[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 22: Sủng vật



Lâm Giản dai dẳng quấn quýt

---

Rất nhanh, Lộc Miên tỉnh táo lại, cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ xấu xa của mình, từ trong túi áo lấy ra một gói khăn giấy, nói: "Mình không giận cậu mà."

Lâm Giản nhận lấy khăn giấy của cô lau lung tung nước mắt trên mặt, lông mi dài bị ướt, mặt đẫm lệ như hoa lê dính mưa.

"Cậu không giận mình tại sao lại không để ý đến mình? Hôm qua tan học mình chỉ muốn đi nói chúc mừng sinh nhật với giáo viên chủ nhiệm lớp 11/1, trước kia cậu rõ ràng đều đợi mình mà, buổi tối gửi tin nhắn cho cậu cậu cũng không để ý, sáng nay cũng không để ý."

Vô duyên vô cớ bị đối xử như vậy, nàng thật sự rất uất ức, lời nói đều run rẩy, mềm mại không chịu nổi.

Thì ra là đi chúc mừng sinh nhật giáo viên sao? Cảm xúc áy náy của Lộc Miên càng sâu sắc hơn, lòng cô chua xót, đặc biệt muốn xuyên không về bù đắp cho nàng.

Cô giải thích: "Mình chỉ là hơi phiền lòng, không muốn nói chuyện với ai. Không có giận cậu, cậu không làm gì sai cả."

"...Thật không?"

"Thật mà."

Lâm Giản tin rồi, nước mắt cuối cùng cũng ngừng lại, nàng một tay nắm cổ tay Lộc Miên, lại rút thêm mấy tờ khăn giấy của Lộc Miên để lau nước mắt, Lộc Miên không những không giúp còn nhẹ giọng trêu chọc nàng hay khóc, hoàn toàn không giống với học bá Lâm Giản mà mình từng tưởng tượng trước đây.

Lâm Giản giận dỗi cô, véo cổ tay cô biểu thị sự không vui của mình, nhưng một chút cũng không dùng sức, nói cô rất xấu.

"Tâm trạng không tốt cậu rõ ràng có thể nói với mình, mình có thể giúp cậu, có thể an ủi cậu, có thể quan tâm cậu, cậu nhất định phải lạnh nhạt với mình làm mình buồn, cậu thật sự rất xấu..."

Từng lời từng chữ của Lâm Giản tựa như những nốt nhạc du dương, tất cả đều rơi vào lòng hồ tâm trí Lộc Miên, khuấy động từng lớp sóng, không thể bình yên.

Lộc Miên bề ngoài bình tĩnh, im lặng một lúc, hỏi: "Cậu định an ủi mình thế nào?"

"Thì... ôm ôm gì đó."

Lâm Giản vừa nói xong, Lộc Miên 'Ồ' một tiếng, dang rộng hai tay, ôm cơ thể nhỏ nhắn của Lâm Giản vào lòng.

Người trong lòng rất mềm, giọng điệu Lộc Miên cũng vô thức mềm đi rất nhiều, "Bạn học Lâm Giản, đừng khóc nữa nha."

Lâm Giản sững lại một chút, rồi phụt cười, má áp vào cổ cô lẩm bẩm: "Bạn học Lộc Miên, tại sao cậu lại làm thiếu bài tập thế..."

Lộc Miên cảm thấy bên cổ mình bị Lâm Giản áp vào đặc biệt nóng, nóng đến mức sắp đổ mồ hôi, rốt cuộc là cổ cô đỏ hay mặt Lâm Giản đỏ rồi?

Vấn đề này còn chưa nghĩ ra câu trả lời, cửa phòng phát thanh đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một giáo viên trung niên đầu hói bước vào.

Ba người đều ngẩn ra, không lâu sau, hai người bị gọi đến phòng giáo viên.

Hai người đứng một trái một phải trước mặt giáo viên chủ nhiệm, Lâm Giản cúi đầu, không biết có phải vì xấu hổ hay không, còn Lộc Miên thì vẻ mặt thản nhiên, không để tâm.

Thực chất tai cô khá đỏ.

Không ít học sinh úp mặt vào cửa sổ phòng giáo viên nghe lén, rất nhanh, Giang Thành Nhất Trung lại lan truyền nhiều lời đồn đãi, ví dụ như: Lộc Miên Lâm Giản hẹn hò ở phòng phát thanh, chính chủ Lâm Giản ghen tuông ép Lộc Miên vào góc, Lộc Miên vì tình chủ động chịu trách nhiệm, vân vân và vân vân...

Đối với những tin đồn này, nếu có ai đến tán gẫu, Lộc Miên đều sẽ nói không có chuyện đó, nhưng trong lòng thực ra không phản cảm chút nào.

Còn về Lâm Giản, theo Lộc Miên quan sát, nàng sẽ rất xấu hổ, chắc là không phản cảm đâu nhỉ?

*

Cuối cùng, vé máy bay Lâm Giản đi Iceland vẫn bị hủy.

Bị Lộc Miên đe dọa, nàng tự tay hủy trước sự chứng kiến của Lộc Miên. Lộc Miên nhìn vào điện thoại, lúc này mới hài lòng đứng dậy, quay người đi còn không quên dặn dò nàng: "Đừng nghĩ nữa, ngoan ngoãn ở Giang Thành, Iceland sau này hẵng đi."

Tóc Lâm Giản vẫn còn ẩm ướt, mặt đầy vết nước mắt, Lộc Miên không đỡ nàng dậy, nàng vẫn ngồi trên sàn nhà, vẫn ngoan ngoãn vâng lời Lộc Miên.

"Vé hủy rồi, căn nhà này ngày mai mình phải chuyển đi, chìa khóa Vọng Vân Vịnh mình nhờ Giai Giai trả lại cho Từ Lộ Lộ rồi, Miên Miên, mình không biết đi đâu nữa..."

Lộc Miên đã phá vỡ tất cả kế hoạch của nàng, rõ ràng nên là Lộc Miên giải quyết hậu quả cho nàng, nàng không những không nghĩ rằng đó là điều đương nhiên, mà còn sợ Lộc Miên sau khi có được lời hứa của mình rồi lại bỏ mặc mình.

Rất giống một tiểu sủng vật thấp kém sau khi làm tình xong đã mất hết sức lực, sợ chủ nhân hết hứng thú đuổi nàng ra ngoài.

Ngấm ngầm cầu xin được ngủ trên giường chủ nhân.

Thật sự rất giống.

Ánh mắt Lộc Miên hơi đổi, thu hồi tầm nhìn.

