[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 12: Nghèo túng
"Ăn ngon không? Có hợp khẩu vị của Miên Miên không?"Lâm Giản ôn nhu nhìn cô, "Nếu có điểm nào không ổn, Miên Miên cứ nói ra, lần sau mình sẽ cố gắng làm tốt hơn."Lộc Miên từ trong hồi ức từng chút nhớ lại, có chút hoảng hốt, vén mắt nhìn Lâm Giản, gương mặt quyến rũ nhưng vô tình này, trùng khớp với thiếu nữ trong trí nhớ của cô.Vài thứ thay đổi, nhưng cũng có vài thứ vẫn còn y nguyên.Thứ Lộc Miên không giỏi nhất chính là nấu cơm, phần lớn bữa sáng đều giải quyết qua loa trứng gà bắp luộc cà phê, hoặc để trợ lý mua giúp.Không thể không nói, Lâm Giản làm bữa sáng so với đồ ăn bên ngoài ngon, lại còn bổ dưỡng hơn.Nhưng Lộc Miên nguyện ý ăn ở bên ngoài."Lâm Giản, bình thường tôi không thích món nước."Lâm Giản ngẩn người một chút, kịp phản ứng, "Thật xin lỗi, lần sau mình sẽ --"Lần sau?"Quan trọng hơn là, tôi không thích người khác khi không có sự cho phép lại tùy ý đụng vào đồ vật của tôi, cậu cũng giống vậy."Lâm Giản ánh mắt hơi sẫm, sau đó nhỏ nhẹ ừ một tiếng, cố gắng cười chống đỡ lấy thần sắc cô đơn, vừa rồi vui vẻ biến mất không còn."Là lỗi của mình, lần sau sẽ không như vậy nữa, nhất định sẽ thông qua sự cho phép của Miên Miên."Nàng nhận sai, dáng vẻ thương tâm như Lộc Miên khi dễ nàng, bị khi dễ đến rơi nước mắt.Trầm mặc một lúc lâu, Lộc Miên mở miệng hỏi: "Cậu dự định lúc nào sẽ dọn nhà?"Mặc đù bởi vì lời nói của Lộc Miên mà thương tâm, Lâm Giản vẫn tích cực trả lời vấn đề của cô. "Mình cũng không biết, có thể vẫn ở đó thêm một thời gian ngắn nữa.""Vẫn còn muốn ở một thời gian ngắn nữa?" Lộc Miên đối với câu trả lời của nàng không hài lòng lắm, "Cậu hẳn là so với tôi rõ ràng hơn, nơi đó nguy hiểm bao nhiêu.""Mình biết."Thanh âm của Lâm Giản nhỏ rất nhiều, xen lẫn bất đắc dĩ: "Vẫn chưa tìm được phòng mới, lúc trước ký hợp đồng nửa năm, nếu bây giờ dọn đi, tiền đặt cọc không thể lấy lại được, ở Giang Thành này số lượng phòng mình có khả năng gồng gánh tiền thuê lại tương đối ít..."Lâm Giản ngừng một chút, "Hai ngày này mình sẽ nhanh chóng tìm, Miên Miên không cần lo lắng."Lộc Miên nhất thời không nói gì, tâm tình phức tạp.Chờ Lộc Miên dùng xong điểm tâm, Lâm Giản giúp nàng dọn dẹp bát đũa cho vào máy rửa bát xong liền rời đi.Lộc Miên tưởng rằng nàng sẽ hỏi vay tiền chính mình. Nếu như nàng mở miệng, Lộc Miên ngược lại có thể khẳng khái cho nàng, không cần phải trăm phương ngàn kế lấy lòng như thế, ở trước mặt cô, bày ra tư thế hèn mọn.Thật sự rất chật vật.Bỗng nhiên, đôi mắt Lộc Miên nhíu lại, xoay người nhặt lên một viên thuốc màu trắng trên thảm.---Tại phim trường.Lộc Miên tựa ở ghế trang điểm, mặc trên người quần áo để chút nữa quay chụp, thợ trang điểm đang make-up cho cô, cửa phòng trang điểm đột nhiên bị mở ra, một cô gái trẻ tuổi vóc người cao gầy với đôi giày cao gót 5 phân đi tới, thân thiết kêu một tiếng A Miên.Lộc Miên nghe tiếng liền biết là ai, "Sao cậu lại tới đây?""