[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 19: Loạn thần



Mưa dần nhỏ lại, xe nhanh chóng chạy vào Hẻm Anh Vũ, dừng lại dưới lầu căn nhà tự xây Lâm Giản đang ở, tầng một có nhiều đàn ông ngồi đánh mạt chược, thấy phụ nữ thì khiếm nhã huýt sáo, Lâm Giản biết Lộc Miên sẽ không thoải mái vì chuyện này, vội vàng nói nhỏ với cô: "Không sao đâu Miên Miên, ngày mai mình sẽ không ở đây nữa."

"Ừm." Lộc Miên đáp lời, đương nhiên nghĩ rằng nàng sẽ chuyển đến Vọng Vân Vịnh.

Lâm Giản lấy xong đồ của mình đứng trước cửa sổ xe Lộc Miên, nhìn quần áo bị ướt của cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cảm ơn cô và nói cô lái xe cẩn thận.

Lộc Miên khởi động xe quay đầu, một đoạn đường dài hai mươi mét, Lâm Giản vẫn ở trong gương chiếu hậu của cô, cho đến khi rẽ ngoặt.

Không biết tại sao, khoảnh khắc Lâm Giản biến mất khỏi gương chiếu hậu, tim Lộc Miên run lên một cái.

Lâm Giản hôm nay có chút bất thường.

Có một cảm giác không nói nên lời.

Lộc Miên không ngờ nàng sẽ nhắc đến chuyện trước kia, còn nghiêm túc xin lỗi mình như vậy?

Nàng mấy ngày nay quả thật không đến làm phiền mình, không giống như trước kia mỗi ngày đều có tin nhắn nàng gửi đến điện thoại của mình.

Nàng đã nhận ra điều gì sao? Quyết định không quấn lấy mình nữa? Xem ra những lời tức giận mình nói nàng làm phiền mình lúc đó nàng quả thật đã nghe lọt tai.

Bất kể nàng nghĩ gì trong lòng, chỉ cần không quấy rầy, đối với Lộc Miên mà nói, đây đều là chuyện tốt.

Bây giờ cô nghĩ như vậy.

Trước một ngã rẽ, điện thoại Lộc Miên đặt bên cạnh đột nhiên reo lên, cô cầm lên xem, là điện thoại của Từ Lộ Lộ.

"Chuyện gì?"

"A Miên, Lâm Giản trả thẻ ra vào Vọng Vân Vịnh cho mình rồi."

"Cái gì?" Lộc Miên ngạc nhiên: "Nàng trả lại cho cậu rồi?"

"Đúng vậy, mình vừa ăn cơm xong với Giai Giai, nàng nhờ Giai Giai đưa thẻ ra vào cho mình, nàng không ở nữa sao? Chuyện này sao cậu không biết?" Từ Lộ Lộ cảm thấy rất lạ.

Nghe tin này Lộc Miên lòng có chút rối, luôn có một dự cảm không tốt, cô dừng xe bên đường, cẩn thận hỏi: "Nàng nói gì với Trần Giai?"

"Giai Giai nói, nàng nói cảm ơn ý tốt của mình, nhưng không làm phiền nữa. Mình đã nói mình và nàng không hợp, tuyệt đối không được nói đó là nhà của mình mà."

"Tôi chưa từng nói với nàng đó là nhà của cậu." Lộc Miên trầm ngâm một lát, "Hơn nữa, nàng vừa nãy nói với tôi ngày mai nàng sẽ không ở chỗ hiện tại nữa."

"Tìm được nhà mới rồi?" Từ Lộ Lộ đoán.

Tìm được nhà mới rồi sao? Nếu là như vậy, Lộc Miên nghĩ, nàng nên nói với mình một tiếng mới phải.

Từ Lộ Lộ suy nghĩ một chút, "Có lẽ không muốn quấy rầy cậu?"

"Vừa nãy tôi ở cùng với nàng."

"Cậu vừa nãy ở cùng với nàng? Sao có thể? Nàng không hề nhắc đến chuyện này với cậu sao? Thật bất thường."

"Có lẽ... là không nỡ phụ ý tốt của cậu? Cậu tốt bụng giúp nàng tìm nhà như vậy, nàng lại không ở, chẳng phải là phụ lòng cậu sao."

Là vậy sao? Nhưng Lộc Miên càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ trong lòng càng bất an.

