[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 21: Ác liệt



Dù cô làm gì nàng, nàng đều sẽ cắn răng chịu đựng.

---

Bề ngoài khéo léo hiểu lòng người, thật ra chỉ là ngầm để được dỗ dành mà thôi.

Bị vạch trần, Lâm Giản cũng không giận, mềm giọng hỏi cô: "Vậy thì... Miên Miên sẽ dỗ dành mình sao?"

Lộc Miên đương nhiên là không rồi.

Vậy thì điều này không phải là nói rằng bản thân trước đó đều là khẩu thị tâm phi?

Cô cảm thấy, đối với Lâm Giản hiện tại không nghe lời này, chỉ cần mạnh mẽ uy áp một chút là được.

"Sẽ không, nhưng tôi có thể tự tay giúp cậu hủy."

Lộc Miên nghiêng nghiêng thân thể, cách Lâm Giản ngày càng gần, vươn tay mở ra lòng bàn tay, muốn Lâm Giản đưa điện thoại cho cô.

"Miên Miên..."

Lâm Giản phát hiện, tư thế bây giờ của mình đặc biệt giống như bị Lộc Miên bức vào trong góc, điện thoại trong tay lúc nào cũng có thể bị cô cướp đi, bị cô dùng các loại phương pháp ép hỏi mật mã.

Nếu không thành thật, liền sẽ xảy ra một chút chuyện rất đáng sợ.

Lâm Giản bị tưởng tượng của mình kích thích.

Rõ ràng một câu dỗ dành còn chưa có, đã không có biện pháp cùng cô đối nghịch.

Được rồi, bản thân nàng cũng không nghĩ từ chối đâu.

Vả lại, Lộc Miên đối đãi với bệnh nhân thật ôn nhu, tùy ý cho bản thân đụng đến, còn đáp ứng mình sẽ cùng nhau đi du lịch, nếu quả thật là bạn gái của cô, sẽ được cô sủng đến tận trời luôn sao?

Tưởng tượng một chút, Lâm Giản cũng có chút muốn như vậy. Cái cổ trắng nõn bóng loáng của Lộc Miên liền ở trước mặt nàng, nàng thật muốn để lại chút dấu vết gì đó, cắn sao? Miên Miên sẽ đau nha? Có chút hối hận hôm nay không có thoa son.

Sau này cũng không biết có còn cơ hội hay không.

Sẽ sao? Người kiêu ngạo như Miên Miên như vậy cũng đều vì nàng mà quay lại, thỏa hiệp vì sợ nàng làm chuyện điên rồ, không phải sao?

Miên Miên sợ nàng đi Iceland, đã nói lên việc đều nhớ kỹ những chuyện nàng nói qua từ rất lâu trước đây.

Khóe miệng hơi giương lên, nàng ngẩng đầu, đối với Lộc Miên lên án: "Trước đây còn đối với mình hung dữ như vậy, hiện tại lại khí thể hùng hổ không cho mình được tự do, Miên Miên, cậu thật là rất bá đạo nha."

Nàng lời nói ủy khuất, nhưng ngữ khí một chút cũng không, rõ ràng chính là dung túng, dung túng Lộc Miên đối với mình bá đạo như vậy.

Giống như Lộc Miên đối với nàng làm cái gì, nàng đều sẽ chấp nhận.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Giản mang đến cho Lộc Miên loại cảm giác này.

Lúc trước đã như vậy, thời cao trung, bảy tám năm trước.

Thậm chí có thể nói, Lộc Miên trong chuyện tình cảm cường thế cùng ác liệt, đều là do nàng khơi mào.

Sau khi Lâm Giản thú nhận lý do không muốn đến phòng tranh của dì nhỏ, cách hai người ở bên nhau đã nảy sinh sự biến hóa vi diệu.

Cũng có thể chỉ là do Lộc Miên đơn phương có loại cảm giác này.

Cô và Lâm Giản không còn có thể hoàn toàn thoải mái ở cùng nhau nữa, cô bắt đầu quan sát chi tiết, quan sát sự khác biệt giữa cách Lâm Giản đối xử với người khác và đối xử với mình, sau đó không ngừng so sánh trong lòng, suy nghĩ, xoắn xuýt liệu Lâm Giản rốt cuộc có phải là...

Tóm lại, chính là trở nên rất nhạy cảm.

