[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 28: Rối bời
Lộc Miên chống người ngồi dậy, nhìn quanh, xác định đây là phòng mình, rồi nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"Vừa mở lời đã là một câu chất vấn không mấy dịu dàng."Miên Miên rất ghét mình vào phòng cậu sao?" Lâm Giản có vẻ mặt ngây thơ và ngoan ngoãn, siết chặt chiếc khăn giấy bị ướt trong tay, giấu đi không để cô phát hiện. "Đã mười một giờ rồi, mình chỉ là lo lắng...""Lo lắng gì?""Lo lắng không biết Miên Miên có khó chịu lắm không." Lâm Giản nhìn cô, dịu dàng kể về chuyện tối qua: "Rượu Miên Miên uống hậu vị thật mạnh, đến lúc sau cậu đi còn không vững nữa. Mình đi theo vào chăm sóc cậu, túc trực cả đêm ở bên cạnh."Tối qua...Chuyện tối qua hiện lên trong đầu Lộc Miên.Ly rượu đó hậu vị thực sự rất mạnh, mạnh đến mức cô có thể mất lý trí mà bóp Lâm Giản trên ghế sofa, ép nàng khóc, và không chỉ một lần...Tối qua, Lâm Giản dỗ cô uống nước mật ong, giúp cô xả nước nóng vào bồn tắm, còn tự tay tìm áo choàng tắm cho cô. Lúc cô tắm, nàng đứng canh bên ngoài suốt, sợ cô xảy ra chuyện gì.Sau khi tắm xong, ngay ở cửa phòng tắm, không biết vì sao, Lâm Giản lại bị cô ép khóc thêm một lần nữa.Đoạn ký ức đó Lộc Miên nhớ không rõ lắm, không nhớ mình đã dùng thủ đoạn gì để ép nàng, chỉ nhớ Lâm Giản khụy ngồi trên sàn nhà, mắt ngấn lệ, rồi lại tự mình bò dậy để chăm sóc cô, giúp cô đắp chăn.Nửa đêm muốn nôn, cũng là Lâm Giản đỡ cô vào nhà vệ sinh, giúp cô xoa lưng, đút nước súc miệng, giúp cô lau miệng.Rồi lại đỡ cô về giường, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói một hồi những lời mà cô không còn nhớ là gì nữa.Chu đáo và dịu dàng. Tối qua bị cô bắt nạt như thế hai lần mà bây giờ cũng không hề oán trách.Thật khiến người ta mềm lòng.Lộc Miên không khỏi thấy áy náy vì câu chất vấn vừa rồi dành cho Lâm Giản. Biểu cảm và giọng điệu của cô dịu đi rất nhiều, cô nói với nàng một câu xin lỗi."Không sao đâu." Lâm Giản khẽ nhếch môi: "Miên Miên còn khó chịu không?""Một chút." Lộc Miên vén chăn lên. Lâm Giản chủ động nhường chỗ, động tác bước xuống giường có hơi không tự nhiên, chân mày khẽ nhíu lại một cái mà không ai để ý.Lộc Miên nói: "Nhưng không nghiêm trọng."Nói rồi, Lộc Miên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.Lâm Giản nhìn bóng lưng cô, cong môi cười, vẻ mặt thỏa mãn như một con hồ ly no đủ.Lộc Miên đứng trước bồn rửa mặt trấn tĩnh một lúc, lấy nước rửa mặt. Khi ngón tay lướt qua chóp mũi, cô thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương không thể gọi tên, nhưng khi cố gắng ngửi kỹ, mùi hương đó lại như tan vào không khí, biến mất không dấu vết.Cô không phân biệt được, chỉ nghĩ là do sau khi say rượu va chạm vào thứ gì đó, nên dùng nước rửa đi.Sau khi vệ sinh cá nhân, đầu Lộc Miên vẫn còn hơi choáng váng, nhưng so với những lần say rượu trước thì đã dễ chịu hơn rất nhiều. Đây đều là bằng chứng cho thấy tối qua cô đã được chăm sóc rất tốt.