu nói của Lâm Giản cũng đều có thể bị cô phỏng đoán đến cực kỳ lâu, đến nỗi ngủ không yên giấc.

Khi đó, có không ít người nói với cô: Lâm Giản căn bản không thích cô, nàng đang muốn chơi đùa cô thôi, nếu thật sự thích cô làm sao có thể không để ý đến cảm thụ của cô như thế?

Thật thích cô? Làm sao có thể làm cô thương tâm nhiều lần như vậy?

Sau đó, cô nhận ra một sự thật, Lâm Giản cái gì cũng tốt, cái gì cũng được, ngoại trừ thích Lộc Miên cô.

Theo thời gian, bây giờ nghĩ lại, những vết thương lòng của Lộc Miên hiện tại đã không đau không ngứa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ ghét bỏ bộ dạng hèn mọn của chính mình trước đây.

Ly sữa bò thấy đáy, Lộc Miên thu hồi suy nghĩ, đứng dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt một chút, trở về phòng ngủ nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thư thách, khép hai mắt lại.

Có lẽ là vì sự xuất hiện của Lâm Giản, những hồi hức phủ đầy bụi bặm bị người vuốt ve, thời gian đã qua rất lâu, lại xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Giang Thành Nhất Trung, trường học cũ của Lâm Giản cùng Lộc Miên, hai người bọn họ lớp mười đã chung lớp, nhưng lúc đầu cũng không đụng chạm, ấn tượng của Lộc Miên đối với Lâm Giản không nhiều, chỉ nhớ rõ thành tích của Lâm Giản là đứng đầu lớp, thường xuyên lên sân khấu phát biểu nhận khen ngợi, ngẫu nhiên ở xa xa nhìn nàng, cảm thấy dáng vẻ nàng đứng trên sân khấu xác thực thanh xuân mỹ lệ.

Ánh mắt hai người giao lưu cũng không có bao nhiêu lần, Lộc Miên có ân tượng một lần... Hình như là một lần nào đó tan học của nửa học kỳ sau lớp mười, cô xử lý vấn đề riêng ở ngoài trường, lúc lôi kéo một nữ sinh ra đến đầu ngõ, đụng phải Lâm Giản, Lâm Giản dùng một loại ánh mắt rất vi diệu nhìn cô.

Sau đó lướt qua vai cô mà đi.

Trừ lần đó ra, Lộc Miên không nhớ nổi có gặp nhau thêm lần nào. Khi đó, Lâm Giản trong thế của Lộc Miên chính là một cái người qua đường hết sức bình thường.

Cả một lớp mười đều là như thế. Ngược lại, trong kỳ nghỉ hè nóng bức dài đăng đẳng năm đó, các cô có một chút va chạm kỳ diệu.

Sinh nhật một nữ sinh trong lớp, gần như toàn bộ khối đều được nàng mời, đương nhiên có cả Lộc Miên cùng Lâm Giản.

Nàng bao nguyên một nhà hàng kiểu đồng quê, sinh nhật từ 0 giờ chúc mừng đến 3 4 giờ mới giải tán, nhưng nửa đêm canh ba đường núi nguy hiểm, cũng không trở về nhà, ngủ lại bên trong nhà hàng đó.

Không khí đang náo nhiệt trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều mệt, bị cơn buồn ngủ càn quét, khả năng cũng chỉ có Lộc Miên không ngủ, cầm đèn pin cùng camera ra khỏi cửa.

Gần đó có một điểm du lịch, mặc dù không quá nổi tiếng, nhưng cũng là nơi tuyệt hảo để ngắm nhìn mặt trời mọc.

Bật đèn pin đi một đoạn đường ngắn đã thấy không gian bao la rộng lớn, đây chính là đỉnh cao nhất của ngọn núi, Lộc Miên đi lên phía trước, phát hiện bên bờ đá có một người ngồi, mượn ánh trăng yếu ớt, Lộc Miên chỉ nhìn ra là một nữ sinh, cũng không biết là ai, không có ý định lên tiếng chào hỏi.