Ném cho nàng một câu: "Tôi sẽ giải quyết."

Lâm Giản tự mình đứng dậy khỏi sàn nhà, con mèo cam nhỏ vốn trốn dưới ghế sofa cũng chui ra một cái đầu, nhìn Lộc Miên đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt đề phòng lại tò mò.

Lộc Miên chú ý đến vật nhỏ này, "Mèo của cậu sao?"

Lâm Giản đã gần như khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, giải thích: "Mấy ngày trước mình nhặt được bên đường, không ai cần không có cơm ăn đáng thương quá, nên mang về."

"Mèo hoang?" Lộc Miên cau mày, "Bị nó cào cắn phải đi tiêm vắc-xin phòng dại."

Trong giọng điệu Lộc Miên không khó để nghe ra sự ghê tởm, Lâm Giản biết cô không có thiện cảm với mèo, huống chi là mèo hoang, có thể nói là tránh còn không kịp.

Bởi vì hồi nhỏ từng bị mèo cào, ba vết rách đẫm máu lớn, phải đi tiêm ba mũi vắc-xin phòng dại, rất khổ sở.

Mặc dù biết là như vậy, Lâm Giản vẫn không kìm được uất ức thay cho mèo nhỏ, "Thật ra nó không phải mèo hoang, nó bị chủ cũ bỏ rơi, đã được tiêm vắc-xin rồi."

"Nó rất ngoan, còn nhút nhát, nếu không ngốc nghếch dùng tay chơi với nó, nó sẽ không cắn người đâu."

Lộc Miên miễn bình luận.

"Thật ra mình đã tìm được chủ mới cho nó rồi, ngày mai trước khi lên máy bay sẽ giao nó cho chủ mới, bây giờ phải ở lại, nên hơi luyến tiếc, không biết có thể ở cùng nó thêm mấy ngày nữa không."

Nghe câu này, Lộc Miên nhìn nàng một cái, từ ánh mắt nàng nhìn thấy nỗi buồn sâu sắc.

Vé hủy rồi, sẽ nói lời dỗ cô, sẽ hứa hẹn với cô, sẽ nói lời đùa cợt, bề ngoài không khác gì người bình thường, nhưng trong lòng ngập tràn sự đen tối sâu không thấy đáy, khó tan.

Lâm Giản bệnh rất nghiêm trọng, những gì vừa thấy, có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Lộc Miên nghĩ như vậy.

Lâm Giản bây giờ vẫn chưa ổn định lắm, Lộc Miên không trực tiếp nói thẳng hỏi nàng chuyện bị bệnh, mà đi hỏi một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy, kể cho cô ấy tình hình đại khái của Lâm Giản.

【Nếu bệnh nhân đã có xu hướng tự sát thì nhất định phải đưa đi nhập viện hoặc trông chừng bên cạnh, bởi vì việc cô ấy đồng ý miệng với cậu không có nghĩa là sau đó cô ấy sẽ không làm, một số bệnh nhân khi phát bệnh là không kiểm soát được, một số là không chịu nổi sự giày vò của ảo ảnh, một số là trực tiếp mất đi ý thức tự chủ, tình hình của cô ấy có vẻ rất nghiêm trọng rồi, càng nguy hiểm hơn.】

Lộc Miên nhìn chằm chằm dòng chữ này, một cảm xúc buồn xót xa từ sâu trong lòng sinh ra.

*

Lâm Giản đi tắm, tắm xong nàng mặc áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm, Lộc Miên vẫn ngồi trên ghế sofa, cau mày, vẻ ngoài phiền muộn bủa vây.

Lâm Giản dùng khăn tắm lau tóc, nhón chân đến bên cạnh Lộc Miên, Lộc Miên cảm nhận thấy nàng đến, tắt điện thoại.

Mùi sữa tắm và mùi thơm riêng trên người của Lâm Giản theo sự lại gần của nàng xâm chiếm hòa vào không khí Lộc Miên ngửi thấy, khác với mùi nước mưa ngoài trời trên người Lộc Miên, vô cùng dịu dàng.

"Là mình làm Miên Miên phiền lòng sao?" Lâm Giản tự trách hỏi nhỏ.

Không thể phủ nhận, quả thật là như vậy. Nhưng xét đến tình trạng tinh thần của Lâm Giản hiện tại, Lộc Miên cảm thấy mình có thể dịu dàng với nàng một chút, lời này cũng không nhất thiết phải nói ra.

"Tôi không phiền lòng."

"Miên Miên khi phiền lòng là như vậy mà." Lâm Giản hình như muốn đưa tay vuốt phẳng nếp cau trên trán Lộc Miên, nhưng nàng không biết liệu mình có chịu đựng nổi sự buồn bã sau khi bị Lộc Miên từ chối hay không, nàng nói nhỏ: "Cậu như vậy mình sẽ rất áy náy..."

Nói chuyện luôn mềm mại như vậy, giỏi nhất là dùng sự dịu dàng để quấn quýt người ta, Lộc Miên hỏi: "Nếu đã như vậy, vậy cậu có cách nào làm tôi không phiền lòng không?"

Lâm Giản chớp chớp mắt, "Có chứ."

Đây là được trao cho quyền an ủi sao? Lâm Giản chủ động lại gần Lộc Miên hơn một chút.

Thật ra nàng muốn Miên Miên nằm lên đùi nàng, nhưng Miên Miên chắc sẽ không đồng ý, đành phải quỳ trên ghế sofa, cúi đầu, hai tay đặt lên thái dương Lộc Miên, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Mát xa thái dương có thể giảm mệt mỏi, rất hiệu quả, Miên Miên thử xem."

Nhìn gần mặt Lộc Miên, da Lộc Miên thật sự rất mịn, không một chút khuyết điểm, nhìn là biết được chăm sóc cẩn thận.

Môi cũng vậy, mùa đông khô hanh vẫn rất mịn màng.

Nàng đã xem quảng cáo Lộc Miên đóng, hình thể thật sự rất đẹp, cơ bụng rõ ràng và săn chắc, toàn thân, không có chỗ nào là không hoàn hảo phải không?

Loại người đẹp nổi đình đám trong giới đồng tính nữ này, bao nhiêu năm qua, chắc chắn có rất nhiều người muốn lên giường với cô.

Lộc Miên đã từng có bạn gái, nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Giản thoáng qua một tia ghen tị không hài lòng, nhưng bị nàng che giấu rất kỹ, thứ Lộc Miên nhìn thấy, cũng chỉ là tình cảm sâu đậm lưu chuyển trong ánh mắt.

"Mình không muốn Miên Miên phiền lòng vì mình..."

