[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 18: Xin lỗi



Lộc Miên sững sờ một chút, bình tĩnh đáp lời: "Có quen, có chuyện gì?"

"Chuyện là như thế này, chúng tôi mở danh bạ của nàng phát hiện nàng đã gọi cho cô ba lần, xin hỏi hiện tại cô có ở Giang Thành không? Nàng hiện tại đang ở sở cảnh sát, tinh thần không được tốt lắm, cô có thể đến đón nàng không?"

Không phải là chuyện tệ nhất mà Lộc Miên nghĩ trong lòng, cô hơi thư thái một chút, quay người bước về phía cửa ra vào, "Được, tôi qua đó ngay."

Mưa lớn vẫn đang rơi, trên đường, cô đã thử gửi tin nhắn cho Lâm Giản, cứ đến đèn đỏ là móc điện thoại ra xem, nhưng đều không có trả lời, thật tồi tệ. Cô không thể kiểm soát được việc nghĩ lung tung, sau khi đỗ xe xong, cô mở ô bước nhanh vào sở cảnh sát.

Có cảnh sát đón và hỏi cô có việc gì, sau khi cô giải thích, cảnh sát dẫn cô đến phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ có Lâm Giản một mình cô đơn, trông rất buồn bã. Cô đứng ở cửa gọi một tiếng: "Lâm Giản?"

Lâm Giản ngước mắt nhìn, ánh mắt trống rỗng đó chuyển thành bất ngờ, mừng rỡ, hối lỗi.

"Miên......" Lâm Giản muốn nói lại thôi, đứng dậy từ trong túi lấy ra giấy ăn, đi đến trước mặt Lộc Miên, đưa tay giúp cô lau đi nước mưa dính trên mặt.

Lộc Miên gạt tay nàng ra không cho nàng làm loại chuyện thừa thãi đó, "Chuyện gì vậy?" Giọng cô vội vàng quan tâm, ánh mắt đánh giá khắp người Lâm Giản.

Lâm Giản im lặng, viên cảnh sát bên cạnh thay nàng trả lời: "Không lâu trước chúng tôi nhận được báo động của cô gái này, nói có người theo dõi nàng, người đàn ông họ Hoắc theo dõi nàng đã bị chúng tôi bắt giữ."

Người đàn ông họ Hoắc... là Hoắc Hùng gây rối trong nhà hàng hôm đó?

Lộc Miên cau mày, "Vậy nàng..."

"Không cần lo lắng, cô ấy không bị thương, đã làm xong lời khai, bây giờ có thể về nhà, chỉ là trời mưa lớn như vậy, xe cảnh sát của đội chúng tôi đều đi làm nhiệm vụ hết rồi, nàng có lẽ cũng cần bạn bè ở bên, cho nên mới..."

Lâm Giản đứng một bên cúi đầu xuống.

Lộc Miên nhận ra mình vừa rồi hơi mất bình tĩnh, cô gật đầu, "Tôi biết rồi."

Vừa ra khỏi cổng sở cảnh sát, gió lạnh hòa lẫn với nước mưa, khiến người ta không thể mở mắt, Lộc Miên mở ô, hai người đứng sát bên nhau, ô đủ lớn, nhưng mưa còn lớn hơn, khi đến xe cả hai đều bị ướt khá nhiều.

"Có bị thương không?" Lộc Miên rút vài tờ giấy lau người mình, tiện tay đưa cho nàng.

Nước mưa khiến tóc dài của Lâm Giản dính vào mặt, ngoan ngoãn nhận lấy giấy ăn lau mặt mình.

"Một chút cũng không, yên tâm đi."

"Hoắc Hùng vẫn luôn làm phiền cậu?"

"Ừm, nhưng sau này hắn có lẽ không có cơ hội nữa."

Hắn tự nhiên là phải ngồi tù, Lộc Miên không hỏi thêm, cô rõ ràng cảm nhận được sự ghét bỏ của Lâm Giản đối với chuyện này, không muốn bị nhắc đến.

Trong xe điều hòa đủ ấm, cơ thể Lâm Giản vốn căng thẳng run rẩy dần dần thư giãn bình tĩnh lại, nàng xin lỗi Lộc Miên:

"Xin lỗi, lại làm phiền cậu lâu như vậy, lúc đó mình thật sự rất hoảng, người đầu tiên mình nghĩ đến chính là cậu, nhất thời bốc đồng nên đã gọi cho cậu, không cố ý muốn làm phiền cậu đâu, sau đó là cảnh sát..."

Lộc Miên liếc nàng một cái, chỉ thấy nàng mặt đầy áy náy lo lắng.

Lo lắng cái gì chứ? Lo lắng bị mình ghét bỏ hơn?

Trong lòng nàng hiểu rõ, mình không muốn xuất hiện bên cạnh nàng, nàng cũng nhớ lời mình đã nói với nàng, ngoại trừ trả chìa khóa ra, không mong muốn có bất kỳ liên hệ nào với nàng.

Nhưng đối mặt với chuyện cấp bách không thể làm gì khác này, Lộc Miên cũng không vô tình đến thế.

"Không sao, tôi hiểu." Giọng Lộc Miên nhạt nhẽo.

Thái độ của Lộc Miên nhìn qua có vẻ dịu dàng hơn lần trước rất nhiều, nhưng Lâm Giản tự hiểu rõ, nàng có thể cảm nhận được, đây chỉ là sự giả vờ chu đáo của cô để chăm sóc mình đang bị hoảng sợ, thái độ bên trong của cô vẫn như vậy.

