[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 23: Ôm nàng



Ngọt ngào, rất khiêu gợi

---

Bảy giờ rưỡi tối, Lộc Miên trở về dưới lầu khu chung cư.

Lúc trên xe rảnh rỗi, Lộc Miên có mở camera giám sát xem Lâm Giản đang làm gì, thấy nàng đang đeo tạp dề nấu ăn. Bây giờ mở cửa ra, quả nhiên một mùi thơm thức ăn truyền vào mũi.

Lâm Giản lúc này đã nấu xong bữa tối, ngồi trên tấm thảm nhỏ trước cửa sổ sát đất, mặt mày hơi nhăn lại, có vẻ ưu sầu.

Dường như đang lo lắng, tại sao Lộc Miên vẫn chưa về, lát nữa thức ăn sẽ nguội mất.

"Miên Miên!" Thấy Lộc Miên, nàng lập tức đứng dậy nhanh chóng tiến lên chào đón, tinh thần phấn chấn.

Nàng hơi vội vàng vượt qua Lộc Miên đóng cửa lại, khiến căn nhà này hoàn toàn trở thành không gian riêng tư chỉ có hai người, rồi bất chấp không kìm được, ôm chầm lấy Lộc Miên.

Lộc Miên không phòng bị, bị nàng làm cho lùi lại hai bước, lưng dán vào cửa.

Lâm Giản ôm chặt eo cô, khiến hai cơ thể áp sát không còn một khe hở nào, thân mật chết người, thân mật quá mức.

Lộc Miên vừa từ ngoài trở về, trên người đầy hơi lạnh buốt giá, cúc áo kim loại trên áo khoác càng lạnh hơn, Lâm Giản bị lạnh, nhưng vẫn muốn thân mật hơn nữa, áp vào cổ cô thở, môi áp vào cổ cô vừa mở ra vừa khép lại nói những lời nhớ cô, muốn ôm cô.

Rõ ràng hành động áp đặt như vậy, nhưng giọng điệu lại mềm mại ngoan ngoãn, ngọt ngào, rất khiêu gợi.

Tuy nhiên sự dịu dàng ấm áp chỉ tồn tại hai ba giây, nàng bị Lộc Miên đẩy ra không mấy nhẹ nhàng, Lộc Miên quở trách: "Lâm Giản."

Rõ ràng là chuyện chỉ xảy ra giữa các cặp đôi, Lộc Miên không nhớ mình đã cho Lâm Giản quyền hạn này từ lúc nào.

Có phải vì lần trước nàng phát bệnh mình cho phép nàng ôm, nên nàng được đằng chân lân đằng đầu rồi không?

Mặt nóng áp vào mông lạnh, Lâm Giản trông có vẻ hơi thấp kém lúng túng, nhưng cũng không vì thế mà thất vọng, trong mắt nàng toàn là Lộc Miên.

Miên Miên không đẩy nàng ra ngay, còn chiều chuộng hai ba giây.

Bất kể là vì lý do gì, vì tình trạng tinh thần của nàng hay vì mềm lòng, sự chiều chuộng này, giới hạn sẽ ngày càng thấp phải không?

Lâm Giản nhếch miệng cười.

Lộc Miên thay dép đi trong nhà, thong thả cởi áo khoác bước vào, trên bàn đã bày đầy mấy món ăn, Lâm Giản hỏi cô có thích không, nếu không muốn ăn món nào thì có thể nấu món khác.

"Làm sao cậu biết tôi không ăn ở ngoài?"

"Mình không biết, chỉ là nghĩ lỡ như thì sao, ở nhà Miên Miên không trả tiền nhà, đương nhiên phải làm gì đó cho Miên Miên, ví dụ như về nhà là có thể ăn cơm nóng chẳng hạn."

"Miên Miên đã ăn ở ngoài rồi sao?" Trong lời nói Lâm Giản không có chút ý trách móc nào, chỉ hơi thất vọng.

Vẫn còn ôm một tia mong đợi nhìn Lộc Miên.

Thật sự khiến người ta không đành lòng.

"Cậu đoán xem?" Lộc Miên lại bắt đầu trêu nàng.

