[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 24: An tâm



Thích bị cô giám sát.

---

Khoảng mười một giờ đêm, cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ đã rơi được một lúc, tiếng mưa tí tách khiến Lộc Miên tận hưởng bộ phim hơn, trong nhà ấm áp, rất có không khí, phim kết thúc, Lộc Miên vẫn còn nuối tiếc.

Lâm Giản đã ngủ, khuôn mặt ngủ yên tĩnh dịu dàng, nàng không dựa vào người Lộc Miên, tựa vào phía bên kia, có lẽ là biết nếu mình dựa vào người Lộc Miên thì sẽ bị cô đẩy ra.

Nhưng ngay cả khi ngủ bên cạnh cô như vậy, bộ dạng của nàng cũng rất an tâm.

"Lâm Giản." Lộc Miên vỗ vỗ mặt nàng, nàng mở mắt, ánh mắt mơ màng.

"Về phòng ngủ đi."

"... Ừm." Nàng cố gắng tỉnh khỏi giấc mơ, giấc mơ đẹp bị làm phiền cũng ngoan ngoãn như vậy, chứng khó chịu khi ngủ dậy hình như hoàn toàn không liên quan đến nàng.

"Bộ phim kết thúc rồi sao?"

Ánh mắt vẫn còn mê ly liền đứng dậy, nàng nói với Lộc Miên: "Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Đêm đầu tiên theo đúng nghĩa đen sống chung với Lâm Giản, Lộc Miên hơi mất ngủ.

Sau đó, cô còn mơ một giấc mơ.

...

"Bạn học Lộc Miên, Lộc Miên, Lộc Miên~ Phải tập hợp rồi kìa."

Lộc Miên vẫn đang ngủ, bị bàn tay mềm mại của Lâm Giản kéo ra khỏi giấc mơ.

Cô mở mắt, khuôn mặt cô gái trước mặt và khuôn mặt người trong mơ trùng khớp với nhau, cô thất thần một lúc, vành tai ửng hồng, đột ngột ngồi dậy khỏi đùi Lâm Giản.

"Hả?" Lâm Giản nhìn gáy cô hỏi: "Có phải gặp ác mộng không?"

Không phải...

Ngược lại, cô mơ thấy mộng xuân.

Lại mơ thấy có cô gái hôn cô, khoảnh khắc vừa mở mắt, cô thậm chí còn tưởng là Lâm Giản đang hôn mình, không phân biệt được thực tế và giấc mơ, suýt chút nữa đã...

Cô chưa hết bàng hoàng, nhất thời không biết làm sao đối mặt với Lâm Giản, giả vờ bình tĩnh lấy điện thoại ra xem giờ, đã tan học gần nửa tiếng rồi.

"Sao không gọi mình dậy sớm hơn?"

"Gọi rồi mà, nhưng bạn học Lộc Miên hình như hoàn toàn không nỡ tỉnh."

Câu nói này khiến vành tai Lộc Miên đỏ thêm vài phần, "Cậu có gọi không?"

"Gọi nhiều lần lắm, thậm chí đã tháo bịt tai ra rồi mà bạn học Lộc Miên vẫn không có phản ứng gì."

Tháo bịt tai ra?

Lộc Miên nhớ lại đoạn giấc mơ vừa rồi của mình, cô gái kia hình như luôn xoa tai mình.

Tai cô từ nhỏ đã nhạy cảm, là nơi ngay cả mẹ cũng không mấy khi được chạm vào, không biết tại sao, trong mơ, cô hoàn toàn không thể kháng cự, mặc cho cô ấy chạm, cô ấy hôn.

Có phải vì Lâm Giản chạm vào tai cô nên cô mới mơ giấc mơ như vậy không?

Lộc Miên hít một hơi sâu, hơi bực bội, "Ai cho cậu chạm vào tai mình?"

Lâm Giản sững lại, khẽ hừ một tiếng, "Nhưng mình chạm nhiều lần rồi mà, có phải lần đầu chạm đâu, làm gì mà hung dữ với mình vậy."

Lộc Miên cạn lời, chỉ mong sự nóng ran ở vành tai và má sớm biến mất, cô nhanh chóng chỉnh lại mái tóc dài rối bù, đứng dậy khỏi ghế sofa kéo cửa bước ra ngoài, "Đi thôi."

