[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 1: Gặp lại
Đầu mùa đông, Giang Thành.Mùa đông năm nay ở Giang Thành tới rất nhanh, mới tháng 11 gió đã lạnh đến run rẩy, lại không ảnh hưởng đến sự phồn hoa về đêm của nó chút nào.Đèn đuốc sáng trưng, neon lập lòe, ngựa xe như nước, người đến người đi. Đêm tối so với ban ngày càng thêm làm càn, quán bar tọa lạc ở gần bờ sông, là nơi thuộc về những người trẻ tuổi phóng túng.Lộc Miên thường xuyên đến đây, cơ bản mỗi cuối tuần đều sẽ tới một lần, uống chút rượu, nghe chút nhạc, dựa vào không khí không chút kiêng kỵ của nơi này mà để bản thân thả lỏng một chút.Nhưng bản thân cô cũng không mấy sinh động.Một bản tình ca bi thương được hát lên, Lộc Miên như thường ngày nâng ly uống rượu, ngồi dựa vào ghế dài trong quán bar, trầm mặc ít nói. Rõ ràng cũng tham gia trò chơi như bao người, nhưng vẫn có cảm giác xa cách sự đời.Đang lúc suy nghĩ rời rạc, đột nhiên, Từ Lộ Lộ ngồi bên cạnh kích động vỗ một cái lên vai cô, "A Miên, cậu nhìn kìa!"Lộc Miên mở ra đôi mắt hẹp dài, đối với người này lúc la lúc hét có chút không kiên nhẫn, nghĩ rằng lại muốn cô phải nhìn cái gì trai xinh gái đẹp, nhíu mày, vẫn là theo tầm mắt của nàng nhìn theo.Lẫn giữa đám đông lộn xộn cùng ánh đèn xanh đỏ, tầm mắt của cô dừng lại bên mặt một cô gái.Thị lực của cô vẫn còn tốt, gương mặt cô gái ám sắc dưới ánh đèn được cô thấy rõ.Trái tim giống như ngừng đập, cô ngẩn ra hai giây, trong hai giây này, đoạn hồi ức cô không thường nhớ tới hiện lên trong đầu.Từ Lộ Lộ thận trọng quan sát biểu cảm trên mặt Lộc Miên, trong mặt là kinh ngạc cùng mong chờ ăn dưa."Đây không phải là Lâm Giản sao? Sao nàng lại ở đây? Quay về lúc nào chứ?""A Miên, cô ấy có liên lạc với cậu không?"Không có.Lộc Miên nói trong lòng.Đã bảy năm, cô không liên lạc với Lâm Giản.Nói không rõ cảm giác hiện tại là gì, cô không nghĩ đến sẽ đụng phải người quen cũ ở nơi này.Lại cho rằng, đây chỉ là người lớn lên trông giống Lâm Giản mà thôi.Bởi vì sau khi nhìn qua, cô quả thật cảm thấy rất lạ lẫm.Cô gái này hoàn toàn khác biệt với Lâm Giản trong kí ức của cô.Lâm Giản trong trí nhớ của cô, luôn luôn ăn mặc sạch sẽ váy ngắn đồng phục màu trắng, đeo ba lô trên vai, tóc đuôi ngựa cột cao, thanh thuần, duyên dáng, yêu kiều.Trên gương mặt trắng noãn của nàng thỉnh thoảng hiện lên lúm đồng tiền vui vẻ, nàng xinh đẹp nổi bật giữa rất nhiều những nữ sinh Giang Thành Nhất Trung ngây ngô thanh xuân năm ấy, nàng là bạch nguyệt quang của rất nhiều người, trong đó cũng có Lộc Miên.Thế nhưng lúc này đây, nàng dường như đã chẳng còn chút dáng vẻ nào của ngày xưa thanh thuần cùng kiêu ngạo, thay vào đó, mặc một chiếc váy đen ôm sát đầy gợi cảm, hở hông, kết hợp với dây đai đầy táo bạo, make-up mê người diễm lệ, đứng giữa đám đông, khuôn mặt ngập tràn vẻ quyến rũ như tơ, không hề để tâm đến những thứ hồ nháo xung quanh.Mọi thứ đều so với Lâm Giản lúc trước như chẳng hề liên quan gì đến nhau.Sau khi xác nhận người đó thật đúng là nàng, chỉ có kinh ngạc, sau đó là không hiểu.Hai năm trước, Lộc Miên từ một vài người bạn nghe nói, Lâm Giản ở kinh đô cùng một người đàn ông thành công trong lĩnh vực tài chính kết hôn.Bọn họ trai tài gái sắc, hôn nhân hạnh phúc.Vì sao