[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 20: Ghi hận



"Muốn tôi dỗ dành cậu sao?"

---

Lộc Miên cảm nhận được thân thể nàng áp sát vào người mình, không để lại một kẽ hở nào. Cổ cô ẩm ướt, là dính nước mắt của nàng.

Lâm Giản ôm cô, cứ như ôm lấy khúc gỗ duy nhất giữa đại dương vô tận.

Mong manh đến vậy, bất lực đến vậy, Lộc Miên đưa tay ôm lấy vai nàng, cho nàng thêm chút cảm giác an toàn.

"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Vừa nãy không phải vẫn ổn sao?" Không, Lộc Miên tự thu hồi lời mình nói trong lòng, Lâm Giản vừa nãy đã rất tệ rồi.

Mặc dù có chút khó khăn, Lâm Giản vẫn không nỡ không hồi đáp cô, nói lắp bắp: "Hắn cứ gõ cửa... Hắn lại gõ cửa rồi, mình sợ quá..."

Lộc Miên nghe vậy cảnh giác quay đầu nhìn về phía cửa, rõ ràng không có tiếng động, vừa nãy mình đến cũng không thấy ai xung quanh.

Lòng Lộc Miên trầm xuống, hỏi: "Bây giờ còn gõ không?"

Lời nói Lâm Giản tan vỡ như mảnh vụn, "Có... vẫn còn gõ, hắn muốn làm gì..."

Nhưng rõ ràng xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại giọng nói của hai người họ, Lộc Miên không dám tưởng tượng trong đầu Lâm Giản đang trải qua những gì.

Vậy nên những chuyện trước kia Lâm Giản nói bị gõ cửa vào buổi tối, cũng đều là do loạn thần gây ra sao?

Nàng bị tra tấn này mỗi ngày sao? Lộc Miên có chút khó mà tưởng tượng được.

"Không sao, có tôi ở đây, cậu thư giãn đi, hắn lát nữa sẽ đi thôi."

Lâm Giản nức nở "Ừm" một tiếng, trong lòng cô, dưới sự vuốt ve từng chút một của cô mà cơ thể căng cứng được thả lỏng.

Nàng nghĩ, Lộc Miên nếu dịu dàng thật sự mình quá không kiềm chế được.

*

Lộc Miên an ủi Lâm Giản, đánh giá xung quanh.

Toàn bộ căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, lạnh lẽo không có chút vật dụng cá nhân nào của Lâm Giản, vali hành lý đặt bên cạnh ghế sofa, rõ ràng là dáng vẻ chuẩn bị rời đi.

Nàng định đi đâu? Nếu chuyện nàng nói bị gõ cửa là do loạn thần, thì dù chuyển đi đâu cũng không thể thoát khỏi phải không?

Nàng tự mình biết uống thuốc, vậy nàng nhất định cũng biết triệu chứng của mình, biết mình bị loạn thần, chỉ sợ...

Lộc Miên liếc thấy điện thoại nàng rơi ở bên cạnh, ý nghĩ lóe lên liền nhặt lên, màn hình điện thoại vẫn sáng dừng lại ở giao diện quay số 110, Lộc Miên nhấp vào ứng dụng đi lại, muốn kiểm tra xem Lâm Giản có dự định đi đâu không.

Dự cảm của Lộc Miên quả nhiên không sai, Lâm Giản đã đặt một vé máy bay bay đến Phần Lan, sau đó từ Phần Lan chuyển máy bay đi Iceland.

Iceland, Iceland...

Một vài ký ức ở sâu thẳm những mảnh vụn thời gian trồi lên, đồng tử Lộc Miên giãn ra, tim đập nhanh hơn.

Hai người là bạn cùng bàn, mỗi ngày đều trò chuyện, có lần nói đến chủ đề du lịch, Lộc Miên ngẫu nhiên hỏi nàng: "Giả sử sinh mệnh của cậu chỉ còn lại một khắc cuối cùng, cậu sẽ chọn chết ở đâu?"

Lâm Giản lúc đó cười nói: "Iceland."

"Quốc gia này nghe thôi đã thấy rất lãng mạn rồi phải không? Có cực quang, có sông băng, tất cả những gì suy nghĩ mong nhớ trước khi chết đều được phong ấn trong băng, tồn tại mãi mãi."

