BHTT | THIÊN TÌNH CỔ - QUYỂN 1
HỶ MẠCH
Tối hôm đó do Chiêu Dương có việc phải đi ra ngoài đến sáng mai nên bữa cơm chỉ có ba người còn lại, buổi ăn diễn ra với bầu không khí không mấy vui vẻ, nhất là Thanh Mỹ, lời lúc chiều của lão bà vẫn còn ám ảnh nàng mãi không dứt. Mà Thanh Yến cũng nhận ra sự bất thường của chị gái, cho nên buổi tối liền dứt khoát bỏ lại tam công chúa một mình trong phòng, còn mình thì sang phòng của Thanh Mỹ để ngủ lại, hai chị em họ tâm sự rất lâu mới tắt đèn dầu để đi nghỉ.Sáng hôm sau, Chiêu Dương từ bên ngoài trở về, còn mang theo rất nhiều khúc vải đẹp, tiện thể chia cho Thanh Yến một ít. Riêng hai cuộn vải phi bóng là một loại mặt hàng mới nhập từ phương Bắc về, số lượng rất hạn chế.. khó khăn lắm Chiêu Dương mới có thể tìm mua được mà giá cả lại rất đắt. Màu sắc nhã nhặn, chất liệu mềm mịn, sờ vào rất sướng tay. Chiêu Dương sai người cắt ra một cuộn lớn, đặt may hai bộ quần áo mới cho Thanh Mỹ và Thanh Yến, còn một cuộn nhỏ vừa vặn lại đem cho tam công chúa dâng lên cho hoàng hậu."Tam công chúa, Hứa gia xin tiến cống cuộn vải này cho hoàng hậu nương nương."Chiêu Dương cho người đem cuộn vải đến trước mặt công chúa, chỉ thấy người sờ tay hồi lâu rồi gật đầu hài lòng. "Tấm lòng của Hứa gia ta xin thay mặt hoàng hậu nương nương cảm ơn ngươi, sau này hoàng thất sẽ hỗ trợ Hứa gia trong việc buôn vải, có khó khăn gì thì cứ tìm ta là được."Tam công chúa nhận lấy khúc vải rồi sai người đem về kinh thành, chia nhỏ ra mà may trang phục cho hoàng hậu. Phần vải còn lại trong cuộn lớn lại được Chiêu Dương đặt may túi thơm và những phụ kiện khác như đai lưng và áo trong cho mình, chất liệu vải óng ánh dưới ánh mặt trời, mềm mại uyển chuyển theo từng động tác của người mặc khiến cho ai nấy nhìn thấy cũng đều tròn mắt ngưỡng mộ. Chiêu Dương ra ngoài đi giao thương, sẵn tiện nghe ngóng tìm kiếm tung tích của vị danh y kia, nếu như lời của lão bà đó nói là đúng thì có chuyện mà phu thê họ đau đầu chắc chắn sẽ được giải quyết.Tam công chúa nghe Chiêu Dương nói đã tìm ra thông tin của vị danh y kia, cũng tò mò muốn đi xem thử. Bốn người họ sau khi ăn xong bữa trưa liền thu xếp xe ngựa để lên núi...Tây Hạ có một ngọn núi cao tên là Đồ Sơn, nghe nói địa hình phức tạp, hệ thống sông suối chằng chịt, nếu như không có dân bản địa dẫn đường e rằng bọn họ sẽ phải bị lạc trong đó hết thảy ba ngày ba đêm. Đám người của Chiêu Dương đi hết một ngày mới đến được nửa lưng chừng núi, buổi tối họ tìm một nơi bằng phẳng để hạ trại nghỉ ngơi và sáng hôm sau lại lên đường tiếp.Cực khổ là thế nhưng tam công chúa và Thanh Yến cũng không kêu ca, bởi vì hai người họ đều biết nếu như lần này tìm được vị danh y kia thì chắc chắn nút thắt của Chiêu Dương sẽ được gỡ bỏ. Sang đến ngày thứ ba, nơi mà bọn họ muốn tìm lại là một hang động nằm sâu trong lòng núi, người dân bản địa dắt họ đến cửa hang rồi nhất quyết không đi theo vào cùng, Chiêu Dương đành phải cho anh ta một ít bạc rồi căn dặn ở đây trông chừng xe ngựa để chờ người, vì Chiêu Dương ra tay rất hào phóng nên anh ta cũng vui vẻ ngồi lại đợi và cho ngựa ăn.Bốn người bọn họ tiến sâu vào trong, đường đi ban đầu tuy có hơi hẹp nhưng bên trong lại là một u cốc rộng lớn, ở trên đầu còn có giếng trời tự nhiên, ánh sáng và nước mưa hòa vào nhau tạo nên một luồng màu sắc ánh sáng lung linh đẹp đẽ, Thanh Yến và Thanh Mỹ lần đầu nhìn thấy mỹ quan, chăm chú quan sát đến mức không thể thốt lên thành lời. Bên trong u cốc vậy mà lại có một căn chòi nhỏ, ở phía xa kia là một nữ nhân đang giã thuốc, nhìn thấy ở cửa u cốc xuất hiện người liền đặt đồ trong tay xuống mà đi đến gần. "Hoan nghênh mọi người đến với Phúc An Đường, do địa thế đặc biệt nên chư vị tìm được đến đây âu cũng là cái duyên, xin mời vào."Giọng nói của vị cô nương này độ khoảng hơn 35 tuổi nhưng lại sở hữu dung mạo như thiếu nữ đôi mươi, làm cho tất thảy đều phải ngẩn ngơ nhìn đến, chẳng lẽ vị danh y này thật sự là thần y, lại còn có thể khiến cho người khác lão hóa chậm lại, cải lão hoàn đồng ư? Cô nương đó dẫn bốn người họ tiến ngôi nhà nhỏ, bên trong có một lão bà đang ngồi đọc sách, tam công chúa vừa chạm mặt đã phải sững người ít lâu, vừa rồi thoáng qua có chút cảm giác quen thuộc nhưng nghĩ lại chắc chắn không thể nào, bất quá người mà công chúa nghĩ đến chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mình mà thôi."Hôm nay đến xem bệnh khá náo nhiệt nhỉ?"Lão bà giọng âm trầm nhưng không kém phần dịu dàng, lại nhìn đến bốn người đang đứng trước mặt mình, ba nữ nhân và một nam nhân, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng thấy nam nhân này có chút gì đó kì lạ."Là ai muốn chuẩn bệnh thì ngồi vào ghế này nhé."Chiêu Dương vì để tránh thê tử của mình khó xử nên đã lên tiếng trước. "Nghe danh thần y có thể chữa hiếm muộn, chẳng hay hiện tại phu thê chúng ta có chuyện khó nói về đường con cái, chẳng hay nhờ thần y xem qua một chút.""Được, cứ ngồi xuống trước đi đã."Chiêu Dương đỡ Thanh Mỹ ngồi xuống cái ghế ở trước mặt lão bà, còn mình thì cũng ngồi xuống ngay bên cạnh. Còn tam công chúa và Thanh Yến thì được cô nương kia mời trà ở ngay sau lưng bọn họ."Cả hai người đều phải được bắt mạch, khi đó ta mới biết nguyên nhân là ở đâu."Thanh Mỹ và Chiêu Dương đồng loạt vén tay áo lên rồi đặt tay lên bàn, lão bà bắt mạch cho Thanh Mỹ xong rồi lại bắt mạch cho Chiêu Dương, đến khi cảm nhận mạch tượng của y, hai hàng lông mày của lão bà đột nhiên nhíu chặt lại, sau đó âm trầm nói."Ngươi đây là.... nữ nhân?"Chiêu Dương ngại ngùng ấp úng hồi lâu, đúng là không thể che giấu được. Thanh Mỹ liền nói xen vào."Không giấu gì thần y, chúng tôi đều là nữ tử, nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt nên phu quân của ta phải cải nam trang. Hiện tại chúng tôi đang muốn mưu cầu người thừa tự, nghe người khác giới thiệu thần y có thể giúp cho nữ tử mang thai mà không cần nam nhân."Lão bà suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa ngón tay bấm độn. Vẻ mặt cũng dịu đi một chút."Chuyện này không phải là không được, chỉ là các ngươi phải đợi, có đợi được không?""