Lộc Miên chọn một vị trí ngồi xong, an tĩnh hai ba mươi phút, chân trời ánh lên từng tia từng sợi ánh sáng, bầu trời màu đen biến thành đỏ sậm, Lộc Miên đang chuẩn bị chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc này, nữ sinh kia quay đầu, nhỏ giọng nói với nàng: "Bạn học Lộc, cậu có thể đến giúp mình một chút được không?"

Thanh âm kia tinh tế mềm nhũn, phảng phất như đóa hoa bên bờ vực bị gió thổi lung lay, Lộc Miên khẽ giật mình, lòng như bị cánh hoa phất một chút.

Lại nghe thấy nàng nói: "Mắt của mình giống như bị cát thổi vào, tay lại có chút bẩn, không dám xoa..."

Lúc này Lộc Miên rốt cuộc nhận ra thanh âm này, Lâm Giản.

Nàng trên bục giảng, trên sân khấu của trường hộc, đều nghe qua rất nhiều thanh âm từ nàng, phần lớn đều là đĩnh đạc ôn nhu có lực, giọng điệu mềm mại đáng thương như thế này, còn là lần đầu cô nghe thấy.

Lộc Miên không phải kiểu người nhiệt tình gì mấy, nhưng cô có một khuyết điểm, dễ dàng màng lòng đối với thứ gì đó mềm mại đáng yêu.

Nói thẳng ra là, không chịu nổi người khác đối với mình làm nũng hoặc yếu thế.

"Tôi đến xem một chút." Lộc Miên đứng dậy đi đến hướng của nàng, Lâm Giản một tay chống đỡ ngồi trên đồng cỏ, ngẩng đầu lên, để Lộc Miên nhìn.

"Tôi giúp cậu lấy khăn ướt lau một chút".

Lộc Miên mở đèn pin lên, ánh sáng làm cô thấy rõ mặt Lâm Giản, cô cúi người, từ trong túi lấy ra một tờ khăn ướt, che ở ánh mắt của Lâm Giản, nhẹ nhàng xoa.

"Làm phiền bạn học Lộc."

"Ừ." Lộc Miên tùy ý đáp lời nàng.

Rõ ràng học chung với nhau một năm trời, đây mới là lần đầu tiên cô cách Lâm Giản gần như vậy, lần đầu tiên chỉ có hai người các nàng nói chuyện với nhau.

Mắt còn lại của Lâm Giản rũ xuống, có chút run, lại thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Lộc Miên, trong tầm mắt của Lộc Miên lộ ra vẻ rất yếu đuối.

"Thử cảm nhận một chút, dị vật đã lấy ra rồi sao?"

"Ừ... giống như –"

Đột nhiên, một con chuột lớn trong bụi cỏ phía sau chui ra, Lộc Miên theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, muốn né tránh, Lâm Giản như bị giật mình, dùng sức kéo cánh tay của cô, Lộc Miên không đề phòng, bị kéo xuống.

Con chuột nhảy ngang qua, hai người cùng nhau ngã xuống, cả người Lộc Miên gần như đè lên người Lâm Giản.

"Ây..." Lộc Miên nhíu mày, tâm tình bị phá hỏng, mặt mũi tràn đầy bực bội.

"Bạn học Lộc, cậu không sao chứ?" Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Lâm Giản.

Lộc Miên giương mắt, Lâm Giản – người bị cô đè đang nhìn cô, nói lời quan tâm, trong ánh mắt cũng chứa đầy lo lắng đối với Lộc Miên, giống như.... Không phải chỉ có lo lắng.

Tay của nàng chạm vào tay Lộc Miên, tiếp tục lo lắng: "Trên nền cỏ đặc biệt nhiều đá nhỏ, bạn học Lộc vừa rồi có bị đè trúng hay không? Có trầy da hay không?"

Tay Lộc Miên xác thực đè phải hòn đá nhỏ, nhưng không có rách ra, cũng không phải rất đau, giờ phút này được Lâm Giản dùng ngón cái xoa nhẹ đã không còn chút cảm giác đau nào.

Nếu là bình thường Lộc Miên sẽ rút tay về nói một câu không có việc gì, nhưng lúc đó, Lộc Miên giống như dính phải ma pháp, không nhúc nhích, nói không đau.