"Mình đã hứa với cậu sẽ không đi Iceland thì sẽ không đi nữa, ừm... Mình lát nữa hỏi chủ nhà xem có thể cho mình ở thêm hai ngày nữa không, cô ấy khá tốt, chắc sẽ linh động. Sau đó mình sẽ tìm nhà nhanh nhất có thể, là có thể chuyển đi rồi, mình sẽ cố gắng tìm một nơi có môi trường tốt hơn một chút."

Thật là thiện giải nhân ý, nhưng bây giờ đã không còn là vấn đề nhà cửa hay không nữa.

Lộc Miên đột nhiên dùng tay gạt tay nàng ra, "Không cần mát xa nữa."

Lâm Giản bối rối, bất an cong cong ngón tay.

Lộc Miên nhìn căn nhà trống trơn trước mặt, "Ngày mai cậu chuyển đến chỗ tôi ở một thời gian đi."

Việc phá vỡ giới hạn liên tục không phải là chuyện tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác phải không.

Lâm Giản nghe vậy, ánh sáng bất ngờ rạng rỡ rõ ràng bùng lên trong mắt, nhưng rất nhanh nàng lại cúi mi mắt, lẩm bẩm: "Miên Miên... mình không muốn cậu ép buộc bản thân."

"Ồ?" Lộc Miên nhướn mày, ngẩng đầu nhìn nàng đang quỳ bên cạnh mình, rõ ràng đang nhìn mình từ trên xuống, nhưng lại mềm mại không có chút sức tấn công nào, rất kích thích ham muốn ngược đãi của người khác.

"Ý cậu là, cậu từ chối đề nghị của tôi?"

Từ chối?

"Không phải..." Lâm Giản lập tức lắc đầu, vẻ mặt vội vàng, sợ Lộc Miên hiểu lầm ý nàng.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc từ chối Lộc Miên, nàng đã thấy buồn rồi.

Lộc Miên thì như thể đứng ngoài cuộc, ném vấn đề này cho nàng: "Vậy cậu muốn thế nào?"

Lâm Giản cắn môi, lộ ra vẻ lưỡng lự.

Lộc Miên đánh giá nàng không chút nể nang: "Ra vẻ."

Lâm Giản 'Á' lên một tiếng nhẹ, âm cuối kéo dài.

Bị nói toạc ra, Lộc Miên luôn luôn không cho nàng thể diện, nhưng nói gì thì có liên quan gì sao? Thấp kém cũng được, ra vẻ cũng được, thật ra Miên Miên không ghét phải không?

Lâm Giản không lưỡng lự nữa, tư thế quỳ ban đầu biến thành ngồi chéo trên ghế sofa, sát lại Lộc Miên, ôm lấy cánh tay cô.

Một tư thế cực kỳ thân mật và gợi cảm, không biết cố ý hay vô tình, sự mềm mại dưới chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo của nàng áp vào cánh tay Lộc Miên, khẽ cọ xát theo động tác của nàng.

Lâm Giản nheo đôi mắt hoa đào hơi đỏ lại, nũng nịu bằng giọng mũi ngọt ngào: "Muốn Miên Miên không ghét mình, trong lòng cũng như ngoài miệng, một chút cũng không phản cảm mình dọn vào nhà cậu ở, nếu trong lòng Miên Miên thật ra không vui, mình sẽ rất khó chịu."

Từng lời từng chữ đều như được bọc trong gió xuân, cả người nàng duyên dáng mềm mại, ngoan ngoãn dễ bắt nạt.

Bên ngoài cửa sổ mưa dần tạnh, màn đêm càng lúc càng dày đặc, tầm mắt Lộc Miên lướt trên người Lâm Giản, vì tính chất công việc, Lộc Miên đã gặp rất nhiều kiểu phụ nữ, nhưng chưa từng gặp ai có thể dai dẳng quấn quýt hơn Lâm Giản.

Luôn cảm thấy nàng thiếu cái gì đó, thiếu cái gì nhỉ?

Ừm, có lẽ là một cái vòng cổ.

Ai bảo nàng ngoan ngoãn như vậy, cho dù phải đeo vòng cổ nàng cũng sẽ không có chút bất mãn nào phải không?

Lâm Giản nhìn đôi mắt sâu thẳm của Lộc Miên, tăng cường độ thể hiện vẻ nàng thích: "Thật ra, Miên Miên bây giờ cũng không phản cảm mình đến thế, đúng không?"

Lộc Miên không phủ nhận, lại nghe Lâm Giản cẩn thận hỏi: "Mèo nhỏ cũng có thể mang vào cùng không?"

Lộc Miên cau mày, rất nhanh lại thoát ra, giọng lạnh nhạt: "Lâm Giản, cậu không có quyền hạn yêu cầu quá nhiều."

Lâm Giản mím môi, âm lượng lại nhỏ đi rất nhiều: "Không có yêu cầu gì đâu..."

"Mèo nhỏ sẽ ngoan ngoãn, mình chỉ cho nó hoạt động trong phòng thôi, mình cũng cố gắng hơn, để Miên Miên không ghét mình."

"Miên Miên bảo mình làm gì cũng được, chỉ cần Miên Miên muốn." Lâm Giản đã ám chỉ đủ rõ ràng, chỉ thiếu nói thẳng ra, nàng và có thể ở cùng Lộc Miên làm nhiều chuyện, có thể mặc cho Lộc Miên tùy ý đùa giỡn, có thể mặc cho Lộc Miên trút giận hoặc ham muốn.

Bảo nàng làm thế nào cũng được, quỳ, nằm úp sấp, bị trói, bị xích...

Chỉ cần sau đó có thể đến ôm nàng một cái, ừm... cho dù không đến, nàng cũng có thể bò qua tự mình nép vào lòng cô.

"Lâm Giản, khi cầu xin người khác bên ngoài, cậu cũng cầu xin như thế này sao?" Lộc Miên nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hỏi một câu.

Lâm Giản vội vàng phủ nhận, có chút uất ức vì bị hiểu lầm: "Đương nhiên không, người khác không được làm gì hết, mình chưa từng cầu xin người khác."

"Hừ."

Lộc Miên rời đi, trước khi đi dặn dò Lâm Giản, ngày mai sẽ đến đón nàng.

Coi như là ngầm đồng ý.

*

Sáng hôm sau chín giờ, một chiếc xe sedan màu đen dừng dưới lầu nhà Lâm Giản.