Có thể khơi gợi tính xấu của cô, đây là chuyện tốt với Lâm Giản, Lâm Giản lưỡng lự một chút, "Mình muốn đoán là chưa."

Lộc Miên nhướng mày, quay người chậm rãi đi về phía phòng mình, tưởng rằng câu trả lời quá rõ ràng, nhưng cô lại nói: "Đoán đúng rồi đấy."

Thật sự rất giống kiểu phụ nữ xấu trong chuyện tình trường, rõ ràng sắp bỏ rơi mình đi, trước khi đi còn cười nói, "Đừng buồn, thật ra tôi vẫn rất thích cậu."

Lâm Giản không quá buồn bã, đứng tại chỗ đợi, chưa đầy nửa phút Lộc Miên lại bước ra khỏi phòng, ném cho nàng một cái băng cá nhân, sau đó ngồi vào bàn ăn.

"Miên Miên chu đáo quá." Lâm Giản nở nụ cười, Miên Miên làm sao có thể không chú ý được, ngón trỏ của mình bị dao cắt một vết, vì không tìm thấy hộp thuốc, chỉ có thể tạm thời băng bằng giấy ăn.

Nàng đứng tại chỗ, cẩn thận dán băng cá nhân Lộc Miên đưa cho lên vết thương, dán hoàn hảo, mới ngồi xuống trước mặt Lộc Miên, Lộc Miên đang đợi nàng cùng ăn, nàng múc cho cô một chén canh.

"Canh bí đao, một chút cũng không béo đâu."

Lộc Miên uống một ngụm dưới ánh mắt của nàng, Lâm Giản luyên thuyên về món ăn của mình: "Hành, gừng, tỏi trong mấy món này đều được mình gắp ra hết rồi, Miên Miên nếm thử xem mùi vị thế nào."

Lộc Miên không thích ăn hành, gừng, tỏi, lại không thích ăn mùi tanh, nên đồ ăn đều phải nấu cùng hành, gừng, tỏi một lần, rồi mới gắp ra, rất phiền phức.

Ngoại trừ nhà hàng và đầu bếp từng được thuê ở nhà, hình như chưa có ai có thể làm đến mức này.

Lâm Giản gắp một miếng sườn bỏ vào chén cô, "Thử xem, nếu không ngon mình sẽ cải thiện lần nữa."

"Ngon không?"

Lộc Miên hờ hững nói: "Ừm, cũng được."

Nói xong, cô hiếm khi lương tâm trỗi dậy thấy mình quá qua loa, nói thêm một câu: "Ngon hơn đồ ăn đặt bên ngoài."

Dường như vẫn khá qua loa, nhưng Lâm Giản đã rất hài lòng rồi: "Vui quá."

Không khí giữa hai người có thể coi là ấm cúng, cảm giác này Lộc Miên khá xa lạ, cô luôn sống một mình, ngay cả khi yêu đương trước đây cũng chưa từng sống chung với ai, càng không nói đến chuyện buổi tối có thể ăn cơm do ai đó tự tay nấu.

Càng không nói đến việc, có ai đó chịu khó từng chút một giúp cô gắp hết hành, gừng, tỏi ra.

Lâm Giản luôn luôn chu đáo như vậy, chu đáo làm cho cô những điều mà người khác không chú ý đến hoặc không thể kiên nhẫn làm.

Bảy năm trước cũng như thế.

Lâm Giản luôn luôn có thể phát hiện cô vui hay không vui, tối qua có ngủ ngon không, Lâm Giản sẽ chú ý thấy cô không ngủ được trong môi trường ồn ào mà mua một cặp bịt tai dành riêng cho cô dùng.

Lâm Giản tìm chính xác một loại đồ ăn vặt mà cô dù không thích ăn vặt nhưng ăn mãi không ngán, mỗi ngày đều nhét cho cô ăn.

Lâm Giản sẽ kiên nhẫn ôn tập và giảng bài cho cô một cách dịu dàng, đánh dấu không sót một chỗ nào, còn sẽ giúp cô làm bài tập khi hai người chiến tranh lạnh vì lo lắng cô bị giáo viên la mắng.