Ở bên kia nhìn đám người mẫu mới phỏng vấn, không thích, nghe nói cậu ở đây, A Miên của chúng ta trông thật đẹp." Dáng vẻ nàng kệch cỡm nói.Từ Lộ Lộ lướt nhìn phòng trang điểm, ngồi vào trên ghế sofa, khen Lộc Miên xong liền phàn nàn, "Thật không biết tên Phong Ánh ngu xuẩn kia có lương tâm hay không, lúc trước công ty này cũng là dựa vào một mình cậu nuôi sống, hiện tại thì hay rồi, tài nguyên tốt tất cả đều mang đi cho tiểu tình nhân của hắn, thật đáng giận."Lộc Miên nhìn đến chẳng thèm để ý, "Cậu cho rằng mình thiếu chút tài nguyên đó hả?"Liền lấy địa vị của Lộc Miên hiện tại, có rất nhiều nhiều nhãn hiệu tìm đến cô, cô đều bận không nhận nổi, cũng sớm chướng mắt những tài nguyên nhỏ trong công ty.Từ Lộ Lộ biết, chỉ là tức không nhịn nổi, Phong Ánh đem tài nguyên vốn thuộc về Lộc Miên, hỏi cũng không thèm hỏi, liền mang cho tiểu tình nhân kia, hành vi làm người khác buồn nôn.Từ Lộ Lộ lẩm bẩm: "Lại nói cậu rốt cuộc khi nào thì rời đi vậy, sẽ không phải chờ đến khi hợp đồng kết thúc đó chứ?"Thợ trang điểm là do Lộc Miên thuê, cũng không phải người ngoài, Lộc Miên không có kiêng kỵ: "Hợp đồng cũng sắp đến hạn rồi.""Lúc trước bọn họ chính là khi dễ cậu tuổi nhỏ không hiểu chuyện, để cậu ký bảy năm, quả nhiên là nhanh, tới lúc đó có tính toán gì không?"Lộc Miên: "Còn chưa có tính xong, phải xem lại.""Vẫn chưa tính xong, hay là cân nhắc tôi đi?" Từ Lộ Lộ bỗng nhiên hứng thú: "Tôi tự mở công ty người mẫu, ký độc quyền với cậu? Có tài nguyên gì đều cho cậu hết, độc sủng một mình cậu thôi nha."Người này công việc không cố định, muốn tự do trải nghiệm cuộc sống, chơi đùa khắp nơi, đùa bỡn trai xinh gái đẹp mỗi người một chút, cũng bởi vì tốt số, trong nhà có tiền để nàng thỏa sức. Nghĩ gì nói đó, Lộc Miên chế giễu nàng, "Cậu nói, nếu tôi thật sự cùng cậu ký, lỡ như thất bại có phải muốn cùng nhau lên đầu bảng tin không?""Tôi cũng không muốn cùng cậu làm ra chuyện gì xấu mặt.""Nói đùa gì vậy? Lộc Miên nhìn như vậy không vực dậy công ty tôi nổi sao?"Lộc Miên hừ một tiếng đáp lại.Từ Lộ Lộ nhìn cô chằm chằm, không giận, cười xấu xa nói: "Ừ... cậu người này như thế tự phụ, thích sĩ diện, nói thật, tôi thực sự muốn nhìn thấy bộ dáng cậu thất hồn lạc phách lưu lạc đầu đường xó chợ, bất quá đến lúc đó cũng không phải sợ, một đống phú bà nguyện ý bao nuôi cậu, cậu nói đúng không? A Miên?"Lộc Miên liếc mắt nhìn nàng, hững hờ nói: "Loại chuyện này cậu ảo tưởng trên người mình đi, thực tế nếu phát chán cũng có thể thử một chút, giả dạng làm thiên kim nghèo túng, không chừng có thể bất ngờ chơi được trò kim chủ cùng tình nhân, không phải sao?"Từ Lộ Lộ ánh mắt sáng lên, dùng sức vỗ đùi: "Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ!"."A Miên, cậu luôn có thể cho cuộc sống nhàm chán này của tôi chút điểm thú vị, yêu cậu yêu cậu~""Lộc tỷ, bên kia giục chị nhanh lên." Bên ngoài tiến đến một người mặc áo sơ mi quần dài, nữ sinh trông mười phần lão luyện, tên Đàm Mỹ Lệ, là trợ lý mới mà Từ Lộ Lộ giúp Lộc Miên tìm đến.Lộc Miên lên tiếng, Từ Lộ Lộ tranh công nói: "Tiểu Đàm thế nào? Có phải là đặc biệt thông minh lanh lợi? Hẳn là hợp tâm ý của cậu hả?"Cơ bản trang điểm xong, Lộc Miên từ trên ghế đứng lên, trước gương quan sát bản thân, "Cũng ổn, thử thêm hai ngày nữa đi."Bình thường Lộc Miên nói ổn, thì tám chín phần mười là được rồi."