"Lâm Giản tiểu thư, tôi là tài xế của cô chủ, gọi tôi là chú Trần là được, cô chủ nhờ tôi đến giúp cô chuyển nhà." Người đàn ông đứng trước cửa khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc vest thẳng thớm, trông hiền lành chất phác rất đáng tin.

Lâm Giản đã vệ sinh cá nhân trang điểm xong, lớp trang điểm trên mặt rất tinh tế, rõ ràng là được vẽ rất tâm huyết mất thời gian, thấy người đến không phải Lộc Miên nàng cũng không hề giảm nụ cười, "Chú Trần, đã lâu không gặp."

Chú Trần lộ ra vẻ sực tỉnh, cười, "Tôi nói mà, tên Lâm tiểu thư sao lại quen tai như vậy, thì ra là bạn học của cô chủ, giống như cô chủ, đều lớn thế này rồi."

Đây không phải là lần đầu tiên ông gặp Lâm Giản.

Tài xế thời cấp ba của Lộc Miên cũng là ông, ông luôn luôn yên lặng kính cẩn ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng nói vài câu vào lúc thích hợp, sau nhiều năm, giọng điệu ông nói chuyện với Lâm Giản dịu dàng hơn rất nhiều, lại có chút không tự nhiên.

Có lẽ là chưa từng nói bằng giọng điệu này, nhưng lại bị yêu cầu như vậy, dẫn đến không quen.

Lâm Giản khẽ hừ một tiếng lầm bầm trong lòng, rõ ràng mình một chút cũng không dịu dàng với cô, lại yêu cầu người khác như vậy.

"Cô cần tôi giúp chuyển gì sao?"

Lâm Giản mời ông vào cửa, nhấc tay cầm vali lên, "Đồ của cháu rất ít, phiền Chú Trần giúp cháu mang cái này xuống dưới là được."

Chú Trần chú ý đến con mèo cam chỉ ló đầu ra dưới ghế sofa, nhớ đến lời Lộc Miên dặn dò trong nhà Lâm Giản có một con mèo hoang, ông hỏi: "Cô có cần tôi giúp bắt mèo không?"

Lâm Giản cười, "Không cần, chú Trần mang vali xuống là được rồi."

Chú Trần gật đầu, "Vậy được."

Sau khi mang vali xuống không lâu, Lâm Giản liền xách một cái túi mèo đi xuống lầu, chú Trần kính cẩn giúp nàng mở cửa ghế sau, "Lâm tiểu thư cẩn thận."

"Cảm ơn chú Trần."

"À, không cần cảm ơn."

Lâm Giản đặt túi mèo sang một bên, con mèo cam trong túi dùng móng vuốt nhỏ cào vào lưới bọc, Lâm Giản dùng ngón tay chạm vào, bảo nó ngoan, nhìn xung quanh, tùy tiện hỏi: "Chú Trần, đây không phải xe của Miên Miên phải không?"

"Là xe riêng của tôi, cô chủ bình thường đều tự lái xe, thật ra rất ít khi cần đến tôi."

"Ồ, là vậy sao, Miên Miên hôm nay bận lắm sao?"

Chú Trần sững lại một chút, liếc Lâm Giản qua gương chiếu hậu, cười đáp: "Cô chủ đương nhiên bận, làm cái nghề đó làm gì có lúc nào không bận, cô chủ đã lâu không về thăm ông bà chủ rồi, này, sáng sớm sáu giờ đã gọi điện cho tôi, chắc là đã sớm đến phim trường rồi."

Lâm Giản cúi mắt, "Ừm... Miên Miên vất vả quá."

*

Lộc Miên quả thật sáng sớm còn chưa kịp ăn sáng đã đến phim trường, chụp quảng cáo quần áo mới nhận, mười giờ nghỉ ngơi, cô vừa vặn nhận được tin nhắn wechat của Lâm Giản.

【Miên Miên, mình và mèo nhỏ đều đến rồi nha, mình nhốt nó vào phòng rồi, không cho nó ra ngoài.】

Lộc Miên xem, theo thói quen muốn đọc rồi không trả lời, khi chuẩn bị thoát ra ngón tay lại ngừng lại một chút, ngón cái sơn móng tay đen nhấn hai chữ cái trên màn hình.

【Ừm.】

Lời hồi đáp của cô dường như khiến Lâm Giản rất có động lực, bắt đầu luyên thuyên:

【Nghe Chú Trần nói cậu ra ngoài sớm lắm, nhưng tối qua ngủ muộn như vậy, chắc mệt lắm phải không? Miên Miên vất vả quá. Nếu mình ở bên cạnh, có thể giúp cậu xoa bóp huyệt đạo, sẽ đỡ hơn nhiều.】

Lâm Giản nhìn ra được, Lộc Miên thật ra là tận hưởng, hôm qua khi mát xa cho cô lông mày cô giãn ra rất nhiều, chỉ là ngạo kiều thôi.

Văn bản tự động chuyển hóa thành giọng nói trong đầu, cái giọng điệu ngọt ngào dai dẳng không chịu nổi đặc trưng của Lâm Giản bây giờ.

Thật ra Lâm Giản bảy năm trước thỉnh thoảng cũng nói chuyện như vậy, chỉ là so với bây giờ, trước kia ngọt ngào hơn, bây giờ thì rất khiêu gợi.

Đúng, chính là rất khiêu gợi.

【Cũng có thể đợi Miên Miên về nhà rồi giúp cậu mát xa, mệt rồi vừa hay có thể đi ngủ.】

【Miên Miên khi nào mới về vậy, nhớ cậu, muốn giúp cậu chuẩn bị bữa trưa.】

Rõ ràng mới dọn vào nhà cô, Lâm Giản nói ra những lời như vậy đã rất tự nhiên, không giống bạn bè, cũng không giống người yêu, nhưng lại rất tinh tế, rất mập mờ.

Cảm giác này không thể nói là quá tệ, Lộc Miên lười gõ chữ, nhấn giữ ghi âm nói với nàng: "Hôm nay không về, phải quay đến nửa đêm, trực tiếp ở khách sạn."

Bên kia im lặng, nhưng trên đầu khung chat luôn hiển thị "Đối phương đang gõ chữ" rồi lại ngắt, hiếm khi Lộc Miên tò mò nán lại khung chat, xem nàng sẽ trả lời gì.

Khoảng hơn một phút, Lâm Giản gửi đến một tấm ảnh.

Là một tấm tự sướng, Lộc Miên bấm vào xem, có thể thấy nàng trang điểm rất tinh tế, kẻ mắt gợi cảm, môi như quả mọng, tóc đen dài buông trước ngực, biểu cảm có chút uất ức. Góc chụp, ánh sáng các mặt đều hoàn hảo, tôn lên vẻ mặt nàng càng thêm gợi cảm, quyến rũ chết người.

