BHTT | THIÊN TÌNH CỔ - QUYỂN 1
XEM BÓI
Tam công chúa tức giận đóng cửa lại rồi tiện tay chốt luôn khóa. Sau đó bước từng bước về phía Thanh Yến, không nói không rằng liền đưa tay tháo kim quan ra, tóc của nàng ngay lập tức bung ra xõa dài như sóng nước. Tam công chúa cúi xuống cường hôn, mạnh bạo đến mức muốn nuốt luôn hơi thở của nàng. Thanh Yến biết công chúa tức giận nên cũng liền phối hợp, chẳng mấy chốc mà đã chuyển đổi thế khách thành chủ, từng bước dẫn dắt chiếc lưỡi của công chúa càng lúc càng quấn lấy mình.Một cỗ nhiệt khí dâng lên trong lồng ngực của tam công chúa, người vội đưa tay đẩy nàng ra."Sao thế? Chẳng phải từ trước tới giờ người đều rất thích hôn ta lắm mà?" – Thanh Yến mặt đỏ ửng, vừa lấy lại hô hấp vừa trêu chọc người kia.Tam công chúa híp mắt nhìn."Nàng học đâu ra cái trò này? Có phải mấy con yêu nhền nhện vừa rồi đã dạy hư nàng rồi không?""Không có.." – Thanh Yến ngượng ngùng đáp, lại quay về dáng vẻ dịu dàng vốn có của mình, làm cho tam công chúa tưởng chừng như người vừa hôn mình lại không phải là nàng nữa.Nhưng cỗ nhiệt khí một khi đã bị khơi dậy thì sẽ rất khó để dập tắt.Gương mặt của tam công chúa giờ đây đã đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai. Thanh Yến cũng nhận ra sự bất thường, vừa rồi hình như mình trêu chọc không đúng lúc. Chỉ là nàng không biết được công chúa vì yêu mình mà đã nhẫn nhịn chịu đựng gần mười năm nay, nếu không phải vì sợ sẽ dọa đến nàng nên tam công chúa mới ép bản thân nhịn xuống, vậy mà lúc nãy nàng lại còn cố tình câu dẫn. Ngọn lửa một khi đã âm ỉ, thì chắc chắn chỉ cần một giọt dầu nhỏ cũng có thể khiến cho nó bùng lên một cách dữ dội hơn. Quả nhiên tam công chúa sau đó bắt đầu cảm thấy khô nóng toàn thân, mà Thanh Yến cũng vừa nhận ra mình đã làm ra một chuyện dại dột. Tam công chúa mặc dù khó nhịn là thế nhưng khi đối diện với nàng thì vẫn dịu dàng như thường, người đưa tay vuốt ve gương mặt ửng hồng của Thanh Yến rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.Mà Thanh Yến cũng không dám đùa giỡn nữa, mặc cho công chúa đang hôn mình rất cuồng nhiệt nhưng cũng không đáp lại. Nàng chỉ sợ... nếu như thật sự phát sinh ra chuyện đó, tuyệt nhiên không thể phát sinh ra ở đây, cho nên nàng đã biết sợ mà ngoan ngoãn ngồi im một chỗ không dám động.Tam công chúa thấy nàng không phản ứng lập tức dùng một chút lý trí còn sót lại để kéo mình quay về sự thanh tỉnh. Cả hai dứt ra nụ hôn sâu, khoé môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh, Thanh Yến nhìn thấy mà đỏ bừng cả hai bên mang tai, đúng lúc bầu không khí còn đang mập mờ thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ám vệ."Hồi bẩm công chúa, đã tìm thấy Chiêu Dương rồi ạ."Hai người họ ngại ngùng tách nhau ra, tam công chúa nhìn nàng hồi lâu, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại sợ rằng người bên ngoài sẽ phát hiện ra chuyện xấu mà các nàng đã làm nên cũng đành thôi, lời nói đã đến miệng nhưng lại thu về. Thanh Yến nhặt kim quan ở trên bàn lên rồi tự mình búi lại tóc, nàng nhìn thấy dáng vẻ bối rối của công chúa liền vô thức bật cười."Người đi xử lý công việc trước đi, ta sắp xếp xong sẽ ra ngay.""