[BHTT] Vòng Xoáy Hận Thù
Chương 23: Giới Hạn Cuối Cùng
Lưỡi dao lạnh lẽo áp vào làn da trắng ngần của Lâm Kỳ.Chỉ cần một lực nhỏ, nó có thể rạch một đường sâu.An Nhiên nhìn xuống con dao trong tay, ngón tay nàng siết chặt đến mức trắng bệch.Nàng đã mơ về ngày này suốt bao nhiêu năm.Nàng đã tưởng tượng hàng trăm cách để khiến Lâm Kỳ phải trả giá.Nhưng bây giờ, khi nàng thực sự có cơ hội kết thúc tất cả, tại sao cơ thể nàng lại không nghe theo lý trí?Tại sao con dao trong tay nàng không thể hạ xuống?
---Lâm Kỳ vẫn đứng yên, không hề né tránh.Ánh mắt cô ấy không chứa sự sợ hãi, mà chỉ có một nỗi buồn lặng lẽ."Có thể giết tôi đi, An Nhiên."Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng như một lời thì thầm.An Nhiên cắn chặt môi, bàn tay run lên dữ dội.Nàng không thể.Nàng không thể làm được.Tất cả những thù hận, những tổn thương mà Lâm Kỳ gây ra cho nàng…Nhưng cũng chính người này, từng ôm nàng vào lòng những đêm nàng đau đớn nhất.Chính người này, từng âm thầm bảo vệ nàng, cho dù nàng có hận cô ấy đến mức nào đi nữa.Nàng ghét Lâm Kỳ.Nhưng…Nàng vẫn yêu cô ấy.
---Một giây sau, con dao trong tay An Nhiên rơi xuống đất, tạo nên một âm thanh khô khốc.Lâm Kỳ nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng dịu lại.An Nhiên lùi lại một bước, bàn tay siết chặt đến mức run rẩy.Nàng hít một hơi sâu, rồi nói với giọng trầm thấp:"Tôi không giết cô."Lâm Kỳ khẽ cười."Tôi biết."An Nhiên cau mày."Cô biết?""Ừ." Lâm Kỳ gật đầu, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim cô nhói lên. "Tôi biết em không thể làm được."An Nhiên cảm thấy một cơn giận dữ trào lên trong lòng.Nàng cảm thấy như mình vừa bị thao túng một lần nữa."Tại sao?" Nàng nghiến răng. "Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?"Lâm Kỳ không trả lời ngay. Cô ấy chỉ chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má An Nhiên."Vì em chưa bao giờ thực sự muốn giết tôi cả."An Nhiên hất tay cô ấy ra, ánh mắt sắc lạnh."Đừng nghĩ rằng chỉ vì tôi không giết cô, thì tôi sẽ tha thứ cho cô."Lâm Kỳ gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ."Tôi biết."An Nhiên quay người rời đi, nhưng bước chân nàng nặng trĩu hơn bao giờ hết.Lòng nàng rối bời.Nàng không còn chắc chắn điều gì nữa.Chỉ biết rằng, trái tim nàng vừa phản bội lý trí của mình.Và nàng… không còn cách nào quay lại nữa.
---Lâm Kỳ vẫn đứng yên, không hề né tránh.Ánh mắt cô ấy không chứa sự sợ hãi, mà chỉ có một nỗi buồn lặng lẽ."Có thể giết tôi đi, An Nhiên."Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng như một lời thì thầm.An Nhiên cắn chặt môi, bàn tay run lên dữ dội.Nàng không thể.Nàng không thể làm được.Tất cả những thù hận, những tổn thương mà Lâm Kỳ gây ra cho nàng…Nhưng cũng chính người này, từng ôm nàng vào lòng những đêm nàng đau đớn nhất.Chính người này, từng âm thầm bảo vệ nàng, cho dù nàng có hận cô ấy đến mức nào đi nữa.Nàng ghét Lâm Kỳ.Nhưng…Nàng vẫn yêu cô ấy.
---Một giây sau, con dao trong tay An Nhiên rơi xuống đất, tạo nên một âm thanh khô khốc.Lâm Kỳ nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng dịu lại.An Nhiên lùi lại một bước, bàn tay siết chặt đến mức run rẩy.Nàng hít một hơi sâu, rồi nói với giọng trầm thấp:"Tôi không giết cô."Lâm Kỳ khẽ cười."Tôi biết."An Nhiên cau mày."Cô biết?""Ừ." Lâm Kỳ gật đầu, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim cô nhói lên. "Tôi biết em không thể làm được."An Nhiên cảm thấy một cơn giận dữ trào lên trong lòng.Nàng cảm thấy như mình vừa bị thao túng một lần nữa."Tại sao?" Nàng nghiến răng. "Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?"Lâm Kỳ không trả lời ngay. Cô ấy chỉ chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má An Nhiên."Vì em chưa bao giờ thực sự muốn giết tôi cả."An Nhiên hất tay cô ấy ra, ánh mắt sắc lạnh."Đừng nghĩ rằng chỉ vì tôi không giết cô, thì tôi sẽ tha thứ cho cô."Lâm Kỳ gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ."Tôi biết."An Nhiên quay người rời đi, nhưng bước chân nàng nặng trĩu hơn bao giờ hết.Lòng nàng rối bời.Nàng không còn chắc chắn điều gì nữa.Chỉ biết rằng, trái tim nàng vừa phản bội lý trí của mình.Và nàng… không còn cách nào quay lại nữa.