[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 17: Hiệp sĩ nhí



May mắn, nàng rất thông minh và kiên cường.

Lâm Giản đứng ở cửa ga tàu điện ngầm, nhìn bóng lưng Lộc Miên càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong tầm mắt.

Rất giống rất giống... rất giống bộ dạng khi cô hoàn toàn rời xa mình năm đó.

Lâm Giản giống như chút năng lượng cuối cùng cũng đã cạn kiệt, xung quanh người qua lại đông đúc, nàng tỏa ra sự âm u không hòa hợp, không có chút sức sống nào.

Lồng ngực như bị người ta đào đi một mảng lớn, đẫm máu đang nhỏ giọt.

Bị cô chán ghét rồi sao?

Lộc Miên hình như đã thật sự không còn thích nàng nữa.

Nàng nắm chặt chiếc thẻ ra vào trong tay, nhấc mắt nhìn thoáng qua người đang trốn trong bóng tối ở phía trước, biểu cảm như nhìn thấy một con chuột ghê tởm mà ghét bỏ, lại không khỏi cảm thán, Miên Miên vẫn chu đáo như trước kia.

Mặc dù đã tức giận đến thế, vẫn đưa mình đến cổng ga tàu điện ngầm rồi mới rời đi.

Lâm Giản đi vào tàu điện ngầm, hòa vào dòng người.

*

Lâm Giản từ năm năm tuổi đã nhận ra sự khác biệt của mình với người khác, mình so với người khác xinh đẹp hơn, so với người khác thông minh hơn, so với người khác trưởng thành sớm hơn, so với người khác được yêu thích hơn.

Nhưng nàng một chút cũng không thích chính mình như vậy.

Lúc này, bị người đàn ông tên Hoắc Hùng đi theo, loại chán ghét này lại trào lên, bởi vì cái khuôn mặt này, nàng đã chịu quá nhiều ý xấu như vậy.

Từ nhỏ đã ở nhờ nhà người khác, vì cậu mợ rất bận, họ phải dành rất nhiều sức lực để chăm sóc con cái của chính họ, những gì có thể làm cho nàng, cũng chỉ là lúc ăn cơm thêm một đôi đũa, cho nàng một cái giường để ngủ, đóng học phí cho nàng.

Lâm Giản bị cảnh cáo vô số lần phải ngoan ngoãn, phải nhường nhịn, không được gây rối.

Loại lời nói hầu như ngày nào cũng lặp lại cho nàng nghe đã khiến nàng thời thơ ấu mất đi rất nhiều thứ vốn có, ví dụ như, khả năng phản kháng.

Một loạt hậu quả do phản kháng sinh ra không người nào đứng ra chống lưng cho nàng, không người nào giúp nàng dọn dẹp hậu quả, không người nào sẽ an ủi nàng khi sắp khóc.

Nàng từng rất ghét đến nhà trẻ, bởi vì các bạn nam lớp mẫu giáo thực sự rất vô lễ, động một chút là bắt nạt nàng, làm rối mái tóc nàng khó khăn lắm mới buộc xong, giẫm bẩn đôi giày nhỏ của nàng.

Giờ ngủ trưa là nam nữ ngủ chung, khi nàng tỉnh dậy trên mặt luôn xuất hiện dấu vết bút vẽ, thủ phạm vẻ mặt ngây thơ vô tội nói: "Tôi muốn vẽ cậu thành đồ xấu xí!"

Bởi vì tính cách yếu đuối của nàng, những trò đùa ác ý ngày càng nhiều, nàng có tìm đến giáo viên nhà trẻ, nhưng giáo viên không coi là chuyện quan trọng, nàng nói: "Chuyện như thế này cần phải gọi phụ huynh, phụ huynh của ngươi một lần cũng chưa đến, gọi cũng sẽ không đến phải không? Giải quyết thế nào?"

Ừm, giáo viên nhà trẻ đều biết, nàng là một đứa trẻ không được phụ huynh quan tâm yêu thương.

Không giống như phụ huynh của những đứa trẻ khác, con cái ở nhà trẻ bị vấp hay va chạm đều phải tìm giáo viên hỏi, bảo giáo viên chú ý chăm sóc nhiều hơn. Phụ huynh của nàng một lần cũng chưa từng tìm đến giáo viên nhà trẻ.

Cho nên... cho dù bị bắt nạt một chút, phụ huynh cũng sẽ không để ý phải không? Làm gì nàng một chút, phụ huynh cũng sẽ không hỏi đến phải không?

Cô gái có tính cách như nàng, thậm chí không dám mở miệng với phụ huynh, ở nhà hẳn là thường xuyên bị mắng, không được đối đãi tốt.

Đây là lời Lâm Giản vô ý nghe được từ miệng một giáo viên nam nhà trẻ.

Người giáo viên nam đó khoảng ba mươi mấy tuổi, độc thân, hơi béo, đeo kính gọng đen, bình thường nhìn có vẻ thật thà chất phác đặc biệt biết cách chọc các em nhỏ vui vẻ, nhưng suýt chút nữa đã trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn của Lâm Giản.