đột nhiên nàng lại trở về Giang Thành? Còn ở quán bar tiếp rượu?Lộc Miên nghi ngờ, đồng dạng những người bạn xung quanh cũng là như thế."Sao Lâm Giản lại ở nơi này vậy? Bị nhiều đàn ông vây quanh như vậy, chồng nàng không tức giận sao?"Một người đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên thấp giọng: "Hình như tôi nghe nói, nàng lập nghiệp thất bại dẫn đến phá sản, kinh đô mức sống cao, giá thuê nhà cũng đắt, phỏng đoán còn có người đòi nợ, bất đắc dĩ mới phải cùng chồng trở về Giang Thành? Không thể không nói, tham vọng của chồng nàng thật to lớn.""Hả? Lâm Giản thế mà lại thảm như vậy...""Làm sao có thể chứ? Rõ ràng nàng giỏi như vậy, tôi còn tưởng rằng nàng nhất định sẽ là người thành công nhất trong đám người chúng ta."Ngồi ở đây cơ bản đều là bạn học thời cao trung của Lộc Miên, cũng là bạn học của Lâm Giản, Lộc Miên đối với tình hình của Lâm Giản cũng đều là từ những người này mà biết được.Ngày xưa quá mực ưu tú rực rỡ, cho nên quả thực rất khó mà tưởng tượng được, Lâm Giản của hiện tại lại phải lưu lạc đến quán bar hầu rượu để trả nợ."Nàng như bị ép uống thật nhiều, cậu nhìn xem, mấy gã đàn ông kia nhìn nàng chằm chằm, thật giống như mấy con chó sói nhìn vào miếng thịt mỡ vậy...""Sẽ không xảy ra chuyện gì với nàng chứ?" Ánh mắt của Từ Lộ Lộ vụng trộm hướng đến trên mặt Lộc Miên.Xác thực Lâm Giản bị rót rất nhiều rượu, cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được nàng đang say.Mỹ nhân say rượu, những gã đàn ông bên cạnh sao có thể ngồi im, một gã tóc vàng đầu đinh trợn cả mắt lên, đưa tay muốn sờ vào nàng, bị nàng đẩy ra.Bị mạo phạm, đẩy ra, nhưng nàng không thể nói gì, chỉ có thể nuốt giận nở nụ cười.Gã tóc vàng kia rõ ràng không nghĩ sẽ cho qua dễ dàng như vậy.Ở quán bar như thế này, một nữ nhân bị để mắt tới là một chuyện rất nguy hiểm. Xảy ra chuyện gì cũng không biết được.Bên bàn Lộc Miên mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều cẩn thận quan sát biểu tình của Lộc Miên, các nàng đều biết quá khứ của Lâm Giản cùng Lộc Miên, cân nhắc giao cho Lộc Miên giải vây giúp Lâm Giản.Nếu đoạt đi công lao của cô, các nàng chính là làm ra tội không thể tha thứ.Đợi một lúc, gã tóc vàng một ngụm buồn bực uống một ly rượu, sau đó móc ra một xấp tiền cho Lâm Giản, hô to một câu, nắm chặt cổ tay nàng muốn lôi đi, Từ Lộ Lộ thấy thế gấp gáp nhìn về phía Lộc Miên: "A Miên, cậu..."Nàng còn chưa dứt câu, Lộc Miên đã đặt chén rượu xuống, đứng lên đi tới, đôi chân dài thẳng tắp, nhanh chóng hướng đến chỗ của Lâm Giản.Gã tóc vàng vung tiền rơi lả tả trên mặt đất, Lâm Giản cau mày giãy dụa, bởi vì uống say, thân thể căn bản là bất lực, không cách nào tránh thoát, trong miệng tiếng nói muốn khiển trách gã tóc vàng cũng không dám quá lớn, đột nhiên, bàn tay đang bị lôi kéo lung tung được một lòng bàn tay ấm áp khác nắm chặt."Buông nàng ra."Sau lưng truyền đến giọng nữ băng lãnh lạnh thấu xương, Lâm Giản biết đó là ai, toàn thân run lên, quay đầu nhìn lại.Lộc Miên mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng, đôi môi như cánh hoa, vẻ ngoài xinh đẹp, sang trọng hiện lên rất rõ ràng. Cao 1 mét 75 thêm 10 cm của giày cao gót, ở trước mặt gã tóc vàng cao 1 mét 8 phá lệ toát lên vẻ uy áp.Biểu tình trên mặt cô đạm mạc, để gã tóc vàng thả người ra, gã rõ ràng tức giận, nhưng chủ quán bar cùng Lộc Miên có quen biết, rất mau dẫn thêm hai bảo vệ tới giải vây giúp Lộc Miên.Lâm Giản vô lực áp vào trong ngực Lộc Miên, một lúc sau lại chống đỡ bờ vai của cô lùi ra sau, ngửa đầu nhìn cô, hỏi: "Miên Miên? Là cậu sao?"