Đột nhiên, Lộc Miên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng cúp điện thoại của Từ Lộ Lộ, từ trong thư viện ảnh lấy ra một tấm ảnh viên thuốc màu trắng, gửi cho một người bạn là bác sĩ, hỏi đây là thuốc gì.

Trong lúc chờ đối phương nhập (gõ) chữ, ngón tay cô không ngừng gõ vào vô lăng, hơi có vẻ sốt ruột.

【Thuốc ức chế loạn thần, nhưng không phải thuốc chính thống, rất rẻ tiền, người dùng thuốc hẳn là mắc bệnh tâm lý hoặc tâm thần nghiêm trọng.】

Mấy chữ này quá chói mắt, Lộc Miên sững lại, cảm thấy tim bị đè nặng.

Lâm Giản bị loạn thần? Lâm Giản bị bệnh tâm lý hoặc tâm thần nghiêm trọng?

Lộc Miên khó mà tin được, nhưng lại trong dự đoán.

Kể từ khi Lâm Giản về Giang Thành, cứ như biến thành người khác.

Vậy nàng không ở nhà Vọng Vân Vịnh, là thật sự tìm được nhà mới rồi sao? Hay là nàng định đi đâu?

Cái dự cảm không tốt trong lòng Lộc Miên mãnh liệt sinh sôi, khiến cô không thể bình tĩnh và không thể ngồi yên bỏ mặc, cô khởi động xe quay đầu trở lại.

Với tốc độ nhanh nhất trở về Hẻm Anh Vũ, dưới lầu nhà Lâm Giản.

Lên lầu gõ cửa mấy cái cũng không thấy ai mở, nhưng cô nghe thấy bên trong có tiếng động, Lâm Giản đang ở bên trong.

Lộc Miên nhớ ra Lâm Giản từng nói với cô dưới thảm có chìa khóa, lúc này mới mở cửa vào.

Một căn phòng nhỏ, cô nhìn một cái, tầm mắt khóa lại ở góc cạnh ghế sofa.

Lâm Giản đang ngồi xổm ở đó, hai tay ôm tai, toàn thân run rẩy hình như rất đau khổ, hoảng sợ bất an, dáng vẻ điên dại.

Có một con mèo lông dài màu cam vây quanh nàng không ngừng xoay chuyển, thấy có người lạ vào cửa, nó chạy vụt vào gầm ghế sofa.

Ánh mắt Lộc Miên hơi ngừng lại, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Lâm Giản, điều này khiến cô nghĩ đến bệnh viện tâm thần mà cô từng ghé qua, bên trong có đủ loại bệnh nhân điên điên khùng khùng.

"Lâm Giản, sao vậy?"

Lộc Miên lên tiếng gọi nàng, Lâm Giản nghe thấy liền co lại, miệng lẩm bẩm những lời quái lạ, Lộc Miên thấy nàng thậm chí còn lấy điện thoại ra mở khóa màn hình bấm số 110 muốn báo cảnh sát, cô lập tức tiến lên cúi người nắm lấy cổ tay nàng ngăn lại, không kiềm chế được giọng điệu: "Lâm Giản, cậu làm gì vậy?"

Lâm Giản giống như một con thỏ nhỏ bị kinh hãi, bị cô dọa đến run rẩy khắp người, điện thoại rơi xuống sàn nhà, bắt đầu ra sức giãy giụa.

Lộc Miên cau chặt mày, không hề dịu dàng bóp cằm nàng buộc nàng ngẩng mặt nhìn rõ mình, "Lâm Giản, tôi là Lộc Miên."

Lâm Giản chững lại, sức lực căng cứng trên người bắt đầu giãn ra, đôi mắt tràn đầy sợ hãi kia khi nhìn rõ người trước mặt là Lộc Miên đã nhuộm lên hy vọng và nước mắt.

Tất cả sự chống cự kiên trì của nàng dường như tan vỡ hoàn toàn vào khoảnh khắc này, nàng thốt lên tên Lộc Miên với giọng nức nở.

"Lộc Miên..." Giọng nói nàng vỡ vụn không thành tiếng.

Tim Lộc Miên hình như bị thứ gì đó đâm trúng, cảm giác đau rất nhỏ bé, nhưng lại lan ra toàn thân.

Cô buộc cho giọng mình nghe đủ dịu dàng để có thể an ủi nàng: "Cậu sao vậy? Chúng ta đến bệnh viện nhé?"

"Không cần..." Lâm Giản lắc đầu, nghiêng người về phía trước, nhét mình vào lòng Lộc Miên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...