[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 25: Khó xử
Mong muốn cho tất cả mọi người biết họ "nối lại tình xưa"?---Buổi tiệc đón mừng Bạch Lê này nhộn nhịp kéo dài đến mười hai giờ đêm, Bạch Lê trông có vẻ say bảy phần rồi, cô ấy lấp lửng không rõ gọi điện thoại cho ai, chắc là nhờ người đến đón, xem ra, hôm nay phải kết thúc rồi.Có người vẫn chưa hết hứng, lại bày trò, lớn tiếng hò reo: "Chơi một trò chơi thì sao? Xem tối nay ai không có người đến đón, nhóm những người không có người đến đón ở lại với nhau, phải ngẫu nhiên ghép thành một cặp, giả vờ làm người yêu thì sao?""OK chứ, dù sao mình có người đến đón, mình chỉ xem náo nhiệt thôi.""Mình đồng ý mình đồng ý, phải hoàn thành bảy nhiệm vụ bắt buộc của người yêu, phải chụp ảnh check-in trong nhóm kiểu đó, không được gian lận.""Lại còn phải có giới hạn, mỗi người chỉ được gọi một cuộc điện thoại, và người đến đón không được là người nhà, cũng không được là tài xế trợ lý gì đó trong nhà, nếu không sẽ mất vui.""Quá một giờ mà không có người đến đón cũng coi là thất bại nhé.""Thú vị thật, nhưng bạn trai mình đã ở dưới lầu sắp sửa lên đón mình rồi, mình chỉ có thể đợi tin tốt của các cậu trong nhóm thôi."Có người than vãn có người cười gian, tuyên bố thật sự là ăn hiếp người độc thân, có người vô tình nhắc đến một câu, "Trò chơi này quả thật không lỗi thời, mình nhớ bảy tám năm trước đã từng chơi rồi, lúc đó ghép được mấy cặp nhỉ? Hình như là... Ôn Nhi và Quý Viên Viên, còn có anh Tưởng và cẩu tử Cố, còn có Lộc..."Người đó đột nhiên ngừng lại, bịt miệng. Không ít người sững lại, ánh mắt không ngừng liếc sang Lộc Miên và Tưởng Bất Hoặc.Rõ ràng, trò chơi này, Lộc Miên đã từng chơi bảy tám năm trước.Người có thể khiến mọi người nhớ lại hứng thú đến vậy lại còn thận trọng như thế, thì người còn lại chơi trò chơi này với Lộc Miên hồi đó, chắc chắn chính là Lâm Giản.Và còn rất thú vị, Tưởng Bất Hoặc vì Lộc Miên mới ở lại, cuối cùng bị buộc ghép với một bạn nam làm người yêu.Lúc đó cũng là mùa đông, trường Giang Thành Nhất Trung vừa thi xong môn cuối cùng chưa họp lớp xong đã nghỉ, trong lớp có người bắt đầu tổ chức tối đi đâu ăn uống ăn mừng, truyền giấy nhắn lần lượt qua mặt giáo viên chủ nhiệm, hỏi có muốn đi chơi không, một cách tự nhiên truyền đến chỗ Lâm Giản và Lộc Miên.Lâm Giản nhận lấy giấy nhắn, mở ra xem, nhìn sang Lộc Miên bên cạnh, hỏi: "Gia Gia và bọn họ tối nay muốn đi trung tâm thương mại dạo chơi ăn uống, bạn học Lộc có đi không?"Lộc Miên hỏi ngược lại: "Cậu có đi không?"Lâm Giản mím môi cười: "Bạn học Lộc đi thì mình đi chứ."Lộc Miên liếc nàng một cái, lơ đãng nói: "Vậy thì đi đi.""Được, vậy mình trả lời họ nhé."Lâm Giản lấy bút ra, nghiêm túc viết tên mình và Lộc Miên xuống dưới giấy nhắn.