[BHTT] Vòng Xoáy Hận Thù
Chương 22: Ván Cờ Đã Đặt
An Nhiên bước ra khỏi quán cà phê, lòng ngổn ngang trăm mối.Trần Hạo đã đưa ra tối hậu thư.Nếu nàng không ra tay, cô ta sẽ tự mình giải quyết.Lâm Kỳ sẽ gặp nguy hiểm.Nàng nên làm gì đây?Từ đầu đến cuối, nàng cứ nghĩ mình là kẻ chủ động trong ván cờ này. Nhưng hóa ra, nàng cũng chỉ là một con tốt bị điều khiển mà thôi.Gió đêm thổi qua, mang theo một luồng hơi lạnh buốt.Nàng ngước nhìn bầu trời tối đen. Không có sao.Cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này.
---Từ khi rời khỏi quán cà phê, An Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.Nàng không quay đầu lại, nhưng giác quan nhạy bén mách bảo rằng có người đang theo dõi mình.Bước chân nàng chậm lại, ánh mắt nhanh chóng quét qua con đường vắng.Tòa nhà bên cạnh, chiếc xe đậu cách đó không xa, cả bóng người thoáng qua trong tấm kính phản chiếu của cửa hàng bên đường…Nàng bị theo dõi thật.Là Trần Hạo cử người giám sát nàng sao?Hay là một thế lực khác?Nàng không biết.Nhưng nàng không thể để mình bị bắt bài dễ dàng như vậy.Nàng nhanh chóng rẽ vào một con hẻm nhỏ, bước nhanh hơn.Tiếng bước chân phía sau cũng gấp gáp hơn.Rõ ràng, người đó không muốn mất dấu nàng.An Nhiên cười nhạt.Muốn theo dõi nàng sao?Còn phải xem kẻ đó có đủ bản lĩnh hay không.
---Nàng bước nhanh qua những con hẻm chật hẹp, cố tình thay đổi hướng liên tục.Nếu người kia không phải dân chuyên, chắc chắn sẽ bị nàng cắt đuôi.Nhưng khi nàng vừa định thở phào, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng."Chạy nhanh đấy."An Nhiên cứng người.Nàng xoay lại, đối diện với một bóng người đang đứng khuất trong bóng tối.Dưới ánh đèn mờ, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.Là Lâm Kỳ.An Nhiên nhíu mày."Tại sao cô theo dõi tôi?"Lâm Kỳ không đáp ngay. Cô bước chậm về phía trước, ánh mắt không rời khỏi An Nhiên."Vậy ra… em đang làm việc cho Trần Hạo."Giọng nói của cô ấy không có chút trách móc nào, nhưng chính điều đó lại khiến An Nhiên cảm thấy bực bội.Nàng hừ lạnh."Nếu đúng thì sao?"Lâm Kỳ dừng lại, cách nàng chỉ một bước chân."Em biết cô ta nguy hiểm thế nào mà, đúng không?"An Nhiên cười nhạt."Vậy còn cô thì sao? Cô có hơn gì cô ta không?"Lâm Kỳ im lặng.An Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ấy."Sao nào? Cô không định nói gì sao? Hay là… cô biết rằng mình không có tư cách để biện minh?"Một làn gió lạnh lướt qua, cuốn theo mái tóc dài của Lâm Kỳ.Một lúc lâu sau, cô ấy mới cất giọng trầm thấp."An Nhiên… Tôi không quan tâm em có tin tôi hay không. Nhưng có một điều tôi muốn em nhớ kỹ."Cô ấy chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai nàng."Dù em có đối xử với tôi thế nào đi nữa… tôi cũng sẽ không để em bị tổn thương."Trái tim An Nhiên khẽ run lên.Nàng vung tay hất bàn tay của Lâm Kỳ ra, giọng nói sắc bén."Tôi không cần sự bảo vệ của cô!"Lâm Kỳ vẫn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định."Em có thể ghét tôi, có thể muốn trả thù tôi. Nhưng đừng để Trần Hạo thao túng em."An Nhiên bật cười lạnh."Cô đang lo lắng cho tôi sao? Cô lấy tư cách gì để làm điều đó?"Lâm Kỳ nhìn nàng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài."Tư cách của một người yêu em."Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao cắm vào lòng An Nhiên.Nàng sững người.Không…Nàng không muốn nghe những lời này.Không thể dao động lúc này được.An Nhiên nghiến răng, hít sâu một hơi."Cô yêu tôi? Nếu cô thực sự yêu tôi, tại sao lại khiến tôi đau khổ đến vậy?"Lâm Kỳ không trả lời ngay.Cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn An Nhiên, ánh mắt mang theo sự day dứt khôn cùng.Nhưng rồi, cô ấy lại mỉm cười."Nếu em muốn trả thù, tôi sẽ không ngăn cản."An Nhiên nhíu mày."Ý cô là gì?"Lâm Kỳ chậm rãi vươn tay, đặt một vật nhỏ vào tay nàng.Một con dao găm.Cô ấy nắm lấy tay An Nhiên, đặt lưỡi dao lên cổ mình."Nếu giết tôi có thể khiến em hạnh phúc, vậy thì cứ làm đi."Trái tim An Nhiên đập loạn nhịp.Nàng siết chặt con dao trong tay, bàn tay run lên nhè nhẹ.Nàng đã từng mong muốn điều này biết bao nhiêu.Nhưng tại sao…Tại sao khi nàng thực sự có cơ hội, nàng lại không thể xuống tay?