Còn giận dỗi ngầm, làm Lâm Giản khóc.

Có một lần sau khi hoạt động câu lạc bộ buổi chiều xong, Lộc Miên chưa về đến lớp, trên hành lang đã thấy Lâm Giản và một nam sinh theo đuổi nàng rầm rộ cùng nhau đi xuống lầu, Lâm Giản còn cầm một bó hoa trong tay, hình như cười rất vui vẻ.

Thấy cảnh này, tâm trạng Lộc Miên bỗng dưng trầm xuống, sau khi về lớp còn nghe thấy bạn học trong lớp bàn tán chuyện tán tỉnh của Lâm Giản và nam sinh kia.

Bình thường Lộc Miên một chút cũng không thích nghe những chuyện bát quái như thế này, nhưng lần này cô dựng tai nghe nghiêm túc, đại khái là nói Lâm Giản và cậu ta rất hợp, Lâm Giản có lẽ sắp đồng ý lời theo đuổi của cậu ta rồi.

Mặc dù biết nhóm người này chỉ thích bịa chuyện, thường xuyên nói không thành có, nhưng Lộc Miên vẫn rất không vui, sự mong đợi được gặp Lâm Giản sau khi xa nhau hai tiết học biến mất không còn dấu vết, cô rất khó chịu, sự khó chịu này khiến cô không muốn đối diện với Lâm Giản, cô xách balo đi thẳng ra ngoài cửa, rời khỏi khu nhà học mà không hề ngoảnh đầu lại.

Tối hôm đó Lâm Giản liền gửi tin nhắn cho cô hỏi tại sao cô không đợi mình, cô không trả lời, sáng hôm sau Lâm Giản đã sớm ở chỗ ngồi, tay chống lên bàn nhìn thẳng về phía cửa lớp học, Lộc Miên vừa bước vào cửa đã đối diện với ánh mắt của nàng.

Nhưng cô lập tức ngay sau đó ngoảnh đi, giả vờ không thấy, bình thản đi đến chỗ ngồi, đặt cặp xuống, sắp xếp đồ, rồi lấy cốc nước ra uống một ngụm, hoàn toàn lờ đi Lâm Giản.

Cô tỏa ra một khí chất xa cách ngàn dặm.

Lâm Giản nhìn thẳng cô một lúc lâu, trong mắt là không hiểu, ngờ vực, hai cái bánh mochi hình thỏ nhỏ đặt trên mặt bàn cũng không biết phải đưa cho Lộc Miên như thế nào.

Không khí giữa hai người đặc biệt quái lạ, ai nhìn cũng thấy tâm trạng không được tốt cho lắm, bàn trước bàn sau cũng im lặng hơn nhiều.

Hai tiết học đầu Lộc Miên đều không nghe, hoặc là nằm ngủ gục hoặc là đọc sách ngoài lề, thật ra hoàn toàn không ngủ được, sách ngoài lề cũng không đọc được một chữ nào.

Giữa tiết hai, lớp trưởng môn Ngữ văn giục mọi người nộp bài tập, bài của Lộc Miên bị trả lại.

"Cái này phải làm ba bài, cậu chỉ làm một bài, lão sư sẽ không nhận."

Lộc Miên không hiểu, cô nhớ rất rõ ràng, "Lúc đó tôi hỏi cậu, cậu không phải nói một bài sao?"

Lớp trưởng môn Ngữ văn mặt đầy ngờ vực: "Cậu nhớ nhầm rồi phải không? Tôi nói với cậu là ba bài mà."

Lớp trưởng môn Ngữ văn là một nam sinh trông rất hiền lành chất phác, đeo kính gọng đen, cũng là một trong những người thầm thích Lâm Giản, nói là thầm thích, nhưng ai cũng biết là cậu ta thích Lâm Giản.

Ai cũng biết, thật ra cậu ta rất hẹp hòi, thường xuyên giở trò vặt.

Đây cũng đâu phải lần đầu ghi hận Lâm Giản thân thiết với ai là giở trò với người đó.

"Tranh thủ bây giờ có hai mươi phút giải lao, cậu mau làm bù đi, lão sư tiết trước còn khen cậu, bây giờ thiếu bài tập thì không tốt đâu."

Lộc Miên nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, nhìn ra được cái vẻ đê tiện không chịu nổi dưới sự hiền lành chất phác của cậu ta, cô cất vở vào ngăn bàn, hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường.