Nghe Lộc Miên nói không đau, nàng cong đôi mắt lên, ngậm lấy từng tia từng sợi ý cười, bởi vì mới vừa rồi xoa xoa, hốc mắt nàng ẩm ướt, biểu lộ ra dáng vẻ gợi cảm không nên có ở cái tuổi này.

Giống một con tiểu hồ ly non nớt, nhưng đủ để mê đảo lòng người.

Cảm xúc phiền não của Lộc Miên đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như bị yêu tinh hút mất ý thức, kinh ngạc nhìn nàng.

Mãi cho đến khi hai gò má của Lâm Giản nhiễm chút màu hồng phấn, giơ tay đẩy bờ vai của cô ra, Lộc Miên mới thức tỉnh, tranh thủ thời gian, cuống quít lui ra phía sau.

Màu đỏ từ cổ lan đến trên mặt, lần đầu Lộc Miên như thế luống cuống tay chân, ấp úng không biết giải thích làm sao, cô lại ảo não tự trách, nói năng lộn xộn: "Lâm Giản, tôi..."

"Bạn học Lộc, cậu ngắm mặt trời mọc đi, mình đi trước." Lâm Giản vội vàng rời khỏi.

Lộc Miên một người mặt cực kỳ đỏ đứng tại chỗ, ngẩn đến không biết làm sao về đến nhà, đầy trong đầu đều là bộ dáng mặt đỏ tức giận lúc rời đi của Lâm Giản.

Càng khó nói hơn chính là, sau khi trở về nhà, cô liên tiếp vài ngày đều nằm mơ, mơ tới bản thân cùng một cô gái nhỏ hôn môi, mặc dù không thấy rõ mặt cô gái kia, sau khi tỉnh lại Lộc Miên sẽ luôn liên tưởng đến Lâm Giản.

Lộc Miên không thể tránh được việc sinh ra tò mò đối với Lâm Giản, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Lâm Giản trên diễn đàn trường, hiểu rõ nữ sinh mà trước đó cô không thèm để ý đến.

Lộc Miên năm 25 tuổi tỉnh giấc, không khỏi cảm khái, tình cảm của mình lúc đó thật là ngây thơ trong sáng.

Chính ở tại lần đó mà mang trong mình hạt giống yêu thích Lâm Giản sao? Nếu như lúc trước cô không đi ngắm mặt trời mọc, có phải sau này liền sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Vậy thì 2 năm cấp ba kia, cô có thể vô ưu vô lự, khoan thai mà trải qua không?

Lộc Miên cười nhạo một tiếng, rũ tầm mắt, nhìn lịch trình làm việc hôm nay, rời giường rửa mặt trang điểm.

Sau chuyện ở quán bar đêm hôm đó, cô lại không nghe thấy tin tức gì tiếp theo của Lâm Giản, phảng phất chỉ như gió thổi, rất nhanh lại đi rồi.

Công việc bận rộn cũng làm cho Lộc Miên quên mất chuyện Lâm Giản trở về Giang Thành, cuộc sống không có gì thay đổi.

Mãi cho đến một cuối tuần nọ, ban đêm, Lộc Miên như thường lệ đi đến quán bar kia.

Mấy người bạn trò chuyện một chút liền nói tới Lâm Giản, bởi vì quá nhiều chuyện, Từ Lộ Lộ thậm chí gọi nhân viên phục vụ đến hỏi thăm chuyện của Lâm Giản.

"Cũng là cuối tuần, cũng ở đây, tiểu tỷ tỷ bị một gã đàn ông quấy rối, sau đó Miên tỷ của cậu giúp giải vây, cậu còn nhớ rõ không? Gần nhất nàng thế nào? Có quay lại không?"

Nhân viên bị bắt tới là một nam sinh đại học đi làm thêm, Từ Lộ Lộ thường xuyên đến, rất chiếu cố hắn, hắn thường xuyên tiếp xúc với Từ Lộ Lộ gọi nàng Lộ tỷ, tự nhiên là hỏi gì đáp nấy:

"Tiểu tỷ tỷ kia sao? Tuần này nàng cơ bản mỗi ngày đều tới, mà mỗi lần đều liều mạng uống thật nhiều, ta nhìn thấy đều đau lòng, bất quá các chị yên tâm, lão bản biết Miên tỷ cùng nàng biết nhau, đều kêu chúng ta chiếu cố nàng nhiều hơn, không để những tên đàn ông xấu xa kia chiếm tiện nghi của nàng."