Cuộc đời của Lâm Giản, suýt chút nữa đã bị hủy hoại bởi kẻ biến thái đó.

Lúc đó, Lâm Giản năm tuổi có thể cảm nhận được người giáo viên nam đó đối với nàng rất đặc biệt, thường xuyên lén lút nhét kẹo mút cho nàng, lấy máy chơi game của chính mình ra chơi cùng nàng, còn bảo nàng nói ra tâm sự của chính mình, sau đó xoa đầu nàng, dịu dàng an ủi.

Tâm tư trẻ con đơn thuần, Lâm Giản lúc đó xem ông ta là một giáo viên rất tốt, thân thiết với ông ta, không biết từ lúc nào, ông ta dần dần không còn gọi Lâm Giản là bạn học Tiểu Lâm nữa, mà gọi nàng là tiểu mỹ nữ.

"Tiểu mỹ nữ, lại đây, thầy cho kẹo."

"Tiểu mỹ nữ, muốn chơi máy chơi game không? Cho thầy nắm bàn tay nhỏ một chút."

Cứ gọi là tiểu mỹ nữ tiểu mỹ nữ, hành vi của ông ta cũng dần dần vượt giới hạn, từ ban đầu là nắm tay đến sờ tay, dùng tay véo mặt nàng, đôi khi vỗ mông, rồi đến sau này, hỏi người nhà nàng có phải không thích nàng không, cuối tuần có muốn đến nhà thầy chơi các loại hay không.

Lâm Giản tuy nhỏ, nhưng cũng từng được dạy dỗ về những kiến thức này, nàng biết phải cẩn thận với những người đàn ông rủ mình đến nhà họ, cảm giác mà người giáo viên nam kia mang lại cho nàng cũng không hề tốt.

Nàng nhận ra, giáo viên đó có lẽ không phải người tốt... nhưng, trong lòng nàng rất mâu thuẫn, nàng rất ghét và rất phản đối hành vi này của giáo viên, nhưng nàng càng sợ sau khi nàng tìm người nói những chuyện này thì họ sẽ nói: "Cậu đúng là vô lương tâm, thầy giáo đối tốt với cậu như vậy, mà cậu lại đối xử với ông ấy như thế sao?"

Hoặc dì sẽ bực bội nói: "Đã nói với mày là đừng gây chuyện rồi, phải nhường nhịn phải nhẫn nhịn, bọn tao không có thừa hơi sức mà đi quản chuyện vớ vẩn của mày đâu."

Thêm vào lời đe dọa của giáo viên, nàng lại càng không dám nói.

Có một ngày, giáo viên nam nói tan học đừng về, thầy sẽ đưa nàng về nhà, Lâm Giản lờ mờ nhận ra nguy hiểm, không biết làm sao cho phải, một mình bật khóc.

Có một cô bé nhìn có vẻ giàu có hỏi nàng tại sao khóc, nàng không nói, có người đến chế giễu nói nàng là một đứa bé hay khóc nhè, cô bé kia che chắn trước người nàng, non nớt đáp lại: "Cậu mới là đứa bé hay khóc nhè!"

Cậu bé kia ỷ vào mình là học sinh lớp lớn rất trơ trẽn, "Tôi mắng nàng liên quan gì đến cậu? Đồ nhóc con bốn tuổi, chỉ thích lo chuyện bao đồng."

Cô bé kia vô cùng không chịu thua, hai cái má hồng hào mềm mại đều tức giận phồng lên như cá nóc, hung dữ quát cậu bé: "Chính là liên quan đến tôi, từ bây giờ nàng chính là chị gái của tôi!"

Câu nói này khiến Lâm Giản kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng cô bé lớp nhỏ chắn trước người mình.

Cô bé chỉ mới bốn tuổi đứng trước cậu bé lớp lớn trông rất thấp, trên đầu nàng buộc hai búi tóc củ tỏi, một chút cũng không rối, ngoài ra còn có đồ trang sức rất tinh xảo, nhìn là biết sáng sớm mẹ cô đã tâm huyết buộc giúp cô.

Cậu bé kia bị cô bé đuổi đi, nàng giọng trẻ con hỏi Lâm Giản: "Có phải vừa nãy tên ngốc đó bắt nạt cậu không? Đừng sợ, mình bảo mẹ mình đến xử lý nó!"

Lâm Giản nói với nàng, mẹ cậu là mẹ cậu, sao lại giúp tôi được?

Cô bé lập tức phản bác: "Mẹ mình nói phải vui vẻ giúp người, mẹ mình rất giỏi, nàng nhất định sẽ giúp cậu!"

Cô bé từng câu từng chữ đều nghiêm túc như vậy, Lâm Giản kéo nàng sang một bên, kể cho nàng toàn bộ chuyện người giáo viên nam đã làm với mình.

Trước đó nàng nghĩ cô sẽ nghe không hiểu, giống như những bạn nhỏ khác cảm thấy điều này rất bình thường, không ngờ nàng nghe xong rất kích động: "Thầy giáo chính là loại biến thái mà mẹ mình hay nói!"