Thật lãng mạn, Lộc Miên lúc đó nghe cũng thấy rất lãng mạn.

Nhưng đưa vào hiện tại, Lộc Miên chỉ cảm thấy ngạt thở.

"Lâm Giản?" Không biết thất thần bao lâu, cô không nhịn được gọi tên Lâm Giản.

"Ừm..." Lâm Giản hồi đáp cô, giọng khàn khàn, rất mong manh.

"Còn ai gõ cửa không?" Lộc Miên nhẹ giọng hỏi.

Lộc Miên cảm thấy xương quai xanh hơi ngứa, là Lâm Giản đang lắc đầu, sợi tóc rủ xuống cọ xát vào xương quai xanh của cô, Lâm Giản nói nhỏ: "Không nghe thấy nữa." Nhưng nàng vẫn chưa bình tĩnh lại.

Lộc Miên có lời muốn nói trong cổ họng, nhưng không biết phải nói thế nào cho phải, rất sợ kích động đến nàng.

Ôm quá lâu rồi, Lộc Miên nhẹ nhàng đẩy nàng ra một chút, Lâm Giản hiểu ý của cô, siết chặt vải áo trên vai cô, chống vào xương quai xanh của cô, lưu luyến rời khỏi vòng tay cô.

Lâm Giản dang chân ngồi trên đất, Lộc Miên ngồi xổm trước mặt nàng, hai người vẫn rất gần nhau.

Bốn mắt chạm nhau, mắt Lâm Giản lại đỏ và ướt, cứ như trăng sáng lay động trên hồ nước, khiến người ta nảy sinh lòng thương hại.

Nàng đáng lẽ nên được che chở trong lòng bàn tay mới phải.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Lâm Giản chớp chớp mắt, mặt đầy hối lỗi.

Áo Lộc Miên bị nàng nắm thật nhăn, vết tích lấp lánh trên cổ đều là vệt nước mắt nàng cọ vào.

Nàng ngó nghiêng muốn tìm khăn giấy, nhưng xung quanh không có, lại không muốn phá vỡ khoảng cách thân mật này với Lộc Miên, nàng liền kéo tay áo vào lòng bàn tay, đưa tay dùng tay áo lau đi vệt nước mắt mình để lại trên cổ Lộc Miên, động tác vô cùng nhẹ nhàng, có lẽ vì vừa khóc xong, giọng nàng nghèn nghẹn rất nặng, càng trở nên dễ thương mong manh, "Vừa nãy một mình sợ quá, thấy Miên Miên thì rất an tâm và tủi thân, không kiểm soát được... cọ vào làm vương lên người Miên Miên nhiều nước mắt quá."

"Xin lỗi, để cậu thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình rồi..."

Lâm Giản có một loại ma lực, nàng luôn có thể làm những hành động rất bình thường trở nên mập mờ đến vậy, rõ ràng vừa mới bị kích thích lớn như vậy, bây giờ từ ánh mắt đến hành động của nàng, đều dịu dàng cứ như đang nói mình trân trọng người này như báu vật.

Nàng chính mình còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nước mắt nàng còn chưa kịp lau nữa, vậy mà nàng lại sợ Lộc Miên ghét bỏ nàng.

"Không sao." Lộc Miên không ngăn cản nàng, mặc cho nàng lau, hỏi nàng cơ thể có khó chịu không.

Lâm Giản vội vàng nói không, nói nàng chỉ bị dọa sợ thôi.

Hình như nàng rất ngại Lộc Miên hỏi về vấn đề sức khỏe của nàng.

"Miên Miên sao lại quay trở lại, có phải là quên lấy thứ gì không?"

"Ừm."

"Thứ gì vậy, mình đợi lát nữa giúp cậu tìm..."

Lộc Miên đương nhiên không có thứ gì để nói, cô chuyển sang chủ đề khác: "Tôi vừa nãy xem điện thoại của cậu."

Lâm Giản ngừng lại một chút, tiếp tục giúp cô lau cổ, ngoan ngoãn nói: "Ừm, điện thoại của mình Miên Miên cứ tự nhiên xem..."

"Vậy nên cậu tại sao phải đi Iceland? Đi xa như vậy?"

Lâm Giản hơi do dự, nói nhỏ: "Đi du lịch."