Lâm Giản bảy năm trước đã biết cái thói xấu cô không ăn hành, gừng, tỏi nhưng lại phải dùng hành, gừng, tỏi để xào nấu, chỉ than phiền một câu "Bạn học Lộc kén chọn quá" rồi kiên nhẫn thực hiện, gắp ra từng chút một.

Lộc Miên bây giờ cố gắng hồi tưởng lại, cũng chỉ có thể nhớ được một phần, nhưng cô biết, còn rất rất nhiều.

*

Sau bữa ăn, máy rửa chén bắt đầu hoạt động, Lộc Miên tạm thời không có việc.

Cô không vì sự hiện diện của Lâm Giản mà chọn ở lì trong phòng, đây là lãnh địa của cô, cô có thể làm bất cứ điều gì.

Cô như mọi khi ngồi trên ghế sofa mềm mại chọn một bộ phim, Lâm Giản đương nhiên cũng không đi, sẽ hỏi Lộc Miên cái này có thể chạm không, cái kia có thể chạm không, có vẻ hơi khách sáo.

Giống như một người bạn không quá thân đến nhà cô ở tạm? Cách diễn tả này hình như không thích hợp lắm.

Nếu là bạn không quá thân, thì sao có thể sau khi tắm xong chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm lượn lờ trước mặt cô, nói chuyện với cô bằng giọng nhẹ nhàng dịu dàng, đòi đút cô ăn trái cây?

Đương nhiên, cũng không phải người yêu.

Nếu nhất định phải diễn tả, thì chủ nhân và nữ hầu mới đến còn xấu hổ rụt rè thì thích hợp hơn.

Lâm Giản ngồi rất gần Lộc Miên, cách một nắm tay, nàng còn muốn gần hơn.

Trái cây trên bàn trà đều do Lâm Giản mua qua dịch vụ giao hàng hôm nay, sau khi ăn xong nàng đi tắm, tắm xong nàng lấy ra từ tủ lạnh, rửa sạch và cắt sẵn, có dâu tây, nho, dưa hấu,...

Và cả kiwi Lộc Miên thích ăn nhưng vì quá phiền khi phải gọt vỏ.

Nàng gọt xong, thân mật đút đến miệng Lộc Miên, bảo cô nếm thử, Lộc Miên liếc nhìn nàng, miễn cưỡng thỏa mãn mong muốn của nàng, há miệng cắn.

Không biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay hơi lạnh của Lâm Giản chạm vào môi cô.

Hậu quả là, miếng kiwi tiếp theo bị Lộc Miên tự mình lấy.

Không cho nàng cơ hội được đằng chân lân đằng đầu.

Bộ dạng Lộc Miên ăn rất duyên dáng, có lẽ là thói quen được hình thành qua nhiều năm, cô nhai chậm nuốt kỹ, ăn hết một quả kiwi, rút khăn giấy thong thả lau nước trái cây dính trên ngón tay, gọn gàng dứt khoát vứt giấy vào thùng rác.

Rõ ràng là một hành động rất bình thường, nhưng trên người cô lại có vẻ khiêu gợi một cách kỳ lạ.

Có lẽ vì khuôn mặt và đôi tay của cô vốn dĩ đã rất khiêu gợi.

Da cô rất trắng, được chăm sóc rất tốt, nhưng không phải kiểu mỹ nhân truyền thống, rạng rỡ nhưng lại chán đời, sẽ rất quyến rũ, nhưng một chút cũng không cho người ta cảm giác yếu đuối, ngược lại cực kỳ có tính công kích.

Tóm lại, sẽ cho người ta cảm giác rất có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu, hơi tra nhưng lại mê hoặc.

Có người khác từng ngồi lên người cô, ôm cổ cô quyến rũ cô không?

Lâm Giản cắn cắn môi, trong lòng sinh ra một luồng ghen tuông, lại không thể biểu hiện một cách đường đường chính chính trước mặt Lộc Miên, nàng mở lời khi bộ phim đi vào giai đoạn nhàm chán và Lộc Miên cũng không còn tập trung lắm.

