[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 14: Hèn mọn



Lộc Miên vừa gửi xong tin nhắn còn chưa kịp ngẩng đầu, Tần Chỉ nguyên bản im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"Lộc tiểu thư giống như bận rộn nhiều việc?"

Lộc Miên ung dung không vội cất xong điện thoại, cười nhạt đáp: "Thật xin lỗi, chuyện công việc."

Phong Tuệ liếc nhìn cô một cái, hướng cô liếc mắt ra hiệu: "Tỷ tỷ, không cho phép bận rộn."

Lộc Miên dùng giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ đáp: "Ừ, được ~"

Phong Tuệ hài lòng liếc nhìn Lộc Miên một cái, sau đó nhìn Tần Chỉ nói: "Tần Chỉ, cô có thể đừng dùng cái giọng điệu cao cao tại thượng kia nói chuyện với người khác được không? Cô cho rằng ai cũng là lính của cô sao? Thật là làm cho người ta thấy phản cảm mà."

Tần Chỉ: "..."

Tần Chỉ vuốt vuốt huyệt Thái Dương, rũ mắt, tràn ngập vẻ bất đắc dĩ cùng khó chịu.

Lộc Miên không tiếp tục để ý tới điện thoại rung lên, rất nhanh đồ ăn đã mang ra đủ, mười mấy phút tới, cô đều bồi tiếp Phong Tuệ diễn một màn tình nhân ân ái, cô cũng không cần làm gì, chỉ là ở lúc Phong Tuệ nũng nịu nói chuyện đáp hai tiếng, dựng lên gương mặt tỷ tỷ ôn nhu tri kỷ.

Không bao lâu, thân ảnh Lâm Giản mặc đồng phục nhân viên xuất hiện trong nhà hàng bận rộn, bưng trà rót nước mang thức ăn lên...

Lộc Miên không có cố ý chú ý nàng, chỉ là ngẫu nhiên ngước mắt lên liền bắt gặp, phát hiện nàng đứng trước bàn cách mình không xa dừng lại thật lâu.

Một bàn kia, cũng chỉ có một vị khách nam, mang Âu phục giày da, tóc tai chỉnh tề, coi như thanh tú, một dạng kẻ sĩ có tiền, nhã nhặn bại hoại.

Hai người tựa hồ đang trò chuyện, bỗng nhiên, Lâm Giản lên giọng: "Vị tiên sinh này, thỉnh tự trọng."

Đối với trách cứ của Lâm Giản, gã đàn ông kia nói lời thâm sâu: "Cái gì mà tự trọng, Giản Giản, em có thể đừng có khách khí với anh được không? Chúng ta rõ ràng quen thuộc như vậy mà? Tại sao lại phải trốn tránh anh chứ?"

"Hoắc tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không thích ngài, xin ngài đừng tới đây quấy rầy tôi nữa được không?"

Nam nhân họ Hoắc cười lạnh: "Cô không thích tôi? Tôi có từng nói tôi có ý gì với cô sao? Nhìn dáng vẻ cô bây giờ đi, ngoài tôi ra, cũng chỉ có mấy gã đàn ông thấp kém quê mùa để ý đến cô."

"Thật xin lỗi, nếu như không có chuyện gì, tôi xin phép đi làm việc tiếp."

"Thái độ phục vụ kiểu gì đây? Tôi cho phép cô đi rồi sao?" Gã đàn ông lớn tiếng nói, đưa đến không ít ánh mắt của các khách hàng trong nhà hàng.

Sắc mặt Lâm Giản khó coi, chạy đi có chút chật vật, nam nhân kia ngồi tại chỗ, khóe miệng cong lên, nhìn chòng chọc nàng.

Lập tức nói món này món kia không thể ăn, chửi rủa các loại, hoàn toàn làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác, rõ ràng, hắn là cố ý.

Lâm Giản đang muốn làm việc tiếp, lại bị một người đàn ông ngăn lại, cùng nàng trò chuyện không bao lâu, Lâm Giản liền đem thẻ nhân viên trước ngực mình tháo xuống, giao đến tay quản lý.

Mục đích của gã đàn ông đã đạt được, lúc này mới vui vẻ rời đi, nhưng chắc chắn không đi bao xa.

Lộc Miên nhíu mày, cũng như Phong Tuệ mắt thấy toàn bộ quá trình, không khỏi mắng: "Móa, thật là thê thảm, nàng là bị tên điên này dây dưa."

Phong Tuệ chọc chọc Lộc Miên, "Haizz, tỷ tỷ, chị có muốn em giới thiệu nàng đến công ty của anh em? Tuy nói làm người mẫu cần chiều cao một chút, nhưng mặt cùng dáng người tuyệt đối phù hợp."

"Nếu em muốn, tự nhiên là được."

Trả lời qua loa lấy lệ, Phong Tuệ bất mãn chu mỏ một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

Không bao lâu, Lộc Miên liền muốn đi WC, trên bàn ăn chỉ còn lại Phong Tuệ cùng bạn gái cũ của nàng.