【Lộc Miên Lâm Giản】Tối hôm đó, Lâm Giản mặc một chiếc áo khoác lông cừu rất đáng yêu, còn đội một chiếc mũ nồi, mái tóc dài thường buộc cao đuôi ngựa được thả xuống rủ trước ngực hai bên, cả người trông đặc biệt thuần khiết, hơi ngoan, nhưng lại không phải cảm giác rất ngoan.Tóm lại, chính là rất đẹp.Sẽ khiến người ta có một loại mong muốn muốn giấu làm của riêng.Một nhóm người chơi khoảng đến mười một giờ đêm, đến lúc ai về nhà nấy tìm mẹ mình rồi, lúc này lớp trưởng nảy ra một ý tồi."Lát nữa ai không có người đến đón đều là tiểu đáng thương, tiểu đáng thương đáng thương quá, lớp trưởng không đành lòng, sắp xếp người ở cùng cho các cậu, khụ khụ, tức là, lát nữa nhóm người không có người đến đón phải tùy ý ghép cặp giả vờ làm người yêu và hoàn thành bảy chuyện bắt buộc của người yêu, đương nhiên nhé, không có ngoại trừ, mọi người thấy sao?""Mình ủng hộ, vẫn là lớp trưởng biết chơi!""Trời ơi, đây là muốn tiêu hóa nội bộ à!""Xong phải đăng lên nhóm báo cáo cho mọi người!"Cuối cùng ý tưởng này được thực hiện với kết quả thiểu số phục tùng đa số, nhưng lúc này Lộc Miên vẫn chưa thấy có vấn đề gì, vì cô biết mình sẽ có người đến đón, vô cùng tự tin không hề sợ hãi.Nhưng rất nhanh, cô đã thấy có vấn đề.Lâm Giản ngồi ngay cạnh cô, dùng tay kéo kéo ống tay áo cô, nhìn cô bằng ánh mắt không biết phải làm sao.Lộc Miên hơi sững: "Người nhà cậu không đến đón cậu sao?""Ừm, họ rất bận."Lâm Giản lúng túng, đáng thương nói: "Lộc Miên, mình không muốn..."Không biết tại sao, trong lòng Lộc Miên lại nảy sinh một tia vui vẻ.Vui vì Lâm Giản không muốn ghép cặp làm người yêu với người khác.Nhưng một lát sau nghĩ đến nàng dù không muốn cũng phải giả vờ làm người yêu với một người khác, tâm trạng Lộc Miên lại không tốt nữa.Chỉ cần nghĩ đến, trong lòng đã có một luồng giận dữ mà cô không ý thức được và không thể phân giải được.Đáng lẽ không nên để họ bày ra những trò hoa hòe lòe loẹt này.Nhưng bây giờ hứng thú của mọi người đã dâng lên rồi.Một số ý nghĩ một khi đã nảy sinh, sẽ không ngừng đâm chồi nảy lộc trong lòng, Lộc Miên cúi mi mắt, soạn một tin nhắn cho số điện thoại vừa gọi.Gửi tin nhắn xong, mặc dù cô không ngừng an ủi mình rằng mình chỉ đang giúp Lâm Giản, cảm giác tội lỗi trong lòng vẫn không sao xua tan được.Cô cố gắng để giọng nói mình nghe có vẻ bình thường như mọi khi: "Không sao, tôi cũng không có ai đến đón."Lâm Giản nghe vậy, ngạc nhiên chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi."Vậy thì..."Lộc Miên giả vờ bình tĩnh: "Hả?"Lâm Giản nhìn cô một cái vừa như hờn dỗi vừa như không, sợ người khác nghe thấy, ghé sát tai cô nói: "Là... giúp mình đi, giả vờ làm cái đó với mình, được không?"Cái đó?Lộc Miên phát hiện, chỉ cần là từ ngượng ngùng, Lâm Giản đều dùng "cái đó" để thay thế.Hơi đáng yêu.Nhưng rõ ràng cả hai người đều không có người đến đón, giả vờ làm cái đó nên là chuyện giúp đỡ lẫn nhau, giọng điệu và thái độ Lâm Giản lại vô cùng yếu thế, van xin Lộc Miên.Khiến người ta không thể không đồng ý.Tổng cộng có sáu người không có người đến đón, ba nam ba nữ vừa đủ ghép ba cặp, đến giai đoạn tự chọn, những người xem kịch câm miệng, không khí ngưng đọng lại, bầu không khí quả thật hơi ngượng ngùng.Để làm dịu bầu không khí, Lớp trưởng giục mọi người nhanh chóng chọn cặp, vừa an ủi: "Thế này nhé, các cậu muốn ghép đôi với ai thì cứ đi thẳng đến trước mặt người đó. Nếu đối phương thấy có thể tạm chấp nhận được thì cứ đồng ý là xong.""