Được Lâm Giản chăm sóc rất tốt, có thể nói là chu đáo đến từng chi tiết.Rõ ràng là bị oan ức hoặc bị bắt nạt, nàng thật sự không hề có tính khí gì sao?Đúng như dự đoán, vừa bước ra khỏi phòng, Lộc Miên đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn. Lộc Miên liếc mắt một vòng, phát hiện Lâm Giản đang ngồi xổm bên cửa phòng cô, trong tay ôm một chiếc đầu mèo. Con mèo đang tò mò nhìn thế giới bên ngoài, có vẻ rất muốn ra.Lâm Giản đang dỗ nó, nó cũng ngoan ngoãn, mở miệng kêu meo meo vài tiếng.Lâm Giản thấy Lộc Miên đi ra, quay đầu nhìn một cái, vội vàng ôm con mèo nhỏ vừa bước ra khỏi cửa vào trong một chút, sợ Lộc Miên khó chịu.Hành động cẩn thận này của nàng khiến người ta cảm thấy buồn lòng một cách khó hiểu.Lộc Miên biết nàng rất thích mèo, nhớ ngày xưa nàng thường xuyên ra sân sau trường tìm mèo hoang. Cứ thấy mèo là mắt nàng rạng rỡ niềm vui, đi không nổi. Lộc Miên từng hỏi nàng thích mèo đến thế sao không bắt một con về nuôi, nàng thở dài nói rằng trong nhà có người dị ứng lông mèo.Lúc đó còn nhỏ, cô không hiểu, bây giờ thì cô đã hiểu rồi. Sống nhờ nhà người khác đã rất thấp thỏm rồi, sao dám mơ tưởng nuôi thêm thú cưng nữa?Lộc Miên cảm thấy không thoải mái trong lòng, lên tiếng: "Nó đã muốn ra như thế, cứ thả nó ra đi.""Thật sao?" Lâm Giản rất bất ngờ."Ừm." Lộc Miên nói thêm: "Nhưng không được nghịch phá.""Nó ngoan lắm mà~""Mong là thế."Lâm Giản cười rạng rỡ, mở rộng cửa phòng ngủ, ôm con mèo ra ngoài. Con mèo tò mò đánh giá xung quanh, rón rén bước từng bước. Lộc Miên liếc nhìn nó, nó lập tức nằm phục xuống, tai cụp ra sau, mắt đầy cảnh giác.Lộc Miên khẽ hừ một tiếng, thu lại ánh mắt.Lâm Giản ném cho nó một quả bóng gỗ nhỏ, nó lập tức tự mình chơi vui vẻ."Nó chơi vui quá..." Lâm Giản cảm thán khi nhìn nó.Lộc Miên chỉ đưa ra một quyết định tùy tiện, khá rộng lượng, đối với cô thì vô thưởng vô phạt, nhưng Lâm Giản lại rất cảm kích. Nàng nói với cô rất nhiều lời cảm ơn, còn nói, rất muốn báo đáp Miên Miên, Miên Miên muốn nàng báo đáp thế nào cũng được.Hận không thể dốc hết mọi thứ mình có ra để cho Lộc Miên.Chỉ là một chút ân huệ nhỏ thôi, sao lại cảm động đến mức này chứ.Bữa sáng có trứng ngâm trà. Lâm Giản bóc một quả giúp cô. Khi đưa tay qua, Lộc Miên tinh mắt nhìn thấy một vết hằn trên cổ tay nàng.Lộc Miên nheo mắt nhìn chằm chằm vào vết thương đó, cô hỏi Lâm Giản: "Tay cậu bị sao thế?""Hửm?" Lâm Giản nhìn xuống, cười nói: "Không có gì đâu, không cẩn thận làm trầy thôi."Không cẩn thận làm trầy ư? Nhưng vết hằn ở vị trí cổ tay rất dễ khiến người ta suy nghĩ, đặc biệt là với một người có bệnh như Lâm Giản."