Bầu không khí ngột ngạt cực kì, không có Lộc Miên, toàn thân Phong Tuệ trở nên mất tự nhiên, Tần Chỉ mở miệng nói: "Tuệ Tuệ, tôi cảm thấy cô ta không phải người đáng tin, em đừng bị cô ta lừa."

Phong Tuệ lập tức để mắt, "Hả? Ai cho phép cô chửi bới bạn gái tôi? Cô là cái gì?"

Tần Chỉ bất đắc dĩ mân môi, mắt liếc về phía WC.

Lộc Miên đi vào, quả nhiên, ở trước bồn rửa mặt thấy được Lâm Giản.

Nàng chống hai tay trên mặt bàn, bộ dáng có chút chật vật.

Trên mặt nàng có chút ẩm ướt, là khóc sao? Lộc Miên không phân biệt được.

"Lâm Giản."

Lộc Miên lấy ra một túi khăn giấy, đưa cho nàng.

"Miên Miên?" Lâm Giản cố gắng chống đỡ khóe miệng cười một chút, đưa tay nhận lấy khăn giấy của cô đưa, lung tung xoa mặt.

"Để cậu chê cười rồi." Lâm Giản giải thích: "Hắn trước kia chính là người quấy rối mình ở đế đô, không nghĩ tới lại theo tới Giang Thành rồi..."

"Hắn đã ở đây náo loạn mình mấy ngày rồi, quản lý cảm thấy chuyện này ảnh hưởng đến nhà hàng, nói mình không cần đi làm tiếp."

Lâm Giản ngẩng đầu lên, nhìn Lộc Miên, tự giễu cười một tiếng: "Mình hiện tại thật khó chịu, Miên Miên."

Lộc Miên không biết nên nói gì, nhìn Lâm Giản từng bước đi về phía mình, không có quay người hoặc lui lại, xem như đây là cách duy nhất để an ủi nàng.

Cô không có lui lại, cho Lâm Giản tín hiệu có thể đến gần mình, Lâm Giản đến gần lẩm bẩm nói, "Cô gái kia thật sự là bạn gái của Miên Miên sao?"

Không đợi Lộc Miên trả lời, nàng cách một khoảng ôm lấy eo Lộc Miên, thừa dịp Lộc Miên không phòng bị, đẩy cô đến phòng cách vách, khép cửa lại.

Lộc Miên giật mình, lập tức đẩy nàng, nhưng đẩy không được, cái ôm của Lâm Giản rất dùng sức, đưa cô áp ở trên tường, không cho phép động đậy.

Ngoài miệng lại dùng ngữ khí mềm dính đáng thương nói mình rấ khó chịu, muốn ôm cô, không ôm nàng sẽ chết mất.

"Lâm Giản, cậu thật sự là một chút giới hạn cũng không có?"

Lộc Miên thật căm giận, Lâm Giản muốn làm gì? Đã biết rồi còn muốn làm người thứ ba?

"Khi nào thì hèn hạ như vậy?"

Lộc Miên không chút lưu tình nói lời khó nghe, ánh mắt sắc lạnh đến mức có thể đem người đông lại, Lâm Giản nhưng vẫn như cũ như nước mùa xuân, nhỏ giọng nói: "Miên Miên, nàng đối với cậu không tốt."

"Món ăn nàng gọi đều là những món bình thường cậu căn bản không ăn, cậu không ăn hành gừng tỏi, nàng căn bản là không biết, nàng thậm chí không biết cậu ghét nhất ăn nội tạng, nàng đối với cậu có phải một chút cũng không để tâm?"

"Nàng còn nói, nàng nói không cho cậu ngủ trên giường, Miên Miên làm sao có thể không ngủ trên giường được? Miên Miên không thể chịu được thiệt thòi như vậy."

"Nàng không để Miên Miên trong lòng, tại sao Miên Miên còn muốn bên cạnh nàng?"

Lâm Giản giảm thấp tiếng nói: "Là bởi vì lúc Miên Miên cùng nàng bên nhau cảm giác rất tốt sao? Cậu nói lúc nàng tức giận chỉ cần làm * một lần là có thể dỗ được nàng, xem ra tuổi trẻ thật rất ngây ngô, nhưng không đem Miên Miên để trong lòng, vẫn là không tưởng tượng được..."

Lộc Miên thấp giọng khiển trách: "Hình như chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu."

"Ừ, nhưng đúng là mình đau lòng Miên Miên a..." Lâm Giản ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng thì thầm: "Cảm giác đau lòng này không có cách nào khống chế, làm sao mới tốt đây?"

"Đau lòng Miên Miên, muốn thỏa mãn Miên Miên, điều nàng có thể cho, hoặc nàng không thể cho, mình đều có thể cho Miên Miên, nàng tùy hứng như thế, chắc là sẽ không tùy tiện để Miên Miên khi dễ? Mình có thể a..."

