[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 26: Tủi thân
Cô thừa nhận cô có chút áy náy, nhưng điều đó không ngăn được việc cô bắt nạt nàng.---Lâm Giản đi rồi, Tưởng Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bị Lộc Miên liếc nhìn lạnh lùng: "Tôi còn chưa nói gì, sao cậu đã nói hết thay tôi rồi?"Tưởng Tư Tư sững người, không kịp phản ứng vì sao mình lại bị Lộc Miên mắng, cô ta bực bội: "Lộc Miên, cậu có ý gì?"Tưởng Tư Tư là người như vậy, miệng lưỡi rất cay độc, nói chuyện không kiêng nể, giỏi nhất là tìm chỗ đau của người khác để xát muối, không hề nhân nhượng.Nhưng Lộc Miên nhớ cô ta và Lâm Giản là bạn học tiểu học, hồi cấp ba cũng khá thân. Chỉ vì muốn giúp anh trai mình theo đuổi cô mà lại ác ý lớn như thế với bạn học cũ ư?Thật đáng ghét, cô ta và anh trai cô ta, đều rất đáng ghét."A Miên, chuyện gì thế này?" Dư Hiểu Vãn mặt đầy ngơ ngác.Lộc Miên nhìn về phía cửa nơi Lâm Giản biến mất, im lặng rất lâu, rồi mở lời: "Những ly rượu này tôi không cần uống nữa."Lộc Miên vén lọn tóc trước ngực ra sau lưng, cầm túi xách đứng dậy, nói với mọi người: "Lâm Giản quả thật là đến đón tôi. Nếu đã thế, tôi xin phép đi trước."Tất cả mọi người đều trố mắt ngạc nhiên, bàn tán xôn xao.Lộc Miên bước ra khỏi câu lạc bộ, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rụt người lại. Nhiệt độ bây giờ dường như còn lạnh hơn lúc mới đến vài độ.Rượu trong người Lộc Miên tỉnh hẳn hai phần, cô cảm nhận rõ cái lạnh.Lâm Giản đang đứng cách đó không xa, quay lưng lại với cô. Ánh đèn đường đổ xuống người nàng, khiến nàng trông có như đang đắn đo.Nàng cầm trên tay một chiếc túi, thân hình mảnh mai co ro trong chiếc áo khoác có vẻ không đủ ấm cho nhiệt độ này, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.Có lẽ đang tự mình than khóc? Tủi thân? Buồn bã?Xét cho cùng, từ trước đến nay nàng bao giờ phải chịu sự sỉ nhục và khó xử công khai như thế, lại còn trước mặt các bạn học cũ.Trước đây nàng là một người rất kiêu hãnh.Giờ đây nàng đã hoàn toàn thay đổi, chẳng còn lại gì.Chỉ một mình cô độc, không có chỗ dựa.Lộc Miên đứng một lúc rồi bước đến chỗ nàng."Cậu định đứng đây bao lâu nữa?" Lộc Miên đi đến sau lưng nàng, lạnh lùng hỏi.Lâm Giản nghe tiếng liền quay đầu lại ngay. Thấy là Lộc Miên, nỗi buồn bã trong mắt nàng lập tức chuyển thành niềm vui sướng. Nhưng Lộc Miên phát hiện trên mặt nàng hình như có vết nước mắt, mắt hơi đỏ, không biết có phải vừa khóc không."Miên Miên, cậu xuống rồi. Trời lạnh quá, quàng khăn vào sẽ không lạnh nữa đâu."Lâm Giản chẳng màng đến mình, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu trắng từ chiếc túi đang xách, đưa tay quàng giúp cô, tỉ mỉ vuốt lại mái tóc dài cho cô.Cơn gió lạnh ngay lập tức bị chiếc khăn chặn lại bên ngoài, cảm giác ấm áp, và có mùi thơm thoang thoảng, là mùi hương trên người Lâm Giản.Lâm Giản ngước nhìn Lộc Miên. Chiếc khăn quàng cổ màu trắng rất hợp với cô. Giá như có tuyết rơi nhỉ? Nếu có tuyết, cảnh tượng này sẽ có không khí hơn chăng?Sẽ đẹp hơn.Nhưng dù được nàng đối xử dịu dàng như vậy, sắc mặt Lộc Miên vẫn lạnh lùng không vui, thậm chí còn có chút phản cảm hỏi: "Cậu là cố ý sao?"Lâm Giản bị vẻ khinh thường trong mắt cô làm tổn thương: "Cái gì?""