[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 16: Nực cười
Sau đó, có lẽ nàng tự thấy hơi ngượng, vội vàng nói thêm, cố che đậy cho lời vừa rồi của mình: "Bởi vì bạn học Lộc Miên bây giờ nên đem tâm tư đặt hết vào học tập, nếu vì yêu đương mà ảnh hưởng đến việc học, thì điểm số mà mình cố gắng giúp cậu nâng cao chẳng phải đều uổng phí sao."Nàng càng giải thích, loại cảm giác mập mờ kia lại càng đậm, đủ để khiến Lộc Miên thời cấp ba lòng dạ xao động, mất ngủ hồi lâu.Nhưng bảy tám năm sau, cô đã không còn vì sự chiếm hữu của Lâm Giản mà rung động, ngược lại chỉ cảm thấy rất chán ghét.Lâm Giản lại muốn dùng trò đó sao?Nhưng cùng một chỗ, làm sao có thể vấp ngã hai lần?Lâm Giản có tư cách gì chứ?Lộc Miên cười lạnh trong lòng, nhìn chằm chằm Lâm Giản, giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc: "Lâm Giản tiểu thư, vì cậu biểu hiện ra bộ dạng quan tâm tôi đến thế, tôi thực sự muốn thấy cậu trơ mắt nhìn tôi hôn hít lên giường với người khác, mà cậu lại hoàn toàn không xứng can thiệp, bộ dạng tức đến nhảy dựng lên."Lâm Giản mở to hai mắt, cắn môi rất gấp gáp muốn Lộc Miên thu hồi những lời này.Ánh mắt Lộc Miên rất lạnh, cô cảnh cáo nàng: "Thu lại cái ý muốn chiếm hữu đáng ghét của cậu đi."Lâm Giản bị cô mắng đến mức mắt ngấn nước, nhưng một chút cũng không có ý ăn năn.Lộc Miên đẩy ra cửa phòng vệ sinh, trong lòng có lửa giận, không soi gương mà chỉ vuốt vuốt tóc rồi bước ra, trở về chỗ ngồi.Vừa ngồi xuống, cô đã cảm thấy không ổn.Phong Tuệ nhìn thẳng vào cô, mắt mở đặc biệt to, còn Tần Chỉ thì khoanh tay trước ngực, châm chọc Phong Tuệ một câu: "Phong Tuệ, em xem đi, đây chính là cô bạn gái mà em nói là rất rất yêu em."Lộc Miên không hiểu: "Cô nói cái gì?""Lộc Miên!!" Phong Tuệ cả người đều nhảy dựng lên: "Chị nhìn lại chính mình đi!"Lộc Miên cau mày, nhanh chóng móc gương từ trong túi ra, soi vào mặt mình, lúc này mới phát hiện, trên cổ cô không biết từ lúc nào đã có một vết son môi rất nổi bật.Đồng tử Lộc Miên co lại đột ngột, vừa nãy... Lâm Giản!"Đồ khốn!"Trước mặt bạn gái cũ bị vạch trần, Phong Tuệ thẹn quá hóa giận giận dữ bỏ đi, một khắc cũng không dám nán lại trước mặt Tần Chỉ.Sắc mặt Lộc Miên cũng không được tốt lắm, cô soi gương kỹ lưỡng lau sạch vết hôn trên cổ, thanh toán xong muốn rời đi.Lâm Giản đi theo."Miên Miên, mình có phải đã gây rắc rối cho cậu rồi không? Cô gái đó sau này có trách cậu không?"Lộc Miên liếc Lâm Giản một cái, trong mắt nàng tràn đầy sự chân thành lo lắng.Giả dối.Lộc Miên mắng một câu trong lòng.Vì nàng đã tỏ vẻ quan tâm đến thế, cô cũng không ngại nói cho nàng, "Đương nhiên là sẽ, làm hỏng chuyện tốt của nàng, mấy ngày này nàng tuyệt đối sẽ đến tìm tôi náo loạn, điện thoại của tôi chưa đến nửa tiếng chắc chắn sẽ có tin nhắn của nàng tấn công, cậu nói xem phải làm sao đây?""A, nghiêm trọng đến vậy sao......" Lâm Giản có vẻ như sắp tự trách đến chết mất, "Vậy Miên Miên mấy ngày này có thể xóa nàng đi, đưa số WeChat của nàng cho mình, để nàng tìm mình náo là được rồi."Lộc Miên lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Nực cười.""Vậy phải đền bù cho cậu thế nào đây? Cậu nói gì mình cũng đồng ý, có được không?"