Chỉ là chưa đi được hai bước, phía sau truyền đến một tiếng kinh hô của Lâm Giản và tiếng nàng ngã.

"Sao vậy? Sao bất cẩn thế?" Lộc Miên vội vàng đến đỡ.

Lâm Giản ngã xuống đất, hai tay chống đất, má hơi đỏ, hờn trách Lộc Miên, "Còn không phải tại cậu."

"Bạn học Lộc Miên, cậu đáng ghét quá."

Lộc Miên ngây người trước lời nói đó.

Lâm Giản than phiền bằng giọng mềm mại: "Ngủ trên đùi mình hai tiếng, làm chân mình tê hết cả rồi, thức dậy còn hung dữ với mình, còn muốn bỏ mình lại một mình đi mất."

Nàng cắn cắn môi, dường như hờn dỗi: "Sau này không cho cậu ngủ nữa."

Cảm giác trái tim bị thứ gì đó va chạm mạnh, Lộc Miên liếc mặt đi, nháy mắt mạnh một cái, vành tai đỏ hết cả.

"Thôi được rồi, mình đỡ cậu dậy."

*

Lộc Miên cảm thấy bực bội, vì Lâm Giản xuất hiện trở lại trong cuộc sống của cô, tần suất cô mơ thấy chuyện xưa gần đây đã tăng lên.

Những chuyện vốn dĩ đã gần như phai nhạt lại càng khắc sâu hơn, dường như báo hiệu rằng, Lâm Giản của hiện tại cũng như Lâm Giản của ngày xưa, tất cả đều đã quay trở lại thế giới của cô, và khó lòng cắt đứt?

Lộc Miên cố gắng không nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, bước ra khỏi phòng, Lâm Giản đã bận rộn trong phòng khách rồi.

Nàng mặc váy ngủ buộc tạp dề, tóc dài buộc tùy ý, sạch sẽ và dịu dàng.

Mang hai đĩa từ bếp đi ra phòng ăn, nàng trông có vẻ rất vui, ánh nắng rắc lên người nàng, cảm giác cả người ấm áp, nhìn thấy Lộc Miên, ánh mắt nàng lại càng thêm rạng ngời.

Nàng tiến lên kéo cổ tay Lộc Miên dẫn cô đến bên bàn ăn, "Miên Miên chào buổi sáng, đây là sandwich, xem có hợp khẩu vị không?"

Hai chiếc sandwich trông rất tinh tế, một bên kèm cà phê, đạt tiêu chuẩn của một tiệm bánh ngọt.

Lâm Giản rất giỏi nấu ăn, chuyện này Lộc Miên đã biết từ lâu.

"Trông khá ngon."

Nghe có vẻ không thật lòng, nhưng Lâm Giản dường như đã hài lòng rồi, hai người ngồi hai đầu bàn, bắt đầu ăn sáng.

"Bánh mì có hơi cháy không? Lần sau mình sẽ nướng ngon hơn."

"Hả? Cháy sao? Không cảm thấy, có lẽ chỉ là miếng của cậu thôi."

Những buổi sáng trước đây, Lộc Miên thường hấp bắp kèm trứng, nếu lịch quay gấp, thì thẳng thừng nhờ trợ lý mua ở phim trường. Ngồi trong phòng ăn thoải mái ở nhà ăn bữa sáng thịnh soạn, trong ký ức của Lộc Miên là chuyện hiếm hoi.

Ngôi nhà vốn dĩ lạnh lẽo quạnh quẽ dường như trở nên ấm cúng hơn nhờ sự hiện diện của người phụ nữ trước mặt? Thành thật mà nói, Lộc Miên hơi không quen.

Mặc dù, cảm giác này cũng không tệ chút nào.

Không khí này, cũng có giúp ích cho bệnh tình của Lâm Giản phải không.

Hai người không nói nhiều, Lộc Miên nghe thấy tiếng mèo kêu thoáng qua, nghĩ đến Lâm Giản còn mang theo một con mèo, hỏi bâng quơ: "Mèo của cậu không ăn sáng sao?"

"Nó ăn rồi, có lẽ là nhớ mình, cũng có thể là thấy mình ra vào, tò mò về thế giới bên ngoài, mấy hôm nay nó luôn ở trong phòng."

