[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 27: Xảo quyệt
"Chúng ta chỉ chạm nhẹ thôi, không phải là hôn."---Buổi tiệc tan, trước khi ra về, Lộc Miên và Lâm Giản được dặn dò đặc biệt là không được quên chụp ảnh điểm danh bảy việc bắt buộc của các cặp đôi giả trong nhóm."Tuyệt đối đừng quên nha, bọn mình sẽ túc trực trong nhóm chờ tin các cậu đó, cố lên cố lên nha~"Lộc Miên bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại run lên vì những lời đó, cô không nhịn được lén nhìn Lâm Giản, thấy nàng cúi đầu rất thấp.Hoàn toàn không thấy được biểu cảm của nàng.Vậy rốt cuộc nàng đang có biểu cảm gì?Hai người cùng nhau đi một đoạn đường dài, Lâm Giản mới mở lời: "Lạnh quá. Cậu định về nhà bằng cách nào?"Về nhà bằng cách nào? Đương nhiên là có người đến đón rồi, nhưng Lộc Miên có chút chột dạ, dù sao cũng là vì giúp Lâm Giản. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu thấy nên về thế nào?""Đi xe buýt à? Hay là gọi taxi?" Lâm Giản suy nghĩ một lúc, rồi nói rất chu đáo: "Bạn học Lộc chắc không quen đi xe buýt, chúng ta bắt taxi nhé?""Ừ, được thôi.""Vậy chúng ta đứng đây đợi một lát. Lát nữa có taxi đi qua thì vẫy tay là được."Nhưng đợi khoảng năm phút, chẳng có chiếc taxi nào đi qua.Mùa đông năm nay ở Giang Thành đặc biệt lạnh, nhiệt độ gần như chạm mức 0 độ. Lộc Miên mặc chiếc áo khoác lông vũ trị giá hàng ngàn tệ, rất ấm nên cô không cảm thấy lạnh.Nhưng cô để ý thấy Lâm Giản dường như đang run rẩy co ro."Lạnh lắm sao?""Ừm..." Lâm Giản rụt cổ lại: "Hơi lạnh."Lộc Miên theo phản xạ muốn hỏi sao không mặc thêm áo, nhưng rồi lại nghĩ nhiệt độ bây giờ chắc chắn lạnh hơn lúc chiều rất nhiều, cũng là điều không thể tránh khỏi.Cô nhíu mày, thầm bực bội sao trên con đường này không có lấy một chiếc taxi nào.Đợi thêm khoảng một phút nữa, vẫn không có taxi. Lộc Miên hết cách, đành gửi thêm một tin nhắn về nhà.Chưa đầy ba phút sau, một chiếc sedan đen dừng lại trước mặt hai người.Một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước xuống xe, mỉm cười mở cửa sau cho Lộc Miên: "Miên Miên, mau lên xe đi.""Cháu chào chú Trần."Lâm Giản hơi sững sờ, rồi cũng nhanh chóng chào theo.Ở ghế sau xe, chú Trần nhiệt tình chào hỏi Lâm Giản. Lâm Giản có vẻ hơi rụt rè, khẽ hỏi Lộc Miên: "Hoá ra bạn học Lộc đã có người đến đón rồi à?""Ai bảo lúc đó ánh mắt cậu nhìn tôi đáng thương quá." Lộc Miên giả vờ lơ đễnh: "Lúc đó chẳng phải cậu đang cầu xin tôi sao?""À, mình đúng là đang cầu xin cậu." Lâm Giản tựa vào cô, rồi lại hỏi tới cùng: "Thế tại sao không gọi chú Trần đến ngay, lại phải đứng cùng mình chịu lạnh lâu như vậy?"Câu hỏi này dường như đã chạm đến một vài suy nghĩ thầm kín của Lộc Miên. Cô cố tỏ ra không quan tâm: "Chỉ là không muốn cậu cảm thấy áp lực tâm lý thôi.""Bạn học Lộc chu đáo quá."Lâm Giản rủ mắt xuống, trông như một chú thỏ con buồn bã: "Nhưng mình đã cảm thấy áy náy rồi. Rõ ràng