Đã bảo cậu đừng đến rồi mà cậu cứ cố tình đến, chẳng phải là muốn mọi người hiểu lầm điều gì đó sao?" Đôi mắt dài sắc sảo của Lộc Miên nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đầy vẻ bực bội, không chút nể nang: "Cậu muốn họ nghĩ gì? Để tôi đoán nhé, là muốn họ nghĩ rằng Lâm Giản quyến rũ đến mức tôi bảy năm rồi vẫn còn nhớ nhung cậu sao?""Không phải..." Lâm Giản lắc đầu."Bây giờ cậu đã được như ý rồi đấy." Lộc Miên cười khẩy một tiếng: "Nhưng, cái hành động này thật đáng ghét.""Không phải..." Lâm Giản bị cô mắng đến mức bật khóc, khóe mắt càng đỏ hơn. Nàng vội vàng giải thích: "Mình không hề muốn như vậy. Mình vốn không định lên đâu, nhưng mình gửi mấy tin nhắn, gọi mấy cuộc điện thoại mà Miên Miên đều không bắt máy. Mình cứ nghĩ cậu say lắm rồi, mình sợ cậu xảy ra chuyện nên mới..."Càng nói càng gấp gáp, Lâm Giản nghẹn lại một tiếng, nước mắt trong hốc mắt không kiểm soát được mà rơi xuống. Nàng vội vàng đưa tay lau đi, lục điện thoại tìm bằng chứng cho Lộc Miên xem.Trong khung chat giữa nàng và Lộc Miên, đầy ắp tin nhắn văn bản và các cuộc gọi nhỡ của nàng, chiếm trọn cả màn hình mà không thấy Lộc Miên hồi âm một câu nào.Lộc Miên sững sờ, đôi mắt đang giận dữ cũng chợt khựng lại.Cô nhớ ra, sau khi nhận điện thoại của Lâm Giản, để tránh bị làm phiền, cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng và cất vào túi."Miên Miên..." Vừa dùng tay áo chà mạnh để lau nước mắt, Lâm Giản nhìn Lộc Miên, ánh mắt đầy sự tủi thân và buồn bã vì bị hiểu lầm, trông vô cùng đáng thương."Mình cũng không muốn làm Miên Miên khó xử, nhưng mình cũng sợ cậu có say đến mức bất tỉnh nhân sự không, sợ Miên Miên đồng ý ghép cặp với người khác... Mình sai rồi, lẽ ra mình nên đứng ở cửa, nhìn thấy Miên Miên không sao thì cứ tiếp tục quay lại đây đợi mới phải."Nói xong, nàng quay người bước nhanh về phía câu lạc bộ.Lập tức bị Lộc Miên kéo mạnh lại."Quay lại làm gì?""Miên Miên không sợ họ hiểu lầm sao? Vậy mình sẽ đi giải thích rõ ràng. Là do mình đeo bám cậu, không liên quan gì đến cậu hết." Dù giọng nói mang theo tiếng khóc, nhưng câu này nàng nói một cách vô cùng nghiêm túc và bướng bỉnh.Không biết là do bị lạnh hay quá xúc động và tủi thân, bờ vai nàng khẽ run lên.Không muốn bị Lộc Miên hiểu lầm, không muốn bị Lộc Miên ghét bỏ.Trông nàng thật sự đáng thương, ngay cả Lộc Miên cũng không kìm được mềm lòng và thấy áy náy đôi chút khi thấy bộ dạng này của nàng."Thôi được rồi."Lâm Giản cắn môi nhìn cô. Giọng Lộc Miên đã dịu đi rất nhiều: "Là tôi trách lầm cậu rồi?"Giọng điệu của cô cuối cùng cũng trở nên dịu dàng, Lâm Giản suýt chút nữa lại không kìm được, khẽ đáp: "Ưm...""Nếu tối nay tôi không định xuống, cậu sẽ đứng đây đợi cả đêm sao?" Giọng Lộc Miên nghe không rõ ý thăm dò.Không định xuống ư? Là định ngủ lại trên đó sao?Hay là, ngủ lại với ai đó chăng?Lên trên sẽ bị Lộc Miên ghét, không lên thì lại lo lắng không biết Lộc Miên có ở bên người khác không.