"Hôm qua Miên Miên không có ở nhà, nhà đặc biệt lạnh lẽo, còn vừa nãy Miên Miên không nói gì mà đi thẳng vào phòng, mình rất buồn, trong lòng như trống rỗng một khoảng."

"Nhưng bây giờ đỡ rồi, được ăn cơm cùng Miên Miên, được xem phim cùng Miên Miên, chỗ trống rỗng đều được Miên Miên lấp đầy."

"Hình như còn tràn ra nữa." Lâm Giản hạ giọng, giọng điệu mập mờ.

"Tràn ra sao?" Lộc Miên chống tay vào má, lơ đãng nói: "Vậy có phải tôi nên thu lại một chút không?"

"Không được." Lâm Giản hờn dỗi cô.

Nói là không được, lại biểu hiện yếu đuối dễ bị bắt nạt như vậy, không ngừng kích thích dục vọng tối tăm nào đó trong lòng Lộc Miên, Lộc Miên hừ cười một tiếng, ác ý nói: "Cậu nói không được là không được sao?"

"Miên Miên không thu lại được đâu." Lâm Giản cúi mi nói lắp: "Thứ tràn ra là bảo bối cần được giấu đi, có thể dùng để bù đắp cho những chỗ thiếu hụt sau này."

Lâm Giản giải thích chi tiết cho cô: "Sau này nếu Miên Miên làm mình buồn, mình có thể nhâm nhi lại những ký ức này, sẽ không buồn đến thế."

Lộc Miên nghe vậy, hứng thú nhìn nàng, suy nghĩ, điều gì đã khiến nàng "tràn ra"?

Đưa băng cá nhân cho nàng?

Hay là, ăn cơm cùng nàng?

Chỉ bấy nhiêu thôi, nàng đã như được đút một viên kẹo lớn.

Cảm giác này không thể coi là đáng ghét, thực ra Lộc Miên có thể cảm nhận được ở hầu hết những người theo đuổi cô, chỉ cần cho một chút kẹo là có thể vui vẻ rất lâu.

Nhưng Lâm Giản lại hơi khác biệt so với họ.

Khác biệt gì? Lâm Giản có thể cho cô một cảm giác kích thích hơn, điều mà người khác không có, cảm giác có thể tùy ý ngược đãi nàng.

Lộc Miên cười nhẹ nhàng, nửa đe dọa nói: "Lâm Giản, theo như cậu nói, nếu trái tim cậu thiếu hụt thêm vài chỗ nữa, phần tràn ra không đủ bù đắp rồi, chẳng phải tương đương với việc bị tôi thu hồi rồi sao?"

"Không muốn..." Lâm Giản ôm lấy ngực mình, sợ Lộc Miên thật sự làm tổn thương nó, nhưng nếu Lộc Miên thật sự muốn làm gì, hình như nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Bộ phim trở lại cốt truyện, Lộc Miên không nhìn nàng nữa, vờ như không có chuyện gì. Cô quả thật tự tại kiêu ngạo, Lâm Giản cắn môi, bộ dạng mình bây giờ, giống như một người phục tùng bị chủ nhân bỏ rơi ghẻ lạnh vẫn mặt dày đi tìm và bày tỏ tình yêu, không có chủ nhân thì không sống nổi.

Chủ nhân không yêu nàng, nàng liền tốn hết tâm tư quyến rũ, bị từ chối buồn bã thì cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Nhưng... Lộc Miên không có khả năng cũng đang thưởng thức chứ?

Thực ra bảy năm trước Lâm Giản đã phát hiện khuynh hướng này của Lộc Miên, vài lần nàng khóc hay bị cô ăn hiếp, ánh mắt cô đều ẩn chứa sự hưng phấn u ám.

Chỉ là bây giờ còn xấu và tồi tệ hơn bảy năm trước, càng khó quyến rũ hơn.

Nhưng dù sao đi nữa, cũng sẽ khó lòng chống lại một vật cưng nhỏ ngoan ngoãn hết lòng lại phóng đãng vì cô chứ?

Thực ra Miên Miên dễ mềm lòng với nàng.

Cần phải cố gắng hơn để thỏa mãn khuynh hướng này của cô mới được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...