Đền bù?Lộc Miên đầy nghi ngờ nhìn nàng, giống như một vị giám khảo đang nhìn người ứng tuyển hoàn toàn không đạt yêu cầu, cảm thấy sự tự tin của nàng thật lố bịch."Cậu cảm thấy cậu có thể làm gì cho tôi? Cậu cảm thấy tôi sẽ cần cậu sao?"Cô đang chế giễu, Lâm Giản giả vờ nghe không hiểu, nghiêm túc lấy ví dụ: "Kỳ thực có rất nhiều, mình có thể làm người giúp việc hay trợ lý cho Miên Miên, ừm... nếu Miên Miên đã có rồi, mình còn có thể làm tài xế cho Miên Miên, có thể vừa giúp cậu làm việc vừa dỗ dành cậu." Chỉ cần có thể ở bên cạnh Miên Miên là được rồi.Lâm Giản lại suy nghĩ một hồi, những công việc này đều mang tính chuyên môn rất cao, so với những người mà Miên Miên có thể thuê, hình như mình hơi không đủ tư cách.Hẳn là phải nói một ít thứ mà người bình thường không thể dễ dàng thay thế, phải không?Ừm... hầu gái thì sao? Hoặc thú cưng, người phục tùng thì sao? Miên Miên mạnh mẽ như vậy, hẳn là thích loại này đi?"Không cần thiết." Lộc Miên mất kiên nhẫn ngắt lời nàng, "Căn nhà đó rốt cuộc cậu có ở hay không?"Lâm Giản hỏi: "Là nhà của Miên Miên sao?"Lộc Miên tùy ý bịa ra một lời giải thích: "Không phải, của một người bạn ở nước ngoài."Lâm Giản mở môi, muốn nói lại thôi, Lộc Miên nhìn ra sự lo lắng của nàng: "Không cần tiền, cũng không cần lo lắng, nàng trong vòng năm năm sẽ không trở về."Lâm Giản cười cười, rất cảm kích: "Ừm, cảm ơn Miên Miên, gây cho cậu rắc rối rồi. Mình ngày mai mời cậu ăn cơm nhé, Miên Miên bây giờ thích món gì? Là món Nhật hay món Quảng Đông?""Không cần, tôi ngày mai rất bận."Đi đến cổng ga tàu điện ngầm, Lộc Miên dừng lại bước chân, từ trong túi móc ra thẻ khóa đưa cho nàng, từ trên xuống nhìn vào mắt nàng, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ lạnh lùng kiều diễm lại có chút mất kiên nhẫn, tóm lại là cảm giác rất dữ tợn, người không liên quan vui lòng cách xa ngàn dặm, cô hình như đã đến cực hạn chịu đựng, không muốn nói thêm một từ nào với Lâm Giản."Địa chỉ và số nhà tôi sẽ gửi qua WeChat của cậu.""Ngoại trừ việc tìm được nhà mới rồi trả chìa khóa cho tôi ra, tôi không hy vọng giữa chúng ta còn có bất kỳ liên hệ nào khác."Lâm Giản sững lại, vẻ mặt rất tổn thương, "Miên Miên......""Đừng gọi tôi bằng cái tên này." Lộc Miên nghiêm túc nhấn mạnh: "Tôi sẽ cảm thấy chán ghét."Mắt Lâm Giản lập tức ướt đi đỏ hoe lắc đầu, nàng đối với từ "chán ghét" thực sự không thể chấp nhận."Đừng nói như vậy, đừng......" Tiếng nức nở đứt quãng không kìm được tràn ra, Lâm Giản dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lộc Miên, hy vọng cô có thể rút lại những lời làm tổn thương người khác này.Nhưng Lộc Miên quay lưng bước đi.Bộ dạng của cô, hình như so với trước kia càng ghét bỏ nàng hơn.Không hy vọng còn có bất kỳ liên hệ nào với nàng sao?Thật sao?