Ôi giời, không cần ngại đâu, dù sao các cậu cũng chỉ là giả vờ thôi, đâu phải người yêu thật, sợ gì!"Lời của Lớp trưởng quả thật đã làm không khí dịu đi không ít. Tưởng Bất Hoặc bước thẳng đến trước mặt Lộc Miên một cách rất tự nhiên, xoa xoa tóc rồi nói: "Hay là cậu cứ tạm bợ, ghép cặp với mình nha."Lộc Miên lườm cậu ta một cái lạnh lùng: "Tránh ra."Tưởng Bất Hoặc có lẽ đã quen bị Lộc Miên từ chối, cũng chẳng bực bội, cứ thế kiên nhẫn chờ. Dù sao nam sinh còn lại cũng là chiến hữu của cậu ta, làm gì dám tranh giành Lộc Miên, cuối cùng cô cũng sẽ phải ghép đôi với cậu ta thôi.Cùng lúc đó, cũng có một chàng trai chủ động mời Lâm Giản: "Lâm Giản, cậu ghép đôi với mình nhé? Dù sao cũng là giả vờ, không khí thế này ngại quá đi mất."Xung quanh lập tức vang lên tiếng reo hò hóng chuyện."Chủ động với Lâm Giản thế à?" Lộc Miên liếc nhìn người đó, tự động xếp anh ta vào danh sách "phần tử nguy hiểm".Vừa định mở miệng tuyên bố "chủ quyền" thì người bên cạnh đã hành động trước cô một cách bất ngờ.Bàn tay hơi lạnh của Lâm Giản nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô, cảm giác mềm mại tinh tế. Cô siết nhẹ tay nàng, rồi Lâm Giản nói với chàng trai kia: "Mình đã là của Lộc Miên rồi nha."Chàng trai kia đơ ra, Tưởng Bất Hoặc cũng là như vậy. Chưa đầy hai giây, tiếng hò reo còn vui vẻ và phấn khích hơn lúc nãy. Nhưng họ đang hò reo điều gì thì Lộc Miên chẳng nhớ được chút nào.Điều cô còn nhớ, chỉ là hơi ấm từ lòng bàn tay Lâm Giản, và vành tai hơi ửng đỏ của nàng."A Miên, tối nay chọn ai đến đón cậu đây?"Một giọng nói kéo Lộc Miên về thực tại.Lộc Miên thu lại dòng suy nghĩ, hỏi: "Nếu từ chối chơi trò này thì sẽ thế nào?""Không muốn chơi à? Thế thì phải chịu phạt đó nha!" Một người đàn ông lấy từ quầy bar ra một chai rượu mạnh: "Ít nhất cũng phải tự phạt ba ly chứ?""Tôi không tin là A Miên không có ai đón. Chắc là nhiều người sẵn lòng lắm đấy chứ, hay là cậu giấu giếm không muốn tụi này biết?""Cậu có bao nhiêu người theo đuổi như thế, gọi đại một người đến là người ta đã vui sướng ba ngày ba đêm rồi. Sao lại không muốn cho người ta một cơ hội đón Nữ thần về nhà chứ?"Lộc Miên không nói gì, nét mặt lạnh lùng. Cô cầm chai rượu bằng bàn tay thon dài của mình và rót vào ly, rõ ràng là không muốn quan tâm.Dù bị phạt rượu, cô vẫn rất bình tĩnh, tao nhã nâng ly rượu đưa lên môi. Bất chợt, một bóng người tiến đến gần cô."Khoan đã, khoan đã." Tưởng Tư Tư lên tiếng ngăn hành động của cô.Lộc Miên liếc nhìn cô ta.Tưởng Tư Tư đứng bên cạnh cô, hỏi mọi người: "Trợ lý của anh trai tôi không có quan hệ gì với cô ấy. Tôi nhờ trợ lý của anh tôi đến đón cô ấy, chắc không tính là phạm luật đâu nhỉ?"Mọi người sững lại một chút, rồi nhanh chóng hiểu ra. Trước đây Tưởng Tư Tư đã nhiều lần giúp anh trai mình "mai mối" với Lộc Miên, ý đồ lần này của cô ta quả thật quá rõ ràng.Tưởng Bất Hoặc đang ngồi gần đó, chăm chú nhìn về phía này.Người đàn ông vừa đòi phạt rượu Lộc Miên vốn là đàn em của Tưởng Bất Hoặc, lập tức đổi giọng: "Hình như... đúng là không tính nhỉ?"Có người phụ họa: "Ừ ừ, đúng là không tính."