Để tôi xem." Giọng Lộc Miên dịu xuống, nhưng trong sự dịu dàng đó lại có cả sự áp chế.Cô đứng dậy bước về phía Lâm Giản. Lâm Giản không còn cách nào, đành đưa vết thương trên cổ tay cho cô xem.Trên cổ tay trắng ngần của nàng có một vết xước nông dài khoảng hai centimet, đã đóng một lớp vảy mỏng.Lâm Giản dịu dàng giải thích: "Là Miên Miên lỡ tay làm tối qua, không sao đâu. Lúc đó mình còn không để ý, cũng vừa mới phát hiện thôi."Lộc Miên có làm móng vì nhu cầu chụp ảnh, nhưng móng tay cũng không đến mức gây ra vết thương như thế, chắc chắn là do tối qua cô đã quá thô bạo...Lộc Miên nhớ Lâm Giản có cơ địa dễ để lại sẹo.Nếu để lại sẹo thì không hay chút nào."Tôi đi lấy thuốc bôi."Lộc Miên vào phòng lấy một lọ thuốc nhỏ và một cây tăm bông. Lâm Giản rất chủ động đưa cổ tay ra. Lộc Miên vén tóc dài ra sau tai, cô nắm lấy cổ tay nàng, dùng tăm bông nhẹ nhàng bôi thuốc.So với tối qua, không khí lúc này rất ấm áp.Giống hệt như giai đoạn bôi thuốc sau khi xong chuyện, Lâm Giản cảm thấy như mình đang được Lộc Miên yêu thương.Lâm Giản ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt rũ xuống, khẽ oán trách, nhưng giống như nũng nịu hơn: "Miên Miên tối qua làm mình sợ lắm."Nghe câu này, Lộc Miên theo phản xạ cảm thấy hơi áy náy, nhưng ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là thỏa mãn của Lâm Giản, cô lơ đễnh đáp lại: "Hửm? Sợ sao? Tôi lại thấy cậu rất tận hưởng."Má Lâm Giản hơi đỏ, lầm bầm: "Vì Miên Miên bóp có cảm giác lắm..."Lâm Giản không nói dối. Lúc bị cô mắng, bị cô bóp, có một cảm giác không thể diễn tả được. Tóm lại, nàng rất tận hưởng việc Lộc Miên có dục vọng với mình.Từ trước đến nay, vẫn luôn là như vậy."Miên Miên có thật sự có nhu cầu đó không? Nếu có, dù có hơi sợ một chút, mình cũng có thể đáp ứng." Lâm Giản mong chờ nhìn cô, dù nói là sợ, nhưng chẳng thấy chút sợ hãi nào.Lộc Miên dừng lại một chút, khẽ cười: "Lâm Giản, tối qua tôi say rồi."Một câu "say rồi", chỉ là tai nạn, bảo nàng đừng coi là thật, bảo nàng nhanh chóng quên đi, không muốn chịu trách nhiệm.Thật là một câu nói tra hết sức, Lâm Giản thầm than phiền trong lòng.Bôi thuốc xong, Lộc Miên để lại lọ thuốc cho nàng, dặn nàng bôi mỗi ngày một lần, sẽ không để lại sẹo.Lâm Giản ngoan ngoãn đồng ý, cất thuốc đi.Thấy Lâm Giản có vẻ ổn, Lộc Miên thăm dò hỏi nàng gần đây có ai gõ cửa nhà không. Lâm Giản vội vàng phủ nhận, nói rằng đây là khu chung cư cao cấp, sao có thể có người đến gõ cửa chứ?"Miên Miên có phải nghe thấy tiếng gõ cửa không? Có phải họ theo dõi mình tìm đến đây không? Mình làm liên lụy cậu rồi sao?"Lộc Miên nhìn nàng, im lặng. Cô biết nàng đang giả vờ.Giả vờ rất giống như thể có người quấy rối nàng thật, khiến cô không nghi ngờ nàng bị bệnh.Lộc Miên thở dài: "Lâm Giản, ngày mai tôi đưa cậu đi khám bác sĩ."