không liên quan đến cậu, lại bị ép phải diễn cái kia với mình."Lộc Miên nhất thời không biết đáp lại nàng thế nào.Cô nín thinh mấy giây cũng không nói được gì.Lâm Giản nhích lại gần, có lẽ vì là chủ đề quá riêng tư, không muốn chú Trần ở ghế trước nghe thấy. Nàng ghé sát tai Lộc Miên, dùng hơi thở chỉ hai người nghe thấy: "Bạn học Lộc có vẻ vô tư quá, cậu có biết trong bảy điều mà các cặp đôi phải làm có cả cái kia không...""Nụ hôn đầu quan trọng lắm đấy. Nếu sau này người yêu cậu để ý thì sao?"Hơi thở mềm mại, ấm áp của Lâm Giản phả vào vành tai Lộc Miên, khiến cô cảm thấy nhột nhột, thơm tho và mềm mại. Vì khoảng cách quá gần, Lộc Miên thậm chí không dám thở mạnh. Đầu óc cô quay cuồng tìm cách "thanh lịch" để đáp lại câu hỏi này. Lâm Giản thở dài một tiếng rồi nói tiếp:"Bây giờ cũng không thể hối hận được nữa rồi. Để mình nghĩ cách bù đắp cho cậu sau nhé.""Không..." Lộc Miên nuốt lời định nói vào trong.Bị hôn thì phải bù đắp thế nào đây?Cô rất tò mò.Về đến nhà, tắm rửa xong nằm trên giường đã là nửa đêm, Lộc Miên vẫn không hề buồn ngủ, trái lại còn rất phấn khích.Lâm Giản đã không còn ở bên cạnh, nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp. Có lẽ vì đầu óc cô không ngừng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra với Lâm Giản ngày hôm nay, thỉnh thoảng lại có một dòng điện chạy qua tim.Không lâu sau, Lâm Giản gửi cho cô một bức ảnh, là danh sách bảy việc bắt buộc mà Lớp trưởng đã đăng trong nhóm:Hôn nhau một lần, tặng nhau một bó hoa tươi, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau nấu một bữa tối yêu thương, cùng nhau đi nhà ma một lần, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, làm cho nhau một việc mà đối phương thích, đưa nhau về nhà, ôm nhau dưới lầu.Phải quay video, và còn phải gọi nhau bằng tên thân mật hoặc "cục cưng".Lâm Giản: 【Bạn học Lộc xem đi nha, cái này là Lớp trưởng gửi đó.】Lâm Giản: 【Là những việc chúng ta sẽ phải làm sau này.】Lộc Miên đọc rất kỹ, trong lòng chợt có cảm giác may mắn. May mà là mình. Nếu Lâm Giản làm những việc này với người khác, cô nghĩ... mình nhất định sẽ rất khó chịu.Cô và Lâm Giản cùng nhau thảo luận kế hoạch, thống nhất sáng mốt sẽ xuất phát lúc bốn giờ sáng để ngắm mặt trời mọc, sau đó hoàn thành một loạt các việc khác...Nhiều quá, thật phiền phức.Nhưng nếu đối tượng là Lâm Giản, mọi thứ lại trở nên chẳng tệ chút nào.Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Lộc Miên nhắm mắt hồi lâu vẫn không ngủ được. Cô không biết phải làm gì, chợt nảy ra ý định, cô vào xem nhật ký Qzone của Lâm Giản.Lâm Giản hiếm khi đăng bài. Có thể nói Qzone của nàng trống trơn, chỉ có vài bức ảnh động vật nhỏ chụp từ mấy tháng trước.Không có gì đáng xem. Lộc Miên vừa định thoát ra thì một dòng trạng thái mới đột nhiên hiện lên một cách trùng hợp.