Ý của nàng quá rõ ràng.

Hôm nay nàng cố ý trang điểm rất lâu.

Không được Lộc Miên nhìn thấy, chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Nàng không dừng lại ở đó, nàng tìm thấy gương của Lộc Miên, quỳ ngồi dưới ghế sofa đối diện gương tự sướng, nàng lại vào phòng tắm của Lộc Miên, ngồi bên cạnh bồn tắm, tạo nhiều tư thế khác nhau, chụp mấy tấm, chọn tấm mình ưng ý hơn mới gửi cho Lộc Miên.

Nàng cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc váy bó sát cổ chữ V màu đen, hai chân vắt chéo, một bên vớ đen bị nàng kéo xuống một chút, vớ hơi siết vào thịt đùi, đặc biệt làm người ta vui mắt.

Thật ra khi nàng không cười cả người mang lại cảm giác lạnh lùng và dễ vỡ, nhưng ai biết được, học bá Lâm Giản tưởng chừng không vướng bụi trần trong mắt bạn học trước kia, sau lưng lại dùng tâm tư tỏ vẻ chiều lòng người khác như vậy.

Thậm chí mong muốn Lộc Miên lưu lại những bức ảnh gợi cảm này của nàng.

Nàng còn gửi cho Lộc Miên một tin nhắn thoại: "Muốn gặp Miên Miên."

Lúc này trợ lý vừa vặn bước vào thông báo: "Chị Miên, đến lúc chụp rồi."

Lộc Miên thoát khỏi ảnh, đáp lời trợ lý, gõ chữ:

【Ảnh của tôi trên mạng tìm kiếm đầy.】

【Không muốn, mình muốn cái mà người khác chưa từng thấy.】

【Đừng được đằng chân lân đằng đầu.】

Trả lời nàng câu này, Lộc Miên không để ý nữa, đặt điện thoại xuống, chuyên viên trang điểm lập tức đến giúp cô dặm lại trang điểm, chỉnh kiểu tóc, xác nhận không có một chút khuyết điểm nào mới đứng dậy đi đến trước máy ảnh, tiếp tục chụp.

Tiếng màn trập của máy ảnh liên tiếp vang lên, Lộc Miên tạo dáng thoải mái và hoàn hảo trước ống kính.

"Đúng, không sai, cứ như vậy, biểu cảm lạnh lùng hơn một chút nữa, rất tốt, rất tốt."

*

Buổi tối, Lộc Miên thật sự không về.

Buổi sáng người giúp việc đã dọn dẹp một phòng cho Lâm Giản ở, Lâm Giản mang hết hành lý vào, cả ngày nàng đều sắp xếp, dọn dẹp, đặt khay cát cho mèo cam ở ban công, dùng cần câu mèo chơi với nó, biểu cảm luôn luôn nhàn nhạt, buồn bã không vui.

Mèo cũng biết nàng không vui, đến cọ nàng, dùng tiếng grừ grừ an ủi nàng.

Lộc Miên thì không có gì cả.

Một loạt tin nhắn sau đó đều chìm vào im lặng, mặc dù đây là điều nàng nên chịu đựng, nhưng vẫn rất khó chịu.

Nàng biết mình bị bệnh, bị bệnh bảy năm rồi, thật tệ quá, bất luận uống thuốc điều trị thế nào cũng không hề thuyên giảm một chút nào, ngược lại theo thời gian trôi qua càng lúc càng nghiêm trọng, điều này càng làm nàng kiên định hơn, thuốc của nàng, chỉ có Lộc Miên.

Sự yêu thích của Lộc Miên, tình yêu của Lộc Miên, ham muốn của Lộc Miên, đều có thể trở thành thuốc của nàng.

Nhưng Lộc Miên bây giờ một chút cũng không cam lòng chia sẻ cho nàng, nàng không cảm nhận được.

Cho dù đã dọn vào nhà cô, tình trạng của nàng vẫn rất tồi tệ, rất tồi tệ...

Lâm Giản nhắm mắt lại, nàng bắt đầu đau đầu, không biết đau bao lâu, bên tai nàng bắt đầu xuất hiện âm thanh...

"Lâm Khải anh có phải là người không? Lúc đầu nếu không phải làm tôi có thai thì tôi có thành ra bộ dạng hôm nay không? Bây giờ, con gái của mình, anh nói không cần là không cần sao?"

"Cô không ngủ với tôi làm sao cô có thai? Có thai rồi tại sao cô không bỏ đi? Bây giờ cô muốn gả cho người khác, cô liền đẩy nó cho tôi, ồ, nó không phải con gái cô sao? Khúc Tú Anh, cô có biết xấu hổ không?"

"Hừ, Lâm Khải, anh thật sự không biết xấu hổ, trên đời này làm sao có loại đàn ông như anh? Anh đáng lẽ nên bị thiến!"

Phòng xử án trở nên ồn ào, một cô bé nhỏ bé mong manh và vô vọng, "Bố mẹ đừng cãi nhau nữa..."

"Im miệng! Phòng xử án không phải nơi cho các người cãi nhau đùn đẩy trách nhiệm!"

...

"Giản Giản, đến nhà chú ở đi, chú nuôi con, được không?"

"Dạ được..."

...

"Khúc Kiến Quốc, anh rốt cuộc có nghĩ đến tôi không? Tôi sinh cho anh một đứa con trai tôi dễ dàng lắm sao, cái nhà này có phần tôi nói chuyện không? Anh đưa nó về thì anh là người tốt rồi, còn người vất vả là tôi này, rốt cuộc anh muốn cháu gái anh hay vợ con anh?"

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chỉ nuôi nó đến khi tốt nghiệp cấp ba, chỉ đến khi tốt nghiệp cấp ba có được không? Tốt nghiệp cấp ba tôi sẽ lập tức đuổi nó đi."

"Bây giờ nuôi nó phải tốn tiền, đợi sau này nó lấy chồng, đòi thêm tiền dẫn cưới là được. Thôi nào, đừng giận nữa..."

*

"Làm trò gì vậy, từ chối tôi trịnh trọng thế à? Cô không lẽ nghĩ tôi thật sự thích cô sao? Tôi chỉ muốn trêu cô chơi thôi, bố mẹ cô còn không cần cô, tôi càng không cần, cô nghĩ tôi là ông cậu vô dụng của cô sao? Ha ha ha."

"Ừm, mặt cô không tệ, nhưng thân thế cô hơi đáng thương đấy, có phải rất thiếu thốn tình cảm không? Loại con gái này, chắc là sẽ không được trân trọng đâu nhỉ?"

