BHTT | THIÊN TÌNH CỔ - QUYỂN 1

ĐI THANH LÂU




Sau khi ăn cơm xong, bốn người họ cùng nhau tản bộ ra sau hậu viện của ngôi nhà. Chiêu Dương gần đây đã cho người trồng không ít cây cảnh, lại còn vừa mới xây xong một cây cầu nhỏ cùng với hòn non bộ, từ đằng xa đã nghe được tiếng nước róc rách rất êm tai, Chiêu Dương dắt bọn họ đến cái tụ các, xung quanh hồ nước trồng rất nhiều cây liễu, cành liễu rũ xuống mặt hồ theo hướng gió mà lay động, trước mặt là núi giả và hồ nước, trên đầu có trăng sáng... phong cảnh hiện tại lại quá mức hữu tình, không khí khi về đêm lại se se lạnh, đom đóm không biết từ đâu tụ lại, bay lượn lập loè ở khắp nơi.

Chiêu Dương lại cho người đem ra hai bình rượu, Thanh Mỹ và Thanh Yến không uống rượu nên chỉ có tam công chúa uống cùng mà thôi.

Uống quá nửa bình thứ nhất, Thanh Yến lúc này mới hỏi chuyện đến chị gái.

"Chị và tỷ phu không phải tự nhiên lại đến Tây Hạ chơi đấy chứ?"

Thanh Mỹ đang ngơ ngẩn nhìn trời, bị em gái hỏi đến có chút lúng túng nói.

"Thì... đúng là có chút việc, đến Tây Hạ gặp được em và công chúa cũng là ngẫu nhiên."

"Em thấy gần đây sắc mặt của chị không được tốt cho lắm, người ở Hứa gia đối xử không tốt với chị à?" – Thanh Yến nói xong cũng đánh ánh mắt về phía Chiêu Dương, chỉ thấy y đang ngồi đối thơ với công chúa, hoàn toàn không để ý ở phía bên này.

"Không phải, cha mẹ của Chiêu Dương đối xử với chị rất tốt, chỉ là..." – Thanh Mỹ ngập ngừng một chút rồi nói tiếp –"Em cũng biết rồi đó, Chiêu Dương và chị.. không thể có hài tử, Hứa gia từ trước tới nay rất ít con cháu, nếu như bọn chị không sinh được thì đúng thật là có lỗi với tổ tiên của hai bên gia đình. Có lẽ từ đầu lựa chọn của chúng ta là sai chăng?"

Thanh Yến nghe qua cũng biết được chị gái đang phiền não vì chuyện gì, đúng là vấn đề này rất khó để giải quyết, vì để dỗ cho Thanh Mỹ vui vẻ nên Thanh Yến đã kể rất nhiều chuyện của mình cho chị ấy nghe. Thanh Mỹ vốn không phải là người sẽ đặt nặng những vấn đề cá nhân nên rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.

Ở phía này mặc dù hai người họ đang đối ẩm nhưng cũng nghe loáng thoáng được hai chị em kia đang nói chuyện gì, âm vực tuy không đủ lớn nhưng ở không gian tĩnh mịch như thế này thì có muốn không nghe được cũng chính là không thể nào. Chiêu Dương biết thê tử cũng mong ngóng con cái, nhưng cả hai đều là nữ tử nên chuyện hoang đường đó hoàn toàn không thể xảy ra.

Bất giác tâm trạng của Chiêu Dương chùng xuống, tam công chúa ngửa đầu uống cạn chén rượu, liếc mắt thấy khóe mắt của Chiêu Dương ửng đỏ nên có chút tò mò liền khoác vai hắn mà hỏi.

"Này, ngươi đang buồn à? Sao phàm những người trong thiên hạ như ngươi lại chất chứa nhiều nỗi buồn thế hả?"