À, đúng rồi!" Từ Lộ Lộ đột nhiên nghĩ đến cái gì, nở nụ cười bát quái: "Lại nói đêm qua cậu cùng Lâm Giản thế nào rồi?"Trên mặt Lộc Miên không có biểu tình gì, vuốt vuốt váy, đi thẳng đến cửa, rõ ràng không định trả lời câu hỏi của Từ Lộ Lộ.Không ăn được dưa Từ Lộ Lộ không cam lòng, nhìn bóng lưng cô mà nhe răng, trong lòng oán thầm: Thật ưu nhã, thật là một đóa hoa thanh lãnh!Đột nhiên, Lộc Miên dừng bước, trở về.Từ Lộ Lộ nhíu mày."Cậu có phòng trống không ở không?""Đương nhiên là có rồi, làm gì?""Cho tôi mượn một căn.""Đương nhiên là được, mà làm gì? Cho ai ở?""Cho Lâm Giản ở."Khó được dịp Lộc Miên cần mình giúp đỡ, vẫn là chuyện liên quan đến Lâm Giản, Từ Lộ Lộ đương nhiên muốn hỏi rõ ngọn nguồn, Lộc Miên bất đắc dĩ chỉ có thể mang nguyên nhân nói với nàng."Ngọa tào..." Từ Lộ Lộ trợn to hai mắt, "Lâm Giản thật sự là sa cơ...""Cho, tôi cho cậu mượn, vậy liền ở Vân Vọng Vịnh kia đi, lâu rồi cũng không có ai ở, bất quá cậu đừng nói là tôi cho mượn nha, lỡ đâu nàng biết, lại không nguyện ý ở đâu.""Ừ, cảm ơn cậu.""Cảm ơn cái rắm, đợi chút nữa tôi kêu người đưa chìa khóa cho cậu.""Tôi đi quay chụp.""Chờ một chút." Từ Lộ Lộ gọi nàng lại."Hả?""Lộc Miên, tôi luôn cảm thấy lần này Lâm Giản trở về mục đích không đơn giản, tôi có linh cảm... Nàng sẽ theo đuổi ngược lại câu, nếu mà thật sự là như thế, cậu nhưng phải có tiền đồ, lòng ác một chút, đừng để nàng dễ dàng đạt được như vậy, ít nhất phải hành nàng một năm nửa năm..."Từ Lộ Lộ đột nhiên nghẹn, không nói được.Lộc Miên nửa híp mắt, ánh mắt như một thanh đao sắc bén, phảng phất lại nói tiếp, thì đó chính là câu nói cuối cùng của Từ Lộ Lộ ở kiếp này.Lộc Miên tức giận cũng không dễ đụng.Từ Lộ Lộ tránh đi ánh mắt của cô: "Ây da, chính là muốn cậu chú ý một chút, được rồi, bản tiểu thư muốn ra ngoài chơi, cậu nhanh làm việc của mình đi nha.""Ừ."Lộc Miên quay người, đi đến chỗ quay chụp, trước đó, cô lấy điện thoại di động ra, kéo đến khung chat với Lâm Giản, soạn một đoạn tin gởi cho Lâm Giản: "Tôi có một phòng trống không ở, trước khi tìm được phòng, cậu có thể chuyển tới đó ở trước."Khoảng thời gian có Wechat của Lộc Miên, Lâm Giản thường gửi tin nhắn cho cô, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, dự báo thời tiết này nọ, còn thích làm nũng tìm chuyện để nói, mặc dù Lộc Miên rất ít phản hồi lại, nàng luôn luôn chăm chỉ không ngừng, thật như không quan tâm cô có phản ứng hay không, đơn giản gởi tin nhắn cho Lộc Miên cũng có thể làm nàng vui vẻ.Suy nghĩ của Lộc Miên phát tán, không khỏi tưởng tượng, nàng thấy tin nhắn của cô sẽ phản ứng như thế nào.Cảm kích? Vui vẻ? Hoặc là khinh thường xem qua, nếu như nàng thật đối với mình có ham muốn, một chỗ ở tạm làm sao thỏa mãn được nàng.