Trong lòng Lộc Miên có cảm giác bị một bãi nước mùa xuân dính chặt, làm sao cũng không trút xuống được.

Cô không biết được Lâm Giản có một mặt có thể nói ra những lời này, thật hối hận bản thân mình lần này đi nhà vệ sinh, nếu không phải nhìn thấy nàng quá đáng thương... Hiện tại xem ra, nàng đối với việc bản thân bị sa thải cũng không có mấy quan tâm.

"Tránh ra".

Trong phòng vệ sinh nhỏ dùng sức đẩy người rất nguy hiểm, Lộc Miên bóp lấy eo của nàng, đổi khách thành chủ áp nàng ở trên tường, Lâm Giản kêu lên một tiếng đau đớn, Lộc Miên vừa mới chuẩn bị rời đi, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Phong Tuệ và Tần Chỉ.

"Tần Chỉ, cô có phải bị bệnh không? Dẫn tôi tới nhà vệ sinh làm gì?"

Trong lúc phân thần lắng nghe, eo lần nữa bị cánh tay của Lâm Giản đụng đến, Lâm Giản ở bên tai cô dùng thanh âm chỉ có hai người các cô nghe được nói: "Làm sao bây giờ Miên Miên? Nàng đang ở bên ngoài."

"Nếu là cậu cùng mình một chỗ từ trong phòng vệ sinh đi ra, sợ là gây ra hiểu lầm gì đó? Nếu không ra ngoài, cậu lại bị mình quấn lấy, không thể lên tiếng."

"Hay là nói, muốn mình đi ra ngoài giải thích trước, ngô -"

"Ngậm miệng."

Lộc Miên không cho nàng nói chuyện, không quá ôn nhu che miệng nàng lại, kiềm chế nàng, để nàng không thể động đậy.

Lộc Miên híp mắt nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, làm người ta sợ hãi, lại khiến Lâm Giản hưng phấn.

Kia cặp mắt hoa đào cong thành trăng lưỡi liềm, vô cùng mị hoặc.

Thẳng đến khi bên ngoài không còn động tĩnh, Lộc Miên mới buông nàng ra.

"Thế nhưng mà..." Lâm Giản vừa mới thiếu chút nữa ngạt thở, hiện tại há miệng thở dốc, "Thế nhưng theo như quan sát ngày hôm qua của mình, Miên Miên hẳn là ở một mình mới đúng, trong nhà một chút đồ vật thuộc về người thứ hai cũng không có, nàng có thể không để cậu lên giường, đều là Miên Miên đến nhà nàng sao? Chuyện này không giống tính cách của Miên Miên a."

"Mà mình vừa mới nhìn một chút lịch đặt chỗ, nàng đến đây ăn cơm 4 lần, đều là một người ngồi đúng một vị trí."

"Nàng hôm nay cũng đặt trước, cũng là một người, bất quá là sau khi đụng phải nữ nhân kia, mới bắt đầu lựa chọn chỗ ngồi nhiều người, nếu như Miên Miên cùng nàng có hẹn trước, hẳn là ngay từ đầu nàng phải đặt hẹn bàn 2 người mới đúng, không phải sao?"

Lộc Miên liền giật mình, Lâm Giản trừng trừng nhìn cô, trong mắt ẩn giấu vui vẻ như ý: "Nghe các cậu nói chuyện, thật ra cô gái kia là bạn gái cũ của nàng, cho nên Miên Miên, thật ra cậu chỉ là bị nàng đột nhiên gọi tới diễn một màn bạn gái cho nàng mặt mũi, cậu cùng với nàng, cũng không phải là quan hệ yêu đương, Miên Miên căn bản không có bạn gái, tình trạng độc thân, đúng không?"

"Tình trạng độc thân" bốn chữ này bị nàng nói có chút nặng.

Tình trạng độc thân cũng đồng nghĩa, mình cùng nàng vô luận tiếp xúc thân mật đến đâu, cũng không có sai trái về mặt đạo đức.

Bị vạch trần quả thật có chút khó chịu, Lộc Miên a một tiếng, "Cậu cho rằng mình rất thông minh?"

"Xem ra mình đoán đúng rồi nha."

Lâm Giản si ngốc nhìn cô, "Rõ ràng biết là diễn kịch, nhưng mà cũng vẫn rất đau lòng Miên Miên..."

"Đáp ứng mình, không bên nàng, cũng không cần bên người khác, có được không?"

Ý chính là: Miên Miên ngoài mình ra, không muốn cùng bất luận ai ở bên nhau.

Dù cho chỉ là gặp dịp thì chơi, Lâm Giản vẫn cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Lộc Miên không biết, tâm tình của nàng kém chút nữa bị điên dại ăn mòn, không khống chế nổi.

Vừa rồi như thế, là nàng đã vô cùng ẩn nhẫn rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...