Tam công chúa không hiểu được, người bình thường chỉ có ăn ngủ rồi chơi chứ đâu có gánh trọng trách như hoàng tộc, gia thế của Hứa gia cũng không tồi, nhờ các đời trước chăm chỉ làm ăn nên đến đời của Chiêu Dương cũng đã được gọi là sung túc đủ đầy, không phải lo những vấn đề vật chất thì thật không hiểu hắn đau buồn vì chuyện gì nữa.

"Ngươi thì hiểu cái gì, được sống đúng với mong muốn của bản thân cũng là một điều xa vời đối với ta."

Chiêu Dương bực dọc gạt tay của tam công chúa ra rồi lảo đảo đi về phòng, tam công chúa còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì liền nổi giận.

"Tên hỗn đản nhà ngươi dám vô lễ với bản công chúa ư?"

Thanh Yến thấy người đã say nên cũng đi tới ôm lấy tam công chúa rồi dịu dàng dỗ dành.

"Được rồi mà, tỷ phu tâm trạng đang không tốt. Hoàng Mai, người say rồi đừng chấp vặt nữa."

"Ta chấp vặt ? ta là công chúa đương triều kia mà." – Tam công chúa lè nhè trong hương rượu rồi gục lên vai của Thanh Yến mà ngủ.

"Hết nói nổi." – Thanh Yến ôm lấy tam công chúa rồi nhìn sang Thanh Mỹ -"Em đưa công chúa về phòng trước, chị đi xem Chiêu Dương như thế nào đi."

"Được, ở đây để chị dọn dẹp là được rồi. Em cũng nên đi nghỉ sớm."

Cuối cùng bọn họ ai về phòng nấy, lại thêm một đêm tĩnh mịch nữa trôi qua.

Vì để thuận tiện chị em ở gần nhau nên sáng hôm sau tam công chúa đã cho người dời đồ đạc của họ từ lữ quán về hẳn nhà của Chiêu Dương, phòng ốc cũng được Thanh Mỹ chia lại. Mất một buổi sáng thì mọi thứ cũng được sắp xếp gọn gàng, vệ binh cũng chia nhau canh gác khắp nơi trong nhà. Đột nhiên xung quanh diễn biến đông người như vậy nên Thanh Mỹ có chút không quen, nhưng vì thân thế đặc thù của em gái mình nên cô cũng đành nhắm mắt cho qua.

Mới sáng sớm, mật báo của công chúa đã nói cho Thanh Yến và tam công chúa biết về việc Chiêu Dương đã lén lút rời khỏi nhà. Nghe nói y ra chợ mua quần áo nữ rồi lại đến thanh lâu, không rõ là để làm gì.

Sắc mặt của Tam công chúa và Thanh Yến đồng loạt biến hoá đặc sắc, Thanh Yến suy đoán một chút, không lẽ Chiêu Dương định.....

Tam công chúa vẫn chưa biết Chiêu Dương là nữ tử, chính vì thế nên người mới đối xử với y có chút không kiêng dè. Sợ là lần này hình tượng tình địch trong mắt tam công chúa lại hoá thành nam nhân đoạn tụ mất rồi.

"Hoàng Mai, người với ta cải nam trang đến thanh lâu xem sao." – Thanh Yến đưa ra gợi ý.

"Để làm gì? Đi rình tỷ phu của nàng đoạn tụ à?" – tam công chúa nhíu mày.

Phập!!

"Ui đau... nàng cắn ta."

"Cho chừa cái tật ăn nói linh tinh." – Thanh Yến thu gọn hai ống tay áo lại rồi quay người bỏ đi.

Trên cánh tay của tam công chúa hằn lên một vết răng bị lõm sâu, bề mặt da còn vương một ít nước bọt. Tam công chúa không hề cảm thấy dơ bẩn mà ngược lại còn vươn lưỡi ra liếm sạch, trong mắt của công chúa thì hành động này chính là hôn gián tiếp, đối với mọi thứ trên người Thanh Yến lại không hề có ý định che giấu mục đích đen tối, bất quá người khác nhìn vào chỉ cảm thấy có chút biến thái mà thôi.