Điều Lâm Giản không thể chịu đựng được nhất, vẫn là vế sau."Không, giường ở đây không thoải mái bằng ở nhà Miên Miên, ở đây rất hỗn tạp... Dù có bị Miên Miên ghét, mình cũng muốn lên đưa Miên Miên xuống. Nếu Miên Miên giận như lúc nãy, cậu trút giận lên mình thế nào cũng được." Nàng nói.Lộc Miên im lặng một lát: "Xe đâu?"Lâm Giản hít hít mũi: "Ở đằng kia."Lâm Giản nắm tay Lộc Miên đi về phía chiếc taxi đang đậu. Tay nàng rất lạnh, Lộc Miên nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay lại.Sự ngoan ngoãn, sự đáng thương, sự thấp thỏm của nàng cùng lúc khuấy động tâm trí Lộc Miên, khiến cô mềm lòng.Dư Hiểu Vãn đã đi theo ra ngoài ngay sau khi Lộc Miên đi xuống, đứng cách họ không xa, ánh mắt phức tạp.Trong taxi, hệ thống sưởi rất ấm áp, nhưng ly rượu bị phạt của Lộc Miên quá mạnh. Cô vừa ngồi chưa được bao lâu đã cảm thấy không khỏe, đầu óc choáng váng, mơ màng.Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy giọng Lâm Giản: "Miên Miên, mặt cậu đỏ quá.""Có phải rất khó chịu không? Muốn nôn thì phải nói với mình nha.""Cậu tựa vào người mình đi, mình giúp cậu mát-xa nhé."Giọng Lâm Giản vô cùng dịu dàng, rõ ràng còn chưa nhận được một lời xin lỗi nào, đã quên đi sự tủi thân của mình, trong mắt chỉ có Lộc Miên.Lộc Miên cau chặt mày, ý thức có lẽ vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể không nghe lời, không thể đẩy nàng ra, đành mặc cho nàng chăm sóc."Đã dễ chịu hơn chút nào chưa?"Có không? Có lẽ có. Khi cô mở mắt lần nữa, xe đã dừng lại. Lâm Giản đang gọi cô, cô mở mắt, được Lâm Giản đỡ ra khỏi xe.Suốt đoạn đường, cô đều được Lâm Giản đỡ. Đôi tay hai người nắm nhau từ lúc nào đã trở thành mười ngón đan xen.Họ dán vào nhau rất sát, rất sát, giống như một cặp tình nhân thân mật không khoảng cách.Về đến nhà, Lộc Miên khuỵu xuống ghế sofa. Lâm Giản chu đáo cởi khăn quàng và áo khoác cho cô, dỗ dành: "Cậu cứ dựa vào đây một lát đi, mình đi pha nước mật ong cho cậu, không thì mai sẽ khó chịu lắm."Lộc Miên đỡ trán, đầu óc quay cuồng.Lâm Giản đã bận rộn trong bếp, chốc lát sau, nàng bưng nước mật ong ra, đứng trước mặt cô, khẽ gọi hai tiếng.Lộc Miên mở mắt, ánh mắt hơi lơ đãng, rồi dần dần tập trung vào khuôn mặt Lâm Giản."Có phải rất khó chịu không? Uống cái này vào sẽ đỡ hơn nhiều."Lời nói quan tâm của Lâm Giản vô cùng chân thành, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dễ khiến người ta sa vào.Lộc Miên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, dáng vẻ say rượu rất rõ ràng, như thể ý thức không còn tỉnh táo và không nhận ra nàng nữa.Lâm Giản chớp mắt, đặt ly nước xuống, đột nhiên khẽ hỏi: "Miên Miên còn nhận ra mình là ai không?"Lộc Miên vẫn không đáp lại. Lâm Giản khẽ cắn môi dưới, xót xa cảm thán: "Miên Miên say thật rồi."Ngón tay Lâm Giản nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay Lộc Miên, đi đi lại lại như có như