Đối với họ, việc chứng kiến Tưởng Bất Hoặc "anh hùng cứu mỹ nhân" dường như thú vị hơn là xem Lộc Miên bị phạt rượu. Năm đó, Tưởng Bất Hoặc không cần nghĩ cũng biết là cố tình ở lại vì thấy Lộc Miên không có ai đón, nhưng cuối cùng Lộc Miên lại ghép cặp với Lâm Giản. Cậu ta buộc phải cặp với người khác, và để tránh ghép với con gái, cậu ta đã kéo mạnh một chàng trai, rồi bị ép phải làm đủ bảy việc mà các cặp đôi "giả" phải làm.Trong mỗi bức ảnh tải lên nhóm, mặt cậu ta đều đen sì vì tức.Chỉ là không biết sau nhiều năm như thế, Lộc Miên có chấp nhận ý tốt của Tổng giám đốc Tưởng hay không.Vừa trong dự liệu lại vừa ngoài dự kiến, Lộc Miên ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, nhíu mày, rồi lạnh nhạt nói: "Không cần đâu."Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào.Lộc Miên lười biếng không buồn quan tâm vẻ mặt của Tưởng Tư Tư ra sao. Cô không nhanh không chậm tự rót cho mình ly thứ hai. Có người khẽ nói: "Miên tỷ vẫn như xưa, không nể mặt Tưởng ca ca chút nào."Tưởng Tư Tư quay đầu nhìn anh trai mình một cái, nhận được ánh mắt ra hiệu, cô ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Lộc Miên, giật lấy ly rượu trên tay cô, tặc lưỡi một tiếng: "Rượu này mạnh lắm, cậu chịu nổi không đấy?""Hửm?" Lộc Miên có lẽ đã hơi say, ánh mắt hơi mơ màng. Cô nheo mắt nhìn kỹ Tưởng Tư Tư, rồi cười một tiếng: "Vậy thì, cậu uống thay tôi nhé?"Uống rượu ư? Cô ta làm sao có thể uống loại rượu mạnh như thế này.Tưởng Tư Tư bị ánh mắt đó nhìn đến luống cuống, cầm ly rượu trên tay Lộc Miên mà không biết phải làm sao: "Mình, mình không uống được rượu.""Hay là để mình gọi anh mình đến uống giúp cậu nhé?""Thôi nào, đừng uống nữa. Lộc Miên có người đến đón rồi." Dư Hiểu Vãn, người đang đứng ngoài quan sát, lắc đầu, lấy điện thoại định gọi cho Duẫn Noãn. Cô không thể để cô em gái này bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.Nhưng khi cô còn chưa kịp bấm số thì có người đã thốt lên một tiếng kinh ngạc."Ê?! Nhìn xem ai đến kìa!"Ánh mắt mọi người đều bị giọng nói này thu hút, đổ dồn về phía cửa."Lâm Giản?!""Lâm Giản? Sao tan cuộc rồi mới đến?"Lộc Miên cũng ngước mắt nhìn về phía cửa, quả thật là Lâm Giản.Lâm Giản đứng ở cửa, tay xách một cái túi. Nàng vừa bước vào từ ngoài trời lạnh, trên người còn vương hơi lạnh sắc bén, chóp mũi hơi đỏ, khẽ thở dốc.Bạch Lê sững sờ. Vì biết chuyện cũ giữa Lâm Giản và Lộc Miên, và quan hệ với Lâm Giản không thân thiết như với Lộc Miên, cô ấy chỉ mời Lộc Miên chứ không mời Lâm Giản. Vậy mà bây giờ nàng ấy lại..."Giản Giản, sao cậu lại đến?""Xin lỗi, đã làm phiền mọi người."Lâm Giản nhìn một lượt vào bên trong, ánh mắt dừng lại trên người Lộc Miên, khóe mắt nàng hơi cong lên, nhuốm vẻ dịu dàng, rồi bước về phía cô.Lộc Miên khó chịu nhíu mày, không phải đã dặn nàng đừng đến rồi sao?Cô không hề muốn Lâm Giản xuất hiện ở đây, càng không muốn nàng xuất hiện dưới danh nghĩa đến đón cô.Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện xưa của cô và Lâm Giản. Nếu cô thật sự được Lâm Giản đón đi, họ sẽ nghĩ gì? Sẽ đồn đại ra sao?Họ sẽ đồn cô và Lâm Giản "tình cũ không rủ cũng tới" ư? Hay đồn Lộc Miên đi vào vết xe đổ? Rời xa bảy năm rồi mà vẫn không quên được Lâm Giản ư?Lâm Giản cố ý làm thế sao?Tưởng Tư Tư thấy người này rõ ràng là đến vì Lộc Miên thì mặt lạnh đi, sợ bị phá hỏng chuyện tốt: "Lâm Giản, tôi nhớ hình như không mời cậu tới mà?""Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền mọi người." Lâm Giản không hề luống cuống, nàng bước đến trước mặt Lộc Miên, đôi mắt trong veo lấp lánh, toát lên vẻ rạng ngời."Tôi nghe nói buổi tiệc kết thúc rồi, nên đến đón Miên Miên."Câu nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.Dư Hiểu Vãn mở to mắt, đột ngột nhìn sang Lộc Miên.Lộc Miên cũng đang nhìn Lâm Giản, nhưng biểu cảm lại vô cùng lạnh lùng và xa cách. Với vẻ mặt này, cô và Lâm Giản trông không giống mối quan hệ có thể được nàng đến đón.Điều đó đã tiếp thêm sự tự tin cho Tưởng Tư Tư, cô ta mỉa mai Lâm Giản: "Thật hay giả đấy? Nhưng sao tôi thấy Lộc Miên chẳng muốn để ý đến cậu chút nào."Lộc Miên quả thật không lên tiếng.Lâm Giản chớp mắt, vẻ mặt hơi buồn bã: "Miên Miên không muốn để ý đến mình sao?"Không khí trở nên vô cùng gượng gạo.Lộc Miên thấy, đôi mắt đa tình của Lâm Giản hơi rủ xuống, lộ rõ sự khó xử và đau khổ.Nàng cũng biết bản thân là người đã bị cô từ chối nhưng vẫn cố chấp đến, nên không có quyền yêu cầu cô đi theo mình, và cũng biết hành động này thậm chí có thể khiến cô thêm phản cảm.Nàng đang chờ đợi cô có một phản ứng nào đó, với một dáng vẻ vô cùng thấp thỏm, đáng thương.Vậy rốt cuộc tại sao lại cứ khăng khăng muốn đến?Là nôn nóng muốn cho tất cả mọi người biết rằng hai người "tình cũ tái hợp" sao?"À... ha ha, Lâm Giản, Lộc Miên còn chưa chơi đủ đâu, hay là cậu ngồi xuống chơi cùng luôn đi?" Có người cảm thấy khó coi nên muốn giúp nàng xuống nước.Nhưng Tưởng Tư Tư lại không hài lòng, cô ta muốn thấy vẻ mặt bối rối xấu hổ không chỗ chui của nàng, nên mỉa mai: "Dù có chơi đủ thì Lộc Miên cũng không cần cậu đón đâu nhỉ?""Cậu không chịu nghĩ xem mình đã làm những gì. Rõ ràng không mời mà cậu cũng dám đến, thật không biết ngại. Sao rảnh rỗi thế, không đi hầu rượu nữa à? Không khí đang vui vẻ bị cậu làm hỏng hết, thật đáng ghét.""Tôi nói này, cậu mau đi đi, đừng làm mất hứng mọi người nữa."Các cô bạn của Tưởng Tư Tư bắt đầu hùa theo, nói những lời khó nghe.Phần lớn mọi người đều không rõ mối quan hệ đặc biệt hiện tại của Lâm Giản và Lộc Miên, vẫn tưởng quan hệ họ vẫn như xưa. Họ cũng thích xem kịch hay, nhiều năm trước họ khao khát được thấy hoa khôi học bá bị sỉ nhục công khai thế này, thật là hiếm có khó gặp.Lâm Giản đang bị sỉ nhục, đang bị bắt nạt.Nhưng nàng không hề để ý đến bất cứ ai, không phản bác một lời nào, chỉ dịu dàng giải thích với Lộc Miên: "Mình nghe nói buổi tiệc kết thúc rồi, lo lắng không có ai đến đón thì cậu sẽ phải chịu phạt nên mới tới. Nếu Miên Miên vẫn chưa chơi đủ thì Miên Miên cứ tiếp tục chơi, mình sẽ đợi ở dưới.""Xin lỗi, đã làm phiền mọi người." Xin lỗi xong, nàng gượng cười, rồi rời khỏi phòng bao dưới ánh mắt phức tạp của mọi người.Bóng lưng vừa dịu dàng lại vừa cô đơn.