Cô sinh ra đã quý giá, tính cách kiêu ngạo, khi cô nhìn người khác bằng ánh mắt khinh thường sẽ cho người ta cảm giác cực kỳ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Rõ ràng đều mặc đồng phục, cô vẫn cao quý hơn nhiều.

Lớp trưởng môn Ngữ văn siết chặt tay, ánh mắt né tránh.

Cô đứng dậy rời khỏi lớp học, một chút cũng không thèm quan tâm đến chuyện nộp bài tập.

Không nộp thì sao chứ?

Lớp trưởng môn Ngữ văn vẻ mặt khó coi, liếc sau lưng cô một cái, "Tiểu thư nhà giàu có tiền nên mới có quyền kiêu ngạo, không giống như bọn học sinh nghèo chúng tôi đây, ở trường cố gắng học hành đã đành, còn bị người khác xem thường, bị người khác phân biệt đối xử, thật là một thế giới nực cười."

Lời mỉa mai của cậu ta hoàn toàn không được Lộc Miên để ý, có người giúp Lộc Miên nói lại nhỏ tiếng, nói cậu ta trơ trẽn không biết xấu hổ.

Làm cậu ta vẻ mặt uất ức, dùng sức đập cuốn sách bài tập trong tay xuống, vùi đầu đọc sách.

Lâm Giản nhìn sâu vào bóng lưng Lộc Miên, không đuổi theo ra ngoài.

Lộc Miên chống hai tay tựa vào sân thượng nhỏ ở cuối hành lang tầng bốn, gió lạnh tháng Mười Hai thổi vào mặt cô, thổi đến mức cô không mở được mắt, tóc mái bị thổi rối tung, cô cúi mắt nhìn xuống sân tập, sự khó chịu bị gió thổi tan đi một chút, cô vẻ mặt không cảm xúc, một mình cô đơn mang một nỗi buồn khó tả.

Có một nữ sinh thầm thích cô, thường xuyên trong giờ giải lao liền mượn nhiều lý do khác nhau lên tầng bốn nhìn Lộc Miên, đi theo cô đến tận đây, thấy cô buồn như vậy, không kìm được mầm mống trong lòng, cô ấy lấy hết can đảm bước đến, "Bạn học Lộc Miên, cậu bị sao vậy..."

Lộc Miên nghe vậy nghiêng đầu nhìn, không quen, "Cậu là?"

Nữ sinh đứng trước mặt Lộc Miên, thấp hơn cô một cái đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn cô, "Mình là Tô Uẩn lớp 11/1, mình..."

Không phải luôn nói khi người ta buồn nhất là lúc cần sự quan tâm nhất, dễ rung động nhất sao? Tô Uẩn đứng trước mặt Lộc Miên, nói với cô rất nhiều lời an ủi và tỏ tình ý nhị, còn thu hút khá nhiều người lén lút vây quanh xem, Lộc Miên nghe ra ý trong lời cô ấy, nếu là bình thường cô sẽ giải tán đám đông trước hoặc là đưa người ta đến chỗ không có người, tỏ thái độ ngay tại chỗ, nhưng bây giờ, cô không muốn.

Một loại tâm lý trả đũa trẻ con chưa chín chắn, cô ngay trước mặt nhiều người như vậy, nghe hết lời quan tâm và tỏ tình ý nhị của Tô Uẩn, thậm chí còn nói lời khen tương tự như cậu thật đáng yêu, cho đến khi chuông vào học vang lên, mới chào tạm biệt Tô Uẩn.

Vì thái độ có chút khác so với những người theo đuổi khác, khi trở về lớp chuyện này đã lan truyền, Lộc Miên bước vào cửa sau lớp học, vừa vặn nghe thấy một cặp bạn cùng bàn ở hàng sau đang bàn tán: "Vừa nãy đi xem chưa? Chuyện gì vậy, giờ giải lao hai mươi phút, Lâm Giản đang giúp Lộc Miên làm bù bài tập, Lộc Miên thì tình tứ với nữ sinh khác, họ thật rắc rối..."

Làm bù bài tập? Lộc Miên ngạc nhiên, cô nhìn về phía Lâm Giản, Lâm Giản đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, cô về chỗ ngồi lục lọi ngăn kéo, quả nhiên, cuốn vở chép bài tập Ngữ văn biến mất rồi.