Lâm Giản đặt cốc nước xuống, "Có phải làm phiền Miên Miên rồi không? Mình đi dỗ nó là được."

Lộc Miên không quá bận tâm, mặc nàng đi.

Lâm Giản đi đến cửa phòng mình, hơi mở cửa, từ khe cửa thò ra một cái đầu nhỏ màu cam, mặt nó tròn tròn, tò mò nhìn thế giới bên ngoài, lại không dám đi ra, kêu meo meo nũng nịu với Lâm Giản hai tiếng.

Lâm Giản ngồi xổm xuống, hai tay xoa xoa hai bên má mèo con, "Có phải nhớ mẹ không? Hay là muốn ra ngoài chơi?"

"Meo~"

Mẹ? Lộc Miên thú vị lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Lâm Giản và mèo.

Lâm Giản cười nhẹ một tiếng, rồi dùng ngón tay thon dài trắng trẻo chạm nhẹ vào mũi nó, "Không được đâu, không được ra ngoài phá phách, cũng không được kêu loạn trong phòng, Miên Miên sẽ không vui đâu, chúng ta không được làm Miên Miên không vui, sẽ bị đuổi ra ngoài đấy."

"Phải ngoan ngoãn, mới có thể không lang thang nữa."

Lộc Miên nghe vậy, ánh mắt đổ lên tấm lưng nhỏ bé của Lâm Giản.

Lộc Miên bảy năm trước biết rất ít về gia đình Lâm Giản, khi các bạn cùng lớp nói về việc mình được cha mẹ yêu thương thế nào, hay cha mẹ nghiêm khắc thế nào, Lâm Giản luôn luôn tránh nói đến.

Lâm Giản không muốn nói, Lộc Miên cũng không hỏi, lúc đó cô chỉ biết, là cậu và mợ đang nuôi nàng, nhưng không có cảm nhận nhiều về chuyện này.

Lộc Miên sinh ra đã ngậm thìa vàng, không nói đến cha mẹ, ngay cả chú dì cậu mợ cũng cho cô cảm giác gần như cha mẹ ruột, nhìn cô lớn lên từ nhỏ, luôn ở bên vào mỗi dịp lễ quan trọng, Lộc Miên ở nhà họ không cảm thấy một chút gò bó nào, hoàn toàn có thể tùy tâm tùy ý như ở nhà mình, nên, cô một cách tự nhiên cho rằng, cậu mợ của Lâm Giản, cũng giống như cậu mợ của cô.

Nếu không phải vài ngày trước nghe Lâm Giản nói cậu mợ chỉ nuôi nàng đến khi tốt nghiệp cấp ba, cô có thể đã luôn luôn nghĩ như vậy.

Vậy câu "Phải ngoan ngoãn, mới có thể không lang thang nữa" đối với Lâm Giản, có phải không chỉ là một lời nói đùa.

Từ nhỏ đến lớn, có phải chưa bao giờ có một nơi nào cho nàng cảm giác thực sự thuộc về? Bao gồm cả nơi này.

Đây không phải nhà của nàng, nàng cũng sợ bị đuổi ra ngoài.

Không biết tại sao, lòng Lộc Miên nặng trĩu, không được thoải mái.

Ban đầu mình có thể gối đầu ngủ trên đùi nàng hai ba tiếng, bây giờ nàng muốn tựa vào mình cũng không được phép, so sánh như vậy, Lộc Miên quả thật có chút không dễ chịu.

Lâm Giản dỗ mèo con xong, đóng cửa phòng lại, mèo con quả nhiên không kêu nữa, nàng đi rửa tay, quay lại bàn ăn ăn sáng, miếng sandwich của nàng ăn rất chậm, một chút cũng không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian ấm cúng ở bên Lộc Miên như thế này.

"Ở nhà Miên Miên thật sự rất có cảm giác an toàn."

"Rất có cảm giác an toàn?" Lộc Miên nghi ngờ.

Lâm Giản vì lấy lòng cô, cũng sẽ nói những lời trái với lòng sao?

"Ừm." Nhớ lại khoảng thời gian mình thuê nhà ở khu ổ chuột, Lâm Giản dường như vẫn còn hơi sợ hãi.

"Khoảng thời gian vừa về Giang Thành mình ngày nào cũng thấp thỏm lo âu, một mình ở nhà rất khó chịu, ở nhà Miên Miên thì không."