Thanh Yến nhờ A Tịch chuẩn bị cho mình một bộ quần áo nam, A Tịch còn cẩn thận chọn ra màu ngọc bích, vô cùng hợp với nước da trắng như sứ của nàng. Liên Tâm cẩn thận chải tóc sau đó vấn lên gọn gàng, còn dùng kim quang xỏ qua. Thanh Yến bôi đi lớp trang điểm trên mặt và tháo phục sức, rồi lại tự nhìn mình trong gương cảm thấy có chút bất đồng, nhìn cỡ nào cũng thấy mềm mại ưu nhã. Liên Tâm đưa cho nàng một cây quạt cỡ lớn, Thanh Yến ban đầu có chút không quen nhưng rồi cũng nhanh chóng thích nghi theo sự sắp xếp của em ấy.

Thanh Yến cũng giống như Chiêu Dương lúc sáng, rón rén rời nhà. Chỉ là nàng không qua mắt được tam công chúa mà thôi. Người ở phía sau im lặng xem nàng diễn trò, cũng đã sớm chuẩn bị mọi thứ rồi. Thấy Thanh Yến rời đi nên cũng phất ngón tay ra hiệu cho ám vệ đuổi theo để bảo vệ.

"Đi thôi."

"Tuân lệnh."

Thanh Yến cùng với A Tịch đi trên phố, lúc đầu nàng còn chưa quen trong bộ dạng này nên liền lấy quạt xòe ra che mặt. Trên người sạch sẽ thơm mát, lại có túi thơm và ngọc bội treo trước ngực. Một số thiếu nữ đi đường đôi khi có vô tình trông thấy Thanh Yến lại vì dáng vẻ khí độ bất phàm đó mà rung động. Nhưng mà tần suất có người nhìn mình càng lúc càng nhiều khiến cho nàng bối rối, gương mặt nhanh chóng hồng lên, A Tịch thấy vậy liền quay sang nhắc nhở.

"Quận chúa, người bây giờ đang là nam nhân. Hãy đi thẳng lưng và nhìn về phía trước, đừng quá rụt rè."

Thanh Yến cảm thấy A Tịch nói có lý nên liền hít một hơi sâu như để ổn định tâm trạng, nàng gấp quạt lại rồi đứng thẳng người lên và tiếp tục bước đi. Vì để cải nam trang nên bắt buộc phải bó ngực, Thanh Yến cảm thấy có chút khó thở vì lúc nãy Liên Tâm buộc hơi chặt, nhưng theo như lời em ấy nói thì phải quấn như vậy mới không bị lộ được vì nơi đó mang tính chất đặc thù của nữ tử, nếu không che chắn kĩ sẽ rất dễ bị phát hiện. Thanh Yến chợt nghĩ đến Chiêu Dương, từ nhỏ tới lớn y phải sống cùng với nó, chắc là khó chịu lắm.

Thanh Yến được A Tịch dẫn đến thanh lâu, bên trong và bên ngoài liên tục có người ra kẻ vào, một nữ tử đứng ngoài cửa đón khách vừa liếc mắt thấy Thanh Yến đang ngượng ngùng nhìn vào bên trong, quần áo trên người mới tinh lại còn có túi tiền rất dày nên liền bước nhanh tới, thân thể uyển chuyển như không có xương, dán chặt vào người của nàng.

"Công tử à, lần đầu công tử đến đây phải không? Thiếp chưa thấy công tử bao giờ... Mau vào trong chơi đi, sẽ có rất nhiều trò vui đó."

Thanh Yến nhìn qua A Tịch cầu cứu nhưng y đã sớm biến đi đâu mất. Thanh Yến vì muốn tìm Chiêu Dương nên đã nhanh chóng đồng ý. Người kia vừa dắt vào thì một nữ nhân trung niên bước ra chắn trước mặt Thanh Yến, trên tay cầm một cây quạt màu hồng đang phe phẩy, từng nếp nhăn trên mặt đều được che giấu bằng từng lớp phấn dày cộm. Bà ta là tú bà ở đây, coi sóc và quản lý những nữ tử và phân phối người đến khách hàng. Liếc mắt thấy Thanh Yến đang cẩn thận quan sát xung quanh, bà ta đã chú ý đến cái túi tiền của nàng nên liền xun xoe chạy tới.