Đã lâu mới có người xưng hô như vậy, Lộc Miên cảm thấy lạ lẫm lại không thích ứng kịp, đáp lại: "Tôi là Lộc Miên."Người say rượu không có cảm giác an toàn, Lâm Giản chính là như vậy, đôi mắt có chút hơi nước, nàng muốn nói với cô rằng mình cũng không phải người xấu."Miên Miên, thật là cậu rồi..."Hốc mắt Lâm Giản đỏ lên, con ngươi ẩm ướt, một chút cảnh giác cùng ý chí đều bị vẻ yếu đuối lấn át.Ánh mắt nặng tình như vậy, Lộc Miên chưa từng nghĩ sẽ ở tình cảnh này cùng Lâm Giản - vị cố nhân cũ - trùng phùng, liếc mắt, "Đi ra ngoài trước, tôi đưa cậu về."Lộc Miên cùng mấy người bạn chào hỏi muốn đi trước, các nàng vội vàng đồng ý."Ừ, Miên Miên đưa mình về đi..." tiếng nói của Lâm Giản rất êm tai, lắng đọng qua năm tháng càng thêm mê người, giống như suối trong mà vẫn không mất đi vẻ trầm ấm, giờ này ngập trong men say lại đặc biệt dinh dính.Lâm Giản yên tâm ôm lấy eo của Lộc Miên, toàn bộ dựa vào trong ngực cô, mượn việc say rượu, quang minh chính đại ở lần gặp lại này lấy được cái ôm đã tưởng niệm từ lâu.Nàng toàn thân toàn ý lệ thuộc vào cô, nắm rất chặt, hình như rất sợ cô sẽ rời khỏi.Lộc Miên cảm thấy rất kỳ quái, gặp lại sau bảy năm xa cách, vốn là phải câu nệ lễ phép, vì cái gì Lâm Giản lại như thế...Cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng của Lâm Giản lúc uống say, cho nên rất nhanh đem nghi vấn trong lòng tất cả đều đổ tại lý do này.Cô không so đo cùng người say rượu.Bởi vì uống rượu không thể lái xe, Lộc Miên gọi người lái thay, ngồi cùng Lâm Giản ở hàng ghế sau.Lâm Giản vẫn dựa vào cô, ôm chặt cô, yếu ớt dựa sát vào ngực cô. Lộc Miên thử đẩy nàng ra để nàng ngồi đúng vị trí của mình, nhưng vô dụng, đẩy ra một chút Lâm Giản liền sẽ như rắn nước một lần dán lên người cô, mà lại càng dán chặt hơn."Miên Miên"Nàng ngồi rất gần, không biết là vô tình hay cố ý, hô hấp đều phun trên cổ Lộc Miên, giống như nhất định phải đem cổ cô đỏ như mặt của nàng mới bằng lòng cho qua.Thật sự là thân mật quá mức, nhưng cũng không thể tránh được, đối với ma men lúc này mà nói, để nàng dựa vào một chút thế nào cũng không phải chuyện quan trọng. Việc cần quan tâm lúc này là:
"Cậu ở đâu? Nói địa chỉ, tôi đưa cậu về.""Ừ..." Lâm Giản mơ mơ màng màng nói địa chỉ, là một cái ngõ nhỏ, gọi là Anh Khâu, cùng loại với Thành Trung Thôn.Thành Trung Thôn? Loại địa phương này thật sự là bất luận như thế nào cũng không thể liên tưởng có liên quan đến Lâm Giản.Ký ức của Lộc Miên đối với Lâm Giản phần lớn đều dừng lại ở bảy năm trước, cô nhớ kỹ trước kia Lâm Giản rất có kiêu ngạo của mình.Lúc trước tựa hồ Lâm Giản làm cái gì cũng đều hoàn mỹ, là học sinh ba tốt tiền đồ như gấm trong mắt giáo viên, là tấm gương của rất nhiều bạn bè đồng trang lứa, khen ngợi ở trường chưa bao giờ thiếu qua tên của nàng, nàng sạch sẽ thanh thuần, nàng độc lập ôn nhu.Lộc Miên dám chắc chắn, Lâm Giản của bảy năm trước tuyệt đối sẽ không cho phép