*

"Ê, Lâm Giản, cậu qua đây một chút."

Người gọi Lâm Giản là Tưởng Tư Tư, bạn học tiểu học của Lâm Giản, sau đó lại có duyên trở thành bạn học cùng lớp, bình thường bọn họ không tán gẫu với nhau, Lâm Giản vẻ mặt như thường đi đến, "Có chuyện gì?"

"Tin đồn về cậu và Lộc Miên là sao vậy, cậu và cô ấy thật sự hẹn hò rồi à?"

"Hả?" Lâm Giản rất bất ngờ, cười nói: "Đâu có, bọn họ đều nói bậy đó."

Tưởng Tư Tư không ngạc nhiên với câu trả lời này, "Ồ, vậy cô ấy thích cậu à?"

"Mình không biết, vấn đề này... nếu cậu thật sự muốn biết thì nên đi hỏi cô ấy."

"Ồ, vậy là cô ấy chưa tỏ tình với cậu."

"Ừm, đương nhiên là chưa."

"Vậy cậu có thích cô ấy không?"

Vấn đề này của Tưởng Tư Tư hỏi rất đột ngột và sắc sảo, Lâm Giản nhíu mày, Tưởng Tư Tư sờ cằm suy nghĩ, quan sát nàng, "Luôn cảm thấy hai cậu đang mập mờ."

Lâm Giản cười tự nhiên, "Mình mập mờ với cô ấy lúc nào, bọn mình đều là con gái mà, cậu không có bạn thân sao? Cậu nên hiểu chứ, đừng nói ra những lời dễ gây hiểu lầm trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy."

"Ồ, hình như cũng đúng."

"Nói cho cậu một bí mật." Tưởng Tư Tư nói một cách thần bí.

"Hả?"

Tưởng Tư Tư chủ động ghé sát mặt vào tai nàng, nói với vẻ khá tự hào: "Hai ngày nữa hội thao của trường, nếu anh mình giành được chức vô địch sẽ tỏ tình với Lộc Miên trước mặt mọi người."

Lâm Giản sững lại một chút, lùi lại một bước, "Táo bạo vậy sao, trước mặt nhiều giáo viên như vậy?"

Tưởng Tư Tư nhìn nàng bằng một ánh mắt rất tinh tế, "Giáo viên là cái gì? Nhà ăn mới chuẩn bị xây dựng là nhà mình đầu tư, nhà Lộc Miên cũng quyên góp không ít, cậu nói xem, giáo viên nào dám quản chứ?"

Lâm Giản cúi mi mắt, khẽ nhếch miệng, "Ừm, cũng phải."

Giang Thành hoàn toàn vào đông, mặc dù chưa lạnh đến mức có tuyết, nhưng cũng thật sự giá lạnh thấu xương, hội thao của trường Nhất Trung luôn chọn thời điểm này để tổ chức, vận động vận động, toát mồ hôi, làm ấm cơ thể.

Lâm Giản không đăng ký môn thi nào, công việc chính nàng phụ trách chính là viết một số lời cổ vũ cổ động đưa lên sân khấu nhờ người phát thanh đọc, khích lệ tinh thần. Ngoài ra còn thỉnh thoảng đi làm trọng tài.

Lộc Miên ban đầu cũng không đăng ký môn thi nào, nhưng vì tình huống đột xuất bạn học môn chạy 1200 mét nữ không thể tham gia, lúc đó chỉ có cô rảnh, chỉ có cô có thể chạy, nên đi thay thế một chút.

Hội thao hiếm hoi được phép mang điện thoại máy ảnh, ban đầu rất nhiều người còn tiếc nuối vì Lộc Miên không đăng ký, nghe nói Lộc Miên phải chạy, xung quanh sân tập lập tức tập trung gấp đôi số người ban đầu, Lâm Giản đứng ở vị trí bên cạnh trọng tài, tay ôm áo khoác của Lộc Miên, chăm chú nhìn cô trên vạch xuất phát.

Lộc Miên chỉ mặc một chiếc áo dài tay màu trắng rất tôn dáng, mái tóc dài bình thường luôn thả xuống bất chấp giáo viên cũng được buộc thành đuôi ngựa cao, ánh nắng chiếu vào người cô, nhìn từ góc độ nào cũng rất đẹp, rất có khí chất.

Đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy cô không phải đến để chạy, mà là đến để trình diễn thời trang.

Trước khi xuất phát, người phát thanh không ngừng đọc những bài cổ vũ cho cô, vừa nghĩ đã biết là liên tục có người gửi, hội thao năm ngoái cũng như vậy.

Nhiều người như vậy đều đang quan tâm cô, rõ ràng là khoảnh khắc nên hào hứng, tâm trạng Lâm Giản lại bỗng dưng hụt hẫng không ít, nàng ghét cảm giác này.

Tiếng còi vang lên, tất cả mọi người đều hò reo cổ vũ cho Lộc Miên.

1200 mét, tổng cộng phải chạy bốn vòng, hai vòng đầu còn ổn, đến vòng thứ tư Lộc Miên có vẻ hụt hơi, bởi vì gần đây cô không chuẩn bị cho cuộc thi, không tăng cường luyện tập, nhịp điệu hơi thở gì đó đều không tốt lắm, bắt đầu ở thế yếu.

Hơi chịu không nổi rồi.

Vòng cuối cùng, càng lúc càng nhiều người đi về phía vạch đích, giúp đỡ bạn học tham gia cuộc thi của mình một tay, đưa chai nước.

Đương nhiên trong nhóm người này có những người nhắm đến Lộc Miên.

Nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ rất chật chội.

Lâm Giản đứng một bên, nhìn khuôn mặt Lộc Miên ngày càng rõ ràng, khoảnh khắc cô vượt qua vạch đích, Lâm Giản bước chân, nhưng ngay sau đó, Lộc Miên ngã xuống, được một nữ sinh đỡ lấy.

"Lộc Miên, cậu không sao chứ?" Những âm thanh tương tự liên tiếp vang lên.

Người chen chúc quá đông, Lâm Giản hầu như không nhìn thấy Lộc Miên, khiến lòng nàng trầm xuống rất nhiều.

Cảm giác Lộc Miên chỉ thuộc về đám đông này thật sự một chút cũng không dễ chịu.

Lâm Giản đứng yên, có lẽ thật sự hơi lo lắng cho tình trạng của Lộc Miên, nàng không đi.