Đi du lịch? Đã nói điện thoại của nàng cứ tự nhiên xem, Lộc Miên cũng không chút lo lắng nhìn qua số tiền trong tài khoản ngân hàng của nàng, mua xong vé máy bay, cơ bản chẳng còn bao nhiêu, ở khách sạn cũng chỉ miễn cưỡng đủ.

Nàng đang nói dối cô, Lộc Miên trong lòng rất buồn, không phải vì bị lừa mà buồn, buồn là, Lâm Giản thật sự tính như vậy sao?

Vậy rốt cuộc bệnh đến mức nào rồi?

Lộc Miên không vạch trần nàng, nói: "Bây giờ tạm thời không đi, sau này hẵng đi."

Cũng không biết là lấy vai trò gì để yêu cầu, Lộc Miên nói với giọng rất nhẹ, "Được không?"

Lâm Giản ngước mắt nhìn cô, "Sau này... sau này Miên Miên đưa mình đi sao?"

Lộc Miên không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, cau mày, im lặng.

Nàng hình như đã được đằng chân lên đằng đầu rồi.

Im lặng mãi mãi là câu trả lời, nhưng trước khi nói ra, cũng có thể bị thay đổi.

Nếu đáng thương hơn một chút nữa Miên Miên có mềm lòng không? Lâm Giản cắn cắn môi, hốc mắt vốn đã hồng thấu dường như lại đỏ thêm một vòng, nước mắt đang chực trào.

Nàng nhận thấy được ánh mắt mềm đi của Lộc Miên.

Rất rõ ràng, việc trấn an bệnh nhân trước mặt và một vài lời hứa khi nào thực hiện thì tùy tâm trạng, Lộc Miên vẫn giữ được lý trí tuyệt đối.

Cho dù Lâm Giản thật sự chỉ là đi du lịch, nhưng tình trạng tinh thần nàng bây giờ hoàn toàn không thích hợp để một mình đi đến một nơi xa và lạnh như vậy.

"Được, sau này tôi đi cùng cậu, bây giờ không đi, hủy vé máy bay đi, được không?"

Nghe vậy, Lâm Giản chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng lấy điện thoại trong tay Lộc Miên, vội vàng thao tác hai cái, trước khi nhấn xác nhận hủy vé lại đầy vẻ không chắc chắn hỏi lại Lộc Miên: "Thật không?"

Cứ như Lộc Miên chính là hy vọng của nàng, chia cho nàng một chút tốt một chút dịu dàng là nàng có thể chịu đựng rất lâu.

"Thật."

Lộc Miên khẳng định lần nữa.

Lâm Giản rất vui, nhưng nàng lại do dự một lúc, không những không hủy vé, đôi mắt vốn long lanh cũng theo đó tối sầm xuống, nàng cụp mắt.

"Miên Miên trong lòng ghét mình như vậy, không muốn ở cùng mình không muốn có liên hệ với mình như vậy, còn vì dỗ mình mà kiên nhẫn như thế, mình sẽ rất áy náy."

Lộc Miên nghe vậy cau mày, mình quả thật mới cách đây không lâu đã nói lời rất ghét nàng, nếu nàng thật sự có bệnh tâm lý... tâm hồn đương nhiên mong manh và nhạy cảm, loại lời này đương nhiên có thể nhớ rất lâu.

Lâm Giản cười khổ một chút, "Miên Miên chỉ là muốn mình hủy vé thôi, thật ra trong lòng một chút cũng không muốn đi cùng mình phải không?"

Giọng điệu thật sự rất buồn bã, chỉ cần là người có lòng đều sẽ thương phải không?

Nàng tắt điện thoại, đưa tay lau nước mắt, "Cậu không cần đi cùng mình đâu, mình không muốn làm phiền cậu nữa, cậu đã ghét mình như vậy rồi, mình không muốn để cậu ghét hơn nữa. Cứ nghĩ đến việc khi vừa nãy cậu ôm mình trong lòng, bây giờ lại ở cùng mình là phản cảm như thế nào, mình buồn đến mức khó thở."

Nói đến đoạn sau, nàng nghẹn lại một chút.

Thật uất ức.

Lộc Miên nhìn chằm chằm nàng một lúc, bỗng nhiên cười khẽ, giọng trêu chọc: "Lâm Giản, cậu đang ghi hận sao?"

"Muốn tôi nói lời dễ nghe dỗ dành cậu?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...