Lâm Giản biết ơn nhìn Lộc Miên, nhưng ánh mắt nàng tràn ngập không chỉ là lòng biết ơn, còn có thứ tình cảm nào khác, tóm lại, chính là bộ dạng muốn dâng tất cả của mình cho Lộc Miên.

"Vậy sao?" Lộc Miên hoài nghi lời nàng, "Vậy tại sao cậu phải ngủ sofa?"

Nếu không phải vì sợ ở một mình trong phòng, Lộc Miên không nghĩ ra tại sao Lâm Giản lại ngủ trên sofa.

"Ngủ sofa? Miên Miên làm sao biết được...." Lâm Giản kinh ngạc một chút, rất nhanh lại phản ứng lại, đôi mắt chứa xuân thủy dường như tiết lộ sự hưng phấn, "Miên Miên dùng camera giám sát lén lút nhìn mình sao?"

"Lén lút nhìn?" Lộc Miên cau mày, cách nói này khiến cô không vui.

Cô hình như không cần phải lén lút nhìn.

"Mình nói sai rồi, không phải lén lút nhìn." Thấy cô không vui, Lâm Giản vội vàng ngồi cạnh cô an ủi cô, đầu ngón tay khẽ cào vào lòng bàn tay cô, hạ giọng nói khẽ: "Là mình muốn Miên Miên nhìn, là mình thích bị Miên Miên giám sát."

Đôi mắt nàng chứa xuân thủy, cũng chứa sự phóng đãng muốn thỏa mãn tất cả của Lộc Miên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Đây là nhà của Miên Miên, ừm... mình cũng là của Miên Miên, Miên Miên muốn nhìn thế nào thì nhìn, tất cả đều là quyền lợi của Miên Miên mà."

Ánh mắt trần trụi của nàng và đầu ngón tay không yên phận đều đang thực hiện quyến rũ, nhưng lại cho người ta cảm giác quyến rũ mà không lẳng lơ.

"Cậu hình như rất hiểu chuyện." Lộc Miên nhìn vào đôi mắt nàng, đánh giá như vậy.

"Ừm, mình rất ngoan."

"Ngủ sofa là vì rất nhớ Miên Miên, trên sofa hình như có xịt nước hoa của Miên Miên, điều này khiến mình cảm thấy, mình đang ngủ trong vòng tay Miên Miên vậy, thì, càng có cảm giác an toàn hơn."

"Mùi của tôi?"

Lộc Miên rút tay lại cầm cốc cà phê uống một ngụm, "Lâm Giản, loại nước hoa đó tôi còn hai thùng, cậu thích thì tặng cậu hai chai tự xịt đi."

Bị Lộc Miên lạnh lùng rồi.

Lâm Giản mày mắt hơi rũ xuống, thực ra Lộc Miên biết, thứ nàng muốn, không phải là hai chai nước hoa gì cả.

Không sao, có thể từ từ.

*

Hai người ăn sáng xong, Lộc Miên phải ra ngoài, Lâm Giản cũng nói nàng phải đến sở cảnh sát một chuyến để hỗ trợ cảnh sát xử lý vụ án Hoắc Hùng, và còn phỏng vấn xin việc, tình trạng tinh thần của nàng dường như rất tốt, dịu dàng và đầy sức sống.

Lộc Miên nhìn nàng như vậy, tâm trạng cũng vui lên rất nhiều.

Nếu không phải vội đi làm, cô đã muốn nhân cơ hội này nói chuyện với nàng về bệnh tình, thôi, tối cũng được.

Nhưng kế hoạch luôn luôn không theo kịp thay đổi, Lộc Miên còn chưa tan làm, trong nhóm chat nhỏ trên WeChat của cô và vài người bạn đã bắt đầu nhắn tin dồn dập, bảo cô nhớ đi tiệc đón mừng một người bạn cũ du học nước ngoài về. Người bạn cũ đó tên là Bạch Lê, là đàn chị hơn Lộc Miên một khóa, còn là chủ tịch hội học sinh, quan hệ rộng, nghe nói sẽ có rất nhiều người đến, Lộc Miên hồi đó quan hệ với cô ấy cũng khá tốt, vì hai ngày nay quá nhiều việc nên quên mất, thậm chí còn chưa kịp nhờ người đi mua một món quà ở cửa hàng bán đồ hiệu gần đó.