"Ai dô, vị công tử này là từ phương xa đến phải không? Sao lão nương chưa nhìn thấy người bao giờ?"

"A, đúng thật ta là từ phương xa đến, cho hỏi..." – Thanh Yến vui vẻ đáp lại.

"Vào đi vào đi, trong đây có rất nhiều tú nữ, người chọn một cô để nói chuyện phiếm cũng được. Nam nữ gì đều có, tùy công tử lựa chọn."

Thanh Yến cả kinh, ở Tây Hạ còn có chuyện như thế này nữa ư? Nàng húng hắng vài câu rồi nói.

"Ta được gọi nam nhân à?"

"Được, được chứ... kiểu nào cũng có, chỉ là không biết khẩu vị của công tử thích những món gì mà thôi."

Thanh Yến thông minh liền hiểu ra tiếng lóng của bà ta, sau đó nói nhỏ vào tai của tú bà vài câu, chỉ thấy bà ta cầm quạt đánh nhẹ lên vai nàng một cái.

"Ây dô, hóa ra công tử lại thích kiểu như vậy, thôi được rồi... chỉ cần ba lượng bạc, ta sẽ cho công tử nếm những vui thú mật ngọt mà từ trước tới nay người chưa từng thấy qua ở đâu."

Thanh Yến không hề do dự lấy ra ba thỏi bạc trong túi rồi dúi vào tay tú bà, bà ta thấy tiền mắt liền sáng rực, sau đó dẫn Thanh Yến vào một căn phòng ở trên lầu ba. Nơi này xem ra là dành cho những khách có tiền như nàng hoặc là nhân vật tầm cỡ nào đó, bởi vì không gian bài trí ở trên đây rất khác biệt, lại còn có khả năng cách âm. Hầu như những ồn ào bên dưới sảnh đều không thể nghe thấy được nữa.

Thanh Yến đẩy cửa bước vào phòng liền trông thấy một cái bàn lớn và một cái giường cỡ đại được kéo rèm màu hồng che chắn rất lịch sự, nàng ngồi đợi một chút liền có khoảng ba bốn cô nương ăn mặc xinh đẹp bước vào, vừa mở cửa họ liền vui vẻ nhào đến ôm vai bá cổ nàng. Thanh Yến lần đầu tiếp xúc những chuyện này, có chút không quen liền hoảng hốt đứng dậy né tránh.

Mà những cô nương kia dường như không hiểu ý, thấy nàng trốn tránh lại nghĩ rằng nàng muốn chơi trốn tìm nên ngay lập tức kéo nàng từ trong tấm rèm ra, dùng khăn bịt mắt lại rồi thay phiên nhau đút trái cây cho Thanh Yến ăn.

"Quan nhân à, người thử cái này đi, ngon lắm.."

"Quan nhân, để thần thiếp đàn cho người nghe..."

"Quan nhân... người cởi áo ra cho mát."

Thanh Yến trong cơn mơ hồ cảm giác được có người chạm vào áo mình, theo phản xạ liền đưa tay giữ chặt, nàng kéo miếng vải che mặt xuống thở hổn hển rồi lui về phía giường.

"Cô.. cô nương.. các vị.. làm ơn từ từ từng người một thôi."

.

.

Tam công chúa mặt mày như đưa đám xông vào thanh lâu, cùng với một vài hộ vệ dọn dẹp xung quanh để mở đường. Tú bà nhìn thấy tam công chúa lập tức trở nên cảnh giác, nhưng vẫn vui vẻ bước tới để nói chuyện.

"Đại nhân à, người có muốn nghe cổ cầm không? Đệ nhất tú nữ ở đây của ta rất xinh đẹp, lại có tài chơi đàn rất hay đó..."

