[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!

③⑧ Cuộc Sống Của Em Là Tôi!



'à tôi muốn mình mất tích đối với họ. Tuy biết rằng là dư thừa nhưng nói trước cho chắc, có ai gọi điện hỏi về tôi thì cô nói là không biết nhé!'

'tại sao?'

' quá ám ảnh!' cô lắc đầu nói, suốt cả cuộc đời này cô vẫn không quên được.

' thế ba mẹ cô bây giờ thế nào?'

' họ mỗi người một nơi'

' vậy cũng ổn, không làm phiền lẫn nhau'

' ừ bởi vì họ mất rồi mà!!'

'sao... Cơ?'

'à, đều là do tai nạn thôi. Mẹ tôi mất cách đây 4 năm là lúc tôi bắt đầu sự nghiệp, còn ba thì mất cách đây 2 năm vì lên cơn đột quỵ vì tắm đêm'

'xin lỗi nhưng cô có buồn không?'

'buồn thì có buồn, dù gì cũng là người sinh mình ra mà'

' vậy bây giờ cô chỉ sống một mình? Không người thân không bạn bè?'

' lúc trước thì không'

'còn bây giờ?'

'bây giờ hình như là có một người'

'vậy à...' cô không hỏi nữa, một người? Vậy người đó là ai, có thấy cô ấy tiếp xúc với ai đâu. Hay là... Đối tác? Phải rồi, mình có theo cô ấy 24/24 đâu mà biết. Thật tình... Mà cũng tốt thôi, vì cô ấy không còn lẻ loi đơn chiếc một mình nữa. Không còn là tảng băng cô đơn nữa.

'ăn xong tôi dẫn em đến một nơi' cô thôi nhìn phần ăn của mình mà suy nghĩ nữa, ngước nhìn người kia ăn . một cách từ tốn.

'tôi từng nói sẽ dẫn em đến những nơi mà mình ưa chuộng, nhớ chứ?'
Khúc Hy gật đầu, vậy chả nhẽ cô lại dẫn người này đi đến những quán nhậu mà cô lui đến à? Nực cười.
À khoan... Hình như, có một nơi mà cô hay lui đến. Phải rồi, là nơi đó!

Hai người ngồi trên xe trong không khí êm đềm, vì buồn chán nên đã bật radio lên nghe nhạc. Bài hát The Ocean vang lên, dòng nhạc us uk nhẹ nhàng lấn áp cả không khí, hai người như chìm trong lời bài hát ấy, cảm xúc chân thật giống như. Được yêu một ai đó, được hoà quyện với người đó và cùng người đó đến những nơi mà có thể bên nhau.

Có lẽ như Xưng Cương nói đúng.
Cảm xúc chân thật nhất là khi yêu một ai đó
Và có lẽ Khúc Hy cũng nói đúng.
Cảm xúc chân thật nhất.
Là khi em yêu cô!

Chỉ cần vậy thôi, được cạnh người mình yêu liền cảm nhận được sự bình yên. Vậy thôi đủ rồi!

'chúng ta sẽ đi đâu vậy?'

'gần giống như bài hát đó'

'sao cơ?'

Chiếc xe dừng trước một bờ hồ không mấy là to cũng không mấy là nhỏ. Mặt nước màu xanh ngọc thật đẹp trông như không có sự ô nhiễm nào ở đây cả. Giang Trân đeo kính râm bước xuống xe, Khúc Hy như chết ngộp vẻ đẹp của nơi này. Cô thắc mắc.

'sao cô lại tìm được những nơi thanh bình giữa thành phố tấp nập này vậy?' cô đi đến đứng cạnh Giang Trân ngắm cảnh.

'là khi bản thân em cảm thấy yên bình thì nơi nào cũng sẽ trở nên thanh tĩnh, đây là nơi tôi vô tình bắt gặp thôi'

' vậy sao?' em không cần biết bản thân mình hiện tại có yên bình hay thanh tĩnh gì không, nhưng khi ở cạnh cô em cảm thấy mình không cần phải trở thành Chí Phèo làm gì nữa rồi.

'tôi đã từng hỏi. Chí Phèo đã gặp Thị Nở như thế nào... Bây giờ thì đã có câu trả lời đó rồi!' Giang Trân hơi nghiêng người sang nhìn cô, có vẻ tò mò.

'cô muốn biết không?'

'nếu em muốn nói'

' Thị Nở là người duy nhất không sợ hắn, mặc kệ sự hung tợn, côn đồ của hắn vẫn dịu dàng đến bên cạnh hắn. Là người luôn xoa dịu vết thương của hắn và cũng là người cho hắn cảm nhận được thế nào là tình cảm của một con người. Chí Phèo có thể trở thành người tốt chỉ cần được bên cạnh người mà hắn yêu. Và tôi cũng nghĩ bản thân mình thật giống hắn'

'tôi cũng sẽ thay đổi. Nếu như được bên cạnh người mà mình yêu'

Giang Trân xoay hẳn người mình qua mà nhìn cô. Con bé nói gì chứ? Người nó yêu? Chả nhẽ...
'em chịu mở lòng rồi!?'

'phải, cảm thấy mở lòng cũng không quá khó. Chỉ khó là phải lắng nghe trái tim mình rung động như thế nào mà thôi' cô đi đến nhặt từng chiếc lá bên hồ rồi xếp lại.

'đến ngồi đi' cho người kia ngồi trên lá, bản thân cô ngồi bẹp xuống đất luôn.