Ánh mắt Lâm Giản lộ rõ sự phản kháng, nàng cắn môi nói: "Miên Miên có phải nghĩ mình không bình thường không?"Ba từ "không bình thường" quá chói tai. Ánh mắt đau buồn của nàng khiến Lộc Miên cảm thấy hơi khó thở. Cô kiên nhẫn khuyên nàng: "Tôi không nghĩ cậu không bình thường, nhưng bị bệnh thì phải đi chữa.""Không muốn, mình không muốn đi..." Lâm Giản ôm lấy eo Lộc Miên, giọng mềm mại cầu xin: "Đừng, có cậu bên cạnh là đủ rồi. Miên Miên ở bên thì những giọng nói đó không bao giờ xuất hiện nữa. Mình không sao đâu, mình không muốn đến bệnh viện...""Đừng đến bệnh viện..."Nàng cứ ôm lấy Lộc Miên, nũng nịu với cô, nói rất nhiều lời khiến người ta mềm lòng, nhất quyết không chịu đến bệnh viện. Lộc Miên đành bó tay, cũng ôm một chút hy vọng mong manh, rồi chuyện này cứ thế cho qua.*"Dậy chưa, hôm nay Lộc Miên tỷ tỷ của em sẽ đến công ty các em đấy, không mau trang điểm thật xinh đi à?"Sáu giờ sáng, Duẫn Noãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng nghe câu này, cô bé bật dậy khỏi giường như một con tôm. Vì tối qua quá kích động nên cô bé bị mất ngủ, dẫn đến giờ mới tỉnh. Cô bé vội vàng cảm ơn Dư Hiểu Vãn.Cúp điện thoại, cô bé còn gửi lại cho cô ấy vài biểu tượng hôn hít.Dư Hiểu Vãn: 【Thôi đi, đừng hôn chị. Có giỏi thì hôn Lộc Miên tỷ tỷ của em đi.】Duẫn Noãn mở to mắt, má ửng hồng. Cái gì thế này, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào câu đó. Cô bé nhấn giữ xóa nó đi như thể đó là một thỏa thuận bí mật.【Chị Hiểu Vãn đừng nói bậy mà!】Dư Hiểu Vãn ha ha hai tiếng: 【Chẳng lẽ em không muốn hôn?】Muốn chứ, sao lại không muốn. Nhưng bây giờ cô bé chỉ cần tưởng tượng mình đang hôn Lộc Miên thôi cũng không thể giữ được bình tĩnh. Cả khuôn mặt đỏ bừng, muốn chui trở lại vào chăn.Làm sao cô bé có thể dám chứ...【Nhìn cái vẻ của em kìa. Vậy thì hãy nắm bắt cơ hội, bồi đắp tình cảm thật tốt, đợi cô ấy đến hôn em là được.】Cái gì cơ?A a a a...【Đừng có nói lung tung nữa!】Sau khi úp mặt vào chăn một lúc lâu, Duẫn Noãn bắt đầu sửa soạn. Chọn quần áo, trang điểm, làm tóc. Để thật tinh tế, tinh tế hơn nữa. Cùng với việc chuẩn bị hộp cơm trưa, cô bé suýt nữa thì đi làm muộn.Vì công ty cử cô bé đi công tác xa một thời gian trước, cô bé đã lâu không gặp Lộc Miên tỷ tỷ rồi.Duẫn Noãn học thiết kế thời trang ở đại học. Sau khi tốt nghiệp, cô bé rất suôn sẻ vào thực tập tại một công ty có tiếng tăm. Công ty này có hợp tác với Lộc Miên. Lộc Miên thường xuyên đến đây. Cô bé may mắn được theo các tiền bối hỗ trợ buổi chụp hình của Lộc Miên. Lộc Miên thỉnh thoảng sẽ hỏi cô bé vài câu hỏi, nhưng vì khí chất và ngoại hình của Lộc Miên đều toát lên vẻ khó gần, cô bé rất rụt rè, đôi khi lắp bắp cả buổi cũng không nói được một câu trọn vẹn. Lộc Miên sẽ kiên nhẫn lắng nghe, rồi "chế giễu" một chút sự