mình của sau này làm loại chuyện bồi người khác vui vẻ.Nàng càng sẽ không cho phép bản thân thất thố giống như bây giờ.Suy nghĩ đến đây, Lộc Miên không nhịn được cúi đầu nhìn Lâm Giản, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, ấn đường hơi nhăn, khó chịu không ngừng phát ra tiếng lẩm bẩm, làm người thấy mà yêu.Không thể không nói, nàng bây giờ so với năm mười tám tuổi càng có ý vị, thành thục mê người, nguyên bản tươi mát xinh đẹp, kiều diễm ướt át.Nhưng quần áo trên người nàng cũng không phải loại tốt, túi xách cũng chẳng phải hàng hiệu.Hiện tại nhớ lại chuyện lúc trước, Lộc Miên vẫn là cảm thấy ngoài ý muốn, cảm giác chênh lệch thật quá lớn, cô nhịn không được bát quái một chút: "Rất thiếu tiền?"Nghe tới câu hỏi của cô, Lâm Giản từ từ mở mắt, có chút mê ly. Không trả lời mà hỏi lại: "Cậu có cân nhắc bao nuôi mình không?"Lộc Miên ngây ngẩn, hiển nhiên là không ngờ tới Lâm Giản sẽ hỏi ra câu này.Không khí im lặng hai giây, Lâm Giản mở miệng lần nữa, ngữ khí so với vừa rối còn lâng lâng hơn nhiều, mang ý cười hỏi: "Mình còn nhớ rõ, lúc trước..."Lộc Miên biết nàng muốn nói gì.Tất cả mọi người đều biết cô lúc trước đối với Lâm Giản từng mong mà không được, Lâm Giản chắc chắn cũng biết. Lộc Miên cảm thấy buồn cười, bản thân vậy mà biểu hiện làm cho Lâm Giản cảm thấy mình giống như sau bao nhiêu năm, đối với nàng người đã làm vợ người ta, khao khát nhớ mãi không quên được sao?Đầu tiên Lộc Miên là cười nhạo một chút, sau đó đánh gãy lời nàng: "Lâm Giản, cậu đang nói cái gì vậy?" Thanh âm của Lâm Giản chợt tắt."Đơn giản là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, tiện đường đưa cậu về nhà thôi, cậu liền tự cho là đúng, cảm thấy tôi đối với cậu nhớ không sao quên được? Đừng có hiểu lầm, không phải vì đó là cậu, mà gặp qua chuyện này trên người bất kỳ cô gái nào, tôi cũng sẽ làm như vậy mà thôi."Lâm Giản không nói nên lời, Lộc Miên lại thêm một câu: "Khi còn bé không hiểu chuyện, hiện tại đều đã không còn nữa rồi."Chuyện tình cảm khi nhắc đến "khi còn bé", liền sẽ trở nên rất nhẹ nhàng.Không phải sợ vết thương bị lộ ra nên nóng lòng phủ nhận, cô cũng không muốn để Lâm Giản hiểu lầm, loại hiểu lầm này đối với hai người dù ít hay nhiều cũng có ảnh hưởng, chỉ thế thôi.Lộc Miên dời ánh mắt, tư thái cao ngạo, "Khó chịu thì nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ đến nhà cậu, muốn nôn liền bảo một tiếng, đừng có nôn lên xe của tôi."Cảm giác sâu trong lòng Lâm Giản chờ mong cùng khẩn trương, vì những lời của Lộc Miên mà trở nên lu mờ ảm đạm đi hẳn.Nàng rũ mắt, cắn môi, đầu ngón tay nắm chặt cổ áo của Lộc Miên, quấn quýt một hồi, vẫn là mượn lý do uống say đem mặt vùi vào cổ Lộc Miên, bộ dáng mười phần đáng thương, tựa hồ bởi vì lời Lộc Miên nói đã không còn cảm giác với mình mà khổ sở khóc lên.Kết quả, vẫn là bị Lộc Miên đẩy ra.