Được, vậy ta đi trước."Tam công chúa rời khỏi phòng và đi theo ám vệ. Cả ba người đều đang đối mặt nhau ở trong một căn phòng kín của thanh lâu, ám vệ bên ngoài canh gác gắt gao đến mức không ai có thể đến gần để biết chuyện gì đang xảy ra ở bên trong. Chiêu Dương ngồi trên giường, vẻ mặt hối lỗi và bối rối không thôi, trước mặt y là tam công chúa và thê muội của mình, vì lý do gì mà cả hai người họ đều phải cải nam trang? Bầu không khí quá mức kì quặc đến mức người nam sủng mà Chiêu Dương bỏ tiền ra thuê về cũng đang cảm thấy sợ hãi mà chui rúc vào trong góc phòng.Tam công chúa lần đầu trông thấy Chiêu Dương trong bộ dạng của nữ nhân nên có chút không quen mắt, bởi vì người không biết Chiêu Dương là nữ tử thật sự. "Ta nói này Chiêu Dương, cho dù ngươi đoạn tụ đi chăng nữa nhưng cũng không phải tìm đến thanh lâu kia chứ.""Đoạn tụ? Con mắt nào của ngươi thấy ta đoạn tụ?" – Chiêu Dương tức đến mức thở hổn hển. – " Còn thê muội nữa, đến đây làm gì? Để xem ta xấu hổ sao?"Chiêu Dương bị bắt tại trận nên thẹn quá hóa giận, bây giờ chính là một con nhím xù lông chính hiệu, nói chuyện cỡ nào cũng cáu gắt. Cũng may là chưa có chuyện gì quá đáng xảy ra nên cũng xem như không có gì, hơn nữa Chiêu Dương mặc dù đã đến đây từ rất lâu nhưng cả hai người họ vẫn chưa phát sinh ra vấn đề, chứng tỏ là y đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều."Chiêu Dương, ta cũng là lo lắng cho ngươi, sợ ngươi gặp phải lừa đảo." – Thanh Yến nói xong tự đánh ánh mắt nhìn về phía nam sủng kia."Ta thề... ta chưa làm gì cả." – nam sủng nhìn đám người trước mặt, sợ hãi đến mức không thể nói năng tử tế.Tam công chúa ném cho hắn một ít bạc, sau đó nghiêm túc đe doạ."Muốn giữ mạng thì liệu mà giữ mồm giữ miệng, nếu để chuyện này lộ ra thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi."Nam sủng kia nhận bạc xong lập tức thu gom quần áo bỏ chạy trối chết. Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Thanh Yến nhìn đến Chiêu Dương rồi lại chợt nhớ đến lần đầu tiên mình gặp y, trong lòng có chút bất đồng. Nàng mải mê suy nghĩ, không để ý đến việc tam công chúa và Chiêu Dương đang cãi nhau, hai người họ nói qua nói lại hồi lâu nên sinh tức giận, lập tức lao vào đánh nhau. Mà Chiêu Dương mặc dù cũng có học qua võ công nhưng tất nhiên vẫn không phải là đối thủ của tam công chúa rồi, rất nhanh y liền bị tam công chúa khóa tay đè lên bàn, bởi vì công chúa không biết y là nữ tử nên cư xử khá thô bạo, cho đến khi Thanh Yến hoàn hồn lại vì nghe động thì cũng là lúc tay của tam công chúa vừa chạm vào chỗ không nên chạm.Chát!!Một cái tát vang lên giòn giã, phảng phất trong không khí còn vương lại chút dư âm. Tam công chúa một tay bưng gò má, nhìn đến Chiêu Dương mặt ửng đỏ, khóe mắt như sắp khóc, giọng nấc nghẹn mà chỉ trích."Ngươi... ngươi khi dễ ta."Tam công chúa