【Hơi mất ngủ.】Lâm Giản cũng không ngủ được sao?Lộc Miên càng thêm không ngủ được.Ngày hôm sau, Lộc Miên đến tiệm hoa của một người bạn, chọn một bó hoa hồng trắng được gói rất đẹp.Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thấy bó hoa này rất giống Lâm Giản, vừa trong sáng, thuần khiết, lại vừa quyến rũ, mê hoặc.Bốn giờ sáng hôm sau, cô ra khỏi nhà và gặp Lâm Giản bên bờ sông.Ở đây không có nhà cao tầng che khuất, có thể nhìn rõ cảnh mặt trời mọc.Không ngoài dự đoán, Lâm Giản cũng tặng cô một bó hoa. Nhưng bó hoa này trông có vẻ do chính nàng tự phối và tự gói.Phải công nhận, Lâm Giản thực sự có năng khiếu nghệ thuật. Cách phối màu của bó hoa khiến người ta phải trầm trồ, và các loại hoa được chọn cũng khiến người ta không khỏi suy nghĩ.Những bông hoa bách hợp nhiều màu sao?Hai người ngồi trên bãi cỏ ven sông. Lộc Miên lấy máy ảnh ra quay, quay cảnh bình minh rồi lại quay góc nghiêng của Lâm Giản. Lâm Giản thấy vậy, gọi cô là bạn học Lộc, rồi chợt nhớ ra phải gọi bằng tên thân mật, nàng cười sửa lại, gọi là Miên Miên.Giọng Lâm Giản mềm mại, dễ nghe, có chút tinh quái. Lộc Miên thấy tim mình rung động, vội vàng dịch chuyển ống kính.Lộc Miên cũng phải gọi tên thân mật của Lâm Giản, nhưng ngoài Lâm Giản và bạn học Lâm ra, cô không thể gọi gì khác. Lâm Giản đã dạy cô vài lần nhưng cô vẫn không chịu nói. Lâm Giản đành bất lực giải thích trước máy quay: "Miên Miên ngại quá, mọi người đừng để ý chuyện này nha. Mọi người không thấy sao? Thật ra cô ấy gọi cả tên mình cũng đã rất thân mật rồi."Đoạn video này được gửi vào nhóm chat, và nhóm chat lập tức sôi sục. Những từ như "ngọt quá, ngọt quá" liên tục được spam trên màn hình. Lộc Miên lướt được nửa chừng thì không chịu nổi phải tắt điện thoại. Cô nhìn Lâm Giản vẫn đang xem, nàng còn ngượng ngùng nói với cô: "Phản ứng của họ lớn thật."Lộc Miên cũng cảm thấy phản ứng của họ thực sự rất lớn, cứ như thể hai người họ là một cặp đôi mới yêu thật sự vậy.Nhưng điều đáng xấu hổ hơn vẫn còn ở phía sau.Hai người sau khi ngắm mặt trời mọc thì cùng nhau đi ăn sáng, rồi đi dạo phố. Khi phim bắt đầu, họ vào rạp xem phim. Rời khỏi rạp chiếu, cả hai lại đến phòng vẽ của dì nhỏ.Lâm Giản đã quay trở lại phòng vẽ của dì nhỏ để vẽ tranh, nhưng để dỗ nàng trở lại cũng không hề dễ dàng. Cô đã phải đảm bảo với nàng rằng mình sẽ không yêu đương với Mặt Trời Nhỏ kia thì nàng mới chịu.Lộc Miên đã làm đúng như lời nói, thái độ đối với Mặt Trời Nhỏ đã lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng Mặt Trời Nhỏ lại rất cố chấp, đến giờ vẫn không chịu bỏ cuộc.Cảm giác như Mặt Trời Nhỏ có một nguồn nhiệt huyết vô tận dành cho Lộc Miên.Thật đau đầu, Lâm Giản nghĩ.Về mục "làm cho nhau một việc mà đối phương thích", Lâm Giản muốn Lộc Miên vẽ một bức tranh tặng nàng.Sau khi giúp Lộc Miên pha màu, Lâm Giản bảo cô vẽ một chú nai nhỏ.Lộc Miên còn không biết vẽ lợn, chứ đừng nói đến con nai phức tạp. Cô đành phải liên tục nhờ Lâm Giản