'tôi cũng nghĩ... Sau ngần ấy năm, cũng biết được sự rung động là như thế nào rồi'

'cô cũng như vậy sao? Trùng hợp thật!' Khúc Hy nhìn sự chuyển động của mặt hồ mà cười buồn, liệu người đó có phải là mình? Nếu là mình thì làm sao mà nếu không phải là mình thì làm sao...?

'ừm' bản thân cả hai lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tự hỏi có nên nói cho người kia biết hay không, rồi lại tự hỏi người trong lòng của họ có phải là mình hay không, nếu không phải là mình thì chắc chắn sẽ rất buồn rồi, nhưng bản thân lại sợ khi người kia sẽ nói rằng đã yêu người khác.

' hình như ngu ngốc nhất là khi yêu mà không dám nói nhỉ?' Khúc Hy thở dài, người kế bên nhột nên đã tự bối rối chả nhẽ em ấy biết rồi?

'nhưng thật tiếc tôi không muốn làm kẻ ngốc.'

'có lẽ...'

Tim của Giang Trân càng ngày càng đập nhanh hơn khi biết người kia sắp nói tên người trong lòng của họ ra rồi.

'hình như tôi đã yêu cô rồi!'

.
.
.

'...' Giang Ân thầm thở phào, may quá không phải là người khác mà là mình.
Là mình? Gì chứ??
Nàng quay sang nhìn cô, cô lại nhìn mặt hồ.

' kẻ dễ rung động nhất là khi có ai đó dịu dàng đến bên cạnh mình lúc bản thân cần nhất, mặc kệ cho người đó là người tốt hay người xấu tính sau... điều trước tiên là chú ý đến người ta cái đã'

'có lẽ tôi đã chú ý cô quá nhiều rồi!!'

Chú ý đến những lúc cô giảng bài
Chú ý đến những lúc cô cầm túi xách đi dạy, xem cô hôm đó mặc đồ gì, tâm trạng ra sao nhưng dường như cô chỉ biểu hiện gương mặt như thế thôi.
Rồi những lúc cô ăn, cô uống, lúc đi cùng cô mà cô không để ý sẽ lưu lại khoảnh khắc này. Và lúc buồn nhất, tuyệt vọng nhất, trong đầu chỉ nghĩ đến một hình dáng và cái tên duy nhất Vũ Giang Trân.
Giống như Tấm lúc bế tắc nhất sẽ gọi Bụt vậy.
Còn em. Em sẽ gọi cô.
Cô như là cô tiên vậy đó, khi em cần đến nhất thì cô lại xuất hiện, không cần biết đó là vô tình hay cố ý. Trước sau gì người đó cũng là cô. Bởi vì, ông trời đã sắp đặt sẵn để chúng ta có thể gặp được nhau rồi.

Cuối cùng, hai kẻ cô đơn gặp được nhau.
Trao cho nhau những thứ lạnh lẽo điều đó vô tình lại sưởi ấm trái tim nhau.

'tôi cũng vậy!' Khúc Hy quay sang nhìn, hai người chạm vào mắt nhau như muốn hiểu hết ruột gan người này như thế nào rồi.

'lúc tôi giúp đỡ em, bản thân tôi tự hỏi rằng vì sao lại làm như vậy! Tôi cho rằng giáo viên giúp đỡ học sinh là chuyện thường tình'

'lần sau tôi lại giúp đỡ em, tôi lại tự hỏi và cho rằng đó là sự đồng cảm vì em cũng giống như tôi, tôi không muốn em phải giống như bản thân mình nên đã tìm cách kéo em ra khỏi bóng đêm ấy'

'lần tiếp theo tôi lại biện thêm một lý do khác vì cho rằng dù gì cũng là người quen kẻ biết'

'Rồi sau cùng. Sau khi trải qua mọi chuyện cùng em, tôi nghĩ rằng mọi thứ chỉ là lí do để bản thân mình được bên cạnh, an ủi em. Tôi đã từng muốn bản thân em được hạnh phúc nhưng hiện tại tôi lại muốn em hạnh phúc bên tôi nhiều hơn'

Câu nói này... Nó giống trong giấc mơ ấy quá, sau đó sẽ được cùng cô ấy hạnh phúc đến những nơi vui vẻ .
Rồi... Rồi cuối cùng cũng không thể trọn vẹn cùng nhau vì ngăn cách bởi một bức tường gọi là gia đình!
Phải, chính là ông ấy! Không lẽ là điềm cơ à?
Khúc Hy khẽ rùng mình nhưng cũng lắc đầu xua tan đi cái suy nghĩ làm bản thân mình sợ hãi ấy.

'sao vậy?'

'không có gì... Cảm thấy sợ hãi với chính cái suy nghĩ của mình thôi' cô bèn thở dài.

'nghĩ ngợi lung tung cho đã rồi sợ?'

'không phải lung tung, chính là đang sợ với cuộc sống của mình'

'vậy em sợ tôi?'

'tôi có nói sợ cô à?'

'còn không phải? Bây giờ cuộc sống của em là tôi!'
Khúc Hy lặng người nhìn người con gái trước mặt, cô ấy nói cô ấy là cuộc sống của mình. Nếu là như vậy, cô sẽ trân quý, bảo vệ cuộc sống này, không một ai có thể đụng đến và tổn hại được.





Chương trước Chương tiếp
Loading...