"Như vậy..." Từ Lộ Lộ liếc mắt nhìn Lộc Miên, lại hỏi: "Vậy hôm nay sao lại không thấy nàng đến?"

"A, hôm nay..." tiểu nam sinh gãi đầu, "Có thể là không chịu nổi đi, dù sao mỗi ngày đều uống nhiều rượu như vậy, thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi, mà em nhìn thấy nàng giống như cũng không phải rất tốt..."

Nghe vậy, Từ Lộ Lộ lại liếc nhìn Lộc Miên.

Nàng chính là nhiều chuyện, thật tò mò Lâm Giản trôi qua vất vả như vậy, tâm tình của Lộc Miên sẽ như thế nào.

Lúc trước chuyện của hai nàng, Từ Lộ Lộ chính là nhìn từ đầu tới cuối, Lộc Miên xác thực bị Lâm Giản tổn thương đủ thảm, nếu như đổi lại là nàng, nàng nhất định sẽ cười trên sự đau khổ của người khác, chế giễu một phen.

Nhưng Lộc Miên không như vậy, thần sắc của cô nhàn nhạt, giống hệt như thường ngày nghe các nàng tám chuyện của người khác, dáng vẻ thờ ơ.

Từ Lộ Lộ chưa từ bỏ ý định, "A Miên, cậu nói xem, Lâm Giản cùng chồng ly dị sao?"

"Tôi làm sao biết được chứ?" Lộc Miên hỏi lại nàng.

"Tôi giống như nghe nói là ly dị, đêm hôm đó cậu đưa nàng về nhà, nàng không nói gì với cậu sao?"

Vấn đều này, ngày thứ hai sau khi Lộc Miên đưa Lâm Giản về nhà, liền bị Từ Lộ Lộ đuổi theo hỏi.

Lộc Miên hời hợt: "Một con ma men có thể nói gì được đây? Đơn giản khó chịu hừ hừ mấy tiếng mà thôi."

Từ Lộ Lộ lại hỏi: "Cậu có nhìn thấy chồng nàng không?"

"Không có, tôi chỉ đưa nàng đến cửa nhà."

"Không ai tới đón?"

Lộc Miên không gợn sóng: "Chắc là có, nhưng tôi đi quá nhanh, không thấy được."

"Cậu –"

Dư Hiểu Vãn ngồi bên cạnh không nhìn nổi, hít một tiếng: "Từ Lộ Lộ, cậu đừng có nhắc Lâm Giản được không?"

"Không hỏi thì tôi toàn thân khó chịu, nhanh lên nói hết cho tôi nghe đi..."

"Hiếu kỳ Lâm Giản như vậy làm gì? Nếu không cậu trực tiếp đi hỏi nàng đi, tôi còn có số điện thoại của nàng. Lộc Miên không rảnh, chút nữa muốn cùng học muội đi xem phim."

Từ Lộ Lộ ồ một tiếng, "Ai? Không phải là tiểu học muội kia của cậu đó chứ?"

"Há há, bị cậu đoán đúng rồi"

Học muội kia của Dư Hiểu Vãn đặc biệt thích Lộc Miên, mỗi ngày đều chạy theo Dư Hiểu Vãn hỏi Lộc Miên thích cái gì, nghĩ đủ cách tiếp cận Lộc Miên, mấy ngày trước là sinh nhật của nàng, Dư Hiểu Vãn đến mừng sinh nhật nàng, tặng cho nàng một nguyện vọng, nàng nhăn nhó nói hi vọng có thể cùng Lộc Miên tỷ tỷ cùng nhau đi xem phim.

Dư Hiểu Vãn bị nàng đả động, quyết định giúp nàng một tay, tặng hai nàng hai vé xem phim.

Từ Lộ Lộ cười hì hì mân môi âm dương quái khí: "Oa nha, thật hâm mộ A Miên nha, được nhiều muội muội đáng yêu như vậy thích."