Bà ta đang nói luyên thuyên đột nhiên bị ánh mắt sắc lạnh của một ám vệ bên cạnh phóng tới làm cho giật mình. Với kinh nghiệm quản lý ở thanh lâu này bao nhiêu năm, bà ta đã gặp qua đủ mọi loại kiểu người nên vừa nhìn liền biết thân phận của vị công tử này có chút không đơn giản, đây không phải là người mà mình sẽ đắc tội.

"Ta đến để tìm người." – tam công chúa đáp.

"Chẳng hay là công tử muốn tìm ai? Để lão nô tìm giúp cho."

"Bà có thấy qua một vị công tử trắng trẻo, mặc bộ quần áo ngọc bích vừa đến đây hay không?"

Tú bà vừa nghe liền biết chính là vị công tử vừa nãy chi ba thỏi bạc để lên lầu, nhìn đám người này có chút không thiện ý, vì không để nơi làm ăn của mình bị dính phiền phức nên tú bà rất nhanh liền chỉ điểm căn phòng trên lầu ba. Còn dặn dò tam công chúa nếu có giải quyết ân oán cá nhân hay gì thì xin hãy rời khỏi thanh lâu.

Tam công chúa đồng ý, vốn dĩ người đến đây cũng không phải là để gây sự.

Công chúa cho ám vệ tản ra để nghe ngóng tin tức về Chiêu Dương, còn mình thì đi lên lầu để tìm Thanh Yến.

Tam công chúa hầm hầm sắc mặt, cứ nghĩ là mình sẽ chuẩn bị làm náo động một phen nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào thì đập vào mắt công chúa là một hội nghị bàn tròn vô cùng nghiêm túc. Những nữ tử ban nãy còn vui vẻ đàn ca múa hát thì giờ đây đang ngồi xung quanh Thanh Yến để nghe nàng kể chuyện và ngâm thơ, đôi mắt của những tú nữ này nhìn đến Thanh Yến bằng những sự ngưỡng mộ, sùng bái và yêu thích cũng có. Thỉnh thoảng Thanh Yến cũng sẽ dịu dàng vuốt tóc cho bọn họ.

Đám người nghe động liền nhìn về phía cửa, trông thấy tam công chúa đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc thì nàng không khỏi xấu hổ mà húng hắng vài câu.

"Hoàng... à không, công tử đến chơi à? Sao lại đứng đó, mau lại đây ngồi đi."

"Quan nhân, người quen của nam nhân ạ? Thật là anh tuấn nha.." – một tú nữ khác chen vào, người còn không quên dựa sát vào vai của Thanh Yến.

Tam công chúa ngay lập tức trở nên cau có, rồi từ trong ống tay áo lấy ra bốn năm thỏi vàng lớn mà ném lên bàn, sau đó chỉ tay về phía các tú nữ.

"Đây là ta cho các ngươi, mau rời khỏi đây cho ta."

Các tú nữ sợ hãi càng nép vào người Thanh Yến, chỉ thấy nàng thở dài rồi nhẹ nhàng an ủi họ.

"Được rồi, các nàng cứ đi nghỉ đi, nếu tú bà có hỏi thì cứ nói là ta đã trả công rồi. Có đủ không, hay ta cho thêm một ít bạc nữa nhé."

Thanh Yến nói xong cũng lấy trong túi thơm ra vài thỏi bạc, sau đó chia đều cho bọn họ. Đám người liền vui vẻ ôm đàn rời đi, cho tới khi trong phòng chỉ còn lại một mình Thanh Yến và tam công chúa, lúc này nàng mới bắt đầu cảm thấy khí tức trên người công chúa đang tỏa ra dày đặc, đây chính là biểu hiện của sự tức giận, nhất thời quên mất các nàng là đang cải trang thành nam nhân. Hình ảnh này so với truyện đoạn tụ được lưu truyền trong thiên hạ thì cũng không khác nhau là mấy, chính là phân cảnh đánh ghen trong truyền thuyết đây mà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...