Lạnh nhạt lắm, sau khi đưa mình về nhà, vẫn không muốn tiếp xúc quá nhiều với mình.

Thật bất lực.

Đường cái ban đêm trông rất trống trải, trong không gian kín này, cứ như cả thế giới chỉ còn lại Lâm Giản và Lộc Miên.

Cứ như con đường mà họ đã đi qua cùng nhau không biết bao nhiêu lần sau khi xong tiết tự học buổi tối năm lớp mười hai.

Khi đi cùng nhau, họ thường sánh vai, mùa đông Lộc Miên có thói quen đút hai tay vào túi, không biết từ lúc nào, Lộc Miên sẽ thả tay xuống, cảm nhận mu bàn tay mình và mu bàn tay Lâm Giản chạm vào nhau, trải nghiệm cảm giác tim đập nhanh không ngừng đó, rồi bị Lâm Giản nắm lấy.

Đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ Lộc Miên sẽ không làm hành động đó nữa.

Cũng sẽ không mong chờ, bị nàng nắm.

Lộc Miên đang lái xe, Lâm Giản nhìn sườn mặt của Lộc Miên, dáng vẻ cô lái xe thật sự rất đẹp, hàm dưới rõ ràng sống mũi cao thẳng, nửa mặt hoàn hảo không chê vào đâu được, mái tóc dài hơi xoăn được cô vén ra sau tai, hoa tai thỉnh thoảng rung nhẹ, tư thế lười nhác nhưng lại mang tính áp đảo. So với cảm giác non nớt thẳng thắn hồi nhỏ, bây giờ cô thật sự rất giống loại phụ nữ hư hỏng.

Loại phụ nữ hư hỏng sẽ khiến rất nhiều người đau lòng khó chịu, còn tâm hồn mình lại không chút dao động, rất lạnh rất lạnh.

Nhưng lại khiến người ta say mê.

Lâm Giản thu hồi ánh mắt, hình như nhìn cô thêm một cái nữa sẽ không nỡ.

"Mình có vài lời muốn nói với cậu."

"Lời gì?"

"Lời đã nợ cậu bảy năm."

Lời đã nợ bảy năm? Lộc Miên hình như đã đoán được Lâm Giản muốn nói gì.

Gặp lại nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Giản thẳng thắn nhắc đến chuyện trước kia, tại sao đột nhiên nói những điều này? Nhưng Lộc Miên không hề sợ hãi.

Giữa cô và Lâm Giản, cô đã không còn ở thế bị động nữa, cô cũng có thể bình thản đối mặt.

"Miên Miên, xin lỗi, bảy năm trước mình đã nên xin lỗi cậu rồi."

"Trước kia... đều là lỗi của mình, để tuổi thanh xuân của cậu có một quãng thời gian khó khăn như vậy."

Lộc Miên "Ừm" một tiếng: "Tôi chấp nhận."

Lâm Giản cười một tiếng, cúi mắt xuống, "Miên Miên sao lại thoải mái như vậy chứ..."

Nói thật, nàng rất mong Miên Miên tức giận, nói một vài lời sẽ không tha thứ, như vậy, nàng còn có cơ hội để dỗ dành cô, không phải sao?

Đầu Lâm Giản cúi rất thấp, nửa mặt gần như bị tóc che khuất. Lộc Miên thì bình thản nói: "Lâm Giản, chuyện không quan trọng, thoải mái một chút thì có sao?"

"Hơn nữa cậu đâu có làm sai gì, sự đơn phương của tôi, bất kể kết quả thế nào, đều nên do chính tôi chịu trách nhiệm."

Nhưng dù thế nào đi nữa, những chuyện này đối với Lộc Miên đều đã không còn quan trọng.

Sau khi kì thi đại học kết thúc hai người đã cắt đứt liên lạc, cho đến gần đây. Nói thật, Lộc Miên cũng đã trải qua một khoảng thời gian dài khó khăn, khoảng thời gian đó cô toàn tâm toàn ý là Lâm Giản, ngày đêm nhớ nàng, không biết tiều tụy đến mức nào.

Nhưng thời gian là tất cả, theo thời gian trôi qua, cô dần dần có thể bước ra ngoài, nhìn thế giới bên ngoài, làm quen người mới, kết bạn mới, số lần nghĩ đến Lâm Giản càng ngày càng ít, sau này nhớ đến nàng cũng không còn cảm giác cay đắng khó chịu đó nữa. Cô thật sự đã khỏi bệnh nặng.

Sau đó, cô cũng quen vài cô gái tươi đẹp, chân thành, không có lừa gạt, không có khó chịu u ám, không hợp thì chia tay, cô mới biết, sự chia tay trong tình cảm, hóa ra cũng có thể cười mà nói.

Khi nghe tin kết hôn của Lâm Giản từ miệng bạn bè, cô cũng thật lòng chúc phúc.

Không có gì không thể bỏ xuống được, mà đã bỏ xuống rồi, thì tự nhiên là đã không còn quan tâm nữa.

Khoang xe chìm vào im lặng hoàn toàn, xung quanh ngoài tiếng xe và tiếng mưa ra không có gì khác, nhìn những con đường càng lúc càng gần Hẻm Anh Vũ, mắt Lâm Giản đã ướt rồi.

Cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt toát ra từ người nàng, Lộc Miên đều có thể cảm nhận được.

Tại sao chứ? Rõ ràng là chính nàng không cần cô trước cơ mà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...