Lộc Miên liếc mắt nhìn nàng, "Cậu có muốn tôi nói ra không, hình như bản thân cậu cũng không ít hơn đâu."

"Xem phim thôi mà, học muội thật sự rất đáng yêu."

Học muội kia Lộc Miên đã gặp mặt, tổng là xa xa nhìn cô, vụng trộm tặng cô quà, lúc nói chuyện lắp ba lắp bắp, động một chút lại đỏ mặt, giống như con thỏ nhỏ, để người muốn trêu đùa.

Lộc Miên cũng không phải cấm dục, đem chuyện tình cảm xem như cân bằng cuộc sống, đã từng yêu đương, sẽ không kháng cự việc cùng cô gái nhỏ tốt đẹp ở chung.

Nói ra, cũng giống như một loại thả lỏng.

Rất nhanh, đã tới gần giờ phim chiếu, Lộc Miên rời quán bar, xa xa liền thấy tiểu học muội Duẫn Noãn đứng trước cửa rạp chiếu phim, áo len màu vàng cam, mặc váy mang giày trắng, trong tay bưng hai ly nước, tóc tết xương cá cùng một ít tóc mái thưa, cả người tóa lên phá lệ nhu thuận, giống như cái tên của nàng, cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Lộc Miên phát hiện, nàng cùng bản thân đối mặt một chút liền đỏ mặt.

"Lộc Miên tỷ tỷ, chị đẹp quá đi..."

Hôm nay Lộc Miên mặc toàn thân đen, cổ áo chữ V màu đen cùng áo len, bên ngoài cũng một áo khoác màu đen, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, phối hợp với váy dài màu đen đến mắt cá chân cùng giày cao gót, đeo túi đen phiên bản giới hạn, cho người ta cảm giác cấm dục gợi cảm lại có tiền.

Chiều cao 1m75, khí thế nổi bật, trời sinh như chiếc móc áo, đặc biệt ngự tỷ.

Lộc Miên cười, khen một tiếng em cũng rất đáng yêu, liền đưa cho nàng túi đồ trong tay: "Đây là quà sinh nhật của em, sinh nhật vui vẻ."

Con mắt Duẫn Noãn lóe sáng, đều giấu không được khẩn trương cùng vui vẻ, "Cám ơn Lộc Miên tỷ tỷ." Nàng đưa Cocacola trong tay cho Lộc Miên, "Đây là loại không đường không calo, chị uống sẽ không ảnh hưởng đến dáng người."

Lộc Miên là người mẫu, điều tiên quyết là phải bảo trì dáng người tốt đẹp, cho nên rất ít khi uống nước ngọt, có uống cũng phải uống không đường không calo, trước đó bị đưa cho uống rất nhiều trà sữa, đối với cô đều quá phận ngọt, Duẫn Noãn ngược lại rất tri kỷ.

Lộc Miên liền khen nàng một câu tri kỷ, nàng lại xấu hổ, dẫn Lộc Miên đi vào.

Hai người ngồi xuống, thoạt đầu Lộc Miên không chú ý, nhìn mở đầu mới biết, đây là một bộ phim kinh dị.

"Lộc Miên tỷ tỷ, chắc là Hiểu Vãn học tỷ dựa theo đánh giá mà chọn phim, gần đây bộ này điểm tương đối cao, nếu gặp cảnh tượng quá kinh khủng làm chị sợ, có thể..."

"Có thể cái gì?"

"Có thể... có thể nhắm mắt lại."

Lộc Miên nhíu nhíu mày, Duẫn Noãn cuối đầu xuống, rất ngượng ngùng.

Lộc Miên cũng không sợ, đến đoạn kinh dị thỉnh thoảng sẽ hào hứng nghiêng đầu nhìn qua biểu tình của Duẫn Noãn, nhìn nàng không có bị hù sợ, xem như thú vui.

Chỉ là thời lượng còn chưa qua phân nửa, điện thoại di động của cô run lên.

Số lạ không tên, Lộc Miên chỉnh nhỏ âm lượng đưa tới bên tai, bên trong truyền đến tiếng nói quen thuộc lại khàn khàn: "Miên Miên, mình có chút khó chịu..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...