Đợi khoảng bao lâu ạ?" – Chiêu Dương sốt sắng hỏi."Khoảng ba ngày, sau ba ngày nữa hai người hãy quay lại, khi đó ta sẽ hướng dẫn.""Đa tạ thần y."Chiêu Dương cùng với Thanh Mỹ khấu đầu tạ ơn rồi cùng với hai người kia rời khỏi u cốc. Trước khi rời đi hẳn, tam công chúa có ngoái đầu quay lại nhìn lão bà như thể muốn xác nhận một chuyện, nhưng rồi cũng lắc đầu tặc lưỡi cho qua. Sau khi bốn người họ vừa khuất bóng, lão bà đang khỏe mạnh đột nhiên phát bệnh đầu đau dữ dội, cô nương kia liền quăng bỏ sọt thuốc mà chạy đến nâng đỡ bà."Mẫu thân, người không sao chứ? Bệnh cũ của mẫu thân lại tái phát rồi ư?"Lão bà hít một hơi sâu rồi cũng chậm rãi bước về phía chiếc giường cũ kĩ."Cứ tưởng đời này sẽ không bao giờ gặp lại... thật không ngờ... ""Mẫu thân, người đang nói đến ai vậy?"Lão bà không trả lời nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nương kia thấy vậy liền rút lui khỏi phòng. Lão bà mở mắt nhìn trần nhà hồi lâu, khóe mắt rơi ra một giọt nước nhỏ."Đứa nhỏ đó... thật sự rất giống muội."...Ba ngày sau cả bốn người bọn họ đều quay trở lại u cốc, lần này dường như lão bà đã biết họ sẽ đến nên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Trên bàn hiện tại là ba lọ thuốc, một nắp đỏ và hai nắp xanh. Lão bà căn dặn phu thê Chiêu Dương rất kĩ càng, còn nhờ nữ nhi của mình viết lại cách sử dụng ra giấy, sau khi đã hiểu bản thân cần phải làm gì thì Chiêu Dương thay Thanh Mỹ nhận lấy ba lọ thuốc, họ gửi rất nhiều vàng bạc cho lão bà nhưng lão bà chỉ lấy một ít trong số đó, còn lại chỉ nhận lương thực và thêm vài bộ quần áo.Thanh Yến cảm thấy không tin lắm, nhưng cũng phải thử một phen. Khoảng một tuần sau đó, hai lọ thuốc nắp xanh đã được Chiêu Dương nốc hết. Tính toán thời điểm một chút đây có lẽ là lúc thích hợp nhất rồi, vừa hay Thanh Mỹ vừa qua kỳ nguyệt sự không lâu, đây là thời điểm thụ thai tốt nhất nên bọn họ rất nhanh liền tranh thủ cơ hội.Buổi tối đến sau khi đóng cửa phòng lại, Chiêu Dương mới mở lọ thuốc nắp đỏ ra, bên trong có một viên thuốc màu đen, mùi cực kì hăng và khó nuốt. Nhưng vì chuyện đại sự nên buộc y phải nhắm mắt mà nuốt xuống, cảm giác đắng chát tụ lại ngay cổ họng khiến cho Chiêu Dương suýt chút nữa muốn nôn ra. Thuốc cũng đã uống rồi, Chiêu Dương leo lên giường nằm ôm Thanh Mỹ để nghỉ ngơi, chờ thêm một chút để cho thuốc phát tán, thân thể của Chiêu Dương bắt đầu nóng lên mà ngứa ngáy. Đêm hôm đó, phu thê bọn họ lại trải qua một trận xuân tình đặc sắc. ..Sáng ra Thanh Yến trông thấy sắc mặt