[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 15: Ép hỏi



Nhịp tim đập nhanh đến mức bất thường.
--
Việc cùng Lâm Giản tan học đã trở thành một thói quen đối với Lộc Miên. Quen với việc cô ấy sẽ chờ mình, cũng quen với cảm giác chắc chắn rằng đối phương sẽ đợi mình.

Giang Thành Nhất Trung là một ngôi trường có tính bao dung rất cao, chuyện tình cảm đồng giới vốn chẳng còn xa lạ. Với tư cách là những nhân vật nổi bật luôn được chú ý trong trường, sự thân mật giữa hai người cũng thu hút không ít lời bàn tán. Có người nói họ chỉ là bạn thân, bạn cùng bàn tốt. Nhưng cũng có người lại cho rằng, cảm giác giữa họ khác hẳn với tình cảm của những nữ sinh thông thường.

Thậm chí còn có một nhóm nhỏ chuyên "ship couple" khẳng định rằng hai người đã thành đôi, đang vụng trộm yêu đương. Chẳng qua là không công khai, chỉ vì không muốn bị phát hiện rồi gọi phụ huynh đến mà thôi.

Người lan truyền mấy lời này còn đưa ra "bằng chứng": ví dụ như Lâm Giản chỉ nhiệt tình kèm học cho riêng Lộc Miên; Lộc Miên vốn ghét phiền phức nhưng lại sẵn sàng cầm ly nước của Lâm Giản đi lấy nước, pha đường đỏ cho nàng ấy; lúc Lâm Giản ngồi xe điện của Lộc Miên về nhà sẽ vòng tay ôm lấy eo cô; Lộc Miên chưa bao giờ nhận quà từ người theo đuổi, chỉ ăn kẹo do Lâm Giản đưa... vân vân và vân vân.

Từ Lộ Lộ là tình cờ nghe được cuộc nói chuyện bí mật của bọn họ, vốn dĩ không cảm thấy Lâm Giản và Lộc Miên có gì, nhưng nghe đến cuối cùng, như bị tẩy não, cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi Lâm Giản và Lộc Miên có phải là có gì đó với nhau không.

Nàng làm sao mà nhịn được, vừa về lớp liền chạy về chỗ ngồi của Lộc Miên và Lâm Giản, Lộc Miên đang nằm trên gối của Lâm Giản, nhắm mắt lại, Lâm Giản trong tay cầm tai nghe, động tác nhẹ nhàng nhét vào tai cho cô.

Ánh mắt Lâm Giản dịu dàng, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Từ Lộ Lộ nhìn thấy cảnh này thì ngẩn ra một chút, trong lòng thốt một tiếng "vãi chưởng", ngồi xuống chỗ trước bàn hai người, gương mặt mang nụ cười quái dị nhìn Lâm Giản.

Lâm Giản cảm thấy kỳ lạ: "Sao vậy? Miên Miên đang ngủ bù, không thì cậu lát nữa hãy tìm cậu ấy nhé."

"Hừ, sợ tôi làm cậu ấy tỉnh dậy như vậy sao, đợi cậu ấy ngủ dậy rồi tôi hỏi, được chưa hả?"

Đối mặt với kiểu nói mỉa mai của Từ Lộ Lộ, Lâm Giản không tức giận, cũng không nhíu mày, thậm chí còn rất chu đáo: "Nếu là bài tập có chỗ nào không hiểu, chúng ta có thể qua chỗ cậu để mình giảng cho."

Từ Lộ Lộ vội vàng lắc đầu, "Không không, cái gì không hiểu tôi đều đi hỏi thầy cô~"

"Vậy thì được."

Sau khi Từ Lộ Lộ rời đi, Lâm Giản cúi đầu đọc sách, một cuốn sách liên quan đến tâm lý học.

Tiết tiếp theo là thể dục, sau khi chạy đủ vòng có thể tự do hoạt động, Lâm Giản bị thầy dạy tiếng Anh gọi đi, Lộc Miên cầm chiếc máy ảnh nhỏ của cô ngồi ở cạnh sân vận động nghiên cứu chụp ảnh, Từ Lộ Lộ đi tới ngồi xuống bên cạnh, gấp gáp: "A Miên, hỏi cậu một chuyện."

Lộc Miên đang điều chỉnh thông số và góc độ, không phân tâm để trả lời, Từ Lộ Lộ ghé sát vào tai cô: "Cậu và Lâm Giản có phải đang yêu đương không?"

Lộc Miên đang ấn nút chụp, ngẩn ra một chút, vẻ mặt kinh ngạc. Cũng không thèm xem ảnh chụp xong thế nào, quay đầu nhìn Từ Lộ Lộ: "Cậu nói cái gì?"

Nếu thực sự yêu nhau thì sao đương sự lại kinh ngạc như vậy? Từ Lộ Lộ có chút thất vọng: "Cậu không cùng Lâm Giản yêu nhau sao?"

Câu hỏi này thật sự vượt quá phạm vi tiếp nhận của Lộc Miên, cô chưa từng nghĩ tới, đối với cô mà nói thì quá mức chấn động, cô kinh ngạc không thôi.