nhút nhát của cô bé.Vì mới đi làm nên khó tránh khỏi lóng ngóng, nhưng Lộc Miên luôn bình thản nói không sao, rồi đâu vào đấy tiếp tục công việc.Có một lần, cô bé mắc lỗi bị tiền bối nhìn thấy, kéo cô bé ra góc mắng một trận. Sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm và ấn tượng của Duẫn Noãn, Lộc Miên đã đích thân đi tới nói là không sao, còn an ủi cô bé, cười hỏi cô bé có thấy cô dữ không.Nếu không, tại sao mỗi lần đối diện với cô lại căng thẳng đến vậy.Dữ ở đâu chứ, lúc đó Duẫn Noãn thầm phản bác lại chính mình trước đây. Lộc Miên tỷ tỷ không hề dữ chút nào, chị ấy rất dịu dàng.Mầm mống tình cảm trong lòng đã dễ dàng được Lộc Miên gieo xuống. Khoảng thời gian đó có thể nói là giai đoạn thực tập mà cô bé mong chờ và có động lực nhất, mặc dù phần lớn thời gian cô bé chỉ có thể nhìn Lộc Miên từ xa.Sau này, nhờ biết được đàn chị khóa trên thân thiết là bạn học cấp ba với Lộc Miên, mối quan hệ của họ mới tiến thêm một bước, trở thành... bạn bè?Nhưng cô bé biết, tình cảm của mình dành cho Lộc Miên, không hề đơn giản như tình bạn.Tuy nhiên, danh phận bạn bè cũng rất tốt. Đồng nghiệp hỗ trợ chụp hình cho Lộc Miên biết cô bé quen biết Lộc Miên liền đẩy công việc cho cô bé, cô bé có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Lộc Miên.Lộc Miên mười giờ mới đến, vừa đến công ty là cô bé bắt đầu căng thẳng.*Mười giờ sáng, Lộc Miên đến phòng chụp. Duẫn Noãn từ xa đã chạy tới đón cô."Lộc Miên tỷ tỷ!""Tiểu Noãn?" Lộc Miên thấy cô bé hơi sững sờ, cười nói: "Chào buổi sáng.""Chào buổi sáng Lộc Miên tỷ tỷ." Duẫn Noãn bắt đầu thấy không tự nhiên, đầu óc quay cuồng không biết phải nói gì, lại thốt ra câu cảm thán quen thuộc: "Hôm nay Lộc Miên tỷ tỷ đẹp quá."Chưa tháo cả khẩu trang và kính râm mà đã khen đẹp, Lộc Miên bật cười thành tiếng, vừa đi về phía phòng trang điểm vừa hỏi: "Trông em tràn đầy sức sống, công việc gần đây thuận lợi chứ?"Má Duẫn Noãn hơi ửng đỏ: "Rất thuận lợi ạ, em đã được chuyển lên chính thức rồi.""Chúc mừng em.""Lộc Miên tỷ tỷ đã ăn sáng chưa ạ?""Tôi ăn rồi.""Dạ, em cũng ăn rồi..."Lộc Miên khẽ "ừm" một tiếng không đáp lại nữa. Duẫn Noãn bắt đầu tự trách mình không biết nói chuyện, cứ nói một hồi là lại khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt.Nếu hỏi chị ấy ăn gì, có lẽ có thể trò chuyện thêm hai câu nữa không...Lộc Miên không hề hay biết những suy nghĩ lung tung trong lòng cô bé. Cô giao tiếp đơn giản với nhân viên đoàn làm phim, tháo khẩu trang, kính râm và khăn quàng, rồi tựa vào gương để chuyên viên trang điểm làm việc.Trang điểm xong, thay quần áo, Lộc Miên nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc. Duẫn Noãn đứng từ xa nhìn Lộc Miên tỏa sáng dưới ống kính máy quay, ngẩn ngơ. Thời gian trôi đi rất nhanh, đến tận buổi trưa.Vì tiến độ quay chỉ mới hoàn thành một phần tư, thời gian nghỉ trưa rất ngắn, chỉ khoảng hai mươi phút để ăn uống. Lộc Miên không mấy hài lòng với đồ ăn được chuẩn bị ở đây, vừa định bảo trợ lý đi mua giúp, thì Duẫn Noãn xách hộp cơm của mình đi tới."Lộc Miên tỷ tỷ, hay là... chị ăn cái này của em đi?"