Lâm Giản vừa nãy luôn giúp cô làm bù bài tập sao?

Lộc Miên chưa từng nghĩ Lâm Giản sẽ giúp mình làm bù bài tập, lại còn trong tình trạng hai người đang chiến tranh lạnh như thế này.

Cái cảm giác áy náy đó chợt dâng lên, Lộc Miên muốn nói gì đó với nàng, nhưng —

"Vào học!"

Lão sư Hóa học đặc biệt nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép học sinh nói chuyện riêng trong giờ của cô, lớp học yên tĩnh đến đáng sợ, không khí giữa hai người lại thay đổi, không còn căng thẳng như trước, có lẽ vì thái độ của Lộc Miên đã mềm xuống, thậm chí hối hận vì mình đã không để ý đến Lâm Giản, mong muốn nói điều gì đó, bù đắp điều gì đó.

Khó khăn lắm mới hết tiết Hóa, Lộc Miên vẫn đang cân nhắc nên mở lời thế nào, Lâm Giản đã nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ra ngoài.

"Kéo tôi đi đâu vậy?" Đây là câu nói đầu tiên giữa hai người trong cả buổi sáng.

Lâm Giản im lặng không nói, quay lưng lại với Lộc Miên, kéo cô vào phòng phát thanh, thao tác nhanh gọn đóng cửa và kéo rèm lại, rồi mới buông tay cô ra.

Căn phòng chật hẹp, hai người mắt đối mắt, lời nói đến bên môi Lộc Miên bị nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt Lâm Giản dập tắt.

Lâm Giản khóc rồi, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt xuống má, nàng thậm chí không lau, cúi mi mắt, hốc mắt đỏ hoe.

Lộc Miên chững lại, nhất thời cứng họng.

"Lộc Miên, tại sao cậu lại không để ý đến mình, là mình làm chuyện gì khiến cậu không vui sao? Cậu giận mình sao?" Mặc dù nàng đang cố nén, Lộc Miên vẫn nghe ra được sự nức nở trong giọng nói của nàng.

Lộc Miên chợt không biết giải thích thế nào. Nói gì? Nói thấy cậu ở cùng nam sinh thích cậu nên rất giận sao?

Thật là vô lý.

Lâm Giản nhận ra vừa nãy mình có lẽ hơi gay gắt quá, Lộc Miên sẽ không thích, khí thế nàng lập tức lại mềm xuống, thậm chí là khẩn cầu, "Lộc Miên, cậu nói cho mình biết mình không tốt ở đâu đi, sau này mình sẽ sửa hết có được không? Cậu như vậy mình thật sự rất buồn, ngay cả cậu cũng không cần mình nữa, trước kia rõ ràng còn rất tốt, tại sao lại không để ý đến mình nữa? Là cậu nghe người khác nói xấu mình, cậu ghét mình sao?"

Lâm Giản rất lo lắng rất sợ hãi lại rất uất ức, không thể chịu đựng sự lạnh nhạt của Lộc Miên.

Nàng thậm chí muốn cho Lộc Miên tất cả những gì mình có, để cô hết giận, để cô vui vẻ.

Lâm Giản nắm lấy vạt áo Lộc Miên, ngước đôi mắt đầy hơi nước lên nhìn cô, mặt đẫm lệ, đáng thương đến mức ai thấy cũng thương.

Ngoài ra còn mang theo một cảm giác quen thuộc, là cái vẻ gợi cảm mà Lâm Giản đã từng bộc lộ với cô hôm ở vách núi.

Giống như khẩn cầu, giống như dụ dỗ.

"Lộc Miên, cậu phải nói rõ ràng."

"Cậu đừng không để ý đến mình..."

Dáng vẻ này của Lâm Giản khiến Lộc Miên đau lòng, nhưng không thể phủ nhận là, một điểm xấu xa nào đó trong lòng Lộc Miên bị khơi gợi và được thỏa mãn vô hạn, cô tận hưởng việc Lâm Giản ngoan ngoãn với mình như vậy, dường như chỉ cần mình chịu để ý đến nàng, dù làm gì nàng cũng được, nàng đều sẽ cắn môi chịu đựng.

Thậm chí sinh ra một ảo giác, Lâm Giản thuộc về cô.

Cô có ham muốn chiếm hữu với nàng, dường như là chuyện hiển nhiên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...