của chị gái mình rất tốt, ngược lại Chiêu Dương trông như là bị rút hết sinh khí, mặt mày tối đen lại mệt mỏi. Thanh Mỹ cũng lo lắng Chiêu Dương quá sức nhưng loại thuốc mà lão bà đưa cho tối hôm qua lại phát huy hiệu quả cực kì tốt, làm cho nàng có cảm giác như mình vừa quay về thời xuân sắc. Thanh Mỹ liếc thấy đầu ngón tay của Chiêu Dương mới sáng sớm lại bị băng bó, hỏi dò ra mới biết tối qua Chiêu Dương phải tự cắn ngón tay mình đến chảy máu rồi đưa nó vào thân thể của Thanh Mỹ, đây là bài thuốc mà lão bà thần y kia đã chỉ, họ không dám làm sai sót bất cứ giai đoạn nào.Thanh Yến cảm thấy mọi chuyện rất mơ hồ, cũng không biết có hiệu quả thật hay không nhưng nhìn Chiêu Dương và Thanh Mỹ cố gắng nhiều như vậy nàng cũng cảm thấy đau lòng thay. Mà từ khi ở u cốc về, tam công chúa lại thường xuyên biến đi đâu mất, hỏi A Tịch thì chỉ nghe hắn nói công chúa có chút chuyện phải đi xử lý cùng quan phủ tri huyện, nàng cũng không để tâm lắm, dù sao thì quốc gia đại sự vẫn là nên được đặt lên hàng đầu.Thời điểm Thanh Yến và tam công chúa lưu lại ở Tây Hạ cũng đã gần một tháng, từ lúc đi gặp lão bà kia cũng đã qua được ba tuần. Gần đây Thanh Mỹ không hiểu sao cứ cảm thấy cơ thể của mình mệt mỏi bất thường, làm việc gì cũng không thể tập trung nổi, buổi sáng lại ngủ nhiều hơn. Thanh Yến cứ nghĩ rằng chị gái mình do quá lao lực nên bị suy nhược, cũng căn dặn gia nhân trong nhà chú ý những việc nặng việc nhẹ. Hôm nay Chiêu Dương đãi tiệc với các thương gia trong Tây Hạ, thời gian vừa qua y cũng kết giao không ít với những người mới, tuy số lượng không nhiều nhưng mối quan hệ nào cũng chắc chắn. Tiệc đến tối mới tàn, tam công chúa cũng vừa trở về nhà cũng với A Tịch không lâu. Thấy Thanh Mỹ đang ngồi cũng với Chiêu Dương tiếp khách nên cũng lảng sang hậu viện để đi tìm Thanh Yến. Mà Thanh Mỹ ngồi một chút, cảm giác phần lưng bắt đầu đau nhức nên cũng đành phải cáo lui để về phòng nghỉ ngơi. Mùi rượu làm cho đầu óc của nàng có chút đau, trên đường đi về phòng không hiểu sao Thanh Mỹ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vừa đúng lúc Thanh Yến và tam công chúa đang đi ngược chiều liền trông thấy nàng té ngã."Chị..." – Thanh Yến hoảng hốt chạy đến. Tam công chúa phóng nhanh tới nâng đỡ Thanh Mỹ, sắc mặt nàng tái xanh mà hơi thở yếu ớt. "Bụng ta... bụng ta đau quá." – Thanh Mỹ nhăn mày, trên trán liền tuôn mồ hôi ướt đẫm."A Tịch, ngươi mau đi mời đại phu. Thanh Yến, nàng đi báo cho Chiêu Dương biết tình hình, ta thấy tỷ tỷ có vẻ không ổn cho lắm."A Tịch nhận lệnh rồi dùng khinh công bay khỏi tường nhà mà chạy đi. Thanh Yến cũng không dám chậm trễ liền tìm đến nhà chính để lôi kéo Chiêu Dương về. Chiêu Dương trong mắt người khác là một người vô cùng sợ vợ, lại rất yêu thương Thanh Mỹ nên khi vừa nghe Thanh Yến nói Thanh Mỹ ngất xỉu liền quẳng luôn ly rượu mà theo nàng chạy