chỉ dạy, và phần lớn bức tranh đều là do Lâm Giản cầm tay cô vẽ.Cuối cùng, cô cũng miễn cưỡng vẽ xong một chú nai con đang nằm nghỉ trong rừng.Tuy không quá tinh xảo nhưng vẫn rất đẹp.Thật đáng yêu. Thật khó mà tưởng tượng được, một cô nàng Lộc Miên lạnh lùng và kiêu hãnh như thế lại có thể vẽ ra một chú nai nhỏ dễ thương đến vậy.Lâm Giản dùng máy ảnh chụp lại bức tranh, sau đó lia ống kính về phía khuôn mặt nghiêng trắng trẻo hoàn hảo của Lộc Miên: "Bạn học Lộc, bây giờ mình ra câu đố nha. Xin cậu dùng bốn chữ để miêu tả bức tranh này.""Rừng sâu thấy nai (Lâm Thâm Kiến Lộc)?" Lộc Miên theo phản xạ nghĩ đến.Lâm Giản cười: "Vẫn chưa sát nghĩa lắm.""Hửm?" Lộc Miên lười suy nghĩ, trực tiếp hỏi nàng: "Còn gì sát nghĩa hơn nữa?"Lâm Giản trách cô: "Bạn học Lộc ngốc thật."Rốt cuộc là gì chứ?Lâm Giản mím môi, dường như nàng cũng hơi ngại khi phải nói ra, nhưng dưới ánh mắt tò mò của Lộc Miên, nàng đành phải công khai đáp án."Lộc Miên giữa rừng (Lộc Miên Lâm Giản)."Lộc Miên sững sờ."Chẳng lẽ không phải sao?" Lâm Giản véo cổ tay cô. Vì quá ngại khi nói ra, sợ cô cười chê nên nàng cố tình đe dọa để cô đồng ý.Hình như... đúng là thế thật.Lộc Miên nghiêng đầu nhìn nàng. Máy quay đang che khuất mặt nàng, hướng thẳng vào cô.Lộc Miên đã có thể tưởng tượng được, nếu đoạn video này được gửi đi, cả nhóm người kia sẽ kích động đến mức nào.Cô chợt nghĩ đến cảnh tượng buổi sáng trong nhà ma, Lâm Giản bị một Bạch Vô Thường dọa sợ đến mức lao vào lòng cô, không dám ngẩng đầu, giọng nức nở gọi tên cô. Suốt quá trình đó cô chỉ có thể tự mình cầm máy quay. Ra khỏi nhà ma, Lâm Giản thậm chí còn khóc thút thít trên vai cô, nói rằng sẽ không bao giờ chơi trò đó nữa, may mà có Miên Miên ở bên.Nàng vừa lau nước mắt vừa cảnh cáo cô rằng video này phải được chỉnh sửa rồi mới được đăng lên.【Đi nhà ma cùng nhau điểm danh】"OK rồi nha. Mục làm cho nhau một việc mà đối phương thích, phần Miên Miên điểm danh."Lâm Giản gửi tin nhắn xong, nhìn giờ ở góc trên bên phải điện thoại, rồi ngẩng đầu nhìn Lộc Miên: "Hôm nay đã hoàn thành bốn việc rồi, còn có thể hoàn thành thêm một việc nữa."Lộc Miên hỏi: "Việc nào?"Lâm Giản nghiêng người ghé sát tai cô thì thầm, tay vịn lấy vai cô, khẽ nói: "Chính là... cái kia."Tim Lộc Miên lỡ mất một nhịp, cô hiểu ngay ý Lâm Giản.Thực ra sáu việc kia thì không sao, chỉ có việc này là rất khó, hoàn toàn vượt ngoài phạm vi bạn bè thông thường có thể làm... Mặc dù Lộc Miên không hề phản kháng, cứ nghĩ nó sẽ được để dành đến cuối cùng, không ngờ Lâm Giản lại đề xuất ngay bây giờ.Lâm Giản lùi lại một chút, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ngại ngùng.Lộc Miên rủ mắt nhìn nàng, hàng mi khẽ run lên vì căng thẳng, giọng nói trầm khàn: "Bây giờ sao?""