nhìn Thanh Yến rồi lại nhớ đến cảm giác mềm mềm mà mình lỡ tay bóp trúng vừa rồi, lúc này mới nhìn kĩ lại một chút thì liền phát hiện Chiêu Dương có dáng vẻ như nữ tử là thật. "Ngươi... ngươi là nữ nhân? Sao có thể?"Thanh Yến thở dài, tam công chúa thấy thái độ của nàng dửng dưng như không liền hiểu ra mọi chuyện, cũng đã hiểu lý do vì sao ngày trước Chiêu Dương cứ một mực đeo bám Thanh Yến không rời, ra là vì nàng đã sớm biết thân phận của y nhưng lại không tỏ ra bài xích, còn âm thầm ủng hộ nên hai người họ mới trở nên thân thiết như thế. Tam công chúa thoáng chốc cảm thấy trước đó mình đổ một bình giấm thật lớn để đi ghen tuông với nam nhân thì thật là ngu ngốc.Thanh Yến nhìn đến gò má đỏ ửng của công chúa, trong lòng có chút không thoải mái mà hướng đến Chiêu Dương nói."Tỷ phu, dù sao Hoàng Mai cũng là công chúa đương triều, tỷ phu ra tay như vậy có hơi nặng rồi đấy.""Ta... ta xin lỗi, nhưng vừa rồi là do..." – Chiêu Dương ngập ngừng, khóe mắt lại đỏ lên như sắp khóc.Thanh Yến lườm tam công chúa một cái, người kia liền chột dạ vội xua tay phân bua."Ta... ta không cố ý, ta cứ tưởng nàng ta là nam nhân.""Được rồi, hiểu lầm cũng nên gỡ bỏ rồi."Thanh Yến nhờ người bên ngoài đi hỏi xin tú bà một ít đá lạnh, dù sao tam công chúa cũng không thể để gương mặt sưng to như thế này để đi ra ngoài được. Tam công chúa thấy nàng quan tâm mình, lập tức chui vào lòng Thanh Yến để làm nũng, nàng vừa phải ôm lấy Hoàng Mai để dỗ dành vừa phải an ủi Chiêu Dương, Thanh Yến chẹp miệng thở dài.. so với nữ nhân trong thiên hạ thì bây giờ nàng được so sánh với thân phận thân mẫu của hai người họ cũng không khác nhau là mấy.Thanh Yến vẫn ngồi yên đó nghiêm túc chườm đá cho công chúa, miệng lại không ngừng tra hỏi lý do vì sao Chiêu Dương lại đến thanh lâu. Nói chuyện thêm một chút thì hai người họ mới hiểu lý do vì sao phu thê Chiêu Dương lại đến Tây Hạ tận một tháng, ngoài việc để Chiêu Dương đi giao thương ra thì bọn họ là đang bị Hứa gia ép buộc chuyện thừa tự, giờ thì nàng đã hiểu vì sao chị gái của mình thi thoảng lại cứ thơ thẩn phiền muộn như vậy.Chiêu Dương không nỡ để Thanh Mỹ mang thai, càng không thể để thê tử của mình chung đụng với nam nhân khác nên Chiêu Dương chỉ còn cách tự mình xử lý, dự định của y là đến thanh lâu để tìm một nam sủng để mang thai, sau đó sẽ ở lại Tây Hạ sinh con rồi mới quay về kinh thành, nhưng ý định còn chưa thực hiện được thì đã bị tam công chúa và Thanh Yến phát hiện, hơn nữa Chiêu Dương đối với thân thể của nam nhân lại một mực sinh ra cảm giác bài xích, gọi nam sủng vào phòng lâu như vậy vẫn là không thể làm gì."Vậy bây giờ ngươi tính như thế nào?" – tam công chúa quan tâm hỏi, vừa rồi vẫn còn đang ngồi trên đùi Thanh Yến cho nàng chườm đá, cũng nghe được nỗi khổ của y nên trong lòng cũng có chút thương xót."Ta chẳng biết nữa, bởi có lẽ từ đầu vận mệnh không nên trêu đùa chúng ta như thế."Tam công chúa và Thanh Yến nhìn nhau, số phận của hai người họ so với Chiêu Dương lại càng khó khăn gấp bội, cũng chưa biết tương lai ra sao nữa...Sau khi gò má của công chúa đã bớt sưng, Thanh Yến cũng đã thuyết phục được Chiêu Dương từ bỏ ý định, cùng lắm thì bàn bạc lại với Thanh Mỹ xem xét tìm cách nhận con nuôi, lửa lan đến đâu thì chúng ta tìm cách dập đến đấy mà thôi.