Ánh mắt Lộc Miên rơi xuống chiếc hộp cơm màu hồng trên tay cô bé: "Hả?"Tim Duẫn Noãn đập thình thịch.Cô bé lấy hết can đảm, nén sự xấu hổ, khẽ nói: "Bây giờ đi mua có thể sẽ rất gấp. Em nấu ăn ngon lắm, gần đây em cũng đang ăn kiêng, chắc sẽ hợp khẩu vị Lộc Miên tỷ tỷ ạ."Thật tệ quá, mặt Duẫn Noãn càng đỏ hơn. Cô bé thấy mình nói hớ rồi. Ai lại tự khen mình nấu ăn ngon bao giờ. Nếu Lộc Miên tỷ tỷ ăn thấy bình thường, thì cô bé... thật là mất mặt.Cô bé không nên đọc theo kịch bản mà chị Hiểu Vãn đưa...Nhìn vẻ mặt cô bé vừa đỏ mặt vừa tự trách mình nói sai, Lộc Miên không khỏi bật cười."Tôi ăn của em, vậy em ăn gì?" Lộc Miên hỏi cô bé."Em có thể ăn ở căng tin công ty ạ." Duẫn Noãn lập tức đáp lời.Lộc Miên không đồng tình: "Sao thế được, thiệt thòi cho em quá.""Không thiệt thòi đâu ạ." Duẫn Noãn vội vàng giải thích: "Em cũng thích ăn đồ ăn ở căng tin lắm, không hề thiệt thòi chút nào đâu ạ."Lộc Miên dừng lại một lúc, nhận thấy hình như không tiện từ chối."Được rồi, vậy cảm ơn em nhé." Lộc Miên nói thêm: "Lần sau tôi sẽ đền bù cho em."Được chấp nhận rồi sao? Mắt Duẫn Noãn lập tức sáng rỡ, như thể trong lòng được rót đầy rất nhiều kẹo ngọt yêu thích. Suýt chút nữa cô bé đã thốt ra câu "Cảm ơn Lộc Miên tỷ tỷ", may mà kịp nuốt lại vào họng.Mở hộp cơm ra, món ăn bên trong rất phong phú, trình bày cũng rất tinh tế, trông rất ngon miệng.Lộc Miên ngước mắt nhìn cô bé một cái, hình như cảm thấy có duyên: "Các món Tiểu Noãn chuẩn bị đều là món tôi thích ăn cả."Đôi mắt phượng dài và sắc sảo của Lộc Miên quá tinh anh, khiến Duẫn Noãn có cảm giác bối rối, chột dạ như bị nhìn thấu: "Vâng, vâng... thế thì tốt quá ạ."Thực ra, tất cả các món này đều là do chị Hiểu Vãn nói cho cô bé biết. Cô bé đã thuộc nằm lòng Lộc Miên thích ăn gì, có thói quen kén ăn nào, v.v.Muốn để cô ấy đoán ra, nhưng lại sợ cô ấy đoán ra."Vậy em đi ăn ở căng tin đây ạ. Lộc Miên tỷ tỷ ăn xong cứ để đó nha.""Ừm, được rồi."Lộc Miên rủ mắt xuống, nhìn những món ăn trong hộp cơm không hề lẫn một chút hành, gừng, tỏi nào, chợt có chút thất thần.Tình cảm của Duẫn Noãn quá rõ ràng, hoàn toàn viết trên mặt. Trước đây Lộc Miên còn nghĩ có thể thử chấp nhận, thử tìm hiểu, thậm chí thử hẹn hò, cô hoàn toàn trong trạng thái cởi mở.Nhưng bây giờ đối diện với sự bày tỏ ngây ngô và vụng về của cô bé, cô cảm thấy... hơi bối rối trong lòng.Tạm thời cô vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.Rõ ràng cô cũng thấy cô bé rất đáng yêu mà, không phải sao?