"Ai nói cho cậu là tôi cùng Lâm Giản yêu đương?" Lộc Miên nói: "Chúng tôi chỉ là bạn cùng bàn, là bạn bè."

"Có một nhóm người rảnh rỗi chuyên đi phân tích chuyện cậu với Lâm Giản yêu nhau, cảm giác rất thật đó, thật sự, cậu với Lâm Giản thật sự không yêu nhau sao?"

Lộc Miên cất máy ảnh, đầy mặt khó hiểu: "Tại sao lại cảm thấy như vậy? Bọn họ phân tích thế nào?"

"Ừm, bọn họ nói, cậu với Lâm Giản căn bản không giống bạn bè bình thường, cũng không giống bạn thân bình thường, cái cảm giác đó không giống, có lẽ là một loại phản ứng hoá học nào đó?"

"Còn nữa, cậu không cảm thấy Lâm Giản đối với cậu rất đặc biệt sao? Cậu đối với Lâm Giản cũng rất đặc biệt đúng không?" Từ Lộ Lộ đem toàn bộ "chứng cứ" của nhóm người đó kể lại cho Lộc Miên nghe.

Lộc Miên ngẩn ra một chút, "Đặc biệt sao? Có lẽ là có một chút, nhưng cái này không có nghĩa là chúng tôi chính là... loại quan hệ đó."

"Tsk..." Từ Lộ Lộ xoa cằm, quan sát Lộc Miên.

Phản ứng của Lộc Miên tuy kinh ngạc, nhưng đối với chuyện người khác đồn rằng cô và Lâm Giản yêu nhau cũng không phản cảm, cũng không giống như lúc người ta đồn cô với người khác thì tỏ ra chẳng thèm quan tâm...

Vừa không phản cảm lại còn để tâm...

Tin đồn hình như cũng không hoàn toàn là tin đồn, chỉ là chưa khai sáng mà thôi, à, vậy ra là chưa được khai sáng, giúp một chút thì có sao đâu?

Từ Lộ Lộ cười hì hì: "Có một khả năng là, Lâm Giản có ý với cậu không?"

Lộc Miên sững lại một thoáng, trong khoảnh khắc này cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, phản ứng có chút lớn: "Từ Lộ Lộ, đừng nói đùa kiểu này."

"Được được được, là tôi nói bừa đó, cậu đừng giận mà, trước đây trêu cậu kiểu này sao không thấy cậu phản ứng lớn vậy?" Từ Lộ Lộ cười đầy ẩn ý, vỗ vỗ mông, đi mất.

Đến giờ chuẩn bị tan học, học sinh lục tục tập hợp, Lộc Miên cao, đứng ở hàng cuối cùng bên phải, cô không nghe thầy giáo nói chuyện, ngẩn người nhìn bầu trời xa xăm, suy nghĩ cũng không biết đã trôi dạt đến đâu.

Thì ra, kiểu ở chung của bọn họ và những chi tiết đối tốt với nhau, đã đạt tới mức giống như tình nhân rồi sao?

Cuối tuần sau khi kỳ thi tháng lần hai kết thúc, Lâm Giản nói muốn cùng bạn học Lộc đi chơi thư giãn, Lộc Miên nghĩ đến việc cô ấy hứng thú với vẽ tranh, liền dẫn cô ấy tới phòng tranh của bạn mình.

Vì nhiều nguyên nhân, tuy Lộc Miên là học sinh cấp ba, nhưng quen biết rất nhiều bạn bè trong xã hội, một phần là vì cùng sở thích, một phần là con cái của bạn bè cha mẹ.

Chủ nhân của phòng tranh này chính là em gái của một người bạn của mẹ Lộc Miên, từ nhỏ Lộc Miên đã gọi cô ấy là dì nhỏ, nhưng vì tuổi tác chênh lệch không quá lớn, hai người không giống trưởng bối và vãn bối, mà giống bạn bè hơn.

Dì nhỏ từng đi du học, còn dắt về một anh chàng ngoại quốc đẹp trai, rồi kết hôn. Đằng trai cũng là hoạ sĩ, cuộc sống của hai người tự do và lãng mạn, gần đây đang cân nhắc có nên nhận nuôi một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi hay không.

Lộc Miên đưa Lâm Giản tới một lần, dì nhỏ phát hiện Lâm Giản cực kỳ có thiên phú hội hoạ, nói Lâm Giản mà không học mỹ thuật thì quá lãng phí, hứng khởi yêu cầu Lộc Miên mỗi cuối tuần đều phải dẫn Lâm Giản tới phòng tranh của mình.

Lâm Giản tỏ vẻ rất vui vẻ, nhưng Lộc Miên lại không có hứng thú với vẽ tranh, lúc Lâm Giản vẽ thì cô đeo tai nghe nằm trên sofa bên cạnh chơi game, nghe nhạc, ngủ, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Lâm Giản, từ sáng đến chiều đều ở cùng nàng.

Phòng tranh không chỉ có một mình Lâm Giản, dì nhỏ còn có nhiều học sinh và khách hàng, để lại ấn tượng sâu nhất cho Lộc Miên là một cô gái, đại khái là đồng trang lứa, tính cách vô cùng sảng khoái hướng ngoại, giống như mặt trời nhỏ, rất dễ dàng bắt chuyện với Lộc Miên, cô ấy còn chơi cùng một trò chơi với Lộc Miên, chẳng mấy chốc, dường như mỗi tuần cô gái đó đến phòng tranh cũng không phải để vẽ nữa, mà là để lập đội với Lộc Miên.

Chẳng bao lâu, "mặt trời nhỏ" đã bắt đầu bắn thẳng, hỏi Lộc Miên có đối tượng chưa, có phải là cong không, có muốn thử với cô ấy không.

Cô ấy nói: Từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu là cong, từ trên xuống dưới đều toả ra khí chất như vậy.

Lần đầu tiên bày tỏ với Lộc Miên thì Lộc Miên từ chối, có lẽ cô ấy cũng nhìn ra Lộc Miên là kiểu người chậm nhiệt, không miễn cưỡng, chỉ nói, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.

Biết đâu ở cùng thêm một thời gian, cô sẽ có cảm giác thì sao?

Lộc Miên đối với chuyện này không tỏ thái độ, cô không cảm thấy bản thân sẽ nảy sinh loại tình cảm đó với cô ấy, nên cũng không để trong lòng.

Không ngờ, lại bị một người khác để trong lòng.

Chiều thứ sáu tuần kế tiếp trước khi tan học, Lâm Giản nói với Lộc Miên, nàng không muốn đi phòng tranh nữa.

Lộc Miên không hiểu, rõ ràng nàng ấy rất hưởng thụ quá trình vẽ tranh ở đó mà?

Lâm Giản ngượng ngùng không chịu nói, hỏi thế nào cũng không nói.

Hai người không đi phòng tranh của dì nhỏ, dì nhỏ gọi điện cho Lộc Miên, Lộc Miên cũng không biết giải thích thế nào, chỉ nói Lâm Giản không muốn đi, dì nhỏ bảo cô phải thuyết phục Lâm Giản cho bằng được, nói Lâm Giản là hạt giống tốt.

Muốn thuyết phục, trước tiên phải hiểu được tại sao nàng không muốn đi.

Cơ hội rất nhanh liền tới.

Sáng thứ hai của tuần hộc mới, trong tiết chào cờ buổi sáng, Lộc Miên không đi, nằm trên bàn ngủ bù, còn chưa ngủ được thì cảm giác trên mặt ngứa ngứa, bị ngứa mà tỉnh lại.

Mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng đại của Lâm Giản, Lâm Giản che miệng cười, cô ngẩn ra một chút, liếc thấy trong tay Lâm Giản có bút vẽ, lập tức hiểu ra điều gì, đứng dậy chạy tới trước gương, quả nhiên thấy trên mặt mình bị vẽ sáu sợi ria mép.

Lộc Miên nhìn Lâm Giản một cái, Lâm Giản còn đang cười, cô không nói một lời liền đi vào nhà vệ sinh, Lâm Giản đi theo sau, hỏi cô có phải giận rồi không.

Lộc Miên im lặng, giống như thật sự đang giận, Lâm Giản vừa lo vừa sợ, bởi vì bộ dạng Lộc Miên nghiêm mặt thật sự rất hung dữ, cô giải thích: "Bạn học Lộc là cung Sư Tử, mình chợt nghĩ, muốn vẽ cậu thành một con sư tử nhỏ. Mình sai rồi, đừng giận có được không?"

Lộc Miên thuận thế hỏi: "Cậu rõ ràng thích vẽ tranh như vậy, rốt cuộc tại sao không đi phòng tranh của dì nhỏ nữa?"

"Ừm..." Lâm Giản vẫn không muốn nói.

"Không nói?" Lộc Miên giả vờ không vui, giống như nếu Lâm Giản còn không nói, thì cô thật sự sẽ giận.

Trên người Lộc Miên tản ra khí tức nguy hiểm mạnh mẽ, Lâm Giản bị bộ dạng này của cô ép đến không còn cách nào, xấu hổ nhỏ giọng nói: "Bởi vì cô gái kia muốn cùng cậu bồi dưỡng tình cảm, mình không muốn cậu thích cô ấy, cho nên, không thể đi nữa."

Lâm Giản hai má hơi đỏ, cắn môi nâng mặt cô lên, dùng khăn giấy ướt cẩn thận tỉ mỉ lau vết màu trên mặt cô.

Động tác rất nhẹ, sợ làm đau làn da mỏng manh của Lộc Miên.

Mười mấy giây đó, Lộc Miên vô cùng mâu thuẫn.

Cảm giác dày đặc trên mặt do Lâm Giản gây ra len lỏi khắp toàn thân, khiến cô cực kỳ giày vò, lại không muốn dừng lại.

Nhịp tim đập nhanh đến mức bất thường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...