"Cậu ở đâu? Nói địa chỉ, tôi đưa cậu về.""Ừ..." Lâm Giản mơ mơ màng màng nói địa chỉ, là một cái ngõ nhỏ, gọi là Anh Khâu, cùng loại với Thành Trung Thôn.Thành Trung Thôn? Loại địa phương này thật sự là bất luận như thế nào cũng không thể liên tưởng có liên quan đến Lâm Giản.Ký ức của Lộc Miên đối với Lâm Giản phần lớn đều dừng lại ở bảy năm trước, cô nhớ kỹ trước kia Lâm Giản rất có kiêu ngạo của mình.Lúc trước tựa hồ Lâm Giản làm cái gì cũng đều hoàn mỹ, là học sinh ba tốt tiền đồ như gấm trong mắt giáo viên, là tấm gương của rất nhiều bạn bè đồng trang lứa, khen ngợi ở trường chưa bao giờ thiếu qua tên của nàng, nàng sạch sẽ thanh thuần, nàng độc lập ôn nhu.Lộc Miên dám chắc chắn, Lâm Giản của bảy năm trước tuyệt đối sẽ không cho phép mình của sau này làm loại chuyện bồi người khác vui vẻ.Nàng càng sẽ không cho phép bản thân thất thố giống như bây giờ.Suy nghĩ đến đây, Lộc Miên không nhịn được cúi đầu nhìn Lâm Giản, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, ấn đường hơi nhăn, khó chịu không ngừng phát ra tiếng lẩm bẩm, làm người thấy mà yêu.Không thể không nói, nàng bây giờ so với năm mười tám tuổi càng có ý vị, thành thục mê người, nguyên bản tươi mát xinh đẹp, kiều diễm ướt át.Nhưng quần áo trên người nàng cũng không phải loại tốt, túi xách cũng chẳng phải hàng hiệu.Hiện tại nhớ lại chuyện lúc trước, Lộc Miên vẫn là cảm thấy ngoài ý muốn, cảm giác chênh lệch thật quá lớn, cô nhịn không được bát quái một chút: "Rất thiếu tiền?"Nghe tới câu hỏi của cô, Lâm Giản từ từ mở mắt, có chút mê ly. Không trả lời mà hỏi lại: "Cậu có cân nhắc bao nuôi mình không?"Lộc Miên ngây ngẩn, hiển nhiên là không ngờ tới Lâm Giản sẽ hỏi ra câu này.Không khí im lặng hai giây, Lâm Giản mở miệng lần nữa, ngữ khí so với vừa rối còn lâng lâng hơn nhiều, mang ý cười hỏi: "Mình còn nhớ rõ, lúc trước..."Lộc Miên biết nàng muốn nói gì.Tất cả mọi người đều biết cô lúc trước đối với Lâm Giản từng mong mà không được, Lâm Giản chắc chắn cũng biết. Lộc Miên cảm thấy buồn cười, bản thân vậy mà biểu hiện làm cho Lâm Giản cảm thấy mình giống như sau bao nhiêu năm, đối với nàng người đã làm vợ người ta, khao khát nhớ mãi không quên được sao?Đầu tiên Lộc Miên là cười nhạo một chút, sau đó đánh gãy lời nàng: "Lâm Giản, cậu đang nói cái gì vậy?" Thanh âm của Lâm Giản chợt tắt."Đơn giản là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, tiện đường đưa cậu về nhà thôi, cậu liền tự cho là đúng, cảm thấy tôi đối với cậu nhớ không sao quên được? Đừng có hiểu lầm, không phải vì đó là cậu, mà gặp qua chuyện này trên người bất kỳ cô gái nào, tôi cũng sẽ làm như vậy mà thôi."Lâm Giản không nói nên lời, Lộc Miên lại thêm một câu: "Khi còn bé không hiểu chuyện, hiện tại đều đã không còn nữa rồi."Chuyện tình cảm khi nhắc đến "khi còn bé", liền sẽ trở nên rất nhẹ nhàng.Không phải sợ vết thương bị lộ ra nên nóng lòng phủ nhận, cô cũng không muốn để Lâm Giản hiểu lầm, loại hiểu lầm này đối với hai người dù ít hay nhiều cũng có ảnh hưởng, chỉ thế thôi.Lộc Miên dời ánh mắt, tư thái cao ngạo, "Khó chịu thì nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ đến nhà cậu, muốn nôn liền bảo một tiếng, đừng có nôn lên xe của tôi."Cảm giác sâu trong lòng Lâm Giản chờ mong cùng khẩn trương, vì những lời của Lộc Miên mà trở nên lu mờ ảm đạm đi hẳn.Nàng rũ mắt, cắn môi, đầu ngón tay nắm chặt cổ áo của Lộc Miên, quấn quýt một hồi, vẫn là mượn lý do uống say đem mặt vùi vào cổ Lộc Miên, bộ dáng mười phần đáng thương, tựa hồ bởi vì lời Lộc Miên nói đã không còn cảm giác với mình mà khổ sở khóc lên.Kết quả, vẫn là bị Lộc Miên đẩy ra.