về hậu viện.Tam công chúa đưa Thanh Mỹ về phòng nằm, tiện tay bắt mạch một chút liền phát hiện ra cơ thể của tỷ tỷ đang có chút thay đổi."Tỷ tỷ... chẳng lẽ..." – tam công chúa không giấu được vẻ vui mừng nhưng người vẫn là chưa chắc chắn, vẫn nên là đợi đại phu đến. Chiêu Dương từ bên ngoài đạp cửa xông vào, hoảng hốt nắm tay Thanh Mỹ vừa khóc vừa nói."Nương tử, nàng làm sao vậy?"Thanh Mỹ đang thanh tỉnh đầu óc đột nhiên mùi rượu trên người Chiêu Dương xộc thẳng vào mũi nàng, khiến cho Thanh Mỹ phải nhăn mặt. Một lúc sau liền xuất hiện một cơn co thắt từ bụng, Thanh Mỹ nghiêng mặt đưa tay che miệng như muốn nôn. Tam công chúa thấy không ổn nên liền nắm cổ áo của Chiêu Dương mà kéo y ra ngoài."Ngươi tốt nhất tránh xa tỷ tỷ một chút, mùi rượu sẽ khiến tỷ ấy bị nôn.""Hả? Tại sao?" – Chiêu Dương trì độn không hiểu vấn đề. Thanh Yến cũng cảm thấy có gì đó kì lạ, những triệu chứng này nàng từng đọc trong sách khi còn ở hoàng cung nhưng nhất thời lại quên béng mất. Nhìn Thanh Mỹ an tĩnh nghỉ ngơi thì không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một cảm giác kì lạ.Ít lâu sau, đại phu mà A Tịch tìm được cuối cùng cũng đến. Cả đám người bọn họ nghiêm túc ngồi vây quanh giường của Thanh Mỹ mà chờ đợi bắt mạch. Tam công chúa thì thầm gì đó vào tai của Thanh Yến, chỉ thấy mắt nàng sáng rực, sau đó quay sang hỏi công chúa với dáng vẻ vui mừng."Là thật sao?"Tam công chúa gật đầu xác nhận.Một hồi lâu qua đi, đại phu cuối cùng cũng thu tay về, vẻ mặt vui vẻ nói."Phu nhân đang mang thai nên có chút mệt mỏi, cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, lão phu sẽ kê một ít thuốc bổ để phu nhân uống là sẽ khỏe ngay."Tam công chúa và Thanh Yến liền lập tức trở nên vui mừng."Chị... chị mang thai rồi. Là thật sao?""Chúc mừng tỷ tỷ."Chiêu Dương đứng bên cạnh vẫn chưa tỉnh rượu hẳn liền hỏi lại."Ai mang thai cơ?""Là thê tử của ngươi đó." – tam công chúa tát Chiêu Dương một cái – "Tỉnh rượu lại cho ta."Chiêu Dương bị ăn đánh, đột nhiên sực tỉnh mới tiêu hóa được chuyện gì đang xảy ra. Y vui mừng lao đến bên cạnh giường của Thanh Mỹ hỏi."Nàng có thai rồi ư?""Ừ." – Thanh Mỹ mỉm cười gật đầu xác nhận."Là con của ta sao?""Ừm." – Thanh Mỹ gật đầu thêm một lần nữa. – "Quả là không uổng công phu quân gắng sức mấy tuần nay."Chiêu Dương cảm giác trong đầu mình "oanh" một tiếng, sau đó vui vẻ như đứa trẻ được quà mà tông cửa chạy ra ngoài sân hét lớn."Ta sắp được làm phụ thân rồiii."Vì để chắc ăn nên Chiêu Dương đã không tiếc tiền mời hết tất thảy các đại phu trong vùng đến để kiểm tra lại lần nữa cho Thanh Mỹ, thêm 5 6 người nữa cũng đến và sau khi xem qua mạch tượng của nàng ai nấy cũng đều xác nhận là hỷ mạch. Chiêu Dương sung sướng như phát điên, trả công cho bọn họ rất hậu hĩnh và bắt đầu lên kế hoạch điên cuồng mua sắm đồ để chuẩn bị cho đứa con chưa chào đời của hai người họ.