Mùa đông trời tối rất nhanh, sáu giờ cả bầu trời đã bị bóng đêm bao phủ, bên ngoài tòa nhà gió lạnh thổi vi vu, các nơi trong thành phố đèn đóm sáng trưng.

Nếu lúc này tuyết rơi, chắc chắn sẽ rất có không khí, nhưng Giang Thành hiếm khi có tuyết.

Lộc Miên thay một chiếc áo khoác dày hơn, đến câu lạc bộ cao cấp đúng giờ.

Có lẽ là chỉ còn thiếu Lộc Miên chưa đến, Bạch Lê đích thân đứng ở cửa đón, khi cô đến liền tự tay đưa cho cô một ly rượu, cười tươi bưng qua, ân cần chào hỏi: "Miên Miên, lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp." Lộc Miên nhận lấy ly rượu, đưa món quà của mình, "Chào mừng cậu trở về."

"Khách sáo quá, còn mang quà gì." Bạch Lê vui vẻ nhận lấy, bảo người khác đặt sang một bên trước, dẫn cô vào đám đông, vừa đi vừa trêu chọc: "Sao không dẫn bạn gái đi cùng?"

Lộc Miên cười cười: "Không có thì dẫn thế nào được?"

"À? Vẫn chưa tìm người mới à." Bạch Lê nửa đùa nửa thật: "Lần trước nghe nói cậu có người yêu, mình còn chưa kịp gặp thì đã chia tay rồi, cậu nói cô ấy làm sao mà nỡ chứ? Thế mà lại chia tay với Lộc Miên."

Nhắc đến bạn gái cũ, Lộc Miên biểu hiện rất thoải mái, thậm chí còn cong môi, thở dài: "Giống cậu, phải đi du học."

"Chia tay trong hòa bình?"

"Ừm."

"Vậy cũng tốt."

Đi qua một hành lang, những người bên trong thấy hai người, vẫy tay chào, Lộc Miên nhìn quanh, vui vẻ nhộn nhịp, có rất nhiều người quen cũ lâu rồi không gặp.

Những bạn học cũ của trường Giang Thành Nhất Trung hồi đó, đều vì Bạch Lê mà tụ tập lại với nhau.

"Lộc Miên đến rồi, mau vào mau vào, đủ người rồi!"

"Lâu rồi không gặp, đại người mẫu trên quảng cáo kìa, thế mà lại là bạn học cũ của mình."

Không khí càng thêm nhộn nhịp vì sự xuất hiện của Lộc Miên, không ngừng rót rượu uống rượu, nói về chuyện cũ, ai thầm yêu ai, ai ở bên ai, ai lại lừa dối ai, các loại chuyện phiếm.

Bầu không khí ở bàn rượu sắp sửa lên đến cao trào, điện thoại của Lộc Miên bỗng rung lên, cô cầm lên xem, tiếng điện thoại rung cũng thu hút sự chú ý của người bên cạnh, người đó theo bản năng nhìn vào điện thoại, khẽ kinh hô: "Lâm Giản? A Miên cậu..."

Lộc Miên liếc cô ấy một cái, cô ấy lập tức hiểu ý, bịt miệng lại.

Lộc Miên đứng dậy, đi đến một góc khá yên tĩnh, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, đưa lên tai nghe: "Alo?"

"Miên Miên." Lâm Giản nghe thấy tiếng nhạc ồn ào và tiếng người, "Miên Miên đang uống rượu sao?"

Giọng Lộc Miên uể oải: "Ừm, sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là thấy Miên Miên chưa về, hơi hơi lo lắng, có phải làm phiền hứng thú của Miên Miên rồi không?"

"Ừm, có một chút."

"À..." Lâm Giản kéo dài âm cuối, giọng điệu dịu dàng: "Vậy Miên Miên muốn cúp máy không? Miên Miên có phải còn nhiều người muốn ở cùng."

Lộc Miên cúi mi mắt, nhìn xuống sàn đá cẩm thạch trước mặt, khẽ cong môi, là nụ cười thích thú, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt hơn lúc nãy một chút: "Không có gì thì cúp máy đây."

"Đừng." Lâm Giản ngay lập tức gọi cô lại.

"Hả?"