Ừm, muốn nhanh chóng giải quyết xong thôi.""Làm sao... hôn?""Mình cũng không có kinh nghiệm hôn nhau."Cả hai đều trở nên rụt rè, nhưng đó là sự rụt rè ám muội đến nghẹt thở, thận trọng, trong sáng, ngây ngô."Bạn học Lộc, chúng ta không phải đang hôn nhau, chúng ta chỉ là chạm một cái thôi... để hoàn thành nhiệm vụ..." Lâm Giản nói với giọng hơi run."Ừm..."Lâm Giản điều chỉnh máy ảnh, đặt lên giá vẽ trước mặt hai người, đối diện với họ: "Cái này... chụp một tấm ảnh là được rồi nhỉ? Lát nữa mình sẽ gửi dưới dạng ảnh chớp, họ sẽ không lưu được đâu."Lộc Miên gật đầu, có chút không biết phải làm sao lúc này, cúi đầu xuống, hay là...Má Lâm Giản hơi ửng đỏ, vừa ngượng ngùng lại vừa chủ động, nàng nhẹ nhàng nói: "Bạn học Lộc không cần động đậy, để mình làm là được rồi."Lưng Lộc Miên cứng đờ. Lâm Giản nắm chặt lớp vải trên vai cô, Lộc Miên cảm nhận được tay nàng đang run.Nàng cũng rất ngại.Một lúc sau, tay Lâm Giản vòng qua cổ cô, đỡ lấy gáy cô, ngẩng đầu tiến sát môi cô.Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, Lộc Miên cảm nhận được hơi thở của nàng lúc nhẹ lúc mạnh, vô cùng hồi hộp.Không khí mờ ám đến nghẹt thở, khiến cô cảm thấy chóng mặt.Cô muốn kết thúc nhanh chóng. Cứ tiếp tục thế này tim cô sẽ gặp vấn đề mất? Lại vừa muốn chậm lại. Trong lúc Lộc Miên đang mâu thuẫn, mặt Lâm Giản đột nhiên áp sát nhanh hơn, đôi môi chạm vào nhau."Ưm..." Lâm Giản có vẻ rất căng thẳng, vô thức rên khẽ một tiếng, vừa mềm mại vừa quyến rũ.Tim Lộc Miên rung động, cô siết chặt bàn tay mình.Hai giây, ba giây, chiếc máy ảnh trên giá kêu cạch một tiếng, chụp lại khoảnh khắc của họ. Lâm Giản lùi lại, quay lưng cúi đầu xuống. Lộc Miên cũng quay mặt đi thở dốc.Làm cái quái gì thế, rõ ràng chỉ là chạm một cái thôi mà.Hai người trấn tĩnh lại một lát, Lâm Giản ngẩng mặt lên. Mắt nàng hơi ướt, khóe mắt hơi đỏ, giống như rơi lệ vì quá xấu hổ và căng thẳng. Tai Lộc Miên nóng ran, cô khàn giọng nói: "Cậu làm thế cứ như là tôi cưỡng hôn cậu vậy."Rõ ràng là Lâm Giản chủ động suốt.Lại còn ôm cổ cô chặt đến thế.Lộc Miên chỉ nhìn thấy sự ngại ngùng của Lâm Giản, không hề thấy lúc chạm môi ban nãy, Lâm Giản đã cong khóe mắt, nhìn thẳng vào người đang sững sờ đứng ngoài cửa sau lưng cô, ánh mắt tràn đầy sự đắc thắng của một người đang muốn tuyên bố chủ quyền.*"Bạn học Lộc, cậu đừng nói nữa..."Lộc Miên mở mắt, rồi lại nhắm chặt. Giọng nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai, cô bực bội vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy."Miên Miên, cậu tỉnh chưa?" Giọng nói của người phụ nữ trong mơ vang lên bên tai. Lộc Miên nghiêng đầu mở mắt, tầm nhìn tập trung vào người phụ nữ đó.Lâm Giản đang mặc áo choàng ngủ, tóc dài búi lên, chống tay ngồi bên mép giường, để lộ một phần lớn đôi chân như ngó sen trắng ngần. Má nàng ửng hồng một cách không tự nhiên, môi đỏ hé mở, hơi thở có phần gấp gáp và nặng nề hơn bình thường một chút, đang nhìn cô với ánh mắt tình tứ.Trong không khí thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ nhưng dễ chịu.