không. Trong con ngươi nàng phản chiếu khuôn mặt Lộc Miên, ánh mắt đặc biệt quyến rũ mê hoặc.Giống như những sợi tơ mỏng manh, cuốn lấy ánh nhìn của Lộc Miên."Vẫn còn khó chịu lắm sao? Thế thì chịu khó chút nhé, mình lại giúp Miên Miên mát-xa nhé, giống như ở trên xe ấy, Miên Miên thoải mái đến mức ngủ luôn."Nói rồi, Lâm Giản chống người dậy, quỳ xuống trước mặt Lộc Miên, hai chân dang ra, gần như ngồi hẳn lên đùi cô, nhưng sợ cô không thoải mái nên nàng chỉ tựa sát chứ không đè nặng."Như thế này... sẽ tiện hơn." Nàng nói bằng giọng mũi. Nâng hai cánh tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve má Lộc Miên, sau một hồi lướt nhẹ, ngón tay cái dừng lại ở thái dương Lộc Miên, khẽ xoa xoa.Lộc Miên không ngăn cản nàng, cũng không lên tiếng. "Lần sau Miên Miên uống nhiều rượu như thế, chỉ có mình đến đón thôi nhé, có được không?" Thái độ nàng mềm mại như nước, vừa dỗ dành vừa van nài, nàng rất biết cách làm hài lòng Lộc Miên.Rõ ràng vừa nãy bị sỉ nhục, bị tủi thân đến mức đó, giờ đây nếm được chút ngọt ngào, đã vội vàng đến thế, tham lam đến thế.Lộc Miên nghĩ đến dáng vẻ nàng khóc lúc nãy.Đột nhiên rất muốn thấy nàng khóc lần nữa.Ý nghĩ này xuất hiện, cồn và vẻ mặt Lâm Giản tuân theo mọi ý muốn của cô trở thành chất xúc tác, khiến nó lớn nhanh, không thể kiềm chế.Hình như cũng không có lý do gì để kiềm chế."Lâm Giản."Lộc Miên, người đã im lặng khá lâu, đột nhiên lên tiếng. Giọng nói vì uống rượu mà trở nên gợi cảm hơn. Lâm Giản giật mình, cắn môi.Lộc Miên nói: "Cậu khóc cho tôi xem.""Khóc...?" Lâm Giản hơi sững sờ."Cậu không khóc được à?" Lộc Miên không hài lòng: "Vừa nãy chẳng phải còn khóc giỏi lắm sao?"Đôi mắt Lộc Miên trước giờ luôn sáng rõ và sắc bén. Đây là lần đầu tiên Lâm Giản thấy ánh mắt cô mơ màng đến thế, vì say rượu, và còn vì...Lâm Giản cảm thấy vui sướng lướt qua tim, khóe mắt nàng cong lên một góc độ mà Lộc Miên đang say không thể nhận ra được. Nàng khẽ nói: "Lúc nãy là vì buồn nên mới khóc. Bây giờ Miên Miên vừa không làm mình buồn, lại vừa không bắt nạt mình, đương nhiên mình không khóc được.""Ý cậu là, muốn tôi bắt nạt cậu ngay bây giờ?"Trông nàng bây giờ quả thật rất dễ bị bắt nạt.Việc bắt nạt người khác vô cớ để thỏa mãn ham muốn riêng tư là điều Lộc Miên thường không làm. Nhưng ai bảo Lâm Giản lúc nào cũng tỏ ra mình có thể tùy ý đối xử với nàng chứ?Cứ bắt nạt nàng đi thôi."Xuống!" Lộc Miên đột nhiên quát.Lâm Giản sững lại, Lâm Giản tủi thân "ưm" một tiếng, ánh mắt mơ hồ, không biết phải làm sao."Mình đang giúp Miên Miên xoa xoa huyệt mà, tại sao...""Xuống! Tôi không muốn nói lần thứ hai." Lộc Miên rất lạnh lùng, không cho phép chống đối.Sự dịu dàng ban nãy tan biến trong phút chốc. Lâm Giản còn muốn cố chấp một chút, liền bị cô kéo mạnh xuống, ngã nhào sang phía bên kia ghế sofa, có chút lúng túng."Miên Miên...""Lâm Giản, tôi đã nói là tôi cần cậu làm gì cho tôi chưa?" Lộc Miên nhìn nàng, ánh mắt như thể khinh thường, khiến Lâm Giản cảm thấy vô cùng đau đớn."Cậu nghĩ rằng, cậu làm chút