Lâm Giản hạ giọng hỏi: "Miên Miên có phải say rồi không?"

"Nghe giọng cậu đã thấy cậu say rồi, quyến rũ quá."

"Vậy sao?"

"Ừm, Miên Miên, con gái ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình." Nàng nói nhỏ mang theo mong đợi: "Lát nữa mình đến đón cậu được không?"

Lộc Miên vô tình từ chối, "Không cần."

Bên kia chìm vào im lặng, rõ ràng là không cam lòng, nhưng lại không biết phải nói sao, Lộc Miên kiên nhẫn đợi nàng một lúc, "Cúp máy đây."

Chữ vừa thoát ra ngay lập tức điện thoại cũng bị ngắt đi.

Lộc Miên thoát khỏi giao diện cuộc gọi, lúc này mới phát hiện, WeChat của mình có mấy tin nhắn chưa đọc.

Lâm Giản: 【Mình nấu cơm xong rồi, Miên Miên chưa về sao? Nghe Miên Miên nói hôm nay sáu giờ sẽ tan làm mà, có chuyện gì phải tăng ca sao?】

Lâm Giản: 【Hôm nay Miên Miên không ăn cơm ở nhà sao? Nhớ Miên Miên quá...】

Lâm Giản: 【Mình vừa thấy xe cậu lái về, nhưng người bên trong hình như không phải cậu.】

Lâm Giản: 【Muốn gọi điện thoại cho Miên Miên quá, nhưng sợ làm phiền Miên Miên, gửi nhiều tin nhắn quá lại sợ Miên Miên phiền lòng, nhưng Miên Miên như vậy mình thật sự rất lo, nếu thấy thì trả lời tin nhắn một chút được không?】

Mấy tin đầu là gửi khoảng bảy giờ, tin cuối cùng là gửi hai mươi phút trước, vì điện thoại im lặng, Lộc Miên hoàn toàn không chú ý thấy.

Rõ ràng nói sợ gọi điện thoại làm phiền cô, kết quả vẫn không nhịn được gọi sao?

Tất cả những tin nhắn này đều nhắc nhở Lộc Miên, Lâm Giản đang ở nhà cô, nấu cơm chờ cô về.

Cơm nấu lúc bảy giờ, bây giờ đã hoàn toàn lạnh rồi phải không, giọng nói vừa rồi lại không có chút trách móc nào, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng. Mặc dù cô vốn dĩ không có nghĩa vụ phải báo cáo lịch trình cho Lâm Giản, Lâm Giản cũng không có lập trường để trách móc.

Lộc Miên nhắm mắt xoa xoa thái dương, muốn xua đi cái cảm giác kỳ lạ này, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, mở mắt ra nhìn, chính xác đối diện với một đôi mắt sắc bén sâu thẳm.

Người đàn ông khoanh chân ngồi trên ghế sofa cách cô không xa, khoác một chiếc áo khoác đen, trông rất trững chạc đẹp trai, khác với ký ức của Lộc Miên là, mái tóc cắt ngắn của anh ta đã thành tóc dài hơi xoăn.

Tưởng Bất Hoặc cũng đến, và cả em gái anh ta là Tưởng Tư Tư.

Nghe nói, tiệm bánh ngọt nhà Tưởng Bất Hoặc đã mở thành chuỗi, lại đầu tư các loại ngành công nghiệp, bây giờ tài sản hơn trăm triệu.

Đại gia, mối quan hệ.

Anh ta bây giờ ngồi đó, không biết có bao nhiêu người muốn đến làm quen, leo kéo quan hệ.

Em gái anh ta là Tưởng Tư Tư đang nói cười với người khác, nhưng anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào mình, cũng không biết là tình cũ chưa dứt, hay là ghi thù chuyện bị cô từ chối vô số lần hồi cấp ba.

Lộc Miên vô cảm dời ánh mắt đi, một chút nụ cười giả tạo nghề nghiệp cũng không muốn diễn cho anh ta xem, lạnh lùng kiêu ngạo.

Trước đây đối xử với anh ta thế nào, bây giờ vẫn đối xử với anh ta như thế. Lộc Miên quay lại vị trí cũ, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện Lâm Giản làm một bàn thức ăn chờ cô bị phụ lòng, tâm trạng vô cớ cảm thấy bực bội, uống cạn ly rượu trong tay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...