---Từ khi rời khỏi quán cà phê, An Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.Nàng không quay đầu lại, nhưng giác quan nhạy bén mách bảo rằng có người đang theo dõi mình.Bước chân nàng chậm lại, ánh mắt nhanh chóng quét qua con đường vắng.Tòa nhà bên cạnh, chiếc xe đậu cách đó không xa, cả bóng người thoáng qua trong tấm kính phản chiếu của cửa hàng bên đường…Nàng bị theo dõi thật.Là Trần Hạo cử người giám sát nàng sao?Hay là một thế lực khác?Nàng không biết.Nhưng nàng không thể để mình bị bắt bài dễ dàng như vậy.Nàng nhanh chóng rẽ vào một con hẻm nhỏ, bước nhanh hơn.Tiếng bước chân phía sau cũng gấp gáp hơn.Rõ ràng, người đó không muốn mất dấu nàng.An Nhiên cười nhạt.Muốn theo dõi nàng sao?Còn phải xem kẻ đó có đủ bản lĩnh hay không.
---Nàng bước nhanh qua những con hẻm chật hẹp, cố tình thay đổi hướng liên tục.Nếu người kia không phải dân chuyên, chắc chắn sẽ bị nàng cắt đuôi.Nhưng khi nàng vừa định thở phào, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng."Chạy nhanh đấy."An Nhiên cứng người.Nàng xoay lại, đối diện với một bóng người đang đứng khuất trong bóng tối.Dưới ánh đèn mờ, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.Là Lâm Kỳ.An Nhiên nhíu mày."Tại sao cô theo dõi tôi?"Lâm Kỳ không đáp ngay. Cô bước chậm về phía trước, ánh mắt không rời khỏi An Nhiên."Vậy ra… em đang làm việc cho Trần Hạo."Giọng nói của cô ấy không có chút trách móc nào, nhưng chính điều đó lại khiến An Nhiên cảm thấy bực bội.Nàng hừ lạnh."Nếu đúng thì sao?"Lâm Kỳ dừng lại, cách nàng chỉ một bước chân."Em biết cô ta nguy hiểm thế nào mà, đúng không?"An Nhiên cười nhạt."Vậy còn cô thì sao? Cô có hơn gì cô ta không?"Lâm Kỳ im lặng.An Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ấy."Sao nào? Cô không định nói gì sao? Hay là… cô biết rằng mình không có tư cách để biện minh?"Một làn gió lạnh lướt qua, cuốn theo mái tóc dài của Lâm Kỳ.Một lúc lâu sau, cô ấy mới cất giọng trầm thấp."An Nhiên… Tôi không quan tâm em có tin tôi hay không. Nhưng có một điều tôi muốn em nhớ kỹ."Cô ấy chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai nàng."Dù em có đối xử với tôi thế nào đi nữa… tôi cũng sẽ không để em bị tổn thương."Trái tim An Nhiên khẽ run lên.Nàng vung tay hất bàn tay của Lâm Kỳ ra, giọng nói sắc bén."Tôi không cần sự bảo vệ của cô!"Lâm Kỳ vẫn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định."Em có thể ghét tôi, có thể muốn trả thù tôi. Nhưng đừng để Trần Hạo thao túng em."An Nhiên bật cười lạnh."Cô đang lo lắng cho tôi sao? Cô lấy tư cách gì để làm điều đó?"Lâm Kỳ nhìn nàng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài."Tư cách của một người yêu em."Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao cắm vào lòng An Nhiên.Nàng sững người.Không…Nàng không muốn nghe những lời này.Không thể dao động lúc này được.An Nhiên nghiến răng, hít sâu một hơi."Cô yêu tôi? Nếu cô thực sự yêu tôi, tại sao lại khiến tôi đau khổ đến vậy?"Lâm Kỳ không trả lời ngay.Cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn An Nhiên, ánh mắt mang theo sự day dứt khôn cùng.Nhưng rồi, cô ấy lại mỉm cười."Nếu em muốn trả thù, tôi sẽ không ngăn cản."An Nhiên nhíu mày."Ý cô là gì?"Lâm Kỳ chậm rãi vươn tay, đặt một vật nhỏ vào tay nàng.Một con dao găm.Cô ấy nắm lấy tay An Nhiên, đặt lưỡi dao lên cổ mình."Nếu giết tôi có thể khiến em hạnh phúc, vậy thì cứ làm đi."Trái tim An Nhiên đập loạn nhịp.Nàng siết chặt con dao trong tay, bàn tay run lên nhè nhẹ.Nàng đã từng mong muốn điều này biết bao nhiêu.Nhưng tại sao…Tại sao khi nàng thực sự có cơ hội, nàng lại không thể xuống tay?