Đột nhiên, Lộc Miên cúi đầu loạng choạng bước ra khỏi đám đông, như thể đã khóa mục tiêu là nàng, cả người ngã vào người nàng.

Kéo theo một luồng khí nóng, cùng với mùi thơm trên người cô vì đổ mồ hôi mà trở nên nồng nặc hơn.

Lâm Giản bị cô kéo lùi lại một bước, vội vàng dùng tay đỡ lấy cô, "Lộc Miên, cậu ổn không?"

Đầu Lộc Miên tựa yếu ớt vào vai nàng, hơi thở rất nặng, nói chuyện đều thở dốc: "Không ổn."

Chỉ cần áp vào như vậy Lâm Giản đã có thể cảm nhận được nhịp tim dữ dội của cô, dường như kéo theo nhịp tim của nàng, từng nhịp từng nhịp, vừa nhanh vừa mạnh.

Xung quanh có biết bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào hai người.

Lâm Giản bắt đầu hạnh phúc, nàng khoác áo khoác lên vai Lộc Miên, vỗ vỗ lưng Lộc Miên, nhẹ nhàng dỗ dành: "Vừa chạy xong không được ngồi đâu, chúng ta đi dạo một chút có được không?"

Lộc Miên không có sức để phản ứng với nàng, nàng đỡ Lộc Miên đi, có người đi theo hỏi Lộc Miên có muốn uống nước không, Lâm Giản ngăn lại, "Không được uống nước ngay, phải đi dạo một chút đã."

"Ồ, là vậy sao..."

"Có cần đỡ không?"

"Không cần đâu, tôi cứ dẫn cô ấy đi là được."

*

Đi khoảng hai ba phút, từ sân tập đi đến hành lang không có nhiều người, Lộc Miên đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, ép nàng vào tường, tựa yếu ớt vào người nàng.

Quá đột ngột lại hơi quá thân mật, Lâm Giản kinh ngạc kêu khẽ, "Lộc Miên..."

"Không đi nổi nữa, để tôi tựa một chút." Giọng Lộc Miên yếu ớt, thái độ mạnh mẽ.

Câu nói này không biết đã chạm vào điểm nào của Lâm Giản, nàng không động nữa, dùng tay vỗ vỗ lưng Lộc Miên, muốn giúp cô chia sẻ bớt sự khó chịu.

Vì chiều cao, Lộc Miên gối lên vai nàng cần phải khom lưng, giống hệt một con mèo lớn chưa ngủ dậy, mạnh mẽ khoanh chiếc gối ôm của mình vào lòng.

Lộc Miên khó chịu đến mức ý thức không còn nhiều, phát ra tiếng thở dài vô thức, cũng không biết mình đang áp vào cổ Lâm Giản, không ngừng thở dốc, không biết tai Lâm Giản bị cô làm cho đỏ đến mức nào.

Cảm giác râm ran lan tỏa từ cổ khắp cơ thể theo mỗi hơi thở của cô.

Lâm Giản không thể trốn tránh, khẽ cắn môi, chịu đựng tất cả.

Khoảng ba bốn phút, Lộc Miên cuối cùng cũng hồi phục sức lực, đầu cũng không còn chóng mặt nặng trĩu nữa, chống tay vào tường đứng dậy khỏi người Lâm Giản, lúc này mới nhìn thấy bộ dạng của Lâm Giản.

Mặt, cổ, tai Lâm Giản không chỗ nào thoát khỏi cảnh đỏ bừng không ra hình thù, hơi thở cũng một chút không thông suốt, ngước mắt nhìn cô mang theo vẻ hờn dỗi, cứ như Lộc Miên vừa làm chuyện gì đó đặc biệt ăn hiếp người khác.

Lộc Miên ngây người, lúc này mới nhận ra muộn màng...

Nhịp tim chưa hoàn toàn bình phục lại nhanh hơn, Lộc Miên liếc mặt đi, mặc lại áo khoác trên vai, "Cảm ơn nhé, ừm... có muốn quay lại xem trận đấu không?"

Xem trận đấu?

Sau môn 1200 mét nữ là môn 1500 mét nam, Tưởng Bất Hoặc nằm trong số đó. Lâm Giản dùng tay khẽ vỗ vỗ mặt, dường như đang ám chỉ Lộc Miên rằng mình không thể dùng khuôn mặt đỏ bừng như vậy đối diện với mọi người, "Bạn học Lộc còn mệt không?"

"Ừm, hơi mệt."

"Khu trại vừa lạnh ghế lại vừa cứng, mình biết một nơi có thể nghỉ ngơi tốt, bạn học Lộc Miên có muốn đi không?"

"Được chứ, ở đâu?"

"Đi theo mình."

Lâm Giản dẫn Lộc Miên đến một phòng nhỏ bên trong phòng dụng cụ thể thao, ở đây có một chiếc ghế sofa nhỏ đủ cho ba bốn người ngồi, dưới chân còn có quạt sưởi điện, không bẩn không bừa bộn, khá ngăn nắp.

Hai người ngồi trên ghế sofa, mặc dù không mềm bằng ghế sofa ở nhà, nhưng ở trường có thứ này đã là một điều bất ngờ rồi, Lộc Miên hỏi: "Bạn học Lâm lại làm cách nào có được chìa khóa chỗ này vậy?"

"Bí mật, cậu không được nói với người khác."

"Hả? Tại sao."

Lâm Giản nhìn cô, "Vậy cậu muốn dẫn ai đến?"

Lộc Miên hé môi, "Cũng không có ai, tò mò cậu làm vẻ thần bí quá."

"Cậu không thấy ở đây rất giống một căn cứ bí mật sao?" Lâm Giản dùng một cách nói rất trẻ con, "Căn cứ bí mật chỉ có hai chúng ta biết thôi, nên bạn học Lộc không được nói với người khác."

Thật là ngây thơ lại mập mờ.

Lộc Miên đương nhiên một chút cũng không muốn nói với người khác.

Thông báo phát thanh rất nhanh đến, thành tích của Lộc Miên đứng thứ ba bộ môn của nữ, đã có huy chương đồng rồi.

Lâm Giản chúc mừng cô, còn nói, bạn học Lộc Miên giỏi như vậy, thật sự muốn thưởng cho cậu.

Phần thưởng chính là, cho phép bạn học Lộc Miên gối lên đùi nàng ngủ bù một giấc.

Rõ ràng là hành động thường thấy giữa các cô gái, khi Lâm Giản nói ra, cô liền cảm thấy tim mình bị điện giật một cái.

"Phần thưởng của bạn học Lâm Giản chu đáo vậy sao?" Lộc Miên trêu chọc bằng giọng thoải mái.