Ở lại thanh lâu thêm một chút, Chiêu Dương thay lại bộ y phục nam trang rồi cùng với hai người kia rời khỏi. Vừa về đến nhà liền trông thấy Thanh Mỹ đang nhàn nhã uống trà ở nhà chính, Chiêu Dương xu nịnh chạy đến tươi cười làm nũng nhưng lại bị nàng gạt phăng, hóa ra là chuyện ba người họ đến thanh lâu đã bị Thanh Mỹ phát hiện ra từ sớm, kết quả là cả ba người đều bị Thanh Mỹ phạt quỳ cả một canh giờ, riêng Chiêu Dương lại còn phải quỳ thêm vỏ mít. Thanh Yến cũng bị chị gái quở trách vì đã làm ra mấy cái chuyện không đứng đắn, mà... tam công chúa thì cũng bị vạ lây, đành rằng người đã lỡ nhận Thanh Mỹ là tỷ tỷ của mình, cũng xem như là chị gái trong nhà nên bây giờ chính là bị tỷ ấy giáo huấn một cách nghiêm túc, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không khéo hoàng thất sẽ bị mất hết mặt mũi cho xem.Ngày hôm sau, Chiêu Dương lê lết tấm thân bị trọng thương đến để năn nỉ Thanh Mỹ tha cho, hôm qua bị tam công chúa khi dễ đã đành mà buổi tối thê tử còn không cho trèo lên giường, bản thân đã đau đầu gối mà lại còn phải ngủ trên phản, sáng ra toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, cũng không thể tránh khỏi một trận cười sảng khoái từ tam công chúa.Bốn người họ hôm nay lại kéo nhau ra chợ, đi dạo một lúc liền phát hiện hôm nay lại xuất hiện một bà thầy bói ngồi bên đường, ban đầu cả đám người bọn họ không để ý lắm nhưng đột nhiên bà ta chỉ tay về phía tam công chúa mà nói."Cô nương, cô nương dung mạo bất phàm, khí chất bất độ, e là phải gánh trên vai trọng trách rất lớn. Ấn đường tối đen, e là họa sắp đến rồi, tự thân cẩn phòng vẫn là tốt nhất."Tam công chúa ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng tò mò hỏi tiếp."Ta sắp gặp tai họa sao?"Chiêu Dương định vươn tay ra ngăn cản công chúa đến gần vì phàm những người như thế này chỉ là lừa đảo, căn bản không đáng để quan tâm. Nếu ai có lòng tốt thì đi ngang bố thí chút xu lẻ, cũng coi như là làm việc thiện tích đức.Thanh Yến nghe bà ta phán công chúa sắp gặp họa nên có chút lo lắng, cũng định hỏi vài câu nhưng đã bị Chiêu Dương chặn lại. Hơn nữa nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, tam công chúa là ai kia chứ, nàng là công chúa đương triều, cho dù phước báu không dày nhưng cũng là huyết mạch của hoàng tộc, trên đầu có tổ tiên dưới chân có bách tích, những người như nàng ấy chắc chắn sẽ được long khí của đế vương che chở, làm sao lại có thể gặp chuyện cho được. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng bà ta đều đang nói nhăn nói cuội, tam công chúa lấy ra hai lượng bạc nhỏ rồi đặt vào tay bà ấy."Lão bà hãy ăn một bữa no rồi về nhà đi, đừng ở đây bịa chuyện nữa."Lão bà ấy vậy mà lại xua tay không nhận tiền, sau đó đánh ánh mắt về phía Thanh Mỹ. "Còn cô nương đây đang rất khỏe mạnh, sắp tới đường con cái sẽ rộng mở, tiền đồ vô lượng."Chiêu Dương cười nói."Lão bà, bọn ta có bệnh nên không thể có hài tử."Lão bà nhíu mày nói."Lạ nhỉ? Rõ ràng ta nhìn thấy trên gương mặt của cô nương này có đường sinh, hài tử ít nhất phải là hai đứa trở lên."Thanh Mỹ đột nhiên sinh ra cảm giác tò mò liền ngồi xuống đối diện bà lão rồi nói."Lão bà, làm sao để ta có hài tử được?""Đưa tay của ngươi cho lão nương xem một chút."Thanh Mỹ chìa bàn tay phải ra, lòng bàn tay của nàng trơn mịn lại hồng hào, khẳng định chính là tiểu thư khuê cát, cả đời chưa từng làm việc nặng nhọc, móng tay cắt tỉa gọn gàng, hơn nữa đầu ngón tay giữa có một chút vết chai nhỏ, đây là bằng chứng của việc cầm bút lâu ngày mà thành. Lão bà nghiêm túc xem đường chỉ tay của nàng rồi nói."Hừm, đường sinh rất vượng, nếu như cô nương sinh được nam tử thì mẹ sẽ nhờ con mà phú quý, nếu sinh nữ tử thì cả đời sẽ an yên hạnh phúc. Những hài tử của cô nương đều rất có hiếu, thương mẹ hơn thương cha, chắc chắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô nương sau này."Thanh Mỹ nghe xong cũng không giấu được ý cười, nhưng nụ cười đó lại nhanh chóng bị dập tắt, bởi vì nàng biết chuyện mà bà lão đó nói thì sẽ chỉ xảy ra nếu như nàng thành hôn với nam nhân mà thôi, đáng tiếc người nàng yêu lại là nữ nhân. Chuyện con cái lại hoàn toàn không thể nào đáp ứng theo nguyện vọng của họ được.Thanh Mỹ ngơ ngẩn hồi lâu, lão bà lại nói tiếp."Nhưng mà vấn đề không phải là ở cô nương, mà là do phu quân của ngươi. Phu quân của ngươi khiếm khuyết đường con cái, nên đi tìm đại phu để chữa trị."Chiêu Dương đứng bên cạnh nghe đến mà mặt đỏ tía tai."Khụ, ta chính là phu quân của nàng ấy.""Ra là ngươi... thảo nào ta cứ ngờ ngợ." – lão bà cảm thán rồi nhìn Chiêu Dương một lượt rồi nói tiếp –"Chuyện hiếm muộn con cái cũng không có gì phải xấu hổ, ta có biết một danh y nổi tiếng, có thể giúp cho nữ tử mang thai được. Cho dù ca khó cỡ nào cũng có cách điều trị, danh y đó ẩn tu trên núi sâu, e là phải có duyên mới gặp được.""Lão bà, cảm tạ lão bà quan tâm nhưng..." – Chiêu Dương định nói ra chuyện hai người vốn dĩ là nữ tử nên sẽ không thể sinh hài tử, nhưng lời còn chưa nói ra thì lão bà đã gạt phăng đi."Ngươi định nói ngươi là nữ nhân chứ gì? Ta vừa nhìn liền biết, khí tức trên người yếu ớt, khẳng định ngươi chỉ có thể là nữ nhân."Cả đám kinh ngạc nhìn bà ta."Chẳng hay lão bà là người từ đâu tới vậy? Lại tinh thông tỏ tường sự việc?" – tam công chúa tò mò hỏi."Ta cũng là người phương xa, đi đường hành thiện giúp người, không lấy tiền bạc chỉ lấy đồ ăn. Thời còn trẻ ta gây nhiều chuyện nghiệp ác, bây giờ về già không nơi nương tựa, âu cũng là quả báo. Có duyên gặp được nữ tài nhân nên may mắn kéo về được một mạng, các ngươi đó... cái gì cần biết thì ta cũng đã nói rồi, tùy thuộc tạo hóa vậy."Lão bà nói xong thì cũng đứng lên rồi chống gậy bỏ đi, để lại cả bốn người họ ngơ ngác nhìn nhau.