gì đó cho tôi, dùng chút mánh lới nhỏ, tôi sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác? Hay là, sẽ thích cậu lại từ đầu?"Lâm Giản siết chặt đầu ngón tay, run rẩy nói: "Không phải, Miên Miên..."Lộc Miên cười mỉa: "Không phải? Thế cậu muốn làm gì?""Mình chỉ không muốn cậu khó chịu.""Chỉ không muốn tôi khó chịu?" Lộc Miên cúi đầu nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ: "Cậu nghĩ tôi ngu lắm sao?""Lâm Giản, hồi cấp ba cậu diễn kịch với tôi chưa đủ sao? Chẳng phải cậu thích dùng nước mắt để lừa tôi xoay vòng vòng sao? Bây giờ cậu ở lại bên tôi, chẳng phải cũng là dùng nước mắt đổi lấy sao? Bị hiểu lầm một chút đã khóc dữ dội như thế, bây giờ bảo cậu khóc một cái cũng không được, là cảm thấy nước mắt mình đáng giá lắm à?""Để cậu ở lại đây chỉ là vì thương hại, cậu nghĩ tôi có lòng trắc ẩn gì với cậu ư?""Nếu cậu là Lâm Giản mười tám tuổi, có lẽ còn có thể. Nhưng cậu xem bộ dạng cậu bây giờ đi?" Lộc Miên cười khẩy một tiếng: "Đã sa sút đến mức nào rồi? Lớp màn bạch nguyệt quang ngày xưa đã vỡ tan hết rồi.""Tôi nói này, chi bằng cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, ít nhất tôi còn có thể giữ lại chút kỷ niệm đẹp về cậu?""Đừng nói nữa, Miên Miên... xin cậu đừng nói nữa..."Lời của Lộc Miên như gươm đâm vào tim, trái tim nàng co thắt dữ dội. Nàng bỗng nhớ lại vẻ ngoài Lộc Miên chiều chuộng nàng mọi thứ thời cấp ba, đối lập hoàn toàn với sự ghẻ lạnh hiện tại."Lâm Giản, cậu quay về làm gì? Là quay về để tự rước lấy nhục nhã sao?"Lâm Giản bị nói đến mức đứng bên bờ vực sụp đổ, bờ vai bắt đầu run rẩy, nàng cúi đầu quay lưng đi."Khóc rồi à?"Mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở, Lộc Miên nói: "Còn không mau quay lại đây?"Rõ ràng đã bị cô mắng cho khóc, nhưng Lâm Giản vẫn phải nghe lời cô. Nàng ngoan ngoãn quay người lại, để Lộc Miên thấy bộ dạng khóc của mình.Quả thật là khóc rồi, hình như còn khóc rất nhiều. Má đã ửng hồng như hoa anh đào, hốc mắt vừa ướt vừa đỏ, nước mắt giọt nối tiếp giọt chảy dài trên má, khóc đến thảm hại.Lộc Miên chăm chú nhìn nàng, thưởng thức bộ dạng nàng khóc, vẻ mặt vui vẻ."Thế này chẳng phải là khóc rồi sao?" Lộc Miên khẽ nói bằng giọng khàn: "Đây chẳng phải là do cậu tự chuốc lấy sao?""Vậy những lời Miên Miên nói lúc nãy đều là để dọa mình, đúng không?" Lâm Giản hỏi cô bằng giọng nức nở.Lộc Miên thật là xấu xa, lại nói những lời đó để làm tổn thương nàng, chỉ để xem nàng khóc, cứ như nàng là món đồ chơi của cô vậy.Không trả lời câu hỏi của Lâm Giản, Lộc Miên đứng dậy rời đi.Tại sao lại đi mất? Có phải dáng vẻ mình khóc không đủ làm cô thỏa mãn vui vẻ không? Khiến cô cảm thấy nhàm chán? Lâm Giản lo lắng như thế, bưng ly nước mật ong đuổi theo cô, nắm lấy tay cô: "Miên Miên uống một chút rồi ngủ nhé, không thì ngày mai sẽ khó chịu lắm."Nước mắt trên mặt nàng còn chưa kịp lau khô, rõ ràng vừa bị bắt nạt xong, nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến việc Lộc Miên sẽ khó chịu vào ngày hôm sau.---Gia trưởng vữ vị trời =)))