Cô bé kéo tay nàng: "Tuyệt đối đừng đi cùng biến thái! Nhà cậu ở đâu? Tối nay mình và ba mẹ mình cùng đưa cậu về nhà nhé!"

"Cậu yên tâm đi, ba mẹ mình nhất định sẽ giúp cậu!"

Cô bé không chỉ nói suông, trước khi tan học vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng, nói với nàng ba mẹ nàng sắp đến rồi, quả nhiên, vừa tan học ba mẹ nàng đã xuất hiện ở cổng nhà trẻ.

Cô bé kéo tay nàng chạy nhanh đi tìm ba mẹ, hình như sợ hãi người giáo viên xấu xa kia thành công.

"Chị này là ai vậy?" Ba mẹ cô bé mỉm cười đối diện với họ, dịu dàng hỏi.

Lâm Giản lần đầu nhận ra lại có người lớn dịu dàng như vậy, cô bé nói muốn đưa nàng về nhà, họ một chút cũng không phản đối, cũng không cảm thấy rắc rối, lên xe rồi còn lấy bánh su kem ra, hai bạn nhỏ chia nhau ăn.

Ăn xong bánh su kem, cô bé kể toàn bộ chuyện giáo viên nam đã làm với Lâm Giản cho họ nghe, sau khi họ nghe xong vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói nhỏ một lúc lâu những lời trẻ con không hiểu, sau đó lại cười, khen con gái mình thật giỏi, nói với Lâm Giản: "Không cần sợ hãi, cháu rất dũng cảm, chú dì sẽ giúp cháu."

Sau đó một ngày hay hai ngày gì đó, Lâm Giản được đưa đến đồn cảnh sát và bệnh viện, nữ cảnh sát dịu dàng hỏi han chi tiết sự việc, sau khi từ bệnh viện ra, cậu mợ thở phào nhẹ nhõm, may mắn là người đàn ông đó vẫn chưa kịp làm chuyện gì khác.

Những chuyện sau đó... ký ức của Lâm Giản có chút mơ hồ, chỉ nhớ giáo viên nam bị cảnh sát bắt đi, cậu và mợ đưa nàng rời khỏi nhà trẻ đó.

Nàng hình như chưa kịp tạm biệt gia đình cô bé đã giúp nàng, vì còn quá nhỏ, ký ức quá mơ hồ, nàng thậm chí không nhớ tên cô bé, quên cả bộ dạng của cô.

Cô có lẽ đã tặng nàng một món quà, nhớ câu nói non nớt mà uy quyền mà cô đã từng nói.

Nàng tự tin đến vậy, nàng không hề sợ hãi, phía sau nàng có một tấm khiên mạnh mẽ.

Lâm Giản lần đầu sâu sắc nhận ra, hóa ra được cha mẹ yêu thương, có thể tự tin đến thế, có thể không sợ trời, không sợ đất.

Mấy năm cố gắng trưởng thành này, những ý xấu tương tự xuất hiện trên người Lâm Giản cũng không ít, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp này của nàng, bởi vì những người đàn ông ghê tởm và bỉ ổi kia.

May mắn, nàng rất thông minh, nàng rất kiên cường, rất nhiều lúc, đều có thể một mình giải quyết.

*

Vài ngày sau, Lộc Miên như ý muốn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Lâm Giản.

Nghe Từ Lộ Lộ nói, nàng vẫn chưa chuyển vào Vọng Vân Vịnh, hay nói đúng hơn, nàng còn chưa đi xem.

Bởi vì Từ Lộ Lộ đưa là thẻ ra vào chưa kích hoạt, phải đến chỗ bảo vệ để kích hoạt, tấm thẻ kia vẫn luôn hiển thị trạng thái chưa kích hoạt.

Lộc Miên vì vậy cảm thấy thắc mắc, nhưng cũng sẽ không chủ động đi hỏi.

Một buổi tối nào đó, cô nhận được điện thoại của Lâm Giản.

Chính xác mà nói, là khi cô mở điện thoại lên, thấy ba cuộc gọi nhỡ từ Lâm Giản.

Cô vừa nãy đang đọc sách, khi cô tập trung, cô không thích cũng không hy vọng bất kỳ người hay việc gì làm quấy rầy tâm trạng và mạch suy nghĩ của cô, cho nên phần lớn thời gian sẽ chọn tắt nguồn điện thoại.

Cô nhìn ra ban công, bên ngoài đang đổ mưa như trút nước, thỉnh thoảng còn có sấm sét chớp giật, đi kèm với những dòng chữ màu đỏ hiển thị cuộc gọi nhỡ, tim Lộc Miên bỗng dưng đập nhanh một cái, có chút lo lắng.

Cô vừa định gọi lại, số của Lâm Giản lại đột nhiên gọi đến, cô nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm: "Xin hỏi có phải là Lộc tiểu thư không? Tôi là người của Cục Công an thành phố Giang Thành, xin hỏi cô có quen biết Lâm Giản tiểu thư không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...