Lâm Giản xê người sang tận cùng ghế sofa, "Cậu nhanh lên đi."

Lộc Miên im lặng một lúc, nằm lên đùi nàng, mở to mắt nhìn thẳng nàng, Lâm Giản giục:

"Nhắm mắt lại đi..."

Trong góc nhìn của Lộc Miên, nàng không khác gì người đang xấu hổ.

So với sự căng thẳng của Lâm Giản, Lộc Miên lại có vẻ thoải mái hơn nhiều, "Chỉ là đang cảm thán, sắc đẹp của bạn học Lâm Giản dường như không có góc chết, nhìn từ góc nào—"

Lâm Giản dứt khoát dùng tay bịt mắt cô lại.

Cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, là lông mi Lộc Miên đang khẽ phẩy, như đom đóm bị bắt vào lòng bàn tay.

Bạn học Lộc Miên có phải cũng bị nàng bắt được rồi không?

Cô còn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Đột nhiên, lại một tiếng thông báo phát thanh phá vỡ sự yên tĩnh của họ.

"Lộc Miên, tôi thích cậu! Tôi Tưởng Bất Hoặc, thích Lộc Miên! Lộc Miên, làm bạn gái tôi đi!"

Môn 1500 mét nam đã thi xong, chưa kịp tuyên bố thành tích Tưởng Bất Hoặc đã giật micro, lớn tiếng hét lên, vô cùng nỗ lực, sợ rằng không có góc nào trong toàn trường là không nghe thấy.

Tim Lâm Giản hụt một nhịp, không phải vì lời tỏ tình chân thành của Tưởng Bất Hoặc.

Lộc Miên vẫn chưa ngủ, lông mi cô lại động đậy.

"Bạn học Lộc, hình như có người đang tỏ tình với cậu kìa."

Thật là đáng sợ, khoảnh khắc này, các loại ý nghĩ đen tối ùa vào trong đầu, luôn luôn như vậy, không biết đã bao nhiêu lần, mỗi lần có người tỏ tình với Lộc Miên.

Chẳng lẽ, nàng thật sự là loại bạch liên hoa vừa xấu xa vừa độc ác sao?

"Thật là phiền phức."

Lâm Giản chớp chớp mắt, "Hả?"

Lộc Miên nói: "Đã bảo cậu ta đừng làm những thứ hoa hòe lòe loẹt này, bây giờ lại làm vậy trước mặt giáo viên, thật sự mất mặt, may mà tôi không ở sân tập, nếu không chắc chắn bị trêu chọc, đau đầu quá."

"Vậy bạn học Lộc có cần một cái nút bịt tai không?"

"Cậu có sao?"

"Có chứ." Lâm Giản luôn luôn chu đáo như vậy, từ trong túi lấy ra nút bịt tai, là cặp nàng thường dùng cho Lộc Miên, hiệu quả cách âm rất tốt, đeo vào, ngay cả giọng Lâm Giản Lộc Miên cũng không nghe thấy.

Trong căn phòng nhỏ bé này, Lâm Giản lại một lần nữa có được sự khoái cảm tinh thần từ Lộc Miên.

Một loại khoái cảm... cất giấu thần linh làm của riêng.

*

Việc chụp ảnh diễn ra đúng như dự đoán, kết thúc lúc hai giờ sáng, Lộc Miên trực tiếp ở lại khách sạn gần đó, không về nhà.

Quen với việc thức dậy lúc bảy giờ sáng, Lộc Miên thư thả ăn bữa sáng do khách sạn mang lên, một tay thao tác điện thoại, mở camera giám sát phòng khách ở nhà.

Phòng khách nhà cô vốn dĩ đã có camera giám sát, bây giờ mở ra xem, cũng chỉ muốn xem tình trạng của Lâm Giản, nhưng cô cũng không ôm hy vọng lớn, dù sao sớm như vậy, Lâm Giản chắc vẫn đang ngủ trong phòng.

Đặc biệt bất ngờ là, Lộc Miên phát hiện Lâm Giản mặc váy ngủ màu trắng cuộn tròn trên ghế sofa, xung quanh lạnh lẽo và trống trải, khiến nàng càng thêm cô đơn buồn bã.

Lộc Miên hơi sững, nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, có lẽ vì cảnh tượng quá thê lương tuyệt đẹp, cái cảm giác chua xót tinh tế trong lòng cô cứ quẩn quanh không thể xua tan.

Lâm Giản ngủ trên ghế sofa cả đêm sao? Lâm Giản tại sao phải ngủ sofa? Không có giường sao? Có phải vì lại sinh ra ảo giác không?

Những nghi vấn này quẩn quanh trong đầu cô, cô rất muốn biết câu trả lời, đến mức khi thấy Đàm Mỹ Lệ đẩy cửa bước vào cô mở miệng liền hỏi: "Khi nào bắt đầu quay?"

Giọng Lộc Miên không như bình thường, Đàm Mỹ Lệ sững lại, "Miên tỷ, một tiếng nữa bắt đầu."

Một tiếng nữa... từ đây lái xe về nhà cũng gần như mất hai tiếng, Lộc Miên hơi bực mình vì mình lại nảy ra ý nghĩ bốc đồng thiếu lý trí như vậy.

"Có chuyện gì sao Miên tỷ?"

Lộc Miên lắc đầu, thoát khỏi video giám sát, "Không có gì."

Tối hôm đó.

"OK OK, nghỉ nghỉ."

Buổi quay quảng cáo lần này cuối cùng cũng tạm dừng, tất cả mọi người đều thở phào, Lộc Miên ngồi trước gương trang điểm nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyên viên trang điểm đang giúp cô tháo những trang sức phức tạp cần cho việc quay phim, nam người mẫu diễn cùng cô bước đến, đưa ra lời mời với cô:

"Lộc Miên, thật là một sự hợp tác vui vẻ, lát nữa đi ăn tối chung đi, có thể tán gẫu một chút, biết đâu sau này còn có cơ hội hợp tác."

"Tối nay tôi còn có việc, xin phép từ chối." Lộc Miên không hề mở mắt.

Nam người mẫu không ngạc nhiên, Lộc Miên khó mời y như anh ta tưởng tượng.

Nam người mẫu cũng không tự chuốc lấy nhàm chán nữa, chỉ trêu chọc: "Vừa bận xong đã vội vàng về nhà như vậy, người không biết còn tưởng cô nuôi sủng vật trong nhà đấy."

Lộc Miên cau mày nhẹ, mở mắt liếc anh ta một cái.

Chương trước Chương tiếp
Loading...